Ngũ Long Tuyệt Mệnh
-
Chương 17: Thoát khỏi khổ luyện thất - Trước mắt tìm nhị tiên
Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân âu lo đứng nhìn phía trên và phía dưới nơi có tấm thiết kiều.
Hai người chồm người ra, nhìn xuống thì thấy sâu thăm thẳm. Không hiểu nơi đây nguyên thủy là hố sâu gì? Và đã có người nào rơi xuống đấy chưa?
Còn phía trên, tấm thiết kiều rõ là cách đầu hai người khoảng năm trượng. Phải tinh mắt lắm, cả hai mới thấy trưng tâm tấm thiết kiều có một khe hở rất hẹp. ĐÓ lả nơi Hoàng Trang Long dùng thuật phi kiếm mà đưa đại đao cắm vào. Gật đầu, Hoàng Trang Long bảo Lam Kỳ Trân:
- Kỳ Trân, muội chuẩn bị nhé! Ta ra tay đây!
Nói xong, Hoàng Trang Long nghiêng người ra, ngắm ngay vào khe hở, phóng đại đao đi với tận lực bình sinh.
Vút!
Thanh đại đao rời tay Hoàng Trang Long lao đi như trường tiễn rời cung, xé gió lao và cắm vào khe hở không sai chạy một ly.
Ngay sau đó, tiếng động lại ầm ầm vang ra...
vả tấm thiết kiều rung chuyển, tụt dần xuống.
Vừa hạ xuống ngang tầm mắt hai người, thì cả hai đều kinh hoàng khi thấy trên thiết kiều lổn ngổn đầy gạch ngói.
Nhiều đến nỗi mũi của thanh đại đao không lú khỏi được đống gạch ngói này.
Chưa hết, tấm thiết kiều hạ xuống thêm một trượng nữa, và từ từ chuyển đảo tự thân nó, trút xuống dưới hố sâu toàn bộ gạch ngói phủ đầy trên mặt tấm thiết kiều.
Kế đó, tấm thiết kiều từ từ được nâng lên. Thanh đại đao cắm vào khe hở lúc này đã trở đốc đao lên trên.
Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân cấp tốc phi thân đến, đứng lên trên tấm thiết kiều. Chờ tấm thiết kiều nâng lên vị trí cũ Kịt!
Tấm thiết kiều đã về đúng vị trí trước đây của nó.
Hoàng Trang Long và Lam kỳ Trân căm hận khi nhìn thấy toàn bộ ngôi nhà đổ nát nằm ngổn ngang.
Vương tay thu hồi thanh đại đao lại, Hoàng Trang Long nói:
- Đó! Muội đã thấy mức độ hung tàn của chúng không? Hoàng gia của ta cũng gặp số phận tương tự!
Lam Kỳ Trân không đáp một lời, nàng chỉ đứng yên và nghiến răng trèo trẹo.
Chợt nhớ đến một việc, Hoàng Trang Long hốt hoảng hỏi:
- Kỳ Trân! Thế những người đã ở đây với muội đâu?
Nghe hỏi, Lam Kỳ Trân quên ngay cơn giận giữ, nàng phì cười, rồi đỏ mặt nói:
- Muội chỉ sống có một mình. Đâu còn ai nữa mà Hoàng huynh phải hốt hoảng?
Không tin vào tai mình, chàng hỏi:
- Muội nói sao? Thế không phải trước đây chính ta có gặp một lão bà? Sau đó, vào đêm ta và muội ấn chứng võ công, không phải ta đã nghe âm thanh giọng nói của hai người nào nữa đó sao?
Lam Kỳ Trân cười lên nắc nẻ. Một lát sau hết cười, nàng nói:
- Vẫn là muội đấy thôi! Huynh thật không biết sao?
Vụt hiểu ra, Hoàng Trang Long liền lên tiếng khen ngợi:
- Muội tài thật! Ta bị muội bưng mắt mà không biết. Tài này của muội, biết đau sau này lại không có chỗ dùng?
Lam Kỳ Trân giải thích thêm:
- Song thân của muội mất đi. Lam gia của muội lại sống ẩn dật, muội đâu thể đưa người nào đến sống ở đây được. Do đó muội hay hóa trang để đi ra ngoài.
Trước là tiện cho việc của muội, sau đó cũng là cách để muội giải khuây. Nếu huynh muốn muội sẽ chỉ lại cho huynh.
Không khó đâu, huynh chỉ để ý cách phát âm và sửa lại sơ qua dung mạo và tướng mạo là xong ngay.
Hoàng Trang Long gật gù, nói:
- Cũng không phải ai cũng làm được.
Được ta nhất quyết thọ giáo bí thuật này của muội. Nào, lên đường thôi!
Vượt khỏi ngôi nhà đổ nát, Vô tình Lam Kỳ Trân nhặt lại thanh trường kiếm của nàng. Hứng chí, nàng nói:
- Hoàng huynh! Khoan đi đã nào, để muội diễn qua Ngũ Long Tuyệt Mệnh kiếm cho huynh xem nhé.
Nói xong, Lam Kỳ Trân không đợi Hoàng Trang Long đồng ý hay không, nàng đã thi triển ngay lập tức.
Đúng là khí chất của nam và nữ nhân hoàn toàn khác nhau.
Với Ngũ Long Tuyệt Mệnh đao, Lam Kỳ Trân sừ bằng trường kiếm, khí thế hoàn toàn khác hẳn khi Hoàng Trang Long sừ dụng bằng đại đao.
Màn kiếm quang lồng lộng, giăng kín Lam Kỳ Trân trông y như là tiên nữ đang múa hát trong tấm rèm the. Nhưng đừng trông yểu điệu thục nữ thế mà lầm. Sát khí không tỏa ra ngùn ngụt mhư khi sừ dụng đao, nhưng màn kiếm quan vẫn thừa khả năng sát địch chứ không nói đến bảo vệ kín thân người mình sừ dụng.
Huống chi nội công và tâm pháp của Lam Kỳ Trân, nếu đem so sánh trong giới quần thoa, chưa hẳn có ai là địch thủ của nàng. Kể cả La Sát sư thái.
Vững tâm, Hoàng Trang Long nói:
- So với Nhị Tiên kia, muội ít ra cũng phải cầm cự được hơn trăm chiêu.
Kinh ngạc, Lam Kỳ Trân hỏi chàng:
- Huynh nói sao? Huynh đã gặp nhị vị lão nhân gia rồi sao?
Gật đầu, Hoàng Trang Long đáp:
- Đã gặp! Do đó khi gặp muội, ta thật lỏng không ngán sợ. Và ta thật lòng muốn biết qua sở học của Kiếm Tiên lão nhân gia ra sao? Thôi, chuyện cũ qua rồi. Bây giờ ta định đưa muội đến gặp Nhị Tiên đây!
Đã phục Hoàng Trang Long, hơn nữa bây giờ chàng là phu quân của nàng. Thì chàng bảo gì mà nàng lại không nghe?
Do đó, Lam Kỳ Trân lên tiếng tán đồng:
- Vậy thì hay lắm! Chúng ta đi Hoàng huynh.
Trên đường đi đến chỗ ẩn của Đạo Tiên, Hoàng Trang Long thuật lại buổi sơ ngộ của chàng và Đạo Tiên...
Nghe xong, Lam Kỳ Trân nói ngay:
- Nếu lúc trước đã thế, thì bây giờ Hoàng Huynh với Nhị Tiên có thể nói là kỳ phùng địch thủ, phải thế không?
Không kiêu căng, Hoàng Trang Long lắc đầu đáp:
- Việc này thì khó nói được lắm. Vì biển học vốn mênh mông, cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Biết đâu trước đây Đạo Tiên không phải đã nhân nhượng ta phần nào. Hơn nữa, ta thực sự chưa thấy hết chân tài thực lực của Đạo Tiên. Và nói cho cùng, dẫu ta có võ công cao cường, cũng không phải để tranh danh đoạt lợi.
Muội có hiểu cho ta không?
Lam Kỳ Trân lại càng thêm kính phục phu quân nàng. Nàng gật đầu tỏ ý hiểu lời chàng nói. Sau đó nàng hỏi:
- Tại sao chúng mình phải tìm đến Nhị Tiên? Huynh chưa biết chút nào về Cửu Trùng giáo cơ mà? Đến tổng đà của bọn chúng ở đâu huynh cũng chưa biết, gấp gì phải đi tìm Nhị Tiên?
Hoàng Trang Long giải thích:
- Ta phải tự lượng sức mình. Ta biết rằng võ công của Cửu Ma không kém gì ta đâu. Chưa kể bọn chúng là những tên xảo quyệt lắm mưu ma chước quỷ. Mãnh hổ nan địch quần hồ. Còn nữa, Nhị Tiên đã có hứa lời với ta nếu phát hiện Cửu Ma còn sống, ắt Nhị Tiên phải một lần nữa xuất thế để giải kiếp nạn cho võ lâm.
Ta muốn cùng Nhị Tiên bàn định kế sách rõ ràng. Tri kỹ tri bỉ bách chiến bách thắng Chừng nào Nhị Tiên khước từ, ta sẽ tính sau. Nói thật ra, ta không ngán sợ Cửu Ma đâu.
Huống chi bây giờ võ học của ta đã kiêm thông hai nhà. Thế tất thắng, chứ không thể bại được!
Mọi sự giải thích, mọi sự sắp đặt của Hoàng Trang Long, Lam Kỳ Trân đều hài lòng. Nàng càng thích thú khi chàng không phải là kẻ hữu dũng Vô mưu.
Hai người càng nói chuyện, càng thêm tương đắc. Và thái độ nhu mì rất mực của Lam kỳ Trân đã hoàn toàn xóa đi ấn tượng ban đầu của chàng đối với nàng.
Lúc đó, lối sừ sự của nàng đầy vẻ bướng bỉnh. Do đó bắt buộc chàng phải một lần ấn chứng võ công với nàng.
Bây giờ thì khác hẳn, Lam Kỳ Trân hoàn toàn xứng đáng với Hoàng Trang Long.
Trải gần mười ngày dong ruồi, đi ngang trấn thành nào, hai người cũng tìm chỗ nghỉ ngơi. Trước là thăm thú giang sơn gấm vóc, sau nữa là để dò la tình hình của bọn Cửu Trùng giáo.
Còn một ngày đường nữa, hai người sẽ đến nơi ẩn cư của Nhị Tiên, cả hai đều nghe nhiều tin tức đang chấn động giang hồ...
Thất đại môn phái sau một đêm đều thay ngôi đổi chủ. Bây giờ, thất đại môn phái đã trở thành bảy phân đà của Cửu Trùng giáo.
Hai phân đà kia, một ở Thiên Sơn. Và một nữa ở gần vùng quan ngoại đều ra mặt.
Tên gọi lần lượt của các phân đà đều là những tên số. Thứ tự từ đệ nhất đến đệ cửu phân đà.
Chỉ có tổng đà là còn ẩn mặt.
Nhưng vẫn có lời rao truyền: Tiết Cửu Trùng, Cửu Trùng giáo sẽ xuất hiện hoàn toàn Và trên ngôi cao nhất Cửu Trùng giáo sẽ là bậc cao nhân cái thế một lần nữa trừng hiện - tái hiện!
ĐÓ là những ai? Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân thừa hiểu.
Chàng nói lại cho Lam Kỳ Trân nghe về câu ngôn truyền loạn ngữ trước đây của Cửu Ma. ĐÓ là: "Cửu Ma trường tồn tiêu Tam Tiên. Diệt Tam Tiên Cửu Ma trừng cửu." Lần đầu tiên Lam Kỳ Trân mới nghe nói đến câu vè này. Nghe xong nàng giận đến ứa gan. Nàng nói:
- Hoàng huynh! Vì danh dự của Lam tộc vì thanh danh của tổ phụ Kiếm Tiên, muội quyết lòng diệt hết Cửu Ma, để bọn chúng hết kiêu căng, phách lối!
cả cười chàng đáp:
- Để rồi ta sẽ cho muội được thỏa nguyện. Cứ yên tâm, còn nhiều dịp cho muội thỏa sức vẫy vùng.
Không ngờ ở trên đời này lại có nhiều việc quá trừng hợp, ngẫu nhiên một cách lạ kỳ.
Hoàng Trang Long vừa nói xong câu nói, thì cả hai cùng nghe bên mé tả con đường cả hai đang đi có tiếng kêu la thất thanh.
Tiếng kêu chưa dứt, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân lại nghe một giọng nói cười hết mực khả Oá vang lên, làm át cả tiếng kêu của nạn nhân.
Ha... ha... ha...
Không hẹn mà lên, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân đều rời bỏ con đường sơn đạo đang đi, mà nhanh chóng chạy vào phía còn vang lên giọng cười.
Khuất sau tàng cây dày đặc, cả hai thấy một lão niên và một thiếu nữ tuổi chưa đến trăng tròn đang bị một bọn người gần năm tên đại hán lực lưỡng vây đánh.
Hiện trạng này vừa thoạt nhìn Hoàng Trang Long đã bắt giận. Vì bọn chúng năm người đường đường là nam nhân đại trượng phu, mà lại vây cùng đánh một người già và một nữ nhi chân yếu tay mèm.
chưa kể đến hành vi bỡn cợt của năm tên nhằm vào thiếu nữ nọ.
Chúng hình như không có ý đánh chết cả hai, mà cố tình quần cho mệt mỏi đến lúc ngã quy mới thôi.
Lão già và thiếu nữ chạy thì chúng không cho chạy.
Van xin bọn chúng để được buông tha, bọn chúng đã không tha lại buông lời ghẹo nguyệt trêu hoa. Lời nói càng lúc càng khó nghe, khiến Lam Kỳ Trân quá tức giận bọn người đốn mạt.
Lam Kỳ Trân lao người tới nhanh như chớp loé, miệng thì lanh lảnh hét lên:
- Bọn đê tiên! Xem bản cô nương ra tay đây!
Đứng ngoài quan chiến, Hoàng Trang Long thấy không cần chàng phải ra sức.
Vì bọn người kia công lực chỉ vào hạng đệ tam lưu, cỡ như là bọn gia nhân trước kia của tên phản đồ Hồ Kỳ Đào mà chàng đã gặp khi còn ở Hồ gia trang, hay sau đó tại đệ nhị phân đà của bọn Cửu Trùng giáo. Bấy nhiêu đó làm sao đương cự nổi với hậu nhân của Kiếm Tiên?
Hoàng Trang Long vừa cười, vừa ra dấu cho lão già và cô thiếu nữ nọ yên tâm, không việc gì phải sợ hãi.
Lam Kỳ Trân nhan sắc tuyệt trần, lại bận võ phục, vai đeo trường kiếm, nên trông nàng một mình giáp chiến giữa năm tên nọ trông càng thập phần mỹ lệ.
Một cái cất tay của nàng là một tên trong bọn ấy ăn một chưởng.
Một cái quét chân thì lại một tên khác ngã dúi dụi.
Dường như Lam Kỳ Trân cố tình dùng gậy ông đập lưng ông. Nàng chỉ quần thảo mà chưa thèm ra tay giết bọn chúng.
Lúc đầu, thấy có người bỗng dưng xen vào hảo sự của chúng, chúng thịnh nộ hét lên vang trời, quyết giết cho được Lam Kỳ Trân.
Sau đó, thấy được nhan sắc của Lam Kỳ Trân, bọn chúng lại quen thói cũ dở trò trêu ghẹo bỡn cợt.
Nào ngờ, bây giờ chúng mới biết đã gặp khắc tinh.
Cả năm tên không còn hớn hở được nữa, thay vào đó là chúng cất tiếng van xin, năn nỉ nàng buông tha cho chúng.
Năn nỉ không xong, chúng lại tự xưng là môn nhân Cửu Trùng giáo, hy vọng Lam Kỳ Trân khiếp oai mà bỏ chạy đi.
Kết quả hoàn toàn ngược lại.
Vừa nghe đến danh từ Cửu Trùng giáo, Lam Kỳ Trân liền vươn tay, rút thanh trường kiếm xuống, nàng quát:
- Hay! Vậy thì hôm nay bản cô nương quyết lấy mạng bọn ngươi để tế kiếm đây.
Nói thế nào, làm thế đấy.
Hoàng Trang Long cũng không màng ngăn cản lại Chàng và hai nạn nhân lúc nãy đứng nhìn nàng tế kiếm.
Hoàng Trang Long trông thấy rõ Lam Kỳ Trân đã sừ ngay một trong năm chiêu liên hoàn của chàng đã chỉ dạy là Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao, và tên chiêu nguyên thủy của đao pháp là Triệt Long Đao.
Chàng biết sát cơ trong Lam Kỳ Trân đã bốc lên bừng bừng, khi nàng vừa vung kiếm đã sừ dụng ngay chiêu đó, và bọn kia thế là hết hy vọng.
Thật vậy, bóng kiếm của Lam Kỳ Trân vừa phát ra, đã như bóng cầu vồng xạ ngay vào thân hình bọn chúng.
Bọn chúng gần như cùng một lúc kêu lên thảm thiết.
A... A... A...
Đến lúc Lam Kỳ Trân dừng tay, xem lại thì cả năm tên đều hồn du địa phủ.
Lão già được cứu mạng vội vàng hướng về Lam Kỳ Trân, chắp tay lại nói:
- Đa tạ nữ hiệp đã ra tay giải cứu cho hai mạng ông cháu của lão đây!
Thiếu nữ nọ đã nhanh chân chạy đến, vừa nắm tay Lam Kỳ Trân vừa nói:
- Đại tỷ! Đại tỷ hay quá! may mà có đại tỷ đến kịp, nếu không tiểu muội và nội tổ chắc không sao sống được.
Lam Kỳ Trân vuốt tóc và xem lại y phục của cô ta, nàng nói:
- Ở hiền thì gặp lành thôi. Còn bọn chúng gieo gió ắt gặp bão. Tiểu muội muội chớ quá lời, đại tỷ chỉ ra tay trượng nghĩa mà thôi. à, tiểu muội muội và nội tổ sao lại đến nơi hoang vắng này làm gì, để phải gặp bọn họ vậy?
Lão già vội lên tiếng đáp thay cho nữ tôn của lão:
- Bọn Cửu Trùng giáo không hiểu ở đâu lại xuất hiện. Bọn chúng đang ra tay cướp bóc, giết hại dân lành. Lão chỉ có một mình nữ tôn của lão đây là thân thích, đành phải bồng trống nhau tìm chỗ vắng vẻ để sống cho yên thân. Nào ngờ đã đi đến nơi này, vẫn còn gặp bọn ác nhân đó Nếu không gặp được nữ hiệp.
Bọn lão không biết phải làm sao đây!
Đến lúc này Hoàng Trang Long mới lên tiếng, chàng hỏi:
- Thế lão trượng định đi đến đâu?
Lão già liền đáp:
- Đến nơi nào cũng được, miễn không còn bọn ác nhân nữa thì thôi.
Hoàng Trang Long lấy làm khó nghĩ vì đã giúp người thì giúp cho đến cùng.
Sau một lúc ngẫm nghĩ Hoàng Trang Long liền nói:
- Lão trượng! Vãn bối biết có một nơi có thể tạm thời lẩn tránh được. Nhưng chưa biết ý chủ nhân ra sao? Vậy lão trượng không phiền thì cứ đi thử một phen. Biết đâu, đây là dịp may ngàn năm một thùa cho tiểu muội đây. Lão trượng nghĩ sao?
Lão già không chút ngập ngừng liền đáp:
- Được! Lão đã nói là thế nào cũng được Đa tạ đại hiệp!
Hoàng Trang Long cười, không buồn đính chính cách xưng hô quá tôn của lão già.
Còn Lam Kỳ Trân thì hỏi chàng:
- Hoàng huynh định đưa lão trượng và tiểu muội đây đến chỗ của Đạo Tiên à?
Gật đầu, chàng nói:
- Đúng vậy, muội hãy xem thử gân cốt của tiểu muội đây xem. CÓ khi Phật Tiên hoặc Đạo Tiên vừa mắt nhận làm truyền nhân thì giang hồ sau này sẽ thêm một nữ hiệp giống muội phải không chứ?
Lam Kỳ Trân đỏ mặt khi nghe lời châm chọc của chàng.
Còn Hoàng Trang Long vừa mỉm cười, vừa bảo nàng:
- Kỳ Trân! Đường đến đó không còn bao xa nữa. Muội hãy đưa giúp một tay cho tiểu muội này nhé.
Quay sang Hoàng Trang Long nói với lão già:
- Lão trượng! Để vãn bối giúp người đi cho nhanh nhé!
Nói đoạn, Hoàng Trang Long giữ chặt cổ tay của lão già và nạt khẽ:
- Lên!
Ngay sau tiếng "lên" Hoàng Trang Long đã lôi lão già lướt đi vùn vụt.
Lam Kỳ Trân nâng người cô nhỏ kia lên cũng lướt theo bén gót.
Đến chỗ ẩn cư của Đạo Tiên thì trời cũng về chiều. Hoàng Trang Long đợi tất cả đều qua suối xong đâu đấy. Chàng hướng vào phía trong tít bãi đá lổn nhổn và nói:
- Tiểu bối là Hoàng Trang Long xin được bái kiến Thái ất đạo trưởng!
Đứng ngay kế bên, Lam Kỳ Trân không nghe chàng nói lớn lắm. Nhưng nàng thừa biết chàng đã vận dụng công phu Thiên Lý truyền âm để đưa âm thanh xuyên suốt vào trong.
Quả nhiên ngay sau đó, cả bốn người đều nghe có tiếng đáp lại:
- Thằng bé hôm nay sao lại khách khí thế? Đã đến sao không vào? Còn đợi ta thỉnh nữa sao?
Hoàng Trang Long liền cất tiếng nói vọng vào:
- Lão đạo trưởng, hôm nay tiểu bối có đưa người ngoài đến nữa, e phá sự thanh tu của đạo trưởng, nên tiểu bối không dám mạo muội.
Thái ất đạo trưởng lại nói:
- Đã là người do thằng bé ngươi đưa đến thì cứ vào đi. Ta không xua đuổi đâu!
Nghe Thái ất đạo trưởng đã chấp thuận Hoàng Trang Long liền bảo Lam Kỳ Trân và hai ông cháu lão trượng rằng:
- Phía trước là Thái ất đồ trận. Một trận pháp do chủ nhân nơi này là Thái ất đạo trưởng dựng lập. Kỳ Trân muội hãy đoạn hậu, bước sát theo ta nhé!
Nói xong, Hoàng Trang Long ung dung bước vào trận thế.
Hôm nay trận thế có nhiều đổi khác.
Vừa bước chân vào trận đã nghe tiếng gió hú lên ầm ầm, bóng sáng chớp lòa lên làm cho hai ông cháu lão trượng phải thất kinh.
Nếu không phải tay lão trượng do Hoàng Trang Long nắm chặt, và tay của tiểu muội kia đang bấu chặt vào tay Lam Kỳ Trân thì có lẽ hai ông cháu họ đã cuống cuồng chạy loạn lên trong trận pháp Thái ất.
cỏn Lam Kỳ Trân lần đầu biết thế nào là trận thế kỳ môn, nàng cũng thấy khiếp sợ Nhưng tin tưởng vào Hoàng Trang Long bội phần, nên nàng an tâm mà đi theo.
Cơn kinh khiếp đi qua mau chóng, cả bốn người đã vượt qua được Thái ất đồ trận Vừa thấy Thái ất đạo trưởng đứng trước tĩnh thất để tiếp đón Hoàng Trang Long vội chắp tay thi lễ:
- Thái ất đạo trưởng! Tiểu bối xin ra mắt!
Đưa tay chỉ Lam Kỳ Trân chàng lên tiếng giới thiệu:
- Đạo trưởng! Còn đây là Lam Kỳ Trân cô nương, hậu nhân của Kiếm Tiên, lão hữu của đạo trưởng.
Thái ất đạo trưởng nhận lễ ra mắt của Lam Kỳ Trân xong. Đạo trưởng hỏi:
- Thế nào? Tiểu cô nương đây liên quan thế nào với Lam huynh?
- Dạ tiểu nữ là nữ tôn của Lam tổ phụ.
Tiểu nữ đã nghe tiên tổ phụ nói rất nhiều về đạo trưởng. Nay được may mắn bái yết tôn nhan tiểu nữ rất là vinh hạnh.
- Nói sao? Lam huynh đã tạ thế rồi sao? Chà! Lão Lam hay thật, đi mà không nói một lời từ giã gửi đến hai lão già này.
Thiệt là tệ!
Lam Kỳ Trân buồn rầu, nói thêm:
- Lão đạo trưởng! Tiên phụ đã định tìm cho nhị vị lão hữu của tiên tổ phụ biết tin, nhưng nhị vị đã như hạc nội mây ngàn.
Hôm nay may nhờ Hoàng huynh đây dẫn kiến, tiểu nữ mới được gặp. Xin lão đạo trưởng chớ trách phiền!
Một lần nữa Đạo Tiên lại kinh ngạc, đạo trưởng hỏi:
- Thế nào? Tiểu cô nương, đến cả lệnh thân cũng không còn nữa sao?
- Dạ! Tiểu nữ đã năm rồi sống côi cút, nhưng nay thì khác rồi. Tiểu nữ giờ đã là người nhà họ Hoàng.
Thái ất đạo trưởng vùng cười lên, tay vuốt ve chòm râu bạc, lão đạo nói:
- Hay! Hay lắm! Tiểu cô nương thật khéo chọn! Tiểu tử này tương lai chắc còn hơn hẳn bọn lão già ta. Nào! Nói xem, còn hai vị đây nữa là nhân vật nào đây?
Hoàng Trang Long cảm thấy khó nói, ngập ngừng một lúc, chàng mới đem việc của hai người kể cho lão đạo nghe.
Kể xong, chàng chờ xem phản ứng của lão đạo trưởng.
Thái ất đạo trưởng trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:
- Được! Để đấy cho ta, ta sẽ có cách an bày sau. Nào, vào đây! Hôm nay thằng bé ngươi đến đây, ngoài việc gửi gấm này còn việc gì nữa không? Cứ nói hết đi!
Đừng ngại!
Vừa đi vào nhà theo chân lão đạo trưởng, Hoàng Trang Long vừa đáp:
- Đạo trưởng! còn một việc nữa, Nhưng tiểu bối muốn được diện kiến với Vô Trần lão đại sư rồi sẽ trình bày luôn một lượt. Được không đạo trưởng?
Thái ất đạo trưởng đã ngồi xuống chiếc ghế đưa tay bảo mọi người tự ngồi, nghe Hoàng Trang Long trả lời như vậy lão đạo liền hỏi:
- Sao? CÓ việc nghiêm trọng lắm à? CÓ phải Cửu Ma phải không? Bọn chúng còn sống sao?
Hỏi xong không nghe Hoàng Trang Long đáp gì cả, lão đạo trực nghĩ lại biết Hoàng Trang Long muốn được diện kiến Phật Tiên rồi mới trình bày cặn kẽ. Thái ất đạo trưởng lại nói thêm:
- Lão Phật gia mười ngày nữa mới đến đây Nếu tình hình không đến nỗi nguy cấp lắm, thằng bé ngươi lưu lại đây chờ gặp Thế nào? Đồng ý không? Hay chê cơm của lão đạo này toàn là rau dưa, không dám ở?
Hoàng Trang Long cười nói:
- Đạo trưởng khéo nói đùa! Tiểu bối chỉ ngại đạo trưởng không dám chứa chấp một lúc những bốn người vì sợ hết gạo thôi. Chứ nếu đạo trưởng đã lưu lại, thì tiểu bối cung kính không bằng vâng mệnh!
Nói xong, mọi người theo chân Thái ất đạo trưởng để thu xếp chỗ nghỉ ngơi. Kế đó Lam Kỳ Trân và tiểu cô nương kia - tên là Diệp Trang Đài - tiếp tục lo phần nấu nướng bữa ăn tối.
Trong khi đó, Hoàng Trang Long nói thì nói vậy cũng đem việc Ngũ Ma còn tại thế đã giáo huấn được năm môn đồ.
Bây giờ đang làm mưa làm gió trên giang hồ, nói qua tỷ mỹ cho Thái ất đạo trưởng nghe...
Nói xong, Hoàng Trang Long nói tiếp:
- Tiểu bối bây giờ kể như là hậu nhân của Kiếm Tiên và lão nhân gia. Việc đối phó với Cửu Ma phần là trách nhiệm do Kiếm Tiên lão nhân gia giao phó lại, phần nữa nó là bổn phận của tiểu bối! Vì bọn họ là thù gia của HỌ Hoàng này! Đạo trưởng, lần trước tiểu bối chưa nói với đạo trưởng là chưa có dịp. Tiểu bối đây là con của minh chủ võ lâm! Danh tự của tiên phụ là Hoàng Trạch Nguyên! Nguyên nhân nào tiên phụ phải tử vong thì tiểu bối chưa biết được, chứ hung thủ chính là tên đại đồ đệ của Cửu Ma. Và người đứng phía sau hạ lệnh không ai khác ngoài Cửu Ma. Do đó, giữa tiểu bối và Cửu Ma đã có mối thù sâu tựa bể, cao bằng non.
Trước sau gì tiểu bối cũng phải diệt cho được Cửu Ma, dù nhị vị lão nhân gia không ra tay tiếp trợ!
Vừa nghe Hoàng Trang Long nói dứt, Lão đạo liền trầm trồ:
- Thảo nào thằng bé ngươi lại không có khí chất bất phàm. Dòng dõi minh chủ võ lâm có khác! Được! Thằng bé ngươi cứ yên tâm! Nhị Tiên này đã không hứa thì thôi chứ đã hứa thì quyết không sai lời!
Mới ở được ba ngày, Hoàng Trang Long đã nghe nôn nao trong lòng!
Sau khi bàn bạc kỹ với Lam Kỳ Trân, cả hai bèn đến xin từ giã Thái ất đạo trưởng.
Chàng nói:
- Đạo trưởng! Hãy để bọn tiểu bối nên đường trước! Tử nay đến tết Trùng Cửu còn đúng một tháng, mà tổng đà và hạ lạc của Ngũ Ma bọn tiểu bối chưa biết được!
Hơn nữa, tiểu bối e càng để lâu thì lại càng thêm bất lợi. Sau này, nhị vị lão nhân gia tái xuất, chúng ta sẽ hội ngộ sau, được không đạo trưởng?
Suy nghĩ một lúc, Thái ất đạo trưởng liền tán đồng, nhưng lại nói:
- Được! Nhưng có điều này, thằng bé ngươi phải lưu ý: Chớ đả thảo kinh xà nhé! Nếu để bọn Ngũ Ma trốn biệt, lúc tìm diệt ta e gặp không ít khó khăn! Nhớ chưa?
Gật đầu biểu thị đã nhớ lời dặn, Hoàng Trang Long trước khi lên đường còn nói thêm với lão đạo:
- Việc của Diệp Trang Đài cô nương và nội tổ xin lão đạo thu xếp dúm! Tiểu bối xin cáo biệt!
Thế là Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân lại một lần khăn gói lên đường diệt thù.
Nhưng lần này lại đăng thêm phần tin tưởng! Vì trước sau gì hai người đã được sự tiếp trợ của Nhị Tiên, hai bậc kỳ nhân cái thế đương thời. Một lực lượng thừa sức chống lại quần ma...
Vượt ngang Thái ất đồ trận lần này, Lam Kỳ Trân thập phần ung dung. Vì đã được phu quân chỉ dạy nhiều về kỳ môn độn giáp trong ba ngày qua.
Hai người chồm người ra, nhìn xuống thì thấy sâu thăm thẳm. Không hiểu nơi đây nguyên thủy là hố sâu gì? Và đã có người nào rơi xuống đấy chưa?
Còn phía trên, tấm thiết kiều rõ là cách đầu hai người khoảng năm trượng. Phải tinh mắt lắm, cả hai mới thấy trưng tâm tấm thiết kiều có một khe hở rất hẹp. ĐÓ lả nơi Hoàng Trang Long dùng thuật phi kiếm mà đưa đại đao cắm vào. Gật đầu, Hoàng Trang Long bảo Lam Kỳ Trân:
- Kỳ Trân, muội chuẩn bị nhé! Ta ra tay đây!
Nói xong, Hoàng Trang Long nghiêng người ra, ngắm ngay vào khe hở, phóng đại đao đi với tận lực bình sinh.
Vút!
Thanh đại đao rời tay Hoàng Trang Long lao đi như trường tiễn rời cung, xé gió lao và cắm vào khe hở không sai chạy một ly.
Ngay sau đó, tiếng động lại ầm ầm vang ra...
vả tấm thiết kiều rung chuyển, tụt dần xuống.
Vừa hạ xuống ngang tầm mắt hai người, thì cả hai đều kinh hoàng khi thấy trên thiết kiều lổn ngổn đầy gạch ngói.
Nhiều đến nỗi mũi của thanh đại đao không lú khỏi được đống gạch ngói này.
Chưa hết, tấm thiết kiều hạ xuống thêm một trượng nữa, và từ từ chuyển đảo tự thân nó, trút xuống dưới hố sâu toàn bộ gạch ngói phủ đầy trên mặt tấm thiết kiều.
Kế đó, tấm thiết kiều từ từ được nâng lên. Thanh đại đao cắm vào khe hở lúc này đã trở đốc đao lên trên.
Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân cấp tốc phi thân đến, đứng lên trên tấm thiết kiều. Chờ tấm thiết kiều nâng lên vị trí cũ Kịt!
Tấm thiết kiều đã về đúng vị trí trước đây của nó.
Hoàng Trang Long và Lam kỳ Trân căm hận khi nhìn thấy toàn bộ ngôi nhà đổ nát nằm ngổn ngang.
Vương tay thu hồi thanh đại đao lại, Hoàng Trang Long nói:
- Đó! Muội đã thấy mức độ hung tàn của chúng không? Hoàng gia của ta cũng gặp số phận tương tự!
Lam Kỳ Trân không đáp một lời, nàng chỉ đứng yên và nghiến răng trèo trẹo.
Chợt nhớ đến một việc, Hoàng Trang Long hốt hoảng hỏi:
- Kỳ Trân! Thế những người đã ở đây với muội đâu?
Nghe hỏi, Lam Kỳ Trân quên ngay cơn giận giữ, nàng phì cười, rồi đỏ mặt nói:
- Muội chỉ sống có một mình. Đâu còn ai nữa mà Hoàng huynh phải hốt hoảng?
Không tin vào tai mình, chàng hỏi:
- Muội nói sao? Thế không phải trước đây chính ta có gặp một lão bà? Sau đó, vào đêm ta và muội ấn chứng võ công, không phải ta đã nghe âm thanh giọng nói của hai người nào nữa đó sao?
Lam Kỳ Trân cười lên nắc nẻ. Một lát sau hết cười, nàng nói:
- Vẫn là muội đấy thôi! Huynh thật không biết sao?
Vụt hiểu ra, Hoàng Trang Long liền lên tiếng khen ngợi:
- Muội tài thật! Ta bị muội bưng mắt mà không biết. Tài này của muội, biết đau sau này lại không có chỗ dùng?
Lam Kỳ Trân giải thích thêm:
- Song thân của muội mất đi. Lam gia của muội lại sống ẩn dật, muội đâu thể đưa người nào đến sống ở đây được. Do đó muội hay hóa trang để đi ra ngoài.
Trước là tiện cho việc của muội, sau đó cũng là cách để muội giải khuây. Nếu huynh muốn muội sẽ chỉ lại cho huynh.
Không khó đâu, huynh chỉ để ý cách phát âm và sửa lại sơ qua dung mạo và tướng mạo là xong ngay.
Hoàng Trang Long gật gù, nói:
- Cũng không phải ai cũng làm được.
Được ta nhất quyết thọ giáo bí thuật này của muội. Nào, lên đường thôi!
Vượt khỏi ngôi nhà đổ nát, Vô tình Lam Kỳ Trân nhặt lại thanh trường kiếm của nàng. Hứng chí, nàng nói:
- Hoàng huynh! Khoan đi đã nào, để muội diễn qua Ngũ Long Tuyệt Mệnh kiếm cho huynh xem nhé.
Nói xong, Lam Kỳ Trân không đợi Hoàng Trang Long đồng ý hay không, nàng đã thi triển ngay lập tức.
Đúng là khí chất của nam và nữ nhân hoàn toàn khác nhau.
Với Ngũ Long Tuyệt Mệnh đao, Lam Kỳ Trân sừ bằng trường kiếm, khí thế hoàn toàn khác hẳn khi Hoàng Trang Long sừ dụng bằng đại đao.
Màn kiếm quang lồng lộng, giăng kín Lam Kỳ Trân trông y như là tiên nữ đang múa hát trong tấm rèm the. Nhưng đừng trông yểu điệu thục nữ thế mà lầm. Sát khí không tỏa ra ngùn ngụt mhư khi sừ dụng đao, nhưng màn kiếm quan vẫn thừa khả năng sát địch chứ không nói đến bảo vệ kín thân người mình sừ dụng.
Huống chi nội công và tâm pháp của Lam Kỳ Trân, nếu đem so sánh trong giới quần thoa, chưa hẳn có ai là địch thủ của nàng. Kể cả La Sát sư thái.
Vững tâm, Hoàng Trang Long nói:
- So với Nhị Tiên kia, muội ít ra cũng phải cầm cự được hơn trăm chiêu.
Kinh ngạc, Lam Kỳ Trân hỏi chàng:
- Huynh nói sao? Huynh đã gặp nhị vị lão nhân gia rồi sao?
Gật đầu, Hoàng Trang Long đáp:
- Đã gặp! Do đó khi gặp muội, ta thật lỏng không ngán sợ. Và ta thật lòng muốn biết qua sở học của Kiếm Tiên lão nhân gia ra sao? Thôi, chuyện cũ qua rồi. Bây giờ ta định đưa muội đến gặp Nhị Tiên đây!
Đã phục Hoàng Trang Long, hơn nữa bây giờ chàng là phu quân của nàng. Thì chàng bảo gì mà nàng lại không nghe?
Do đó, Lam Kỳ Trân lên tiếng tán đồng:
- Vậy thì hay lắm! Chúng ta đi Hoàng huynh.
Trên đường đi đến chỗ ẩn của Đạo Tiên, Hoàng Trang Long thuật lại buổi sơ ngộ của chàng và Đạo Tiên...
Nghe xong, Lam Kỳ Trân nói ngay:
- Nếu lúc trước đã thế, thì bây giờ Hoàng Huynh với Nhị Tiên có thể nói là kỳ phùng địch thủ, phải thế không?
Không kiêu căng, Hoàng Trang Long lắc đầu đáp:
- Việc này thì khó nói được lắm. Vì biển học vốn mênh mông, cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Biết đâu trước đây Đạo Tiên không phải đã nhân nhượng ta phần nào. Hơn nữa, ta thực sự chưa thấy hết chân tài thực lực của Đạo Tiên. Và nói cho cùng, dẫu ta có võ công cao cường, cũng không phải để tranh danh đoạt lợi.
Muội có hiểu cho ta không?
Lam Kỳ Trân lại càng thêm kính phục phu quân nàng. Nàng gật đầu tỏ ý hiểu lời chàng nói. Sau đó nàng hỏi:
- Tại sao chúng mình phải tìm đến Nhị Tiên? Huynh chưa biết chút nào về Cửu Trùng giáo cơ mà? Đến tổng đà của bọn chúng ở đâu huynh cũng chưa biết, gấp gì phải đi tìm Nhị Tiên?
Hoàng Trang Long giải thích:
- Ta phải tự lượng sức mình. Ta biết rằng võ công của Cửu Ma không kém gì ta đâu. Chưa kể bọn chúng là những tên xảo quyệt lắm mưu ma chước quỷ. Mãnh hổ nan địch quần hồ. Còn nữa, Nhị Tiên đã có hứa lời với ta nếu phát hiện Cửu Ma còn sống, ắt Nhị Tiên phải một lần nữa xuất thế để giải kiếp nạn cho võ lâm.
Ta muốn cùng Nhị Tiên bàn định kế sách rõ ràng. Tri kỹ tri bỉ bách chiến bách thắng Chừng nào Nhị Tiên khước từ, ta sẽ tính sau. Nói thật ra, ta không ngán sợ Cửu Ma đâu.
Huống chi bây giờ võ học của ta đã kiêm thông hai nhà. Thế tất thắng, chứ không thể bại được!
Mọi sự giải thích, mọi sự sắp đặt của Hoàng Trang Long, Lam Kỳ Trân đều hài lòng. Nàng càng thích thú khi chàng không phải là kẻ hữu dũng Vô mưu.
Hai người càng nói chuyện, càng thêm tương đắc. Và thái độ nhu mì rất mực của Lam kỳ Trân đã hoàn toàn xóa đi ấn tượng ban đầu của chàng đối với nàng.
Lúc đó, lối sừ sự của nàng đầy vẻ bướng bỉnh. Do đó bắt buộc chàng phải một lần ấn chứng võ công với nàng.
Bây giờ thì khác hẳn, Lam Kỳ Trân hoàn toàn xứng đáng với Hoàng Trang Long.
Trải gần mười ngày dong ruồi, đi ngang trấn thành nào, hai người cũng tìm chỗ nghỉ ngơi. Trước là thăm thú giang sơn gấm vóc, sau nữa là để dò la tình hình của bọn Cửu Trùng giáo.
Còn một ngày đường nữa, hai người sẽ đến nơi ẩn cư của Nhị Tiên, cả hai đều nghe nhiều tin tức đang chấn động giang hồ...
Thất đại môn phái sau một đêm đều thay ngôi đổi chủ. Bây giờ, thất đại môn phái đã trở thành bảy phân đà của Cửu Trùng giáo.
Hai phân đà kia, một ở Thiên Sơn. Và một nữa ở gần vùng quan ngoại đều ra mặt.
Tên gọi lần lượt của các phân đà đều là những tên số. Thứ tự từ đệ nhất đến đệ cửu phân đà.
Chỉ có tổng đà là còn ẩn mặt.
Nhưng vẫn có lời rao truyền: Tiết Cửu Trùng, Cửu Trùng giáo sẽ xuất hiện hoàn toàn Và trên ngôi cao nhất Cửu Trùng giáo sẽ là bậc cao nhân cái thế một lần nữa trừng hiện - tái hiện!
ĐÓ là những ai? Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân thừa hiểu.
Chàng nói lại cho Lam Kỳ Trân nghe về câu ngôn truyền loạn ngữ trước đây của Cửu Ma. ĐÓ là: "Cửu Ma trường tồn tiêu Tam Tiên. Diệt Tam Tiên Cửu Ma trừng cửu." Lần đầu tiên Lam Kỳ Trân mới nghe nói đến câu vè này. Nghe xong nàng giận đến ứa gan. Nàng nói:
- Hoàng huynh! Vì danh dự của Lam tộc vì thanh danh của tổ phụ Kiếm Tiên, muội quyết lòng diệt hết Cửu Ma, để bọn chúng hết kiêu căng, phách lối!
cả cười chàng đáp:
- Để rồi ta sẽ cho muội được thỏa nguyện. Cứ yên tâm, còn nhiều dịp cho muội thỏa sức vẫy vùng.
Không ngờ ở trên đời này lại có nhiều việc quá trừng hợp, ngẫu nhiên một cách lạ kỳ.
Hoàng Trang Long vừa nói xong câu nói, thì cả hai cùng nghe bên mé tả con đường cả hai đang đi có tiếng kêu la thất thanh.
Tiếng kêu chưa dứt, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân lại nghe một giọng nói cười hết mực khả Oá vang lên, làm át cả tiếng kêu của nạn nhân.
Ha... ha... ha...
Không hẹn mà lên, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân đều rời bỏ con đường sơn đạo đang đi, mà nhanh chóng chạy vào phía còn vang lên giọng cười.
Khuất sau tàng cây dày đặc, cả hai thấy một lão niên và một thiếu nữ tuổi chưa đến trăng tròn đang bị một bọn người gần năm tên đại hán lực lưỡng vây đánh.
Hiện trạng này vừa thoạt nhìn Hoàng Trang Long đã bắt giận. Vì bọn chúng năm người đường đường là nam nhân đại trượng phu, mà lại vây cùng đánh một người già và một nữ nhi chân yếu tay mèm.
chưa kể đến hành vi bỡn cợt của năm tên nhằm vào thiếu nữ nọ.
Chúng hình như không có ý đánh chết cả hai, mà cố tình quần cho mệt mỏi đến lúc ngã quy mới thôi.
Lão già và thiếu nữ chạy thì chúng không cho chạy.
Van xin bọn chúng để được buông tha, bọn chúng đã không tha lại buông lời ghẹo nguyệt trêu hoa. Lời nói càng lúc càng khó nghe, khiến Lam Kỳ Trân quá tức giận bọn người đốn mạt.
Lam Kỳ Trân lao người tới nhanh như chớp loé, miệng thì lanh lảnh hét lên:
- Bọn đê tiên! Xem bản cô nương ra tay đây!
Đứng ngoài quan chiến, Hoàng Trang Long thấy không cần chàng phải ra sức.
Vì bọn người kia công lực chỉ vào hạng đệ tam lưu, cỡ như là bọn gia nhân trước kia của tên phản đồ Hồ Kỳ Đào mà chàng đã gặp khi còn ở Hồ gia trang, hay sau đó tại đệ nhị phân đà của bọn Cửu Trùng giáo. Bấy nhiêu đó làm sao đương cự nổi với hậu nhân của Kiếm Tiên?
Hoàng Trang Long vừa cười, vừa ra dấu cho lão già và cô thiếu nữ nọ yên tâm, không việc gì phải sợ hãi.
Lam Kỳ Trân nhan sắc tuyệt trần, lại bận võ phục, vai đeo trường kiếm, nên trông nàng một mình giáp chiến giữa năm tên nọ trông càng thập phần mỹ lệ.
Một cái cất tay của nàng là một tên trong bọn ấy ăn một chưởng.
Một cái quét chân thì lại một tên khác ngã dúi dụi.
Dường như Lam Kỳ Trân cố tình dùng gậy ông đập lưng ông. Nàng chỉ quần thảo mà chưa thèm ra tay giết bọn chúng.
Lúc đầu, thấy có người bỗng dưng xen vào hảo sự của chúng, chúng thịnh nộ hét lên vang trời, quyết giết cho được Lam Kỳ Trân.
Sau đó, thấy được nhan sắc của Lam Kỳ Trân, bọn chúng lại quen thói cũ dở trò trêu ghẹo bỡn cợt.
Nào ngờ, bây giờ chúng mới biết đã gặp khắc tinh.
Cả năm tên không còn hớn hở được nữa, thay vào đó là chúng cất tiếng van xin, năn nỉ nàng buông tha cho chúng.
Năn nỉ không xong, chúng lại tự xưng là môn nhân Cửu Trùng giáo, hy vọng Lam Kỳ Trân khiếp oai mà bỏ chạy đi.
Kết quả hoàn toàn ngược lại.
Vừa nghe đến danh từ Cửu Trùng giáo, Lam Kỳ Trân liền vươn tay, rút thanh trường kiếm xuống, nàng quát:
- Hay! Vậy thì hôm nay bản cô nương quyết lấy mạng bọn ngươi để tế kiếm đây.
Nói thế nào, làm thế đấy.
Hoàng Trang Long cũng không màng ngăn cản lại Chàng và hai nạn nhân lúc nãy đứng nhìn nàng tế kiếm.
Hoàng Trang Long trông thấy rõ Lam Kỳ Trân đã sừ ngay một trong năm chiêu liên hoàn của chàng đã chỉ dạy là Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao, và tên chiêu nguyên thủy của đao pháp là Triệt Long Đao.
Chàng biết sát cơ trong Lam Kỳ Trân đã bốc lên bừng bừng, khi nàng vừa vung kiếm đã sừ dụng ngay chiêu đó, và bọn kia thế là hết hy vọng.
Thật vậy, bóng kiếm của Lam Kỳ Trân vừa phát ra, đã như bóng cầu vồng xạ ngay vào thân hình bọn chúng.
Bọn chúng gần như cùng một lúc kêu lên thảm thiết.
A... A... A...
Đến lúc Lam Kỳ Trân dừng tay, xem lại thì cả năm tên đều hồn du địa phủ.
Lão già được cứu mạng vội vàng hướng về Lam Kỳ Trân, chắp tay lại nói:
- Đa tạ nữ hiệp đã ra tay giải cứu cho hai mạng ông cháu của lão đây!
Thiếu nữ nọ đã nhanh chân chạy đến, vừa nắm tay Lam Kỳ Trân vừa nói:
- Đại tỷ! Đại tỷ hay quá! may mà có đại tỷ đến kịp, nếu không tiểu muội và nội tổ chắc không sao sống được.
Lam Kỳ Trân vuốt tóc và xem lại y phục của cô ta, nàng nói:
- Ở hiền thì gặp lành thôi. Còn bọn chúng gieo gió ắt gặp bão. Tiểu muội muội chớ quá lời, đại tỷ chỉ ra tay trượng nghĩa mà thôi. à, tiểu muội muội và nội tổ sao lại đến nơi hoang vắng này làm gì, để phải gặp bọn họ vậy?
Lão già vội lên tiếng đáp thay cho nữ tôn của lão:
- Bọn Cửu Trùng giáo không hiểu ở đâu lại xuất hiện. Bọn chúng đang ra tay cướp bóc, giết hại dân lành. Lão chỉ có một mình nữ tôn của lão đây là thân thích, đành phải bồng trống nhau tìm chỗ vắng vẻ để sống cho yên thân. Nào ngờ đã đi đến nơi này, vẫn còn gặp bọn ác nhân đó Nếu không gặp được nữ hiệp.
Bọn lão không biết phải làm sao đây!
Đến lúc này Hoàng Trang Long mới lên tiếng, chàng hỏi:
- Thế lão trượng định đi đến đâu?
Lão già liền đáp:
- Đến nơi nào cũng được, miễn không còn bọn ác nhân nữa thì thôi.
Hoàng Trang Long lấy làm khó nghĩ vì đã giúp người thì giúp cho đến cùng.
Sau một lúc ngẫm nghĩ Hoàng Trang Long liền nói:
- Lão trượng! Vãn bối biết có một nơi có thể tạm thời lẩn tránh được. Nhưng chưa biết ý chủ nhân ra sao? Vậy lão trượng không phiền thì cứ đi thử một phen. Biết đâu, đây là dịp may ngàn năm một thùa cho tiểu muội đây. Lão trượng nghĩ sao?
Lão già không chút ngập ngừng liền đáp:
- Được! Lão đã nói là thế nào cũng được Đa tạ đại hiệp!
Hoàng Trang Long cười, không buồn đính chính cách xưng hô quá tôn của lão già.
Còn Lam Kỳ Trân thì hỏi chàng:
- Hoàng huynh định đưa lão trượng và tiểu muội đây đến chỗ của Đạo Tiên à?
Gật đầu, chàng nói:
- Đúng vậy, muội hãy xem thử gân cốt của tiểu muội đây xem. CÓ khi Phật Tiên hoặc Đạo Tiên vừa mắt nhận làm truyền nhân thì giang hồ sau này sẽ thêm một nữ hiệp giống muội phải không chứ?
Lam Kỳ Trân đỏ mặt khi nghe lời châm chọc của chàng.
Còn Hoàng Trang Long vừa mỉm cười, vừa bảo nàng:
- Kỳ Trân! Đường đến đó không còn bao xa nữa. Muội hãy đưa giúp một tay cho tiểu muội này nhé.
Quay sang Hoàng Trang Long nói với lão già:
- Lão trượng! Để vãn bối giúp người đi cho nhanh nhé!
Nói đoạn, Hoàng Trang Long giữ chặt cổ tay của lão già và nạt khẽ:
- Lên!
Ngay sau tiếng "lên" Hoàng Trang Long đã lôi lão già lướt đi vùn vụt.
Lam Kỳ Trân nâng người cô nhỏ kia lên cũng lướt theo bén gót.
Đến chỗ ẩn cư của Đạo Tiên thì trời cũng về chiều. Hoàng Trang Long đợi tất cả đều qua suối xong đâu đấy. Chàng hướng vào phía trong tít bãi đá lổn nhổn và nói:
- Tiểu bối là Hoàng Trang Long xin được bái kiến Thái ất đạo trưởng!
Đứng ngay kế bên, Lam Kỳ Trân không nghe chàng nói lớn lắm. Nhưng nàng thừa biết chàng đã vận dụng công phu Thiên Lý truyền âm để đưa âm thanh xuyên suốt vào trong.
Quả nhiên ngay sau đó, cả bốn người đều nghe có tiếng đáp lại:
- Thằng bé hôm nay sao lại khách khí thế? Đã đến sao không vào? Còn đợi ta thỉnh nữa sao?
Hoàng Trang Long liền cất tiếng nói vọng vào:
- Lão đạo trưởng, hôm nay tiểu bối có đưa người ngoài đến nữa, e phá sự thanh tu của đạo trưởng, nên tiểu bối không dám mạo muội.
Thái ất đạo trưởng lại nói:
- Đã là người do thằng bé ngươi đưa đến thì cứ vào đi. Ta không xua đuổi đâu!
Nghe Thái ất đạo trưởng đã chấp thuận Hoàng Trang Long liền bảo Lam Kỳ Trân và hai ông cháu lão trượng rằng:
- Phía trước là Thái ất đồ trận. Một trận pháp do chủ nhân nơi này là Thái ất đạo trưởng dựng lập. Kỳ Trân muội hãy đoạn hậu, bước sát theo ta nhé!
Nói xong, Hoàng Trang Long ung dung bước vào trận thế.
Hôm nay trận thế có nhiều đổi khác.
Vừa bước chân vào trận đã nghe tiếng gió hú lên ầm ầm, bóng sáng chớp lòa lên làm cho hai ông cháu lão trượng phải thất kinh.
Nếu không phải tay lão trượng do Hoàng Trang Long nắm chặt, và tay của tiểu muội kia đang bấu chặt vào tay Lam Kỳ Trân thì có lẽ hai ông cháu họ đã cuống cuồng chạy loạn lên trong trận pháp Thái ất.
cỏn Lam Kỳ Trân lần đầu biết thế nào là trận thế kỳ môn, nàng cũng thấy khiếp sợ Nhưng tin tưởng vào Hoàng Trang Long bội phần, nên nàng an tâm mà đi theo.
Cơn kinh khiếp đi qua mau chóng, cả bốn người đã vượt qua được Thái ất đồ trận Vừa thấy Thái ất đạo trưởng đứng trước tĩnh thất để tiếp đón Hoàng Trang Long vội chắp tay thi lễ:
- Thái ất đạo trưởng! Tiểu bối xin ra mắt!
Đưa tay chỉ Lam Kỳ Trân chàng lên tiếng giới thiệu:
- Đạo trưởng! Còn đây là Lam Kỳ Trân cô nương, hậu nhân của Kiếm Tiên, lão hữu của đạo trưởng.
Thái ất đạo trưởng nhận lễ ra mắt của Lam Kỳ Trân xong. Đạo trưởng hỏi:
- Thế nào? Tiểu cô nương đây liên quan thế nào với Lam huynh?
- Dạ tiểu nữ là nữ tôn của Lam tổ phụ.
Tiểu nữ đã nghe tiên tổ phụ nói rất nhiều về đạo trưởng. Nay được may mắn bái yết tôn nhan tiểu nữ rất là vinh hạnh.
- Nói sao? Lam huynh đã tạ thế rồi sao? Chà! Lão Lam hay thật, đi mà không nói một lời từ giã gửi đến hai lão già này.
Thiệt là tệ!
Lam Kỳ Trân buồn rầu, nói thêm:
- Lão đạo trưởng! Tiên phụ đã định tìm cho nhị vị lão hữu của tiên tổ phụ biết tin, nhưng nhị vị đã như hạc nội mây ngàn.
Hôm nay may nhờ Hoàng huynh đây dẫn kiến, tiểu nữ mới được gặp. Xin lão đạo trưởng chớ trách phiền!
Một lần nữa Đạo Tiên lại kinh ngạc, đạo trưởng hỏi:
- Thế nào? Tiểu cô nương, đến cả lệnh thân cũng không còn nữa sao?
- Dạ! Tiểu nữ đã năm rồi sống côi cút, nhưng nay thì khác rồi. Tiểu nữ giờ đã là người nhà họ Hoàng.
Thái ất đạo trưởng vùng cười lên, tay vuốt ve chòm râu bạc, lão đạo nói:
- Hay! Hay lắm! Tiểu cô nương thật khéo chọn! Tiểu tử này tương lai chắc còn hơn hẳn bọn lão già ta. Nào! Nói xem, còn hai vị đây nữa là nhân vật nào đây?
Hoàng Trang Long cảm thấy khó nói, ngập ngừng một lúc, chàng mới đem việc của hai người kể cho lão đạo nghe.
Kể xong, chàng chờ xem phản ứng của lão đạo trưởng.
Thái ất đạo trưởng trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:
- Được! Để đấy cho ta, ta sẽ có cách an bày sau. Nào, vào đây! Hôm nay thằng bé ngươi đến đây, ngoài việc gửi gấm này còn việc gì nữa không? Cứ nói hết đi!
Đừng ngại!
Vừa đi vào nhà theo chân lão đạo trưởng, Hoàng Trang Long vừa đáp:
- Đạo trưởng! còn một việc nữa, Nhưng tiểu bối muốn được diện kiến với Vô Trần lão đại sư rồi sẽ trình bày luôn một lượt. Được không đạo trưởng?
Thái ất đạo trưởng đã ngồi xuống chiếc ghế đưa tay bảo mọi người tự ngồi, nghe Hoàng Trang Long trả lời như vậy lão đạo liền hỏi:
- Sao? CÓ việc nghiêm trọng lắm à? CÓ phải Cửu Ma phải không? Bọn chúng còn sống sao?
Hỏi xong không nghe Hoàng Trang Long đáp gì cả, lão đạo trực nghĩ lại biết Hoàng Trang Long muốn được diện kiến Phật Tiên rồi mới trình bày cặn kẽ. Thái ất đạo trưởng lại nói thêm:
- Lão Phật gia mười ngày nữa mới đến đây Nếu tình hình không đến nỗi nguy cấp lắm, thằng bé ngươi lưu lại đây chờ gặp Thế nào? Đồng ý không? Hay chê cơm của lão đạo này toàn là rau dưa, không dám ở?
Hoàng Trang Long cười nói:
- Đạo trưởng khéo nói đùa! Tiểu bối chỉ ngại đạo trưởng không dám chứa chấp một lúc những bốn người vì sợ hết gạo thôi. Chứ nếu đạo trưởng đã lưu lại, thì tiểu bối cung kính không bằng vâng mệnh!
Nói xong, mọi người theo chân Thái ất đạo trưởng để thu xếp chỗ nghỉ ngơi. Kế đó Lam Kỳ Trân và tiểu cô nương kia - tên là Diệp Trang Đài - tiếp tục lo phần nấu nướng bữa ăn tối.
Trong khi đó, Hoàng Trang Long nói thì nói vậy cũng đem việc Ngũ Ma còn tại thế đã giáo huấn được năm môn đồ.
Bây giờ đang làm mưa làm gió trên giang hồ, nói qua tỷ mỹ cho Thái ất đạo trưởng nghe...
Nói xong, Hoàng Trang Long nói tiếp:
- Tiểu bối bây giờ kể như là hậu nhân của Kiếm Tiên và lão nhân gia. Việc đối phó với Cửu Ma phần là trách nhiệm do Kiếm Tiên lão nhân gia giao phó lại, phần nữa nó là bổn phận của tiểu bối! Vì bọn họ là thù gia của HỌ Hoàng này! Đạo trưởng, lần trước tiểu bối chưa nói với đạo trưởng là chưa có dịp. Tiểu bối đây là con của minh chủ võ lâm! Danh tự của tiên phụ là Hoàng Trạch Nguyên! Nguyên nhân nào tiên phụ phải tử vong thì tiểu bối chưa biết được, chứ hung thủ chính là tên đại đồ đệ của Cửu Ma. Và người đứng phía sau hạ lệnh không ai khác ngoài Cửu Ma. Do đó, giữa tiểu bối và Cửu Ma đã có mối thù sâu tựa bể, cao bằng non.
Trước sau gì tiểu bối cũng phải diệt cho được Cửu Ma, dù nhị vị lão nhân gia không ra tay tiếp trợ!
Vừa nghe Hoàng Trang Long nói dứt, Lão đạo liền trầm trồ:
- Thảo nào thằng bé ngươi lại không có khí chất bất phàm. Dòng dõi minh chủ võ lâm có khác! Được! Thằng bé ngươi cứ yên tâm! Nhị Tiên này đã không hứa thì thôi chứ đã hứa thì quyết không sai lời!
Mới ở được ba ngày, Hoàng Trang Long đã nghe nôn nao trong lòng!
Sau khi bàn bạc kỹ với Lam Kỳ Trân, cả hai bèn đến xin từ giã Thái ất đạo trưởng.
Chàng nói:
- Đạo trưởng! Hãy để bọn tiểu bối nên đường trước! Tử nay đến tết Trùng Cửu còn đúng một tháng, mà tổng đà và hạ lạc của Ngũ Ma bọn tiểu bối chưa biết được!
Hơn nữa, tiểu bối e càng để lâu thì lại càng thêm bất lợi. Sau này, nhị vị lão nhân gia tái xuất, chúng ta sẽ hội ngộ sau, được không đạo trưởng?
Suy nghĩ một lúc, Thái ất đạo trưởng liền tán đồng, nhưng lại nói:
- Được! Nhưng có điều này, thằng bé ngươi phải lưu ý: Chớ đả thảo kinh xà nhé! Nếu để bọn Ngũ Ma trốn biệt, lúc tìm diệt ta e gặp không ít khó khăn! Nhớ chưa?
Gật đầu biểu thị đã nhớ lời dặn, Hoàng Trang Long trước khi lên đường còn nói thêm với lão đạo:
- Việc của Diệp Trang Đài cô nương và nội tổ xin lão đạo thu xếp dúm! Tiểu bối xin cáo biệt!
Thế là Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân lại một lần khăn gói lên đường diệt thù.
Nhưng lần này lại đăng thêm phần tin tưởng! Vì trước sau gì hai người đã được sự tiếp trợ của Nhị Tiên, hai bậc kỳ nhân cái thế đương thời. Một lực lượng thừa sức chống lại quần ma...
Vượt ngang Thái ất đồ trận lần này, Lam Kỳ Trân thập phần ung dung. Vì đã được phu quân chỉ dạy nhiều về kỳ môn độn giáp trong ba ngày qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook