"Mộng như đời người, nhân sinh như mộng! (Phần trước viết chưa được hay, các vị có thể bắt đầu từ lần gặp thứ tư mà xem, mỗi lần sau đều bảo đảm ngọt ngào.)
Mạc Thiên Niên được xem như vị đại sư huynh tài năng xuất chúng của Đạo Tông thế hệ này, người đã phá vỡ mọi kỷ lục về tu luyện trong Linh Vực lại luôn bị mộng cảnh quấy nhiễu.
Kể từ khi chín tuổi, hắn không còn tè dầm nữa.

Mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, hắn lại có thể mơ thấy những điều kỳ quái!
Hắn có thể không cần pháp lực mà ngày đi ngàn dặm trên chiếc “Sắt thép tứ luân xa”, không cần linh lực mà bay bổng như “Phi thuyền”, không cần truyền âm mà vẫn có thể tức thì trò chuyện từ xa vạn dặm...
Hắn giống như u linh hành tẩu trong thế giới ấy, mặc dù là mộng nhưng hắn lại có thể rõ ràng nhìn thấy mọi thứ, ghi nhớ tất cả.
Thế nhưng, vào ngày mười tám tuổi của hắn, mộng cảnh lại càng thêm rõ nét, dẫn hắn đến một thế giới càng kỳ lạ hơn!"
Dưới ánh trăng có một thiếu nữ.
Nếu đây là mộng cảnh thì cứ thuận theo nó.


Mộng cảnh trước đây hắn bị 'Sắt thép tứ luân xa' đâm chết, tỉnh dậy cũng chẳng có chuyện gì, nghĩ rằng trong giấc mộng này không liên quan gì đến thực tại.
'Mộng cảnh chân thật quá, cảm giác nước ấm ướt át này, hơi nước lượn lờ còn những mộng cảnh trước kia chưa từng chân thật như vậy...'
Mạc Thiên Niên đột nhiên dững lại, chưa kịp nói hết câu thì ánh mắt của hắn sững sờ nhìn chằm chằm về phía trước.
Ở phía trước hắn cách không xa trong hơi nước lượn lờ xuất hiện một thiếu nữ mỹ lệ.

Thiếu nữ đang nằm giữa dòng suối nhắm mắt giống như đang tu luyện, nàng thật xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo dung mạo diễm lệ, mũi ngọc như ngọc, đôi môi đỏ thắm như anh đào nhỏ nhắn.
Mạc Thiên Niên ánh mắt hơi dời xuống nhìn làn da thiếu nữ trong trắng lộ hồng như ngọc thạch mịn màng bóng loáng.

Dưới làn hơi nước mờ ảo, da thịt nàng càng thêm mê người.
Trong Linh Vực ngàn năm nay hắn đã gặp nhiều đại mỹ nữ nhưng so với thiếu nữ trước mắt tựa hồ không ai sánh bằng.

Cảnh tượng nhân gian này tựa như tiên tử hạ phàm.

Chỉ có điều đáng tiếc là, hầu hết vẻ đẹp đều bị làn nước mờ ảo che chắn, khiến người ta không thể nhìn rõ ràng.
Mạc Thiên Niên chầm chậm tiến về phía trước đến bên cạnh thiếu nữ trong mộng nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp trong gang tấc nhưng trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi kỳ lạ.
'Nơi này là giấc mộng, nếu ta làm gì...!có lẽ cũng không ai hay biết.'
Dòng máu thiếu niên vào giờ khắc này bừng cháy, hắn không thể kìm nén mà đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên gò má mềm mại của thiếu nữ.

Cảm giác mịn màng ấy khiến tâm trí hắn say đắm.
'Giấc mộng này, thật giống như là thực vậy...'
Mạc Thiên Nhiên tự lẩm bẩm, lời nói như mang theo một ma lực kỳ lạ, khiến y không hay không biết đã cúi người xuống, chậm rãi tiến lại gần thiếu nữ.
Ngay lập tức, Mạc Thiên Niên cảm nhận được đôi môi mềm mại chạm vào đầu lưỡi nếm vị thơm nhè nhẹ trong veo, tựa như hương hoa hồng mới nở khiến người ta say mê mà chìm đắm, khó lòng dứt ra.
Liệu giấc mộng này có chút nào là thật?
"Hừ hừ"
Bỗng nhiên, thiếu nữ đang say mê tu luyện khẽ rên một tiếng, dường như cảm nhận được điều gì mà bừng tỉnh mở mắt.
Đôi mắt thanh tịnh nhìn thẳng vào Mạc Thiên Niên, bốn mắt giao nhau khiến thiếu nữ cứng đờ người.
"Tiểu tặc, buông ta ra!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương