Ngũ Hành Online
Chương 7

“Không biết cây làm sao mà lại quái dị như vậy a?” Mạc Nhật chăm chú nhìn trúc mộc nửa ngày,phun ra một câu như vậy.

Quái dị?

Lăng Vân cùng Tra Tra Tạc theo tầm mắt nhìn Mạc Nhật,nhưng không phát hiện được gì.

“Chặt không được,đốt cũng không hủy được trúc mộc,đương nhiên là hơn quái thường một chút,bất quá mặt khác cũng không có gì là khác nhau.” Tra Tra Tạc vẫn là nhìn không ra điểm khác biệt,cho nên mở miệng nói.Lăng Vân cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Hốc kia……”

“Hốc?Có thể là bị chim làm thủng,hoặc là bị sâu đục.Là cây đều có hốc a,không có gì đáng lo.”

“Không,sự sắp đặt của hốc này rất kì quái.” Mạc Nhật vừa nói vậy,Lăng Vân cũng đứng lên nghiên cứu. “Là một mũi tên chỉ lên trên.”

Di?Lăng Vân vừa nói,hai người Mạc Nhật cùng Tra Tra Tạc cũng đồng thời lui lại,hình dáng của hốc cây trở nên rõ ràng. “Quả nhiên là một mũi tên,xem ra trên cây này có một vật gì đó.” Mạc Nhật ngẩng đầu,hướng lên trên nhìn lại.

“Nhưng mà cây này cao như vậy,lại ốm như thế,căn bản không có cách nào leo lên a,chúng ta cũng chẳng có ai bay được……” Tra Tra Tạc nhụt chí nói.

Mọi người lại vắt óc suy nghĩ,đột nhiên Lăng Vân nhảy dựng lên.

“Ta có phong giày a,nói không chừng thì có thể đi lên.”

“Không biết phía trên có cái gì,ngươi đi lên như vậy sẽ nguy hiểm,ta và ngươi cùng lên đi.”

“Không cần,ân,được rồi.” Ban đầu Lăng Vân nghĩ muốn từ chối,nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Mạc Nhật liền đáp ứng yêu cầu của hắn.

“Không đúng?Lại muốn một mình ta đợi?” Tiếc là lời nói của người nào đó lại bị xem nhẹ.Chỉ thấy Mạc Nhật rất tự nhiên kéo tay Lăng Vân,vài giây sau,hai người liền bay lên,bởi vì sương mù trong rừng dày đặc,Tra Tra Tạc rất nhanh liền không nhìn thấy được bóng dáng của bọn họ.

Ngược lại so với phía dưới,sương mù trên trời phai nhạt,khung cảnh xung quanh thay đổi rõ ràng.Thật ra cũng không có cảnh gì khác,thực vật trong rừng đều là loại cây khô rất thấp bé,ngoại trừ trúc mộc kỳ lạ kia.Có điều,hai người dường như là gặp một ít phiền toái nho nhỏ……

“Cứu mạng a……” Trên bầu trời truyền đến tiếng kêu thảm thiết,người nào đó đã quên phong giày dù sao cũng không phải là phi hành khí gì,nhiệm vụ của nó là giúp cho người ta từ điểm này đến điểm khác.Cho nên,lúc Lăng Vân muốn phong giày đưa bọn hắn đến đỉnh trúc mộc,phong giày rất có trách nhiệm liền hướng bên đó bay đi,nhưng mà có một cành cây phía trên hai người,vì thế phong giày liền vòng qua trúc mộc xoay a xoay a,luôn luôn biểu diễn hai cái kỹ năng đặc biệt,kết quả là doạ chết khiếp Lăng Vân.Mạc Nhật tuy rằng không biết là đáng sợ đến đâu,dù sao ở trong trò chơi,quăng ngã cũng không chết,nhưng mà hắn thật sự muốn che lại cái lổ tai……

“Lăng Vân,ngươi không cần sợ như vậy,không sao đâu,ngươi nhìn xem phong cảnh bốn phía rất đẹp a.” Vì suy nghĩ cho lổ tai của mình,Mạc Nhật mở miệng muốn dời đi lực chú ý của Lăng Vân.

“Bốn phía này trừ bỏ sương mù thì có phong cảnh gì a.” Bây giờ Lăng Vân cũng không quan tâm đến cái gì là xấu hổ,liều mạng nhắm mắt ôm chặt Mạc Nhật,hắn bây giờ mới biết được hóa ra mình sợ độ cao,nhưng mà lần đầu tiên rõ ràng là không có cảm giác gì a.

“Thật sự rất đẹp,cảm giác giống như đang làm thần tiên,ngươi nhìn xem đi.”

“Ta vốn là tiên tộc,không bay cũng được,không nhất thiết phải cưỡi mây lướt gió.” Tuy là nói thế,bất quá Lăng Vân cũng đem mắt mở một chút khe hở nhỏ, “Đó là cái gì?” Vừa mới mở,Lăng Vân dứt khoát thấy được đỉnh trúc mộc có cái gì lấp lánh.

“Cái gì là cái gì?Ta không thấy a?”

“Nhất định là có cái gì ở trên.” Phát giác được đó có thể là manh mối nào đó,Lăng Vân dường như cũng quên đi chứng sợ độ cao,nói với Mạc Nhật: “Đợi chút nữa phong giày đến gần trúc mộc,ngươi ôm lấy thân cây,ta vào xem,bên trên nhất định là có gì đó.”

“Được rồi.Ngươi cẩn thận chút.” Tuy rằng nhìn không ra manh mối gì phía trước,nhưng Mạc Nhật đối với lời nói của Lăng Vân cũng không có phản đối chút nào.

Thời cơ rất nhanh đã tới,hai người phối hợp ăn ý,Mạc Nhật thừa dịp lúc phong giày tới gần trúc mộc liền ôm trụ thân cây,cho dù thân cây thô ráp làm đau tay cũng không buông ra.Mà Lăng Vân cũng cố gắng chìa tay hướng lên bên trên sờ soạng, “Tìm được rồi” tay lần tới vật phẩm giống nhau,hình dạng như là viên trân châu vỡ ra thành hai.Đem vật phẩm xuống,vừa định để sát vào xem thì đã bị một trận chấn động.

Động đất?

Không,không đúng.

Sau khi trao đổi ánh mắt,còn chưa làm rõ chuyện gì,chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tra Tra Tạc truyền đến từ phía dưới,sau đó cảm giác tốc độ mình đang cấp tốc giảm xuống,nói đúng hơn là trúc mộc đang biến nhỏ.Giữa hoảng loạn,Lăng Vân chợt nghĩ ra cách,ra lệnh cho phong giày đến bên Tra Tra Tạc,một trận gió thổi qua,trong nháy mắt hai người đã đứng trên mặt đất,chỉ thấy Tra Tra Tạc có phần sợ hãi với phía sau bọn họ.

Trúc mộc?Nhìn lại,không còn bóng dáng của trúc mộc a.Chỉ nhìn thấy một gốc cây thô rất to,năm sáu người cũng ôm không xuể,một cây đại thụ xuất hiện ở địa phương nguyên bản là nơi sinh trưởng của trúc mộc,hơn nữa cây còn không ngừng biến hóa,sương mù dày đặc bốn phía biến đen,một trận cuồng phong thổi qua mang theo mùi máu tanh.Vài tiếng sau,gió như nhỏ lại,màu đen của sương mù cũng trở thành nhạt đồng thời dần dần tiêu tán đi,nhưng dự cảm xấu dường như quá lớn.Chờ cho đến khi bọn hắn có thể thấy rõ bốn phía,kinh hãi.

“Này,đây là nơi chúng ta vừa mới dừng lại sao?” Tra Tra Tạc thấy mình chắc chắn là đang mơ.Rừng khô mộc sao,nghe tên thì biết chắc tất cả đều là cây khô,dĩ nhiên là bọn họ cũng chẳng thể thấy được mấy cây mà lá cây quá dài,nhưng giờ đây tất cả cây cối giống như thoáng cái nhận được dinh dưỡng,lá cây trên cành um tùm tươi tốt,kinh khủng hơn nữa chính là trong nháy mắt lá cây dài ra đều là màu đen,giọt nước chuyển động phía trên đỏ như máu,còn không lắm vài giọt nước nhỏ xuống mặt đất,chỉ thấy ở dưới bốc lên khói trắng còn kèm theo âm thanh xèo xèo,một loáng làm người ta sợ hãi.Lăng Vân và Mạc Nhật cũng bởi vì biến hóa bất thình lình này mà giật mình không nói nên lời.

“Ha ha ha ha……,ta rốt cuộc cũng thoát ra.” Một âm thanh già nua từ phía trúc mộc,bây giờ không thể kêu là trúc mộc a,mà là truyền đến từ một cây quá mức to lớn.Không biết từ lúc nào,trên mặt cây hé ra cái miệng cùng với cặp mắt,vũ động của những cành cây kia giống như rất nhiều bàn tay: “Là các ngươi phóng thích ta sao?Xem như báo đáp,ta cho các ngươi làm cơm trưa của ta,ta đã 1000 năm rồi chưa có nếm qua thịt người tươi ngon.” Vừa nói,vô số nhánh cây vung tới ba người Lăng Vân bọn họ,sau đó,đường lui phía sau cũng bị mấy cây khác chặn lại,mắt thấy sẽ bị nắm được,viên trân châu trong tay Lăng Vân hé ra một đạo ánh sáng màu xanh biếc,biến thành một vòng bảo hộ,tạm thời cứu bọn họ một mạng.Nhưng mà tạm thời kia chính là nhánh cây không ngừng công kích vòng bảo hộ,ánh sáng xanh biếc càng lúc càng mờ nhạt,ba người muốn dùng hồi trình cuốn gói chạy trốn trở về lại phát hiện thái đơn hoàn toàn mở không ra,ngay cả dùng kỹ năng còn không được thì đừng nói là sử dụng phương tiện.

“Ta lệnh ngươi hãy dừng tay!” Cho đến khi chút lục quang cuối cùng cũng biến mất đi,nhánh cây đã tới trước mặt bọn họ,ngay lúc nguy cấp,ba đạo bóng đen vọt tới đem bọn họ đưa lên cao,kết cấu của nhánh cây không với đến được,Lăng Vân bọn họ còn có thể thấp thoáng nghe được thanh âm già nua kia rống giận: “Lại là các ngươi làm vướng chuyện tốt của ta……” Tiếp theo lại là tiếng cười kinh khủng kia,: “Có điều sẽ không có lần sau,ha ha ha ha……”

Ba người đang ở trên không trung chưa kịp hoàn hồn,hệ thống truyền đến thông báo: phong ấn của Vạn năm ma thụ bị giải trừ,tất cả biến dị quái vật trong rừng khô mộc là BOSS,cấp bậc lên đến cấp 50-60.Thỉnh người chơi cấp thấp chớ đến gần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương