Ngủ Ngon, Paris
-
Chương 23: Ý nghĩa của sinh mệnh không hề phức tạp… Đừng nên chết đi khi 29 tuổi, chúng ta có thể chầm chậm già đi, sống đ�
Nhiều năm trước, hắn từng nói: “Trong lòng cậu có điều gì không vui, có ủy khuất, hãy nói hết với mình. Cậu nói ra hết rồi, mình cũng sẽ không quá mức sầu lo nữa, mình chỉ là muốn cùng cậu chia sẻ tất cả. Nếu như chỉ những tâm sự kia của cậu mà mình cũng không thể chia sẻ, còn nói cái gì yêu cậu đây?”
—— “Ngủ ngon, Paris”
Sáng sớm bốn giờ, Châu Tử Bùi bỗng nhiên tỉnh lại từ trong mơ, nhìn thấy người bên cạnh dựa vào trong lòng mình ngủ, không nhúc nhích.
Nhìn Thịnh Minh như thế này, Châu Tử Bùi bỗng nhiên nổi hứng muốn ghẹo, mơn trớn dọc theo vành tai nhỏ nhắn của hắn. Người kia có lẽ là mệt mỏi quá, không chút động đậy, vẫn đang ngủ. Nhìn đôi mắt được lông mi dày đậm che khuất của hắn, ở trên là hai đường chân mày xinh đẹp. Châu Tử Bùi nhẹ nhàng vuốt ve lông mày hắn, từ giữa trán đến đuôi chân mày. Hồi lâu, cơn buồn ngủ của Thịnh Minh đã hơi tỉnh, bởi vì bị quấy rầy đến mức chịu không nổi, từ từ nhắm hai mắt rồi nhíu nhíu mi đầu, khua khua móng vuốt hệt như con mèo nhỏ.
Châu Tử Bùi thấy vậy, đành phải ngoan ngoãn không đụng nữa. Nhưng trong bụng thì lại cười thầm. Người trước mắt này, cũng không phải chất phác nhạt nhẽo như thế, có đôi khi xem ra còn hơi bị đáng yêu.
Châu Tử Bùi kéo kéo chăn cho hắn, lại ngủ mất.
Đến sáng sớm tỉnh lại, ngồi trên giường nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo, nhưng Thịnh Minh ngủ lại nông giấc, tỉnh. Toàn bộ phần ở dưới mũi đều chôn cả dưới chăn, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Thấy chàng trai tùy tiện trùm một cái T-shirt cổ tròn màu trắng lên người, lại thêm một cái áo chui đầu mỏng bên ngoài. Bàn tay khớp xương rõ ràng của Châu Tử Bùi cẩn thận xốc lên một góc chăn, đang định rời khỏi, ngoảnh đầu thấy hắn mở to mắt, đã tỉnh.
“Dậy rồi?”
Trong căn phòng buông rèm cửa sổ mờ tối, Châu Tử Bùi ở phía khuất sáng nên đường nét có chút mơ hồ, nhưng vì thế mới có một loại lỗi giác trông rất nhu hòa.
Đó là buổi sáng đầu tiên của năm nay, ánh mắt đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại khỏi giấc mơ, nhìn thấy chính là Châu Tử Bùi.
Nhớ lại những việc đêm qua, không khỏi ngượng ngùng.
Thịnh Minh ừm đáp một tiếng, cũng ngồi dậy. Thân thể mảnh khảnh trần trụi lộ ra, trong phòng mở lò sưởi mà vẫn cảm thấy lạnh. Hắn vươn tay qua lấy quần áo mặc vào. Quần áo vẫn còn đang cầm trong tay, Châu Tử Bùi bèn nghiêng người qua, in lại một chiếc hôn không có bất kì hàm ý tình sắc nào lên môi hắn. Hắn nhìn người trước mặt từ từ nhắm hai mắt hôn mình, biểu tình nghiêm túc.
Châu Tử Bùi buông hắn ra, chỉ nói, “Chào buổi sáng.”
Thực ra lời muốn hỏi đâu phải không có, “Hôm qua —— tóm lại cậu có thích hay không?” Lời như vậy sợ là hỏi ra miệng, cái tên Thịnh Minh da mặt mỏng y như giấy Tuyên Thành này nhất định sẽ xấu hổ vô cùng cho mà xem.
Châu Tử Bùi nhìn Thịnh Minh chui đầu ra từ cổ áo tay dài, lại cho hai tay trái phải vào trong tay áo, thế là cười lên, “Chỉ có con nít mới mặc quần áo như vậy thôi.”
Dáng vẻ Châu Tử Bùi cười nói lời này, Thịnh Minh vẫn luôn nhớ kỹ. Ngày sau mặc dù Châu Tử Bùi không ở bên cạnh, chỉ cần là đang mặc quần áo, đều sẽ nhớ đến vẻ mặt của Châu Tử Bùi chọc hắn hôm đó. Giọng nói nụ cười, rõ ràng sắc nét.
Lúc Thịnh Minh đứng trước gương trong nhà vệ sinh đánh răng, Châu Tử Bùi đang loay hoay làm điểm tâm ở trong bếp, thi thoảng có thể nghe được tiếng nồi bát.
Rửa mặt xong xuôi, lúc bước ra phòng vệ sinh, thấy bóng lưng của người đang bận bịu trong nhà bếp.
Hắn lặng lẽ thu dọn sạch sẽ tàn cục hôm qua ở phòng khách. Trên bàn trà còn đặt cái Nikon kia, là quà tặng năm mới của hắn. Thịnh Minh cầm lấy, mở máy. Sau khi điều chỉnh tiêu cự, ống kính khóa trên bóng lưng Châu Tử Bùi. Có lẽ chàng trai đang rán trứng, trên bếp lò có tiếng dầu mỡ tách tách. Vừa nhấn nút shutter, Thịnh Minh vừa tự cười một mình, đây là tấm ảnh đầu tiên của chiếc máy Nikon này, thuộc về Châu Tử Bùi.
Năm mới. Mọi thứ đều là mới mẻ.
Trong lòng hắn chợt nghĩ tới, từ sau khi chuyển ra khỏi chỗ cha, hầu như không có liên hệ nữa. Mặc dù là lễ mừng năm mới, cũng không nhận được một chút quan tâm thăm hỏi nào. Dù cho bản thân mình cứ như thế biến mất khỏi thế giới, biết đâu chừng họ cũng sẽ chẳng hay biết. Mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng hắn không khỏi thoáng thấy bi ai.
Nhìn khung cảnh đang dừng lại trên màn ảnh này, tự dưng rất muốn hỏi, nếu như có thể, cứ mãi qua ngày như thế này nhé?
Hai người ngồi trước bàn ăn bữa sáng.
Nhìn món trứng rán nguyên vẹn trước mắt, với thịt hun khói cắt thành lát, trong lòng hơi nong nóng.
Châu Tử Bùi thấy hắn trầm mặc, mới hỏi làm sao vậy. Thịnh Minh chỉ lắc đầu.
Hắn luôn có thói quen để chuyện ở trong lòng, nếu như có cái gì không vui, cũng chỉ thích tự muộn phiền. Không bộc lộ cảm xúc tự nguyện làm một người trầm lặng và cô độc, bởi vì thực sự đó vẫn là tâm sự của riêng mình.
Trong một thiên văn chương tên là “Người câm” mà Thịnh Minh từng đăng, đã viết về một nhân vật chính như vậy.
Lúc đầu Châu Tử Bùi không biết, sau này lén xem qua văn tự, mới có thể hiểu rõ.
Nói đến, Châu Tử Bùi xem như là một người nóng vội lại thẳng thắn. Phàm là có chuyện rồi, đều phải nói ra.
Thịnh Minh không thể quên, sau đó Châu Tử Bùi nói với hắn bằng một bộ trịnh trọng.
Chàng trai nói rằng: “Trong lòng cậu có điều gì không vui, có ủy khuất, hãy nói hết với mình. Nếu như chỉ những tâm sự kia của cậu mà mình cũng không thể chia sẻ, còn nói cái gì yêu cậu đây?”
Mình không phải nói cậu không đủ rộng lòng cởi mở. Nhưng bất kể là thành xuân thảo mộc, ô đề nguyệt lạc, thấy cảnh thương tình mỗi người luôn sẽ có.
Nếu có tâm sự gì, lớn lớn nhỏ nhỏ, nói cho mình biết là được. Cậu nói ra hết rồi, mình cũng sẽ không quá mức sầu lo nữa. Mình chỉ là muốn cùng cậu chia sẻ tất cả, được hay không?
—
* thành xuân thảo mộc: thành xuân = thành thị mùa xuân, thảo mộc = cây cỏ
“Thành xuân thảo mộc” là những cảnh sắc sáng sủa tươi đẹp, hàm ý chỉ những điều vui vẻ tươi sáng
* ô đề nguyệt lạc: ô đề = tiếng kêu của quạ đen, nguyệt lạc = mặt trăng khuyết
“Ô đề nguyệt lạc” chỉ cảnh sắc hoang vu tăm tối, mang hàm ý những điều không hay
—— “Ngủ ngon, Paris”
Sáng sớm bốn giờ, Châu Tử Bùi bỗng nhiên tỉnh lại từ trong mơ, nhìn thấy người bên cạnh dựa vào trong lòng mình ngủ, không nhúc nhích.
Nhìn Thịnh Minh như thế này, Châu Tử Bùi bỗng nhiên nổi hứng muốn ghẹo, mơn trớn dọc theo vành tai nhỏ nhắn của hắn. Người kia có lẽ là mệt mỏi quá, không chút động đậy, vẫn đang ngủ. Nhìn đôi mắt được lông mi dày đậm che khuất của hắn, ở trên là hai đường chân mày xinh đẹp. Châu Tử Bùi nhẹ nhàng vuốt ve lông mày hắn, từ giữa trán đến đuôi chân mày. Hồi lâu, cơn buồn ngủ của Thịnh Minh đã hơi tỉnh, bởi vì bị quấy rầy đến mức chịu không nổi, từ từ nhắm hai mắt rồi nhíu nhíu mi đầu, khua khua móng vuốt hệt như con mèo nhỏ.
Châu Tử Bùi thấy vậy, đành phải ngoan ngoãn không đụng nữa. Nhưng trong bụng thì lại cười thầm. Người trước mắt này, cũng không phải chất phác nhạt nhẽo như thế, có đôi khi xem ra còn hơi bị đáng yêu.
Châu Tử Bùi kéo kéo chăn cho hắn, lại ngủ mất.
Đến sáng sớm tỉnh lại, ngồi trên giường nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo, nhưng Thịnh Minh ngủ lại nông giấc, tỉnh. Toàn bộ phần ở dưới mũi đều chôn cả dưới chăn, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Thấy chàng trai tùy tiện trùm một cái T-shirt cổ tròn màu trắng lên người, lại thêm một cái áo chui đầu mỏng bên ngoài. Bàn tay khớp xương rõ ràng của Châu Tử Bùi cẩn thận xốc lên một góc chăn, đang định rời khỏi, ngoảnh đầu thấy hắn mở to mắt, đã tỉnh.
“Dậy rồi?”
Trong căn phòng buông rèm cửa sổ mờ tối, Châu Tử Bùi ở phía khuất sáng nên đường nét có chút mơ hồ, nhưng vì thế mới có một loại lỗi giác trông rất nhu hòa.
Đó là buổi sáng đầu tiên của năm nay, ánh mắt đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại khỏi giấc mơ, nhìn thấy chính là Châu Tử Bùi.
Nhớ lại những việc đêm qua, không khỏi ngượng ngùng.
Thịnh Minh ừm đáp một tiếng, cũng ngồi dậy. Thân thể mảnh khảnh trần trụi lộ ra, trong phòng mở lò sưởi mà vẫn cảm thấy lạnh. Hắn vươn tay qua lấy quần áo mặc vào. Quần áo vẫn còn đang cầm trong tay, Châu Tử Bùi bèn nghiêng người qua, in lại một chiếc hôn không có bất kì hàm ý tình sắc nào lên môi hắn. Hắn nhìn người trước mặt từ từ nhắm hai mắt hôn mình, biểu tình nghiêm túc.
Châu Tử Bùi buông hắn ra, chỉ nói, “Chào buổi sáng.”
Thực ra lời muốn hỏi đâu phải không có, “Hôm qua —— tóm lại cậu có thích hay không?” Lời như vậy sợ là hỏi ra miệng, cái tên Thịnh Minh da mặt mỏng y như giấy Tuyên Thành này nhất định sẽ xấu hổ vô cùng cho mà xem.
Châu Tử Bùi nhìn Thịnh Minh chui đầu ra từ cổ áo tay dài, lại cho hai tay trái phải vào trong tay áo, thế là cười lên, “Chỉ có con nít mới mặc quần áo như vậy thôi.”
Dáng vẻ Châu Tử Bùi cười nói lời này, Thịnh Minh vẫn luôn nhớ kỹ. Ngày sau mặc dù Châu Tử Bùi không ở bên cạnh, chỉ cần là đang mặc quần áo, đều sẽ nhớ đến vẻ mặt của Châu Tử Bùi chọc hắn hôm đó. Giọng nói nụ cười, rõ ràng sắc nét.
Lúc Thịnh Minh đứng trước gương trong nhà vệ sinh đánh răng, Châu Tử Bùi đang loay hoay làm điểm tâm ở trong bếp, thi thoảng có thể nghe được tiếng nồi bát.
Rửa mặt xong xuôi, lúc bước ra phòng vệ sinh, thấy bóng lưng của người đang bận bịu trong nhà bếp.
Hắn lặng lẽ thu dọn sạch sẽ tàn cục hôm qua ở phòng khách. Trên bàn trà còn đặt cái Nikon kia, là quà tặng năm mới của hắn. Thịnh Minh cầm lấy, mở máy. Sau khi điều chỉnh tiêu cự, ống kính khóa trên bóng lưng Châu Tử Bùi. Có lẽ chàng trai đang rán trứng, trên bếp lò có tiếng dầu mỡ tách tách. Vừa nhấn nút shutter, Thịnh Minh vừa tự cười một mình, đây là tấm ảnh đầu tiên của chiếc máy Nikon này, thuộc về Châu Tử Bùi.
Năm mới. Mọi thứ đều là mới mẻ.
Trong lòng hắn chợt nghĩ tới, từ sau khi chuyển ra khỏi chỗ cha, hầu như không có liên hệ nữa. Mặc dù là lễ mừng năm mới, cũng không nhận được một chút quan tâm thăm hỏi nào. Dù cho bản thân mình cứ như thế biến mất khỏi thế giới, biết đâu chừng họ cũng sẽ chẳng hay biết. Mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng hắn không khỏi thoáng thấy bi ai.
Nhìn khung cảnh đang dừng lại trên màn ảnh này, tự dưng rất muốn hỏi, nếu như có thể, cứ mãi qua ngày như thế này nhé?
Hai người ngồi trước bàn ăn bữa sáng.
Nhìn món trứng rán nguyên vẹn trước mắt, với thịt hun khói cắt thành lát, trong lòng hơi nong nóng.
Châu Tử Bùi thấy hắn trầm mặc, mới hỏi làm sao vậy. Thịnh Minh chỉ lắc đầu.
Hắn luôn có thói quen để chuyện ở trong lòng, nếu như có cái gì không vui, cũng chỉ thích tự muộn phiền. Không bộc lộ cảm xúc tự nguyện làm một người trầm lặng và cô độc, bởi vì thực sự đó vẫn là tâm sự của riêng mình.
Trong một thiên văn chương tên là “Người câm” mà Thịnh Minh từng đăng, đã viết về một nhân vật chính như vậy.
Lúc đầu Châu Tử Bùi không biết, sau này lén xem qua văn tự, mới có thể hiểu rõ.
Nói đến, Châu Tử Bùi xem như là một người nóng vội lại thẳng thắn. Phàm là có chuyện rồi, đều phải nói ra.
Thịnh Minh không thể quên, sau đó Châu Tử Bùi nói với hắn bằng một bộ trịnh trọng.
Chàng trai nói rằng: “Trong lòng cậu có điều gì không vui, có ủy khuất, hãy nói hết với mình. Nếu như chỉ những tâm sự kia của cậu mà mình cũng không thể chia sẻ, còn nói cái gì yêu cậu đây?”
Mình không phải nói cậu không đủ rộng lòng cởi mở. Nhưng bất kể là thành xuân thảo mộc, ô đề nguyệt lạc, thấy cảnh thương tình mỗi người luôn sẽ có.
Nếu có tâm sự gì, lớn lớn nhỏ nhỏ, nói cho mình biết là được. Cậu nói ra hết rồi, mình cũng sẽ không quá mức sầu lo nữa. Mình chỉ là muốn cùng cậu chia sẻ tất cả, được hay không?
—
* thành xuân thảo mộc: thành xuân = thành thị mùa xuân, thảo mộc = cây cỏ
“Thành xuân thảo mộc” là những cảnh sắc sáng sủa tươi đẹp, hàm ý chỉ những điều vui vẻ tươi sáng
* ô đề nguyệt lạc: ô đề = tiếng kêu của quạ đen, nguyệt lạc = mặt trăng khuyết
“Ô đề nguyệt lạc” chỉ cảnh sắc hoang vu tăm tối, mang hàm ý những điều không hay
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook