Ngũ Hành Thiên
-
Chương 28: Nghi hoặc của Lâu Lan
Lâu Lan đứng trên đài, có thêm mặt nạ của đạo trường, trên mặt nó mang hai lớp mặt nạ, đây là một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có. Mỗi ngày khi mua đồ ăn mua tài liệu, nó đi ngang qua đạo trường nhiều lần, nó đã xem qua rất nhiều trường phiên viết về mù chiến, cũng nghe rất nhiều người nói tới mù chiến.
Nhưng mà trước hôm nay, nó chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình sẽ đứng ở nơi này.
Đúng vậy, nó không hề nghĩ đến, thế nhưng sự thực xảy ra ngay trước mắt.
Nó đứng ở trên đài, chờ đợi nó chính là chiến đấu, nó đánh bại địch nhân, hoặc là bị người khác đánh bại. Thật ra vừa rồi nó vẫn còn có chút thắc mắc, nó định nói với Ngải Huy, tình huống của nó không giống lắm với lời nói của nhân viên đạo trường.
Nó đưa tay sờ Vụ Hồn thảo trên đầu một cái.
Vừa rồi khi nó bị cắt đứt lời nói, chính là định nói cho Ngải Huy, dường như Vụ Hồn thảo không có tác dụng gì với nó, nó vẫn có thể "Nhìn" thấy người khác.
Lâu Lan cảm thấy rất kỳ quái, nó cũng biết Vụ Hồn thảo, dựa theo tri thức nó học tập được thì Vụ Hồn thảo chính xác có thể khắc chế mình. Vậy tại sao mình còn có thể "Nhìn" thấy người khác?
Lần đầu tiên, nó chú ý tới điểm không giống bình thường trên cơ thể mình. Nếu không phải hôm nay tham gia mù chiến, nếu như không phải cắm Vụ Hồn thảo vào thì nó cũng không thể phát hiện ra điều này.
Sa ngẫu cấp thấp bị Vụ Hồn thảo ảnh hưởng rất lớn, chẳng lẽ thực tế đẳng cấp của mình không thấp? Lâu Lan cảm thấy không có khả năng, một cái Sa ngẫu cấp thấp hoàn toàn có thể đảm nhiệm được nấu cơm, quét dọn phòng ốc. Nó cho rằng có thể là Thiệu sư đang thử nghiệm cái gì đó trên người mình, Thiệu sư say mê nghiên cứu, có linh cảm gì đều thử nghiệm trên người Lâu Lan.
Điều này cũng dẫn đến thân thể Lâu Lan thường xảy ra vấn đề, tựa như lần đầu tiên gặp được Ngải Huy, sa hạch của nó xuất hiện vấn đề khiến cho thân thể tan vỡ.
Đoán chừng là kỹ thuật mới gì đó.
Nó nhắc nhở bản thân, sau khi trở về phải hỏi Thiệu sư xem sao.
Vụ Hồn thảo cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng với nó, tầm mắt nó bị ảnh hưởng, xung quanh trở nên mơ hồ hơn rất nhiều. Hơn nữa, Lâu Lan còn phát hiện một tình huống ngoài ý muốn, ảnh hưởng lớn nhất đối với nó, vậy mà lại là mặt nạ không xuyên sáng trên mặt.
Không lẽ bình thường mình dùng mắt để quan sát ngoại giới sao? Thật kỳ lạ...
Lâu Lan cảm thấy ngoài ý muốn một chút, bởi vì Sa ngẫu rất ít dùng mắt để quan sát thế giới, đối với thổ tu vốn thủ đoạn muôn màu muôn vẻ mà nói thì con mắt bị ảnh hưởng có hạn chế vô cùng lớn. Dưới sự dốc lòng dạy bảo của Thiệu sư ở phương diện này, Lâu Lan có rất nhiều tri thức lý giải về Sa ngẫu. Lâu Lan chưa từng nghĩ đến kiểm tra thân thể của mình nên không ngờ trên thân mình lại có nhiều điểm đặc biệt như vậy.
Nghĩ đến Thiệu sư, Lâu Lan cũng cảm thấy thoải mái, trước giờ Thiệu sư chính là một người không thích tuân theo lẽ thường.
Nếu mình giống với Sa ngẫu khác thì đó mới là không bình thường.
Lâu Lan phân tâm một chút liền chú ý thấy Ngải Huy đã chọi với người khác.
Động tác tìm tòi xung quanh của Ngải Huy rất kỳ quái, eo nửa chồm hổm, hai chân lệch mở, hai tay giống như là con cua mở ra hai cái càng lớn. Đúng vậy! Tư thế này của Ngải Huy rất giống một con cua.
Ngải Huy di chuyển yên lặng không một tiếng động, bàn chân giống như mèo, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Thật là lợi hại!
Lâu Lan nhịn không được âm thầm cảm thán trong lòng, so với Ngải Huy thì đối thủ cách hắn không xa nhìn qua có vẻ nghiệp dư hơn nhiều. Ngay cả Lâu Lan cũng có thể nhìn ra được trong động tác của đối phương lộ ra một chút kinh hoảng.
Hình ảnh trước mắt khiến Lâu Lan nhớ tới tranh vẽ dã thú đi săn trong sách, Ngải Huy tựa như dã thú đang chậm rãi tới gần, mà đối phương thì giống như con mồi kinh hoảng bất an.
Ngải Huy hạ thấp thân thể, bàn tay hắn vừa đúng để tại eo đối phương.
Trong nháy mắt khi va chạm vào nhau, song phương đều có phản ứng.
Phản ứng đầu tiên của tuyển thủ kia chính là đánh một quyền mạnh mẽ về phía Ngải Huy, nhưng mà gã không ngờ đến đối thủ của mình thật ra đã hạ nửa người, một quyền này lướt sát qua đỉnh đầu Ngải Huy, đánh vào khoảng không.
So với công kích của đối phương thì công kích của Ngải Huy hiệu quả hơn nhiều.
Trong nháy mắt đụng tới eo đối phương, bàn tay Ngải Huy đột nhiên chụp tới trước, ngay sau đó kéo về, mà thân thể hắn thì nương theo lực lượng này bay lên không nghiêng người, đạp thẳng tới cẳng chân đối phương.
Hai lực lượng trên dưới cùng tụ tập, khiến đối phương trong nháy mắt mất thăng bằng, đổ về phía Ngải Huy.
Ngải Huy thể hiện ra kỹ xảo chiến đấu kinh người của hắn, hắn tựa như một con mãng xà linh hoạt, không những không có lui, trái lại nghênh đón tới, thuận thế hoàn toàn áp sát quật ngã mục tiêu. Bàn chân hắn đạp vào cằm đối phương, mà cả người đối phương thì bị hai tay hắn bẻ quặt sau lưng không động đậy được, đối phương chỉ kiên trì được hai mươi giây liền bị hôn mê.
Trọng tài như lâm đại địch đã chờ sẵn nơi đường biên, trường tiên trên tay như linh xà cuộn một cái, quấn lấy tuyển thủ hôn mê, cứu y ra ngoài. Bác sĩ có kinh nghiệm phong phú của đạo trường vội bước lên chữa trị, một lát sau mới ra hiệu không có việc gì.
Tuy rằng không có việc gì nhưng thần kinh hai gã trọng tài đã bị hành động của Ngải Huy làm cho căng thẳng, biểu tình hai người trở nên nghiêm túc hẳn đi.
"Tên thổ tu kia ra tay thật là hung ác!"
"Đúng vậy, Sa ngẫu không động đậy cái nào, nhưng thổ tu có thể tự mình đánh nhau, rất hiếm thấy a."
"Bình thường, thổ tu đều là một đám người không bình thường, không bình thường mới là bình thường."
"Nói cũng phải nha."
...
Hai người nhỏ giọng nói tào lao, ánh mắt cũng không dám rời khỏi trên đài.
Người xem chiến đấu ở phía dưới cũng bị công kích sắc bén hung dữ của Ngải Huy làm chấn động, lặng ngắt như tờ.
Nói thật, công kích vừa rồi không đẹp mắt chút nào, cũng không có tinh xảo bao nhiêu, ngay cả nguyên lực cũng không hề sử dụng, nhưng lại khiến những học viên này cảm thấy mùi máu tươi phả ngay vào mặt. Những ngày này, trong đạo trường, bọn họ đã thấy rất nhiều mù chiến, có kĩ thuật tinh xảo, có cổ quái khôi hài, có đánh bậy đánh bạ.
Nhưng mà không có trận nào giống như một màn vừa mới phát sinh kia, mang đến cho bọn hắn rung động lớn đến như vậy.
Vài giây sau, phía dưới bùng nổ.
"Thật mạnh!"
"Quá hay rồi!"
"Có ai biết chiêu vừa rồi tên là gì không?"
"Có lầm hay không? Mạnh như vậy, còn là thổ tu, có còn để mọi người sống hay không đây?"
"Cũng may cũng may, ngươi nhìn Sa ngẫu của hắn đi, đần đần độn độn."
...
So với một kích vừa rồi thì tỷ thí thường ngày của mọi người đều chỉ là khoa chân múa tay, mềm mại vô lực. Công kích hung hãn sắc bén như thế lập tức kích thích hứng thú của mọi người.
Lâu Lan đứng trên đài cũng bị chấn động, nó ngơ ngác nhìn Ngải Huy.
Người xem cuộc chiến dưới dài, cảm nhận trực quan kém xa xa với ở trên đài. Trong nháy mắt khi Ngải Huy xuất thủ, Lâu Lan cảm giác hô hấp của mình muốn ngừng lại.
Xử lý xong một gã đối thủ, Ngải Huy lặng yên mon men tới một người khác.
Vừa rồi động tĩnh của tuyển thủ này đã bại lộ ra vị trí của mình.
Ngải Huy tiến dần về phía đối phương như trước, Lâu Lan nhịn không được trừng to mắt, sợ bị bỏ sót chi tiết nào, vô cùng khẩn trương. Nó chưa từng chiến đấu, nó đã quên mình lên trên này để làm cái gì, nó hoàn toàn bị Ngải Huy chiến đấu hấp dẫn.
Mọi người dưới đài nhìn thấy Ngải Huy tập trung vào con mồi mới, không hẹn mà cùng im tiếng, ngừng thở, trừng to mắt.
Đạo trường lần nữa lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Ngải Huy không biết biến hóa bên ngoài, âm thanh dưới đài được đạo trường dùng thủ đoạn đặc thù ngăn cách, hắn tựa như một con dã thú kiên nhẫn mà cẩn thận, mang theo sát cơ im lặng, tới gần đối phương.
Nhưng vào lúc này, chợt phát sinh biến cố.
Nhưng mà trước hôm nay, nó chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình sẽ đứng ở nơi này.
Đúng vậy, nó không hề nghĩ đến, thế nhưng sự thực xảy ra ngay trước mắt.
Nó đứng ở trên đài, chờ đợi nó chính là chiến đấu, nó đánh bại địch nhân, hoặc là bị người khác đánh bại. Thật ra vừa rồi nó vẫn còn có chút thắc mắc, nó định nói với Ngải Huy, tình huống của nó không giống lắm với lời nói của nhân viên đạo trường.
Nó đưa tay sờ Vụ Hồn thảo trên đầu một cái.
Vừa rồi khi nó bị cắt đứt lời nói, chính là định nói cho Ngải Huy, dường như Vụ Hồn thảo không có tác dụng gì với nó, nó vẫn có thể "Nhìn" thấy người khác.
Lâu Lan cảm thấy rất kỳ quái, nó cũng biết Vụ Hồn thảo, dựa theo tri thức nó học tập được thì Vụ Hồn thảo chính xác có thể khắc chế mình. Vậy tại sao mình còn có thể "Nhìn" thấy người khác?
Lần đầu tiên, nó chú ý tới điểm không giống bình thường trên cơ thể mình. Nếu không phải hôm nay tham gia mù chiến, nếu như không phải cắm Vụ Hồn thảo vào thì nó cũng không thể phát hiện ra điều này.
Sa ngẫu cấp thấp bị Vụ Hồn thảo ảnh hưởng rất lớn, chẳng lẽ thực tế đẳng cấp của mình không thấp? Lâu Lan cảm thấy không có khả năng, một cái Sa ngẫu cấp thấp hoàn toàn có thể đảm nhiệm được nấu cơm, quét dọn phòng ốc. Nó cho rằng có thể là Thiệu sư đang thử nghiệm cái gì đó trên người mình, Thiệu sư say mê nghiên cứu, có linh cảm gì đều thử nghiệm trên người Lâu Lan.
Điều này cũng dẫn đến thân thể Lâu Lan thường xảy ra vấn đề, tựa như lần đầu tiên gặp được Ngải Huy, sa hạch của nó xuất hiện vấn đề khiến cho thân thể tan vỡ.
Đoán chừng là kỹ thuật mới gì đó.
Nó nhắc nhở bản thân, sau khi trở về phải hỏi Thiệu sư xem sao.
Vụ Hồn thảo cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng với nó, tầm mắt nó bị ảnh hưởng, xung quanh trở nên mơ hồ hơn rất nhiều. Hơn nữa, Lâu Lan còn phát hiện một tình huống ngoài ý muốn, ảnh hưởng lớn nhất đối với nó, vậy mà lại là mặt nạ không xuyên sáng trên mặt.
Không lẽ bình thường mình dùng mắt để quan sát ngoại giới sao? Thật kỳ lạ...
Lâu Lan cảm thấy ngoài ý muốn một chút, bởi vì Sa ngẫu rất ít dùng mắt để quan sát thế giới, đối với thổ tu vốn thủ đoạn muôn màu muôn vẻ mà nói thì con mắt bị ảnh hưởng có hạn chế vô cùng lớn. Dưới sự dốc lòng dạy bảo của Thiệu sư ở phương diện này, Lâu Lan có rất nhiều tri thức lý giải về Sa ngẫu. Lâu Lan chưa từng nghĩ đến kiểm tra thân thể của mình nên không ngờ trên thân mình lại có nhiều điểm đặc biệt như vậy.
Nghĩ đến Thiệu sư, Lâu Lan cũng cảm thấy thoải mái, trước giờ Thiệu sư chính là một người không thích tuân theo lẽ thường.
Nếu mình giống với Sa ngẫu khác thì đó mới là không bình thường.
Lâu Lan phân tâm một chút liền chú ý thấy Ngải Huy đã chọi với người khác.
Động tác tìm tòi xung quanh của Ngải Huy rất kỳ quái, eo nửa chồm hổm, hai chân lệch mở, hai tay giống như là con cua mở ra hai cái càng lớn. Đúng vậy! Tư thế này của Ngải Huy rất giống một con cua.
Ngải Huy di chuyển yên lặng không một tiếng động, bàn chân giống như mèo, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Thật là lợi hại!
Lâu Lan nhịn không được âm thầm cảm thán trong lòng, so với Ngải Huy thì đối thủ cách hắn không xa nhìn qua có vẻ nghiệp dư hơn nhiều. Ngay cả Lâu Lan cũng có thể nhìn ra được trong động tác của đối phương lộ ra một chút kinh hoảng.
Hình ảnh trước mắt khiến Lâu Lan nhớ tới tranh vẽ dã thú đi săn trong sách, Ngải Huy tựa như dã thú đang chậm rãi tới gần, mà đối phương thì giống như con mồi kinh hoảng bất an.
Ngải Huy hạ thấp thân thể, bàn tay hắn vừa đúng để tại eo đối phương.
Trong nháy mắt khi va chạm vào nhau, song phương đều có phản ứng.
Phản ứng đầu tiên của tuyển thủ kia chính là đánh một quyền mạnh mẽ về phía Ngải Huy, nhưng mà gã không ngờ đến đối thủ của mình thật ra đã hạ nửa người, một quyền này lướt sát qua đỉnh đầu Ngải Huy, đánh vào khoảng không.
So với công kích của đối phương thì công kích của Ngải Huy hiệu quả hơn nhiều.
Trong nháy mắt đụng tới eo đối phương, bàn tay Ngải Huy đột nhiên chụp tới trước, ngay sau đó kéo về, mà thân thể hắn thì nương theo lực lượng này bay lên không nghiêng người, đạp thẳng tới cẳng chân đối phương.
Hai lực lượng trên dưới cùng tụ tập, khiến đối phương trong nháy mắt mất thăng bằng, đổ về phía Ngải Huy.
Ngải Huy thể hiện ra kỹ xảo chiến đấu kinh người của hắn, hắn tựa như một con mãng xà linh hoạt, không những không có lui, trái lại nghênh đón tới, thuận thế hoàn toàn áp sát quật ngã mục tiêu. Bàn chân hắn đạp vào cằm đối phương, mà cả người đối phương thì bị hai tay hắn bẻ quặt sau lưng không động đậy được, đối phương chỉ kiên trì được hai mươi giây liền bị hôn mê.
Trọng tài như lâm đại địch đã chờ sẵn nơi đường biên, trường tiên trên tay như linh xà cuộn một cái, quấn lấy tuyển thủ hôn mê, cứu y ra ngoài. Bác sĩ có kinh nghiệm phong phú của đạo trường vội bước lên chữa trị, một lát sau mới ra hiệu không có việc gì.
Tuy rằng không có việc gì nhưng thần kinh hai gã trọng tài đã bị hành động của Ngải Huy làm cho căng thẳng, biểu tình hai người trở nên nghiêm túc hẳn đi.
"Tên thổ tu kia ra tay thật là hung ác!"
"Đúng vậy, Sa ngẫu không động đậy cái nào, nhưng thổ tu có thể tự mình đánh nhau, rất hiếm thấy a."
"Bình thường, thổ tu đều là một đám người không bình thường, không bình thường mới là bình thường."
"Nói cũng phải nha."
...
Hai người nhỏ giọng nói tào lao, ánh mắt cũng không dám rời khỏi trên đài.
Người xem chiến đấu ở phía dưới cũng bị công kích sắc bén hung dữ của Ngải Huy làm chấn động, lặng ngắt như tờ.
Nói thật, công kích vừa rồi không đẹp mắt chút nào, cũng không có tinh xảo bao nhiêu, ngay cả nguyên lực cũng không hề sử dụng, nhưng lại khiến những học viên này cảm thấy mùi máu tươi phả ngay vào mặt. Những ngày này, trong đạo trường, bọn họ đã thấy rất nhiều mù chiến, có kĩ thuật tinh xảo, có cổ quái khôi hài, có đánh bậy đánh bạ.
Nhưng mà không có trận nào giống như một màn vừa mới phát sinh kia, mang đến cho bọn hắn rung động lớn đến như vậy.
Vài giây sau, phía dưới bùng nổ.
"Thật mạnh!"
"Quá hay rồi!"
"Có ai biết chiêu vừa rồi tên là gì không?"
"Có lầm hay không? Mạnh như vậy, còn là thổ tu, có còn để mọi người sống hay không đây?"
"Cũng may cũng may, ngươi nhìn Sa ngẫu của hắn đi, đần đần độn độn."
...
So với một kích vừa rồi thì tỷ thí thường ngày của mọi người đều chỉ là khoa chân múa tay, mềm mại vô lực. Công kích hung hãn sắc bén như thế lập tức kích thích hứng thú của mọi người.
Lâu Lan đứng trên đài cũng bị chấn động, nó ngơ ngác nhìn Ngải Huy.
Người xem cuộc chiến dưới dài, cảm nhận trực quan kém xa xa với ở trên đài. Trong nháy mắt khi Ngải Huy xuất thủ, Lâu Lan cảm giác hô hấp của mình muốn ngừng lại.
Xử lý xong một gã đối thủ, Ngải Huy lặng yên mon men tới một người khác.
Vừa rồi động tĩnh của tuyển thủ này đã bại lộ ra vị trí của mình.
Ngải Huy tiến dần về phía đối phương như trước, Lâu Lan nhịn không được trừng to mắt, sợ bị bỏ sót chi tiết nào, vô cùng khẩn trương. Nó chưa từng chiến đấu, nó đã quên mình lên trên này để làm cái gì, nó hoàn toàn bị Ngải Huy chiến đấu hấp dẫn.
Mọi người dưới đài nhìn thấy Ngải Huy tập trung vào con mồi mới, không hẹn mà cùng im tiếng, ngừng thở, trừng to mắt.
Đạo trường lần nữa lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Ngải Huy không biết biến hóa bên ngoài, âm thanh dưới đài được đạo trường dùng thủ đoạn đặc thù ngăn cách, hắn tựa như một con dã thú kiên nhẫn mà cẩn thận, mang theo sát cơ im lặng, tới gần đối phương.
Nhưng vào lúc này, chợt phát sinh biến cố.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook