Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 109: Trường cao trung [3]

Lúc Tiêu Dật nói chuyện bình thường đều nhìn đối phương, lúc này đang quay đầu nói chuyện với Trương Mạn, không phát hiện bên kia Tần Mộc đã bị thay ra, thẳng đến khi Tần Mộc đi đến bên cạnh cũng chưa phát hiện, cứ như vậy, Tần Mộc lại càng khó chịu, không nói hai lời đi qua, nặng nề mà ngồi ở bên cạnh Tiêu Dật, cánh tay còn lơ đãng đụng phải cánh tay Tiêu Dật một chút.

“Làm sao vậy?” Tiêu Dật quay đầu nhìn thấy Tần Mộc cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức lại nhìn về phía sân bóng, buồn bực hỏi.

Tần Mộc nhìn thấy Trương Mạn cũng nhìn sang, thu hồi tầm mắt, cũng không nhìn Tiêu Dật, giọng nói rầu rĩ:“Khó chịu.”

Tiêu Dật xoay người về hướng Tần Mộc, đồng thời cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi cho hắn:“Khó chịu ở đâu? Muốn đi bệnh viện hay không? Hay là gọi bác sĩ của đội lại xem trước?”

Hưởng thụ Tiêu Dật quan tâm trong lòng Tần Mộc cảm thấy dễ chịu một chút, nghiêng mặt để cho Tiêu Dật lau mồ hôi cho hắn, tiếp tục cau mày giả bộ đáng thương:“Không cần, có lẽ vừa chơi bóng chạy mệt, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Tiêu Dật gật gật đầu không nói cái gì nữa, Mộ Dung Phong định kỳ sẽ sắp xếp cho bọn họ làm kiểm tra thân thể, kết quả cho thấy bọn họ rất khỏe mạnh, lại nhìn dáng vẻ này của Tần Mộc, cũng không giống như có chuyện.

Hai người đang nói chuyện, Trương Mạn lại cầm chai nước chạy tới chỗ Tần Mộc, đỏ mặt đưa tới trước mặt Tần Mộc. Tần Mộc lập tức cầm lấy, cười nói:“Cám ơn.”

Vì nụ cười này, mặt Trương Mạn càng đỏ hơn, lập tức hạ mắt, giọng nói yếu ớt như con muỗi:“Không, không cần cảm ơn.”

Tần Mộc nhìn thấy phản ứng cuả Trương Mạn, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, xem ra cô bé này thẹn thùng cũng không phải vì nhằm vào Tiêu Dật, vậy là tốt rồi. Vì thế, thời gian kế tiếp, Tần Mộc liền cùng Tiêu Dật nói chuyện, thường thường cũng cùng Trương Mạn nói vài câu, từ sau khi hắn đến, Trương Mạn cùng Tiêu Dật nói ít đi rất nhiều. Tiêu Dật nhìn hành động của Tần Mộc, chỉ xem như hắn lại lười biếng không muốn chơi bóng, cũng không quá để ý, ngồi ở giữa hai người vừa xem trận đấu, vừa nghe bọn họ nói chuyện.

Người khổ sở là nhóm vận động viên trong sân, loại giải thi đấu cao trung này người kỹ thật tốt cũng không nhiều, đều là trình độ nghiệp dư, tố chất thân thể vẫn chiếm ưu thế rất lớn, tuy rằng kỹ thuật của Tần Mộc cũng không cao, nhưng mà hắn cao, xác suất cướp được bóng trên rổ rất cao, lúc này vừa đi, áp lực của những người khác lập tức trở nên lớn hơn, đặc biệt là Tề Bân, mắt thấy điểm số thật vất vả mới kéo ra lúc này lại bị đuổi kịp, Tề Bân cắn răng, trong lòng không nhịn được nguyền rủa Tần Mộc uống nước bị sặc! Vốn trong đội bọn họ còn có một người siêu cấp hung hãn, đó là Tiêu Thần, chỉ tiếc trận trước hắn đột nhiên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, gần đây luôn luôn ở trong nhà dưỡng thương, nếu Tiêu Thần ở đây, Tần Mộc nhất định sẽ không như bây giờ!

Không cẩn thận một chút, lại bị đối phương thành công đánh vào rổ, Tề Bân nhìn điểm số, trong lòng buồn bực, nhịn không được phải nhớ lại cái người một tháng trước mình vừa “Vứt bỏ”, tên khốn! Rõ ràng nói cùng nhau đánh vào vòng tỉnh, kết quả thế mà vì chút việc nhỏ liền trở mặt chạy mất! Hại hắn bây giờ một thân một mình chiến đấu anh dũng!

“Tề Bân làm sao vậy?” Tiêu Dật nhìn Tề Bân đứng ở giữa sân sững sờ, ngay cả bóng rổ bay qua chỗ hắn hắn cũng không chú ý tới, Tiêu Dật vừa dứt lời, Tề Bân đã bị bóng rổ đập trúng, lập tức té trên mặt đất, mọi người lập tức ồn ào vây quanh.

Tần Mộc biến sắc, ném cái chai trong tay liền chạy vào sân, Tiêu Dật cũng đi theo cùng lúc đó, trên khán đài cũng có bóng người chạy vội xuống dưới.

Bóng rổ đập lên trán Tề Bân, bác sĩ của đội cẩn thận kiểm tra một chút, bước đầu xác định không có vấn đề gì lớn, sau đó lấy túi chườm nước đá ra chườm lên chỗ bị thương, để mọi người cẩn thận đỡ hắn ra khỏi sân, xét thân phận Tề Bân, để an toàn hơn, sau khi bác sĩ của đội cùng huấn luyện viên thương lượng xong quyết định trước tiên vẫn nên đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra một chút thì tốt hơn, nhưng mà Tề Bân từ chối, hắn nhiều lần nhấn mạnh rằng mình không có việc gì, cho dù đi bệnh viện cũng phải chờ đấu xong rồi đi.

Nhìn thấy Tề Bân như vậy, Tần Mộc có chút tự trách, nếu không phải hắn ra sân, Tề Bân chắc chắn sẽ không bị đập trúng như vậy, Tề Bân nghe được Tần Mộc giải thích, lập tức đạp mũi lên mặt, lúc này ra quân lệnh trạng cho Tần Mộc, nếu không vào được vòng tỉnh, liền bắt hắn mua điểm tâm cho mình đến khi tốt nghiệp trung học!

Cái cậu bạn chuyền bóng cho Tề Bân lộ ra gương mặt trắng bệch, luống cuống ở bên cạnh nhìn Tề Bân cùng Tần Mộc cò kè mặc cả, muốn đi lên lại không dám đi, Tiêu Dật thấy, đang muốn an ủi vài câu, liền thấy có người từ sau lưng vỗ vỗ bờ vai cậu ta, người nọ cười nói:“Cậu xem dáng vẻ vui vẻ của hắn, làm sao giống như có chuyện? Cậu cũng không phải cố ý mà, đừng tự trách.”

Lại bị Tề Bân thính tai nghe được, lập tức trừng mắt:“Anh tới làm cái gì! Không phải nói muốn tuyệt giao với tôi sao? Làm không được hay là đến đây chê cười tôi? Ui ~” Đang kích động, hình như chạm đến miệng vết thương, đau đến nhếch miệng kêu ra tiếng.

Người nọ vài bước vượt qua, hơi hơi nâng cằm Tề Bân lên, tiến tới cẩn thận nhìn, mới một lát, có thể nhìn thấy cái trán bầm xanh một khoảng lớn, tụ không ít máu, nhìn vô cùng thê thảm, lại nhìn thấy đôi mắt linh động ngày thường đang tràn đầy tủi thân, người nọ cảm thấy trong lòng hình như bị kim đâm vài cái, đau xót, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng hơn, mang theo chút bất đắc dĩ:“Bị thương cũng đừng lộn xộn.”

Tề Bân chu môi hừ một tiếng, muốn nói vài câu lại cảm thấy không ổn, đơn giản liền không nói, để bác sĩ của đội dùng túi chườm nước đá giúp mình chườm lên chỗ bị thương.

“Được rồi, anh cùng Tần Mộc lên, cam đoan giúp em thắng trận này.” Người nọ nói xong, đứng lên nhìn Tần Mộc, Tần Mộc cũng gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ cố gắng.

Tiêu Dật nhìn dáng vẻ vừa muốn tức giận nhưng lại cong mặt mày của Tề Bân, nhớ tới trận trước hắn ồn ào muốn tìm người đổi phòng ngủ, nói cái gì cũng không chịu cùng bạn cùng phòng với hắn mười năm cùng nhau ở, lúc này nhìn thấy người nọ hình như cũng không tức giận, cũng nhịn không được cong khóe miệng, Tề Bân người này, tuy rằng khéo léo, nhưng rất đơn thuần, thực không giống thiếu gia trong gia tộc lớn.

Thấy không xảy ra chuyện gì lớn, huấn luyện viên nói với trọng tài vài câu, trận đấu tiếp tục, lúc đó Tiêu Dật lại nhận được điện thoại của Tiêu Thần, là hỏi tình huống trận đấu, Tiêu Dật cẩn thận nói, làm Tiêu Thần lại muốn lập tức tới, Tiêu Dật trấn an hắn, cho dù hắn không ở đây, đánh vào vòng tỉnh vẫn là không thành vấn đề, chờ vòng tỉnh bắt đầu hắn trở về cũng không muộn, cộng thêm Từ Văn Khiêm lạnh lẽo ở một bên, lúc này Tiêu Thần mới thỏa hiệp.

Trận đấu này cuối cùng vẫn thắng, vừa kết thúc, Tề Bân đã bị “Bạn cùng phòng cũ” nửa kéo nửa ôm mang đi bệnh viện kiểm tra rồi, trước khi lên xe, Tề Bân vẫn ồn ào muốn đi ăn mừng, dặn dò Tần Mộc dẫn người đi tìm Đại bài đương giữ chỗ trước đi, hắn kiểm tra xong lập tức đi qua!

Tần Mộc thực không biết nói gì, lúc này mới là trận đấu đầu, cũng không phải trận đấu cuối cùng, có cái gì để ăn mừng! Nhưng mà thấy Tề Bân đang bị thương, hơn nữa những người khác hình như cũng rất hào hứng, cuối cùng Tần Mộc vẫn gọi điện thoại qua cho Mộ Dung Phong, hỏi anh đại bài đương chỗ nào ăn ngon.

Danh xưng quản gia vạn năng của Mộ Dung Phong quả thật danh xức với thực, lập tức suy nghĩ một lát liền cho Tần Mộc vài đề nghị, ngay cả địa chỉ cũng nói rất tỉ mỉ, điều này làm cho Tần Mộc không thể không hoài nghi, chẳng lẽ anh ta thường xuyên vụng trộm cùng Đa Nạp đi đến Đại bài đương hẹn hò, cho nên mới nhớ rõ ràng như vậy! Nhưng mà, khi hắn mang theo chút hứng thú tà ác hỏi ra những lời này, Mộ Dung Phong chỉ bình tĩnh dùng một câu ngăn chận cái miệng của hắn, sau đó cắt điện thoại. Tần Mộc liền giày vò di động.

Một đám người chậm rãi đi đến chỗ Mộ Dung Phong đề nghị, kết quả trợn tròn mắt nhìn cửa lớn đóng chặt, chẳng lẽ Đại bài đương này đóng cửa? Tần Mộc nắm chặt cơ hội lần thứ hai cầm di động đang muốn gọi qua cười nhạo Mộ Dung Phong một phen, Trương Mạn bên cạnh yếu ớt mở miệng:“Đại bài đương bình thường đều là gần tối mới mở cửa.”

Tần Mộc lập tức ngắt điện thoại đang gọi, thì ra là thế! May mà không gọi qua! Lập tức nhìn về phía Trương Mạn cười tủm tỉm nói cám ơn, lại làm tiểu mỹ nữ đỏ mặt. Một lát sau, Tề Bân gọi điện thoại tới hỏi bọn họ ở nơi nào, Tần Mộc lập tức mắng:“Giữa trưa cậu nói cậu muốn ăn Đại bài đương gì chứ? Chẳng lẽ không biết thứ đó chỉ có buổi tối mới có sao?”

Tề Bân thực vô tội, hắn cũng chỉ là vào trận trước nghe người ta nói Đại bài đương gì đó ngon lắm ăn thực đã nghiền, cho nên mới muốn đi, thật không biết chỉ có buổi tối mới có thể đi ăn, đuối lý chỉ có thể để mặc cho Tần Mộc giảng đạo, cuối cùng nghe Tần Mộc càng nói càng hưng phấn, nhịn không được tức giận, quát:“Chính cậu cũng không không biết mà? Mắng cái gì! Mau nói cho tôi biết cậu ở đâu đi, đừng như phụ nữ mà chít chít không ngừng!”

Cuối cùng, bọn họ ở một khách sạn lớn ăn cơm trưa, Tề Bân còn muốn gọi chút rượu đến ăn mừng một chút, kết quả bị mọi người khuyên ngăn, đều nói muốn uống cũng phải chờ vào vòng tỉnh mới uống, lúc này mới trận đầu, Tề Bân nghĩ thế cũng đúng, lúc này mới từ bỏ.

Người nói vô tình, người nghe có tâm, ở trên đường trở về, Tần Mộc nhìn Tiêu Dật hỏi:“Tiểu Dật, tửu lượng em thế nào?”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ, thật thành thực trả lời:“Ta nhớ rõ mới trước đây có một lần uống ba ly rượu, sau đó liền say ngã, vì thế, phụ hoàng còn chê cười ta không tửu lượng.”

Tần Mộc gật gật đầu, miệng an ủi Tiêu Dật, nội tâm cười trộm không thôi, mới ba chén gục, tửu lượng quả thật không được tốt lắm a.

… Tiểu kịch trường…

Chuyện Tiêu Thần chơi bóng.

Chuyện kể rằng lúc ban đầu, Tiêu Thần quyết đoán từ chối lời mời của Tề Bân, nguyên nhân rất đơn giản, Tiêu Dật cũng không tham gia đội bóng rổ, nhưng mà, mỗi lần Tần Mộc chơi bóng, Tiêu Thần vẫn rất không tình nguyện đi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Tiêu Dật đi.

Sau đó ở một ngày kia, trong độ đang luyện tập ném ba điểm, Tần Mộc nhiều lần không trúng, Tiêu Thần tất nhiên là nắm chặt cơ hội không chút khách khí khinh bỉ hắn một phen:“Quả bóng lớn như vậy khoảng cách không xa như vậy cái rổ lớn như vậy thế mà lại ném không vào, đúng là gỗ mục không thể khắc.”

Tần Mộc đang rất buồn bực, vừa nghe lời này, lúc này liền nổi giận:“Có bản lĩnh cậu tới ném! Đừng có nói dễ hơn làm!”

Ánh mắt Từ Văn Khiêm nhìn về phía Tần Mộc lập tức cũng nhiều thêm một chút khinh bỉ, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu còn không biết bản lĩnh của Tiêu Thần? Đừng nói ba điểm, để cho hắn đứng ở trên khán đài, hắn tuyệt đối cũng có thể ném vào!

Quả nhiên, một lát sau, Tiêu Thần một tay cầm bóng rổ, đứng ở chỗ Tần Mộc đứng lúc nãy, nhìn cũng không nhìn, lúc này giơ tay lên một cái, chỉ thấy quả bóng rổ ở không trung vẽ một đường cong hoàn mỹ, rơi vào giữa rổ, toàn bộ động tác rõ ràng lưu loát, không mang theo một chút do dự.

Toàn bộ sân bóng rổ lập tức yên tĩnh, Tề Bân lập tức lại cầm bóng đưa đến trước mặt Tiêu Thần:“Cậu thử lại lần nữa.” Tiêu Thần cũng không để ý, cầm bóng giơ tay lên liền ném đi.

Sau khi Tiêu Thần liên tục ném vào mười quả, Tần Mộc tái mặt rồi, từ lúc Tiêu Thần gật đầu, hắn đã biết mình sai rồi, tên nhóc kia luyện võ! Ném một quả bóng cũng chẳng là gì! Tiêu Dật nhìn Tần Mộc uể oải cùng Tiêu Thần đắc ý, không khỏi giương cao khóe miệng, thật là thú vị.

Tề Bân tròn mắt, lập tức lôi kéo tay Tiêu Thần nói cái gì cũng không chịu thả ra, lời nói nịnh hót, vừa lừa gạt vừa liên tục cầu xin, làm khuôn mặt màu tiểu mạch của Tiêu Thần chuyển đỏ, cuối cùng vẫn là Tiêu Dật nhìn thấy Tiêu Thần rục rịch, cười nói câu:“Nếu muốn đi thì thử xem.” Ngay cả Từ Văn Khiêm cũng gật đầu, đi đánh bóng rổ tốt hơn ngồi cùng băng ghế với Tiêu Dật.

Vì thế, từ nay về sau, ngày tháng trong đội bóng rổ của Tần Mộc liền trở nên đau khổ, mỗi lần hắn ném vào, vừa quay đầu lại, phát hiện Tiêu Thần đã vào mười quả, sự chênh lẹch này kích thích Tần Mộc thật mạnh. Có thể nói, kỹ thuật ném bóng rổ của Tần Mộc có 1 % là thiên phú, mà còn 99%, kia đều là công lao của Tiêu Thần.

———————-

Đại bài đương:61_6565_df740a5f4550131

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương