Ngự Phật
Chương 12: Trở lại Linh Sơn Tự

Trở lại Linh Sơn Tự

Phật quang bao phủ lấy cả người Hoa Liên ở bên trong, nhưng tổn thương như dự đoán lại không có, lúc hòa thượng chân trần kia phát hiện Phật quang chẳng có ảnh hưởng gì với Hoa Liên, cũng sửng sốt một hồi.

Có điều gã hòa thượng kia phản ứng quá nhanh, chưa chừa cho Hoa Liên một cơ hội chạy trốn đã dùng chín viên Phật châu liên tiếp đánh về phía nàng.

Đùa hay sao, hòa thượng này tu vi đã đến kỳ Nguyên Anh, nhìn bộ dạng kia ít nhất cũng phải sống được năm sáu trăm năm rồi, đấu với hắn, chẳng phải là tự mình thành tâm đi tìm đau khổ hay sao.

Mắt thấy Phật châu đã bao vây lấy mình ở giữa, Hoa Liên vung tay phải lên, chín đóa sen đỏ bay ra từ trong cơ thể, không ai phát hiện ra, giữa những đóa sen kia bừng lên một ngọn lửa rất nhỏ.

Khoảnh khắc Phật châu đụng phải chín đóa hồng liên kia, đột nhiên phát ra một tràng tiếng nổ mạnh mẽ, nhất thời kim quang bắn ra bốn phía, hòa thượng chân trần kia cũng không khỏi nheo mắt lại, kéo đồ đệ mình và Tề Hàn lui về phía sau hơn trăm bước.

Dùng chín đóa hồng liên mang theo Nghiệt hỏa chặn Phật châu của hòa thượng lại, Hoa Liên cũng không dám lãng phí thời gian, túm lấy Tề Tông Nhi bay ra ngoài vương phủ.

Hiềm nỗi, gã hòa thượng chân trần kia cũng chẳng ở không, thấy Hoa Liên muốn chạy trốn, hai tay lại kết thành Phật ấn, một bàn tay màu hoàng kim khổng lồ chụp về phía Hoa Liên.

Nếu như bị đánh trúng, Hoa Liên tuyệt đối không hề nghi ngờ gì mình sẽ tốt hơn bánh thịt được bao nhiêu. Có điều, phạm vi tấn công của hòa thượng rõ ràng cũng bao gồm cả Tề Tông Nhi.

“Không được — đại sư, không thể động thủ, muội muội ta vẫn còn trong tay nàng.” Hòa thượng vừa định hạ thủ, lại bị Tề Hàn túm chặt lấy.

Hòa thượng dùng ánh mắt rét lạnh liếc Tề Hàn, hừ một tiếng hạ tay xuống, trơ mắt nhìn Hoa Liên hóa thành hồng quang cuốn Tề Tông Nhi biến mất giữa bầu trời đêm.

Sau khi Hoa Liên rời khỏi vương phủ, hòa thượng chân trần kia cũng chuẩn bị mang theo đồ đệ của mình và Tề Hàn bỏ đi. Nhưng chưa đợi hắn động thân, một bóng đen đã xuất hiện trước mặt hắn.

Hòa thượng chân trần chỉ kịp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cái đầu đã mọc trên cổ hắn hơn năm trăm năm cứ như vậy mà rơi xuống đất.

“Ngươi dám hủy thân thể của ta, Pháp Luân tự chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!” Đầu của gã hòa thượng vừa rơi xuống xong, một nguyên anh màu hoàng kim to chừng bàn tay bay vọt ra từ trong cơ thể hắn, lấy tốc độ khiến người ta hoa mắt bay vụt đi, đồng thời trên bầu trời còn truyền đến tiếng gầm chói tai đầy phẫn hận của hắn.

Bóng đen nhoáng cái đã túm được Tề Hàn trong tay, trên mặt nở một nụ cười lạnh như băng, “Nếu là Kim Luân Tự thì may ra ta còn sợ.” Nói xong, hắn xách theo Tề Hàn biến mất trong một khoảng không gian vặn vẹo.



Không dễ gì trốn ra được, Hoa Liên không quay về phủ Quốc sư nữa, bây giờ nơi đó e là cũng không phải chỗ an toàn. Vừa nãy khi chạy đi Hoa Liên cũng đã cảm giác được, bên trong kinh thành có không ít tu sĩ. Dù phần lớn đều là Kim Đan kỳ, nhưng hổ dữ cũng không địch nổi cả đàn sói đói. Vị Quốc sư đại nhân kia là một Ma Tu, Hoa Liên cũng không cảm thấy ở bên cạnh hắn bây giờ là một hành động thông minh.

Huống chi, Quốc sư phá lệ khai ân với nàng, chỉ sợ là cũng không có ý đồ gì tốt, nàng cũng đâu muốn bị người khác lợi dụng làm vũ khí.

Hoa Liên cũng không bắt Tề Tông Nhi cả đường mà chạy ra khỏi kinh thành, giữa đường nàng đã thả người lại. Trong mắt nàng, Tề Tông Nhi cũng không phạm sai lầm gì lớn, huống chi nàng cũng từng cứu Hoa Liên một mạng, hôm nay, vừa đứng lúc thanh toán xong.

Hơn nữa, Tề Hàn có Cửu Long thân, người mang Đế Vương thân này, cho dù là tiên thiên hay hậu thiên, khí vận Hoa Liên đều không thể bằng được. Hắn thành Hoàng đế thì không sao, nhưng nếu Tề Hàn mà bước chân vào Tu Chân giới, với không ít người mà nói thì đúng là một cơn ác mộng.

Hoa Liên không muốn giết Tề Tông Nhi, đắc tội với một kẻ địch đáng sợ tiềm tàng.

Ra khỏi phạm vi kinh thành, Hoa Liên lại lần nữa phát hiện ra mình chẳng có chỗ nào để đi, không hiểu tại sao, nàng lại vô ý thức bước đến Linh Sơn Tự.

Lúc này cửa Linh Sơn tự đóng chặt, bên trong ngôi chùa hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ vì đây là đất của Phật môn, cho nên trong đêm tối, một ngôi chùa lớn như vậy lại không khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mà lại có một sự thanh tịnh khiến cho người ta thấy an tâm.

Hoa Liên đứng ngoài cổng chùa, ngửa đầu nhìn tấm bảng hiệu phía trên, trong đầu đột nhiên thoáng qua một bóng người mặc áo trắng. Cái tên hòa thượng giả hành động quỷ dị, làm đủ mọi trò để bắt nàng tin Phật đã từng có ba lần duyên gặp mặt với nàng kia.

Không biết, còn có cơ hội gặp lại hắn nữa không đây.

“Tiểu thư đúng là thành tâm, nửa đêm đến đây, định bái Phật sao?” Một giọng nói lười nhác truyền đến từ phía sau, thân thể Hoa Liên cứng đờ, theo bản năng ngừng thở.

Một hồi lâu, không thấy đối phương có hành động gì, nàng mới từ từ quay đầu. Lại là cái gã xanh lòe xanh loẹt đó, trong bóng đêm mà Hoa Liên vẫn có thể nhìn rõ màu sắc chiếc trường bào trên người hắn.

Có điều lần này, nàng lại phát hiện ra một chút khác biệt. Lúc trước nhìn thấy hắn vào ban ngày, mắt của hắn màu đen, mà giờ, là màu xanh.

Mặc dù không cảm nhận được hơi thở trên người hắn, có điều rất hiển nhiên, hắn cũng không phải người. Có thể chạy đến phía sau mình mà bản thân không hề hay biết, hiển nhiên tu vi của hắn cao hơn mình không ít.

Dĩ nhiên, Hoa Liên không quên nhìn viên châu màu hoàng kim hắn đang chơi đùa trên tay, nếu như không đoán sai, đó hẳn là kim đan của tu sĩ chính đạo.

Hoa Liên đột nhiên ngộ ra một điều, nàng không nên đến nơi này.

Nhìn thấu ý cảnh giác trong mắt Hoa Liên, nam tử không nhịn được cười khẽ ra tiếng, “Đừng có căng thẳng như vậy mà, ngươi xem, ngươi đi nói chuyện phiếm với ta, ta giúp ngươi giải quyết phiền toái, vậy có phải hay không?” Dứt lời, viên kim đan kia bay ra, đánh về phía sau hắn.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, nơi viên kim đan rơi xuống bỗng có thêm hai cỗ thi thể không trọn vẹn. Đồng thời, lại có hai viên kim đan bỏ chạy về phía xa.

Đáng tiếc hai viên kim đan kia còn chưa bay đi, đã bị một luồng lục quang thu lại. Nam tử thuận tay xóa sạch nguyên thần của hai gã tu sĩ bám trên kim đan. Kim đan trong tay từ một viên biến thành hai viên, loại mua bán không cần vốn này, từ trước đến nay vẫn là chuyện những kẻ tà đạo thích làm nhất.

Đúng là đủ ngoan độc, xuất thủ không chút do dự, đây là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm!

“Chẳng lẽ ngươi không định cám ơn ta sao?” Thấy Hoa Liên nhìn mình ngẩn người, thân hình nam tử chớp lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoa Liên, cười tít mắt hỏi nàng.

“Cám ơn.” Biết nghe lời phải là một loại mỹ đức.

“Chúng ta đi thôi.” Nam tử một tay kéo cánh tay Hoa Liên, nàng chỉ thoáng giãy người một cái, cũng không tránh ra.

“Đi đâu?” Cảm giác hành vi không chịu sự khống chế của bản thân thế này, thực khiến cho người ta bất lực. Bây giờ, Hoa Liên lại càng thấy thấm thía được tầm quan trọng của thực lực.

“Đi bái Phật ấy mà.”

Cứ thế, Hoa Liên bị một gã xa lạ, không, cũng không tính là xa lạ. Hai người bọn họ dù gì cũng đã từng gặp nhau một lần, hơn nữa nam nhân này còn tự xưng là ân nhân cứu mạng của nàng, đáng tiếc là người trong cuộc thì không cho là vậy. Nàng bị nam nhân lôi đến đại điện, hắn nói muốn tham khảo Phật lý với nàng.

Vậy nên, Hoa Liên chỉ có thể tỏ ra không thể nề hà.

Nam nhân này tên là Khổng Uyên, năm nay hai mươi bảy tuổi, đến từ nơi Yêu tộc tập trung của Đại Hoang sơn, Khổng gia trại. Tạm thời, hắn ở trong Linh Sơn tự tìm hiểu Phật pháp. Hắn nói mình là Khổng Tước tinh, ông cố cố cố cố cố tổ là Khổng Tuyên, con của Phượng Hoàng đại danh đỉnh đỉnh ở Đại Hoang.

Những thứ này đều do tự hắn nói ra, trao đổi tin tức bình đẳng, Khổng Uyên biết được tên của Hoa Liên, và giới tính…

Sau khi trao đổi tin tức xong, trên mặt Khổng Uyên mang theo biểu cảm như bị kẻ khác lừa gạt, Hoa Liên coi như không thấy.

Trước mắt, Hoa Liên không biết rốt cuộc Khổng Uyên muốn làm gì, chỉ đành yên lặng theo dõi biến cố. Thực ra thì, nếu Khổng Uyên thực sự muốn làm gì nàng, Hoa Liên cũng chẳng có mấy cơ hội để chạy trốn, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta.

Đến đâu hay đến đó, nếu không đi được, Hoa Liên cứ ngồi thẳng trong đại điện tu luyện, ở đây còn có linh mạch, với nàng mà nói đúng là một loại hấp dẫn.

Khổng Uyên đang nhìn, Hoa Liên cũng không tiện gọi hư thể ra, dù vậy, linh khí nàng hấp thu được cũng không biết nhiều hơn thường ngày bao nhiêu lần.

Khổng Uyên đứng cách Hoa Liên không xa, khuỷu tay đặt lên đùi, hai tay chống mặt, liếc mắt nhìn pho tượng Phật trên đại điện, lại nhìn qua Hoa Liên.

Đêm đã qua phân nửa, Hoa Liên vẫn đắm chìm trong linh khí hấp thu, cảm giác linh khí dung nhập vào trong cơ thể khiến cho toàn thân nàng đều thoải mái. Nội đan màu đỏ như lửa lẫn hai vệt đen trong đan điền có thêm hai cánh hoa màu đỏ, hư thể chính là do hai cánh hoa này biến thành.

Không biết đến bao giờ mới có thể tạo thành một đóa sen đầy đủ. Hoa Liên nhìn nội đan đang chậm chạp hấp thu linh khí bên trong đan điền mình, nghĩ vậy.

Trên cánh hoa màu đỏ mảnh mai có hai đốm Ngiệt hỏa đang nhảy lên, Hoa Liên thao túng Nghiệt hỏa vây quanh nội đan. Không hiểu tại sao, từ lần trước sau khi hấp thu huyết khí của Lục Nhi xong, trên nội đan của nàng lại có thêm hai vệt đen, mặc dù đến giờ vẫn không có ảnh hưởng gì, nhưng Hoa Liên cảm thấy cứ để vậy mãi sẽ gây bất lợi cho bản thân, cho nên muốn dùng Nghiệt hỏa thanh lọc lại nội đan.

Sau khi bị Nghiệt hỏa vây quanh, nội đan của Hoa Liên phát ra những tiếng lách tách, hai vệt đen nhanh chóng biến mất trên nội đan của nàng. Dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi nhưng Hoa Liên lại cảm thấy như mấy trăm năm, loại đau đớn không chạm được giới hạn ấy, thiếu chút nữa làm cho nàng đi đời.

Lần sau, nàng tuyệt đối sẽ không hấp thu bừa bãi những thứ linh tinh, uy lực của Nghiệt hỏa quả nhiên không thể khinh thường.

Vệt đen khiến cho nàng không yên tâm đã được loại bỏ, Hoa Liên cũng thấy an lòng, muốn tách Nghiệt hỏa ra. Nhưng không ngờ ngọn lửa kia giống như chạm phải vật gì đốt được, lại lớn hơn lúc trước một lần.

Kéo dài như vậy suốt nửa canh giờ, Hoa Liên mới thu Nghiệt hỏa đang vây quanh đan điền mình lại trên cánh hoa.

“Tiểu Hoa Hoa, ngươi tu luyện cũng sàm sàm rồi đúng không…” Đến gần sáng, Khổng Uyên cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

Hoa Liên mở mắt ra, hồng quang trong mắt thoáng lướt qua, con ngươi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, đối với cái tên mà Khổng Uyên đặt cho nàng, Hoa Liên giữ vững thái độ cam chịu. Dù sao có phản bác, có vẻ Khổng Uyên cũng chẳng định sửa lại.

“Sao vậy?”

“Lúc nãy trên người ngươi vừa có oán khí lại vừa có Phật quang, ta sợ ngươi nhập Ma.” Trong lời nói của Khổng Uyên có thêm mấy phần tò mò, nhưng cũng không có ý tìm hiểu.

Hắn đúng là vô cùng hiếu kỳ với lai lịch của Hoa Liên, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là hắn nhất định phải biết được những thứ đó, đoán mò cũng là một chuyện rất thú vị.

Oán khí và Phật quang? Hoa Liên nhíu mày, vừa nãy nàng chỉ điều động Nghiệt hỏa thanh lọc lại nội đan mà thôi, chẳng lẽ có liên quan gì với sự biến hoa trong nội đan?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương