125 Cạm bẫy

Đối với việc đóng phim, thái độ của Tiêu Dật thật sự nghiêm túc, cho nên đối với việc Lưu Tùng mượn lý do này kéo cậu ra khỏi chỗ Nhiêu Thiến cũng không có để ý, mà là cẩn thận nghe Lưu Tùng nói chuyện kịch bạn. Lưu Tùng thấy Tiêu Dật không có phát hiện, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đây chính là tôn đại phật, ở trong đoàn phim của hắn mà lại có scandal thế này, trở về hắn thực sự không dễ mà báo cáo kết quả, trong lòng càng thêm xem thường Nhiêu Thiến, cũng có chút không thích Chu Cầm, ai biết lúc trước cô ta đề cử Nhiêu Thiến vào đoàn phim có phải là âm mưu ngay từ đầu không?

Nhiêu Thiến là một người biết điều, cả ngày đều không có cố ý tìm Tiêu Dật, Tiêu Dật tất nhiên cũng sẽ không chủ động đi tìm cô, lúc sáng cậu đã nói rõ trước mặt phóng viên, có lẽ bọn họ sẽ không đeo bám Nhiêu Thiến không buông, trong lòng tuy vẫn có chút áy náy, nhưng chút áy náy đó còn không đủ để cho câu chủ động đến gần Nhiêu Thiến.

Mộ Dung Phong nhìn lịch trình trong tay, còn có vài ngày bộ phim này sẽ quay xong, với tâm trạng của Tiêu Dật hiện tại, có lẽ là sẽ không còn sơ hở để bọn họ chui vào. Thật ra từ khi xuất đạo đến nay, sở dĩ không có scandal, phần lớn là vì tính tự kiềm chế của cậu. Chẳng qua, bây giờ, tự kiềm chế bản thân vẫn không đủ, mười sáu tuổi chính là thời kỳ lột xác mẫn cảm của thiếu niên, nếu có scandal, vẫn sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến tên tuổi.

“Mộ Dung quản gia, tôi xong rồi, đi thôi.” Tiêu Dật thay quần áo xong bước thấy Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm lịch trình trong tay, nhẹ giọng gọi.

Mộ Dung Phong cất lịch trình, nhẹ gật đầu:“Được.” Khóe mắt nhìn thấy Nhiêu Thiến đi đến bên này, nhớ tới hôm nay xe cô ta vẫn chưa sửa xong, ánh mắt hơi hơi tối, có lẽ phải đưa cô ta đoạn đường.

Tiêu Dật cũng nhìn thấy Nhiêu Thiến, mỉm cười với cô:“Chị Nhiêu, Lưu đạo đang tìm chị, hắn nói xe chị chưa sửa xong, cố ý sắp xếp xe của đoàn phim đưa chị trở về.”

Sự sắp xếp này nằm trong suy đoán của Nhiêu Thiến, cô mỉm cười:“Cám ơn em. Chị đã biết.”

Mộ Dung Phong đứng phía sau Tiêu Dật, giơ tay đẩy gọng kính mắt, khóe miệng cong cong.

……

Trong công ty, Tần Mộc lơ đãng nâng tay vuốt vuốt tóc, sau đó đút tay vào trong túi, miễn cho không để ý lại không kiềm được xúc động mà đánh tới khuôn mặt đang ngồi đối diện, hắn càng ngày càng cảm thấy Lục Hiểu Minh chính là tên ngu ngốc, bởi vì ông ta lại muốn dùng chuyện vi phạm hợp đồng cùng với việc sẽ mất đi hình tượng trước công chúng để cho hắn ngoan ngoãn đi đóng bộ phim thần tượng kia. Quả thật là buồn cười, với nhân khí hiện tại của hắn, tùy tiện tìm một lý do cũng có thể từ chối bộ phim thần tượng kia, nếu không thì cũng có thể đem cơ hội nhường lại cho người mới trong công ty, như vậy hai bên còn có thể cảm kích hắn nữa mà!

Trong lòng yên lặng nghĩ đến cảnh đánh ông ta một trận, tươi cười trên mặt Tần Mộc càng thêm sáng lạn:“Bác Lục, những chuyện bác nói tôi đều biết, nhưng mà, cũng có không ít đoàn phim diễn viên chỉ diễn một nữa liền vỗ vỗ mông rời đi đó thôi, không phải tôi vẫn chưa đóng sao, tìm một lý do thích hợp từ chối là được rồi, vi phạm hợp đồng để tôi chi trả là được rồi.”

Nhìn tươi cười trên mặt Tần Mộc, Lục Hiểu Minh gần như vô thức nhớ tới tên hồ ly gian xảo kia, không hổ là người hắn tự tay hắn tự tay dạy dỗ, dáng vẻ tươi cười chướng mắt đúng là cùng một dạng! Hắn ho khan một tiếng, xua đuổi suy nghĩ thô tục trong đầu, tiếp tục bày ra dáng vẻ người lớn khuyên nhủ:“Mộc Mộc à, thật ra đây cũng là quyết định của công ty, ngôi sao bình thường, mười sáu mười bảy tuổi đã bắt đầu đóng phim thần tượng, bởi vì con là trường hợp đặc biệt, hơn nữa con cũng không thích, cho nên chúng ta vẫn không có nói, nhưng hiện tại con đã hai mươi, cũng nên đóng một bộ phim thần tượng để làm nhóm fan hài lòng một chút, chuyện này tuyệt đối có lợi chứ không có hại đến tên tuổi của con.”

Tần Mộc hừ lạnh trong lòng, hài lòng nhóm fan? Sợ là làm hài lòng túi tiền của mấy người đi, phim thần tượng tuy không có nội dung gì đáng nó, nhưng mà tiền đầu tư ít, thời gian quay ngắn, nhanh thu tiền lời, hiệu quả lại cao, cho nên phần lớn ngôi sao đều vui vẻ mà đóng, nhưng mà phần lớn này tuyệt đối không bao gồm hắn cùng Tiêu Dật. Tần Mộc khẽ nhíu mày, làm ra dáng vẻ khó xử:“Nhưng mà tôi đã chọn được một bộ phim khác, so sánh hai bên, tôi cảm thấy bộ phim kia thích hợp với tôi hơn, hay là, bộ phim thần tượng kia cứ để đó? Chờ tôi sắp xếp xong nhất định sẽ đi đóng!”

Chờ sắp xếp xong? Đến khi nào chứ? Lục Hiểu Minh cười nói:“Bộ phim con nói, công ty đã bàn bạc với đoàn phim, muốn để cho Phùng Nhạn Minh đi, hai năm này hắn trưởng thành không ít, tên tuổi cũng có, là lúc cho hắn một cơ hội. Mộc Mộc à, đó là người mới, con cho hắn một cơ hội, hẳn là có thể đi?”

“Đương nhiên có thể.” Tần Mộc gần như không chút do dự gật đầu, âm thầm mắng: Tên mập đáng ghét! Cũng dám ở sau lưng hắn giở trò quỷ! Đa Nạp làm gì không biết! Thế mà bị đào góc tường cũng không biết!

Lục Hiểu Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Tần Mộc, muốn nhìn ra một chút dấu vết ngụy trang, cuối cùng cái gì cũng không nhìn ra, giống như hắn thật sự không thèm để ý. Quả nhiên giống như tên hồ ly kia!

“Vậy Mộc Mộc con tranh thủ không bận mà đi một chuyến đi, bộ phim thần tượng kia rất nhanh sẽ quay, không còn nhiều thời gian, hơn nữa bên đó bọn họ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ con gật đầu.”

Tần Mộc rút tay từ trong tui ra, lười biếng xoay xoay eo, có chút không tình nguyện mà gật đầu:“Vậy được rồi. Không có việc gì tôi đi trước, bác Lục cứ từ từ làm việc.”

“Được. Trên đường chú ý an toàn.”

Thấy cánh cửa văn phòng đóng lại, tươi cười trên mặt Lục Hiểu Minh lập tức suy sụp, thở phì phì đến nỗi cái cằm cũng run run một chút:“Bác, bác, tôi còn nhỏ hơn cha của cậu! Đứa nhỏ không gia giáo!”

Tần Mộc đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, đi đến một tầng khác, tầng này là những người đang được nâng đỡ trong công ty, nếu đến đây, tất nhiên cũng phải chào hỏi bọn họ, liên hệ chút cảm tình, ai ngờ mới vừa đi ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy ba năm người đang vây quanh Phùng Nhạn Minh chúc mừng, nói về bộ phim mà Tần Mộc vừa ý.

“Nhạn Minh, chúc mừng cậu, nghe nói bộ phim kia vốn dĩ là muốn Mộc Mộc diễn, không ngờ cuối cùng công ty lại cho cậu, đúng là lợi hại mà.”

“Đâu có đâu có đều là may mắn.” Phùng Nhạn Minh khiêm tốn nói, tươi cười trên mặt càng chói lọi.

“Anh Minh thật khiêm tốn, giới giải trí làm gì có nhiều chuyện may mắn như vậy, còn không phải là anh có thực lực, thật làm cho người ta hâm mộ mà.” Đây là người mới năm nay, nghe nói Lục Hiểu Minh thật xem trọng hắn, đang ra sức nâng đỡ.

Phùng Nhạn Minh tự nhiên mà vỗ vỗ vai người mới kia:“Cũng có thể là công ty cảm thấy tôi càng thích hợp hơn so với Tần Mộc. Cậu hâm mộ cái gì, mới vừa vào công ty một năm liền lên được tầng này, không chừng sau này còn có thể lên rất cao.”

Lúc nói lời này, trên tầng lầu còn có những người khác, không ít người đều âm thầm bĩu môi, thực khinh thường, thế mà cũng dám nói, thích hợp hơn Tần Mộc, sao không nói thẳng là giỏi hơn người ta luôn đi.

Tần Mộc thoáng híp mắt, thật ra hắn xem trọng bộ phim kia, cũng chỉ là muốn chặn miệng Lục Hiểu Minh, cũng không phải hắn thích bộ phim kia, nhưng mà lúc này nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Phùng Nhạn Minh, Tần Mộc đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Phùng Nhạn Minh bằng tuổi hắn, năm đó vào công ty Diệp Thanh Mộc tự mình dẫn dắt một thời gian, đối với hắn thực không tệ, sau đó, hắn lại thấy Diệp Thanh Mộc đối với hắn không tốt bằng Tần Mộc cùng Tiêu Dật, lúc đầu Diệp Thanh Mộc nghĩ rằng hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện, sau này mới hiểu được bản tính hắn là như thế, sau đó cũng không dẫn dắt hắn nữa. Lúc đầu hắn còn tỏ thái độ với Diệp Thanh Mộc, nhưng đợi đến khi hắn nhận ra lợi và hại khi có Diệp Thanh Mộc dẫn dắt, bản thân cũng trưởng thành không ít.

Đúng lúc này, có người tinh mắt nhìn thấy Tần Mộc, lập tức cười sáp lại:“Mộc Mộc sao cậu lại tới đây? Đã lâu không thấy cậu.”

“Đúng vậy, Mộc Mộc, từ lúc cậu nhận bộ phim này, gần cả tháng chưa tới công ty.”

Tần Mộc cười nói:“Là lỗi của tôi, gần đây có chút việc, cho nên sẽ không đến.”

“A, chỉ có một mình cậu sao? Thái tử điện hạ không có tới sao, thực đáng tiếc!” Một ngôi sao nữ khoa trương thở dài.

Tần Mộc nghiêng đầu hỏi:“Đáng tiếc cái gì?”

“Tôi nhận lời một người bạn giúp cô ấy xin chữ kí của thái tử điện hạ, tôi đã lâu không gặp cậu ấy.” Ngôi sao nữ kia bĩu môi, vẻ mặt tiếc hận.

“Chỉ là muốn chữ kí mà thôi, không phải tôi không có.” Nói xong, Tần Mộc giống như ảo thuật từ trong túi lấy ra một tấm thẻ,“Đây, cho cậu.”

Ngôi sao nữ kia cầm lấy xem, thì ra là ảnh trong phim của Tiêu Dật, còn được Tiêu Dật kí tên, lập tức hôn lên ảnh một cái, mặt mày hớn hở:“Mộc Mộc cậu thật tốt quá!”

“Này này này, cho dù chỉ là ảnh chụp, cũng không thể tùy tiện hôn trước mặt của tôi.” Tần Mộc nói đùa.

Ngôi sao nữ kia cười đến sâu xa:“Tôi biết tôi biết, Mộc Mộc trung khuyển.” Nói xong, chạy về bàn làm việc của mình, cẩn thận để ảnh chụp vào trong túi xách.

Sau đó, không ít người trong văn phòng đều vây quanh lại, tùy ý trò chuyện cùng Tần Mộc, phần lớn ngôi sao trong công ty đều thực thích Tần Mộc cùng Tiêu Dật, bởi vì dù bọn họ có nổi tiếng bao nhiêu, đều không có làm giá, còn rất thích giúp mọi người, cũng không phải không có ghen tị, nhưng mà có nhiều lúc, bởi vì chênh lệch quá lớn, nếu ghen tị thì có vẻ có chút buồn cười, qua lâu dài, mọi người cũng không còn quá để ý.

Nhưng mà dù ở chỗ nào, luôn sẽ có một số ít người không hợp đàn, Phùng Nhạn Minh cùng cái người mới công ty đang nâng đỡ chính là một loại trong số đó, nhìn thấy Tần Mộc vừa xuất hiện đã được mọi người vây quanh, dáng vẻ giơ tay nhấc chân tự tin thong dong, chói mắt đến nỗi làm cho người ta không thể bỏ qua, hai người nhìn chằm chằm Tần Mộc, trong lòng dâng tràn cảm giác không cam lòng, đặc biệt là Phùng Nhạn Minh, hắn vẫn luôn cho rằng Tần Mộc cùng Tiêu Dật sở dĩ có thể có thành tựu ngày hôm nay, hoàn toàn là vì bọn họ xuất thân tốt, từ nhỏ đến lớn, tất cả cơ hội tốt toàn bộ đều cho bọn họ, nếu đổi lại là hắn nhất định hắn cũng nổi tiếng! Thậm chí còn có thể nổi tiếng hơn bọn họ!

Tần Mộc đương nhiên thấy được khuôn mặt có chút vặn vẹo của hai người kia, nhưng mà hắn cũng không nói thêm gì, cũng không nói đến những lời nghe được lúc nãy, chỉ là nói chuyện với mọi người một hồi lâu, lúc này mới rời đi, từ đầu tới cuối, không có liếc mắt nhìn Phùng Nhạn Minh lần nào. Có một số người, bạn so đo với họ, vậy thì thua.

Trở lại trên xe, mặtTần Mộc lập tức căng thẳng:“Đa Nạp, loại chuyện này thế mà anh lại không biết?”

Đa Nạp hiểu Tần Mộc đang nói đến chuyện gì, nghiêm túc nói:“Trước đó em chỉ xem trọng cái kịch bản kia, cũng không có nói muốn nhận, cho nên anh chỉ nói với đạo diễn bên kia một tiếng, sau này em lại nhận bộ phim thần tượng, anh cũng không để ý, ngày hôm qua hắn có nói với anh đã xác định diễn viên, anh không hỏi nhiều, là lỗi của anh.”

Nghe Đa Nạp nói như vậy, Tần Mộc khoát tay:“Không phải lỗi của anh, không ngờ ông ta thế mà cũng học chiêu của ba ba, tôi đoán bây giờ kịch bản đưa đến tay tôi đều là kịch bản không hay.”

Đa Nạp khẽ cười:“Tương kế tựu kế cũng không tệ. Tuy rằng năm nay mấy bộ phim thần tượng đều nổi tiếng, nhưng kịch bản này là loại mới, nhưng mà cũng rất hay. Đang trong lúc bão hòa của phim thần tượng, bộ phim của em nhất định sẽ làm người xem phấn chấn.”

“Cho dù thị trường không bão hòa, phim của tôi cũng có thể làm cho bọn họ phấn chấn.”

“Mộc thiếu gia, lời này của em sẽ làm cho Phùng Nhạn Minh khóc.”

Tần Mộc nhếch khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu:“Tôi nghĩ rằng hắn ta khóc nhiều năm như vậy đã quen.”

Xe khởi động, Tần Mộc nhìn ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Chỉ là Lục Hiểu Minh, ông thế mà lại dùng loại người như Phùng Hiểu Minh để đối phó tôi, thật sự là quá coi thường Tần Mộc tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương