Ngủ ngon, Lương Tiêu
-
Chương 31: Phiên ngoại 01: Vài khoảnh khắc tăng ca
01.
Lần thảm nhất là phải vào bệnh viện cấp cứu.
Khi đó Diệp Quý An tốt nghiệp chưa lâu, hai mươi tư tuổi, đến phỏng vấn cho một tập đoàn nhà nước có tên tuổi rất lớn, liên quan đến lĩnh vực bất động sản, công nghệ thương mại quân sự, sưu tầm di tích văn hóa và các lĩnh vực khác. Diệp Quý An đầu tiên thực tập ở đó, sau 3 lần phỏng vấn, cuối cùng cũng được nhận vào làm nhân viên kiểm soát rủi ro trong một bộ phận đầu tư.
Đương nhiên, chủ quản thì chưa thể làm nổi, anh chỉ là một nhân viên quèn, trên đầu đội từng tầng từng tầng lãnh đạo, người ta phụ trách đánh nhịp, còn anh phụ trách làm việc. Kiểm soát rủi ro là một công việc rất phiền phức, xung quanh vốn không có nhiều đồng nghiệp, đã thế còn có một người nghỉ đẻ, một người bị đình chỉ công tác, khiến anh vô tình trở thành lực lượng lao động chính, nhanh chóng học hỏi nhiều thứ, dần dần thích ứng với vị trí này. Hàng ngày nếu không phải là làm báo cáo thì là viết văn thư, không thì là lên mạng tìm hiểu và phân loại chính sách sau đó gửi cho lãnh đạo.
Bận đến nỗi ngồi không kịp chuyến tàu điện cuối cùng trở về nhà.
Liền một tuần không về nhà, đến mức mệt phải nằm bò lên bàn làm việc ngủ bù, cũng không phải chưa từng có.
Còn về lương tăng ca, không ai nhắc qua.
Diệp Quý An Vô cùng hoài nghi, người ta thuê một kẻ không não chẳng có chút kinh nghiệm như mình, chính là để tùy tiện sai bảo, vì thế mà số lượng công việc anh phải làm làm cực kì nhiều.
Cũng may là lương của anh ở mức khá, được đóng bảo hiểm xã hội đầy đủ, ngoài ra trợ cấp cũng rất tốt, thậm chí là còn giải quyết cho anh vấn đề hộ khẩu, so với các bạn học khác, Diệp Quý An cảm thấy mình đã may mắn hơn rất nhiều.
Mệt thì uống cốc cà phê, phòng uống nước còn có cà phê vừa mới xay kìa, đều là miễn phí.
Diệp Quý An vô cùng thỏa mãn.
Còn về việc phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, đến thật nhanh, giống như một giấc mơ vậy, nhậm chức từ tháng tám, xảy ra việc vào tháng hai năm sau. Diệp Quý An thức trắng ba ngày hai đêm, uống vô số cốc cà phê hòa tan, trên đường đi nộp báo cáo thì ngã uỳnh xuống đất.
Lúc đó chỉ mới sáu giờ sáng, công ty đến rất ít người, thậm chí trên đường đi còn không thấy bóng dáng một người quét dọn vệ sinh nào, anh tính đem văn kiện nhét vào khe cửa phòng làm việc của cấp trên sau đó trở về chỗ làm việc của mình tranh thủ ngủ hai tiếng, nhưng với tình trạng lúc này, xem ra là không làm được rồi.
Diệp Quý An cảm thấy mình không đứng dậy nổi nữa.
Vì thế anh nhanh chóng nằm xuống.
Trên thảm có rất nhiều bụi bẩn, trước mắt là một mảnh tăm tối, có thể nhìn thấy miệng thổi gió của điều hòa ở chính giữa trần nhà, cửa chớp màu xám nhạt, bóng đèn sáng trưng. Diệp Quý An cảm thấy đầu óc mình đang quay cuồng, tòa nhà này là bão lốc, còn anh là mắt bão, Móc điện thoại ra gọi 120, anh muốn báo vị trí hiện tại của mình, nhưng anh cũng chẳng rõ khi ấy mình đã nói những gì.
Về sau có lẽ là ngủ mất rồi.
Lúc tỉnh lại, y tá ở bên cạnh giường, đang thay túi truyền máu cho anh.
Anh liền nhận được một kết luận: Cột sống cổ cung cấp không đủ máu, thiếu ngủ nghiêm trọng, mới hai mươi tư tuổi mà đã như vậy, nếu còn dùng cà phê để tiếp tục duy trì trạng thái này nữa, đến năm ba mươi tư tuổi có thể sẽ chết bất thình lình.
Hoặc là đột ngột ngã xuống nhưng không chết, nằm trên giường cả đời.
Diệp Quý An biểu thị đã hiểu, xin y tá cốc nước lọc. Anh mở điện thoại lên xem, thời đó đang thịnh hành gửi tin nhắn, cứ một tin nối tiếp một tin gửi đến, tuyên dương anh tuy thân tàn mà vững trí, việc anh tự gọi cấp cứu đã vẻ vang lan truyền cả bộ phận.
Diệp Quý An nhét điện thoại xuống dưới gối, căng thẳng nhìn bức tường trắng phau.
Đây gọi là sống sót sau tai họa sao? Cảm giác mơ mồ vẫn còn quanh quẩn. Tóm lại, đó là lần đầu tiên Diệp Quý An nghiêm túc hỏi bản thân có muốn chết hay không.
Cuối cùng rút ra một kết luận: Chết cũng được, nhưng khi nào chết, chết như thế nào, đều phải do chính mình quyết định, nhưng chết trên bàn làm việc, chết trước màn hình máy tính, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất ngu xuẩn.
Xuất viện không lâu anh liền xin từ chức.
02.
Thời gian lương Tiêu làm việc ở nước ngoài, cũng không phải chưa từng tăng ca.
Chính xác mà nói thì đồng nghiệp của cậu làm việc quá liều mạng, đặc biệt là vài người Ấn Độ và Nhật Bản nhậm chức cùng đợt với cậu, lúc nào cũng một bộ dạng xả thân quên mình vì công việc, mặc dù thỉnh thoảng trong giờ làm việc thường trộm lười hoặc ngồi ngây ngốc, nhưng chưa đến giờ tan ca tuyệt đối không tìm cớ về trước, làm cho Lương Tiêu cảm thấy mình muốn lười biếng cũng ngại. Đối với Lương Tiêu thì làm việc không phải là cực hình, có nhiều lúc cậu còn cảm thấy thú vị nữa, mặc dù công việc làm lúc tăng ca không phải là công việc ban đầu của cậu, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Phiền phức lớn nhất mà việc tăng ca đem lại cho cậu là, nó làm đảo loạn thời gian sinh hoạt của cậu.
Ví dụ khi cậu muốn đi xem một bộ phim nào đó, đột nhiên công ty báo việc gấp, cậu phải bỏ buổi công chiếu và xem lại vào buổi khác, vả lại cũng không bài trừ nguy cơ bị spoil nội dung phim.
Ví dụ như trong nhà đang ấp trứng thằn lằn, không may trong lúc tăng ca thằn lằn con ra đời, vậy thì thật phiền phức.
Ví dụ như, làm quen được người nào đó và muốn tìm hiểu sâu hơn, từ đó thoát ly cuộc sống độc thân, tranh thủ giải quyết nhu cầu tình dục, thế nhưng lại bị việc tăng ca phá đám, đợi đến khi xong việc xách cặp ra khỏi công ty, Lương Tiêu trong phút chốc cảm thấy mất hứng thú.
Phim? Thôi vậy.
Thằn lằn? Để số phận quyết định.
Hẹn hò? Lại càng không muốn trong cuộc sống của mình có thêm người nào đó, chật chội.
Mấy chục phút trên đường về nhà có lẽ là thời gian trái tim cậu yên tĩnh nhất, cậu giữ chặt tay lái, dừng lại trước đèn đỏ, nhìn đường phố của Manhattan không bao giờ tĩnh lặng, đằng sau những tòa nhà cao tầng đôi khi là bình minh, đôi khi là hoàng hôn, đôi khi có mưa, thành phố xa hoa không bao giờ tối đèn. Có nhiều khi cậu cảm thấy cuộc sống của mình đang trôi qua thật lãng phí.
Những lúc như thế này Lương Tiêu lại nhớ đến hương vị đồ ăn quê nhà, món ăn nóng hổi, quán ăn náo nhiệt, dường như đó mới là những thứ khơi dậy nhiệt huyết trong lòng cậu. Nhưng những ấn tượng đó trong cậu giờ đây đã không còn rõ ràng nữa, chỉ là một ý niệm một lơ đãng, tóm gọn lại trong chữ“ngon miệng”.
Lương Tiêu khi đó cảm thấy không quan trọng lắm, con người cũng không nhất thiết phải yêu đời.
Cuối cùng, ở thời điểm nhận được thông báo thăng chức, Lương Tiêu đã xin nghỉ việc, lý do là cậu muốn trở về nước ăn món lẩu dê chính tông. Người Mỹ nói cậu điên rồi, Lương Tiêu nghĩ một chút, cảm thấy bọn họ mới là kẻ điên.
03.
Diệp Quý An vô cùng tin tưởng, đối tượng mà Lương Tiêu để ý đến chính là mình.
Có vẻ như sắp không thể tiếp chỉ tục đơn thuần làm hậu bối và bạn cơm nữa rồi. Cậu ấy đối với mình vô cùng chân thành. Làm anh em sao? Diệp Quý An cảm thấy không đúng lắm, không phải do Lương Tiêu có gì khác thường, loại cảm giác này chỉ tồn tại ở chính trạng thái tâm lý của Diệp Quý An.
Lương Tiêu nói, “Người mà em thích”, “Không thể thiếu anh ấy được”, “Là con trai.” Ba yếu tố này luôn buộc chặt trong lòng Diệp Quý An, giống như ngọn lửa chỉ nợ gió đông, mỗi khi Lương Tiêu xuất hiện trước mắt anh, ba dấu hiệu này giống như được âm thanh hóa, thôi bên tai Diệp Quý An, không ngừng nhắc nhở anh.
Khi Lương Tiêu cười với anh, anh nghĩ, là mình sao?
Lương Tiêu dẫn anh đến ăn ở nhà hàng Mexico, cắt miếng thịt nướng để lên bát của anh trước, anh nghĩ, là mình sao?
Lúc Lương Tiêu ở trong phòng hút thuốc mượn anh bật lửa, nói, cà vạt của tiền bối hôm nay trông rất có tinh thần, anh cũng nghĩ, là mình sao?
Diệp Quý An có nhiều lúc cảm thấy bản thân cả ngày nghi thần nghi quỷ rất không bình thường.
Nhưng không hoài nghi anh lại không cam tâm.
Khi đó bộ phận mình có một nhân viên bị bệnh, phải cắt ruột thừa nằm ở bệnh viện, trùng hợp nhân viên đó lại phụ trách cùng một hạng mục với Lương Tiêu, mọi gánh nặng tự nhiên dồn về một phía. Diệp Quý An nghĩ trước nghĩ sau, bây giờ là lúc bộ phận mình bận nhất, ai cũng làm việc đến chết đi sống lại, anh không muốn đè thêm một tảng đá lên đầu bất cứ ai, cuối cùng quyết định tự mình động thủ.
Đã làm cấp trên, vậy cũng phải phụ trách đến cùng.
Anh cùng Lương Tiêu tự nhiên trở thành hai người tăng ca về muộn nhất.
Lúc kết thúc công việc ngày hôm đó, Diệp Quý An phát hiện có sai sót, thử gọi điện cho cậu nhân viên bị bệnh không thanh tỉnh kia hỏi lại tình huống, quả nhiên là có sai sót, nếu sửa lại sẽ làm chậm tiến độ. Nhưng mà dành một đêm để làm thì vẫn dư giả, anh bắt gặp Lương Tiêu trong phòng uống trà, “Vất vả rồi, việc còn lại để anh làm là được.”
“Không sao tiền bối, hai người sẽ nhanh hơn.” Cậu quay đầu lại nhìn Diệp Quý An mỉm cười, “Em vẫn chưa quá mệt, về nhà vẫn có thể gọi taxi.”
“Anh không về nữa, cậu tranh thủ lúc này còn còn có thể bắt kịp tàu điện.”
“Nếu như bây giờ em không về, thì hai chúng ta vẫn có thể về kịp.”
Lôi Phong* sống chính là cậu. Diệp Quý An nghĩ thầm.
*Ý chỉ người tốt bụng chính nghĩa, lấy giúp người làm niềm vui.
Vậy người mà cậu nói… Là anh sao? Diệp Quý An lại bắt đầu nghĩ.
Đúng là chẳng biết nói gì với bản thân nữa, Diệp Quý An phát hiện thật ra anh rất sợ tự mình đa tình, cầm tách cà phê đen của Lương Tiêu đi, hâm lại cho cậu một cốc sữa tươi thêm đường. “Vậy cậu cứ nằm xuống nghỉ một lúc.” Anh duỗi mí mắt, nhìn vào những con số đang giảm dần trên lò vi sóng, “Cà phê không được uống như thế này, bài học của người đi trước đấy.”
“Nhưng tiền bối cũng uống rất nhiều.”
“Cậu vẫn còn trẻ không được học theo anh.” Diệp Quý An cười, vỗ vỗ vai Lương Tiêu, lấy ra cốc sữa đưa vào tay cậu. Lương Tiêu há miệng nhưng không nói gì, đưa tay nhận lấy, ngón tay hai người chạm vào nhau trên thành ly. Trừ tiếng kêu của máy điều hòa, ngoài ra rất yên tĩnh, có thể nghe thấy trong một giây này, tim hai người đập càng lúc càng nhanh, có lẽ là ảo giác.
Trái tim Diệp Quý An bỗng đập loạn nhịp, có lẽ chưa đến nửa giây, nhưng cảm giác này đúng là có xuất hiện. Loại va chạm thân thể nhỏ nhặt này trước đây chắc chắn từng có, nhưng đó là mấy ngày trước đây, lúc Lương Tiêu còn chưa come out với anh. Anh không thể nhớ nổi một lần, vì tim anh chưa bao giờ đập nhanh như thế.
Nghĩ xong mới biết chính mình đang lừa dối mình.
Anh nhìn sang người trước mắt đang uống sữa, từng ngụm từng ngụm, uống rất tập trung, đột nhiên có cảm xúc muốn ghé đầu sang dựa vào vai cậu một chút, vì thế Diệp Quý An xê người, tự mình trở về văn phòng tiếp tục làm việc.
Lương Tiêu gục đầu xuống bàn, nhìn theo bóng lưng anh, vô số lần hạ quyết tâm, trước khi công ty nhà mình bồi dưỡng ra được một người khác giống như thế này, nhất định phải cùng anh ấy tăng ca đến cùng.
Sữa rất ngọt, một tầng sữa dính trên môi cậu, rất mỏng.
Con người nhiều lúc cũng cần yêu đời.
04.
Đầu xuân trời thường âm u và có bụi mù, tính ra Lương Tiêu đã ở thành phố này gần hai năm rồi, nhưng vẫn chưa quá quen thuộc. Ngày hôm đó hai người cũng không cần tăng ca đến quá muộn, cũng chỉ đến hơn chín giờ, còn rất nhiều đồng nghiệp vẫn ở đây, chỉ là hai người lại gặp nhau ở phòng vệ sinh, trong lúc rửa tay nhìn nhau một cái trong gương.
Sau đó đồng nghiệp đều về hết, chỉ còn Lương Tiêu và Diệp Quý An ở lại công ty cả đêm.
Tường kính, đèn cũng không dám mở, làm gì cũng lén lén lút lút, sợ có vị nào siêng năng đột ngột mở cửa bước vào, nhưng như thế cũng vô cùng kích thích.
Sáng ngày hôm sau Diệp Quý An tỉnh lại trên sô pha, còn Lương Tiêu thì nửa mê nửa tỉnh, vẫn còn gối đầu lên đùi anh. Nhìn thời gian, cách giờ đi làm chỉ còn hơn một tiếng nữa, đến phòng gym thì chắc không còn kịp nữa rồi, nhưng bữa sáng vẫn phải ăn, quấn quýt cả một đêm cũng đói rồi, hai người chuẩn bị đi ăn một bữa lớn, ví dụ như sủi cảo tôm và chân gà kiểu Quảng Đông.
Ở trong phòng vệ sinh tối hôm qua chạm mắt làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc bước đến thang máy, Lương Tiêu vẫn còn chút cằn cọc vì mới rời giường, nhăn mày lướt điện thoại, Diệp Quý An đi phía trước cậu, đột nhiên dừng bước, “Đến sớm vậy hả?” Anh chào hỏi một người đồng nghiệp khác cũng đang đợi thang máy.
“Hả, vâng.”Cô gái nhỏ giật thót mình, giống như không dám nhìn thẳng hai người vậy, “Quên mang chút đồ, em xuống dưới lấy… Chủ quản Diệp cũng đến sớm ha.”
Diệp Quý An cười nói “Ừ ừ.” Ấn cửa thang máy, nhường cô bé bước vào trước, trong lòng cũng gần như rõ ràng rồi, vị trí của cô bé này đối diện phòng làm việc của anh, hơn nửa là lúc đi làm đã nhìn thấy cái gì rồi, ví dụ như những việc bên trong tường kính, Lương Tiêu gối đầu lên đùi anh ngáp ngủ, vì thế cô mới hoảng hốt chạy đi mất, giả bộ như chưa có chuyện gì phát sinh, dù sao cũng đụng phải chuyện riêng tư của cấp trên, việc này đối với người mới nhậm chức mà nói phần đáng sợ nhiều hơn phần phấn kích, lại không may, thang máy đến quá chậm, ở trước cửa bắt gắp ngay đương sự.
Đối với Diệp Quý An mà nói, bị nhìn thấy cũng không phải việc gì to tát, dù sao tối hôm qua sau khi xong việc anh cũng đã mắc quần áo đầy đủ, bao cao su cũng quấn vài tầng giấy vệ sinh đem vứt trong thùng giác rồi, càng không xuất hiện tình trạng quần áo xộc xệch tóc tai khó coi, điều làm anh phát sầu hơn là cô gái kia cứ run lẩy bẩy, sau này sẽ không vì thế mà sợ anh đấy chứ, tâm lý sợ hãi sẽ gây ảnh hưởng đến công việc hoặc giao tiếp.
Nhưng đứng ở lập trường của anh, cũng không tiện giải thích điều gì.
Quay đầu nhìn lại, Lương Tiêu đã bỏ điện thoại vào túi, mím môi nhìn dãy số đang đi xuống, khóe mắt hiện lên ý cười.
Thằng nhóc em cũng đẹp thật đấy, Diệp Quý An nghĩ.
Vậy mình cũng không buồn sầu nữa, anh nghĩ, không bằng nghĩ xem chút nữa nên ăn cháo gì, sashimi hay cháo bí đỏ.
Đúng như dự đoán, vừa đến tầng một, cô bé khi nãy bị kinh hãi đã vội vàng bỏ chạy, Diệp Quý An có cảm giác vừa gây ra tội ác liền bịt mặt lại, nhắc nhở Lương Tiêu đeo khẩu trang vào, hai người mắc đồ tây lịch sự đi ra khỏi công ty.
Sương mù bao trùm, gió thổi rất mạnh, quán ăn sáng ở ngay bên kia đường, đèn xanh vẫn còn, Diệp Quý An chuẩn bị chạy qua.
Lương Tiêu túm lấy tay áo anh kéo lại, “Em tiết kiệm đủ tiền rồi.” Cậu nói.
“Hôm nay là sinh nhật của tiền bối.” Cậu nói tiếp.
Diệp Quý An vẫn chưa kịp phản ứng ra, quay đầu nhìn cậu, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cười cùng làn da trắng đến bắt mắt giữa bầu trời âm u.
“Quay lại nhìn.” Lương Tiêu ôm lấy hai má anh, nhè nhẹ quay mặt anh lại, Diệp Quý An thuận theo lực tay của cậu quay người lại, ngẩng mặt, nhìn lên.
Màn hình Led của tòa nhà công ty, quảng cáo của ngân hàng XX mấy tháng không đổi giờ đã biến mất.
Mà thay vào đó là một hàng chữ lớn màu đỏ phát sáng rỡ, trên độ cao mấy chục tầng, mỗi chữ to bằng cả một căn phòng, ở giữa bầu trời xám xịt mơ hồ hiện ra rõ ràng, “Chúc mừng sinh nhật, thiên trường địa cửu.”
Diệp Quý An có chút thở không ra hơi, Lương Tiêu trong phút chốc cũng không nói nên lời, hai người kề vai đứng bên dưới, tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn.
Những dòng chữ này làm hai người trông rất bé nhỏ.
Giờ cao điểm buổi sáng đã bắt đầu, đằng sau hai người tấp lập xe cộ, dòng người lướt qua trông thấy màn hình khổng lồ này, có lẽ sẽ đi đến bất kỳ ngóc ngách nào của thành phố.
Như vậy có phải tấm mành hình lớn này, tám chữ này, cũng sẽ xuyên qua mọi ngóc ngách của thành phố Bắc Kinh không? Diệp Quý An nghĩ.
“Hai trăm năm mươi vạn.” Anh đánh vỡ im lặng.
“Ừm, có thể để cả ngày, cũng có thể tắt đi ngay bây giờ, cuối cùng em cũng không viết tên, cảm giác có thể sẽ bị rất nhiều người kỳ cục tìm đến.”Giọng của Lương Tiêu bị khẩu trang chắn mất, ngập ngừng, cậu lại nói: “Đợi đến tối hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.”
“Tòa nhà Hoa Kỳ anh cũng nhìn thấy rồi, đúng thật là buổi tối mới đẹp.” Diệp Quý An lấy điện thoại ra chụp ảnh, “Anh cảm thấy hơi chóng măt, chúng mình có phải nên đăng một tấm lên vòng bạn bè không? Đừng để đến lúc trên mạng đều có tin tức còn chính chủ vẫn chẳng có động tĩnh gì.”
“… Em cảm thấy, hơi ngốc.” Lần này đến lượt Lương Tiêu ôm mặt.
“Anh rất thích, anh đăng rồi” Diệp Quý An hắng giọng, hay là em muốn bác bỏ hai câu trên kia.”
“Nhưng mà rất ngốc.”
Diệp Quý An tháo khẩu trang, cũng tháo luôn của Lương Tiêu xuống, hung hãn hôn lên môi cậu một cái, Lương Tiêu trở tay không kịp, vội ôm chặt lấy anh không cho anh chạy, liếm lên đôi môi mềm mại của anh. Diệp Quý An cuối cùng cũng ngoan ngoãn há miệng, nắm chặt lấy cánh tay Lương Tiêu, một tay thò vào túi quần của cậu lấy ra điện thoại, thấp giọng cười nói, “Em cũng phải đăng.”
Lần thảm nhất là phải vào bệnh viện cấp cứu.
Khi đó Diệp Quý An tốt nghiệp chưa lâu, hai mươi tư tuổi, đến phỏng vấn cho một tập đoàn nhà nước có tên tuổi rất lớn, liên quan đến lĩnh vực bất động sản, công nghệ thương mại quân sự, sưu tầm di tích văn hóa và các lĩnh vực khác. Diệp Quý An đầu tiên thực tập ở đó, sau 3 lần phỏng vấn, cuối cùng cũng được nhận vào làm nhân viên kiểm soát rủi ro trong một bộ phận đầu tư.
Đương nhiên, chủ quản thì chưa thể làm nổi, anh chỉ là một nhân viên quèn, trên đầu đội từng tầng từng tầng lãnh đạo, người ta phụ trách đánh nhịp, còn anh phụ trách làm việc. Kiểm soát rủi ro là một công việc rất phiền phức, xung quanh vốn không có nhiều đồng nghiệp, đã thế còn có một người nghỉ đẻ, một người bị đình chỉ công tác, khiến anh vô tình trở thành lực lượng lao động chính, nhanh chóng học hỏi nhiều thứ, dần dần thích ứng với vị trí này. Hàng ngày nếu không phải là làm báo cáo thì là viết văn thư, không thì là lên mạng tìm hiểu và phân loại chính sách sau đó gửi cho lãnh đạo.
Bận đến nỗi ngồi không kịp chuyến tàu điện cuối cùng trở về nhà.
Liền một tuần không về nhà, đến mức mệt phải nằm bò lên bàn làm việc ngủ bù, cũng không phải chưa từng có.
Còn về lương tăng ca, không ai nhắc qua.
Diệp Quý An Vô cùng hoài nghi, người ta thuê một kẻ không não chẳng có chút kinh nghiệm như mình, chính là để tùy tiện sai bảo, vì thế mà số lượng công việc anh phải làm làm cực kì nhiều.
Cũng may là lương của anh ở mức khá, được đóng bảo hiểm xã hội đầy đủ, ngoài ra trợ cấp cũng rất tốt, thậm chí là còn giải quyết cho anh vấn đề hộ khẩu, so với các bạn học khác, Diệp Quý An cảm thấy mình đã may mắn hơn rất nhiều.
Mệt thì uống cốc cà phê, phòng uống nước còn có cà phê vừa mới xay kìa, đều là miễn phí.
Diệp Quý An vô cùng thỏa mãn.
Còn về việc phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, đến thật nhanh, giống như một giấc mơ vậy, nhậm chức từ tháng tám, xảy ra việc vào tháng hai năm sau. Diệp Quý An thức trắng ba ngày hai đêm, uống vô số cốc cà phê hòa tan, trên đường đi nộp báo cáo thì ngã uỳnh xuống đất.
Lúc đó chỉ mới sáu giờ sáng, công ty đến rất ít người, thậm chí trên đường đi còn không thấy bóng dáng một người quét dọn vệ sinh nào, anh tính đem văn kiện nhét vào khe cửa phòng làm việc của cấp trên sau đó trở về chỗ làm việc của mình tranh thủ ngủ hai tiếng, nhưng với tình trạng lúc này, xem ra là không làm được rồi.
Diệp Quý An cảm thấy mình không đứng dậy nổi nữa.
Vì thế anh nhanh chóng nằm xuống.
Trên thảm có rất nhiều bụi bẩn, trước mắt là một mảnh tăm tối, có thể nhìn thấy miệng thổi gió của điều hòa ở chính giữa trần nhà, cửa chớp màu xám nhạt, bóng đèn sáng trưng. Diệp Quý An cảm thấy đầu óc mình đang quay cuồng, tòa nhà này là bão lốc, còn anh là mắt bão, Móc điện thoại ra gọi 120, anh muốn báo vị trí hiện tại của mình, nhưng anh cũng chẳng rõ khi ấy mình đã nói những gì.
Về sau có lẽ là ngủ mất rồi.
Lúc tỉnh lại, y tá ở bên cạnh giường, đang thay túi truyền máu cho anh.
Anh liền nhận được một kết luận: Cột sống cổ cung cấp không đủ máu, thiếu ngủ nghiêm trọng, mới hai mươi tư tuổi mà đã như vậy, nếu còn dùng cà phê để tiếp tục duy trì trạng thái này nữa, đến năm ba mươi tư tuổi có thể sẽ chết bất thình lình.
Hoặc là đột ngột ngã xuống nhưng không chết, nằm trên giường cả đời.
Diệp Quý An biểu thị đã hiểu, xin y tá cốc nước lọc. Anh mở điện thoại lên xem, thời đó đang thịnh hành gửi tin nhắn, cứ một tin nối tiếp một tin gửi đến, tuyên dương anh tuy thân tàn mà vững trí, việc anh tự gọi cấp cứu đã vẻ vang lan truyền cả bộ phận.
Diệp Quý An nhét điện thoại xuống dưới gối, căng thẳng nhìn bức tường trắng phau.
Đây gọi là sống sót sau tai họa sao? Cảm giác mơ mồ vẫn còn quanh quẩn. Tóm lại, đó là lần đầu tiên Diệp Quý An nghiêm túc hỏi bản thân có muốn chết hay không.
Cuối cùng rút ra một kết luận: Chết cũng được, nhưng khi nào chết, chết như thế nào, đều phải do chính mình quyết định, nhưng chết trên bàn làm việc, chết trước màn hình máy tính, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất ngu xuẩn.
Xuất viện không lâu anh liền xin từ chức.
02.
Thời gian lương Tiêu làm việc ở nước ngoài, cũng không phải chưa từng tăng ca.
Chính xác mà nói thì đồng nghiệp của cậu làm việc quá liều mạng, đặc biệt là vài người Ấn Độ và Nhật Bản nhậm chức cùng đợt với cậu, lúc nào cũng một bộ dạng xả thân quên mình vì công việc, mặc dù thỉnh thoảng trong giờ làm việc thường trộm lười hoặc ngồi ngây ngốc, nhưng chưa đến giờ tan ca tuyệt đối không tìm cớ về trước, làm cho Lương Tiêu cảm thấy mình muốn lười biếng cũng ngại. Đối với Lương Tiêu thì làm việc không phải là cực hình, có nhiều lúc cậu còn cảm thấy thú vị nữa, mặc dù công việc làm lúc tăng ca không phải là công việc ban đầu của cậu, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Phiền phức lớn nhất mà việc tăng ca đem lại cho cậu là, nó làm đảo loạn thời gian sinh hoạt của cậu.
Ví dụ khi cậu muốn đi xem một bộ phim nào đó, đột nhiên công ty báo việc gấp, cậu phải bỏ buổi công chiếu và xem lại vào buổi khác, vả lại cũng không bài trừ nguy cơ bị spoil nội dung phim.
Ví dụ như trong nhà đang ấp trứng thằn lằn, không may trong lúc tăng ca thằn lằn con ra đời, vậy thì thật phiền phức.
Ví dụ như, làm quen được người nào đó và muốn tìm hiểu sâu hơn, từ đó thoát ly cuộc sống độc thân, tranh thủ giải quyết nhu cầu tình dục, thế nhưng lại bị việc tăng ca phá đám, đợi đến khi xong việc xách cặp ra khỏi công ty, Lương Tiêu trong phút chốc cảm thấy mất hứng thú.
Phim? Thôi vậy.
Thằn lằn? Để số phận quyết định.
Hẹn hò? Lại càng không muốn trong cuộc sống của mình có thêm người nào đó, chật chội.
Mấy chục phút trên đường về nhà có lẽ là thời gian trái tim cậu yên tĩnh nhất, cậu giữ chặt tay lái, dừng lại trước đèn đỏ, nhìn đường phố của Manhattan không bao giờ tĩnh lặng, đằng sau những tòa nhà cao tầng đôi khi là bình minh, đôi khi là hoàng hôn, đôi khi có mưa, thành phố xa hoa không bao giờ tối đèn. Có nhiều khi cậu cảm thấy cuộc sống của mình đang trôi qua thật lãng phí.
Những lúc như thế này Lương Tiêu lại nhớ đến hương vị đồ ăn quê nhà, món ăn nóng hổi, quán ăn náo nhiệt, dường như đó mới là những thứ khơi dậy nhiệt huyết trong lòng cậu. Nhưng những ấn tượng đó trong cậu giờ đây đã không còn rõ ràng nữa, chỉ là một ý niệm một lơ đãng, tóm gọn lại trong chữ“ngon miệng”.
Lương Tiêu khi đó cảm thấy không quan trọng lắm, con người cũng không nhất thiết phải yêu đời.
Cuối cùng, ở thời điểm nhận được thông báo thăng chức, Lương Tiêu đã xin nghỉ việc, lý do là cậu muốn trở về nước ăn món lẩu dê chính tông. Người Mỹ nói cậu điên rồi, Lương Tiêu nghĩ một chút, cảm thấy bọn họ mới là kẻ điên.
03.
Diệp Quý An vô cùng tin tưởng, đối tượng mà Lương Tiêu để ý đến chính là mình.
Có vẻ như sắp không thể tiếp chỉ tục đơn thuần làm hậu bối và bạn cơm nữa rồi. Cậu ấy đối với mình vô cùng chân thành. Làm anh em sao? Diệp Quý An cảm thấy không đúng lắm, không phải do Lương Tiêu có gì khác thường, loại cảm giác này chỉ tồn tại ở chính trạng thái tâm lý của Diệp Quý An.
Lương Tiêu nói, “Người mà em thích”, “Không thể thiếu anh ấy được”, “Là con trai.” Ba yếu tố này luôn buộc chặt trong lòng Diệp Quý An, giống như ngọn lửa chỉ nợ gió đông, mỗi khi Lương Tiêu xuất hiện trước mắt anh, ba dấu hiệu này giống như được âm thanh hóa, thôi bên tai Diệp Quý An, không ngừng nhắc nhở anh.
Khi Lương Tiêu cười với anh, anh nghĩ, là mình sao?
Lương Tiêu dẫn anh đến ăn ở nhà hàng Mexico, cắt miếng thịt nướng để lên bát của anh trước, anh nghĩ, là mình sao?
Lúc Lương Tiêu ở trong phòng hút thuốc mượn anh bật lửa, nói, cà vạt của tiền bối hôm nay trông rất có tinh thần, anh cũng nghĩ, là mình sao?
Diệp Quý An có nhiều lúc cảm thấy bản thân cả ngày nghi thần nghi quỷ rất không bình thường.
Nhưng không hoài nghi anh lại không cam tâm.
Khi đó bộ phận mình có một nhân viên bị bệnh, phải cắt ruột thừa nằm ở bệnh viện, trùng hợp nhân viên đó lại phụ trách cùng một hạng mục với Lương Tiêu, mọi gánh nặng tự nhiên dồn về một phía. Diệp Quý An nghĩ trước nghĩ sau, bây giờ là lúc bộ phận mình bận nhất, ai cũng làm việc đến chết đi sống lại, anh không muốn đè thêm một tảng đá lên đầu bất cứ ai, cuối cùng quyết định tự mình động thủ.
Đã làm cấp trên, vậy cũng phải phụ trách đến cùng.
Anh cùng Lương Tiêu tự nhiên trở thành hai người tăng ca về muộn nhất.
Lúc kết thúc công việc ngày hôm đó, Diệp Quý An phát hiện có sai sót, thử gọi điện cho cậu nhân viên bị bệnh không thanh tỉnh kia hỏi lại tình huống, quả nhiên là có sai sót, nếu sửa lại sẽ làm chậm tiến độ. Nhưng mà dành một đêm để làm thì vẫn dư giả, anh bắt gặp Lương Tiêu trong phòng uống trà, “Vất vả rồi, việc còn lại để anh làm là được.”
“Không sao tiền bối, hai người sẽ nhanh hơn.” Cậu quay đầu lại nhìn Diệp Quý An mỉm cười, “Em vẫn chưa quá mệt, về nhà vẫn có thể gọi taxi.”
“Anh không về nữa, cậu tranh thủ lúc này còn còn có thể bắt kịp tàu điện.”
“Nếu như bây giờ em không về, thì hai chúng ta vẫn có thể về kịp.”
Lôi Phong* sống chính là cậu. Diệp Quý An nghĩ thầm.
*Ý chỉ người tốt bụng chính nghĩa, lấy giúp người làm niềm vui.
Vậy người mà cậu nói… Là anh sao? Diệp Quý An lại bắt đầu nghĩ.
Đúng là chẳng biết nói gì với bản thân nữa, Diệp Quý An phát hiện thật ra anh rất sợ tự mình đa tình, cầm tách cà phê đen của Lương Tiêu đi, hâm lại cho cậu một cốc sữa tươi thêm đường. “Vậy cậu cứ nằm xuống nghỉ một lúc.” Anh duỗi mí mắt, nhìn vào những con số đang giảm dần trên lò vi sóng, “Cà phê không được uống như thế này, bài học của người đi trước đấy.”
“Nhưng tiền bối cũng uống rất nhiều.”
“Cậu vẫn còn trẻ không được học theo anh.” Diệp Quý An cười, vỗ vỗ vai Lương Tiêu, lấy ra cốc sữa đưa vào tay cậu. Lương Tiêu há miệng nhưng không nói gì, đưa tay nhận lấy, ngón tay hai người chạm vào nhau trên thành ly. Trừ tiếng kêu của máy điều hòa, ngoài ra rất yên tĩnh, có thể nghe thấy trong một giây này, tim hai người đập càng lúc càng nhanh, có lẽ là ảo giác.
Trái tim Diệp Quý An bỗng đập loạn nhịp, có lẽ chưa đến nửa giây, nhưng cảm giác này đúng là có xuất hiện. Loại va chạm thân thể nhỏ nhặt này trước đây chắc chắn từng có, nhưng đó là mấy ngày trước đây, lúc Lương Tiêu còn chưa come out với anh. Anh không thể nhớ nổi một lần, vì tim anh chưa bao giờ đập nhanh như thế.
Nghĩ xong mới biết chính mình đang lừa dối mình.
Anh nhìn sang người trước mắt đang uống sữa, từng ngụm từng ngụm, uống rất tập trung, đột nhiên có cảm xúc muốn ghé đầu sang dựa vào vai cậu một chút, vì thế Diệp Quý An xê người, tự mình trở về văn phòng tiếp tục làm việc.
Lương Tiêu gục đầu xuống bàn, nhìn theo bóng lưng anh, vô số lần hạ quyết tâm, trước khi công ty nhà mình bồi dưỡng ra được một người khác giống như thế này, nhất định phải cùng anh ấy tăng ca đến cùng.
Sữa rất ngọt, một tầng sữa dính trên môi cậu, rất mỏng.
Con người nhiều lúc cũng cần yêu đời.
04.
Đầu xuân trời thường âm u và có bụi mù, tính ra Lương Tiêu đã ở thành phố này gần hai năm rồi, nhưng vẫn chưa quá quen thuộc. Ngày hôm đó hai người cũng không cần tăng ca đến quá muộn, cũng chỉ đến hơn chín giờ, còn rất nhiều đồng nghiệp vẫn ở đây, chỉ là hai người lại gặp nhau ở phòng vệ sinh, trong lúc rửa tay nhìn nhau một cái trong gương.
Sau đó đồng nghiệp đều về hết, chỉ còn Lương Tiêu và Diệp Quý An ở lại công ty cả đêm.
Tường kính, đèn cũng không dám mở, làm gì cũng lén lén lút lút, sợ có vị nào siêng năng đột ngột mở cửa bước vào, nhưng như thế cũng vô cùng kích thích.
Sáng ngày hôm sau Diệp Quý An tỉnh lại trên sô pha, còn Lương Tiêu thì nửa mê nửa tỉnh, vẫn còn gối đầu lên đùi anh. Nhìn thời gian, cách giờ đi làm chỉ còn hơn một tiếng nữa, đến phòng gym thì chắc không còn kịp nữa rồi, nhưng bữa sáng vẫn phải ăn, quấn quýt cả một đêm cũng đói rồi, hai người chuẩn bị đi ăn một bữa lớn, ví dụ như sủi cảo tôm và chân gà kiểu Quảng Đông.
Ở trong phòng vệ sinh tối hôm qua chạm mắt làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc bước đến thang máy, Lương Tiêu vẫn còn chút cằn cọc vì mới rời giường, nhăn mày lướt điện thoại, Diệp Quý An đi phía trước cậu, đột nhiên dừng bước, “Đến sớm vậy hả?” Anh chào hỏi một người đồng nghiệp khác cũng đang đợi thang máy.
“Hả, vâng.”Cô gái nhỏ giật thót mình, giống như không dám nhìn thẳng hai người vậy, “Quên mang chút đồ, em xuống dưới lấy… Chủ quản Diệp cũng đến sớm ha.”
Diệp Quý An cười nói “Ừ ừ.” Ấn cửa thang máy, nhường cô bé bước vào trước, trong lòng cũng gần như rõ ràng rồi, vị trí của cô bé này đối diện phòng làm việc của anh, hơn nửa là lúc đi làm đã nhìn thấy cái gì rồi, ví dụ như những việc bên trong tường kính, Lương Tiêu gối đầu lên đùi anh ngáp ngủ, vì thế cô mới hoảng hốt chạy đi mất, giả bộ như chưa có chuyện gì phát sinh, dù sao cũng đụng phải chuyện riêng tư của cấp trên, việc này đối với người mới nhậm chức mà nói phần đáng sợ nhiều hơn phần phấn kích, lại không may, thang máy đến quá chậm, ở trước cửa bắt gắp ngay đương sự.
Đối với Diệp Quý An mà nói, bị nhìn thấy cũng không phải việc gì to tát, dù sao tối hôm qua sau khi xong việc anh cũng đã mắc quần áo đầy đủ, bao cao su cũng quấn vài tầng giấy vệ sinh đem vứt trong thùng giác rồi, càng không xuất hiện tình trạng quần áo xộc xệch tóc tai khó coi, điều làm anh phát sầu hơn là cô gái kia cứ run lẩy bẩy, sau này sẽ không vì thế mà sợ anh đấy chứ, tâm lý sợ hãi sẽ gây ảnh hưởng đến công việc hoặc giao tiếp.
Nhưng đứng ở lập trường của anh, cũng không tiện giải thích điều gì.
Quay đầu nhìn lại, Lương Tiêu đã bỏ điện thoại vào túi, mím môi nhìn dãy số đang đi xuống, khóe mắt hiện lên ý cười.
Thằng nhóc em cũng đẹp thật đấy, Diệp Quý An nghĩ.
Vậy mình cũng không buồn sầu nữa, anh nghĩ, không bằng nghĩ xem chút nữa nên ăn cháo gì, sashimi hay cháo bí đỏ.
Đúng như dự đoán, vừa đến tầng một, cô bé khi nãy bị kinh hãi đã vội vàng bỏ chạy, Diệp Quý An có cảm giác vừa gây ra tội ác liền bịt mặt lại, nhắc nhở Lương Tiêu đeo khẩu trang vào, hai người mắc đồ tây lịch sự đi ra khỏi công ty.
Sương mù bao trùm, gió thổi rất mạnh, quán ăn sáng ở ngay bên kia đường, đèn xanh vẫn còn, Diệp Quý An chuẩn bị chạy qua.
Lương Tiêu túm lấy tay áo anh kéo lại, “Em tiết kiệm đủ tiền rồi.” Cậu nói.
“Hôm nay là sinh nhật của tiền bối.” Cậu nói tiếp.
Diệp Quý An vẫn chưa kịp phản ứng ra, quay đầu nhìn cậu, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cười cùng làn da trắng đến bắt mắt giữa bầu trời âm u.
“Quay lại nhìn.” Lương Tiêu ôm lấy hai má anh, nhè nhẹ quay mặt anh lại, Diệp Quý An thuận theo lực tay của cậu quay người lại, ngẩng mặt, nhìn lên.
Màn hình Led của tòa nhà công ty, quảng cáo của ngân hàng XX mấy tháng không đổi giờ đã biến mất.
Mà thay vào đó là một hàng chữ lớn màu đỏ phát sáng rỡ, trên độ cao mấy chục tầng, mỗi chữ to bằng cả một căn phòng, ở giữa bầu trời xám xịt mơ hồ hiện ra rõ ràng, “Chúc mừng sinh nhật, thiên trường địa cửu.”
Diệp Quý An có chút thở không ra hơi, Lương Tiêu trong phút chốc cũng không nói nên lời, hai người kề vai đứng bên dưới, tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn.
Những dòng chữ này làm hai người trông rất bé nhỏ.
Giờ cao điểm buổi sáng đã bắt đầu, đằng sau hai người tấp lập xe cộ, dòng người lướt qua trông thấy màn hình khổng lồ này, có lẽ sẽ đi đến bất kỳ ngóc ngách nào của thành phố.
Như vậy có phải tấm mành hình lớn này, tám chữ này, cũng sẽ xuyên qua mọi ngóc ngách của thành phố Bắc Kinh không? Diệp Quý An nghĩ.
“Hai trăm năm mươi vạn.” Anh đánh vỡ im lặng.
“Ừm, có thể để cả ngày, cũng có thể tắt đi ngay bây giờ, cuối cùng em cũng không viết tên, cảm giác có thể sẽ bị rất nhiều người kỳ cục tìm đến.”Giọng của Lương Tiêu bị khẩu trang chắn mất, ngập ngừng, cậu lại nói: “Đợi đến tối hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.”
“Tòa nhà Hoa Kỳ anh cũng nhìn thấy rồi, đúng thật là buổi tối mới đẹp.” Diệp Quý An lấy điện thoại ra chụp ảnh, “Anh cảm thấy hơi chóng măt, chúng mình có phải nên đăng một tấm lên vòng bạn bè không? Đừng để đến lúc trên mạng đều có tin tức còn chính chủ vẫn chẳng có động tĩnh gì.”
“… Em cảm thấy, hơi ngốc.” Lần này đến lượt Lương Tiêu ôm mặt.
“Anh rất thích, anh đăng rồi” Diệp Quý An hắng giọng, hay là em muốn bác bỏ hai câu trên kia.”
“Nhưng mà rất ngốc.”
Diệp Quý An tháo khẩu trang, cũng tháo luôn của Lương Tiêu xuống, hung hãn hôn lên môi cậu một cái, Lương Tiêu trở tay không kịp, vội ôm chặt lấy anh không cho anh chạy, liếm lên đôi môi mềm mại của anh. Diệp Quý An cuối cùng cũng ngoan ngoãn há miệng, nắm chặt lấy cánh tay Lương Tiêu, một tay thò vào túi quần của cậu lấy ra điện thoại, thấp giọng cười nói, “Em cũng phải đăng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook