Ngự Hoàng
-
Chương 263: Phiên ngoại 8 - Tự mình kiểm điểm
"Lạc, Lạc Cẩn vì sao lại ở chỗ này?"
Ngôn Vô Trạm đột nhiên dừng lại, hắn theo bản năng lùi về sau, thế nhưng Hoài Viễn đã theo tới, phía sau hắn chính là cửa, đáng tiếc là bị Hoài Viễn hoàn toàn chặn lại, bất luận hắn dời bước thế nào, kết quả cuối cùng chỉ là dán lên Hoài Viễn càng ngày càng chặt mà thôi.
"Sao, hoàng thượng không muốn nhìn thấy thần thiếp?"
Lạc Cẩn uất ức ngồi dậy, y tiện thể kéo lại áo bào trượt xuống vai, dáng vẻ kia của y, một tiếng thần thiếp kia, vốn nên khiến người ta huyết mạch phun trào, thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại chỉ cảm thấy không rét mà run...
Cảnh tượng này, giống như đã từng tương tự...
"Trẫm không phải ý đó, ái phi lo xa rồi..."
Ngôn Vô Trạm cũng bắt đầu nói năng lung tung rồi, có thể thấy được, hắn hiện giờ có căng thẳng cỡ nào...
Ái phi...
Uổng cho hắn nghĩ ra được.
"Các ngươi có việc, các ngươi bàn luận trước, trẫm mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi trước." Ngôn Vô Trạm muốn chạy rồi.
"Tông Bảo, cái gương của ta, chơi vui chứ?"
Lạc Cẩn không chút tình cảm ha ha cười hai tiếng, tiếng cười này cùng câu hỏi kia thành công khiến người chuẩn bị bỏ chạy kia quay trở lại, hắn lúng túng nhìn Lạc Cẩn, trên trán đã đổ ra mồ hôi hột.
Thật ra Ngôn Vô Trạm càng muốn hỏi, Lạc Cẩn làm thế nào biết được...
Tấm gương kia mất rồi, Lạc Cẩn lúc đó còn an ủi hắn sau này lại tặng một cái tương tự, thế nhưng...
"Ta biết thân thể ngươi mềm, không ngờ tới có thể mềm đến mức độ này" Ánh mắt Lạc Cẩn một lần nữa trở xuống cuốn sách trước đó y lật xem, nội dung bên trên khiến đầu óc Ngôn Vô Trạm ầm ầm vang vọng, hắn còn chưa phản ứng lại, tròng mắt u ám kia của Lạc Cẩn lại hướng lên hắn, "Vẽ không tệ, giống y như thật, không ngờ tới Hoằng thiếu gia cũng am hiểu vẽ tranh, vẻ mặt này đều sống động như nhau."
Lạc Cẩn lắc đầu than thở, sau đó lại lật thật nhanh mấy tờ, Ngôn Vô Trạm lúc này cũng không còn nhẫn nại được, hắn vội vàng chạy tới giật lại quyển sách kia, "Đừng xem nữa..."
Nội dung trên sách, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn, là hai tên kia vẽ ra lúc giày vò hắn...
Hắn lần trước đùa giỡn Bắc Thần, lỡ miệng nên đồng ý với y để y vẽ xuân cung đồ, không ngờ tới tên nhóc kia lại coi là thật, còn câu kết cùng Hoằng Nghị.
Hình vẽ bên trên có cái một mình hắn, cũng có cái bọn họ tự vẽ, cũng có cái miêu tả đối phương, mỗi một bức đều là dáng vẻ phóng lãng, cũng không thể nhìn nổi như vậy...
Hai tên kia mỗi lần đắc ý đều phải vẽ ra mấy bức như vậy, còn từng người đề tên bên dưới, giữ lại sau này lật xem, Ngôn Vô Trạm đã từng bị bọn họ lôi kéo cùng xem, còn từng hỏi cảm tưởng...
Tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng dù sao đây là vì là tăng cường tình cảm, lại là chuyện trên giường, Ngôn Vô Trạm cũng không để ý, dĩ nhiên dù hắn từ chối cũng không cản được, hắn chỉ có thể bỏ mặc.
Thế nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ, cuốn sách này lại rơi vào tay Lạc Cẩn...
"Hoàng thượng cùng bọn họ chơi, rất thoải mái nhỉ."
Khổ não đến sau lưng, cuốn sách bị Hoài Viễn cầm lấy, người nọ tùy tiện lật mấy trang, dáng vẻ như cười như không kia khiến Ngôn Vô Trạm nhất thời cảm nhận được cái gì gọi là vạn kiếp bất phục...
"Lạc Cẩn có thể nói là rất ghen tị hay không chứ?" Lạc Cẩn vô tội nhìn người kia, nhưng chớp mắt tiếp theo mặt liền trầm xuống, "Tông Bảo, ngươi khiến ta rất thất vọng, đây chính là không thiên không vị mà ngươi nói? Nếu bọn ta không phát hiện, ngươi dự định giấu bọn ta bao lâu chứ? Như vậy, hoàng thượng cảm thấy rất thú vị sao?"
Quay lại nhìn Hoài Viễn, người nọ cũng là một bộ dạng khởi binh hỏi tội, Ngôn Vô Trạm liền biết mọi thứ hôm nay không phải trùng hợp, Bắc Thần và Hoằng Nghị là có dự mưu, mà hai người này, chắc chắn cũng đã thông đồng với nhau.
Ba mặt một lời.
Người kia thở dài, hắn đầu hàng rồi, tự biết chính mình không có đường trốn, hậu quả của việc cãi chày cãi cối chỉ có thể tội thêm một bậc.
"Trẫm sai rồi, các ngươi muốn làm thế nào, trẫm sẽ theo các ngươi." Hắn bất chấp rồi.
Tốc độ nhận sai và đầu hành nhanh như vậy, phản ứng của hắn lại ngoài dự đoán của bọn họ, có điều như vậy cũng không tệ, tiết kiệm thời gian rồi.
"Chúng ta cái gì cũng sẽ không làm, muốn làm gì, phải xem hoàng thượng ngươi rồi." Tựa ở đầu giường, Lạc Cẩn cười nhạt, bọn họ thật sự tù túng đến uất ức, y trái lại muốn xem thử, Ngôn Vô Trạm làm sao tiêu trừ oán khí của bọn họ, bằng không, chuyện này sẽ không dễ dàng thì bỏ qua như vậy.
Đối mặt với đơn độc một người, Ngôn Vô Trạm làm thế nào cũng không cảm thấy không thích hợp, thế nhưng ba người cùng nhau hắn sẽ không thể không ngại ngùng, cùng Bắc Thần bọn họ, phần lớn thời gian hắn đều là nhắm mắt lại mặc bọn họ chơi đùa, bây giờ, muốn chính hắn chủ động, Ngôn Vô Trạm có chút choáng váng...
"Hoàng thượng không muốn, Hoài Viễn sẽ đưa ngươi tới chỗ hai vị nương nương khác, đến chỗ của bọn họ, hoàng thượng sẽ không cảm thấy không thích ứng." Tuy nói vậy, Hoài Viễn lại không đi mở cửa, ánh mắt không chút rung động nào kia, rất có dáng vẻ bão táp sắp ập tới*.
(*山雨欲来风满楼: SƠN VŨ DỤC LAI PHONG MÃN LÂU gió thổi báo giông tố sắp đến; cơn giông trước lúc mưa nguồn (ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động.)
Cơ bản là chuyện không tránh được.
Khẽ cắn răng, Ngôn Vô Trạm dứt khoát cởi bỏ thắt lưng, lúc cởi quần áo ra, hắn chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng, hắn vẫn đem mình rất nhanh cởi ra sạch sẽ.
Hai người kia ăn mặc chỉnh tề, chỉ có một mình hắn thân thể trần trụi, không quen lại xấu hổ, hắn muốn thổi đèn, lại bị Hoài Viễn cản lại.
"Như vậy rất tốt, nhìn rõ."
Hôm nay bọn họ ai cũng không dự định ra tay, tất cả xem ở biểu hiện của Ngôn Vô Trạm, người kia đã sớm hiểu rõ, cũng không hy vọng bọn họ sẽ thay đổi ý định, hắn bò lên giường, giúp Lạc Cẩn mở rộng quần áo, hắn không giúp y cởi toàn bộ, chỉ là mở rộng vạt áo y mà thôi.
Hắn cưỡi trên người Lạc Cẩn, thử dò xét hôn mấy lần, cũng may Lạc Cẩn cũng không phải không phối hợp chút nào, hắn hôn y, y cũng đáp lại, chờ sau khi một nụ hôn dính ướt kết thúc, Ngôn Vô Trạm cũng dần dần tìm được cảm giác rồi...
Theo cần cổ Lạc Cẩn, hắn hôn xuống phía dưới, hắn biết thói quen của Lạc Cẩn, hắn cũng biết hắn chạm chỗ nào Lạc Cẩn sẽ thoải mái, hôn qua lại như vậy một lần, chờ lúc hắn đi tới bên dưới, thứ kia của Lạc Cẩn đã đứng lên rồi.
Không cần bất kỳ sai khiến, hắn nắm chặt lấy chỗ kia, đầu tiên là liếm mấy cái, sau đó liền ngậm vào.
Chuyện như vậy, Ngôn Vô Trạm không ít lần làm cho mình, nhưng y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt Ngôn Vô Trạm lúc làm chuyện này như vậy, tấn cộng vào thị giác này không cần nói cũng biết, chỉ riêng nhìn dáng vẻ hắn liếm láp, Hoài Viễn liền có phản ứng.
Có điều y không cử động, chỉ ra hiệu Lạc Cẩn đẩy tóc hắn ra, như vậy y nhìn càng rõ ràng.
Động tác nuốt lấy của người kia, lưỡi hắn cử động như thế nào, còn có thứ kia đẩy ra vòm miệng thật mỏng của hắn, miêu tả ra hình dáng...
Của Lạc Cẩn rất lớn, muốn hoàn toàn ngậm lấy cơ bản là không có khả năng, hắn hết sức nuốt sâu một chút, hắn rất cố gắng, cố gắng đến vành mắt đều ửng hồng theo rồi...
Hoàng thượng như vậy, khiến người ta không nhịn được muốn hung hăng bắt nạt.
Lạc Cẩn đặt thuốc mỡ bên cạnh chân, Ngôn Vô Trạm hiểu ý của y, ngậm lấy thứ kia, hắn đưa mắt nhìn Lạc Cẩn, hắn từ trong mắt Lạc Cẩn thấy được thôi thúc...
Ngày hôm nay, bọn họ sẽ không quan tâm hắn. Bao gồm chuyện như vậy.
Nhìn bình sứ kia, trong lòng người kia trăm ngàn giãy dụa, hắn chưa từng làm chuyện như vậy, hắn cũng không làm được, thế nhưng không làm lại không được...
Hắn không muốn bị thương, hắn cũng biết nếu như không làm trọn bộ, bọn họ cũng không thể buông tha hắn... Đến cuối cùng, vẫn là chính mình phải xui xẻo.
Sớm biết như vậy, còn không bằng không dối gạt bọn họ... Biết rõ không che giấu nổi, còn lừa mình dối người muốn giấu được ngày nào hay ngày đó...
Ngôn Vô Trạm hối hận rồi.
Thế nhưng, kì kèo đến cuối cùng rồi, hắn vẫn run run rẩy rẩy mở bình ra...
Ngón tay thon dài khoét một khối thuốc mỡ, khi thứ lạnh lẽo kia đụng tới giữa đùi hắn, da đầu người kia đều đã tê rần...
Đồ vật giống nhau, nhưng vì người đụng chạm khác nhau, cảm giác cũng khác biệt rất nhiều.
So với căng thẳng và mong chờ lúc bị bọn họ tiến vào, tự mình chạm vào càng xấu hổ nhiều hơn...
Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó ngón tay kia đặt ở chính giữa, dùng sức xoa ấn đi vào...
Hắn trước đây ngay cả thứ giữa hai chân hắn cũng ít đụng chạm, chỗ này càng là lần đầu tiên, trong đầu hò hét loạn cào cào, hình dung của bọn họ đối với nơi đó trước đây nhảy ra...
Rất nóng.
Rất chặt.
Lại rất ướt.
Ngón tay bị kẹp cũng đau rồi...
Ở bên trong còn cử động, hút lấy, kẹp lại, không cho ngón tay rời đi...
Xúc cảm ngón tay truyền tới đã khiến người kia sắp điên mất rồi, đặc biệt trong miệng còn ngậm lấy thứ kia của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên làm chuyện như vậy, vẫn chưa có cách nào cùng lúc quan tâm hai bên, vì vậy hoặc là miệng cử động, hoặc là tay cử động, động động dừng dừng như vậy giày vò thật lâu...
Thuốc cao kia đều hóa thành nước, theo bắp đùi hắn chảy xuống giường, mấy vệt nước cực mảnh kia lại mang theo mê hoặc vô tận, khiêu chiến ý chí người quan sát...
Cảm thấy gần được rồi, Ngôn Vô Trạm thở hổn hển đẩy ra, hắn nằm nhoài trên đùi Lạc Cẩn, quay lại, hắn chưa quên Hoài Viễn vẫn còn ở đó...
"Hoài Viễn, tới đây."
Bốn chữ, tuyệt đối đủ khiến thiên hạ đại loạn, tuy rằng Hoài Viễn định lực siêu phàm, giờ phút này cũng không nhịn được, y đi mấy bước đến trước giường, y kéo tay người kia, một lần nữa đặt tới chỗ kia...
"Hoàng thượng, đẩy ra cho ta xem."
Giọng nói của Hoài Viễn khàn khàn, lại mơ hồ lộ ra phấn khích
Ngôn Vô Trạm đột nhiên dừng lại, hắn theo bản năng lùi về sau, thế nhưng Hoài Viễn đã theo tới, phía sau hắn chính là cửa, đáng tiếc là bị Hoài Viễn hoàn toàn chặn lại, bất luận hắn dời bước thế nào, kết quả cuối cùng chỉ là dán lên Hoài Viễn càng ngày càng chặt mà thôi.
"Sao, hoàng thượng không muốn nhìn thấy thần thiếp?"
Lạc Cẩn uất ức ngồi dậy, y tiện thể kéo lại áo bào trượt xuống vai, dáng vẻ kia của y, một tiếng thần thiếp kia, vốn nên khiến người ta huyết mạch phun trào, thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại chỉ cảm thấy không rét mà run...
Cảnh tượng này, giống như đã từng tương tự...
"Trẫm không phải ý đó, ái phi lo xa rồi..."
Ngôn Vô Trạm cũng bắt đầu nói năng lung tung rồi, có thể thấy được, hắn hiện giờ có căng thẳng cỡ nào...
Ái phi...
Uổng cho hắn nghĩ ra được.
"Các ngươi có việc, các ngươi bàn luận trước, trẫm mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi trước." Ngôn Vô Trạm muốn chạy rồi.
"Tông Bảo, cái gương của ta, chơi vui chứ?"
Lạc Cẩn không chút tình cảm ha ha cười hai tiếng, tiếng cười này cùng câu hỏi kia thành công khiến người chuẩn bị bỏ chạy kia quay trở lại, hắn lúng túng nhìn Lạc Cẩn, trên trán đã đổ ra mồ hôi hột.
Thật ra Ngôn Vô Trạm càng muốn hỏi, Lạc Cẩn làm thế nào biết được...
Tấm gương kia mất rồi, Lạc Cẩn lúc đó còn an ủi hắn sau này lại tặng một cái tương tự, thế nhưng...
"Ta biết thân thể ngươi mềm, không ngờ tới có thể mềm đến mức độ này" Ánh mắt Lạc Cẩn một lần nữa trở xuống cuốn sách trước đó y lật xem, nội dung bên trên khiến đầu óc Ngôn Vô Trạm ầm ầm vang vọng, hắn còn chưa phản ứng lại, tròng mắt u ám kia của Lạc Cẩn lại hướng lên hắn, "Vẽ không tệ, giống y như thật, không ngờ tới Hoằng thiếu gia cũng am hiểu vẽ tranh, vẻ mặt này đều sống động như nhau."
Lạc Cẩn lắc đầu than thở, sau đó lại lật thật nhanh mấy tờ, Ngôn Vô Trạm lúc này cũng không còn nhẫn nại được, hắn vội vàng chạy tới giật lại quyển sách kia, "Đừng xem nữa..."
Nội dung trên sách, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn, là hai tên kia vẽ ra lúc giày vò hắn...
Hắn lần trước đùa giỡn Bắc Thần, lỡ miệng nên đồng ý với y để y vẽ xuân cung đồ, không ngờ tới tên nhóc kia lại coi là thật, còn câu kết cùng Hoằng Nghị.
Hình vẽ bên trên có cái một mình hắn, cũng có cái bọn họ tự vẽ, cũng có cái miêu tả đối phương, mỗi một bức đều là dáng vẻ phóng lãng, cũng không thể nhìn nổi như vậy...
Hai tên kia mỗi lần đắc ý đều phải vẽ ra mấy bức như vậy, còn từng người đề tên bên dưới, giữ lại sau này lật xem, Ngôn Vô Trạm đã từng bị bọn họ lôi kéo cùng xem, còn từng hỏi cảm tưởng...
Tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng dù sao đây là vì là tăng cường tình cảm, lại là chuyện trên giường, Ngôn Vô Trạm cũng không để ý, dĩ nhiên dù hắn từ chối cũng không cản được, hắn chỉ có thể bỏ mặc.
Thế nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ, cuốn sách này lại rơi vào tay Lạc Cẩn...
"Hoàng thượng cùng bọn họ chơi, rất thoải mái nhỉ."
Khổ não đến sau lưng, cuốn sách bị Hoài Viễn cầm lấy, người nọ tùy tiện lật mấy trang, dáng vẻ như cười như không kia khiến Ngôn Vô Trạm nhất thời cảm nhận được cái gì gọi là vạn kiếp bất phục...
"Lạc Cẩn có thể nói là rất ghen tị hay không chứ?" Lạc Cẩn vô tội nhìn người kia, nhưng chớp mắt tiếp theo mặt liền trầm xuống, "Tông Bảo, ngươi khiến ta rất thất vọng, đây chính là không thiên không vị mà ngươi nói? Nếu bọn ta không phát hiện, ngươi dự định giấu bọn ta bao lâu chứ? Như vậy, hoàng thượng cảm thấy rất thú vị sao?"
Quay lại nhìn Hoài Viễn, người nọ cũng là một bộ dạng khởi binh hỏi tội, Ngôn Vô Trạm liền biết mọi thứ hôm nay không phải trùng hợp, Bắc Thần và Hoằng Nghị là có dự mưu, mà hai người này, chắc chắn cũng đã thông đồng với nhau.
Ba mặt một lời.
Người kia thở dài, hắn đầu hàng rồi, tự biết chính mình không có đường trốn, hậu quả của việc cãi chày cãi cối chỉ có thể tội thêm một bậc.
"Trẫm sai rồi, các ngươi muốn làm thế nào, trẫm sẽ theo các ngươi." Hắn bất chấp rồi.
Tốc độ nhận sai và đầu hành nhanh như vậy, phản ứng của hắn lại ngoài dự đoán của bọn họ, có điều như vậy cũng không tệ, tiết kiệm thời gian rồi.
"Chúng ta cái gì cũng sẽ không làm, muốn làm gì, phải xem hoàng thượng ngươi rồi." Tựa ở đầu giường, Lạc Cẩn cười nhạt, bọn họ thật sự tù túng đến uất ức, y trái lại muốn xem thử, Ngôn Vô Trạm làm sao tiêu trừ oán khí của bọn họ, bằng không, chuyện này sẽ không dễ dàng thì bỏ qua như vậy.
Đối mặt với đơn độc một người, Ngôn Vô Trạm làm thế nào cũng không cảm thấy không thích hợp, thế nhưng ba người cùng nhau hắn sẽ không thể không ngại ngùng, cùng Bắc Thần bọn họ, phần lớn thời gian hắn đều là nhắm mắt lại mặc bọn họ chơi đùa, bây giờ, muốn chính hắn chủ động, Ngôn Vô Trạm có chút choáng váng...
"Hoàng thượng không muốn, Hoài Viễn sẽ đưa ngươi tới chỗ hai vị nương nương khác, đến chỗ của bọn họ, hoàng thượng sẽ không cảm thấy không thích ứng." Tuy nói vậy, Hoài Viễn lại không đi mở cửa, ánh mắt không chút rung động nào kia, rất có dáng vẻ bão táp sắp ập tới*.
(*山雨欲来风满楼: SƠN VŨ DỤC LAI PHONG MÃN LÂU gió thổi báo giông tố sắp đến; cơn giông trước lúc mưa nguồn (ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động.)
Cơ bản là chuyện không tránh được.
Khẽ cắn răng, Ngôn Vô Trạm dứt khoát cởi bỏ thắt lưng, lúc cởi quần áo ra, hắn chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng, hắn vẫn đem mình rất nhanh cởi ra sạch sẽ.
Hai người kia ăn mặc chỉnh tề, chỉ có một mình hắn thân thể trần trụi, không quen lại xấu hổ, hắn muốn thổi đèn, lại bị Hoài Viễn cản lại.
"Như vậy rất tốt, nhìn rõ."
Hôm nay bọn họ ai cũng không dự định ra tay, tất cả xem ở biểu hiện của Ngôn Vô Trạm, người kia đã sớm hiểu rõ, cũng không hy vọng bọn họ sẽ thay đổi ý định, hắn bò lên giường, giúp Lạc Cẩn mở rộng quần áo, hắn không giúp y cởi toàn bộ, chỉ là mở rộng vạt áo y mà thôi.
Hắn cưỡi trên người Lạc Cẩn, thử dò xét hôn mấy lần, cũng may Lạc Cẩn cũng không phải không phối hợp chút nào, hắn hôn y, y cũng đáp lại, chờ sau khi một nụ hôn dính ướt kết thúc, Ngôn Vô Trạm cũng dần dần tìm được cảm giác rồi...
Theo cần cổ Lạc Cẩn, hắn hôn xuống phía dưới, hắn biết thói quen của Lạc Cẩn, hắn cũng biết hắn chạm chỗ nào Lạc Cẩn sẽ thoải mái, hôn qua lại như vậy một lần, chờ lúc hắn đi tới bên dưới, thứ kia của Lạc Cẩn đã đứng lên rồi.
Không cần bất kỳ sai khiến, hắn nắm chặt lấy chỗ kia, đầu tiên là liếm mấy cái, sau đó liền ngậm vào.
Chuyện như vậy, Ngôn Vô Trạm không ít lần làm cho mình, nhưng y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt Ngôn Vô Trạm lúc làm chuyện này như vậy, tấn cộng vào thị giác này không cần nói cũng biết, chỉ riêng nhìn dáng vẻ hắn liếm láp, Hoài Viễn liền có phản ứng.
Có điều y không cử động, chỉ ra hiệu Lạc Cẩn đẩy tóc hắn ra, như vậy y nhìn càng rõ ràng.
Động tác nuốt lấy của người kia, lưỡi hắn cử động như thế nào, còn có thứ kia đẩy ra vòm miệng thật mỏng của hắn, miêu tả ra hình dáng...
Của Lạc Cẩn rất lớn, muốn hoàn toàn ngậm lấy cơ bản là không có khả năng, hắn hết sức nuốt sâu một chút, hắn rất cố gắng, cố gắng đến vành mắt đều ửng hồng theo rồi...
Hoàng thượng như vậy, khiến người ta không nhịn được muốn hung hăng bắt nạt.
Lạc Cẩn đặt thuốc mỡ bên cạnh chân, Ngôn Vô Trạm hiểu ý của y, ngậm lấy thứ kia, hắn đưa mắt nhìn Lạc Cẩn, hắn từ trong mắt Lạc Cẩn thấy được thôi thúc...
Ngày hôm nay, bọn họ sẽ không quan tâm hắn. Bao gồm chuyện như vậy.
Nhìn bình sứ kia, trong lòng người kia trăm ngàn giãy dụa, hắn chưa từng làm chuyện như vậy, hắn cũng không làm được, thế nhưng không làm lại không được...
Hắn không muốn bị thương, hắn cũng biết nếu như không làm trọn bộ, bọn họ cũng không thể buông tha hắn... Đến cuối cùng, vẫn là chính mình phải xui xẻo.
Sớm biết như vậy, còn không bằng không dối gạt bọn họ... Biết rõ không che giấu nổi, còn lừa mình dối người muốn giấu được ngày nào hay ngày đó...
Ngôn Vô Trạm hối hận rồi.
Thế nhưng, kì kèo đến cuối cùng rồi, hắn vẫn run run rẩy rẩy mở bình ra...
Ngón tay thon dài khoét một khối thuốc mỡ, khi thứ lạnh lẽo kia đụng tới giữa đùi hắn, da đầu người kia đều đã tê rần...
Đồ vật giống nhau, nhưng vì người đụng chạm khác nhau, cảm giác cũng khác biệt rất nhiều.
So với căng thẳng và mong chờ lúc bị bọn họ tiến vào, tự mình chạm vào càng xấu hổ nhiều hơn...
Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó ngón tay kia đặt ở chính giữa, dùng sức xoa ấn đi vào...
Hắn trước đây ngay cả thứ giữa hai chân hắn cũng ít đụng chạm, chỗ này càng là lần đầu tiên, trong đầu hò hét loạn cào cào, hình dung của bọn họ đối với nơi đó trước đây nhảy ra...
Rất nóng.
Rất chặt.
Lại rất ướt.
Ngón tay bị kẹp cũng đau rồi...
Ở bên trong còn cử động, hút lấy, kẹp lại, không cho ngón tay rời đi...
Xúc cảm ngón tay truyền tới đã khiến người kia sắp điên mất rồi, đặc biệt trong miệng còn ngậm lấy thứ kia của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên làm chuyện như vậy, vẫn chưa có cách nào cùng lúc quan tâm hai bên, vì vậy hoặc là miệng cử động, hoặc là tay cử động, động động dừng dừng như vậy giày vò thật lâu...
Thuốc cao kia đều hóa thành nước, theo bắp đùi hắn chảy xuống giường, mấy vệt nước cực mảnh kia lại mang theo mê hoặc vô tận, khiêu chiến ý chí người quan sát...
Cảm thấy gần được rồi, Ngôn Vô Trạm thở hổn hển đẩy ra, hắn nằm nhoài trên đùi Lạc Cẩn, quay lại, hắn chưa quên Hoài Viễn vẫn còn ở đó...
"Hoài Viễn, tới đây."
Bốn chữ, tuyệt đối đủ khiến thiên hạ đại loạn, tuy rằng Hoài Viễn định lực siêu phàm, giờ phút này cũng không nhịn được, y đi mấy bước đến trước giường, y kéo tay người kia, một lần nữa đặt tới chỗ kia...
"Hoàng thượng, đẩy ra cho ta xem."
Giọng nói của Hoài Viễn khàn khàn, lại mơ hồ lộ ra phấn khích
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook