Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc
Chương 123: Nữ nhân bổn vương

Edit: ༄༂Mun༉

“Cút ngay, Ninh Thiếu Thông, ngươi buông ra cho ta.” Mục Thanh Ca giãy giụa kêu lên.

Ninh Thiếu Thông nhìn yếm màu đỏ, nghĩ mình đã không có cách nào chơi nữ nhân này, sắc mặt càng thêm dữ tợn, sau đó hai tay ở trêи vai trần Mục Thanh Ca di chuyển, “Đây là ngươi thiếu ta, chờ chút ta liền đem ngươi lột hết, sau đó treo ngoài cửa thành, ta muốn cho người trong thiên hạ đều biết Mục Thanh Ca ngươi ɖâʍ đãng như thế nào.”

“Ngươi dám.” Hai mắt Mục Thanh Ca hàn quang lập loè, “Ninh Thiếu Thông, ngươi tốt nhất đừng để ta sống nếu không ta nhất định làm ngươi sống không bằng chết.”

Ninh Thiếu Thông nhìn hàn quang trong mắt nàng, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn, “Ngươi yên tâm, lão tử nhất định sẽ đem ngươi chặt tám khối trước, ngươi chặt đứt mệnh con cháu lão tử, liền lấy thứ trân quý nhất của ngươi tới đền.” Nói liền muốn xé yếm Mục Thanh Ca.

Mục Thanh Ca nâng hai chân lên câu lấy cổ Ninh Thiếu Thông, sau đó một cái hung hăng xoay người, Ninh Thiếu Thông trực tiếp ngã trêи mặt đất, Mục Thanh Ca che lại ngực nhanh chóng bò dậy, hai thủ vệ canh giữ ở cửa thấy tình huống bên trong đột nhiên vọt vào, Mục Thanh Ca lấy ngân châm phóng qua, bởi vì là tay trái có chút không thuận, hai người kia không uổng một hơi liền đã né tránh.

Mục Thanh Ca không quan tâm chạy đến cửa, thủ vệ bắt lấy cánh tay Mục Thanh Ca, còn chưa động thủ liền đã bị thình lình xảy ra một cổ lực đẩy ra, ngực Mục Thanh Ca nguyên bản đau đớn khó nhịn hiện giờ rốt cuộc chịu không được liền té lăn trêи đất, một cái tay dùng sức nhanh chóng ôm lấy eo Mục Thanh Ca, một trận hơi thở ấm áp quen thuộc làm tâm Mục Thanh Ca nguyên bản dồn dập dần dần an ổn.

“Cửu, Cửu vương gia.” Ninh Thiếu Thông thấy người tới sắc mặt đại biến, bước chân cũng nhịn không được lùi về sau, mà hai người trước hắn cơ hồ ở nháy mắt liền đã chết không nhắm mắt ngã trêи mặt đất, mà Phượng Tuyệt Trần lại chỉ hơi hơi nâng tay lên, Ninh Thiếu Thông bang một chút quỳ xuống, “Cửu vương gia, tha mạng, tha mạng a.”

Phượng Tuyệt Trần cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, tóc hỗn độn, quần áo rách nát lộ ra yếm bên trong, trêи da thịt tuyết trắng đều là vết roi còn có vết máu, hai má sưng đỏ, đặc biệt là tay phải bị cong rõ ràng là trật khớp, toàn thân Phượng Tuyệt Trần đều mang theo sát khí, Mục Thanh Ca dựa vào trong lòng ngực hắn suy yếu ngẩng đầu nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ tìm được ta.”

Phượng Tuyệt Trần hôn hôn cái trán Mục Thanh Ca sưng đỏ, “Ân, cho dù ngươi ở nơi nào, ta đều có thể tìm được ngươi, không có việc gì, ngủ đi.” Nói, khom lưng đem Mục Thanh Ca bế lên, Mục Thanh Ca vẫn luôn cường ngạnh, hiện giờ nghe được Phượng Tuyệt Trần nói những lời này, đã sớm không chịu nổi mệt trực tiếp hôn mê.

Phượng Tuyệt Trần hàn mắt nhìn Ninh Thiếu Thông quỳ trêи mặt đất không ngừng dập đầu, “Nữ nhân bổn vương, ngươi cũng dám động.”

Thanh âm đựng sát ý tuyệt đối làm Ninh Thiếu Thông vội vàng kêu lên: “Cửu vương gia, ta, ta không biết tiện…Thụy Dương quận chúa này là nữ nhân ngài, Cửu vương gia tha mạng, ta bảo đảm không có lần tới, Cửu vương gia tha mạng a.” Chỉ cần nhớ tới trước kia nghe nói thủ đoạn tàn nhẫn của Cửu vương gia, Ninh Thiếu Thông liền sợ hãi run rẩy.

Phượng Tuyệt Trần trực tiếp một chân đá bay Ninh Thiếu Thông, Ninh Thiếu Thông phun ra một búng máu sau đó liền ngất đi, Phượng Tuyệt Trần nói với ám vệ phía sau: “Đừng đễ cho hắn chết dễ dàng.”

“Dạ.” Ám vệ biết Vương gia muốn đích thân động thủ xử trí người này.

XXXX

Sau khi Mục Nguyên nghe được tin tức sắc mặt biến đổi, “Ngươi nói cái gì?”

Lăng Phong rũ xuống tầm mắt, “Loại chuyện này đã không phải lần đầu tiên xảy ra, lúc này đây hẳn là người Ninh gia làm.”

Mục Nguyên nhíu mày, “Ninh Phong.”

“Cửu vương gia đã tìm được nơi tiểu thư bị giam giữ, đã đem tiểu thư mang về vương phủ.” Lăng Phong nói.

Mục Nguyên sắc mặt hơi đổi, sau một lúc lâu sau thở dài nhìn bức họa Vân Dung Tuyết, “Có lẽ, đây là ý trời.” Tuyết Nhi sống thống khổ như vậy đều là bởi vì người hoàng thất, bởi vì người cao cao tại thượng kia, mà Cửu vương gia lại là đệ đệ người nọ yêu nhất, Mục Nguyên nhắm mắt lại nói: “Hoàng Thượng vừa mới bắt đầu hoài nghi ta, ở phương diện này càng phải chú ý.”

“Ngươi trước đi vương phủ nhìn xem Thanh Ca thế nào.” Mục Nguyên nói, không có người biết trong lòng hắn có bao nhiêu nôn nóng, “Còn có chuyện này không được truyền ra, nói với người trong phủ là đại tiểu thư đi biệt trang tu dưỡng.”

“Ta hiện tại lập tức đi vương phủ.” Lăng Phong biết việc sau là phân phó Minh quản gia, Minh quản gia vội vàng gật gật đầu, sau đó cùng Lăng Phong lui ra, chỉ còn một mình Mục Nguyên nhìn bức họa Vân Dung Tuyết, ai thanh thở dài.

Sáng sớm liền bắt đầu mưa to.

Mục Thanh Ca bị tiếng mưa rơi đánh thức, cảm giác được ngực khí huyết quay cuồng đau đớn, tuy rằng đau ít hơn trước, nhưng đủ để cho Mục Thanh Ca không khoẻ nhíu nhíu mày, còn có tay, toàn thân trêи dưới cơ hồ đều đau, Mục Thanh Ca hơi hơi mở to mắt liền thấy Phượng Tuyệt Trần vẻ mặt âm trầm ngồi ở bên cạnh, thấy Mục Thanh Ca tỉnh lại, Phượng Tuyệt Trần nhanh chóng hỏi: “Ngươi tỉnh rồi, có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không? Còn đau không?”

Mục Thanh Ca nhìn bộ dáng Phượng Tuyệt Trần lo lắng, một trận tâm ấm, không thể hiểu được cười ra tiếng, Phượng Tuyệt Trần càng là không thể hiểu được nhìn Mục Thanh Ca, sau đó duỗi tay đắp chăn đàng hoàng cho nàng, ngữ khí chỉ trích đau lòng nói: “Ngươi cư nhiên còn cười được?”

“Ha ha ha…” Mục Thanh Ca cười quá lớn, cảm giác khóe miệng đau lúc này mới che miệng dừng lại, “Ta chỉ là cảm thấy cảm giác có người quan tâm lo lắng thật sự là quá tốt.”

Phượng Tuyệt Trần đau lòng phủng tay phải nàng, tay phải đã được băng bó có vẻ yếu ớt, Mục Thanh Ca muốn đứng dậy, Phượng Tuyệt Trần đem cái đệm đặt ở sau lưng nàng để nàng dựa vào, Mục Thanh Ca nói: “Ngươi biết không? Lúc ấy ta thấy may mắn nhất chính là ngươi đem hắn biến thành một thái giám.” Nếu không còn không biết thế nào đâu.

Phượng Tuyệt Trần mơn trớn gương mặt nàng đã tiêu sưng lại vẫn có chút hồng, “Nha đầu ngốc, ta hối hận nhất chính là không giết hắn.”

Tay Mục Thanh Ca không có bị thương nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, “Ta không có việc gì, bất quá chỉ là ăn một trận đòn mà thôi.”

Mà Mục Thanh Ca không biết chính là cách nói như vậy càng làm cho người cảm thấy đau lòng, trêи người nàng nơi nơi đều là vết roi, còn có dấu vết ẩu đả, đặc biệt là còn có nội thương, đủ thấy xuống tay có bao nhiêu nặng, Mục Thanh Ca nhìn đáy mắt Phượng Tuyệt Trần mang theo sát khí, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, sau đó tay trái hoàn hảo đáp ở giữa cổ Phượng Tuyệt Trần, tiến đến bên khóe miệng Phượng Tuyệt Trần hôn một cái.

“Được rồi, chuyện này liền giao cho ta đi, dù sao hắn cũng là nhi tử Ninh Phong, ngươi lưu trữ Ninh Phong còn chỗ hữu dụng…” Mục Thanh Ca nghiễm nhiên không biết Phượng Tuyệt Trần vì nàng đã sớm không để ý Ninh Phong, hắn hiện tại phẫn nộ chỉ muốn diệt chín tộc Ninh gia.

“Nha đầu ngốc.” Phượng Tuyệt Trần ôm Mục Thanh Ca, có thể được một nữ nhân khuynh tâm như vậy, Phượng Tuyệt Trần chỉ cảm thấy có được toàn thế giới, nàng sẽ không trở thành tay nải mình, ngược lại sẽ trở thành trợ lực mình, dù cho bị ủy khuất, nàng cũng sẽ trước suy xét đến hắn, thiện giải nhân ý như thế, thế gian chỉ sợ cũng chỉ có nàng đi.

Mục Thanh Ca dựa vào ngực Phượng Tuyệt Trần, đáy mắt mang theo tàn nhẫn, nàng nói qua sẽ không bỏ qua Ninh Thiếu Thông, chỉ cần nàng còn sống, Mục Thanh Ca biết mình bị thương chủ yếu là bị thương ngoài da, nội thương còn lại là yêu cầu từ từ điều dưỡng, nàng là đại phu biết thương này còn không đến mức lưu lại di chứng gì cho nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương