Ngự Mạt Thế
-
Chương 20: Vòng qua chợ
Nói xong Ngạo Vũ Băng chạy thẳng về phía trước, bỏ mặt những chiếc xe còn lại, chưa đến một phút chiếc xe đã đến ngã rẽ trong bản đồ, Ngạo Vũ Băng đạp chân ga thả chậm tốc độ rẽ vào bên trong.
Thũ lĩnh đầu trọc sau một hồi suy nghĩ của ra lệnh cho đàn em đuổi theo sau Ngạo Vũ Băng, trực giác cho hắn biết, đường này sẽ an toàn hơn. Những chiếc xe nhìn thấy thủ lĩnh đầu trọc rẽ vào ngõ nhỏ thì nhứt đầu, không biết có nên theo sau hay không. Nhanh như chớp chiếc xe tải của đội ngũ năm người vọt lên trước rẽ vào ngõ nhỏ, tiếp sau là một chiếc xe đàn em của thủ lĩnh đầu trọc và cuối cùng là chiếc xe đa số là người già trả nhỏ và phụ nữ rẻ theo.
Những chiếc còn lại cứ tiếp tục đi thẳng, ôm tâm trạng hả hê nhìn về phía ngõ nhỏ, chờ xem bộ dạng chật vật của đám người Ngũ Nam, chẳng ai muốn tin lời mấy đứa nhóc cả.
Ngạo Vũ Băng nhìn kính chiếu hậu vui vẻ cười, vừa tập trung lái xe vừa nói chuyện với ba người phía sau.
“Khải, Hoành, Mộ Hàn Vũ, xem kìa, có bốn chiếc xe đi theo chúng ta. Họ quyết đoán nhỉ?”
Ngạo Thiên Khải từ chối cho ý kiến, Ngạo Thiên Hoành thì mỉm cười đáp: “Có lẽ!”
Ngạo Vũ Băng nhìn về phía trước không nói gì nữa, tập trung tinh thần lực dò xét động tĩnh xung quanh, đa số là tang thi thường, chưa có con cấp một nào lãng vản xung quanh đây. Với chiếc xe này cô dư sức tông hết đám tang thi này. Cái tính hiếu động trăm vạn năm qua chưa từng được thể hiện bị khởi ra, Ngạo Vũ Băng nhanh chóng lên ga phóng như bay vào đám tang thi. Xe xốc nảy khôn cùng, không biết bao nhiêu con tang thi bị cán dưới lốp xe này nữa.
Đám người Ngũ Nam phía sau nhờ có Ngạo Vũ Băng mở đường mà cả đường đi tràn ngập thuận lợi, cả đám không dám tin người lái xe là một cô gái nhỏ bé mà họ nhìn thấy, quá táo bạo, quá gan dạ.
Trên con đường này vốn dĩ không có nhiều tang thi nhưng lại có rác rưởi tràn ngập, mùi hôi bốc lên còn hơn cả nơi đông đúc tang thi nhưng không ai lên tiếng phàn nàn cả, vì ai cũng hiểu đi trên con này họ có thêm một phần sống sót.
Ra khỏi đường Ngạo Vũ Băng phanh xe lại, chờ đợi những chiếc xe ở phía sau. Tầm một phút sau, năm chiếc xe nhanh chóng tụ họp lại, thủ lĩnh đầu trọc nhìn quanh xác định không có tang thi nào nguy hiểm thì nhảy xuống xe, hai ba cái giải quyết mấy con tang thi xung quanh rồi chạy đến xe của Ngạo Vũ Băng , những người còn lại không hề manh động ngồi yên trong xe quan sát.
Ngạo Vũ Băng ló đầu ra khỏi xe nhìn thủ lĩnh đầu trọc bên ngoài, gật đầu chào. Thủ lĩnh đầu trọc cũng gật đầu chào rồi hỏi:
“Muội muội, có chuyện gì sao?”
Ngạo Vũ Băng gật đầu nói: “Đầu trọc ca, huynh sao lại theo bọn em vậy? Không sợ chết sao?”
Thủ lĩnh đầu trọc hắc hắc gãi đầu cười: “Là trực giác mách bảo, à có thể xem là dị năng mách bảo.” – Trong lúc gãi đầu không may đụng vào băng đô trên đầu lầm nó bị lệch xuống, viên ngọc màu xanh biển hiện ra trước mắt Ngạo Vũ Băng. Thủ lĩnh đầu trọc cuốn quích lấy tay che lại, sắc mặt hơi kém đi.
Ngạo Vũ Băng đương nhiên biết thũ lĩnh đầu trọc sợ người khác phát hiện nhưng dù sao cô cũng đã biết trước, nếu một lần nữa xuất hiện trước mắt cô thì có lẽ đó là duyên phận, Ngạo Vũ Băng nghĩ nghĩ rồi quyết định, xem như là tạo hóa của người này đi. Tay Ngạo Vũ Băng vươn ra chạm vào viên ngọc trên trán thủ lĩnh đầu trọc, dù tinh thần lực truyền thông tin vào linh hồn của hắn, giúp linh hồn của hắn và viên ngọc liên hệ với nhau. Rất nhanh, Ngạo Vũ Băng đã thu tay lại, cô chỉ giúp hắn một tý thôi, phần còn lại thì hắn phải tự cố gắng, mà dù có muốn giúp cô cũng không có năng lực để mà giúp, bây giờ tinh thần lực của cô còn quá yếu.
Thủ lĩnh đầu trọc nghi ngờ nhìn Ngạo Vũ Băng, lúc cô dộng vào viên ngọc đó, bỗng dưng hắn cảm giác được mình đang liên hệ với một không gian đặc thù nào đó nhưng rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Ngạo Vũ Băng cười cười nhìn thủ lĩnh đầu trọc.
“Theo như lộ trình của bọn em thì sẽ vòng qua chợ rồi đi thẳng tới quảng trường, băng ngang qua đó, hoàn toàn trái ngược với lộ trình của ca, nhưng mà tụi em ít người nên muốn thử xem đại ca có muốn đi cùng hay không.”
Thủ lĩnh đầu trọc suy nghĩ rồi gật đầu. “Tôi tin tưởng vào dị năng của mình, mọi người hãy dẫn đường nhé, có chuyện gì chúng tôi sẽ hỗ trợ. Xem như cược một lần, dù sao đi đường vòng cũng chưa chắc an toàn.”
Ngạo Vũ Băng vui vẻ gật đầu rồi ra hiệu với thủ lĩnh đầu trọc, hắn cũng hiểu ý quay về xe của mình, nhanh chóng xuất phát. Ngạo Vũ Băng dựa theo chỉ dẫn của Ngạo Thiên Khải mà đi tiếp, đoạn đường khá thuận lợi, cứ đi một đoạn thì dừng lại đánh giết tang thi, may mắn thay không hề xuất hiện một con tang thi cấp một nào. Vận khí không tồi.
Tới lúc mặt trời bắt đầu xuống bóng, đoàn xe đã dừng chân tại một khách sạn, mọi người lục đục tìm phòng và tiêu diệt tang thi trong đó.
Thũ lĩnh đầu trọc sau một hồi suy nghĩ của ra lệnh cho đàn em đuổi theo sau Ngạo Vũ Băng, trực giác cho hắn biết, đường này sẽ an toàn hơn. Những chiếc xe nhìn thấy thủ lĩnh đầu trọc rẽ vào ngõ nhỏ thì nhứt đầu, không biết có nên theo sau hay không. Nhanh như chớp chiếc xe tải của đội ngũ năm người vọt lên trước rẽ vào ngõ nhỏ, tiếp sau là một chiếc xe đàn em của thủ lĩnh đầu trọc và cuối cùng là chiếc xe đa số là người già trả nhỏ và phụ nữ rẻ theo.
Những chiếc còn lại cứ tiếp tục đi thẳng, ôm tâm trạng hả hê nhìn về phía ngõ nhỏ, chờ xem bộ dạng chật vật của đám người Ngũ Nam, chẳng ai muốn tin lời mấy đứa nhóc cả.
Ngạo Vũ Băng nhìn kính chiếu hậu vui vẻ cười, vừa tập trung lái xe vừa nói chuyện với ba người phía sau.
“Khải, Hoành, Mộ Hàn Vũ, xem kìa, có bốn chiếc xe đi theo chúng ta. Họ quyết đoán nhỉ?”
Ngạo Thiên Khải từ chối cho ý kiến, Ngạo Thiên Hoành thì mỉm cười đáp: “Có lẽ!”
Ngạo Vũ Băng nhìn về phía trước không nói gì nữa, tập trung tinh thần lực dò xét động tĩnh xung quanh, đa số là tang thi thường, chưa có con cấp một nào lãng vản xung quanh đây. Với chiếc xe này cô dư sức tông hết đám tang thi này. Cái tính hiếu động trăm vạn năm qua chưa từng được thể hiện bị khởi ra, Ngạo Vũ Băng nhanh chóng lên ga phóng như bay vào đám tang thi. Xe xốc nảy khôn cùng, không biết bao nhiêu con tang thi bị cán dưới lốp xe này nữa.
Đám người Ngũ Nam phía sau nhờ có Ngạo Vũ Băng mở đường mà cả đường đi tràn ngập thuận lợi, cả đám không dám tin người lái xe là một cô gái nhỏ bé mà họ nhìn thấy, quá táo bạo, quá gan dạ.
Trên con đường này vốn dĩ không có nhiều tang thi nhưng lại có rác rưởi tràn ngập, mùi hôi bốc lên còn hơn cả nơi đông đúc tang thi nhưng không ai lên tiếng phàn nàn cả, vì ai cũng hiểu đi trên con này họ có thêm một phần sống sót.
Ra khỏi đường Ngạo Vũ Băng phanh xe lại, chờ đợi những chiếc xe ở phía sau. Tầm một phút sau, năm chiếc xe nhanh chóng tụ họp lại, thủ lĩnh đầu trọc nhìn quanh xác định không có tang thi nào nguy hiểm thì nhảy xuống xe, hai ba cái giải quyết mấy con tang thi xung quanh rồi chạy đến xe của Ngạo Vũ Băng , những người còn lại không hề manh động ngồi yên trong xe quan sát.
Ngạo Vũ Băng ló đầu ra khỏi xe nhìn thủ lĩnh đầu trọc bên ngoài, gật đầu chào. Thủ lĩnh đầu trọc cũng gật đầu chào rồi hỏi:
“Muội muội, có chuyện gì sao?”
Ngạo Vũ Băng gật đầu nói: “Đầu trọc ca, huynh sao lại theo bọn em vậy? Không sợ chết sao?”
Thủ lĩnh đầu trọc hắc hắc gãi đầu cười: “Là trực giác mách bảo, à có thể xem là dị năng mách bảo.” – Trong lúc gãi đầu không may đụng vào băng đô trên đầu lầm nó bị lệch xuống, viên ngọc màu xanh biển hiện ra trước mắt Ngạo Vũ Băng. Thủ lĩnh đầu trọc cuốn quích lấy tay che lại, sắc mặt hơi kém đi.
Ngạo Vũ Băng đương nhiên biết thũ lĩnh đầu trọc sợ người khác phát hiện nhưng dù sao cô cũng đã biết trước, nếu một lần nữa xuất hiện trước mắt cô thì có lẽ đó là duyên phận, Ngạo Vũ Băng nghĩ nghĩ rồi quyết định, xem như là tạo hóa của người này đi. Tay Ngạo Vũ Băng vươn ra chạm vào viên ngọc trên trán thủ lĩnh đầu trọc, dù tinh thần lực truyền thông tin vào linh hồn của hắn, giúp linh hồn của hắn và viên ngọc liên hệ với nhau. Rất nhanh, Ngạo Vũ Băng đã thu tay lại, cô chỉ giúp hắn một tý thôi, phần còn lại thì hắn phải tự cố gắng, mà dù có muốn giúp cô cũng không có năng lực để mà giúp, bây giờ tinh thần lực của cô còn quá yếu.
Thủ lĩnh đầu trọc nghi ngờ nhìn Ngạo Vũ Băng, lúc cô dộng vào viên ngọc đó, bỗng dưng hắn cảm giác được mình đang liên hệ với một không gian đặc thù nào đó nhưng rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Ngạo Vũ Băng cười cười nhìn thủ lĩnh đầu trọc.
“Theo như lộ trình của bọn em thì sẽ vòng qua chợ rồi đi thẳng tới quảng trường, băng ngang qua đó, hoàn toàn trái ngược với lộ trình của ca, nhưng mà tụi em ít người nên muốn thử xem đại ca có muốn đi cùng hay không.”
Thủ lĩnh đầu trọc suy nghĩ rồi gật đầu. “Tôi tin tưởng vào dị năng của mình, mọi người hãy dẫn đường nhé, có chuyện gì chúng tôi sẽ hỗ trợ. Xem như cược một lần, dù sao đi đường vòng cũng chưa chắc an toàn.”
Ngạo Vũ Băng vui vẻ gật đầu rồi ra hiệu với thủ lĩnh đầu trọc, hắn cũng hiểu ý quay về xe của mình, nhanh chóng xuất phát. Ngạo Vũ Băng dựa theo chỉ dẫn của Ngạo Thiên Khải mà đi tiếp, đoạn đường khá thuận lợi, cứ đi một đoạn thì dừng lại đánh giết tang thi, may mắn thay không hề xuất hiện một con tang thi cấp một nào. Vận khí không tồi.
Tới lúc mặt trời bắt đầu xuống bóng, đoàn xe đã dừng chân tại một khách sạn, mọi người lục đục tìm phòng và tiêu diệt tang thi trong đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook