Ngọt Thê Động Lòng Người, Bá Đạo Tổng Giám Đốc Hảo Tình Thâm
-
Chương 63: Rõ ràng cũng biết
Sau khi tiết mục kết thúc, Lý Nguyên Y đi qua phòng nghỉ chỗ hội trường, đang định đóng cửa thay quần áo, lại thoáng một bóng dáng cao lớn, lại nhân cơ hội này đi vào, môn “ầm” một tiếng, đóng kín cửa lại.
Lý Nguyên Y đang muốn la lên, eo nhỏ lại bị người nào đó ôm lại, hơi thở nam tính quen thuộc, xông vào mũi. Cô ngẩn người, ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt thâm thúy của Đường Diệc Đình.
Nhìn thấy là anh, thì rõ ràng Lý Nguyên Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới đây là đài truyền hình, hai người lại thân mật như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, lo lắng trong lòng cô vừa hạ xuống, lại bị treo lên lại.
“Anh... Sao anh lại chạy tới đây...”
Cô còn chưa kịp nói xong một câu, môi mỏng của người đàn ông đã dán lên rồi, nụ hôn rơi xuống….
Lý Nguyên Y đưa tay đẩy bờ vai của anh ra, hé miệng ra muốn hô hấp, lưỡi của anh lại nhân cơ hội đó tiến công thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi cô, từng bước từng bước hôn sâu hơn.
Hơi thở giao hòa, phòng nghỉ nhỏ hẹp, dựa xát lẫn nhau.
Rất lâu sau, Đường Diệc Đình mới buông môi của cô ra, ép nàng lễn cửa, thân thể cường tráng, lập tức lấn váo, dính sát kìm chắc cô.
Lý Nguyên Y bị anh hôn đến thất điên bát đảo, đành phải dựa cửa, thở dồn dập.
“Có nghĩ tới anh không?” Đường Diệc Đình đỡ eo của cô, tay kia chống trên cửa ở trên đầu cô, từ trên cao nhìn cô chăm chú, trong con ngươi đen như mực kia, hình như có những ánh sáng nhảy nhót, lóe sáng rực rỡ.
Lý Nguyên Y ngước mắt, lơ đãng chạm vào ánh mắt tràn đầy nhớ nhung của anh, trong nháy mắt trật mất nửa nhịp tim, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại không phối hợp hừ lạnh một cái: “Không rãnh rồi mà nghĩ tới anh!”
“Thật là vật nhỏ không có lương tâm mà.” Người đàn ông cúi đầu cười một tiếng, đưa tay nâng cằm của cô lên, giữa lông mày xẹt qua một chút trêu tức, “Anh với em trai của anh, đều rất nhớ em.”
Lý Nguyên Y cũng không có nghe hiểu được nghĩa của những từ anh nói, đưa tay đẩy tay anh ra, hơi hơi nhíu mày, nói: “Tôi lại không biết anh có em trai đó.”
“Nó chào hỏi em đây, cảm giác được không?” Đường Diệc Đình vừa nói chuyện, lại cố ý dùng cái địa phương kia chà xát cô, hơi thở nóng rực phun lên cổ cô, giọng nói khàn khàn, tại một không gian chật hẹp như thế này, càng đầu độc lòng người hơn.
Lý Nguyên Y hậu tri hậu giác*, cuối cùng ý thức được mình bị chiếm tiện nghi, vung tay lên đập túi bụi vào đầu vai anh, “Khốn kiếp, cái ngươi này!”
* hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
“Không phải bảo bối rất yêu thích anh đừa giỡn với em sao, đúng không?”
“Anh - - cút ra ngoài cho tôi!”
“Bây giờ đi ra ngoài lỡ bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
“Nếu biết rõ như vậy, anh còn chạy đến đây trêu chọc tôi làm cái gì hả?” Lý Nguyên Y cắn chặt hàm răng, lông mi chớp chớp, nhìn từ góc độ của anh, giống như hai cây quạt nhỏ, chớp chớp , đặc biệt đẹp mắt.
Đường Diệc Đình nhịn không được đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lông mi của cô, trêu chọc, nói: “Chạy tới chỗ này, đương nhiên là thưởng thức em thay quần áo rồi.”
“Anh - - “
Trong nháy mắt gương mặt nhỏ nhắn của Lý Nguyên Y hồng tới mức muốn nhỏ ra máu, tim lại đập bịch bịch thật nhanh, trong nháy mắt này, cũng không phân biệt được là hỗ thẹn hay tức giận.
Đường Diệc Đình thưởng thức bộ dáng xinh đẹp của cô, khẽ nheo mắt lại, mênh mông vô tận ánh sáng nhu hòa: “Đừng ngại, trên người của em có chỗ nào mà anh chưa thấy qua đâu?”
“Anh nói bậy bạ gì vậy hả? Chúng ta rõ ràng là không có - -” Lý Nguyên Y nói đến đây, vội vàng dừng lại, những từ phía sau, thực sự rất khó nói ra khỏi miệng.
Ngược lại là người nào đó, giống như đùa cô tới nghiện vậy, liên tục ép hỏi cô nói hết những lời chưa nói ra.
Lý Nguyên Y bị anh làm cho tức giận tới mức cắn răng: “Rõ ràng anh biết rõ ý của tôi mà.”
“Vì sao anh lại cảm thấy em đang nhắc nhở anh nhỉ, bây giờ làm có được không?” Đường Diệc Đình cố ý xuyên tạc lời của cô, bàn tay kia lại không quy củ, từ từ vén váy tiến vào, từ từ dời về phía giữa chân của cô...
- - - - - -
Lý Nguyên Y đang muốn la lên, eo nhỏ lại bị người nào đó ôm lại, hơi thở nam tính quen thuộc, xông vào mũi. Cô ngẩn người, ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt thâm thúy của Đường Diệc Đình.
Nhìn thấy là anh, thì rõ ràng Lý Nguyên Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới đây là đài truyền hình, hai người lại thân mật như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, lo lắng trong lòng cô vừa hạ xuống, lại bị treo lên lại.
“Anh... Sao anh lại chạy tới đây...”
Cô còn chưa kịp nói xong một câu, môi mỏng của người đàn ông đã dán lên rồi, nụ hôn rơi xuống….
Lý Nguyên Y đưa tay đẩy bờ vai của anh ra, hé miệng ra muốn hô hấp, lưỡi của anh lại nhân cơ hội đó tiến công thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi cô, từng bước từng bước hôn sâu hơn.
Hơi thở giao hòa, phòng nghỉ nhỏ hẹp, dựa xát lẫn nhau.
Rất lâu sau, Đường Diệc Đình mới buông môi của cô ra, ép nàng lễn cửa, thân thể cường tráng, lập tức lấn váo, dính sát kìm chắc cô.
Lý Nguyên Y bị anh hôn đến thất điên bát đảo, đành phải dựa cửa, thở dồn dập.
“Có nghĩ tới anh không?” Đường Diệc Đình đỡ eo của cô, tay kia chống trên cửa ở trên đầu cô, từ trên cao nhìn cô chăm chú, trong con ngươi đen như mực kia, hình như có những ánh sáng nhảy nhót, lóe sáng rực rỡ.
Lý Nguyên Y ngước mắt, lơ đãng chạm vào ánh mắt tràn đầy nhớ nhung của anh, trong nháy mắt trật mất nửa nhịp tim, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại không phối hợp hừ lạnh một cái: “Không rãnh rồi mà nghĩ tới anh!”
“Thật là vật nhỏ không có lương tâm mà.” Người đàn ông cúi đầu cười một tiếng, đưa tay nâng cằm của cô lên, giữa lông mày xẹt qua một chút trêu tức, “Anh với em trai của anh, đều rất nhớ em.”
Lý Nguyên Y cũng không có nghe hiểu được nghĩa của những từ anh nói, đưa tay đẩy tay anh ra, hơi hơi nhíu mày, nói: “Tôi lại không biết anh có em trai đó.”
“Nó chào hỏi em đây, cảm giác được không?” Đường Diệc Đình vừa nói chuyện, lại cố ý dùng cái địa phương kia chà xát cô, hơi thở nóng rực phun lên cổ cô, giọng nói khàn khàn, tại một không gian chật hẹp như thế này, càng đầu độc lòng người hơn.
Lý Nguyên Y hậu tri hậu giác*, cuối cùng ý thức được mình bị chiếm tiện nghi, vung tay lên đập túi bụi vào đầu vai anh, “Khốn kiếp, cái ngươi này!”
* hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
“Không phải bảo bối rất yêu thích anh đừa giỡn với em sao, đúng không?”
“Anh - - cút ra ngoài cho tôi!”
“Bây giờ đi ra ngoài lỡ bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
“Nếu biết rõ như vậy, anh còn chạy đến đây trêu chọc tôi làm cái gì hả?” Lý Nguyên Y cắn chặt hàm răng, lông mi chớp chớp, nhìn từ góc độ của anh, giống như hai cây quạt nhỏ, chớp chớp , đặc biệt đẹp mắt.
Đường Diệc Đình nhịn không được đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lông mi của cô, trêu chọc, nói: “Chạy tới chỗ này, đương nhiên là thưởng thức em thay quần áo rồi.”
“Anh - - “
Trong nháy mắt gương mặt nhỏ nhắn của Lý Nguyên Y hồng tới mức muốn nhỏ ra máu, tim lại đập bịch bịch thật nhanh, trong nháy mắt này, cũng không phân biệt được là hỗ thẹn hay tức giận.
Đường Diệc Đình thưởng thức bộ dáng xinh đẹp của cô, khẽ nheo mắt lại, mênh mông vô tận ánh sáng nhu hòa: “Đừng ngại, trên người của em có chỗ nào mà anh chưa thấy qua đâu?”
“Anh nói bậy bạ gì vậy hả? Chúng ta rõ ràng là không có - -” Lý Nguyên Y nói đến đây, vội vàng dừng lại, những từ phía sau, thực sự rất khó nói ra khỏi miệng.
Ngược lại là người nào đó, giống như đùa cô tới nghiện vậy, liên tục ép hỏi cô nói hết những lời chưa nói ra.
Lý Nguyên Y bị anh làm cho tức giận tới mức cắn răng: “Rõ ràng anh biết rõ ý của tôi mà.”
“Vì sao anh lại cảm thấy em đang nhắc nhở anh nhỉ, bây giờ làm có được không?” Đường Diệc Đình cố ý xuyên tạc lời của cô, bàn tay kia lại không quy củ, từ từ vén váy tiến vào, từ từ dời về phía giữa chân của cô...
- - - - - -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook