Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc
-
Chương 164: Tuyệt không làm đồng lõa
Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Ước chừng qua một canh giờ, Mục Thanh Ca chỉ cảm thấy hai chân mình đều mất cảm giác, bọn họ mới thật tới nơi, nhìn phòng gần trước mặt đều là phòng nông nhỏ, bên ngoài rất nhiều phụ nữ người già còn có trẻ nhỏ chạy tới chạy lui chơi đùa, nhìn ý cười trêи mặt bọn họ hạnh phúc hơn những người Tân Châu đó mặt ủ mày chau mỗi ngày sống lo lắng đề phòng.
Mục Thanh Ca còn có thể thấy cách đó không xa còn có rất nhiều nam nhân đang bận rộn ngoài ruộng, mỗi người ý cười thoạt nhìn đều là rất tự nhiên thuần túy, ở chỗ này không có lục đục với nhau, không có âm mưu quỷ kế, chỉ có cùng người nhà hưởng thụ thiên luân chi nhạc, giờ khắc này Mục Thanh Ca thế nhưng không biết mình rốt cuộc là đúng hay là sai...
Thực mau liền có người phát hiện bọn họ, phụ nữ cùng lão nhân phản ứng đầu tiên chính là đem còn bảo vệ ở sau người, cảnh giác nhìn đoàn người Mục Thanh Ca, không đến một hồi người trong nhà cũng nhận được tin tức đều sôi nổi cầm vũ khí đi ra, đi đầu chính là lão đại Lý Hổ, lúc thấy đoàn người Mục Thanh Ca trong mắt mang theo kinh ngạc, “Các ngươi sao lại tìm tới đây!?”
Mà những bọn sơn tặc đó cũng chặn đường lui đám người Mục Thanh Ca, tựa hồ không biết được nguyên nhân liền không cho bọn họ rời đi, Mục Thanh Ca còn chưa mở miệng nói chuyện, liền người phía sau Lý Hổ đi tới, kinh ngạc kêu lên: “Triển Hạo?”
Triển Hạo nhìn thấy bọn họ nhưng thật ra không có kinh ngạc, giống như trước đó đã sớm biết vậy, “Hổ ca, bọn họ đều là bằng hữu của ta.”
Lý Hổ hơi hơi nhướng mày sau đó nâng tay lên liền để thủ hạ toàn bộ đều thu hồi vũ khí, Lý Hổ đi đến trước mặt Mục Thanh Ca ôm quyền nói: “Nếu ba vị là bằng hữu Triển Hạo thì chính là bằng hữu Lý Hổ ta, hy vọng ba vị không bị hành động vừa rồi làm sợ, thỉnh vào trong.”
Mục Thanh Ca hào khí cười nói: “Mạo muội đến đây, còn thỉnh Lý lão đại không lấy làm phiền lòng.”
“Thỉnh.” Lý Hổ làm cái thỉnh thế, Mục Thanh Ca gật đầu cũng làm cái thỉnh thế với Lý Hổ đồng thời đi vào trong, lúc Mục Thanh Ca đi qua Triển Hạo liền nghiêng đầu nhìn mắt hắn, khó trách Phong Viên biết đường đến nơi này.
Lý Hổ kêu người bưng trà lên, sau đó thỉnh Mục Thanh Ca ghế trêи, “Lần trước vừa thấy, lão tử còn tưởng rằng không cơ hội tái kiến công tử, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp mặt, không biết ngươi tìm được thân thích chưa? ”
“Thân thích?” Mục Thanh Ca không thể hiểu được, sau một lúc lâu mới nhớ tới ngày đó lời mình nói, ha ha cười nói: “Tìm được rồi tìm được rồi, kỳ thật lần này mạo muội mà đến là có một chuyện muốn thỉnh Lý lão đại hỗ trợ?”
Lý Hổ nhìn về phía Triển Hạo cười nói: “Ngươi là bằng hữu Triển Hạo, cũng chính là bằng hữu Lý Hổ ta, vì giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, có yêu cầu gấp gì cần giúp ngươi cứ việc nói thẳng đi.”
Mục Thanh Ca trong lòng nhưng thật ra nghi hoặc Triển Hạo cùng Lý Hổ không liên quan mà sao lại quen nhau, hơn nữa thoạt nhìn giao tình sâu, Triển Hạo biết Mục Thanh Ca trong lòng nghi ngờ liền mở miệng giải thích: “Tại hạ cũng là trong lúc vô tình cùng Hổ ca kết bạn.”
“Nơi nào là trong lúc vô tình, Triển Hạo ngươi chính là đã cứu mười mấy mạng huynh đệ chúng ta a, lúc trước nếu không có ngươi, ta cùng những huynh đệ đó đều đã chết, nơi nào còn có Phong Vân trại này!? Đại ân ngươi cứu mạng, các huynh đệ chúng ta chính là đều khắc trong tâm khảm, cả đời sẽ không quên, mặc kệ ngươi kêu chúng ta làm cái gì, chúng ta liền làm cái đó.” Lý Hổ hào khí nói, phía dưới huynh đệ sôi nổi phụ họa.
Mục Thanh Ca đại khái đã hiểu là chuyện như thế nào, ba năm trước đám người Lý Hổ sở dĩ có thể từ Mộ Dung thế gia thoát mạng nói không chừng là Triển Hạo giúp, cho nên đám người Lý Hổ mới có thể tín nhiệm hắn như thế.
“Nhưng a, Triển Hạo ca, nếu không có ngươi ba năm nay tới tiếp tế chúng ta cũng đã sớm chết đói, ngay cả lão đại đi đường sơn tặc còn chưa động thủ cũng đã mềm lòng, thật vất vả lấy được bạc cũng toàn bộ đều cho không cho người khác.”
Lý Hổ ngượng ngùng, “Này, này nhà ai không có một chút việc khó, mọi người đều là bá tánh Nam Sở hẳn là hỗ trợ lẫn nhau không phải sao.”
Mục Thanh Ca nghe hắn nói cười cười trong lòng.
Triển Hạo lúc này đứng ra nói: “Hổ ca, việc lần này vị công tử này nhờ ta sẽ không nhúng tay, ngươi cũng không cần bởi vì cố kỵ mặt mũi ta mà tùy tiện đáp ứng, ta hy vọng Hổ ca có thể tự mình suy xét rõ ràng.”
Mục Thanh Ca hơi hơi giương mắt nhìn về phía Triển Hạo, Triển Hạo không kiêu ngạo không siểm nịnh đối diện tầm mắt Mục Thanh Ca...
Lý Hổ nhìn Mục Thanh Ca sau đó lại nhìn Triển Hạo, thoạt nhìn việc vị công tử này nhờ mình làm có nguy hiểm nhất định, cho nên Triển Hạo huynh đệ mới có thể nói như vậy, không khỏi sắc mặt cũng dần dần nghiêm túc, “Vị công tử này, còn chưa hỏi, việc ngươi nhờ chúng ta làm là việc gì?”
“Triển Hạo vừa rồi nói không sai, việc ta muốn thỉnh ngươi đích xác yêu cầu suy xét kỹ một chút, bởi vì một khi không cẩn thận thì sẽ phải bỏ mạng.” Mục Thanh Ca nói, những người đó sắc mặt càng thêm nghiêm túc, “Ngày mai đại khái buổi trưa Mộ Dung thế gia sẽ để người áp giải mười mấy rương đồ đi kinh đô, trong rương đều là hoàng kim.”
“A...”
“Hoàng kim, còn mười mấy rương, trời ạ, chỉ sợ ta đời này cũng chưa gặp qua nhiều tiền như vậy a.”
So với những người đó kinh ngạc cảm thán, Lý Hổ bên này nhưng thật ra trấn định hơn, hắn thẳng tắp nhìn về phía Mục Thanh Ca trực tiếp chọc trúng ý đồ nàng, “Ngươi là muốn để chúng ta giúp ngươi cướp?”
Mục Thanh Ca gật gật đầu.
Lý Hổ đột nhiên đứng lên phất tay cự tuyệt: “Không có khả năng, tuy rằng người Phong Vân trại chúng ta rất căm hận Mộ Dung gia, mọi chuyện đều cùng Mộ Dung gia đối nghịch, cũng biết tiền bọn họ đều là tiền bất nghĩa, chúng ta nhưng thật ra có thể tự mình cướp phân cho bá tánh nghèo khổ, nhưng ngươi kêu chúng ta giúp ngươi cướp, ngươi nhất định cũng có âm mưu kinh thiên nào đó, Lý Hổ ta tuyệt không làm loại việc này, cũng sẽ không trở thành đồng lõa.”
“Ngươi sao lại biết chúng ta có âm mưu gì?” Mục Thanh Ca nói.
“Hừ, Lý Hổ ta tuy rằng là sơn dã thôn phu nhưng tốt xấu gì cũng làm binh nhiều năm, số tiền lớn như vậy chỉ cần động não ngẫm lại liền biết ngươi muốn dùng để làm gì, Lý Hổ ta tuyệt không làm việc có lỗi với Nam Sở, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội Nam Sở, Lý Hổ ta sinh là người Nam Sở, chết cũng là ma Nam Sở.”
“Chúng tôi cũng vậy.” Thủ hạ Lý Hổ sôi nổi đều đứng lên, “Chúng ta sinh là người Nam Sở, chết là ma Nam Sở.”
Đây là lần đầu tiên Mục Thanh Ca tiếp xúc thật với quân nhân, bọn họ mới là tướng sĩ chân chính, một người vì bảo vệ quốc gia có thể hy sinh mạng mình là người đáng giá tôn kính nhất, Mục Thanh Ca không khỏi mang theo ánh mắt kính nể nhìn về phía đám người Lý Hổ.
“Công tử chúng ta cũng không phải là loại người này.” Phong Yên bất mãn kêu lên, nói cứ như tiểu thư nàng là người xấu.
Mục Thanh Ca hơi hơi giơ tay ngăn lại Phong Yên tiếp tục nói tiếp, Mục Thanh Ca hỏi: “Lý lão đại, ngươi cứ yên tâm để những gương hoàng kim đó bị Mộ Dung thế gia áp giải đến kinh đô, chẳng lẽ ở trong lòng ngươi ta cư nhiên còn âm hiểm xảo trá hơn Mộ Dung Hải sao?”
Lý Hổ bị hỏi nhất thời trố mắt, không biết nên đáp lại thế nào, Mộ Dung Hải dù sao cũng là người xấu, chỉ sợ không cần hắn nói toàn bộ Tân Châu đều đã biết, Lý Hổ nhìn về phía Mục Thanh Ca, người này mặt mày đều mang theo nghiêm nghị, theo lý mà nói người như vậy hẳn là người đầy bụng chính nghĩa, nhưng Lý Hổ nghĩ đến lúc trước tướng quân có nói qua, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thấy Mộ Dung Hải lớn lên ra hình ra dạng nhưng làm ra việc còn không phải như cẩu.
Edit: ༄༂Mun༉
Ước chừng qua một canh giờ, Mục Thanh Ca chỉ cảm thấy hai chân mình đều mất cảm giác, bọn họ mới thật tới nơi, nhìn phòng gần trước mặt đều là phòng nông nhỏ, bên ngoài rất nhiều phụ nữ người già còn có trẻ nhỏ chạy tới chạy lui chơi đùa, nhìn ý cười trêи mặt bọn họ hạnh phúc hơn những người Tân Châu đó mặt ủ mày chau mỗi ngày sống lo lắng đề phòng.
Mục Thanh Ca còn có thể thấy cách đó không xa còn có rất nhiều nam nhân đang bận rộn ngoài ruộng, mỗi người ý cười thoạt nhìn đều là rất tự nhiên thuần túy, ở chỗ này không có lục đục với nhau, không có âm mưu quỷ kế, chỉ có cùng người nhà hưởng thụ thiên luân chi nhạc, giờ khắc này Mục Thanh Ca thế nhưng không biết mình rốt cuộc là đúng hay là sai...
Thực mau liền có người phát hiện bọn họ, phụ nữ cùng lão nhân phản ứng đầu tiên chính là đem còn bảo vệ ở sau người, cảnh giác nhìn đoàn người Mục Thanh Ca, không đến một hồi người trong nhà cũng nhận được tin tức đều sôi nổi cầm vũ khí đi ra, đi đầu chính là lão đại Lý Hổ, lúc thấy đoàn người Mục Thanh Ca trong mắt mang theo kinh ngạc, “Các ngươi sao lại tìm tới đây!?”
Mà những bọn sơn tặc đó cũng chặn đường lui đám người Mục Thanh Ca, tựa hồ không biết được nguyên nhân liền không cho bọn họ rời đi, Mục Thanh Ca còn chưa mở miệng nói chuyện, liền người phía sau Lý Hổ đi tới, kinh ngạc kêu lên: “Triển Hạo?”
Triển Hạo nhìn thấy bọn họ nhưng thật ra không có kinh ngạc, giống như trước đó đã sớm biết vậy, “Hổ ca, bọn họ đều là bằng hữu của ta.”
Lý Hổ hơi hơi nhướng mày sau đó nâng tay lên liền để thủ hạ toàn bộ đều thu hồi vũ khí, Lý Hổ đi đến trước mặt Mục Thanh Ca ôm quyền nói: “Nếu ba vị là bằng hữu Triển Hạo thì chính là bằng hữu Lý Hổ ta, hy vọng ba vị không bị hành động vừa rồi làm sợ, thỉnh vào trong.”
Mục Thanh Ca hào khí cười nói: “Mạo muội đến đây, còn thỉnh Lý lão đại không lấy làm phiền lòng.”
“Thỉnh.” Lý Hổ làm cái thỉnh thế, Mục Thanh Ca gật đầu cũng làm cái thỉnh thế với Lý Hổ đồng thời đi vào trong, lúc Mục Thanh Ca đi qua Triển Hạo liền nghiêng đầu nhìn mắt hắn, khó trách Phong Viên biết đường đến nơi này.
Lý Hổ kêu người bưng trà lên, sau đó thỉnh Mục Thanh Ca ghế trêи, “Lần trước vừa thấy, lão tử còn tưởng rằng không cơ hội tái kiến công tử, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp mặt, không biết ngươi tìm được thân thích chưa? ”
“Thân thích?” Mục Thanh Ca không thể hiểu được, sau một lúc lâu mới nhớ tới ngày đó lời mình nói, ha ha cười nói: “Tìm được rồi tìm được rồi, kỳ thật lần này mạo muội mà đến là có một chuyện muốn thỉnh Lý lão đại hỗ trợ?”
Lý Hổ nhìn về phía Triển Hạo cười nói: “Ngươi là bằng hữu Triển Hạo, cũng chính là bằng hữu Lý Hổ ta, vì giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, có yêu cầu gấp gì cần giúp ngươi cứ việc nói thẳng đi.”
Mục Thanh Ca trong lòng nhưng thật ra nghi hoặc Triển Hạo cùng Lý Hổ không liên quan mà sao lại quen nhau, hơn nữa thoạt nhìn giao tình sâu, Triển Hạo biết Mục Thanh Ca trong lòng nghi ngờ liền mở miệng giải thích: “Tại hạ cũng là trong lúc vô tình cùng Hổ ca kết bạn.”
“Nơi nào là trong lúc vô tình, Triển Hạo ngươi chính là đã cứu mười mấy mạng huynh đệ chúng ta a, lúc trước nếu không có ngươi, ta cùng những huynh đệ đó đều đã chết, nơi nào còn có Phong Vân trại này!? Đại ân ngươi cứu mạng, các huynh đệ chúng ta chính là đều khắc trong tâm khảm, cả đời sẽ không quên, mặc kệ ngươi kêu chúng ta làm cái gì, chúng ta liền làm cái đó.” Lý Hổ hào khí nói, phía dưới huynh đệ sôi nổi phụ họa.
Mục Thanh Ca đại khái đã hiểu là chuyện như thế nào, ba năm trước đám người Lý Hổ sở dĩ có thể từ Mộ Dung thế gia thoát mạng nói không chừng là Triển Hạo giúp, cho nên đám người Lý Hổ mới có thể tín nhiệm hắn như thế.
“Nhưng a, Triển Hạo ca, nếu không có ngươi ba năm nay tới tiếp tế chúng ta cũng đã sớm chết đói, ngay cả lão đại đi đường sơn tặc còn chưa động thủ cũng đã mềm lòng, thật vất vả lấy được bạc cũng toàn bộ đều cho không cho người khác.”
Lý Hổ ngượng ngùng, “Này, này nhà ai không có một chút việc khó, mọi người đều là bá tánh Nam Sở hẳn là hỗ trợ lẫn nhau không phải sao.”
Mục Thanh Ca nghe hắn nói cười cười trong lòng.
Triển Hạo lúc này đứng ra nói: “Hổ ca, việc lần này vị công tử này nhờ ta sẽ không nhúng tay, ngươi cũng không cần bởi vì cố kỵ mặt mũi ta mà tùy tiện đáp ứng, ta hy vọng Hổ ca có thể tự mình suy xét rõ ràng.”
Mục Thanh Ca hơi hơi giương mắt nhìn về phía Triển Hạo, Triển Hạo không kiêu ngạo không siểm nịnh đối diện tầm mắt Mục Thanh Ca...
Lý Hổ nhìn Mục Thanh Ca sau đó lại nhìn Triển Hạo, thoạt nhìn việc vị công tử này nhờ mình làm có nguy hiểm nhất định, cho nên Triển Hạo huynh đệ mới có thể nói như vậy, không khỏi sắc mặt cũng dần dần nghiêm túc, “Vị công tử này, còn chưa hỏi, việc ngươi nhờ chúng ta làm là việc gì?”
“Triển Hạo vừa rồi nói không sai, việc ta muốn thỉnh ngươi đích xác yêu cầu suy xét kỹ một chút, bởi vì một khi không cẩn thận thì sẽ phải bỏ mạng.” Mục Thanh Ca nói, những người đó sắc mặt càng thêm nghiêm túc, “Ngày mai đại khái buổi trưa Mộ Dung thế gia sẽ để người áp giải mười mấy rương đồ đi kinh đô, trong rương đều là hoàng kim.”
“A...”
“Hoàng kim, còn mười mấy rương, trời ạ, chỉ sợ ta đời này cũng chưa gặp qua nhiều tiền như vậy a.”
So với những người đó kinh ngạc cảm thán, Lý Hổ bên này nhưng thật ra trấn định hơn, hắn thẳng tắp nhìn về phía Mục Thanh Ca trực tiếp chọc trúng ý đồ nàng, “Ngươi là muốn để chúng ta giúp ngươi cướp?”
Mục Thanh Ca gật gật đầu.
Lý Hổ đột nhiên đứng lên phất tay cự tuyệt: “Không có khả năng, tuy rằng người Phong Vân trại chúng ta rất căm hận Mộ Dung gia, mọi chuyện đều cùng Mộ Dung gia đối nghịch, cũng biết tiền bọn họ đều là tiền bất nghĩa, chúng ta nhưng thật ra có thể tự mình cướp phân cho bá tánh nghèo khổ, nhưng ngươi kêu chúng ta giúp ngươi cướp, ngươi nhất định cũng có âm mưu kinh thiên nào đó, Lý Hổ ta tuyệt không làm loại việc này, cũng sẽ không trở thành đồng lõa.”
“Ngươi sao lại biết chúng ta có âm mưu gì?” Mục Thanh Ca nói.
“Hừ, Lý Hổ ta tuy rằng là sơn dã thôn phu nhưng tốt xấu gì cũng làm binh nhiều năm, số tiền lớn như vậy chỉ cần động não ngẫm lại liền biết ngươi muốn dùng để làm gì, Lý Hổ ta tuyệt không làm việc có lỗi với Nam Sở, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội Nam Sở, Lý Hổ ta sinh là người Nam Sở, chết cũng là ma Nam Sở.”
“Chúng tôi cũng vậy.” Thủ hạ Lý Hổ sôi nổi đều đứng lên, “Chúng ta sinh là người Nam Sở, chết là ma Nam Sở.”
Đây là lần đầu tiên Mục Thanh Ca tiếp xúc thật với quân nhân, bọn họ mới là tướng sĩ chân chính, một người vì bảo vệ quốc gia có thể hy sinh mạng mình là người đáng giá tôn kính nhất, Mục Thanh Ca không khỏi mang theo ánh mắt kính nể nhìn về phía đám người Lý Hổ.
“Công tử chúng ta cũng không phải là loại người này.” Phong Yên bất mãn kêu lên, nói cứ như tiểu thư nàng là người xấu.
Mục Thanh Ca hơi hơi giơ tay ngăn lại Phong Yên tiếp tục nói tiếp, Mục Thanh Ca hỏi: “Lý lão đại, ngươi cứ yên tâm để những gương hoàng kim đó bị Mộ Dung thế gia áp giải đến kinh đô, chẳng lẽ ở trong lòng ngươi ta cư nhiên còn âm hiểm xảo trá hơn Mộ Dung Hải sao?”
Lý Hổ bị hỏi nhất thời trố mắt, không biết nên đáp lại thế nào, Mộ Dung Hải dù sao cũng là người xấu, chỉ sợ không cần hắn nói toàn bộ Tân Châu đều đã biết, Lý Hổ nhìn về phía Mục Thanh Ca, người này mặt mày đều mang theo nghiêm nghị, theo lý mà nói người như vậy hẳn là người đầy bụng chính nghĩa, nhưng Lý Hổ nghĩ đến lúc trước tướng quân có nói qua, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thấy Mộ Dung Hải lớn lên ra hình ra dạng nhưng làm ra việc còn không phải như cẩu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook