Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài
60: Ngoại Truyện Dịch Trạch Duyên


Dịch Trạch Duyên và Lâm Thanh Thanh quen nhau vào mười năm trước.
Khi đó, anh làm nhiệm vụ thất bại nên đã mất đi người đồng đội tốt nhất, bản thân cũng bị thương nặng, bị gãy xương đùi, cánh tay cũng bị thương không thể hoạt động bình thường được, chỉ có mấy ngón tay là có thể sử dụng linh hoạt, khó khăn lắm mới ăn được cơm và mặc được quần áo.
Xương đùi bị gãy, anh không thể đi lại được, mỗi ngày chỉ có thể ngồi trên giường, cộng thêm chuyện bạn thân qua đời, khoảng thời gian đó tinh thần anh rất sa sút.
Nhưng anh lại quá quen với việc che giấu cảm xúc.

Mỗi ngày, anh đều vùi đầu vào đọc sách, khiến người khác không thể nhận ra.
Lý Quý thường đến thăm anh.

Có lẽ là nhìn thấy anh mỗi ngày không phải đi ngủ thì chính là đọc sách, quả thực rất nhàm chán, nên cậu ta tỏ ra buồn nôn nói: “Anh ở trên giường cả ngày không thấy chán sao?” Nói xong cậu ta lại nhíu mày: “Nhưng bộ dạng này của anh chỉ có thể ở trên giường thôi à.

Em nói này, anh đừng làm lơ em.

Mặc dù không thể hoạt động được nhưng tốt xấu gì cũng cần người để trò chuyện một chút chứ.

Anh không muốn nói chuyện với em, mà hiện giờ mạng xã hội lại phát triển như vậy, anh có thể tùy tiện tìm một người xa lạ trò chuyện một chút cũng được.

Người như anh đúng là, thích cái gì cũng phải kìm nén.

Anh như vậy sẽ nghẹn chết đấy.

Em biết anh đang đau khổ vì chuyện của anh Cảnh, nhưng người chết không thể sống lại, còn người sống thì phải biết nhìn về phía trước chứ.

Nếu anh cảm thấy trong lòng phiền muộn thì có thể tìm người để nói chuyện, nói ra sẽ tốt hơn.

Em đang nói với anh đấy, anh có nghe không thế?”
Anh không thèm ngẩng đầu lên, ngón tay đảo qua trang sách, giọng nói lạnh băng không hề khách sáo: “Im miệng, ra ngoài!”
Lý Quý: “…” Lý Quý bị anh chặn họng, liền hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ anh.”
Lý Quý nghĩ anh chỉ coi lời cậu ta như gió thoảng ngang tai, không thèm để trong lòng.

Nhưng khi Lý Quý ra ngoài một lát thì điện thoại di động của anh liền rung lên, anh cầm lên xem thì thấy trên phần mềm xã giao có một người muốn thêm mình làm bạn tốt.
Khi phần mềm xã giao vừa ra mắt thì anh đã bắt đầu dùng.

Phần mềm này mới ra mắt chưa được bao lâu, mọi người đều thêm rất nhiều bạn, cho nên thỉnh thoảng cũng có người thêm anh làm bạn tốt.

Bình thường, anh đều không thèm phản ứng, nhưng khi điện thoại vừa thông báo, đột nhiên anh nghĩ đến lời vừa nói, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được, cậu ta vừa mới bảo anh tìm người xa lạ nói chuyện phiếm thì liền có người thêm anh làm bạn tốt.
Anh cảm thấy hơn 50% chính là mấy thằng ranh con trong quân đội đang trêu mình.
Anh ném điện thoại sang một bên không muốn quản nữa, nhưng đối phương lại rất kiên nhẫn, một lát sau lại gửi tin nhắn đến.

Anh nhíu mày, mở phần mềm xã giao ra xem thử.
Thông báo: 4575***55 đã gửi yêu cầu thêm bạn tốt.
Cậu ta nhìn qua ảnh đại diện, tên của đối phương là “Phong tín tử dễ thương”, hơn nữa còn là nữ.

Tài khoản cũng rất sơ sài, ngay cả ảnh đại diện cũng chưa có, rõ ràng là chỉ mới đăng ký.
Dịch Trạch Duyên cười lạnh trong lòng, cố ý đăng ký một tài khoản nữ đểu trêu anh, lừa dối rõ ràng như vậy mà còn cho là anh không nhận ra?
Vậy thì anh muốn xem bọn họ có thể chơi anh kiểu gì.
Dịch Trạch Duyên đồng ý.
Phong tín tử dễ thương: Chào chú, cháu tên là Lâm Thanh Thanh, rất vui được làm quen với chú.
Lâm Thanh Thanh? Đặt cái tên này cũng quá tùy tiện rồi, mà lại đang dùng phần mềm xã giao, vừa nói chuyện sao có thể nói cho đối phương biết tên thật chứ.

Anh cảm thấy lo lắng thay cho trí tuệ của mấy thằng ranh con kia.
Phong tín tử dễ thương: Chú tên là gì vậy? Cháu đã xem qua thông tin về chú, chú bốn mươi tuổi ạ? Cháu năm nay mười sáu, vậy cháu gọi chú là chú được đúng không? Đây là lần đầu tiên cháu dùng QQ, cháu thấy rất vui.

Chú, còn chú thì sao?”
Bạch: Ừ.
Phong tín tử dễ thương: A, chú trả lời cháu rồi.

Nhưng chú ơi, sao chú chỉ trả lời mỗi chữ ừ.

Hiện giờ chú đang ở đâu ạ? Chú đang làm việc sao? Bây giờ cháu còn đang đi học, ngày mai còn phải thi giữa kỳ, cháu cảm thấy rất đau đầu.

Chú, lúc chú đi học phải kiểm tra thử chú có đau đầu không?
Dịch Trạch Duyên nhìn một loạt tin nhắn này, lập tức cười lạnh.


Diễn đi, tiếp tục diễn đi, lại còn kiểm tra nữa.
Anh không thèm để ý đến cô, cầm sách lên đọc, lại không ngờ rằng không nhận được tin nhắn của anh, một lát sau đối phương lại gửi tới mấy tin.
Phong tín tử dễ thương: Chú đang làm gì vậy? Ở chỗ cháu thời tiết rất tốt.

Chú là người ở đâu ạ? Thời tiết bên chú thế nào?
Phong tín tử dễ thương: Chú, vừa rồi trên đường cháu nhìn thấy một đàn kiến.

Xem ra trời sắp mưa rồi, kiến cũng bắt đầu dọn nhà.
Phong tín tử dễ thương: Sao chú lại không để ý đến cháu?
Dịch Trạch Duyên nhíu mày, sao lại không có mắt như thế, đây là thằng ranh con nào mà lại lải nhải suốt như thế.
Bạch: Muốn huấn luyện dã ngoại sao?
Phong tín tử dễ thương: Huấn luyện dã ngoại? Huấn luyện dã ngoại gì ạ? Chú, chú đang nói tới huấn luyện dã ngoại trong huấn luyện quân sự sao?
Bạch: Kiên nhẫn có hạn, có chừng có mực.
Phong tín tử dễ thương: Là cháu nói sai gì sao? Chú, có phải chú cảm thấy cháu lải nhải quá nhiều không? Đây là lần đầu tiên cháu dùng phần mềm xã giao, chỉ là cháu quá hưng phấn, quá hiếu kỳ thôi mà.
Bạch: Cút.
Anh vừa mới gửi chữ “Cút” này đi thì Lý Quý liền đẩy cửa đi vào, còn đem đồ ăn đến giúp anh.

Thấy anh ôm điện thoại, lại nhìn thấy màn hình điện thoại, hai mắt Lý Quý lập tức sáng lên: “Vừa rồi còn chê em lắm mồm, vậy mà giờ lại trò chuyện rồi?”
Dịch Trạch Duyên liền ném thẳng điện thoại đến trước mặt cậu ta: “Nói đi, là thằng ranh con nào nhàm chán muốn chết?”
Lý Quý mơ màng không hiểu: “Chuyện gì vậy?”
Lúc này có tin nhắn gửi tới, Lý Quý vội vàng trả điện thoại lại: “Nhanh nhanh, có người bạn trên mạng gửi tin nhắn cho anh.”
Sắc mặt Dịch Trạch Duyên hơi trầm xuống nhìn cậu ta, vẻ mặt mờ mịt này không giống như đang giả bộ: “Không phải là do bọn cậu giả vờ?”
Lý Quý lập tức tỏ ra tủi thân: “Chúng em nào có nhàm chán như vậy chứ, với lại chúng em cũng không có gan lấy tên giả lừa anh, anh trông chừng bọn em rất kỹ mà.”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Thực sự không phải bọn nhóc này lấy tên giả lừa anh?
Tin nhắn gửi tới lại nhấp nháy, Dịch Trạch Duyên ấn vào.
Phong tín tử dễ thương: “Cháu đang ghét như vậy sao? Chú không muốn nói chuyện phiếm với cháu thì cứ nói thẳng, sao lại còn bảo cháu cút?”
Tin nhắn phía sau còn kèm theo một loạt biểu cảm khóc lóc.
Lý Quý đứng bên giường, duỗi đầu nhìn thoáng qua: “Cái tên Phong tín tử dễ thương này xem ra là một em gái rồi.

Dịch ca, anh gửi cho em gái người ta một chữ cút, thực sự là rất quá đáng đó.”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Chẳng lẽ đối phương thực sự là một cô gái nhỏ, không phải bọn họ hùa nhau chơi anh?
Phong tín tử dễ thương: “Chú, sao chú lại thô lỗ như vậy?”
Phía sau còn kết hợp với hai chuỗi biểu cảm khóc lóc.
Lý Quý bên cạnh lạnh nhạt nói: “Làm tổn thương cô gái nhỏ người ta, còn không mau an ủi người ta đi.”
Ánh mắt anh sắc như dao nhìn sang, Lý Quý lập tức ngậm miệng, làm động tác đầu hàng rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài đóng cửa lại.
Dịch Trạch Duyên nhìn một loạt biểu cảm khóc thút tha thút thít này, liền liên tưởng đến bộ dạng tổn thương của một cô gái hơn mười tuổi phía sau điện thoại, anh cảm thấy não mình bắt đầu đau.
Bạch: Xin lỗi, hiểu lầm.

Bị thương, tâm tình không tốn lắm, tổn thương cháu rồi.
Phong tín tử dễ thương: Chú bị thương sao? Bị thương có nghiêm trọng không? Bây giờ đang ở trong bệnh viện sao?
Đã không trách anh mà còn quan tâm anh như thế, trái tim của cô gái này cũng rất lương thiện rồi.
Bạch: Ừ
Từ đó về sau, mỗi ngày cô gái này đều sẽ nhắn tin cho anh, cũng không biết tại sao ngày nào cô cũng có nhiều chuyện để nói như vậy.

Có lẽ là do anh đang bị thương nên cũng không có chuyện gì để làm, cộng thêm ban đầu hiểu lầm cô nên trong lòng hơi áy náy, nếu không bên cạnh có người hay lải nhải như vậy, anh đã sớm xóa bạn rồi.
Thêm cô làm bạn còn chưa đến một tuần, căn bản anh đã hiểu kha khá về cô.

Không có cách nào, cái gì cô cũng nói với anh, ngay cả hôm nay ăn cái gì, buổi tối mơ thấy gì hay những chuyện vụt vặt đến không thể vụt vặt hơn cũng đều nói cho anh.
Anh biết nhà cô ở đâu, biết cô đang học ở đâu, biết cô không thích mẹ kế, biết cô rất yêu chị của mình, chị cô đang ở Bắc Thành.
May mắn anh không phải người xấu, nếu không để lộ quá nhiều thông tin về mình lên mạng xã hội như thế này, nhỡ mà bị người xấu thấy được, không chừng còn gặp nguy hiểm.

Cho nên, anh khéo léo nhắc nhở cô đừng nói quá nhiều về thông tin của mình cho người lạ biết, nhưng cô lại trả lời, không sao, chú là người tốt.
À, người tốt, cô lại không quen anh, cô biết anh là người tốt sao? Thật sự rất ngây thơ.
Cô gái nhỏ biết anh bị bệnh, hiện giờ đang ở bệnh viện, muốn gửi một ít đồ đến, nói là râu rồng xốp giòn [1] do mình tự làm, ăn rất ngon.

Anh không từ chối được, liền bảo Lý Quý gửi địa chỉ cho cô, sau khi được gửi tới thì bị mấy người Lý Quý chia nhau ăn, anh cũng được chia một miếng.

Anh không thích đồ ngọt, nhưng bánh râu rồng xốp giòn này thực sự rất ngon.
Sau đó khi đang nói chuyện, cô gái nhỏ đưa ra chủ ý muốn gọi điện cho anh, còn nói muốn hát cho anh nghe.

Anh thấy có lẽ mình đang quá nhàn rỗi, cho nên liền đáp ứng đề nghị của cô, còn gửi số điện thoại của mình cho cô.
Lần đầu tiên gọi điện là vào buổi tối, sau khi ầm ĩ một hồi, anh nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói ngọt ngào, cẩn thận hỏi: “Là chú phải không?”
Dịch Trạch Duyên: “Là tôi, chào cháu.”
Lâm Thanh Thanh: “Oa, giọng của chú nghe thật trẻ nha.”
Dịch Trạch Duyên vốn định giải thích với cô mình không phải là một ông chú, tuổi trên tài khoản chỉ là giả, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng là người xa lạ, sau này cũng không nhất định sẽ gặp mặt.
Trong điện thoại, cô cũng lải nhải giống như mọi ngày, nói với anh rất nhiều chuyện, sau đó lại than thở rằng khi anh ngã bệnh không có ai ở bên chăm sóc, cũng không có con gái ở bên, anh thật đáng thương (anh có hơi hối hận khi đã nói với cô anh chưa kết hôn và cũng chưa có bạn gái).
Cô nói gì anh cũng chỉ ứng phó qua loa, sau đó cô bắt đầu hát cho anh nghe.
Tiếng hát phát ra từ trái tim của cô thật sự rất êm tai, tựa như tiếng chim hoành anh thanh thúy trong rừng sâu.

Có lẽ cũng bởi vì tiếng hát của cô quá êm tai, cho nên về sau cô gửi nhiều tin nhắn cho anh, kiểu gì anh cũng sẽ bổ não ra tưởng tượng ra tiếng cô đang nói chuyện với mình, dần dần anh cũng không chê phiền nữa.
Cứ như vậy, thỉnh thoảng bọn họ sẽ gọi điện thoại, mỗi lần gọi cô đều hát cho anh nghe, mỗi lần nghe cô hát anh đều thả lỏng, bất tri bất giác ngủ mất, mà vì thế cô cũng phàn nàn, nói hát cho chú nghe lại như đang ru con ngủ.
Ngoài ý muốn, vào một buổi tối, đột nhiên có mấy người vọt vào trong phòng bệnh, bọn họ ra tay vô cùng hung ác, là muốn lấy mạng của anh.

Dịch Trạch Duyên biết những người này là do Lục Kiến An sai tới, anh từ từ trưởng thành đã tạo thành uy hϊếp với anh ta.

Lá gan của anh ta cũng rất lớn, dám lựa chọn bệnh viện thuộc Lục gia là nơi để ra tay, vì thế cũng có thể nhìn ra, nguyện vọng muốn trừ khử anh của Lục Khiến An rất cấp bách.
Đối phương đóng giả bác sĩ đi vào.

Lúc ấy, bên giường bệnh chỉ có một mình anh, cộng thêm người anh toàn là thương tích nên căn bản không phải là đối thủ của mấy người này.

Sau đó, anh bị một tên trong số đó đè xuống đất, dùng cùi chỏ đánh gãy xương sườn anh.
Cũng may, mấy người chú Trình kịp thời phát hiện nên đã cứu được anh, nếu không sợ rằng mệnh của anh đã tàn rồi.
Nhưng dù giữ lại được mạng nhưng lại bị thương nặng, xương sườn gãy một cây, lại còn cắm vào phổi.

Bệnh viện lập tức tiến hành giải phẫu, mặc dù đã lấy được xương sườn ra, nhưng tình trạng không khả quan lắm, thậm chí còn có dấu hiệu bị nhiễm trùng, tình trạng của anh vô cùng nguy hiểm.
Trong mấy lần tiến hành phẫu thuật, bác sĩ đều lắc đầu, luống cuống biểu thị mình bó tay.
Mẹ anh ngồi bên giường khóc lớn một lúc, mấy người chú Trình cũng đứng bên giường bệnh khóc một trận, những chiến hữu cùng anh vào sinh ra tử, khi bị chặt đứt tay hay chân cũng không thốt ra một câu, vậy mà giờ lại đứng trước giường bệnh của anh lau nước mắt.
Anh sắp chết, không thể cứu nổi, tất cả mọi người đều đang than khóc vì anh.
Đêm hôm đó, có lẽ là vào lúc tình trạng của anh nguy kịch nhất, khi khóc lóc xong thì trong phòng bệnh chỉ còn một mình anh.
Mắt đã mờ dần, tất cả trong phòng bệnh đều lờ mờ, lờ mờ khiến người ta cảm thấy đáng sợ, thậm chí anh còn đang nghĩ lập tức Diêm Vương sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Toàn thân đau đớn, đau đến không động đậy được.

Có lẽ là hiểu được mình sắp gặp hạn lớn, trong đầu anh không ngừng nhớ lại hình ảnh nửa đời trước đây của mình.
Khi còn rất nhỏ, mẹ đã nói với anh phải cố gắng để trở nên ưu tú, như vậy địa vị của anh mới không bị người khác đoạt đi.

Từ nhỏ, anh đã không được quá nhiều người yêu quý.

Khi còn bé, anh rất muốn được mẹ bế, nhưng bà đều không muốn bế anh.

Bà nói anh phải tự lập sớm một chút, không thể quá lệ thuộc vào mẹ.

Bà nói cho anh biết, anh phải trưởng thành sớm một chút, không thể làm nũng với bất kỳ người nào.

Ban đầu anh rất khó chịu, nhưng dần dà, anh đã quen dần với chuyện mẹ lạnh nhạt với mình, mà anh cũng từ từ biến thành một người máu lạnh.
Dường như anh sinh ra cũng chỉ là để tranh đoạt quyền lợi, không thể để mẹ bị người ta đuổi đi, không thể để cho người phụ nữ kia và con của bà ta đoạt được tất cả của Dịch gia.

Nhất định anh phải cố gắng, nhất định phải ưu tú, nhất định phải quyết đoán, nhất định không thể xử trí theo cảm tính.
Về sau, đúng là anh đã trở thành một người ưu tú, nhưng vì bảo vệ tính mạng, anh không thể không che giấu tài năng của mình, nén giận, bởi vì còn chưa đạt được tất cả của Dịch gia.

Anh muốn đuổi hết người của Lục gia đi, nhưng không thể làm quá chói mắt, như vậy sẽ khiến bản thân anh gặp nguy hiểm.
Nhưng dù anh ngụy trang thành một người ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nào thì cuối cùng, Lục Kiến An vẫn không buông tha cho anh.
Thật ra chết như vậy cũng tốt, nếu còn sống, anh vẫn phải đấu tranh như cũ, sống cũng chỉ vì để tranh đoạt quyền lợi.

Thế giới xung quanh anh lạnh lẽo vô tình, sống trong đó thực sự quá mệt mỏi.
Chết cũng tốt, chết cũng tốt, chết đối với anh có lẽ chính là một sự giải thoát.
Nhưng khi anh sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại vang lên, vang lên một lần rồi một lần, tựa như anh không nhận thì đối phương sẽ không bỏ qua.
Anh biết người gọi tới là ai, chính là cô gái nhỏ kia.

Anh bị thương nhiều ngày như vậy nên không liên lạc với cô, chắc chắn cô đã tích lũy rất nhiều chuyện muốn nói với anh.

Anh nhớ tới tiếng hát của cô, trước khi chết có thể nghe cô hát một chút cũng tốt.
Cho nên anh khó khăn xê dịch ngón tay ấn nhận, sau đó mở loa ngoài.
Một lần động đậy, thân thể đau đớn như bị xé nứt ra.

Anh chỉ làm một động tác đơn giản nhưng cả người như bị hư thoát [2].
[2] hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước khiến cơ thể bủn rủn, mệt lả, rã rời.
Đầu bên kia vang lên giọng nói tràn ngập lo lắng: “Chú, sao mấy ngày nay chú không nhắn tin lại cho cháu?”
Anh im lặng, sau đó cô nói tiếp: “Chú, chú không sao chứ? Sao chú không nói gì?”
“Tôi… sắp chết…” Anh dùng hết sức mới nói ra được câu này.

Vốn dĩ muốn nói, tôi sắp chết, cháu có thể hát một bài cho tôi nghe không, nhưng nửa câu sau, anh không còn sức để nói tiếp nữa.
“Ch…chú…” Cũng không biết có phải cô gái nhỏ bị dọa sợ không, sau mấy giây trầm mặc ngắn ngủi, giọng của cô liền nghẹn ngào: “Chú sẽ không sao.

Chú, chú đừng chết, cháu vừa mới học làm một loại bánh ăn rất ngon, cháu định gửi qua cho chú.”
Anh không có sức để trả lời cô.
“Chú, chú đừng chết có được không?” Cô khóc thút thít: “Chú, chú còn nhớ cháu đã từng nói ở Bắc Thành có một loại quà vặt ăn rất ngon không? Khi còn bé, cháu thường đi ăn cùng chị, về sau cháu sẽ dẫn chú đi được không? Còn có núi tuyết Tây Lĩnh, cháu muốn đi trượt tuyết, cháu còn muốn chờ chú khỏe lên rồi đi cùng chú mà.”
“Chú có nghe thấy cháu nói gì không? Nếu không cháu hát cho chú nghe được không?”
Giọng hát nhanh chóng truyền đến cùng với tiếng nức nở.
Anh cảm thấy buồn cười.

Người anh gần gũi nhất, người anh tín nhiệm nhất đều cho là anh sẽ chết, đều từ bỏ anh, để lại anh cô đơn một mình trong bệnh viện.

Thế nhưng, ở một nơi cách xa ngàn dặm lại có một cô gái xa lạ vì muốn anh sống mà không ngừng động viên anh cố lên.
Cô khóc vì anh, cô hát vì anh, cô làm mọi cách để xin anh đừng chết.
Nhưng anh thực sự quá mệt mỏi rồi.
Cô nói muốn dẫn anh đi ăn một loại quà vặt thơm thơm giòn giòn ở Bắc Thành, nước sốt bốc lên thơm nức cả da đầu.

Không biết cảm giác nước sốt bốc lên thơm nức da đầu là như thế nào?
Cô còn nói muốn dẫn anh đi trượt tuyết, từ trên đỉnh núi trượt xuống sẽ không nhịn được mà hét lớn lên.
Tiếng hát của cô nghe thật hiếu động, cho dù là cô đang khóc.
Cô lo lắng muốn chết, sợ anh sẽ chết thật nên không ngừng nói chuyện với anh, không ngừng nói cho anh biết những nơi đi chơi tuyệt nhất.
Ở một nơi rất xa, nhưng lại có hoa tươi nở rộ và bướm bay lượn xung quanh.
Thật sự có nơi đẹp như vậy sao?
Dường như anh đã nhìn thấy được nơi đó, ở trên một cánh đồng hoa trắng nở rộ có một cô gái nhỏ đứng ở đó hát ca, tiếng hát của cô hay và êm tai giống như tiếng chim Hoàng Anh.
Ngay lúc này, mệt mỏi và tuyệt vọng với cuộc sống này, trong lòng cũng đã từ bỏ, muốn chấm dứt quãng đời này đột nhiên biến mất.

Anh muốn được đi xem cánh đồng hoa nở rộ kia, muốn được đi gặp cô gái nhỏ có giọng hát êm dịu đó một lần.
Anh không muốn nhìn thấy cô khổ sở vì mình, không muốn nghe thấy tiếng cô khóc thút thít.
Anh muốn sống, muốn sống để tận mắt nhìn thấy, thể nghiệm qua thế giới tuyệt vời mà anh chưa từng trải qua.

Anh muốn đi gặp cô một lần, một người tuyệt vời chưa từng xuất hiện trong thế giới của anh.
Ngoại trừ cô gái kia, tất cả mọi người đều cho là anh sẽ chết vào đêm đó, thậm chí còn bao gồm cả anh.

Thế nhưng, ngay cả anh cũng không nghĩ tới, vậy mà anh lại chống đỡ nổi.

Anh không chết, còn vượt qua giai đoạn nguy kịch nhất.
Nhộng phá kén biến thành bướm, tỉnh lại lần nữa, trong lòng anh chỉ có một khát vọng duy nhất.

Anh muốn trở thành một người lớn mạnh, chỉ có vậy mới có thể bảo vệ tốt bản thân.

Chờ đến ngày đó, khi xuất hiện trước mặt cô anh mới không tự ti vì cô quá tốt đẹp.
Anh phải sống, phải kiên cường sống, sống vì cô gái nhỏ mà khi anh sắp chết đã không ngừng cầu xin anh đừng chết.
Sau khi xảy ra tất cả, anh đã không ngừng cố gắng.

Anh đi ra nước ngoài, không ngừng rèn luyện bản thân, chờ một ngày đủ lông đủ cánh sẽ trả lại hết những người đã tổn thương anh.

Lúc đầu, anh muốn đợi thắng lợi tới tay sẽ đi tìm cô, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, trong buổi tiệc tối tốt nghiệp trung học của cô liền đi tìm cô.
Anh đã từng nghe một câu, khi một người đàn ông bất lực nhất, gặp được người con gái mà anh ta muốn chăm sóc cả đời thì trong tay lại không có gì cả.
Khi thấy cô cùng một nam sinh khác ôm nhau, anh cảm thấy bản thân cũng gần giống với câu nói này.
Anh không thể cam đoan rằng cô đi với anh sẽ an toàn, bởi vì ngay cả tự vệ anh còn không thể, cho nên anh cho mình thời gian để lớn mạnh, hi vọng sau khi tất cả đều hoàn mỹ mới đi tìm cô.
Rất lâu trước kia anh đã từng nghe một câu, có người coi trọng một đóa hoa, nhưng hoa quá đắt nên anh ta không thể mua nổi.

Anh ta muốn đợi sau này mình có tiền sẽ mua đóa hoa này, nhưng khi anh ta có tiền, tưng bừng phấn khởi đi đến mua hoa thì mới biết hoa đã bị mua rồi.
Anh và cô gái nhỏ chính là như vậy.
Cô gái nhỏ sẽ không đứng yên một chỗ chờ anh, hoặc là nói cô không hề biết tới tình cảm của anh.

Từ khi bắt đầu, cô cũng chỉ coi anh là một người bạn trên mạng, một ông chú đáng thương không có người chăm sóc.
Anh cứ như vậy mà bỏ qua cô một lần.

Khi đó, anh vô cùng mất mát.

Cho dù sau đó hậu tích bạc phát [3] thu sản nghiệp của Dịch gia về dưới tay, dù cho cuối cùng anh cũng đoạt được quyền trong tay, trở nên lớn mạnh để bảo vệ người bên cạnh, thắng lợi lớn như vậy nhưng cũng không cách nào lấp đầy những mất mát đó.

Cảm giác mất mát kéo dài rất lâu, cho đến lần đó, khi anh nhận được tin nhắn của cô.

Chắc là lần đầu tiên anh nhận được tin nhắn của cô từ năm đó đến giờ.
Anh là người rất cẩn thận, đột nhiên nhận được tin nhắn của cô, anh cảm thấy chắc chắn là lừa lọc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà đến tìm cô.
Anh không ngờ lần đầu tiên gặp cô lại là dưới tình huống này.

Anh biết cô bị người ta bỏ thuốc, anh cũng không quan tâm cô phản đối mà đưa cô đi bệnh viện, nhưng anh lại bị cô nhào vào lòng làm đầu óc choáng váng, tất cả lý trí đều không còn nữa.
Cho tới giờ, anh luôn là người tỉnh táo lý trí, từ nhỏ đã như vậy rồi, chỉ có lý trí và bình tĩnh mới có thể làm tốt mọi chuyện.

Trước giờ, anh không hề biết mình lại có lúc như vậy, không hề biết thì ra khi mình mất lý trí lại trở thành như vậy.
Lần đầu tiên gặp nhau, anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngay cả anh cũng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng anh thực sự không khống chế nổi.

Vốn dĩ cho rằng đời này cô và mình chỉ lướt qua nhau, mà anh đã sớm chuẩn bị sẽ cô độc cả đời, nhưng không ngờ chỉ chớp mắt đã có cơ hội thân mật với cô như thế.

Anh mất mát nhiều năm như thế, vốn dĩ chỉ có thể nhìn cô từ phía sau, không dám xuất hiện, nhưng bây giờ anh lại có thể đứng trước mặt cô, mà cô lại không chờ nổi chui vào trong ngực anh, sao anh có thể chịu được đây?
Có lẽ lần này đã được định trước là không vui, cho nên sau này mới tạo nên cuộc sống hôn nhân bi kịch của hai người.
Cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu đã từng chia sẻ cuộc sống với anh, bởi vì một số chuyện mà thu mình lại.

Cô trở nên độc ác và lạnh lùng hơn.
Thậm chí còn trở nên đáng sợ.
Thế nhưng mặc kệ cô là người như thế nào, anh cũng vẫn mê muội, dù là cô gái nhỏ hiền lành đáng yêu, hoạt bát líu lo không ngừng hay là người phụ nữ trước mặt, in lên chân mình một hình xăm, cả người lạnh lùng độc ác.
Cho dù bị cuộc sống tổn thương, cho dù trong lòng có vô vàn oán hận, cho dù phóng túng mà suy sụp tinh thần, thế nhưng cô không khiến mình chật vật.

Cô sẽ giống như một người điên đánh dương cầm vang đến động trời, nhưng trước khi nổi điên nhất định sẽ trang điểm và mặc quần áo đẹp vào.

Cho dù cô suy sụp mà buông thả, nhưng trước giờ chưa từng để mình lôi thôi lếch thếch.
Cởi bỏ chiếc áo ngoài chân thiện dễ thương, cô trở nên mị hoặc, lạnh lùng mà gợi cảm.

Cho nên dù cô càn quấy cuộc sống của anh đến long trời lở đất thì anh vẫn bị cô làm cho thần hồn điên đảo như cũ.
Cô gái lương thiện, ngây thơ hoàn mỹ khiến anh yêu, nhưng cô độc ác, lạnh lùng mà mị hoặc lại làm cho anh điên cuồng.
Bất kể cô tổn thương anh như thế nào, anh cũng không đồng ý buông tay.

Anh muốn giữ cô ở bên cạnh mình, anh thực sự không thể chịu được nếu như có một ngày, người phụ nữ giống như yêu nghiệt này lại rơi vào trong tay người đàn ông khác.
Anh không chịu được.
Anh dùng tất cả chân thành của mình để bao dung cô, giống như đêm hôm đó, khi tất cả mọi người từ bỏ anh, đầu bên kia điện thoại lại có một cô gái ngốc đau khổ cầu xin anh phải sống.
Anh cũng có thể khúm núm, dùng sự ấm áp của mình để cầu xin cô đón nhận anh.
Anh tin tưởng mình có thể làm được.

Từ trước đến giờ, phàm là chuyện anh muốn làm thì đều có thể làm được, anh vô cùng tự tin đối với bản thân mình.
Cho đến ngày đó, cô ngã xuống từ nóc nhà, đầu bị đập chảy máu, anh mới nhận ra suy nghĩ của mình buồn cười biết bao.
Khi đó anh cho là cô muốn tự sát, anh tưởng sự cố chấp của mình đã làm hại cô.
Anh chỉ muốn giữ cô bên cạnh để chăm sóc, nhưng anh không muốn cô chết.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ép mình phải buông tay.
Anh đứng bên giường bệnh của cô, nhìn đầu cô quấn đầy băng gạc, cuối cùng anh cũng nhận ra, có một số việc không phải cứ cưỡng cầu là có thể đạt được.
Mà Dịch Trạch Duyên anh, có lẽ mãi mãi sẽ không có tư cách để đạt được những thứ tốt đẹp.
Anh không muốn để cô vì mình mà bị thương, cho nên anh muốn thả cô đi.
Người phụ nữ này đã cắm rễ sâu trong lòng anh, khiến anh yêu điên cuồng, nhưng anh muốn thả cô đi, mãi mãi buông tay.
Khi ra quyết định này, anh vô cùng đau đớn, nhất là nghĩ đến có lẽ cả đời này bọn họ sẽ không còn cơ hội để gặp nhau nữa.
Chỉ là anh không ngờ, khi anh quyết định thành toàn cho cô, khi anh đồng ý ly hôn, buông tha cho cô thì cô lại mất trí nhớ.

Cô không nhớ chuyện gì, đã quên hết quá khứ đau lòng, cũng quên mất anh.
Anh chuẩn bị buông tay, nhưng trong lòng không nhịn được mà lại nổi lòng tham luyến.

Cô quên sạch tất cả, vậy bọn họ có thể có một khởi đầu mới không?
Anh ngồi trên xe, yên lặng nhìn cô đùa giỡn cách rào chắn sắt cùng với con trai.

Sau khi sinh con, gần như cô rất ít bế con mình, nhưng lúc này, ánh mắt cô nhìn thằng bé lại dịu dàng như vậy.
Vào thời khắc đó, cuối cùng anh vẫn quyết tâm.
Anh đi xuống xe, từ từ đi tiến đến trước mặt cô.
Lâm Thanh Thanh, anh hối hận rồi, anh không muốn để em rời đi.
Anh đi lên phía trước, mỉm cười nói với cô: “Chào cô, Lâm tiểu thư.”
Ánh mắt cô nhìn anh như nhìn một người hoàn toàn xa lạ, khách sáo cười: “Chào anh, Dịch tiên sinh.”
Vậy thì lần này, hãy để chúng ta làm quen lại lần nữa.
(Toàn văn xong)
Tác giả có lời muốn nói:
Đến đây, câu chuyện xin được kết thúc, lời cảm ơn tôi đã nói rồi, không muốn nói nhiều nữa.

Hi vọng mọi người có thể ủng hộ tôi như trước đây, nếu thích tôi thì có thể ủng hộ bao nuôi tôi, cũng đừng quên tôi sẽ trở lại với cuốn truyện tiếp theo “Anh trai là nhân vật phản diện”
Một lần nữa cảm ơn mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương