Ngũ Hồ Chiến Sử
-
Quyển 1 - Chương 4: Vây giết Hiên Viên Long
Hoa viên bên trong nội phủ của Thôi gia, các loài kỳ hoa dị thảo màu sắc rực rỡ hòa quyện lại với nhau, một dòng suối nhỏ chảy quanh hoa viên, cảnh sắc so với Chiêu Tế quán thì thanh cao, u nhã hơn hẳn một bậc.
Thạch Hổ, Cung Chân ngồi đối diện nhau, Trịnh Anh Đào ngồi một bên hầu rượu. Hắn đặt một vò rượu lên một cái bếp nhỏ, một tay cầm quạt, khe khẽ quạt lửa, mỹ tửu nóng lên, tửu hương tỏa ra bốn phía, đoạn nhanh nhẹn lấy một đấu nhỏ múc nhiệt tửu rót vào trong chén, nghiễm nhiên trở thành một phụ nhân hiền thục hầu hạ trượng phu và khách nhân.
Thạch Hổ nâng chén lên:
- Cung huynh đệ, ta uống trước để kính ngươi. - Nói xong uống một hơi cạn chén, Trịnh Anh Đào lại rót thêm cho hắn một chén.
Cung Chân uống một ngụm, chỉ thấy nóng vô cùng, thật khó có thể nuốt trôi, không ngừng ho sặc sụa.
Thạch Hổ hỏi:
- Ngươi chưa từng uống qua rượu?
Cung Chân lắc đầu.
Thạch Hổ cười nói:
- Rất nhiều người lần đầu tiên uống rượu cũng như vậy, sau này uống nhiều thì sẽ từ từ thích.
Cung Chân nói:
- Lần đầu tiên uống rượu của tướng quân cũng giống tại hạ hôm nay chăng?
Thạch Hổ bình thản trả lời:
- Lần đó ta uống mười đấu.
Một chén rượu chỉ là một phần mười đấu, phải là một vò lớn mới gọi là đấu, lần đầu tiên hắn uống đã có thể uống mười đấu, tửu lượng thật sự kinh người.
Cung Chân than thở:
- Tại hạ chỉ thích uống lạc tương.
Thạch Hổ nghe vậy, cười to, nói:
- Thạch Hổ ta không muốn làm khó người khác. Anh Đào, ngươi tìm một chén lạc tương cho Cung huynh đệ, nhớ là phải còn nóng hổi.
Trịnh Anh Đào ứng tiếng, đoạn đứng dậy đi lấy lạc tương.
Thạch Hổ tự rót tự uống, lại uống thêm ba chén nữa, sau đó hỏi:
- Cung huynh đệ, ngươi là người phương nào?
Cung Chân đáp:
- Tại hạ là người ở Di Lăng.
Thạch Hổ “ồ” một tiếng, nói:
- Di Lăng cách Thanh Hà rất xa, ngươi đến Thanh Hà, không phải nghĩ đến làm con rể Thôi gia, thì vì chuyện gì?
Cung Chân lại hỏi:
- Tại sao tướng quân biết tại hạ không phải đến để chiêu thân?
Thạch Hổ nói:
- Cước bộ của ngươi hư phù, không phải là người có võ công, nếu có võ công thì đã không bị người ta đánh cho u đầu chảy máu như vậy. - Nói xong nở một nụ cười - Thôi gia mở luận võ chiêu thân, ngươi không có võ công, sợ rằng không thể làm tân lang được.
Cung Chân cũng không phủ nhận.
Thạch Hổ nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Bây giờ thiên hạ đại loạn, quần hùng quật khởi, dân chúng điêu đứng khổ sở, không nơi nào là an toàn, ta thấy ánh mắt ngươi chứa đựng khí phách khác hẳn người thường, hoài bão rất lớn, rất có thể ngươi đến Thanh Hà là để tìm vận khí, hy vọng làm nên nghiệp lớn?
Cung Chân lộ ra vẻ khâm phục, chậm rãi gật đầu:
- Cũng có thể nói như vậy.
Thạch Hổ nói:
- Tuy ngươi không có võ công nhưng lại hiệp nghĩa, dũng cảm, ngay cả ta mà cũng dám mạo phạm, ha ha, ta thật sự rất thích. Hay là ngươi gia nhập dưới trướng ta, nếu ngươi có bản lĩnh thật sự thì ta cam đoan trong vòng ba năm thì ngươi sẽ trở thành đại tướng quân, vang danh thiên hạ.
Cung Chân khoát tay, nói:
- Không, không, tại hạ không thích như vậy.
Thạch Hổ không nghĩ ra Cung Chân từ chối, lại nói:
- Không lẽ ngươi lo lắng không có võ công nên không làm được thuộc hạ của ta? Không cần khẩn trương, ta hoàn toàn có khả năng chỉ điểm cho ngươi võ công, khi ngươi luyện thành, có thể đối địch với thiên hạ, lúc đó sẽ nói đến chuyện điều binh khiển tướng, hành quân chinh chiến. Dưới trướng của ta cũng có rất nhiều đại tướng có biết võ công đâu?
Nói như vậy thực khiến cho thiên hạ động lòng. Thạch Lặc, Thạch Hổ võ công cực cao, ai nấy đều biết, Cung Chân cũng đã tận mắt nhìn thấy thần đao của Thạch Hổ phát uy. Thạch Hổ đáp ứng chỉ điểm võ công cho hắn, chỉ bằng một câu nói này đã là chuyện mà mỗi người trong võ lâm thầm mơ tưởng, chỉ cần đồng ý thì trong vòng ba đến năm năm, Cung Chân sẽ trở thành nhất lưu cao thủ.
Hơn nữa Thạch gia quân uy thế cực thịnh, thiên hạ vô song, lúc này tuy phương Bắc đã bình định nhưng họ Tư Mã vẫn đóng đô tại Giang Tả, nếu Cung Chân đầu nhập Thạch gia quân, sau này Nam hạ, tấn công Tư Mã hoàng triều, trường đại chiến này đủ để hắn lập nên những chiến công cái thế lưu danh thiên sử, một phen lập nên sự nghiệp hiển hách.
Đây thật sự là một sự hấp dẫn rất lớn, một cơ hội quá lớn!
Cung Chân suy nghĩ, chỉ là vẫn lắc đầu:
- Tại hạ, tại hạ không đồng ý.
Thạch Hổ ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi vì chuyện gì mà không đồng ý?
Cung Chân trầm tư một hồi, im lặng không nói, rốt cuộc cũng chậm rãi cất tiếng:
- Tướng quân giết nhiều người lắm, tại hạ không muốn giết người.
Thạch Hổ cười to mấy tiếng, bưng vò rượu lên miệng, uống ừng ực cho đến khi không còn sót giọt rượu nào, lấy tay quệt miệng, mới nói:
- Ngươi thật là biết phụ người. Ngươi có biết Hán cẩu giết bao nhiêu người Hồ chúng ta không? Hán cẩu giết đồng bào chúng ta không nháy mắt, ta quay lại giết bọn chúng, cái đó gọi là thiên lý tuần hoàn, báo ứng như vậy không phải sảng khoái lắm sao?
Cung Chân nói:
- Hán nhân xem thường, tàn sát người Hồ chúng ta, là bọn họ không đúng. Chẳng lẽ chúng ta cũng sử dụng thủ đoạn như vậy để đối phó với bọn họ?
Thạch Hổ nói:
- Ngươi đã từng nghe qua chuyện xưa của chú ta chưa?
Cung Chân gật đầu. Đương kim Trung Nguyên, sợ rằng chưa ai là chưa nghe qua Thạch Lặc truyền kỳ.
Thạch Hổ nói:
- Chú ta sinh ra tại một làng nhỏ ở Tịnh Châu, là một nông phu. Ông ta rất nhút nhát, chỉ cần ai hét vào tai một tiếng cũng sợ đến nỗi kinh hãi thất sắc. Đến năm hai mươi mốt tuổi thì Thứ sử Tịnh Châu là Tư Mã Đằng ra lệnh bắt tất cả người Hồ tại Tịnh Châu, bán sang Ký Châu làm nô lệ.
Cung Chân nói:
- Tại hạ đã nghe qua chuyện này.
- Nhưng ngươi vị tất đã biết Tư Mã Đằng vì sao lại muốn phân tán hết tất cả người Hồ ở Tịnh Châu?
Cung Chân nói:
- Tại hạ không biết.
Ánh mắt Thạch Hổ chợt hiện ra nét thống hận:
- Tịnh Châu lúc đó thiên tai dồn dập, mùa màng thất bát, lê dân không có lương thực để ăn, Tư Mã Đằng vì đề phòng người Hồ thừa cơ nổi loạn nên nghĩ ra một diệu kế, bán tất cả người Hồ, lấy tiền, mua lương thực, nuôi bọn người Hán chúng nó.
Cung Chân giận dữ, vỗ bàn:
- Cẩu quan này thật ghê tởm, không phải con người!
Thạch Hổ nói tiếp:
- Do khoảng cách từ Tịnh Châu đến Ký Châu trên một ngàn dặm. Tư Mã Đằng sợ người Hồ trên đường chạy trốn hoặc làm loạn nên bắt cứ mỗi hai người lại phải đeo chung một cái gông bằng gỗ tại cổ và cổ tay, hai người mỗi khi ăn, ngủ, di chuyển lại phải cùng nhau gánh thêm năm, sáu mươi cân gông xiềng.
Cung Chân tưởng tượng đến cảnh Thanh Lặc rơi vào thảm cảnh lúc đó, khẽ thở dài một tiếng.
Thạch Hổ tiếp tục kể:
- Chú ta trên đường đi sinh ra bệnh nặng, chỉ là nhờ bọn quan binh áp giải nghĩ rằng thiếu đi một gã nô lệ thì cũng thất thu mất một ít tiền nên mới không bỏ người lại tại hoang sơn chờ chết, mới có thể bảo toàn được tính mạng.
Cung Chân hỏi:
- Sau đó như thế nào?
Thạch Hổ tiếp lời: “Cũng may ông trời không tuyệt đường, chú ta vượt qua quãng đường ngàn dặm, đến Ký Châu thì gặp được một đạo nghĩa quân, giết sạch quan quân, cứu chú ta. Thủ lĩnh của đạo nghĩa quân này chính thái sư phó của ta Cấp Tang.
Cung Chân đối với một đoạn sự tích này đã nghe rất quen tai, nói:
- Thạch đại tướng quân gặp kỳ ngộ này, xem như tái ông thất mã, trong họa được phúc.
Thạch Hổ nói:
- Tòng phụ sau khi học được bản lĩnh thì vào một ngày, người rời khỏi quân trung, đi một hơi ba trăm dặm, một người một đao giết chết một trăm ba mươi mốt người, trên người bị thương hơn ba mươi chỗ, cuối cùng một đao chém xuống, bổ đôi đầu chó Tư Mã Đằng.
Cung Chân nghe đến đây, vỗ tay khen: “Giết hay lắm!”
Thạch Hổ nói:
- Cung huynh đệ, ngươi nói xem Hán cẩu như vậy có đáng chết hay không? Ta giết bọn chúng như giết một con chó bình thường, không hề có chút oan uổng. - Đoạn cầm chén rượu định uống, nhưng lại phát hiện ra rượu đã hết, Thạch Hổ nhíu mày - Anh Đào đi lấy lạc tương, sao lâu như vậy mà chưa thấy quay về?
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Trịnh Anh Đào một tay bưng mâm, một tay cầm bình rượu, õng a õng ẹo quay lại, mỉm cười dịu dàng nói:
- Ta biết tửu lượng của đại ca rất cao, nên đến Thôi phủ lấy thêm một bình hảo tửu nữa cho người. Tòa nhà này thật rộng lớn, lộ trình đi lại khá xa nên quay về muộn một chút.
Hắn đặt một chén lạc tương vẫn còn nóng hổi trước mặt Cung Chân.
Trịnh Anh Đào đặt vò rượu xuống, đang muốn bỏ thêm củi vào bếp lò, hâm rượu, bất quá Thạch Hổ đã nắm chặt lấy bản tay nhỏ nhắn của hắn lại.
Thạch Hổ cười nói:
- Ngươi quay về trễ, phải phạt ngươi mới đúng.
Trịnh Anh Đào thản nhiên cười, nói:
- Đại ca, huynh muốn như thế nào?
Hắn cười thật đẹp, như một đóa hoa hàm tiếu vậy, Cung Chân nhất thời quên hẳn hắn là nam nhân, tâm thần khẽ rung động, thầm nghĩ:
- Các mỹ nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành như Đắc Kỷ, Hạ Cơ, Tây Thi, Điêu Thuyền bất quá cũng chỉ đẹp như Trịnh Anh Đào mà thôi. Trách không được Đại tướng quân cũng vì sắc đẹp của hắn mà bị khuynh đảo.
Thạch Hổ nói:
- Chúng ta mới quen vị Cung huynh đệ này, ngươi xướng một khúc, cho hắn được dịp thưởng thức tiếng hát diệu kỳ của ngươi có được không?
Trịnh Anh Đào cười nói: “Đừng hỏi người ta có được không. Đại ca phân phó, Anh Đào sao dám cự tuyệt?
Hắn đằng hắng hai tiếng lấy giọng, chuẩn bị hát.
Thạch Hổ đột nhiên nói:
- Chậm đã.
Trịnh Anh Đào cười hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ huynh lại nghĩ ra trò hoa dạng gì nữa chăng?
Thạch Hổ cười nói:
- Không phải trò mới mà là trò cũ, trước khi nghe hát, phải để ta giải cơn thèm rượu đã. – Không đợi rượu nóng, đã bưng lấy vò, uống một hơi.
Trịnh Anh Đào nói:
- Con sâu rượu của đại ca mỗi khi nổi lên thì đợi một chốc cũng không được. - Nói xong lấy ra một tấm khăn tay trắng muốt, khéo léo lau đi rượu còn đọng lại trên khóe miệng và trang phụcThạch Hổ, cảnh tượng thật giống như mẫu thân từ ái đối đãi với con mình vậy.
Hắn nhìn Cung Chân giải thích:
- Đại ca là người như vậy, uống rượu cứ giống như tiểu hài tử uống nước, uống một nửa, đổ một nửa ra quần áo.
Lau xong, lại lấy thêm rượu cho vào vò trên bếp, thêm lửa cho ấm áp.
Trịnh Anh Đào mỉm cười, nói:
- Ta bắt đầu hát. – hà nhất giai nhân hề,bộ tiêu diêu dĩ tự ngu。 hồn du dật nhi bất phản hề,hình khô cảo nhi độc cư。ngôn ngã triêu vãng nhi mộ thúc hề,ẩm thực nhạc nhi vong nhân。tâm khiêm tỉnh nhi bất xử phóng hề,giao đắc ý nhi chí thân
Tạm dịch:
- Có một nàng giai nhân, ngẩn ngơ bước tiêu dao. Hồn vất vưởng lạc lối, thân hình héo úa dần mòn. Đã hứa sớm đi mà tối về, vì vui lạc thú nhân gian mà quên nhau. Lòng đoạn tuyệt mà chẳng đoái hoài, giờ phút này đang ở bên ai tình chàng ý thiếp.
Tiếng ca uyển chuyển lảnh lót nhưng bi thương. Cung Chân mặc dù nghe không hiểu nhiều lắm nhưng cũng hiểu được đại khái đôi chút, khúc ca này nói về một nữ tử bị ái lang bỏ bê, ruồng rẫy, quanh quẩn chốn phòng khuê một mình, tinh thần, thể xác vì vậy mà héo úa dần mòn. Hắn uống một ngụm lạc tương, chỉ thấy lạc tương lúc nãy còn ngọt ngào dễ nuốt, bây giờ đã trở nên đắng ngắt.
Trịnh Anh Đào tiếp tục hát:
- Y dư chí chi mạn ngu hề,hoài trinh khác chi quán tâm。nguyện tứ vấn nhi tự tiến hề,đắc thượng quân chi ngọc âm。phụng hư ngôn nhi tự tiến hề,tư thành nam chi ly ngôn。tu bạc cụ nhi tự thiết hề,quân tằng bất khẳng hồ hạnh lâm。khuếch độc tiềm nhi chuyên tinh hề,thiên phiêu phiêu nhi tật phong。đăng lan thai nhi diêu vọng hề,thần hoảng hoảng nhi ngoại thâm。phù trách úc nhi tứ tắc hề,thiên yểu yểu nhi thư âm。phiên khải khải nhi hưởng khởi hề,thanh tượng quân thượng xa âm。phiêu phong hồi nhi khởi hạp hề,cử duy ác chi chiêm chiêm。quế thụ giao nhi tương phân hề,phương khốc liệt chi ngôn ngôn。khổng tước địa tập nhi tương tại hề,huyền viên khiếu nhi trường ngâm。
Tạm dịch:
- Thiếp vì nhớ nhung mà sinh ra sầu khổ, giữ mãi tấm lòng trinh. Hằng trông mong được tiếp kiến. Tiếng hư vô ngỡ là chân thực, ở thâm cung ngỡ tại Thành Nam. Cơm đạm bạc người chẳng muốn ghé thăm. Chỉ một mình mà ôm mối tương tư, trời nổi gió ào ào lạnh giá. Ở đài cao mà trông về phía xa, chỉ còn nỗi thất vọng đọng lại mà thôi. Mây đen bao phủ, bầu trời u tối. Nghe tiếng sấm ì ầm lại nhớ đến người. Chốn khuê phòng gió lạnh tung bay, thổi màn trướng chạm nỗi cô đơn. Cành quế đan xen quấn quýt, hương nồng toả thơm. Khổng tước tụ hội , vượn đen hú dài..
Thạch Hổ vỗ tay khen:
- Hay lắm, khúc nhạc này rất hay, chỉ là hơi bi thương một chút.
Trịnh Anh Đào nói:
- Khúc hát này nguyên là năm xưa Trần hoàng hậu bị Vũ Đế ruồng bỏ, đặc ý tốn hết một trăm cân hoàng kim, tặng cho Tư Mã Tương Như để sáng tác ra khúc hát này. Vũ Đế sau khi nghe xong khúc nhạc này thì rất cảm động, lại sủng ái Trần hoàng hậu như trước.
Thạch Hổ gật đầu:
- Chuyện này ta cũng đã từng nghe Hữu Hầu nói qua.
Hữu Hầu chính là Trương Tân, quân sư của Thạch Lặc.
Người này học rộng tài cao, kỳ mưu diệu kế có một không hai trong thiên hạ, danh xưng “Cơ bất hư phát, toán vô di sách” (1), các chiến công hiển hách của Thạch Lặc có hơn phân nửa là do người này bày ra kế sách, Thạch Lặc tôn xưng hắn là “Hữu Hầu”
Hữu hầu Trương Tân, Tả tướng Thạch Hổ, hai người này một văn một võ, là hai trụ cột của Thạch Lặc. Giang hồ đã từng lưu truyền một câu nói: “Muốn phá Thạch Lặc, tiên giết Hữu hầu!” Chỉ bằng câu nói này cũng đủ hiểu Trương Tân quan trọng như thế nào đối với Thạch Lặc.
Trịnh Anh Đào tiếp tục hát:
- Tâm bằng y nhi bất thư hề,tà khí tráng nhi công trung。hạ lan thai nhi thâm giác hề,dược tòng dung vu thâm cung。hạ điện khối dĩ thích thiên hề,úc tịnh khởi nhi khung sùng。gian tòng ỷ vu đông sương hề,quan phu mỹ mỹ nhi vô cùng。tễ ngọc phân dĩ hám kim tiêu hề,thanh tăng tự chung âm。khắc mộc lan dĩ vi suy hề,sức văn khả dĩ vi lương。nan phong nhung chi du thụ hề,ly thê ngộ nhi tương xanh。thi côi mộc chi bạc lô hề,ủy tham soa dĩ khang lương。thì phảng phật dĩ vật loại hề,tượng tích thạch chi tương tương。ngũ sắc huyễn dĩ tương diệu hề,lạn diệu diệu nhi thành quang。trí thác thạch chi linh bích hề,tượng độc mạo chi văn chương。trương la khố chi mạn duy hề,thùy sở tổ chi liên võng。
Tạm dịch:
-Tâm sầu muộn mà không nguôi, tà khí thổi mà lạnh lùng. Xuống đài lan mà nhìn quanh, bồi hồi dạo chơi chốn thâm cung. Đại điện cao vút chín tầng mây, nguy nga trong không trung. Dừng chân đứng dưới phòng Đông, chỉ thấy huy hoàng lộng lẫy khôn xiết. Nâng then ngọc lay động khuyên vàng, tiếng vang xa tựa chuông ngân. Cột khắc mộc lan, hoa văn trang trí làm rường, lung linh đang xen. Gỗ quý bịt đầu, lạnh lẽo phòng không. Có thể lấy gì so sánh, Tích Thạch sừng sững vươn cao. Năm sắc cùng nhau tương chiếu, ánh toả sáng lạn huy hoàng. Đá hoa trên nền gạch, tựa như lưng rùa vẽ hoa văn. Lụa bạch làm màn che, trướng giăng giăng.
Hắn buồn bã, hát đến đây thì ngừng lại giải thích một chút:
- Đoạn này chính là nói hoàng cung mặc dù nguy nga tráng lệ nhưng cuộc sống của hoàng hậu trong chốn thâm cung thì thật là cô đơn tịch mịch. Than ôi! Tâm thật khổ sở.
Thạch Hổ nói:
- Hán Vũ Đế thật là có mới nới cũ, vô ơn phụ bạc, nếu ta sinh ra tại thời đó, nhất định sẽ một đao đâm xuống ngực hắn bảy tám lỗ, xem hắn còn có thể phụ bạc ai nữa không.
Tâm tình của Trịnh Anh Đào tựa hồ cũng bị cảm xúc bi thương của khúc hát truyền sang, hốc mắt ngân ngấn nước mắt, nghẹn ngào hát tiếp:
- Phủ trụ tương dĩ tòng dung hề, lãm khúc thai chi ương ương。bạch hạc ngao dĩ ai hào hề,cô thư táo vu khô dương。nhật hoàng hôn nhi vọng tuyệt hề,trướng độc thác vu không đường。thị minh nguyệt dĩ tự chiếu hề,tồ thanh dạ vu động phòng。viên nhã cầm dĩ biến điều hề,tấu việt tư chi bất khả trường……
Tạm dịch:
- Nâng then cài bước tiêu dao, từ Khúc Đài ngắm trời cao. Bạch hạc ai oán kêu than, cánh chim lẻ bóng mỏi cánh vỗ. Hoàng hôn về lòng đau nhói không quên, một mình buồn bã phòng không. Trăng soi bóng lẻ loi đơn độc, đêm thanh nhớ ngày động phòng. Lấy đàn tấu nhã khúc, giải nỗi sầu nhưng lại chẳng xong…
Một khúc đã xong, Trịnh Anh Đào lau khô lệ ngân trên mặt, nói:
- Bêu xấu với đại ca và Cung công tử.
Thạch Hổ vỗ tay khen hay:
- Khúc ca này thật kỳ diệu, chỉ là bi thương quá. Nghe nhiều tất thương thân. – Ôn nhu nói – Hát nhiều cũng sẽ thương thân, ngươi sau này không nên thường xuyên hát những khúc hát này nữa.
- Vâng, Anh Đào sau này sẽ không xướng những khúc ca bi thương nữa.
Thạch Hổ cười ha hả:
- Nghe lời ta cũng không cần phải nghe đến mức này, đại ca vẫn chưa làm hoàng đế, không phải như kim khẩu hạ thánh chỉ, ngươi chỉ cần nghe sáu, bảy phần là được, chỉ cần hạn chế hát những khúc hát bi thương là đại ca đã cao hứng lắm rồi.
Cung Chân nghe xong, tâm thần chấn động, đầu ong ong. Dân gian đồn đãi Thạch Lặc muốn phế Hán Vương, tự mình lên ngôi hoàng vị. Bây giờ Thạch Hổ lại nói chính mình “chưa” phải là hoàng đế, không lẽ Thạch Lặc thật sự có lòng soán ngôi?
Đêm nay Thạch Hổ tâm tình vui vẻ, cao hứng, không biết đã uống bao nhiêu rượu, vừa uông vừa đem kiến văn uyên bác của mình trên giang hồ nói cho Cung Chân nghe. Cung Chân tuy kiến thức thô lậu nhưng lại là người thông minh đĩnh ngộ, tâm tư linh mẫn, nghe một hiểu mười, lời qua tiếng lại, hai người càng nói chuyện càng trở nên tâm đắc.
Thạch Hổ đột nhiên lại hỏi:
- Ngươi thật sự không chịu gia nhập liên minh Thạch gia quân của chúng ta?
Cung Chân đáp:
- Không.
Thạch Hổ nói:
- Ngươi lúc nãy thấy ta trong chốc lát giết mười tám gã Hán nhân, giết người không đúng chăng?
Cung Chân thẳng thắn đáp: “Đúng vậy.”
Thạch Hổ giải thích:
- Điền Kỳ Lân chết là đáng, nhưng ngươi có biết vì sao ta giết mười bảy người còn lại không?
Cung Chân lắc đầu, nghĩ thầm:
- Thạch Hổ lúc đó không phải đã nói Trực Âm giết mười tám người Hồ cho nên hắn phải giết mười tám người Hán để trả thù, không lẽ còn nguyên nhân nào khác?
Thạch Hổ nói:
- Giết người Hồ chính là Trực Âm, một trong thập thất hữu của Sát Hồ thế gia. Ngươi có biết Sát Hồ thế gia là môn phái thế nào không?
Cung Chân đáp:
- Không biết.
Thạch Hổ chậm rãi giải thích:
- Gia chủ của Sát Hồ thế gia là một gã điên, tự xưng là hậu nhân của Hiên Viên hoàng đế, võ công được chân truyền từ hoàng đế. Võ công của hắn rất cao, có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
- Theo ta được biết thì mười một năm trước, Hiên Viên Long xuất đạo, sáng lập ra Sát Hồ thế gia, hiệu triệu giết hết tất cả người Hồ. Lời hiệu triệu của hắn vừa phát ra, toàn bộ người Hồ trên thiên hạ nổi giận, tập hợp Hung Nô, Tiên Ti, Yết, Khương, Để, Ô Hằng, Ô Hoàn, Hồn Thoát, Mạc La, Đột Quyết, Ô Hử, Điền, Lô Thủy Hồ, tổng cộng mười ba bộ tộc tinh anh của người Hồ, gồm ba trăm ba mươi hai nhất lưu cao thủ, phục kích Hiên Viên Long tại bờ suối Bất Kiệt, đánh một trận thiên hôn địa ám, nhật nguyệt ảm đạm, có thể nói là không tiền tuyệt hậu. Lý Hùng phái ra bảy mươi bảy cao thủ Để tộc, đều bị Hiên Viên Long giết sạch. Đoạn thị tứ huynh đệ người Tiên Ti: Đoạn Thất Địch, Đoạn Thất Sanh, Đoạn Thất Hoán, Đoạn Thất Đan, bốn người trúng một chưởng của Hiên Viên Long, cả người nát bấy, chỉ có Đoạn Thất Đan may mắn trốn thoát. Thái sư phụ của ta Cấp Tang cũng tử thương mà chết dưới tay hắn.
Cung Chân cả kinh, vội hỏi:
- Cấp Tang sư phó cũng chết bởi tay hắn?
- Không sai. Theo lời những người còn sống sót thì mặc dù võ công Thái sư phó cao thâm nhưng vẫn không thể tiếp được ba chiêu của Hiên Viên Long. Sau khi cuộc chiến kết thúc, ta và chú ta đã đến Bất Kiệt tuyền để nhặt xác Thái sư phụ, đến đó chỉ thấy thi thể Thái sư phụ bị đánh gãy hết xương lồng ngực, hiển nhiên là bị Hiên Viên Long dùng ngạnh trảo móc ra trái tim mà chết. Thái sư phụ ngạnh công cực cao, đao thương bất nhập, ta cũng được chân truyền từ người, không ngờ lại bị một trảo của Hiên Viên Long phá đi!
Cung Chân hỏi:
- Vậy võ công của Hiên Viên Long cuối cùng đã đạt đến cảnh giới nào?
Thạch Hổ đáp:
- Ta cũng không dám chắc. Hai năm trước A Kiên Nhu Nhân của Ô Hoàn tộc đến tìm chú ta, người này cũng là một người sống sót từ cuộc chiến tại Bất Kiệt tuyền năm đó. Năm đó A Kiên Nhu Nhân được công nhận là đệ nhất cao thủ Hồ tộc, cùng Hiên Viên Long giao thủ mười chiêu, cuối cùng bị Hiên Viên Long bẻ gãy một cánh tay, đau đớn quá mà ngất. Bất quá Hiên Viên Long không giết hắn, lại nói - Từ khi ta xuất đạo đến nay thì ngươi là người duy nhất có thể chống đỡ được mười một chiêu của ta, cho nên ta không giết ngươi.
- Lúc đó chú ta và A Kiên Nhu Nhân bàn luận võ học một ngày một đêm, ta cũng ở bên cạnh, A Kiên Nhu Nhân đối với võ học nghiên cứu thâm sâu, ta tự thẹn là không bằng hắn. Sau đó tòng phụ và A Kiên Nhu Nhân cùng nhau hóa giải mười một chiêu ngày đó của Hiên Viên Long, lại kiểm tra lại vết thương của A Kiên Nhu Nhân, cuối cùng rút ra được một kết luận – Hiên Viên Long không biết là người hay là thần, có thể luyện được võ công đến mức siêu phàm nhập thánh như vậy! – Ha ha, chú ta trời sanh dị bẩm, tung hoành tại giang hồ, chiến trường, chưa bao giờ gặp đối thủ, lúc đó lại thừa nhận không phải đối thủ của Hiên Viên Long. Ta nghe xong thật không dám tưởng tượng đến vị…cuồng nhân Hiên Viên Long kia võ công cao đến mức nào nữa.
Cung Chân nghe xong, cả người ngẩn ra, thẫn thờ, không ngừng tưởng tượng đến võ công cái thế của Hiên Viên Long, đoạn hỏi:
- Vậy kết quả của trận chiến tại Bất Kiệt tuyền như thế nào?
Thạch Hổ nói:
- Ba trăm hai mươi hai cao thủ Hồ tộc chỉ còn ba mươi ba người sống sót, song đều bị trọng thương. Hiên Viên Long mặc dù võ công cái thế nhưng bị nhiều cao thủ quần công nên cũng trọng thương. Nghe nói xương cốt trong người hắn không chỗ nào là không gãy, da thịt trên cơ thể không chỗ nào lành lặn, chỉ có thể nằm trên mặt đất, thoi thóp chờ chết. Toàn trường khi đó chỉ còn duy nhất một người không bị thương – Hán Vương.
Cung Chân ngắt lời: “Hán Vương?”
Thạch Hổ đáp:
- Chính là đương kim thiên tử Hán Vương. Năm đó tiên đế vẫn còn tại vị, Hán Vương là một viên mãnh tướng dưới trướng tiên đế, được phong làm Sở Vương. Người này mười lăm tuổi đã có thành tựu đối với kiếm đạo, lại thêm thần lực trời sinh, có thể giương cung ba trăm cân, tại Hung Nô Lưu gia tộc không ai có thể sánh kịp. Trận chiến tại Bất Kiệt tuyền, tiên đế đã phái Sở Vương suất lĩnh sáu mươi cao thủ Hung Nô tham dự phục kích Hiên Viên Long.
Cung Chân nói:
- Nghe tướng quân nói thì Hiên Viên Long bây giờ vẫn còn sống trên thế gian, dám chắc ngày đó Hán Vương không thể giết chết hắn? Nhưng hắn trọng thương như vậy làm sao có thể chạy thoát?
Thạch Hổ nói:
- Hán Vương nhìn thấy thảm trạng của Hiên Viên Long, chắc mẩm hắn phải chết chín phần, một kiếm chém xuống, hòng cắt lấy thủ cấp Hiên Viên Long, ai ngờ kiếm đến cổ, Hiên Viên Long hét lên một tiếng, tung chưởng trúng giữa ngực Hán Vương.
Thạch Hổ vuốt cằm nói tiếp:
- Hiên Viên Long vốn vẫn có thể hoạt động, một chưởng này phá gẫy hết xương sườn Hán Vương, ngũ tạng thương tổn. Một thân võ công cao cường của Hán Vương hoàn toàn bị phế bỏ.
Cung Chân tiếp tục hỏi:
- Vậy Hiên Viên Long lúc đó đã trốn thoát?
- Không sai, hắn sau khi trốn thoát thì biệt tích giang hồ, Sát Hồ thế gia bặt tiếng nhiều năm. Chúng ta đều tưởng hắn đã chết, ai ngờ bốn năm sau đó truyền ra tin tức hắn thành hôn, Sát Hồ thế gia sau đó do thê tử của hắn là Phượng Hoàng phu nhân chủ trì đại cục, một lần nữa nổi lên, thanh thế so với trước kia còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cung Chân trầm ngâm giây lát, đoạn nói:
- Hiên Viên Long nếu không hiện thân thì phỏng chừng cũng có thể đã chết. Phượng Hoàng phu nhân có thể chỉ là mượn danh tiếng của Hiên Viên Long, hư trương thanh thế, triệu tập cao thủ gia nhập liên minh Sát Hồ thế gia mà thôi.
Thạch Hổ nhìn Cung Chân, ánh mắt lộ ra vẻ tán dương:
- Lúc đầu chúng ta cũng nghĩ như vậy, sau thám tử hồi báo mới phát hiện ra Hiên Viên Long thật sự vẫn còn sống, chỉ là bị thương quá nặng nên vẫn phải dưỡng thương mà thôi. Mặt ngoài Sát Hồ thế gia do Phượng Hoàng phu nhân chủ trì nhưng thực ra người đứng sau màn quyết sách vẫn là Hiên Viên Long như trước.
Cung Chân động tâm hỏi:
- Nếu Hiên Viên Long chưa chết, một khi hắn chữa lành thương thế thì….
Thạch Hổ cười khổ nói:
- Người Hồ vĩnh viễn sẽ không có ngày thanh bình. Bảy năm qua Hán Vương và chú ta liên hợp với Lý Hùng và Tiên Ti - tứ tộc. Không ngừng điều tra xem Hiên Viên Long đang dưỡng thương nơi nào, chỉ cần phát hiện ra thì lập tức một lần nữa tập trung cao thủ Hồ nhân, đem gã điên này chém thành trăm mảnh. Bây giờ thực lực của Hồ nhân so với mười năm trước đã mạnh hơn nhiều. Cho dù Hiên Viên Long đã khỏi hẳn thương thế, nếu chúng ta tìm được, hắn cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Cung Chân nói:
- Chỉ mong là như vậy. Hiên Viên Long đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà muốn giết Hồ nhân trong thiên hạ?
Thạch Hổ đáp:
- Hắn cho rằng thiên hạ đại loạn là vì người Hồ làm việc ác, chỉ cần giết sạch người Hồ tại Trung Nguyên, chỉ chừa lại huyết mạch của hoàng đế, khi đó thiên hạ sẽ thái bình. Vì vậy hắn mới liên hợp với các cao thủ đồng đạo, sáng lập nên Sát Hồ thế gia.
- Giờ phút này ngươi đã hiểu tại sao Sát Hồ thế gia lại phải giết người Hồ tại Chiêu Tế quán chưa?
Cung Chân đáp: “Hiểu.”
Thạch Hổ nói:
- Trực Âm biết ta đến Thanh Hà, nên cố ý giết chết mười tám Hồ nhân, làm giảm khí thế của ta. Hừ, ta liền giết mười tám gã Hán nhân, trả lại cho hắn.
Cung Chân không phục, nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ, Trực Âm giết người, đúng ra phải tìm hắn thường mạng mới đúng, như thế nào lại lạm sát kẻ vô tội?
Thạch Hổ lại nói:
- Sát Hồ thế gia giết một người Hồ, ta sẽ giết lại một người Hán, như vậy thì sau này bọn chúng sẽ phải e dè. Đó là đạo lý “dĩ sát chỉ sát”.
Cung Chân có chút không hiểu “dĩ sát chỉ sát” là như thế nào?
Thạch Hổ suy nghĩ một hồi, cho hắn một cái ví dụ:
- Nói như thế này nhé, trên sa trường, nếu muốn giết một một ngàn người thì phải cần mười ngàn người, một trăm ngàn người mới có thể áp đảo, chiến thắng hoàn toàn. Ngươi thử nghĩ xem, khi xưa Tần Thủy Hoàng, Hán Cao Tổ thống nhất Trung Nguyên, bình định thiên hạ thì cần phải giết bao nhiêu người, gây nên cảnh sinh linh đồ thán? Nhưng ta không cần biết chuyện đó, ta chỉ biết một điều là sau đó thiên hạ thái bình, quốc thái dân an. Giết một người nhưng có thể làm cho nhiều người sống sót. Đó chính là đạo lý “dĩ sát chỉ sát”.
Cung Chân suy nghĩ một lát, đối với cái đạo lý này vẫn cảm thấy không thông suốt, chỉ là không biết phản bác như thế nào, lắc đầu nói: “Cái này…”
Thạch Hổ dường như đang suy nghĩ đến một vấn đề khó khăn, ngửa mặt uống cạn chén rượu trước mặt, nói:
- Sát Hồ thế gia căn cơ vững chắc, thế lực đã sớm ăn sâu vào Trung Nguyên, so với Tư Mã Tấn triều còn có phần mạnh mẽ hơn. Nếu không phải có Hiên Viên Long can thiệp thì Hán Vương đã sớm quét sạch nhà Tư Mã tại Trường An, làm sao còn để cho bọn chúng chạy về Giang Tả, di họa về mai sau như vậy?
Hắn lại cười ha hả, nói:
- Hiên Viên Long coi Thạch gia quân bọn ta như cái đinh trong mắt, muốn giết sạch bọn ta, khi đó hắn mới có thể ăn ngon ngủ yên, là vì trong thiên hạ cũng chỉ có ta và tòng phụ ta là có đủ lực lượng để cùng Sát Hồ thế gia tranh đấu một phen. Nếu không thì Hồ nhân đã sớm bị tên điên này giết sạch.
Trong đầu Cung Chân lúc này chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn thốt lên:
- Đại tướng quân, không hay, Trực Âm đến Thôi phủ chính là vì muốn giết tướng quân!
Ánh mắt Thạch Hổ lại lộ ra vẻ tán dương, hỏi:
- Tại sao ngươi nói vậy?
Cung Chân lại hỏi:
- Trực Âm tại Sát Hồ thế gia là một nhân vật rất quan trọng đúng không?”
“Không sai.”
Cung Chân nói:
- Giết mười tám Hồ nhân chỉ là việc nhỏ, tại sao lại phải huy động đến đại nhân vật như Trực Âm xuất thủ? Hắn đến Thôi phủ, nhất định phải có việc quan trọng.
Thạch Hổ đáp: “Không sai.”
Cung Chân lại hỏi tiếp:
- Tôn chỉ của Sát Hồ thế gia chính là muốn giết sạch người Hồ ở Trung Nguyên?
“Không sai.”
Cung Chân tiếp tục nói:
- Trong phương viên ngàn dặm quanh đây, e là không có người Hồ nào có thân phận như Đại tướng quân, Trực Âm không phải giết tướng quân thì còn có thể giết ai nữa?
Thạch Hổ mỉm cười:
- Hảo tiểu tử, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, đêm nay nếu ta không thể thu nạp ngươi làm bộ hạ thì ta tuyệt không cam lòng.”
Đột nhiên hắn chộp lấy cổ tay Trịnh Anh Đào đang châm rượu cho hắn, bi phẫn hỏi:
- Tại sao?
Chú thích:
(1): Nắm chắc thời cơ, tính không bỏ sót.
Thạch Hổ, Cung Chân ngồi đối diện nhau, Trịnh Anh Đào ngồi một bên hầu rượu. Hắn đặt một vò rượu lên một cái bếp nhỏ, một tay cầm quạt, khe khẽ quạt lửa, mỹ tửu nóng lên, tửu hương tỏa ra bốn phía, đoạn nhanh nhẹn lấy một đấu nhỏ múc nhiệt tửu rót vào trong chén, nghiễm nhiên trở thành một phụ nhân hiền thục hầu hạ trượng phu và khách nhân.
Thạch Hổ nâng chén lên:
- Cung huynh đệ, ta uống trước để kính ngươi. - Nói xong uống một hơi cạn chén, Trịnh Anh Đào lại rót thêm cho hắn một chén.
Cung Chân uống một ngụm, chỉ thấy nóng vô cùng, thật khó có thể nuốt trôi, không ngừng ho sặc sụa.
Thạch Hổ hỏi:
- Ngươi chưa từng uống qua rượu?
Cung Chân lắc đầu.
Thạch Hổ cười nói:
- Rất nhiều người lần đầu tiên uống rượu cũng như vậy, sau này uống nhiều thì sẽ từ từ thích.
Cung Chân nói:
- Lần đầu tiên uống rượu của tướng quân cũng giống tại hạ hôm nay chăng?
Thạch Hổ bình thản trả lời:
- Lần đó ta uống mười đấu.
Một chén rượu chỉ là một phần mười đấu, phải là một vò lớn mới gọi là đấu, lần đầu tiên hắn uống đã có thể uống mười đấu, tửu lượng thật sự kinh người.
Cung Chân than thở:
- Tại hạ chỉ thích uống lạc tương.
Thạch Hổ nghe vậy, cười to, nói:
- Thạch Hổ ta không muốn làm khó người khác. Anh Đào, ngươi tìm một chén lạc tương cho Cung huynh đệ, nhớ là phải còn nóng hổi.
Trịnh Anh Đào ứng tiếng, đoạn đứng dậy đi lấy lạc tương.
Thạch Hổ tự rót tự uống, lại uống thêm ba chén nữa, sau đó hỏi:
- Cung huynh đệ, ngươi là người phương nào?
Cung Chân đáp:
- Tại hạ là người ở Di Lăng.
Thạch Hổ “ồ” một tiếng, nói:
- Di Lăng cách Thanh Hà rất xa, ngươi đến Thanh Hà, không phải nghĩ đến làm con rể Thôi gia, thì vì chuyện gì?
Cung Chân lại hỏi:
- Tại sao tướng quân biết tại hạ không phải đến để chiêu thân?
Thạch Hổ nói:
- Cước bộ của ngươi hư phù, không phải là người có võ công, nếu có võ công thì đã không bị người ta đánh cho u đầu chảy máu như vậy. - Nói xong nở một nụ cười - Thôi gia mở luận võ chiêu thân, ngươi không có võ công, sợ rằng không thể làm tân lang được.
Cung Chân cũng không phủ nhận.
Thạch Hổ nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Bây giờ thiên hạ đại loạn, quần hùng quật khởi, dân chúng điêu đứng khổ sở, không nơi nào là an toàn, ta thấy ánh mắt ngươi chứa đựng khí phách khác hẳn người thường, hoài bão rất lớn, rất có thể ngươi đến Thanh Hà là để tìm vận khí, hy vọng làm nên nghiệp lớn?
Cung Chân lộ ra vẻ khâm phục, chậm rãi gật đầu:
- Cũng có thể nói như vậy.
Thạch Hổ nói:
- Tuy ngươi không có võ công nhưng lại hiệp nghĩa, dũng cảm, ngay cả ta mà cũng dám mạo phạm, ha ha, ta thật sự rất thích. Hay là ngươi gia nhập dưới trướng ta, nếu ngươi có bản lĩnh thật sự thì ta cam đoan trong vòng ba năm thì ngươi sẽ trở thành đại tướng quân, vang danh thiên hạ.
Cung Chân khoát tay, nói:
- Không, không, tại hạ không thích như vậy.
Thạch Hổ không nghĩ ra Cung Chân từ chối, lại nói:
- Không lẽ ngươi lo lắng không có võ công nên không làm được thuộc hạ của ta? Không cần khẩn trương, ta hoàn toàn có khả năng chỉ điểm cho ngươi võ công, khi ngươi luyện thành, có thể đối địch với thiên hạ, lúc đó sẽ nói đến chuyện điều binh khiển tướng, hành quân chinh chiến. Dưới trướng của ta cũng có rất nhiều đại tướng có biết võ công đâu?
Nói như vậy thực khiến cho thiên hạ động lòng. Thạch Lặc, Thạch Hổ võ công cực cao, ai nấy đều biết, Cung Chân cũng đã tận mắt nhìn thấy thần đao của Thạch Hổ phát uy. Thạch Hổ đáp ứng chỉ điểm võ công cho hắn, chỉ bằng một câu nói này đã là chuyện mà mỗi người trong võ lâm thầm mơ tưởng, chỉ cần đồng ý thì trong vòng ba đến năm năm, Cung Chân sẽ trở thành nhất lưu cao thủ.
Hơn nữa Thạch gia quân uy thế cực thịnh, thiên hạ vô song, lúc này tuy phương Bắc đã bình định nhưng họ Tư Mã vẫn đóng đô tại Giang Tả, nếu Cung Chân đầu nhập Thạch gia quân, sau này Nam hạ, tấn công Tư Mã hoàng triều, trường đại chiến này đủ để hắn lập nên những chiến công cái thế lưu danh thiên sử, một phen lập nên sự nghiệp hiển hách.
Đây thật sự là một sự hấp dẫn rất lớn, một cơ hội quá lớn!
Cung Chân suy nghĩ, chỉ là vẫn lắc đầu:
- Tại hạ, tại hạ không đồng ý.
Thạch Hổ ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi vì chuyện gì mà không đồng ý?
Cung Chân trầm tư một hồi, im lặng không nói, rốt cuộc cũng chậm rãi cất tiếng:
- Tướng quân giết nhiều người lắm, tại hạ không muốn giết người.
Thạch Hổ cười to mấy tiếng, bưng vò rượu lên miệng, uống ừng ực cho đến khi không còn sót giọt rượu nào, lấy tay quệt miệng, mới nói:
- Ngươi thật là biết phụ người. Ngươi có biết Hán cẩu giết bao nhiêu người Hồ chúng ta không? Hán cẩu giết đồng bào chúng ta không nháy mắt, ta quay lại giết bọn chúng, cái đó gọi là thiên lý tuần hoàn, báo ứng như vậy không phải sảng khoái lắm sao?
Cung Chân nói:
- Hán nhân xem thường, tàn sát người Hồ chúng ta, là bọn họ không đúng. Chẳng lẽ chúng ta cũng sử dụng thủ đoạn như vậy để đối phó với bọn họ?
Thạch Hổ nói:
- Ngươi đã từng nghe qua chuyện xưa của chú ta chưa?
Cung Chân gật đầu. Đương kim Trung Nguyên, sợ rằng chưa ai là chưa nghe qua Thạch Lặc truyền kỳ.
Thạch Hổ nói:
- Chú ta sinh ra tại một làng nhỏ ở Tịnh Châu, là một nông phu. Ông ta rất nhút nhát, chỉ cần ai hét vào tai một tiếng cũng sợ đến nỗi kinh hãi thất sắc. Đến năm hai mươi mốt tuổi thì Thứ sử Tịnh Châu là Tư Mã Đằng ra lệnh bắt tất cả người Hồ tại Tịnh Châu, bán sang Ký Châu làm nô lệ.
Cung Chân nói:
- Tại hạ đã nghe qua chuyện này.
- Nhưng ngươi vị tất đã biết Tư Mã Đằng vì sao lại muốn phân tán hết tất cả người Hồ ở Tịnh Châu?
Cung Chân nói:
- Tại hạ không biết.
Ánh mắt Thạch Hổ chợt hiện ra nét thống hận:
- Tịnh Châu lúc đó thiên tai dồn dập, mùa màng thất bát, lê dân không có lương thực để ăn, Tư Mã Đằng vì đề phòng người Hồ thừa cơ nổi loạn nên nghĩ ra một diệu kế, bán tất cả người Hồ, lấy tiền, mua lương thực, nuôi bọn người Hán chúng nó.
Cung Chân giận dữ, vỗ bàn:
- Cẩu quan này thật ghê tởm, không phải con người!
Thạch Hổ nói tiếp:
- Do khoảng cách từ Tịnh Châu đến Ký Châu trên một ngàn dặm. Tư Mã Đằng sợ người Hồ trên đường chạy trốn hoặc làm loạn nên bắt cứ mỗi hai người lại phải đeo chung một cái gông bằng gỗ tại cổ và cổ tay, hai người mỗi khi ăn, ngủ, di chuyển lại phải cùng nhau gánh thêm năm, sáu mươi cân gông xiềng.
Cung Chân tưởng tượng đến cảnh Thanh Lặc rơi vào thảm cảnh lúc đó, khẽ thở dài một tiếng.
Thạch Hổ tiếp tục kể:
- Chú ta trên đường đi sinh ra bệnh nặng, chỉ là nhờ bọn quan binh áp giải nghĩ rằng thiếu đi một gã nô lệ thì cũng thất thu mất một ít tiền nên mới không bỏ người lại tại hoang sơn chờ chết, mới có thể bảo toàn được tính mạng.
Cung Chân hỏi:
- Sau đó như thế nào?
Thạch Hổ tiếp lời: “Cũng may ông trời không tuyệt đường, chú ta vượt qua quãng đường ngàn dặm, đến Ký Châu thì gặp được một đạo nghĩa quân, giết sạch quan quân, cứu chú ta. Thủ lĩnh của đạo nghĩa quân này chính thái sư phó của ta Cấp Tang.
Cung Chân đối với một đoạn sự tích này đã nghe rất quen tai, nói:
- Thạch đại tướng quân gặp kỳ ngộ này, xem như tái ông thất mã, trong họa được phúc.
Thạch Hổ nói:
- Tòng phụ sau khi học được bản lĩnh thì vào một ngày, người rời khỏi quân trung, đi một hơi ba trăm dặm, một người một đao giết chết một trăm ba mươi mốt người, trên người bị thương hơn ba mươi chỗ, cuối cùng một đao chém xuống, bổ đôi đầu chó Tư Mã Đằng.
Cung Chân nghe đến đây, vỗ tay khen: “Giết hay lắm!”
Thạch Hổ nói:
- Cung huynh đệ, ngươi nói xem Hán cẩu như vậy có đáng chết hay không? Ta giết bọn chúng như giết một con chó bình thường, không hề có chút oan uổng. - Đoạn cầm chén rượu định uống, nhưng lại phát hiện ra rượu đã hết, Thạch Hổ nhíu mày - Anh Đào đi lấy lạc tương, sao lâu như vậy mà chưa thấy quay về?
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Trịnh Anh Đào một tay bưng mâm, một tay cầm bình rượu, õng a õng ẹo quay lại, mỉm cười dịu dàng nói:
- Ta biết tửu lượng của đại ca rất cao, nên đến Thôi phủ lấy thêm một bình hảo tửu nữa cho người. Tòa nhà này thật rộng lớn, lộ trình đi lại khá xa nên quay về muộn một chút.
Hắn đặt một chén lạc tương vẫn còn nóng hổi trước mặt Cung Chân.
Trịnh Anh Đào đặt vò rượu xuống, đang muốn bỏ thêm củi vào bếp lò, hâm rượu, bất quá Thạch Hổ đã nắm chặt lấy bản tay nhỏ nhắn của hắn lại.
Thạch Hổ cười nói:
- Ngươi quay về trễ, phải phạt ngươi mới đúng.
Trịnh Anh Đào thản nhiên cười, nói:
- Đại ca, huynh muốn như thế nào?
Hắn cười thật đẹp, như một đóa hoa hàm tiếu vậy, Cung Chân nhất thời quên hẳn hắn là nam nhân, tâm thần khẽ rung động, thầm nghĩ:
- Các mỹ nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành như Đắc Kỷ, Hạ Cơ, Tây Thi, Điêu Thuyền bất quá cũng chỉ đẹp như Trịnh Anh Đào mà thôi. Trách không được Đại tướng quân cũng vì sắc đẹp của hắn mà bị khuynh đảo.
Thạch Hổ nói:
- Chúng ta mới quen vị Cung huynh đệ này, ngươi xướng một khúc, cho hắn được dịp thưởng thức tiếng hát diệu kỳ của ngươi có được không?
Trịnh Anh Đào cười nói: “Đừng hỏi người ta có được không. Đại ca phân phó, Anh Đào sao dám cự tuyệt?
Hắn đằng hắng hai tiếng lấy giọng, chuẩn bị hát.
Thạch Hổ đột nhiên nói:
- Chậm đã.
Trịnh Anh Đào cười hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ huynh lại nghĩ ra trò hoa dạng gì nữa chăng?
Thạch Hổ cười nói:
- Không phải trò mới mà là trò cũ, trước khi nghe hát, phải để ta giải cơn thèm rượu đã. – Không đợi rượu nóng, đã bưng lấy vò, uống một hơi.
Trịnh Anh Đào nói:
- Con sâu rượu của đại ca mỗi khi nổi lên thì đợi một chốc cũng không được. - Nói xong lấy ra một tấm khăn tay trắng muốt, khéo léo lau đi rượu còn đọng lại trên khóe miệng và trang phụcThạch Hổ, cảnh tượng thật giống như mẫu thân từ ái đối đãi với con mình vậy.
Hắn nhìn Cung Chân giải thích:
- Đại ca là người như vậy, uống rượu cứ giống như tiểu hài tử uống nước, uống một nửa, đổ một nửa ra quần áo.
Lau xong, lại lấy thêm rượu cho vào vò trên bếp, thêm lửa cho ấm áp.
Trịnh Anh Đào mỉm cười, nói:
- Ta bắt đầu hát. – hà nhất giai nhân hề,bộ tiêu diêu dĩ tự ngu。 hồn du dật nhi bất phản hề,hình khô cảo nhi độc cư。ngôn ngã triêu vãng nhi mộ thúc hề,ẩm thực nhạc nhi vong nhân。tâm khiêm tỉnh nhi bất xử phóng hề,giao đắc ý nhi chí thân
Tạm dịch:
- Có một nàng giai nhân, ngẩn ngơ bước tiêu dao. Hồn vất vưởng lạc lối, thân hình héo úa dần mòn. Đã hứa sớm đi mà tối về, vì vui lạc thú nhân gian mà quên nhau. Lòng đoạn tuyệt mà chẳng đoái hoài, giờ phút này đang ở bên ai tình chàng ý thiếp.
Tiếng ca uyển chuyển lảnh lót nhưng bi thương. Cung Chân mặc dù nghe không hiểu nhiều lắm nhưng cũng hiểu được đại khái đôi chút, khúc ca này nói về một nữ tử bị ái lang bỏ bê, ruồng rẫy, quanh quẩn chốn phòng khuê một mình, tinh thần, thể xác vì vậy mà héo úa dần mòn. Hắn uống một ngụm lạc tương, chỉ thấy lạc tương lúc nãy còn ngọt ngào dễ nuốt, bây giờ đã trở nên đắng ngắt.
Trịnh Anh Đào tiếp tục hát:
- Y dư chí chi mạn ngu hề,hoài trinh khác chi quán tâm。nguyện tứ vấn nhi tự tiến hề,đắc thượng quân chi ngọc âm。phụng hư ngôn nhi tự tiến hề,tư thành nam chi ly ngôn。tu bạc cụ nhi tự thiết hề,quân tằng bất khẳng hồ hạnh lâm。khuếch độc tiềm nhi chuyên tinh hề,thiên phiêu phiêu nhi tật phong。đăng lan thai nhi diêu vọng hề,thần hoảng hoảng nhi ngoại thâm。phù trách úc nhi tứ tắc hề,thiên yểu yểu nhi thư âm。phiên khải khải nhi hưởng khởi hề,thanh tượng quân thượng xa âm。phiêu phong hồi nhi khởi hạp hề,cử duy ác chi chiêm chiêm。quế thụ giao nhi tương phân hề,phương khốc liệt chi ngôn ngôn。khổng tước địa tập nhi tương tại hề,huyền viên khiếu nhi trường ngâm。
Tạm dịch:
- Thiếp vì nhớ nhung mà sinh ra sầu khổ, giữ mãi tấm lòng trinh. Hằng trông mong được tiếp kiến. Tiếng hư vô ngỡ là chân thực, ở thâm cung ngỡ tại Thành Nam. Cơm đạm bạc người chẳng muốn ghé thăm. Chỉ một mình mà ôm mối tương tư, trời nổi gió ào ào lạnh giá. Ở đài cao mà trông về phía xa, chỉ còn nỗi thất vọng đọng lại mà thôi. Mây đen bao phủ, bầu trời u tối. Nghe tiếng sấm ì ầm lại nhớ đến người. Chốn khuê phòng gió lạnh tung bay, thổi màn trướng chạm nỗi cô đơn. Cành quế đan xen quấn quýt, hương nồng toả thơm. Khổng tước tụ hội , vượn đen hú dài..
Thạch Hổ vỗ tay khen:
- Hay lắm, khúc nhạc này rất hay, chỉ là hơi bi thương một chút.
Trịnh Anh Đào nói:
- Khúc hát này nguyên là năm xưa Trần hoàng hậu bị Vũ Đế ruồng bỏ, đặc ý tốn hết một trăm cân hoàng kim, tặng cho Tư Mã Tương Như để sáng tác ra khúc hát này. Vũ Đế sau khi nghe xong khúc nhạc này thì rất cảm động, lại sủng ái Trần hoàng hậu như trước.
Thạch Hổ gật đầu:
- Chuyện này ta cũng đã từng nghe Hữu Hầu nói qua.
Hữu Hầu chính là Trương Tân, quân sư của Thạch Lặc.
Người này học rộng tài cao, kỳ mưu diệu kế có một không hai trong thiên hạ, danh xưng “Cơ bất hư phát, toán vô di sách” (1), các chiến công hiển hách của Thạch Lặc có hơn phân nửa là do người này bày ra kế sách, Thạch Lặc tôn xưng hắn là “Hữu Hầu”
Hữu hầu Trương Tân, Tả tướng Thạch Hổ, hai người này một văn một võ, là hai trụ cột của Thạch Lặc. Giang hồ đã từng lưu truyền một câu nói: “Muốn phá Thạch Lặc, tiên giết Hữu hầu!” Chỉ bằng câu nói này cũng đủ hiểu Trương Tân quan trọng như thế nào đối với Thạch Lặc.
Trịnh Anh Đào tiếp tục hát:
- Tâm bằng y nhi bất thư hề,tà khí tráng nhi công trung。hạ lan thai nhi thâm giác hề,dược tòng dung vu thâm cung。hạ điện khối dĩ thích thiên hề,úc tịnh khởi nhi khung sùng。gian tòng ỷ vu đông sương hề,quan phu mỹ mỹ nhi vô cùng。tễ ngọc phân dĩ hám kim tiêu hề,thanh tăng tự chung âm。khắc mộc lan dĩ vi suy hề,sức văn khả dĩ vi lương。nan phong nhung chi du thụ hề,ly thê ngộ nhi tương xanh。thi côi mộc chi bạc lô hề,ủy tham soa dĩ khang lương。thì phảng phật dĩ vật loại hề,tượng tích thạch chi tương tương。ngũ sắc huyễn dĩ tương diệu hề,lạn diệu diệu nhi thành quang。trí thác thạch chi linh bích hề,tượng độc mạo chi văn chương。trương la khố chi mạn duy hề,thùy sở tổ chi liên võng。
Tạm dịch:
-Tâm sầu muộn mà không nguôi, tà khí thổi mà lạnh lùng. Xuống đài lan mà nhìn quanh, bồi hồi dạo chơi chốn thâm cung. Đại điện cao vút chín tầng mây, nguy nga trong không trung. Dừng chân đứng dưới phòng Đông, chỉ thấy huy hoàng lộng lẫy khôn xiết. Nâng then ngọc lay động khuyên vàng, tiếng vang xa tựa chuông ngân. Cột khắc mộc lan, hoa văn trang trí làm rường, lung linh đang xen. Gỗ quý bịt đầu, lạnh lẽo phòng không. Có thể lấy gì so sánh, Tích Thạch sừng sững vươn cao. Năm sắc cùng nhau tương chiếu, ánh toả sáng lạn huy hoàng. Đá hoa trên nền gạch, tựa như lưng rùa vẽ hoa văn. Lụa bạch làm màn che, trướng giăng giăng.
Hắn buồn bã, hát đến đây thì ngừng lại giải thích một chút:
- Đoạn này chính là nói hoàng cung mặc dù nguy nga tráng lệ nhưng cuộc sống của hoàng hậu trong chốn thâm cung thì thật là cô đơn tịch mịch. Than ôi! Tâm thật khổ sở.
Thạch Hổ nói:
- Hán Vũ Đế thật là có mới nới cũ, vô ơn phụ bạc, nếu ta sinh ra tại thời đó, nhất định sẽ một đao đâm xuống ngực hắn bảy tám lỗ, xem hắn còn có thể phụ bạc ai nữa không.
Tâm tình của Trịnh Anh Đào tựa hồ cũng bị cảm xúc bi thương của khúc hát truyền sang, hốc mắt ngân ngấn nước mắt, nghẹn ngào hát tiếp:
- Phủ trụ tương dĩ tòng dung hề, lãm khúc thai chi ương ương。bạch hạc ngao dĩ ai hào hề,cô thư táo vu khô dương。nhật hoàng hôn nhi vọng tuyệt hề,trướng độc thác vu không đường。thị minh nguyệt dĩ tự chiếu hề,tồ thanh dạ vu động phòng。viên nhã cầm dĩ biến điều hề,tấu việt tư chi bất khả trường……
Tạm dịch:
- Nâng then cài bước tiêu dao, từ Khúc Đài ngắm trời cao. Bạch hạc ai oán kêu than, cánh chim lẻ bóng mỏi cánh vỗ. Hoàng hôn về lòng đau nhói không quên, một mình buồn bã phòng không. Trăng soi bóng lẻ loi đơn độc, đêm thanh nhớ ngày động phòng. Lấy đàn tấu nhã khúc, giải nỗi sầu nhưng lại chẳng xong…
Một khúc đã xong, Trịnh Anh Đào lau khô lệ ngân trên mặt, nói:
- Bêu xấu với đại ca và Cung công tử.
Thạch Hổ vỗ tay khen hay:
- Khúc ca này thật kỳ diệu, chỉ là bi thương quá. Nghe nhiều tất thương thân. – Ôn nhu nói – Hát nhiều cũng sẽ thương thân, ngươi sau này không nên thường xuyên hát những khúc hát này nữa.
- Vâng, Anh Đào sau này sẽ không xướng những khúc ca bi thương nữa.
Thạch Hổ cười ha hả:
- Nghe lời ta cũng không cần phải nghe đến mức này, đại ca vẫn chưa làm hoàng đế, không phải như kim khẩu hạ thánh chỉ, ngươi chỉ cần nghe sáu, bảy phần là được, chỉ cần hạn chế hát những khúc hát bi thương là đại ca đã cao hứng lắm rồi.
Cung Chân nghe xong, tâm thần chấn động, đầu ong ong. Dân gian đồn đãi Thạch Lặc muốn phế Hán Vương, tự mình lên ngôi hoàng vị. Bây giờ Thạch Hổ lại nói chính mình “chưa” phải là hoàng đế, không lẽ Thạch Lặc thật sự có lòng soán ngôi?
Đêm nay Thạch Hổ tâm tình vui vẻ, cao hứng, không biết đã uống bao nhiêu rượu, vừa uông vừa đem kiến văn uyên bác của mình trên giang hồ nói cho Cung Chân nghe. Cung Chân tuy kiến thức thô lậu nhưng lại là người thông minh đĩnh ngộ, tâm tư linh mẫn, nghe một hiểu mười, lời qua tiếng lại, hai người càng nói chuyện càng trở nên tâm đắc.
Thạch Hổ đột nhiên lại hỏi:
- Ngươi thật sự không chịu gia nhập liên minh Thạch gia quân của chúng ta?
Cung Chân đáp:
- Không.
Thạch Hổ nói:
- Ngươi lúc nãy thấy ta trong chốc lát giết mười tám gã Hán nhân, giết người không đúng chăng?
Cung Chân thẳng thắn đáp: “Đúng vậy.”
Thạch Hổ giải thích:
- Điền Kỳ Lân chết là đáng, nhưng ngươi có biết vì sao ta giết mười bảy người còn lại không?
Cung Chân lắc đầu, nghĩ thầm:
- Thạch Hổ lúc đó không phải đã nói Trực Âm giết mười tám người Hồ cho nên hắn phải giết mười tám người Hán để trả thù, không lẽ còn nguyên nhân nào khác?
Thạch Hổ nói:
- Giết người Hồ chính là Trực Âm, một trong thập thất hữu của Sát Hồ thế gia. Ngươi có biết Sát Hồ thế gia là môn phái thế nào không?
Cung Chân đáp:
- Không biết.
Thạch Hổ chậm rãi giải thích:
- Gia chủ của Sát Hồ thế gia là một gã điên, tự xưng là hậu nhân của Hiên Viên hoàng đế, võ công được chân truyền từ hoàng đế. Võ công của hắn rất cao, có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
- Theo ta được biết thì mười một năm trước, Hiên Viên Long xuất đạo, sáng lập ra Sát Hồ thế gia, hiệu triệu giết hết tất cả người Hồ. Lời hiệu triệu của hắn vừa phát ra, toàn bộ người Hồ trên thiên hạ nổi giận, tập hợp Hung Nô, Tiên Ti, Yết, Khương, Để, Ô Hằng, Ô Hoàn, Hồn Thoát, Mạc La, Đột Quyết, Ô Hử, Điền, Lô Thủy Hồ, tổng cộng mười ba bộ tộc tinh anh của người Hồ, gồm ba trăm ba mươi hai nhất lưu cao thủ, phục kích Hiên Viên Long tại bờ suối Bất Kiệt, đánh một trận thiên hôn địa ám, nhật nguyệt ảm đạm, có thể nói là không tiền tuyệt hậu. Lý Hùng phái ra bảy mươi bảy cao thủ Để tộc, đều bị Hiên Viên Long giết sạch. Đoạn thị tứ huynh đệ người Tiên Ti: Đoạn Thất Địch, Đoạn Thất Sanh, Đoạn Thất Hoán, Đoạn Thất Đan, bốn người trúng một chưởng của Hiên Viên Long, cả người nát bấy, chỉ có Đoạn Thất Đan may mắn trốn thoát. Thái sư phụ của ta Cấp Tang cũng tử thương mà chết dưới tay hắn.
Cung Chân cả kinh, vội hỏi:
- Cấp Tang sư phó cũng chết bởi tay hắn?
- Không sai. Theo lời những người còn sống sót thì mặc dù võ công Thái sư phó cao thâm nhưng vẫn không thể tiếp được ba chiêu của Hiên Viên Long. Sau khi cuộc chiến kết thúc, ta và chú ta đã đến Bất Kiệt tuyền để nhặt xác Thái sư phụ, đến đó chỉ thấy thi thể Thái sư phụ bị đánh gãy hết xương lồng ngực, hiển nhiên là bị Hiên Viên Long dùng ngạnh trảo móc ra trái tim mà chết. Thái sư phụ ngạnh công cực cao, đao thương bất nhập, ta cũng được chân truyền từ người, không ngờ lại bị một trảo của Hiên Viên Long phá đi!
Cung Chân hỏi:
- Vậy võ công của Hiên Viên Long cuối cùng đã đạt đến cảnh giới nào?
Thạch Hổ đáp:
- Ta cũng không dám chắc. Hai năm trước A Kiên Nhu Nhân của Ô Hoàn tộc đến tìm chú ta, người này cũng là một người sống sót từ cuộc chiến tại Bất Kiệt tuyền năm đó. Năm đó A Kiên Nhu Nhân được công nhận là đệ nhất cao thủ Hồ tộc, cùng Hiên Viên Long giao thủ mười chiêu, cuối cùng bị Hiên Viên Long bẻ gãy một cánh tay, đau đớn quá mà ngất. Bất quá Hiên Viên Long không giết hắn, lại nói - Từ khi ta xuất đạo đến nay thì ngươi là người duy nhất có thể chống đỡ được mười một chiêu của ta, cho nên ta không giết ngươi.
- Lúc đó chú ta và A Kiên Nhu Nhân bàn luận võ học một ngày một đêm, ta cũng ở bên cạnh, A Kiên Nhu Nhân đối với võ học nghiên cứu thâm sâu, ta tự thẹn là không bằng hắn. Sau đó tòng phụ và A Kiên Nhu Nhân cùng nhau hóa giải mười một chiêu ngày đó của Hiên Viên Long, lại kiểm tra lại vết thương của A Kiên Nhu Nhân, cuối cùng rút ra được một kết luận – Hiên Viên Long không biết là người hay là thần, có thể luyện được võ công đến mức siêu phàm nhập thánh như vậy! – Ha ha, chú ta trời sanh dị bẩm, tung hoành tại giang hồ, chiến trường, chưa bao giờ gặp đối thủ, lúc đó lại thừa nhận không phải đối thủ của Hiên Viên Long. Ta nghe xong thật không dám tưởng tượng đến vị…cuồng nhân Hiên Viên Long kia võ công cao đến mức nào nữa.
Cung Chân nghe xong, cả người ngẩn ra, thẫn thờ, không ngừng tưởng tượng đến võ công cái thế của Hiên Viên Long, đoạn hỏi:
- Vậy kết quả của trận chiến tại Bất Kiệt tuyền như thế nào?
Thạch Hổ nói:
- Ba trăm hai mươi hai cao thủ Hồ tộc chỉ còn ba mươi ba người sống sót, song đều bị trọng thương. Hiên Viên Long mặc dù võ công cái thế nhưng bị nhiều cao thủ quần công nên cũng trọng thương. Nghe nói xương cốt trong người hắn không chỗ nào là không gãy, da thịt trên cơ thể không chỗ nào lành lặn, chỉ có thể nằm trên mặt đất, thoi thóp chờ chết. Toàn trường khi đó chỉ còn duy nhất một người không bị thương – Hán Vương.
Cung Chân ngắt lời: “Hán Vương?”
Thạch Hổ đáp:
- Chính là đương kim thiên tử Hán Vương. Năm đó tiên đế vẫn còn tại vị, Hán Vương là một viên mãnh tướng dưới trướng tiên đế, được phong làm Sở Vương. Người này mười lăm tuổi đã có thành tựu đối với kiếm đạo, lại thêm thần lực trời sinh, có thể giương cung ba trăm cân, tại Hung Nô Lưu gia tộc không ai có thể sánh kịp. Trận chiến tại Bất Kiệt tuyền, tiên đế đã phái Sở Vương suất lĩnh sáu mươi cao thủ Hung Nô tham dự phục kích Hiên Viên Long.
Cung Chân nói:
- Nghe tướng quân nói thì Hiên Viên Long bây giờ vẫn còn sống trên thế gian, dám chắc ngày đó Hán Vương không thể giết chết hắn? Nhưng hắn trọng thương như vậy làm sao có thể chạy thoát?
Thạch Hổ nói:
- Hán Vương nhìn thấy thảm trạng của Hiên Viên Long, chắc mẩm hắn phải chết chín phần, một kiếm chém xuống, hòng cắt lấy thủ cấp Hiên Viên Long, ai ngờ kiếm đến cổ, Hiên Viên Long hét lên một tiếng, tung chưởng trúng giữa ngực Hán Vương.
Thạch Hổ vuốt cằm nói tiếp:
- Hiên Viên Long vốn vẫn có thể hoạt động, một chưởng này phá gẫy hết xương sườn Hán Vương, ngũ tạng thương tổn. Một thân võ công cao cường của Hán Vương hoàn toàn bị phế bỏ.
Cung Chân tiếp tục hỏi:
- Vậy Hiên Viên Long lúc đó đã trốn thoát?
- Không sai, hắn sau khi trốn thoát thì biệt tích giang hồ, Sát Hồ thế gia bặt tiếng nhiều năm. Chúng ta đều tưởng hắn đã chết, ai ngờ bốn năm sau đó truyền ra tin tức hắn thành hôn, Sát Hồ thế gia sau đó do thê tử của hắn là Phượng Hoàng phu nhân chủ trì đại cục, một lần nữa nổi lên, thanh thế so với trước kia còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cung Chân trầm ngâm giây lát, đoạn nói:
- Hiên Viên Long nếu không hiện thân thì phỏng chừng cũng có thể đã chết. Phượng Hoàng phu nhân có thể chỉ là mượn danh tiếng của Hiên Viên Long, hư trương thanh thế, triệu tập cao thủ gia nhập liên minh Sát Hồ thế gia mà thôi.
Thạch Hổ nhìn Cung Chân, ánh mắt lộ ra vẻ tán dương:
- Lúc đầu chúng ta cũng nghĩ như vậy, sau thám tử hồi báo mới phát hiện ra Hiên Viên Long thật sự vẫn còn sống, chỉ là bị thương quá nặng nên vẫn phải dưỡng thương mà thôi. Mặt ngoài Sát Hồ thế gia do Phượng Hoàng phu nhân chủ trì nhưng thực ra người đứng sau màn quyết sách vẫn là Hiên Viên Long như trước.
Cung Chân động tâm hỏi:
- Nếu Hiên Viên Long chưa chết, một khi hắn chữa lành thương thế thì….
Thạch Hổ cười khổ nói:
- Người Hồ vĩnh viễn sẽ không có ngày thanh bình. Bảy năm qua Hán Vương và chú ta liên hợp với Lý Hùng và Tiên Ti - tứ tộc. Không ngừng điều tra xem Hiên Viên Long đang dưỡng thương nơi nào, chỉ cần phát hiện ra thì lập tức một lần nữa tập trung cao thủ Hồ nhân, đem gã điên này chém thành trăm mảnh. Bây giờ thực lực của Hồ nhân so với mười năm trước đã mạnh hơn nhiều. Cho dù Hiên Viên Long đã khỏi hẳn thương thế, nếu chúng ta tìm được, hắn cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Cung Chân nói:
- Chỉ mong là như vậy. Hiên Viên Long đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà muốn giết Hồ nhân trong thiên hạ?
Thạch Hổ đáp:
- Hắn cho rằng thiên hạ đại loạn là vì người Hồ làm việc ác, chỉ cần giết sạch người Hồ tại Trung Nguyên, chỉ chừa lại huyết mạch của hoàng đế, khi đó thiên hạ sẽ thái bình. Vì vậy hắn mới liên hợp với các cao thủ đồng đạo, sáng lập nên Sát Hồ thế gia.
- Giờ phút này ngươi đã hiểu tại sao Sát Hồ thế gia lại phải giết người Hồ tại Chiêu Tế quán chưa?
Cung Chân đáp: “Hiểu.”
Thạch Hổ nói:
- Trực Âm biết ta đến Thanh Hà, nên cố ý giết chết mười tám Hồ nhân, làm giảm khí thế của ta. Hừ, ta liền giết mười tám gã Hán nhân, trả lại cho hắn.
Cung Chân không phục, nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ, Trực Âm giết người, đúng ra phải tìm hắn thường mạng mới đúng, như thế nào lại lạm sát kẻ vô tội?
Thạch Hổ lại nói:
- Sát Hồ thế gia giết một người Hồ, ta sẽ giết lại một người Hán, như vậy thì sau này bọn chúng sẽ phải e dè. Đó là đạo lý “dĩ sát chỉ sát”.
Cung Chân có chút không hiểu “dĩ sát chỉ sát” là như thế nào?
Thạch Hổ suy nghĩ một hồi, cho hắn một cái ví dụ:
- Nói như thế này nhé, trên sa trường, nếu muốn giết một một ngàn người thì phải cần mười ngàn người, một trăm ngàn người mới có thể áp đảo, chiến thắng hoàn toàn. Ngươi thử nghĩ xem, khi xưa Tần Thủy Hoàng, Hán Cao Tổ thống nhất Trung Nguyên, bình định thiên hạ thì cần phải giết bao nhiêu người, gây nên cảnh sinh linh đồ thán? Nhưng ta không cần biết chuyện đó, ta chỉ biết một điều là sau đó thiên hạ thái bình, quốc thái dân an. Giết một người nhưng có thể làm cho nhiều người sống sót. Đó chính là đạo lý “dĩ sát chỉ sát”.
Cung Chân suy nghĩ một lát, đối với cái đạo lý này vẫn cảm thấy không thông suốt, chỉ là không biết phản bác như thế nào, lắc đầu nói: “Cái này…”
Thạch Hổ dường như đang suy nghĩ đến một vấn đề khó khăn, ngửa mặt uống cạn chén rượu trước mặt, nói:
- Sát Hồ thế gia căn cơ vững chắc, thế lực đã sớm ăn sâu vào Trung Nguyên, so với Tư Mã Tấn triều còn có phần mạnh mẽ hơn. Nếu không phải có Hiên Viên Long can thiệp thì Hán Vương đã sớm quét sạch nhà Tư Mã tại Trường An, làm sao còn để cho bọn chúng chạy về Giang Tả, di họa về mai sau như vậy?
Hắn lại cười ha hả, nói:
- Hiên Viên Long coi Thạch gia quân bọn ta như cái đinh trong mắt, muốn giết sạch bọn ta, khi đó hắn mới có thể ăn ngon ngủ yên, là vì trong thiên hạ cũng chỉ có ta và tòng phụ ta là có đủ lực lượng để cùng Sát Hồ thế gia tranh đấu một phen. Nếu không thì Hồ nhân đã sớm bị tên điên này giết sạch.
Trong đầu Cung Chân lúc này chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn thốt lên:
- Đại tướng quân, không hay, Trực Âm đến Thôi phủ chính là vì muốn giết tướng quân!
Ánh mắt Thạch Hổ lại lộ ra vẻ tán dương, hỏi:
- Tại sao ngươi nói vậy?
Cung Chân lại hỏi:
- Trực Âm tại Sát Hồ thế gia là một nhân vật rất quan trọng đúng không?”
“Không sai.”
Cung Chân nói:
- Giết mười tám Hồ nhân chỉ là việc nhỏ, tại sao lại phải huy động đến đại nhân vật như Trực Âm xuất thủ? Hắn đến Thôi phủ, nhất định phải có việc quan trọng.
Thạch Hổ đáp: “Không sai.”
Cung Chân lại hỏi tiếp:
- Tôn chỉ của Sát Hồ thế gia chính là muốn giết sạch người Hồ ở Trung Nguyên?
“Không sai.”
Cung Chân tiếp tục nói:
- Trong phương viên ngàn dặm quanh đây, e là không có người Hồ nào có thân phận như Đại tướng quân, Trực Âm không phải giết tướng quân thì còn có thể giết ai nữa?
Thạch Hổ mỉm cười:
- Hảo tiểu tử, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, đêm nay nếu ta không thể thu nạp ngươi làm bộ hạ thì ta tuyệt không cam lòng.”
Đột nhiên hắn chộp lấy cổ tay Trịnh Anh Đào đang châm rượu cho hắn, bi phẫn hỏi:
- Tại sao?
Chú thích:
(1): Nắm chắc thời cơ, tính không bỏ sót.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook