Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc
Chương 163: Một chút cũng không giống như là nam tử

Edit: ༄༂Mun༉

“Công tử, không sai biệt lắm rồi đi.” Phong Yên nói.

“Để ta ôm đã, ta chưa từng thấy nhiều vàng như vậy đâu.” Mục Thanh Ca ôm hoàng kim nói, trời ạ, có thể nghĩ đến Mộ Dung Hải rốt cuộc tham ô bao nhiêu tiền tài, không nghĩ tới cư nhiên nhiều như vậy, nếu tiền này toàn bộ đều là của mình thì tốt biết bao, nàng đều không cần ăn cơm.

Đại khái qua nửa khắc Mục Thanh Ca mới lưu luyến không rời buông vàng trong tay, “Chờ tỷ ha.” Tất cả không tha vỗ vỗ vàng, “Thoạt nhìn Mộ Dung Hải hẳn là muốn đem rương vàng này đưa đến kinh đô đi.”

Phong Viên gật đầu nói: “Ân, ở chỗ này ít nhất có mười hai rương, sẽ phái ám vệ chuyên môn đem đi, nếu muốn cướp số tiền này chỉ sợ không dễ dàng.” Phải đối phó với những ám vệ không đơn giản, huống hồ cái rương còn nặng như vậy, không có bốn năm người nâng một cái chỉ sợ không được.

“Vậy phải thỉnh người tới hỗ trợ.” Mục Thanh Ca nhìn lướt qua, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi.”

Phong Viên còn chưa hỏi thỉnh ai liền thấy Mục Thanh Ca đã mang theo Phong Yên đi ra ngoài, hắn phát hiện hắn càng ngày càng theo không kịp suy nghĩ vị Thanh Ca tiểu thư này, Phong Viên nhận mệnh thở dài đóng lại cửa nhà kho, nhìn người trêи mặt đất còn hôn mê, chắc sau khi tỉnh lại sẽ tiếng lòng rối loạn đi, đáng tiếc a, bọn họ tìm không thấy bất luận chứng cứ phạm tội gì, bởi vì trong nhà kho cái gì cũng không thay đổi.

Sáng sớm, Mộ Dung Hải quả thực đã tỉnh, vừa tỉnh liền nghe việc nhà kho sợ tới mức cũng không màng thân mình lung lay sắp đổ vội vàng để người nâng đi nhà kho, lại thấy đồ gì cũng không có mất, Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Hải mặt xanh mét hỏi: “Lão gia, làm sao vậy? Không phải nói đồ gì cũng không mất sao?”

“Đúng là bởi vì như thế mới cảm thấy kỳ quái, nếu như là trộm sao có thể không dậy nổi tà tâm, chính là nhà kho cái gì cũng không có mất, quá kỳ quái.” Mộ Dung Hải cau mày nói, “Còn có bọn họ nơi nào tới? Cửa nhà kho kia là ta thỉnh chuyên gia thiết kế, khắp thiên hạ chìa khóa cũng chỉ có một cái trêи người ta, rốt cuộc ai lấy chìa khóa ta?”

Mộ Dung Hải đột nhiên nhìn Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung phu nhân nghĩ tới Mục Thanh Ca, “Chẳng lẽ là Bán Hạ công tử, chính là không có khả năng a, hắn tới chỉ là vì bắt mạch cho ngươi, không có động chút tay chân nào, hơn nữa còn cứu mạng ngươi.”

“Tâm phòng người không thể không có, Bán Hạ công tử kia nói đến thật là đột nhiên toát ra, đêm đó ta có tìm người thử hắn, tâm cảnh giác rất cao, hơn nữa rất thông minh.”

“Đúng là như thế, cho nên ngươi xác nhận nàng chính là Bán Hạ công tử không phải sao?”

“Không biết vì sao tâm ta bất ổn, tổng cảm thấy sẽ có chuyện gì phát sinh, còn có việc ta trúng độc đã điều tra rõ ràng chưa?”

Mộ Dung phu nhân lắc đầu nói: “Không có một chút tin tức, Bán Hạ công tử nói là vài ngày trước trúng độc hương mạn, nhưng đến tột cùng là ai hạ tay căn bản là không biết bắt đầu điều tra từ ai, còn có ngày mai liền phải áp giải vài thứ kia vào kinh, chính là Mộ Dung phủ chúng ta gần đây phát sinh quá nhiều việc, cái này có thể ảnh hưởng đến kế hoạch chúng ta hay không?”

Mộ Dung Hải hơi cường ngạnh nói: “Dựa theo nguyên kế hoạch hành sự.”

Mộ Dung phu nhân lo lắng gật gật đầu, Mộ Dung Hải ho khan liên tục sau đó lại ôm ngực, Mộ Dung phu nhân vội vàng đỡ hắn ngồi xuống: “Lần này thật đúng là may mắn có Bán Hạ công tử ở đây, nếu không a…ngươi cũng vất vả hơn nửa đời người nhân cơ hội này nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt đi, việc trong phủ ta sẽ xử lý tốt.”

Mộ Dung Hải kéo tay Mộ Dung phu nhân ôn nhu vỗ vỗ, “Nhiều năm như vậy may mắn có ngươi ở bên cạnh ta.”

“Lão gia, có thể gả cho ngươi là phúc khí tốt nhất cả đời ta.” Mộ Dung phu nhân cười giống như một thiếu nữ, năm đó nàng cùng Mộ Dung Hải là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, kỳ thật cũng không có bao nhiêu cảm tình thật, nhưng nhiều năm như vậy phân tình này lại càng ngày càng thâm, mà Mộ Dung Hải tuy rằng cũng nạp vài phòng tiểu thϊế͙p͙, trước sau cũng không quên chính thê là nàng, nhiều năm qua cũng là ân ái, đặc biệt là sau khi có Hướng nhi.

XXXX

Mộ Dung Hướng cùng Mục Thanh Ca, Phong Yên ngồi ở trêи xe ngựa, Mộ Dung Hướng hỏi: “Tân Châu ở ngoài nhưng thật ra có mấy chỗ phong cảnh núi non rất đẹp, ta hôm nay mang ngươi đi xem.”

“Mộ Dung công tử, Mộ Dung đại nhân thân thể tốt chút nào chưa?”

“Lần này ít nhiều có Bán Hạ công tử, ngươi chính là đại ân nhân Mộ Dung gia chúng ta.”

“Mộ Dung công tử nghiêm trọng, thân là đại phu nên trị liệu người bệnh.” Mục Thanh Ca một mảnh thanh lãnh, ngôn ngữ lại mang theo nhu hòa, Mộ Dung Hướng hai con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mục Thanh Ca, hận không thể trực tiếp động Mục Thanh Ca một cái, đáy mắt Mục Thanh Ca mang theo tức giận lại bất động thần sắc nói: “Mộ Dung công tử, vì sao nhìn tại hạ như vậy? Có chỗ nào không ổn sao?”

Mộ Dung công tử như cũ không có dời đi tầm mắt, chỉ là mất tự nhiên ho khan một tiếng nói: “Ta có một vị biểu muội, là đệ nhất kinh đô Thanh Hà quận chúa Mộ Dung Thanh, quốc sắc thiên hương, là tuyệt thế mỹ nhân khó có được, ta nguyên tưởng rằng biểu muội ta là mỹ nhân hiếm thấy thế gian, không nghĩ tới dung mạo Bán Hạ công tử lại diễm lệ hơn so với biểu muội của ta, một chút cũng không giống như là nam tử.”

Phong Yên ngồi ở bên cạnh nhìn Mộ Dung Hướng đáng khinh nhìn chằm chằm tiểu thư nhà nàng, hận không thể trực tiếp chọc mắt chó hắn, Mục Thanh Ca mặt vô thần sắc nói: “Lời như thế tại hạ đã không phải lần đầu tiên nghe, tại hạ từ nhỏ liền cực giống mẫu thân, cho nên tướng mạo tất nhiên cũng thiên hướng nhu mỹ.”

Mộ Dung Hướng gật gật đầu, tự mình rót trà đưa cho Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca duỗi tay tiếp nhận, không nghĩ tới Mộ Dung Hướng lại trực tiếp bắt lấy tay nàng, “Bán Hạ công tử, tay ngươi còn mềm hơn tay nữ nhân a, thật là thoải mái…”

Sắc mặt Phong Yên đột biến, tay trực tiếp vừa nhấc thời điểm Mộ Dung Hướng không có phản ứng trực tiếp liền đánh hôn mê hắn, Mục Thanh Ca lạnh lùng buông chén trà trong tay, Phong Yên trực tiếp đứng lên hung hăng đá Mộ Dung Hướng vài chân, còn không ngại muốn lấy ra chủy thủ trực tiếp chém tay hắn, Mục Thanh Ca vội vàng duỗi tay ngăn lại, Phong Yên lúc này mới dừng tay.

Mục Thanh Ca từ trêи người lấy ra khăn tay tỉ mỉ lau đôi tay mình, bên ngoài Phong Viên dịch dung nghe động tĩnh bên trong khóe miệng hiện lên một tia ý cười, Phong Yên nói: “Công tử, vì sao chúng ta phải mang Mộ Dung Hướng theo, tự chúng ta đi không phải càng thêm tiện sao? Đỡ cái trói buộc này.”

Mục Thanh Ca dùng cây quạt gõ đầu Phong Yên, “Mộ Dung phủ đã xảy ra loại chuyện này, tuy rằng chúng ta đã đem hiềm nghi bài trừ nhưng Mộ Dung Hải lòng nghi ngờ rất nặng khó tránh khỏi sẽ không hoài nghi đến trêи người chúng ta, nếu chúng ta tự đi ra ngoài hắn khẳng định sẽ phái người đi theo chúng ta đến lúc đó rất khó làm việc, nhưng nếu để Mộ Dung Hướng cùng đi với chúng ta, lòng nghi ngờ của hắn sẽ không lớn như vậy.”

Phong Yên tức khắc hiểu, “Thì ra là thế, công tử thật là thông minh.”

Thông minh, chưa chắc, nàng chỉ là suy nghĩ tương đối toàn diện mà thôi.

Phong Viên mang theo Mục Thanh Ca cùng Phong Yên đi đường lên núi, “Sơn tặc này sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn luôn ở trêи núi là bởi vì đường lên núi thật không dễ tìm, nghe nói Mộ Dung Hải từng phái ra một nửa ám vệ cao thủ trong phủ tiến tìm kiếm con đường này nhưng chưa có người tìm được.”

“Vậy ngươi sao lại tìm được?” Mục Thanh Ca hỏi.

Phong Viên sắc mặt chưa biến, “….Chờ chút, công tử liền sẽ biết.”

Mục Thanh Ca thật sâu nhìn mắt Phong Viên, trực giác nói cho nàng, chuyện này không đơn giản như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương