121. Khoảng cách [3]

“Tiểu Dật, về chuyện đó anh hy vọng em có thể suy nghĩ thêm một chút, chúng ta hiện tại thật sự không cần thiết phải gây chuyện với Lục Hiểu Minh, em cũng sẽ không hy vọng chú út bị quấy rầy đi.” Tần Mộc chậm rãi nói xong những lời này, cũng không chờ Tiêu Dật trả lời, đứng dậy liền đi ra ngoài, hắn sải bước thật sự ngắn, tốc độ cũng rất chậm, chỉ tiếc, mãi cho đến khi hắn đi đến cạnh cửa, người phía sau cũng không có phát ra tí xíu thanh âm nào, tâm Tần Mộc chậm rãi trầm xuống, tay nắm chốt cửa thật chặt, hắn dừng một lát, dùng sức mở cửa ra, bước đi xa.

Tiêu Dật ngồi ở trên sô pha không hề động đậy, trên mặt vẫn là sự yên tĩnh như cũ, nhưng mà nếu có người quen thuộc với cậu ở trong này, sẽ nhìn thấy trong đáy mắt cậu là sự mê mang cùng đau thương, nhìn Tần Mộc từng bước một đi xa, Tiêu Dật chỉ có thể nghĩ đến những lời trước kia Tần Mộc từng nói, hắn nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu, hắn nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu, hắn còn nói, dù cậu muốn làm cái gì, hắn đều ủng hộ, nhưng hôm nay, cậu chẳng qua là muốn xem cái người có bóng dáng của mẫu phi nhiều thêm vài lần nữa, hắn thế nhưng liền cứ như vậy rời khỏi! Thì ra lời hứa hẹn của hắn chỉ là lời nói suông!

Tần Mộc vừa ra ngoài liền thấy được ánh mắt chờ đợi của đạo diễn, hắn có chút khó xử lắc đầu:“Lưu đạo, chuyện này, tôi có lẽ không giúp được, thật có lỗi.”

Tươi cười của Lưu Tùng lập tức có chút cứng ngắc, hắn cười gượng:“Không có việc gì không có việc gì, tôi lại đi câu thông một chút là được rồi, cám ơn cậu cố ý chạy đến đây một chuyến.”

Tần Mộc mạnh mẽ chống đỡ nói với Lưu Tùng mấy câu liền vội vã rời khỏi, lúc đi ngang qua Mộ Dung Phong, hắn thấp giọng nói:“Chuyện này cứ theo ý tiểu Dật, nhớ rõ không cần nói với chú út.”

“Được.” Nghe được trong lời Tần Mộc nói hình như có chút không thích hợp, Mộ Dung Phong không có hỏi nhiều, gật đầu đồng ý với lời căn dặn của Tần Mộc.

Tần Mộc lại xoay người nhìn về phía phòng nghỉ ngơi, sau đó chui vào trong xe, rời đi.

Người trong đoàn phim nhìn thấy Tần Mộc thế mà lại đi nhanh như vậy, không khỏi có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có ai nói thêm cái gì, đoàn phim này thật ra cũng không lớn, hậu trường cũng không cứng rắn, có thể mời được Tiêu Dật đến diễn nhân vật chính đã là vui vẻ ngoài ý muốn, mỗi người hầu như đều muốn cố gắng quay bộ phim này thật tốt, không chừng có thể dựa vào chút ánh sáng của Tiêu Dật.

Tần Mộc ngồi ở trên xe, nhắm mắt lại một hồi, muốn suy nghĩ rõ, lại phát hiện trong đầu lộn xộn, không nghĩ được gì, trong lòng lại còn co rút đau đớn, trải qua chuyện vừa rồi hắn đã hiểu, lúc người mình yêu nói thích một người khác, trong lòng sẽ rất đau, hơn nữa toàn thân cao thấp cũng khó chịu, luôn muốn trút ra hết, lại không cách nào trút ra.

Đa Nạp xuyên qua kính chiếu hậu vụng trộm nhìn Tần Mộc vài lần, trong lòng biết Tần Mộc cùng Tiêu Dật sợ là lại chiến tranh lạnh, trong lòng hắn cũng không hiểu vì sao Tiêu Dật lại đột nhiên có hứng thú với một người phụ nữ đến như vậy. Người phụ nữ kia không có bối cảnh gì, dáng vẻ cũng bình thường thôi, ít nhất cũng không lọt được vào mắt Đa Nạp, giọng nói cũng không xuất sắc, khí chất cũng không có gì đặc biệt, quan trọng nhất là tuổi cũng rất lớn, ở trong giới giải trí, phụ nữ qua 30 tuổi cũng đã xem như già rồi, trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không chờ đợi cô cũng chỉ là hoa tàn ít bướm bị người xem quên lãng.

Tần Mộc bực bội vò tóc, đột nhiên lên tiếng:“Giúp tôi tìm kịch bản, chọn những bộ cần phải đi nơi khác quay.”

Đa Nạp lên tiếng, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý ở công ty, để cho hắn mau chóng chọn xong đưa đến biệt thự. Làm xong chuyện này, Đa Nạp lại nhìn Tần Mộc, đã thấy hắn nhắm mắt lại cau mày, bộ dáng hơi có chút uể oải chật vật. Đa Nạp âm thầm lắc đầu, thật sự là người trẻ tuổi, vừa có chút xung đột đã muốn chạy trốn, như vậy sao có thể theo đuổi được tình yêu?

Tần Mộc quả thật muốn trốn chạy, bây giờ hắn tâm thần không yên, chỉ sợ trong lúc xúc động làm ra chuyện không nên làm, ngay lúc nãy, hắn muốn làm rất nhiều chuyện, hắn muốn hỏi Tiêu Dật vì sao không thích hắn! Muốn làm cho bộ phim kia ngừng quay, muốn làm cho người phụ nữ kia hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Tiêu Dật, thậm chí còn muốn nhốt Tiêu Dật ở trong nhà, ai cũng không cho gặp, suy nghĩ như vậy làm cho hắn cảm thấy mình thực khủng bố. Chú út đã nói, nếu yêu một người mà làm tổn thương đến đối phương, như vậy loại tình yêu này cũng đã lệch lạc, tình yêu lệch lạc không có thể có kết quả. Cho nên, Tần Mộc lựa chọn trốn tránh.

Không thể không nói, hiệu suất của trợ lý vô cùng cao, lúc Tần Mộc về nhà, trợ lý đã cầm một chồng kịch bản thật dày chờ ở cửa. Tần Mộc thở sâu, đem tâm trạng ngổn ngang đè ép vào trong thân thể, mỉm cười xuống xe, tươi cười trực tiếp làm vị tiểu trợ lý đáng thương kia choáng váng.

Nhìn trợ lý kia rời khỏi, Tần Mộc bỏ kịch bản trong tay xuống, ngồi trên sô pha, buồn bã ỉu xìu dặn dò Đa Nạp:“Giúp tôi chọn một kịch bản không cần hành động, không cần hoá trang quá dài, thời gian quay không dài không ngắn.”

“Vậy diễn bộ phim thần tượng này đi.” Sau khi Tần Mộc nói xong, Đa Nạp liền cầm một kịch bản lên.

“Anh để cho tôi đóng phim thần tượng?!” Tần Mộc nhướng mày.

Đa Nạp nhìn Tần Mộc bùng nổ:“Chỉ có phim thần tượng mới không cần hành động, chỉ cần em lộ mặt là đủ rồi, hơn nữa thời gian hóa trang cũng sẽ không dài. Còn có, em đã hai mươi tuổi, cũng nên đóng một phim thần tượng để thỏa mãn nhu cầu của người xem một chút.”

“Chú út đã nói, em cùng tiểu Dật không cần đóng phim thần tượng! Chúng em cũng không phải người mới xuất đạo, sao cần dựa vào phim thần tượng để hấp dẫn ánh mắt người xem!”

Đa Nạp nhìn Tần Mộc, trong đôi mắt nâu mang theo nghiêm túc hiếm thấy, hắn không nhanh không chậm nói:“Nghĩ lại xem vì sao em muốn chọn một kịch bản như vậy, nếu tâm trạng em không tốt muốn đi giải sầu, trực tiếp đi du lịch là được, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu.”

Tần Mộc không nói, mím môi ngồi lại sô pha, trên mặt mang theo xấu hổ vì nỗi lòng bị nhìn thấu, hắn vốn dĩ chỉ là muốn tìm một kịch bản, sau đó cũng tùy tiện tìm một người phụ nữ nói thích dáng vẻ cô ấy đóng phim, đưa ra yêu cầu vô lý thêm phân đoạn diễn, sau đó lại để cho người ta tiết lộ cho Tiêu Dật xem cậu có thể có phản ứng hay không. Hắn biết mình làm như vậy rất ngây thơ rất nhàm chán, nhưng hắn nghĩ không ra cách khác, vừa có thể không xúc phạm tới Tiêu Dật vừa có thể kiểm tra vị trí của mình trong lòng cậu.

Đa Nạp làm người hai kiếp, đã sớm nhìn ra tính toán của Tần Mộc, chẳng qua hắn cũng không có cảm thấy Tần Mộc buồn cười, loại kiểm tra này, người trẻ tuổi nào đang chím đắm trong tình yêu cuồng nhiệt mà chưa làm qua chứ? Mặc dù là chính hắn, cũng đã từng làm vô số lần, thậm chí còn một lần bởi vì không thấy rõ nội tâm chân chính của Mộ Dung Phong mà lỡ mất dịp may.

Nhìn thấy dáng vẻ hiểu rõ của Đa Nạp, Tần Mộc phiền toái vò đầu, giơ tay cầm kịch bản trong tay Đa Nạp, xoay người đi lên trên lầu:“Tôi còn muốn nghĩ.”

Đa Nạp nhìn bóng dáng Tần Mộc, trong lòng suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Mộ Dung Phong hay không, tuy rằng mọi người đều thích xem Tần Mộc cùng Tiêu Dật náo nhiệt, nhưng là mà náo nhiệt này cũng không bao gồm bọn nhỏ khổ sở.

Thực hiển nhiên Mộ Dung Phong cũng có suy nghĩ như vậy, chẳng qua hắn cũng không nghĩ muốn thương lượng với Đa Nạp, mà là trực tiếp gọi điện thoại cho tổng quản đại nhân, tổng quản đại nhân nghe xong lời Mộ Dung Phong tóm tắt, chỉ hàm xúc chép miệng, cảm thán nói:“Vì yêu mà tự tìm phiền não là độc quyền của người trẻ tuổi, tình yêu không có sự hi sinh như trẻ con không tiêm vacxin phòng bệnh, yếu ớt không chịu nổi. Đứa nhỏ Tiêu Dật kia không phải người thường, xuất thân quyết định tính cách của nó, có lẽ ngẫu nhiên mất đi một chút mới có thể hiểu được tâm ý của nó đối với Tần Mộc, cứ mặc bọn nhỏ làm ầm ĩ đi thôi.”

“Vâng. Cha, so với ngôn tình, thật ra con vẫn muốn người xem huyền huyễn.”

“Thân là quản gia thời đại mới, phải biết học tập, phải biết tiếp thu thị hiếu của mọi người.”

Mộ Dung Phong hắc tuyến tắt điện thoại.

Tần Mộc ở trong phòng nhìn kịch bản cả ngày, trong đầu suy nghĩ lại cảnh ở chung của hai người từ nhỏ đến lớn, cuối cùng uể oải phát hiện, thì ra nhiều năm như thế, thật sự cũng chỉ là hắn di chuyển vòng quanh Tiêu Dật, Tần Mộc muốn thuyết phục chính mình Tiêu Dật thật ra cũng để ý hắn, nhưng mà chứng cớ thật sự rất yếu ớt. Không biết từ lúc nào, trời đã tối rồi, nghe thấy tiếng gõ cửa, Đa Nạp đi vào:“Tiểu Phong vừa điện báo nói Dật thiếu gia buổi tối muốn diễn ban đêm, cho nên có lẽ khuya mới trở về, nói em nghỉ ngơi trước.”

“Em đã biết.” Giọng Tần Mộc có chút khàn khàn, nhìn không thấy sắc mặt,“Đi liên hệ với đoàn phim một chút, bộ phim này em nhận.”

Đa Nạp không chút nào ngoài ý muốn:“Được.”

Bên kia, Tiêu Dật tựa vào trên ghế, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, cũng không biết suy nghĩ cái gì, Mộ Dung Phong ngồi bên cạnh, những người trong đoàn phim bận rộn, cũng không có ai đi quấy rầy cậu.

Phân đoạn diễn ban đêm thật ra được sắp xếp rất sớm, chỉ là Tiêu Dật lấy cớ trạng thái của mình không tốt cho nên muốn nghỉ ngơi một hồi, dời thời gian lại. Nhìn ánh sao thưa thớt trên bầu trời, Tiêu Dật có chút điểm uể oải, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ có lúc trốn tránh, buổi sáng nhìn thấy Tần Mộc từng bước một rời khỏi, cậu đột nhiên không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, ở sâu trong nội tâm cậu, thậm chí còn có một chút hối hận, nếu lúc ấy cậu giải thích một chút thì tốt rồi, nhưng mà chút hối hận này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Tiêu Dật dọa chạy.

Sau khi Mộ Dung Phong nói chuyện với Đa Nạp, cúi người nói bên tai Tiêu Dật:“Mộc thiếu gia nhận một bộ phim thần tượng, có lẽ mấy ngày nay sẽ đến nơi khác đóng.”

Tiêu Dật hoảng hốt một lúc, lửa giận lập tức dâng lên, Tần Mộc cũng dám đi thật rồi! Cái tên lừa đảo! Thế mà con dám nhận phim thần tượng! Cái loại phim không kỹ xảo kịch tình, chỉ có vài người cả nam lẫn nữ nũng nịu đến nũng nịu đi lừa đảo thế mà hắn cũng nhận!

“Nếu hắn phải đi, như vậy tùy hắn.”

Cảm thấy được không khí quanh Tiêu Dật càng ngày càng lạnh thấu xương, Mộ Dung Phong hiểu được, lần này Tiêu Dật thật sự giận Tần Mộc, nhiều năm như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên! Trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, sao Tần Mộc lại học Tề Bân ngây thơ như thế? Ở một mức độ nào đó, hai người bọn họ đi đến bước này, chỉ có thể là do Tần Mộc ngày thường cưng chiều Tiêu Dật quá, trừ bỏ không ai quỳ xuống trước mặt Tiêu Dật, ở phương diện khác, Tiêu Dật sống cuộc sống thật sự không khác cuộc sống của Thái tử trong cung năm đó. Cậu tâm cao khí ngạo cũng là tích lũy tháng ngày, một sớm một chiều không thể nào sửa được? Lấy tính cách Tiêu Dật, nếu muốn cậu cúi đầu trước, cái giá đó Tần Mộc không nhất định có thể chịu được.

Chỉ là lần này, tất cả mọi người thật không ngờ, cách làm ngây thơ này của Tần Mộc, thế mà lại làm dậy sóng một trận mưa rền gió dữ trong giới giải trí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương