Ngũ Hành Thiên
-
Chương 690: Hồng soái
Dịch: hoangtruc
Biên giới Thần quốc và Phỉ Thúy Sâm, đề phòng sâm nghiêm.
Lữ Tư Yến dò xét doanh địa như thường ngày. Nàng không có vẻ ngoài dễ coi cho lắm, đã vậy lại thêm hàng mày rậm đầy khí khái hào hùng. Ngoại trừ lúc cười, khóe mắt cong lên có thêm chút nữ tính ra thì trong mắt người khác nàng chỉ là một nữ nhân kỳ quái. Nữ hài khác lúc ở Luyện Thể đã quan tâm tới dung mạo của mình, cố làm sao cho mình càng thêm xinh đẹp nhất, còn nàng lúc đó lại như không quan trọng chuyện đó rồi.
Thường ngày nàng làm việc không khác gì những nam nhân khác, chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt, tùy tiện, không giữ ý tứ. Có điều nếu ngươi cho rằng nàng là người dễ bị ăn hiếp, thì chuẩn bị tinh thần nếm thử nắm đấm to như cái bát úp của nàng ta đi!
Đoàn người đều khó hiểu khi Hồng Soái chọn lấy một người kỳ quái như vậy làm phụ tá. Nói thật, ai ai cũng biết Hồng Soái yêu sâu sắc tiểu công chúa trong Tiên Ma cung kia, thế nhưng cũng không đến nỗi tìm một ả đàn ông làm phụ tá như vậy a.
Cả ngày chạm mặt, tìm người xinh đẹp chút, thuận mắt chút có phải hay hơn không?
Trừ bỏ điểm đàn ông kia đi thì không có gì đáng giá bắt bẻ ở Lữ phó nữa cả. Chiến lực dũng mãnh cường hãn, làm việc nghiêm túc, chỉ cần là chuyện Hồng soái phân phó thì đều nghiêm chỉnh chấp hành.
Ví dụ như tuần xét,
Bây giờ là tình huống như thế nào chứ? Cuộc chiến Tông Sư vừa mới chấm dứt, Phỉ Thúy Sâm bây giờ hẳn đã loạn thành một bầy, còn có tâm tư đâu mà đến khiêu khích? Lữ phó há lại không biết? Thế nhưng vẫn theo đúng cương vị đến giờ đến tuần tra, đoàn người cũng không dám có chút lười biếng.
Có người không tránh được dùng vài lời chất vấn Lữ phó vài câu, nói dù sao cũng không có chuyện gì, không bằng cho đoàn người nghỉ ngơi một chút. Lữ phó nhíu mày phản bác, làm sao không có chuyện gì uy hiếp? Lỡ như Nhạc Bất Lãnh đến thì làm sao?
Đoàn người á khẩu không trả lời được.
Nghe đồn tính khí vị tân tấn Tông Sư này xưa nay rất không xong, hỉ nộ vô thường. Nếu như mất hứng, không khéo ông ta sẽ chạy thẳng đến doanh địa giày vò bọn họ một hồi, lúc đó chắc chắn không thể chống chịu nổi. Hơn nữa, vị tân tấn Tông Sư này còn chưa từng che giấu qua chuyện chán ghét và căm hận Huyết tu đến thế nào.
Thế nhưng ông trời à, ai cầm chân được một vị Tông Sư hả?
Nhìn ra được sắc mặt Lữ phó không tốt, tùy thời có thể động thủ, đoàn người thức thời ngậm miệng lại. Nhưng bọn họ không khỏi bí mật nói thầm với nhau, Nhạc tông mà tới thì bọn hắn có đề phòng hay không cũng có gì khác nhau chứ?
Cũng may là qua vài ngày chờ đợi lo lắng, chuyện đoàn người lo lắng nhất vẫn chưa xảy đến, mọi người bắt đầu yên tâm lại.
Huống hồ còn có Hồng soái ở đây. Mọi người cảm thấy mặc dù Hồng soái so ra kém Tông Sư nhưng không phải không có sức hoàn thủ. Lúc trước Hồng soái mới quản lý hai Thần Bộ Thần Long và Thần Vu chẳng phải cũng áp dụng phương pháp đơn giản thô bạo nhất đấy sao? Hầu như cứ phàm là cao thủ hàng đầu hai bộ đều bị Hồng Soái chỉnh đốn lấm đầy bụi đất cả.
Sau lần đó, trước mặt Hồng soái hai đại Thần Bộ đều trở nên dễ bảo hẳn, không dám có chút cãi lời.
Lữ Tư Yến dò xét đại doanh xong, mới yên lòng trở về.
Tin tức bên kia truyền tới, nghe nói có đại sự xảy ra, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đến Diệp soái còn không rõ tung tích.
Lúc trước Lữ Tư Yến còn thầm bất mãn với chiến công mà tiền tuyến kiếm được, hôm nay lại cảm thấy may mắn không thôi.
Diệp soái cùng Hồng soái được đoàn người đùa giỡn xưng là Bạch Hồng nhị soái. Bạch soái chính là Diệp Bạch Y, mà Hồng soái thì là Hồng Ma Quỷ. Địa vị Bạch soái cao hơn Hồng soái, theo số lượng thống lĩnh Thần Bộ thì có thể nhìn ra được.
Bàn về trình độ, tất cả mọi người đều cảm thấy Hồng soái phải kém một bậc so với Bạch soái.
Một tay Bạch soái xây dựng nên sáu Thần Bộ, danh vọng vô song, Thần quốc không người không phục.
Hồng soái mạnh mẽ ở vũ dũng cá nhân, hầu như đây là ấn tượng của tất cả mọi người. Sau khi Hồng soái thu phục hai Thần Bộ thì ấn tượng này càng thêm sâu đậm.
Lúc ban đầu Lữ Tư Yến cũng cảm thấy như vậy, nhưng càng ở bên cạnh Hồng soái thì nàng càng thêm bội phục chủ soái của mình. Đôi khi nàng cũng thấy nghi hoặc, cũng nghiêm túc suy nghĩ, Hồng soái không làm ra chuyện gì nổi trội a, thế nhưng sao bản thân lại sẽ cảm thấy bội phục như vậy?
Dò xét xong, nàng sẽ đúng giờ báo cáo với Hồng soái.
Đi vào soái trướng thủ vệ sâm nghiêm, trong soái trướng chỉ có một mình Hồng soái.
Doanh trướng vô cùng đơn giản, Hồng soái không chú trọng tới hưởng thụ, mà thuộc hạ cũng không dám xa hoa lãng phí.
Dù là lúc nào, Hồng soái cũng không tháo tấm mặt nạ băng lãnh kia xuống. Tấm mặt nạ đen đỏ giao nhau, hòa cùng con mắt xanh thẫm bày ra một vẻ mỹ cảm đặc thù, như thể đêm tối hòa trộn cùng hỏa diễm và hải dương bao quanh, đầy thần bí bất định khiến người ta khó lòng nắm bắt được.
Lữ Tư Yến báo cáo như thường lệ, nhưng chẳng hiểu sao nàng cảm thấy hôm nay tinh thần Hồng soái có chút xao động, không tập trung. Trong lòng nàng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ có tình huống đột phát? Tính tình nàng ngay thẳng, trong lòng không giấu giếm điều gì, bèn hỏi thẳng: "Đại nhân, có chuyện gì chưa chu toàn sao?"
Hồng Ma Quỷ như giật mình tỉnh mộng lại, lắc đầu: "Không có việc gì."
Lữ Tư Yến nghe vậy, cũng không hỏi nhiều, hành lễ nói: "Vậy thuộc hạ cáo lui."
Bỗng nhiên Hồng Ma Quỷ gọi lại: "Đợi chút."
Lữ Tư Yến dừng bước lại, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Nàng chưa từng gặp qua bộ dáng đại nhân thế này bao giờ.
Hồng Ma Quỷ trầm ngâm nói: "Phân phó xuống dưới, đề cao cảnh giác."
Lữ Tư Yến miệng thẳng tâm nhanh vô thức hỏi: "Chẳng lẽ Nhạc tông sắp tới?"
Hồng Ma Quỷ cười khổ: "Nhạc Bất Lãnh sẽ không tới, nhưng bệ hạ đã vào Phỉ Thúy Sâm."
Lữ Tư Yến sững người, tích tắc sau sắc mặt đại biến, thậm chí còn quên hành lễ, lảo đảo đi ra bên ngoài.
Đầu của nàng ông ông quay cuồng, chẳng lẽ cuộc chiến Tông Sư lại sắp mở ra?
Cuồng phong lạnh thấu xương quét ngang qua vân hải, không ngừng không nghỉ. Con sông cuối cùng sẽ đổ về biển lớn, thế nhưng gió lao nhanh theo sông không thôi, cuối cùng sẽ đổ về nơi nào đây?
Vân hải trắng tinh nhìn không tới đâu cuối, chỉ đầy những mây là mây, từng đám từng đám như thể từng con sóng mây, cuồn cuộn không dứt. Có đám mây theo gió tản dần đi, có đám mây dần tích tụ mà sinh ra. Có sinh có diệt, biến ảo vô thường.
Trong tiếng gió đó, có hai bóng người đang giằng co.
Đế Thánh thân hình cao lớn, lưng rất rất thẳng, khiến người ta có cảm giác như núi cao nguy nga. Ánh mắt của ông ta vĩnh viễn tràn ngập ánh nhìn như từ trên cao nhìn xuống, mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt như muốn nghiền nát người khác.
Nhạc Bất Lãnh lại thua kém nhiều lắm. Ông ta còm cõi nhỏ gầy, quần áo tả tơi, như thể lão nông tùy thời nhìn thấy ngoài đồng ruộng. Rõ ràng là mặt trời đang treo cao, ánh mặt trời chói mắt, thế nhưng quanh người ông ta lại là một vùng hắc ám hư vô bao phủ như thể ánh mặt trời bị thứ gì đấy cắn nuốt cả rồi.
Đế Thánh cảm khái nói: "Không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể đánh bại Đại Cương."
Giọng ông ta như kim thạch, uy nghiêm khí phách.
Nhạc Bất Lãnh lắc đầu: "Hắn thất bại do chính hắn."
"Thua do chính hắn?" Đế Thánh như có điều suy nghĩ, chợt ánh mắt như hiểu ra: "Chúc mừng Nhạc huynh đạt được sở nguyện, nhân sinh vui vẻ."
Nhạc Bất Lãnh giống như cười mà không phải cười, trào phúng nói: "Có thể được đường đường là Đế Thánh gọi một câu Nhạc huynh, thật sự được sủng ái mà lo sợ."
Đế Thánh cũng không tức giận: "Nhạc huynh đã đăng đường nhập điện, có thể cùng đám người trẫm kề vai sát cánh, dĩ nhiên xứng với danh xưng là huynh chứ."
Nhạc Bất Lãnh có chút không kiên nhẫn: "Ngươi tới đây không phải chỉ xưng huynh gọi đệ với lão phu cứ? Đến đây đi, thống thống khoái khoái đánh một trận vậy."
Đế Thánh mỉm cười: "Nhạc huynh hà tất cố làm ra vẻ? Nếu trẫm không nhìn lầm, Nhạc huynh bị thương không nhẹ, thọ nguyên khó mà kéo dài."
Nhạc Bất Lãnh hặc hặc cười: "Đã biết rõ khó thoát khỏi mắt ngươi. Có điều hai ta đều như vậy cả, tử chiêu cuối cùng của An Mộc Đạt có tư vị không dễ chịu hả?"
Đế Thánh thản nhiên nói: "Đương kim Tông Sư rải rác, quạnh quẽ đến thảm thương, sao không nâng cốc hân hoan? Trẫm và Nhạc huynh có lẽ không nên có ân oán."
Nhạc Bất Lãnh không nhịn được nói: "Bớt nói nhảm đi, nhìn xem ra vẻ đạo mạo, tâm tư bẩn thỉu xấu xa, định đến kiếm tiện nghi?"
"Xem ra Đại Cương không chết." Đế Thánh khẽ cười một tiếng, nói tiếp: "Trẫm không rõ, Nhạc huynh cả đời chống đối Đại Cương, làm sao lại còn bảo vệ hắn?"
Nhạc Bất Lãnh nghiêm túc đáp: "Lão phu khiêu chiến hắn chỉ là muốn đấu với hắn, không phải căm hận hắn. Lão phu còn không có đánh bại hắn sao để hắn chết trong tay ngươi được?"
"Nguyên lai hắn là tự thất bại thật..."
Đế Thánh cau mày, có chút nghi hoặc, lại có chút ít thoải mái.
Đột nhiên Nhạc Bất Lãnh nổi điên, không nhịn được nói: "Lão phu không muốn lãng phí sức lực với ngươi. Chẳng qua nếu như ngươi không đi, lão phu nhất thời ngứa tay không nhịn được, vậy sẽ không nhịn nữa đâu đấy."
Đế Thánh đã có được đáp án, cao giọng cười một tiếng dài: "Nhạc huynh tâm tính cao thượng, bội phục! Như vậy đành từ biệt, núi cao sông dài, ngày sau gặp lại!"
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nhạc Bất Lãnh nhìn xem bóng lưng Đế Thánh rời đi, ánh mắt phức tạp.
Ông ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Phỉ Thúy Sâm, không biết đang suy nghĩ gì.
....
Tất cả mọi người trên Phong Xa Kiếm đã mỏi mệt không chịu nổi, trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ lo âu, bầu không khí dị thường áp lực.
Bọn hắn đã tìm tòi vài ngày, vẫn không phát hiện bất kì dấu vết gì của Ngải Huy để lại.
Nhất định Ngải Huy đã xảy ra chuyện!
Mọi người đều vô cùng hiểu rõ Ngải Huy, nếu không xảy ra chuyện thì tuyệt đối Ngải Huy sẽ không rời khỏi mọi người. Ngày đó huyết quang đầy trời, khiến mọi người sinh ra liên tưởng không tốt.
Vạn nhất Ngải Huy thật sự thành Huyết tu...
Ý tưởng đáng sợ này không ai nói ra, nhưng đều quanh quẩn mãi trong lòng mọi người, cho nên bọn họ càng thêm lo lắng cho Ngải Huy. Bọn họ không lo Ngải Huy biến thành Huyết tu mang đến hậu quả thế nào, mà lo lắng vận mệnh đã quá bất công với Ngải Huy đi.
Không phải là những nòng cốt của Tùng Gian Phái thì không ai hiểu rõ, Ngải Huy đã phải gánh chịu thống khổ và bất hạnh thế nào trong cuộc chiến Tùng Gian Thành. Nếu như vạn nhất Ngải Huy thật sự biến thành Huyết tu, thì hắn nên làm thế nào đây?
Nếu đây là vận mệnh, vậy thì sẽ tàn khốc đến mức khiến bọn hắn không rét mà run.
Lâu Lan rũ cụp lấy đầu, trong lòng đầy hối hận cùng áy náy. Sử dụng kiếm hấp thu huyết nhục huyết thú là ý tưởng của Lâu Lan. Lâu Lan hiểu được, rất có thể huyết nhục huyết thú hấp thu kia đã dẫn phát những hậu quả không tốt.
"Bên kia có biến!"
Bỗng nhiên người hô lớn, tất cả mọi người trên Phong Xa Kiếm xoát cái ngẩng phắt đầu lên.
Kiếm đà trong lòng bàn tay Thạch Chí Quang nhu hòa chuyển động, Phong Xa Kiếm kéo lê một đường vòng cung duyên dáng phi thẳng về hướng Tây Bắc. Không cần ai nhắc nhở, hắn tập trung vào một chỗ, nơi đó thật sự quá bắt mắt rồi.
Cái hố sâu cháy đen thật lớn nằm ngay giữa dãy núi.
Có thể tưởng tượng, lúc ấy nơi đây bạo phát chiến đấu mãnh liệt cỡ não!
Bỗng nhiên Lâu Lan mở to hai mắt: "Nơi này có mùi của Ngải Huy!"
Tất cả mọi người chấn động tinh thần, không đợi Phong Xa Kiếm dừng hẳn, mọi người đã nhao nhao nhảy xuống Phong Xa Kiếm.
"Nguyên lực chấn động kỳ quái!"
"Như là Ngũ Hành Nguyên lực, hình như là Thiên Diệp Bộ!"
"Còn có một loại Ngũ Hành Nguyên lực khác, Ngải Huy đã từng nói qua, là Hỗn Độn Nguyên lực của Mục Thủ Hội?"
"Mùi máu tươi đậm đặc thật..."
Một câu này thốt ra, tất cả mọi người im phăng phắc, mà người đội viên vừa nói ra câu này đầy hối hận, chỉ muốn tự bạt tai mình vài cái.
Hai mắt Lâu Lan tỏa sáng đỏ lập loè, nó có thể nhìn thấy nhiều nội dung nữa.
Sa Hạch "Tử Dạ" vận chuyển hết tốc lực, phân tích những tin tức này.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến một hồi chấn động kỳ lạ,
Xảy ra chuyện gì vậy? Lần đầu tiên Lâu Lan gặp phải tình huống như vậy.
Không đợi Lâu Lan kịp phản ứng, "Tử Dạ" lại động, như không bị khống chế mà vận chuyển với tốc độ điên cuồng chưa từng có.
Biên giới Thần quốc và Phỉ Thúy Sâm, đề phòng sâm nghiêm.
Lữ Tư Yến dò xét doanh địa như thường ngày. Nàng không có vẻ ngoài dễ coi cho lắm, đã vậy lại thêm hàng mày rậm đầy khí khái hào hùng. Ngoại trừ lúc cười, khóe mắt cong lên có thêm chút nữ tính ra thì trong mắt người khác nàng chỉ là một nữ nhân kỳ quái. Nữ hài khác lúc ở Luyện Thể đã quan tâm tới dung mạo của mình, cố làm sao cho mình càng thêm xinh đẹp nhất, còn nàng lúc đó lại như không quan trọng chuyện đó rồi.
Thường ngày nàng làm việc không khác gì những nam nhân khác, chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt, tùy tiện, không giữ ý tứ. Có điều nếu ngươi cho rằng nàng là người dễ bị ăn hiếp, thì chuẩn bị tinh thần nếm thử nắm đấm to như cái bát úp của nàng ta đi!
Đoàn người đều khó hiểu khi Hồng Soái chọn lấy một người kỳ quái như vậy làm phụ tá. Nói thật, ai ai cũng biết Hồng Soái yêu sâu sắc tiểu công chúa trong Tiên Ma cung kia, thế nhưng cũng không đến nỗi tìm một ả đàn ông làm phụ tá như vậy a.
Cả ngày chạm mặt, tìm người xinh đẹp chút, thuận mắt chút có phải hay hơn không?
Trừ bỏ điểm đàn ông kia đi thì không có gì đáng giá bắt bẻ ở Lữ phó nữa cả. Chiến lực dũng mãnh cường hãn, làm việc nghiêm túc, chỉ cần là chuyện Hồng soái phân phó thì đều nghiêm chỉnh chấp hành.
Ví dụ như tuần xét,
Bây giờ là tình huống như thế nào chứ? Cuộc chiến Tông Sư vừa mới chấm dứt, Phỉ Thúy Sâm bây giờ hẳn đã loạn thành một bầy, còn có tâm tư đâu mà đến khiêu khích? Lữ phó há lại không biết? Thế nhưng vẫn theo đúng cương vị đến giờ đến tuần tra, đoàn người cũng không dám có chút lười biếng.
Có người không tránh được dùng vài lời chất vấn Lữ phó vài câu, nói dù sao cũng không có chuyện gì, không bằng cho đoàn người nghỉ ngơi một chút. Lữ phó nhíu mày phản bác, làm sao không có chuyện gì uy hiếp? Lỡ như Nhạc Bất Lãnh đến thì làm sao?
Đoàn người á khẩu không trả lời được.
Nghe đồn tính khí vị tân tấn Tông Sư này xưa nay rất không xong, hỉ nộ vô thường. Nếu như mất hứng, không khéo ông ta sẽ chạy thẳng đến doanh địa giày vò bọn họ một hồi, lúc đó chắc chắn không thể chống chịu nổi. Hơn nữa, vị tân tấn Tông Sư này còn chưa từng che giấu qua chuyện chán ghét và căm hận Huyết tu đến thế nào.
Thế nhưng ông trời à, ai cầm chân được một vị Tông Sư hả?
Nhìn ra được sắc mặt Lữ phó không tốt, tùy thời có thể động thủ, đoàn người thức thời ngậm miệng lại. Nhưng bọn họ không khỏi bí mật nói thầm với nhau, Nhạc tông mà tới thì bọn hắn có đề phòng hay không cũng có gì khác nhau chứ?
Cũng may là qua vài ngày chờ đợi lo lắng, chuyện đoàn người lo lắng nhất vẫn chưa xảy đến, mọi người bắt đầu yên tâm lại.
Huống hồ còn có Hồng soái ở đây. Mọi người cảm thấy mặc dù Hồng soái so ra kém Tông Sư nhưng không phải không có sức hoàn thủ. Lúc trước Hồng soái mới quản lý hai Thần Bộ Thần Long và Thần Vu chẳng phải cũng áp dụng phương pháp đơn giản thô bạo nhất đấy sao? Hầu như cứ phàm là cao thủ hàng đầu hai bộ đều bị Hồng Soái chỉnh đốn lấm đầy bụi đất cả.
Sau lần đó, trước mặt Hồng soái hai đại Thần Bộ đều trở nên dễ bảo hẳn, không dám có chút cãi lời.
Lữ Tư Yến dò xét đại doanh xong, mới yên lòng trở về.
Tin tức bên kia truyền tới, nghe nói có đại sự xảy ra, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đến Diệp soái còn không rõ tung tích.
Lúc trước Lữ Tư Yến còn thầm bất mãn với chiến công mà tiền tuyến kiếm được, hôm nay lại cảm thấy may mắn không thôi.
Diệp soái cùng Hồng soái được đoàn người đùa giỡn xưng là Bạch Hồng nhị soái. Bạch soái chính là Diệp Bạch Y, mà Hồng soái thì là Hồng Ma Quỷ. Địa vị Bạch soái cao hơn Hồng soái, theo số lượng thống lĩnh Thần Bộ thì có thể nhìn ra được.
Bàn về trình độ, tất cả mọi người đều cảm thấy Hồng soái phải kém một bậc so với Bạch soái.
Một tay Bạch soái xây dựng nên sáu Thần Bộ, danh vọng vô song, Thần quốc không người không phục.
Hồng soái mạnh mẽ ở vũ dũng cá nhân, hầu như đây là ấn tượng của tất cả mọi người. Sau khi Hồng soái thu phục hai Thần Bộ thì ấn tượng này càng thêm sâu đậm.
Lúc ban đầu Lữ Tư Yến cũng cảm thấy như vậy, nhưng càng ở bên cạnh Hồng soái thì nàng càng thêm bội phục chủ soái của mình. Đôi khi nàng cũng thấy nghi hoặc, cũng nghiêm túc suy nghĩ, Hồng soái không làm ra chuyện gì nổi trội a, thế nhưng sao bản thân lại sẽ cảm thấy bội phục như vậy?
Dò xét xong, nàng sẽ đúng giờ báo cáo với Hồng soái.
Đi vào soái trướng thủ vệ sâm nghiêm, trong soái trướng chỉ có một mình Hồng soái.
Doanh trướng vô cùng đơn giản, Hồng soái không chú trọng tới hưởng thụ, mà thuộc hạ cũng không dám xa hoa lãng phí.
Dù là lúc nào, Hồng soái cũng không tháo tấm mặt nạ băng lãnh kia xuống. Tấm mặt nạ đen đỏ giao nhau, hòa cùng con mắt xanh thẫm bày ra một vẻ mỹ cảm đặc thù, như thể đêm tối hòa trộn cùng hỏa diễm và hải dương bao quanh, đầy thần bí bất định khiến người ta khó lòng nắm bắt được.
Lữ Tư Yến báo cáo như thường lệ, nhưng chẳng hiểu sao nàng cảm thấy hôm nay tinh thần Hồng soái có chút xao động, không tập trung. Trong lòng nàng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ có tình huống đột phát? Tính tình nàng ngay thẳng, trong lòng không giấu giếm điều gì, bèn hỏi thẳng: "Đại nhân, có chuyện gì chưa chu toàn sao?"
Hồng Ma Quỷ như giật mình tỉnh mộng lại, lắc đầu: "Không có việc gì."
Lữ Tư Yến nghe vậy, cũng không hỏi nhiều, hành lễ nói: "Vậy thuộc hạ cáo lui."
Bỗng nhiên Hồng Ma Quỷ gọi lại: "Đợi chút."
Lữ Tư Yến dừng bước lại, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Nàng chưa từng gặp qua bộ dáng đại nhân thế này bao giờ.
Hồng Ma Quỷ trầm ngâm nói: "Phân phó xuống dưới, đề cao cảnh giác."
Lữ Tư Yến miệng thẳng tâm nhanh vô thức hỏi: "Chẳng lẽ Nhạc tông sắp tới?"
Hồng Ma Quỷ cười khổ: "Nhạc Bất Lãnh sẽ không tới, nhưng bệ hạ đã vào Phỉ Thúy Sâm."
Lữ Tư Yến sững người, tích tắc sau sắc mặt đại biến, thậm chí còn quên hành lễ, lảo đảo đi ra bên ngoài.
Đầu của nàng ông ông quay cuồng, chẳng lẽ cuộc chiến Tông Sư lại sắp mở ra?
Cuồng phong lạnh thấu xương quét ngang qua vân hải, không ngừng không nghỉ. Con sông cuối cùng sẽ đổ về biển lớn, thế nhưng gió lao nhanh theo sông không thôi, cuối cùng sẽ đổ về nơi nào đây?
Vân hải trắng tinh nhìn không tới đâu cuối, chỉ đầy những mây là mây, từng đám từng đám như thể từng con sóng mây, cuồn cuộn không dứt. Có đám mây theo gió tản dần đi, có đám mây dần tích tụ mà sinh ra. Có sinh có diệt, biến ảo vô thường.
Trong tiếng gió đó, có hai bóng người đang giằng co.
Đế Thánh thân hình cao lớn, lưng rất rất thẳng, khiến người ta có cảm giác như núi cao nguy nga. Ánh mắt của ông ta vĩnh viễn tràn ngập ánh nhìn như từ trên cao nhìn xuống, mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt như muốn nghiền nát người khác.
Nhạc Bất Lãnh lại thua kém nhiều lắm. Ông ta còm cõi nhỏ gầy, quần áo tả tơi, như thể lão nông tùy thời nhìn thấy ngoài đồng ruộng. Rõ ràng là mặt trời đang treo cao, ánh mặt trời chói mắt, thế nhưng quanh người ông ta lại là một vùng hắc ám hư vô bao phủ như thể ánh mặt trời bị thứ gì đấy cắn nuốt cả rồi.
Đế Thánh cảm khái nói: "Không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể đánh bại Đại Cương."
Giọng ông ta như kim thạch, uy nghiêm khí phách.
Nhạc Bất Lãnh lắc đầu: "Hắn thất bại do chính hắn."
"Thua do chính hắn?" Đế Thánh như có điều suy nghĩ, chợt ánh mắt như hiểu ra: "Chúc mừng Nhạc huynh đạt được sở nguyện, nhân sinh vui vẻ."
Nhạc Bất Lãnh giống như cười mà không phải cười, trào phúng nói: "Có thể được đường đường là Đế Thánh gọi một câu Nhạc huynh, thật sự được sủng ái mà lo sợ."
Đế Thánh cũng không tức giận: "Nhạc huynh đã đăng đường nhập điện, có thể cùng đám người trẫm kề vai sát cánh, dĩ nhiên xứng với danh xưng là huynh chứ."
Nhạc Bất Lãnh có chút không kiên nhẫn: "Ngươi tới đây không phải chỉ xưng huynh gọi đệ với lão phu cứ? Đến đây đi, thống thống khoái khoái đánh một trận vậy."
Đế Thánh mỉm cười: "Nhạc huynh hà tất cố làm ra vẻ? Nếu trẫm không nhìn lầm, Nhạc huynh bị thương không nhẹ, thọ nguyên khó mà kéo dài."
Nhạc Bất Lãnh hặc hặc cười: "Đã biết rõ khó thoát khỏi mắt ngươi. Có điều hai ta đều như vậy cả, tử chiêu cuối cùng của An Mộc Đạt có tư vị không dễ chịu hả?"
Đế Thánh thản nhiên nói: "Đương kim Tông Sư rải rác, quạnh quẽ đến thảm thương, sao không nâng cốc hân hoan? Trẫm và Nhạc huynh có lẽ không nên có ân oán."
Nhạc Bất Lãnh không nhịn được nói: "Bớt nói nhảm đi, nhìn xem ra vẻ đạo mạo, tâm tư bẩn thỉu xấu xa, định đến kiếm tiện nghi?"
"Xem ra Đại Cương không chết." Đế Thánh khẽ cười một tiếng, nói tiếp: "Trẫm không rõ, Nhạc huynh cả đời chống đối Đại Cương, làm sao lại còn bảo vệ hắn?"
Nhạc Bất Lãnh nghiêm túc đáp: "Lão phu khiêu chiến hắn chỉ là muốn đấu với hắn, không phải căm hận hắn. Lão phu còn không có đánh bại hắn sao để hắn chết trong tay ngươi được?"
"Nguyên lai hắn là tự thất bại thật..."
Đế Thánh cau mày, có chút nghi hoặc, lại có chút ít thoải mái.
Đột nhiên Nhạc Bất Lãnh nổi điên, không nhịn được nói: "Lão phu không muốn lãng phí sức lực với ngươi. Chẳng qua nếu như ngươi không đi, lão phu nhất thời ngứa tay không nhịn được, vậy sẽ không nhịn nữa đâu đấy."
Đế Thánh đã có được đáp án, cao giọng cười một tiếng dài: "Nhạc huynh tâm tính cao thượng, bội phục! Như vậy đành từ biệt, núi cao sông dài, ngày sau gặp lại!"
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nhạc Bất Lãnh nhìn xem bóng lưng Đế Thánh rời đi, ánh mắt phức tạp.
Ông ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Phỉ Thúy Sâm, không biết đang suy nghĩ gì.
....
Tất cả mọi người trên Phong Xa Kiếm đã mỏi mệt không chịu nổi, trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ lo âu, bầu không khí dị thường áp lực.
Bọn hắn đã tìm tòi vài ngày, vẫn không phát hiện bất kì dấu vết gì của Ngải Huy để lại.
Nhất định Ngải Huy đã xảy ra chuyện!
Mọi người đều vô cùng hiểu rõ Ngải Huy, nếu không xảy ra chuyện thì tuyệt đối Ngải Huy sẽ không rời khỏi mọi người. Ngày đó huyết quang đầy trời, khiến mọi người sinh ra liên tưởng không tốt.
Vạn nhất Ngải Huy thật sự thành Huyết tu...
Ý tưởng đáng sợ này không ai nói ra, nhưng đều quanh quẩn mãi trong lòng mọi người, cho nên bọn họ càng thêm lo lắng cho Ngải Huy. Bọn họ không lo Ngải Huy biến thành Huyết tu mang đến hậu quả thế nào, mà lo lắng vận mệnh đã quá bất công với Ngải Huy đi.
Không phải là những nòng cốt của Tùng Gian Phái thì không ai hiểu rõ, Ngải Huy đã phải gánh chịu thống khổ và bất hạnh thế nào trong cuộc chiến Tùng Gian Thành. Nếu như vạn nhất Ngải Huy thật sự biến thành Huyết tu, thì hắn nên làm thế nào đây?
Nếu đây là vận mệnh, vậy thì sẽ tàn khốc đến mức khiến bọn hắn không rét mà run.
Lâu Lan rũ cụp lấy đầu, trong lòng đầy hối hận cùng áy náy. Sử dụng kiếm hấp thu huyết nhục huyết thú là ý tưởng của Lâu Lan. Lâu Lan hiểu được, rất có thể huyết nhục huyết thú hấp thu kia đã dẫn phát những hậu quả không tốt.
"Bên kia có biến!"
Bỗng nhiên người hô lớn, tất cả mọi người trên Phong Xa Kiếm xoát cái ngẩng phắt đầu lên.
Kiếm đà trong lòng bàn tay Thạch Chí Quang nhu hòa chuyển động, Phong Xa Kiếm kéo lê một đường vòng cung duyên dáng phi thẳng về hướng Tây Bắc. Không cần ai nhắc nhở, hắn tập trung vào một chỗ, nơi đó thật sự quá bắt mắt rồi.
Cái hố sâu cháy đen thật lớn nằm ngay giữa dãy núi.
Có thể tưởng tượng, lúc ấy nơi đây bạo phát chiến đấu mãnh liệt cỡ não!
Bỗng nhiên Lâu Lan mở to hai mắt: "Nơi này có mùi của Ngải Huy!"
Tất cả mọi người chấn động tinh thần, không đợi Phong Xa Kiếm dừng hẳn, mọi người đã nhao nhao nhảy xuống Phong Xa Kiếm.
"Nguyên lực chấn động kỳ quái!"
"Như là Ngũ Hành Nguyên lực, hình như là Thiên Diệp Bộ!"
"Còn có một loại Ngũ Hành Nguyên lực khác, Ngải Huy đã từng nói qua, là Hỗn Độn Nguyên lực của Mục Thủ Hội?"
"Mùi máu tươi đậm đặc thật..."
Một câu này thốt ra, tất cả mọi người im phăng phắc, mà người đội viên vừa nói ra câu này đầy hối hận, chỉ muốn tự bạt tai mình vài cái.
Hai mắt Lâu Lan tỏa sáng đỏ lập loè, nó có thể nhìn thấy nhiều nội dung nữa.
Sa Hạch "Tử Dạ" vận chuyển hết tốc lực, phân tích những tin tức này.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến một hồi chấn động kỳ lạ,
Xảy ra chuyện gì vậy? Lần đầu tiên Lâu Lan gặp phải tình huống như vậy.
Không đợi Lâu Lan kịp phản ứng, "Tử Dạ" lại động, như không bị khống chế mà vận chuyển với tốc độ điên cuồng chưa từng có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook