Ngủ Đông Ngày Hè
Chương 18: Uống sữa

“Rất đẹp trai rất đáng yêu?” Tống Thần Đông nhịn không được bật cười.

Viên Hạ cũng ngượng chín mặt, còn giả vờ làm tư thế đẹp trai nhất vũ trụ không sợ trời không sợ đất, eo dựng thẳng tắp, ngước mặt nhìn Tống Thần Đông, nói: “Cười cái gì, anh có ý kiến sao?”

Trong tay Tống Thần Đông là cuốn sổ đã được lật qua một trang, ghé sang hôn lên khóe mắt cậu một cái, cười nói: “Anh đồng ý chứ, nói rất đúng trọng tâm.”

Cổ Viên Hạ còn cứng đờ, giống như một chú gà trống nhỏ bị bóp cổ vẫn quật cường, cũng do trời quá tối, nếu không Tống Thần Đông nhìn một cái là thấy từ mặt xuống cổ cậu đều đỏ bừng. echkidieu2029.wordpress.com

Thật ra Viên Hạ cũng không mặt dày như vậy, chỉ là hôm qua bị một đống lời chê xấu từ cư dân mạng đổ ập xuống đầu, nên trong lòng cậu sinh ra tâm lý phản nghịch, khăng khăng muốn chứng minh giá trị nhan sắc của mình vẫn còn.

Nhận được đáp án khẳng định, cậu vẫn còn muốn chứng thực: “Anh nói thật phải không? Không phải vì dỗ em đúng chứ?”

Tống Thần Đông nói: “Anh thích em vì em đẹp đấy.”

Viên Hạ đắc ý hờn giận: “Quào, anh đúng là nông cạn.”

Hoa hồng dưới ánh đèn đường tỏa ra màu sắc mê người, bong bóng theo gió bay đi mất.

Tống Thần Đông dựa lên thân xe, tiếp tục xem món quà của cậu. Tiếng Trung của Viên Hạ như học sinh tiểu học, mang phong cách của phim hoạt hình.đọc truyenfull sau này ế chồng

Trang tiếp theo là cách làm kem, Viên Hạ vẽ một cây kem ngọt ngào, còn vẽ thêm hiệu ứng bóng mờ.

“Kem càng ăn càng gầy, mùa hè làm cho anh ăn!”

Lật sang trang tiếp theo, Viên Hạ vẽ một cái bánh cupcake:

“Brownie đỉnh cao không bơ ít calo, em đã thử ba lần rồi, thật sự rất ngon (?ì_í?)”

“Mousse cũng có thể làm bằng đậu hủ, em quả thật là thiên tài!”

“Hương vị của bánh kem phô mai này cực kỳ nhẹ nhàng luôn (′▽`)”

Lật hết trang này đến trang khác, đều là cách làm và hình ảnh đáng yêu của những món đồ ngọt.

“Anh Thần Đông.” Viên Hạ từ đằng sau ôm lấy Tống Thần Đông, kiễng chân lên, cằm đặt lên vai Tống Thần Đông, khẽ nói, “Anh chỉ có thể ăn những thứ tốt cho sức khỏe, vậy em sẽ làm cho anh ăn. Chỉ cần là đồ ngọt em có thể nghĩ ra một trăm loại luôn đó!” đọc sstruyen bị hói đầu

“Em muốn anh nếm thử đủ loại hương vị ngọt ngào.” Viên Hạ dán bên tai Tống Thần Đông, nhỏ giọng nói.

“Viên Viên…” Tống Thần Đông lặng lẽ quay đầu, mút môi cậu một lúc, nhìn chăm chú vào ánh mắt cậu.

Mắt Viên Hạ sáng lấp lánh, cậu quan sát biểu cảm của Tống Thần Đông, vô tâm vô phế cười nói: “Có phải cực kỳ cảm động không! Em chính là hoàng tử nhỏ chuyên nói lời yêu thương á!”

Tống Thần Đông không nói gì, gập cuốn sổ lại, đè cậu lên xe hôn, hôn đến khi cậu không thở nổi.

Một đám mây nhẹ nhàng lướt qua, ánh trăng thẹn thùng núp đằng sau, ánh sao lại nghịch ngợm, lóe sáng ánh mắt. Viên Hạ đẩy Tống Thần Đông ra, ấp úng nói: “%%……&&**¥#¥……”

Tống Thần Đông thở hổn hển lùi ra sau, “Làm sao?”

“Còn phải đi ăn nữa! Phải giữ ấm thì mới có thể nghĩ đến dâm dục, anh đừng có đi nhanh quá!” Mặt Viên Hạ đỏ ửng, chỉ huy Tống Thần Đông đóng cốp sau lại, cuối cùng xuất phát đến nhà hàng.

Ở trên xe, Tống Thần Đông mới nhớ ra hỏi: “Lúc trước em thức đêm nghiên cứu thực đơn, là làm cái này sao?”

Hai tay Viên Hạ cầm vô lăng, gật đầu, nói: “Phải đó, nhưng mà anh lật ra đằng sau sẽ phát hiện mấy chục cái cuối là thật giả lẫn lộn, tại vì không kịp nữa rồi…”

Tống Thần Đông: “…”

Viên Hạ nói xong mới cảm thấy sai sai, vội vàng bổ sung: “Cũng không phải là thật giả lẫn lộn, chỉ là em chưa từng thử nghiệm.”

Vậy tức là mấy chục cái đầu tiên đều đã tự tay làm. Tống Thần Đông quay đầu sang, đèn đường như những ánh sao lướt qua, anh nhìn sườn mặt thanh tú của Viên Hạ, nhất thời không nỡ dời tầm mắt. Anh cầm cuốn sổ nặng trịch kia, giống như đang cầm trái tim sạch sẽ thuần khiết của Viên Hạ.

Bàn ăn đã bày sẵn thức ăn phong phú, ánh nến màu quýt lung linh, âm nhạc là một khúc dương cầm du dương.

“Thật ra em còn nghĩ tới việc tìm một người chơi nhạc tại chỗ.” Viên Hạ ngại ngùng vò đầu, “Nhưng mà cảm thấy hai chúng ta dùng cơm, bên cạnh còn có người đứng, hơi kì…”

Tống Thần Đông cắt xong bít tết, đưa đĩa đó cho Viên Hạ, nói: “Như vậy là tốt nhất, chúng ta đã nói là sẽ cùng trải qua thế giới hai người mà.”

Một bữa ăn mà Viên Hạ đã lâng lâng, cảm giác cực kỳ lãng mạn. Từ sau khi nắm giữ được quy luật ăn uống của Tống Thần Đông, cậu cũng không còn cảm thấy chứng rối loạn ăn uống lành mạnh là căn bệnh gì phiền toái nữa. Tống Thần Đông đúng là thực khách được đầu bếp yêu thích nhất, liên tục tán thưởng chân thành tài nghệ của cậu.

Cuối cùng đến món ngọt, Viên Hạ cẩn thận lấy chiếc tiramisu đã làm xong hôm qua từ trong tủ lạnh phòng bếp ra, cắm nến số 33, đẩy xe đồ ăn đến bên cạnh bàn.

Đốt nến xong, Tống Thần Đông vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt anh lấp lánh ánh nến, giống như chứa nghìn vạn thâm tình. Cậu cũng ngại ngùng duỗi tay ra che mắt Tống Thần Đông, thúc giục: “Anh đừng nhìn em nữa, mau ước nguyện đi!”

Tống Thần Đông cong khóe môi, chập hai tay lại ước nguyện.

Thổi tắt nến, Viên Hạ bắt đầu chia bánh, cậu cắt một miếng nhỏ đặt vào đĩa của Tống Thần Đông, sợ anh không ăn, còn giải thích: “Cái này không có cheese, à không, không có phô mai gì đó, rất khỏe mạnh.”

Tống Thần Đông thử một miếng, nói: “Để anh đoán xem, có phải dùng đậu hủ không?”

Viên Hạ: “!”

“Đoán đúng không?” Tống Thần Đông cười nói.

Viên Hạ sững sờ gật đầu: “Anh lợi hại thiệt đó, vậy mà cũng có thể nếm ra được…”

Tống Thần Đông tỏ vẻ cao thâm khó lường, bất đắc dĩ nói: “Đúng là đồ ngốc.”

Nói Viên Hạ ngốc, cậu không vui đâu, nhưng mà giọng điệu của Tống Thần Đông quá chiều chuộng, cậu không cảm thấy đây là một câu chê bai.

Hai người cùng nhau trải qua một buổi tối chóng vánh, rồi đi đến nhà Viên Hạ, trước khi ngủ Viên Hạ có thói quen uống sữa, cậu không biết mình bị làm sao mà cứ đòi Tống Thần Đông nếm thử vị sữa chưa tách bơ. Tống Thần Đông không chịu, cậu còn nổi tính lưu manh.

Cậu bĩu môi, chỉ vào vòng sữa đọng trên mép mình, chỉ sợ Tống Thần Đông không lĩnh hội được ý mình, còn nhón chân lên. Đợi Tống Thần Đông liếm hết, Viên Hạ lại bắt đầu ngượng ngừng, vùi mặt vào hõm cổ Tống Thần Đông, dựa lên người anh như không có xương sống.

“Mùi vị quả thật rất ngon.” Tống Thần Đông ôm eo người bạn nhỏ, trêu ghẹo một chút.

Mặt Viên Hạ đỏ ửng, còn cho là giấu rồi Tống Thần Đông sẽ không nhìn thấy, nhưng lại không biết cái cổ trắng nõn của cậu cũng đỏ lét. Cậu còn mạnh miệng bình tĩnh, nói thầm: “Vậy thì anh… uống thêm hai ngụm nữa đi.”

Tống Thần Đông “Ừm” một tiếng, nói chuyện không đứng đắn: “Vậy anh vẫn muốn uống như vừa nãy.”

Trong phim truyền hình chỉ có miệng kề miệng đút thuốc cho nhau, uống sữa kiểu này vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Hai người làm ổ trên sô pha anh một ngụm em một ngụm mà gặm môi nhau, môi Viên Hạ bị hôn đến mức vừa ướt vừa đỏ, một ly sữa cũng đã thấy đáy.

Lần này thu hút sự chú ý của Cục Bông. Vốn nó đang yên tĩnh chợp mắt ở một góc trong phòng khách, nhưng mà hai người này quá lớn tiếng, cứ chụt chụt, cũng không biết đang ăn cái gì ngon thế.

Tuy rằng bình thường nó cũng không lạ gì Viên Hạ, nhưng lúc này nó nghe thấy tiếng kêu như có như không của Viên Hạ, giọng mềm nhũn như chẳng phải con người, ngược lại giống như mèo, nó tạm thời hiếu kỳ đi quấy phá, liền khoan thai chống mắt lên, lanh lợi đi đến sô pha, dùng sức nhảy tót lên, đến bên cạnh Tống Thần Đông quan sát, còn định vươn móng vuốt ra cào một phen.

Viên Hạ giật mình tỉnh táo lại, vẻ kiều diễm yếu ớt vừa rồi lập tức tan theo mây khói. Tống Thần Đông cũng phản ứng rất nhanh, ôm lấy Viên Hạ từ sô pha lên người mình.

“Meo ——!” Cục Bông đứng trên sô pha muốn nhào vào lòng Viên Hạ, con ngươi màu nâu lóe sáng một cách kì diệu.

Viên Hạ ngẩn ra nhìn Cục Bông, lại quay đầu nhìn Tống Thần Đông.

“Tiêu rồi…” Cậu mím môi, ôm lấy cổ Tống Thần Đông, vừa thẹn thùng vừa tức tối, “Lần này em thật sự không còn mặt mũi gặp mèo nữa rồi.”

Tống Thần Đông bật cười ôm cậu vào phòng ngủ, rầm một cái đóng cửa lại.

Cục Bông ở bên ngoài gào meo meo, cào cửa mấy cái, nghe thấy tiếng động bên trong càng lúc càng kỳ quái, liền từ từ mất hứng thú, lại quay về nằm trên thảm, liếm lông, rồi đi ngủ.

Những ngày ngọt ngào như vậy cứ không biết xấu hổ mà qua đi.

Ba mẹ Tống ở Mỹ nửa tháng, ngại bên này bức bối, liền mua vé máy bay về nước. Khi đang xếp hàng gửi hành lý, mẹ Tống vẫn không quên dặn dò bọn họ mau chóng đăng ký kết hôn, đừng có ngâm hoài.

Nhưng kết hôn quả thật không phải chuyện đơn giản, thân phận Tống Thần Đông thì vẫn ở đó, tài sản còn sừng sững, một tờ giấy chứng nhận liên lụy rất nhiều thứ. Quốc tịch của hai người lại khác nhau, Tống Thần Đông là hộ chiếu Trung Quốc có thẻ xanh, Viên Hạ là quốc tịch Mỹ, Trung Quốc lại không cho phép để hai quốc tịch, sau khi kết hôn phải chọn thế nào?

“Nếu em không muốn thì chúng ta đợi thêm một thời gian nữa, không cần gấp.” Tiễn mẹ Tống đi rồi, Tống Thần Đông ở trên xe nói, “Em mới 25 tuổi, muốn em dính với anh cả đời, thì có hơi đột ngột.”

Viên Hạ sợ Tống Thần Đông hiểu lầm, vội phất tay thanh minh: “Em muốn ở cùng anh cả đời mà, không phải đang đùa giỡn với anh đâu, nhưng mà kết hôn… có hơi nhanh quá, hơn nữa em cũng không biết phải chuẩn bị cái gì, chúng ta phải làm công chứng tài sản trước khi kết hôn nữa đúng không.”

“Không làm.” Tống Thần Đông nhìn dòng xe trên cầu cao tốc, thảnh thơi nói.

Vậy sao mà được? Viên Hạ cũng không phải là muốn phân chia rạch ròi của anh của tôi, chỉ là nhìn biệt thự ở Newport Beach của Tống Thần Đông là biết tài sản của họ nhất định không cùng đẳng cấp, cậu yêu Tống Thần Đông, nhưng cũng không muốn chiếm cái hời này, không phù hợp với giáo dưỡng của cậu từ nhỏ đến giờ.

Tống Thần Đông lại nói: “Phân chia rạch ròi thế làm gì?”

“Không được, phải công chứng.” Viên Hạ rất chân thành, “Tiền anh cực khổ kiếm ra, không lý nào lại phải chia cho em một nửa, em cũng không muốn…”

Tống Thần Đông bật cười, “Chưa kết hôn đã nghĩ đến chuyện ly hôn rồi à? Em cũng thật là, lối suy nghĩ vượt mức quy định. Chúng ta chắc chắn sẽ ly hôn hay sao?”

Viên Hạ vội vàng biện bạch: “Đương nhiên ý em không phải vậy, nhưng anh rõ ràng là nhiều tiền hơn em. Những tài sản lúc trước phải phân ra thật rõ ràng, sau này em cũng sẽ cố gắng, em không muốn để người ta cảm thấy…”

“Được rồi được rồi, đừng có xoắn xuýt nữa.” Tống Thần Đông cười ngắt lời cậu, “Hay là bây giờ chúng ta đến City Hall đăng ký kết hôn luôn đi, anh còn có thời gian đập tan suy nghĩ này của em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương