Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư
-
Chương 43
Lương Hạ xử lý cả người sạch sẽ sau đó biết điều ngồi bên cạnh Quý Trạch Tuấn, đắm đuối đưa tình nhìn anh. “Ăn đi” Quý Trạch Tuấn đẩy cơm rang trứng đến trước mặt Lương Hạ “Anh chỉ biết làm cái này thôi, nhưng còn hơn em, ít nhất màu vàng” Lương Hạ cười xấu hổ, nói lảm nhảm “Em như vậy đều do môn luật kinh tế” “Nội dung trong sách đọc chưa?’ Quý Trạch Tuấn không tình nguyện ăn món cơm rang của mình, quá chán, ăn một lần còn được, ăn nhiều không chịu nổi, Lương Hạ nấu nướng vẫn tốt nhất. “Xem rồi, không hiểu” Lương Hạ học Chu Hàn chiêu giả bộ yếu đuối, chẳng phải đều nói người đàn ông tốt sẽ không để cho người phụ nữ mình yêu rơi lệ “Chắc nợ môn rồi” “Làm sao phải nợ” Quý Trạch Tuấn nhìn khuôn mặt khổ nhục kế của Lương Hạ buồn cười, nếu ngay cả vợ thầy giáo cũng trượt luật kinh tế, đoán chứng anh sẽ bị các giáo viên khác chê cười. “Em thi kém anh cũng sẽ mất mặt” Lương Hạ thấy khuôn mặt tươi cười của Quý Trạch Tuấn phát tức, đặt cô vào trong nước sôi lửa bỏng mà không mà không thèm chú ý, xem ra phải đổi sang chiêu uy hiếp. “Không sao cả, mọi người đều biết vợ chồng hạnh phúc là luôn bổ trợ cho nhau, anh thông minh như vậy, mọi người cũng có thể đoán được sự thông minh của em” Quý Trạch Tuấn nhún vai một cái, vẻ mặt cực kỳ đáng đánh đòn. Lương Hạ làm mặt quỷ tiếp tục vùi đầu ăn cơm, thật sự muốn cô nhào vào sao, uy hiếp không thành chuyển sang dụ dỗ. Sau hai giờ đấu tranh tư tưởng kết quả là... có người không biết xấu hổ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. “Giáo sư Quý...” Lương Hạ cổ ý giả bộ làm nũng, còn đặc biệt kéo dài ngữ điệu, bưng một đĩa táo gọt sẵn đến trước mặt Quý Trạch Tuấn. Tóc gáy Quý Trạch Tuấn dựng hết cả lên, thật ra anh cũng đấu tranh tư tưởng rất lâu, nếu Lương Hạ làm mọi cách để anh tiết lộ đề thi thì phải đối phó thế nào. “A...” Lương Hạ dùng dĩa chọc một miếng táo thả vào miệng Quý Trạch Tuấn “Nếm thử xem, bà bán hoa quả nói đây là loại táoPhú Sĩ ngon nhất đấy” Quý Trạch Tuấn cúi đầu cắn một miếng, làm thầy giáo quả là có lợi, nhưng mặt ngoài vẫn giả bộ lạnh lùng “Em còn không mau đi học đi, anh tự ăn được rồi” “Không cho anh ăn xong thì em không yên lòng” Lương Hạ ép mình kìm nén lửa giận, lão nương đây khổ sở gọt trái cây cho ngươi, ngươi lại dám có thái độ như vậy à, chờ thi xong ta cho ngươi ngày ngày húp cháo, nghĩ như vậy tâm trạng vui vẻ lên nhiều, mặt dày ngồi cạnh Quý Trạch Tuấn “A...” Quý Trạch Tuấn rốt cuộc không nhẫn nại được nữa để công việc trong tay xuống nhìn Lương Hạ, tình huống này vừa rồi anh cũng đoán được, cũng biết kết quả là bản thân mình khó mà giữ được “Muốn gì nói đi” “Muốn nhìn anh ăn táo á” Lương Hạ cười như nụ hoa chớm nở ngượng ngùng, nhét thêm một miếng táo vào miệng Quý Trạch Tuấn. Quý Trạch Tuấn cầm tay Lương Hạ, đặt cái đĩa lên bàn “Ba chương 6, 7, 8 là trọng điểm” Vốn tưởng nói như vậy xong Lương Hạ sẽ lập tức đi xem sách, ai ngờ Lương Hạ tiếp tục cầm đĩa lên đút táo cho anh. “Anh không thể tiết lộ chi tiết được” Quý Trạch Tuấn rất nghiêm túc nhìn Lương Hạ. Lương Hạ ngây người gần hai mươi giây, sau đó soàn soạt ăn hết đống táo, ném cho Quý Trạch Tuấn cái đĩa không “Không nói sớm” Hai ngày sau đó, Lương Hạ không nói thêm câu nào với Quý Trạch Tuấn, cũng không làm cơm cho anh ăn, lý do chính là kỳ thi, những ngày tháng không có Quý Trạch Tuấn cô cũng không nợ môn rồi, chẳng phải chỉ là luật kinh tế thôi sao, học thuộc còn sợ không qua. Quý Trạch Tuấn không ngờ Lương Hạ lại chiến tranh lạnh với mình, rõ ràng hai người một phòng, lại chẳng khác gì ở một mình, Lương Hạ thậm chí tối còn về trường ngủ, cái khác anh còn nhịn được, đêm dài làm sao có thể không có vợ đẹp kề bên. Đêm trước ngày thi, Quý Trạch Tuấn lặng lẽ đến sau lưng Lương Hạ, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô “Thầy phải làm sao?” Lương Hạ bị giật mình, giọng nói mà mị pha chút kinh ngạc “Ngồi một bên hóng mát đi” “Hay là em làm nóng đi” Quý Trạch Tuấn ngược lại dính chặt hơn. “Cái người này ôm em nóng quá đi! Chiều mai thi rồi, anh phải giữ khoảng cách với em, như vậy các bạn mới không có thành kiến, gần 8h em sẽ về trường” Lương Hạ nói xong bắt đầu sửa sang túi xách, không hề tỏ vẻ cảm động gì với Quý Trạch Tuấn. “Đừng đi mà, anh ngủ một mình hai ngày rồi, mất ngủ rất nghiêm trọng” Quý Trạch Tuấn cướp lấy balo của Lương Hạ để sang một bên, sau đó đè bả vai cô “Anh nói thêm cho em một trọng tâm nữa, hôm nay em ở lại nhé” Lương Hạ vừa nghe đã thấy hứng thú, mặc dù cô vẫn khổ sở cày sách 2 ngày, nhưng cái gì quên được đã quên sạch, đầu cô thật không nhét nổi đống điều luật, vốn tính bình nứt còn sợ gì vỡ (đã làm hỏng việc rồi thì dứt khoát không quan tâm mà tiếp tục phát triển), chỉ là gần đây lại có câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm (câu đúng là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thì phải), không thể tỏ ra tiêu cực được. Quý Trạch Tuấn nhìn biểu hiện của Lương Hạ cũng biết cô dao động rồi, tiếp tục thuyết phục “Em xem lại sách, buổi tối thả lỏng một chút, ngày mai khẳng định sẽ thi tốt” “Chiều mai thi rồi, còn thả lỏng cái gì, anh mau nói phần trọng điểm cho em đi” Lương Hạ chu miệng nhìn Quý Trạch Tuấn, cô học thuộc lòng đến cả lưng lẫn đầu óc đều hỏng rồi, nhưng vẫn không bỏ qua Quý Trạch Tuấn nói thả lỏng là chỉ cái gì. “Nội dung không nhiều lắm, một phút đồng hồ là xong, cho nên ngày mai sẽ nói cho em biết” Quý Trạch Tuấn ác ý cười vỗ mông cô bỏ đi, dĩ nhiên không thể nói bây giờ, ngộ nhỡ cô lại tiếp tục uy hiếp trở về trường thì sao. Lương Hạ căm giận nhìn bóng lưng Quý Trạch Tuấn đang vui mừng bỏ đi, sau ngày mai tất cả đều thái bình, cô có thể ngẩng đầu hiên ngang bước đi rồi. Lúc này Chu Hàn nhắn tin đến, Lương Hạ còn tưởng hẹn cô đi dạo, hóa ra là hỏi cô trọng điểm, đây không phải người đầu tiên muốn hỏi cô, nhưng cô cũng chỉ biết 3 chương 6,7,8 là trọng điểm. Nói chi tiết cho Chu Hàn, nhưng cô ấy hẳn không phải là người tốt, lập tức nhắn lại: Lương Hạ chỉ thiếu nước quỳ xuống gào khóc thảm thiết, nếu đổi lại là cô cũng sẽ không tin vợ thầy giáo lại chẳng biết gì nội dung thi. “Quý Trạch Tuấn, em không thể ngóc đầu trước mặt bạn bè,bọn họ cũng không tin em lại không biết trọng điểm” Định vọt tới trước mặt Quý Trạch Tuấn quát lên, xem có chút hiệu quả nào không. “Chẳng phải nói ngày mai sẽ nói với em sao, sau đó em nói với bọn họ” Quý Trạch Tuấn vẫn an nhàn thoải mái ôm cái thùng bảo bối của mình, suy nghĩ tối nay sẽ dùng vị gì. “Không được, bây giờ anh nói cho em biết luôn, em làm sao biết anh nói thật hay không” Lương Hạ thấy Quý Trạch Tuấn đổ mấy thứ đồ trong thùng ra lập tức hiểu ngay thả lỏng là chỉ cái gì, hơi chột dạ “Giả, nói dối, em sẽ về trường” “Kể cả anh có nói dối em cũng phải thi, anh là giám khảo kiêm người chấm bài đấy” Quý Trạch Tuấn không nghĩ Lương Hạ sẽ bị cuộc thi làm thành thích cố tình gây sự như thế không, hơi tức giận một chút. Mặc dù Quý Trạch Tuấn không thích hớn hở ra mặt, nhưng sống với anh một thời gian cũng có thể đoán được tâm tình anh, Quý Trạch Tuấn dường như mất hứng, Lương Hạ cũng không nên náo loạn nữa, vẫn ngoan ngoãn về đọc sách, nếu không sáng sớm ngày mai sẽ không lấy được trọng điểm. Không thể làm gì khác đành nhắn lại cho Chu Hàn Chu Hàn nhận được tin nhắn không còn gì để nói, Lương Hạ sẽ không lừa gạt cô những chuyện như vậy. Quý Trạch Tuấn hơi bị ảnh hưởng thú tính, Lương Hạ dường như cũng không hiểu anh, làm giáo viên sao có thể nói bí mật cho học sinh, nểu thế thì cả lớp đều biết, cuộc thi còn gì là công bằng nữa. Mãi cho đến 9:50 Quý Trạch Tuấn vẫn không ra ngoài tìm cô, Lương Hạ ý thức được có điều bất thường, liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ, Quý Trạch Tuấn nhắm mắt lại tựa vào đầu giường ngủ. “Có phải anh mệt lắm không?” Lương Hạ ngồi bên cạnh Quý Trạch Tuấn, nhẹ nhàng hỏi. “Hả?” Quý Trạch Tuấn bị đánh thức, nhìn đồng hồ đeo tay thấy sắp 10h “Không có” “Vậy sao sớm thế đã đi ngủ rồi, em đọc xong cả quyển sách rồi, cũng không biết nhớ được bao nhiêu” Lương Hạ rất yên tĩnh dựa vào vai Quý Trạch Tuấn. “Đi ngủ sớm chút đi” Quý Trạch Tuấn điều chỉnh tư thế, nằm ngang trên giường, nhìn dáng vẻ không có ý định làm chuyện kia. Lương Hạ đột nhiên có chút sợ hãi, không thả lỏng chẳng phải ý là không cho trọng điểm? Cô làm sao biết được những chỗ cần nhớ kỹ. Nhưng Quý Trạch Tuấn đến đèn cũng không tắt, hô hấp cũng rất thong thả. Trong bóng tối, hai người đều trợn tròn mắt, chỉ là không biết người kia cũng vậy, Quý Trạch Tuấn vẫn còn đang băn khoăn có nên động vào Lương Hạ hay không, anh sợ mình ích kỷ ảnh hưởng đến tinh thần Lương Hạ ngày mai, mà Lương Hạ đang suy nghĩ xem ra tay thế nào cho tự nhiên (Hi hi). “Ưm” Quý Trạch Tuấn không ngờ Lương Hạ lại đột nhiên cầm bảo bối của anh, hơn nữa tay cô rất lạnh, không nhịn được rên lên một tiếng. Lương Hạ không chuyển động như ngày thường mà nhẹ nhàng vuốt ve, Quý Trạch Tuấn cũng có vẻ không từ chối, trái lại rất hưởng thụ. Cứ va chạm như vậy, ngọn lửa vốn bị ngăn chặn của Quý Trạch Tuấn bùng lên, anh định tóm lấy Lương Hạ. Nhưng Lương Hạ đã nhanh hơn một bước rời trận địa, đưa ngón tay lạnh lẽo đặt lên viên đậu socola của Quý Trạch Tuấn, không đợi anh kịp phản ứng nhanh chóng xoay người nửa nằm lên người anh, sau đó liếm liếm cắn cắn mấy chỗ nhỏ. Quý Trạch Tuấn không kiểm chế nổi nữa đẩy Lương Hạ ra, gắt gao đặt cô dưới thân “Là em chủ động đấy nhé” Nhưng Lương Hạ lại cố tình ngáp một cái “Em muốn đi ngủ rồi” Cô lại dám khơi dậy ham muốn của anh rồi phủi tay sao? “Em đang đổ thêm dầu vào lửa đấy” Quý Trạch Tuấn cũng không cố tỏ ra dịu dàng săn sóc nữa, cô bất nghĩa với anh, thì đừng trông chờ vào sự nhân từ của anh “Xoạt...” Váy ngủ của Lương Hạ bị xé rách, đây chính là cái váy tơ tằm mẹ chồng cho cô “Anh bỏ tay ra, đây là váy mẹ đưa” Quý Trạch Tuấn bây giờ không còn bình tĩnh được nữa, kể cả là cụ Quý đưa anh cũng xé “Cái này thì phải trách em” Sức lực quá chênh lệch, Lương Hạ đã bị giáo sư Quý ngậm trong miệng rồi, nhanh chóng nuốt thôi. Cứ tưởng anh sẽ thông cảm mai cô còn thi, mới treo giò ham muốn của anh cho anh hối hận chết đi, không ngờ lại bị cưỡng ép như vậy, trong lòng Lương Hạ không thể không chảy máu. Quý Trạch Tuấn ăn no sau đó hài lòng ôm Lương Hạ “Thật là thơm” Lão nương cũng không phải là heo sữa. Lương Hạ chu mồm tức giận nhìn chằm chằm Quý Trạch Tuấn, dù sao không bật đèn cũng không nhìn thấy, nhưng đột nhiên trong đầu lóe lên, nhớ tới một chuyện cực kỳ nguy hiểm. “Quên dùng biện pháp” Hai người trăm miệng một lời kêu lên. Quý Trạch Tuấn nhanh chóng mở đèn, đập vào mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang sợ hãi của Lương Hạ, đỏ bừng trông thật đáng yêu. “Anh nhìn cái gì” Lương Hạ đập trán mình vào trán Quý Trạch Tuấn “Hôm nay đúng kỳ rụng trứng đấy” “Nhanh vào toilet ngồi đi, còn kịp” Quý Trạch Tuấn vừa đẩy Lương Hạ xuống giường, vừa nghĩ đến các loại khả năng. Lương Hạ đầu óc cũng chập mạch, cũng vào toilet ngồi, nhưng 5p sau hận không khóc nổi, chẳng có gì chảy xuống, hoàn toàn bị hấp thụ rồi. “Uống thuốc thôi” Lương Hạ ủ rũ cúi đầu nhìn Quý Trạch Tuấn. “Không được! Sẽ có hại cho em” Quý Trạch Tuấn kiên quyết phản đối “Nếu dính, cứ sinh là được”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook