Ngự Lôi
-
Quyển 2 - Chương 3: Đàm phán kịch liệt
Edit: Vân Khinh
Beta: Sakura
Trong hai con mắt không nhìn thấu của đứa trẻ tầm tám, chín tuổi đang bốc lên một chút lửa giận. Thật đáng yêu! Đáng yêu đến nỗi khiến người khác không nhịn được muốn cười, lúc bắt đầu ông chỉ hơi tò mò những ca khúc kia là do ai viết, nhưng bây giờ thì thì rất hiếu kỳ với đứa trẻ này rồi, thật sự không giống đứa trẻ tám, chín tuổi chút nào, hơn nữa tên Mặc Hi này nghe thế nào cũng có chút quen tai.
Nhìn thấy đôi mắt kia có chút không kiên nhẫn rồi, vẻ mặt An Dĩ Mẫn cũng trở nên nghiêm túc, từ ngăn kéo lấy ra những ca từ mà Mặc Hi đã gửi, đặt trên mặt bàn nói: “Xin hỏi những ca từ này là Mặc Hi….tiểu thư, tự mình sáng tác sao?” Gọi một đứa bé tám, chín tuổi là tiểu thư thật sự không có thói quen a.
Tựa hồ nhìn ra được An Dĩ Mẫn không quen, Mặc Hi lên tiếng nói: “Ngài có thể gọi cháu là Mặc Mặc, mọi người đều gọi cháu như vậy.”
An Dĩ Mẫn dịu dàng cười cười, nói tiếp: “Nếu là như vậy, chú hi vọng có thể mua bản quyền những ca từ này của Mặc Mặc, không biết giá tiền Mặc Mặc đưa ra thế nào?”
Mặc Hi có chút nghi ngờ, nhìn An Dĩ Mẫn một cái, vì sao ông ta không hỏi cái gì cả mà tin tường mình rồi? Nhưng như vậy cũng tốt không có lãng phí miệng lưỡi của cô, tùy ý nói: “Giá của mấy bài hát này là 50% lợi nhuận.”
“Ách.” An Dĩ Mẫn hơi sững sờ, cô bé này rất biết chặt đẹp a. Đương nhiên ông nhìn ra được giá trị của mấy bài hát này, nhưng 50% này cũng quá cao, nhưng ông cũng không sợ, cười nói: “Mặc Mặc thật là có chút lòng tham a, 50% có phải hay không quá cao?”
Mặc Hi trợn mắt liếc ông ta một cái, nói: “Cũng không phải chưa cho ngài quyền mặc cả.”
“. . . . . .” An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi trợn mắt với bộ dạng đáng yêu, trong lòng xấu hổ, đứa bé này thật sự là. . . . . .
Nói cô trưởng thành sớm cũng không đúng, mà là từ rất sớm, nói cô không giống như đứa trẻ nhưng hết lần này đến lần khác lại có bộ dạng trẻ con, làm cho người khác nhìn không ra. Cũng không vội không gấp nói: “300 vạn, sáu bài hát, mỗi bài 50 vạn.” 300 vạn đối với người bình thường cũng là một khoảng tiền lớn, cả đời không cần làm việc a.
Mặc Hi nhìn An Dĩ Mẫn giống như nhìn một tên ngốc, liếc một cái nói: “Chú à, chú coi cháu là người ngu ngốc à? Nếu cháu có thể viết ra được những ca khúc này, đương nhiên biết giá trị của nó, 300 vạn? Không cần, dù sao cháu chỉ muốn lấy lợi nhuận phần trăm từ những ca khúc này, hơn nữa…” Mặc Hi tạm ngừng một chút, nháy mắt với An Dĩ Mẫn vài cái, sau đó có chút thần bí nói: “Mặc Mặc có thể viết ra rất nhiều ca khúc nha, chỉ cần chú cho Mặc Mặc một đáp án hài lòng, sau này Mặc Mặc sẽ chỉ cung cấp độc quyền cho chú nha.” – đưa ra lời dụ dỗ.
“A?” con mắt của An Dĩ Mẫn sáng ngời, nhìn Mặc Hi nói: “Mặc Mặc còn có thể viết nhiều ca khúc chất lượng giống thế này sao?”
“Đó là đương nhiên! Mặc Mặc rất lợi hại, chú cần phải nắm thật chặt a!” Mặc Hi đưa ra một đáp án xác thực, tự tin nhìn An Dĩ Mẫn, đồng thời dẫn ra một chút tính khí trẻ con, để người khác không biết cô nói thật hay giả.
“Nếu như vậy, cháu hãy đến công ty của chú làm đi, mỗi tháng ít nhất phải viết ra một ca khúc, mỗi bài hát chia cho cháu 10% lợi nhuận.” An Dĩ Mẫn cho ra đáp án.
“Không làm!” Vừa nói xong, Mặc Hi bĩu môi, An Dĩ Mẫn cứng đờ, cười nói: “Vì sao? Đây đã là giá rất cao a. Hay là cháu không có lòng tin với ca khúc của mình?”
“Chú à, chú dùng phép khích tướng đối với một đứa trẻ thì không thấy mất mặt sao?” Mặc Hi có chút khinh bỉ liếc An Dĩ Mẫn một cái, làm cho An Dĩ Mẫn rất xấu hổ, sau đó có chút đáng thương nói: “45%, không thể thấp hơn, có thể làm việc ở trong công ty chú nhưng không cần phải đến hàng ngày, Mặc Mặc vẫn là đứa trẻ, còn phải đi học, không thể mệt mỏi. Chỉ cần mỗi tháng đưa cho chú bản thảo ca khúc là được rồi, hơn nữa gia cảnh Mặc Mặc rất nghèo, làm sao chú có thể nghiền ép một cô bé như Mặc Mặc đây?”
Nhìn ánh mắt Mặc Hi như nai con đáng thương, đáng yêu như vậy, sợ là ai có mẫu tính thì cũng không nhịn được mềm lòng, chẳng qua An Dĩ Mẫn sẽ không, ông cảm thấy đứa bé này không dễ đối phó chút nào , trở mặt so với lật sách còn mau hơn, một chút khôn khéo vốn đã không dễ đối phó được rồi, lại khôi phục dáng vẻ trẻ con làm nũng, giả đáng thương.
Khôi phục sắc mặt, An Dĩ Mẫn có chút khó xử nói: “20%, giá này đã tốt rồi, không thể quá cao, yêu cầu cháu vừa nói có thể thông qua.”
“40%” Mặc Hi một mực chắc chắn, bộ dạng kia giống như nếu chú không đáp ứng cháu sẽ khóc cho chú xem.
An Dĩ Mẫn xấu hổ, giọng điệu có chút nịnh nọt: “Không nói nữa, 20%, đây là giá cuối cùng rồi, cung cấp cho cháu một căn hộ ở đường An Lâm. Thế nào?”
Mà An Dĩ Mẫn không biết, một câu “Thế nào?” đã để ông ở thế bị động rồi, Mặc Hi được như ý cười một tiếng, quả nhiên là bộ dạng trẻ con dùng thật tốt a, khôi phục vẻ bình tĩnh, sau đó nói: “Căn hộ tính luôn vào, 30%. Mặc Mặc viết ca khúc thật sự cực khổ, tuổi nhỏ đã phải động não nhiều như vậy.”
“Không được, quá mức cho phép rồi.” An Dĩ Mẫn cự tuyệt, nhìn gương mặt bình tĩnh xinh đẹp nhỏ nhắn phía đối diện, hôm nay coi như là hao tổn lớn, đàm phán với cô bé này còn mệt mỏi hơn so với đám lão hồ ly. Nhưng hình như có chút vui thích: “28%, này đã là cực hạn.”
Mặc Hi nhìn ánh mắt kiên định của An Dĩ Mẫn, thầm nghĩ đành phải dùng phương pháp khác để bàn giá tiền rồi, cái gì đối với mình không thiếu lại có lợi cho đàm phán đây? Cái kia đương nhiên là ca khúc rồi, trong đầu cô còn nhiều mà, cười nói: “30%, căn hộ kia cháu cũng muốn. Nhưng cháu cũng không để chú thiệt thòi, mỗi tháng cháu sẽ đúng hạn nộp lên hai ca khúc.”
“Hử?” An Dĩ Mẫn trầm ngâm một hồi, nhìn gương mặt Mặc Hi nở nụ cười tràn đầy lòng tin, có chút thâm ý cười nói: “Hình như Mặc Mặc đối với việc viết ca khúc rất có lòng tin a? Nếu không làm được thì sao đây?”
“Đừng nghĩ thăm dò tin tức, mị lực của chú không có tác dụng gì với cháu, không cần phóng điện lung tung.” lần thứ hai Mặc Hi làm cho An Dĩ Mẫn ngượng ngùng, thu hồi tầm mắt. Mặc Hi tiếp theo nói: “Dù sao cũng có hợp đồng, làm không được cháu sẽ chịu trách nhiệm, nói như vậy 30%, cộng thêm chú giúp cháu một việc.”
Beta: Sakura
Trong hai con mắt không nhìn thấu của đứa trẻ tầm tám, chín tuổi đang bốc lên một chút lửa giận. Thật đáng yêu! Đáng yêu đến nỗi khiến người khác không nhịn được muốn cười, lúc bắt đầu ông chỉ hơi tò mò những ca khúc kia là do ai viết, nhưng bây giờ thì thì rất hiếu kỳ với đứa trẻ này rồi, thật sự không giống đứa trẻ tám, chín tuổi chút nào, hơn nữa tên Mặc Hi này nghe thế nào cũng có chút quen tai.
Nhìn thấy đôi mắt kia có chút không kiên nhẫn rồi, vẻ mặt An Dĩ Mẫn cũng trở nên nghiêm túc, từ ngăn kéo lấy ra những ca từ mà Mặc Hi đã gửi, đặt trên mặt bàn nói: “Xin hỏi những ca từ này là Mặc Hi….tiểu thư, tự mình sáng tác sao?” Gọi một đứa bé tám, chín tuổi là tiểu thư thật sự không có thói quen a.
Tựa hồ nhìn ra được An Dĩ Mẫn không quen, Mặc Hi lên tiếng nói: “Ngài có thể gọi cháu là Mặc Mặc, mọi người đều gọi cháu như vậy.”
An Dĩ Mẫn dịu dàng cười cười, nói tiếp: “Nếu là như vậy, chú hi vọng có thể mua bản quyền những ca từ này của Mặc Mặc, không biết giá tiền Mặc Mặc đưa ra thế nào?”
Mặc Hi có chút nghi ngờ, nhìn An Dĩ Mẫn một cái, vì sao ông ta không hỏi cái gì cả mà tin tường mình rồi? Nhưng như vậy cũng tốt không có lãng phí miệng lưỡi của cô, tùy ý nói: “Giá của mấy bài hát này là 50% lợi nhuận.”
“Ách.” An Dĩ Mẫn hơi sững sờ, cô bé này rất biết chặt đẹp a. Đương nhiên ông nhìn ra được giá trị của mấy bài hát này, nhưng 50% này cũng quá cao, nhưng ông cũng không sợ, cười nói: “Mặc Mặc thật là có chút lòng tham a, 50% có phải hay không quá cao?”
Mặc Hi trợn mắt liếc ông ta một cái, nói: “Cũng không phải chưa cho ngài quyền mặc cả.”
“. . . . . .” An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi trợn mắt với bộ dạng đáng yêu, trong lòng xấu hổ, đứa bé này thật sự là. . . . . .
Nói cô trưởng thành sớm cũng không đúng, mà là từ rất sớm, nói cô không giống như đứa trẻ nhưng hết lần này đến lần khác lại có bộ dạng trẻ con, làm cho người khác nhìn không ra. Cũng không vội không gấp nói: “300 vạn, sáu bài hát, mỗi bài 50 vạn.” 300 vạn đối với người bình thường cũng là một khoảng tiền lớn, cả đời không cần làm việc a.
Mặc Hi nhìn An Dĩ Mẫn giống như nhìn một tên ngốc, liếc một cái nói: “Chú à, chú coi cháu là người ngu ngốc à? Nếu cháu có thể viết ra được những ca khúc này, đương nhiên biết giá trị của nó, 300 vạn? Không cần, dù sao cháu chỉ muốn lấy lợi nhuận phần trăm từ những ca khúc này, hơn nữa…” Mặc Hi tạm ngừng một chút, nháy mắt với An Dĩ Mẫn vài cái, sau đó có chút thần bí nói: “Mặc Mặc có thể viết ra rất nhiều ca khúc nha, chỉ cần chú cho Mặc Mặc một đáp án hài lòng, sau này Mặc Mặc sẽ chỉ cung cấp độc quyền cho chú nha.” – đưa ra lời dụ dỗ.
“A?” con mắt của An Dĩ Mẫn sáng ngời, nhìn Mặc Hi nói: “Mặc Mặc còn có thể viết nhiều ca khúc chất lượng giống thế này sao?”
“Đó là đương nhiên! Mặc Mặc rất lợi hại, chú cần phải nắm thật chặt a!” Mặc Hi đưa ra một đáp án xác thực, tự tin nhìn An Dĩ Mẫn, đồng thời dẫn ra một chút tính khí trẻ con, để người khác không biết cô nói thật hay giả.
“Nếu như vậy, cháu hãy đến công ty của chú làm đi, mỗi tháng ít nhất phải viết ra một ca khúc, mỗi bài hát chia cho cháu 10% lợi nhuận.” An Dĩ Mẫn cho ra đáp án.
“Không làm!” Vừa nói xong, Mặc Hi bĩu môi, An Dĩ Mẫn cứng đờ, cười nói: “Vì sao? Đây đã là giá rất cao a. Hay là cháu không có lòng tin với ca khúc của mình?”
“Chú à, chú dùng phép khích tướng đối với một đứa trẻ thì không thấy mất mặt sao?” Mặc Hi có chút khinh bỉ liếc An Dĩ Mẫn một cái, làm cho An Dĩ Mẫn rất xấu hổ, sau đó có chút đáng thương nói: “45%, không thể thấp hơn, có thể làm việc ở trong công ty chú nhưng không cần phải đến hàng ngày, Mặc Mặc vẫn là đứa trẻ, còn phải đi học, không thể mệt mỏi. Chỉ cần mỗi tháng đưa cho chú bản thảo ca khúc là được rồi, hơn nữa gia cảnh Mặc Mặc rất nghèo, làm sao chú có thể nghiền ép một cô bé như Mặc Mặc đây?”
Nhìn ánh mắt Mặc Hi như nai con đáng thương, đáng yêu như vậy, sợ là ai có mẫu tính thì cũng không nhịn được mềm lòng, chẳng qua An Dĩ Mẫn sẽ không, ông cảm thấy đứa bé này không dễ đối phó chút nào , trở mặt so với lật sách còn mau hơn, một chút khôn khéo vốn đã không dễ đối phó được rồi, lại khôi phục dáng vẻ trẻ con làm nũng, giả đáng thương.
Khôi phục sắc mặt, An Dĩ Mẫn có chút khó xử nói: “20%, giá này đã tốt rồi, không thể quá cao, yêu cầu cháu vừa nói có thể thông qua.”
“40%” Mặc Hi một mực chắc chắn, bộ dạng kia giống như nếu chú không đáp ứng cháu sẽ khóc cho chú xem.
An Dĩ Mẫn xấu hổ, giọng điệu có chút nịnh nọt: “Không nói nữa, 20%, đây là giá cuối cùng rồi, cung cấp cho cháu một căn hộ ở đường An Lâm. Thế nào?”
Mà An Dĩ Mẫn không biết, một câu “Thế nào?” đã để ông ở thế bị động rồi, Mặc Hi được như ý cười một tiếng, quả nhiên là bộ dạng trẻ con dùng thật tốt a, khôi phục vẻ bình tĩnh, sau đó nói: “Căn hộ tính luôn vào, 30%. Mặc Mặc viết ca khúc thật sự cực khổ, tuổi nhỏ đã phải động não nhiều như vậy.”
“Không được, quá mức cho phép rồi.” An Dĩ Mẫn cự tuyệt, nhìn gương mặt bình tĩnh xinh đẹp nhỏ nhắn phía đối diện, hôm nay coi như là hao tổn lớn, đàm phán với cô bé này còn mệt mỏi hơn so với đám lão hồ ly. Nhưng hình như có chút vui thích: “28%, này đã là cực hạn.”
Mặc Hi nhìn ánh mắt kiên định của An Dĩ Mẫn, thầm nghĩ đành phải dùng phương pháp khác để bàn giá tiền rồi, cái gì đối với mình không thiếu lại có lợi cho đàm phán đây? Cái kia đương nhiên là ca khúc rồi, trong đầu cô còn nhiều mà, cười nói: “30%, căn hộ kia cháu cũng muốn. Nhưng cháu cũng không để chú thiệt thòi, mỗi tháng cháu sẽ đúng hạn nộp lên hai ca khúc.”
“Hử?” An Dĩ Mẫn trầm ngâm một hồi, nhìn gương mặt Mặc Hi nở nụ cười tràn đầy lòng tin, có chút thâm ý cười nói: “Hình như Mặc Mặc đối với việc viết ca khúc rất có lòng tin a? Nếu không làm được thì sao đây?”
“Đừng nghĩ thăm dò tin tức, mị lực của chú không có tác dụng gì với cháu, không cần phóng điện lung tung.” lần thứ hai Mặc Hi làm cho An Dĩ Mẫn ngượng ngùng, thu hồi tầm mắt. Mặc Hi tiếp theo nói: “Dù sao cũng có hợp đồng, làm không được cháu sẽ chịu trách nhiệm, nói như vậy 30%, cộng thêm chú giúp cháu một việc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook