Lâu lắm rồi Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn mới được sống trong thế giới riêng của hai người. Nấu ăn xong, từng đĩa thức ăn được mang vào vườn hoa ở ngoài sân.

Trong vườn đặt một bàn ăn nhỏ, đủ cho một buổi tối lãng man.

Trên bàn được trang trí bằng nến và hoa tươi, ở giữa bàn là một chiếc bánh sinh nhật vô cùng xinh xắn, xung quanh bày biện những món mà Giản Vi đã tự tay xuống bếp nấu ăn.

Giản Vi châm nến trên chiếc bánh, nói: “Gấu ba ước đi nào.”

Lâm Cẩn Ngôn bật cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn Giản Vi: “Em ước giúp anh đi.”

Mỗi năm vào sinh nhật của mình, Lâm Cẩn Ngôn lại luôn để cô cầu nguyện cho anh, Giản Vi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút rồi hướng chiếc bánh về phía Lâm Cẩn Ngôn, chắp hai tay thành tâm nguyện ước: “Hy vọng rằng một năm này, công việc của Lâm Cẩn Ngôn sẽ thuận buồm xuôi gió, luôn được khỏe mạnh,  gia đình êm đềm hạnh phúc.”

Cô mở mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn, hỏi anh: “Chắc chắn được phải không anh?”

Lâm Cẩn Ngôn nắm tay cô, khóe môi cong lên, đáp lời cô: “Bây giờ anh cũng đang vô cùng hạnh phúc.”

Giản Vi cười híp mắt: “Thế thì càng phải hạnh phúc hơn nữa.”

Cô nói xong, đưa tay đặt bánh trước mặt Lâm Cẩn Ngôn: “Nào, anh thổi nến đi.”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, cười nói: “Em thổi đi.”

“Này, rốt cuộc đây là sinh nhật của anh hay sinh nhật của em thế?”

“Đều giống nhau cả.” Lâm Cẩn Ngôn nghiêm túc trả lời.

Giản Vi không cách nào đối phó với anh, không thể làm gì khác đành chu môi thổi nến cho anh.

Đến khi nến tắt, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, chồng mình cảm thấy việc thổi nến này ngốc nghếch lắm à? Nên lúc nào anh cũng bảo cô thổi nến giúp anh?

Cô cứ miên man suy nghĩ như vậy rồi ngẩng đầu lên nhìn anh. Lâm Cẩn Ngôn không hiểu gì cũng chỉ nở nụ cười nhìn cô.

… Ừ thì, kệ thôi, hôm nay anh là lão đại.

Giản Vi lại đưa dao cho Lâm Cẩn Ngôn: “Anh cắt bánh đi.”

Lần này Lâm Cẩn Ngôn lại nhận lấy con dao, một lưỡi dao ngọt lịm vào giữa chiếc bánh, anh cắt một miếng rồi đặt vào đĩa đưa cho Giản Vi.

“Anh không ăn à?” Giản Vi thấy anh chỉ cắt một miếng bánh, không nhịn được hỏi anh.

“Em ăn trước đi.” Ý cười trong mắt Lâm Cẩn Ngôn càng sâu hơn, Giản Vi nhìn anh, chỉ cảm thấy hình như nụ cười ấy không đơn thuần chút nào.

Quả nhiên, khi cô đút thìa bánh vào miệng, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt cô, cúi đầu phủ xuống môi cô.

Đầu lưỡi anh đưa tới, đoạt lại miếng bánh của cô.

Giản Vi trợn tròn hai mắt, tim đập thình thịch, cảm giác như không khí đang bị rút cạn, không thể thở nổi.

Lâm Cẩn Ngôn giành lấy miếng bánh trong miệng cô mà vô cùng hài lòng, quyết định buông tha cho cô. Ánh mắt anh nhìn cô nồng nàn, giọng anh trầm thấp mang theo ý cười: “Ăn của em cũng ngọt.”

Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn trêu chọc khiến mặt đỏ bừng, mới vừa rồi bị anh dây dưa như vậy, tựa như cô đang thả bản thân chìm vào cơn mơ chưa thể tỉnh giấc.

Cô đưa tay chạm môi mình, nhỏ giọng: “Sao lại thế?”

Lâm Cẩn Ngôn, một tay anh chống lên bàn, một tay đặt lên ghế của Giản Vi, cúi người giam cô vào lòng mình rồi tiếp tục cúi đầu hôn cô. Môi Giản Vi vẫn lâng lâng xúc cảm tê dại, không ngừng đưa tay che miệng: “Anh đừng có ăn bánh của em—-“

Cô nói xong đã đẩy chiếc bánh ra trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, tỏ ý anh có thể tự cắt rồi ăn miếng bánh của mình.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô che miệng, ánh mắt cô trợn tròn nhìn anh đầy cảnh giác, khóe môi anh cong lên, cúi người thì thầm bên tai cô: “Đợi lát nữa về phòng rồi từ từ ăn sau.”

Lâm Cẩn Ngôn nhớ đến nội y tình thú của Giản Vi, ánh mắt thoáng chốc trở nên mập mờ.

Bữa tối kết thúc, bụng Giản Vi căng tròn, cô nói với anh để cả hai ra ngoài tiểu khu đi dạo một lát.

Anh đi lên tầng lấy áo khoác cho Giản Vi: “Gió đêm lạnh, em cẩn thận không bị cảm.”

Giản Vi nghe lời anh khoác áo vào, nắm tay Lâm Cẩn Ngôn, hai người tay trong tay sánh bước bên nhau.

Hơn chín giờ tối, ngoài tiểu khu vẫn còn rất nhiều người đang tản bộ.

Giản Vi khoác tay Lâm Cẩn Ngôn, dựa đầu vào cánh tay anh, bước chân lững thững trên đường, vừa đi vừa ngẩng đầu đếm sao trời.

Cô nhớ về ngày đầu tiên đi theo Lâm Cẩn Ngôn về nhà, chiếc xe lái vào một tiểu khu được bao phủ bởi từng hàng cây nối tiếp nhau, trong một khắc ấy, cô cảm giác như mình được đặt chân vào chốn thiên thai.

Lại tiếp tục nhớ về những xúc cảm bất an, lo lắng rối bời khi đứng trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, lúc ấy anh đột nhiên giương mắt nhìn cô, hỏi cô nghỉ học từ bao giờ, anh còn nói rằng sẽ để cô tiếp tục đi học. Ngay ngày hôm sau anh đã nhờ người dẫn cô đến trường làm thủ tục nhập học.

Từng mảnh ký ức như đang mở cánh cửa lùa về tâm trí, Giản Vi cảm khái: “Lâm Cẩn Ngôn, nếu em không gặp được anh, chắc chắn sẽ không có cơ hội được đi học đại học. Nếu không gặp được anh, em không biết bây giờ mình sẽ ra sao nữa, phải chăng em sẽ mãi chìm trong bệnh tật, chẳng thể chữa lành, phải chăng mỗi ngày trôi đi sẽ luôn đối mặt với cảnh bị lũ côn đồ chặn lại đòi tiền nợ…”

Cô vẫn luôn nghĩ rằng, cả đời mình sẽ chỉ mãi sóng gió bấp bênh như vậy, cho đến khi Lâm Cẩn Ngôn xuất hiện, cuộc sống dần dần được bình yên. Nhưng lần đầu tiên bước tới nơi này, cô nào dám nghĩ tới chuyện mình sẽ trở thành vợ của Lâm Cẩn Ngôn.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh thích em từ bao giờ thế?”

Lâm Cẩn Ngôn cong môi cười, nhướng mày, nói với cô: “Em đoán xem.”

Giản Vi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành lắc đầu: “Em không đoán được.”

Thực ra, Lâm Cẩn Ngôn chưa từng suy nghĩ cẩn thận về chuyện này.

Nhưng để ngẫm lại, có lẽ… Là vào năm ấy, khoảng thời gian anh dẫn cô lên núi nghỉ ngơi trước kỳ thi Đại học. Cô mặc một chiếc váy vàng chanh, tay cầm giỏ đi hái dâu tây trong vườn, nụ cười khi ấy còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Cô hái một trái dâu đưa tới cho anh, anh còn vô tình cắn phải ngón tay cô.

Cảm giác thoáng qua ấy như thế nào, anh cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ được sự ngọt ngào lan tỏa, sự ngọt ấy đến dâu tây cũng không thể sánh bằng.

“Em thì sao? Em thích anh từ bao giờ?” Lâm Cẩn Ngôn ôm eo Giản Vi, cúi đầu nhìn cô, cười hỏi ngược lại.

Giản Vi tiếp tục suy nghĩ, một lúc lâu sau vẫn lắc đầu.

Tình cảm này, có lẽ đã nở rộ vào thời khắc cô không ngờ nhất.

Có lẽ là khi anh nghiêm túc giảng bài cho cô, cũng có lẽ là vào ngày cô phẫu thuật, anh luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho cô… Có lẽ là sớm hơn chăng, vào khoảnh khắc anh nói rằng anh sẽ cho cô quay về con đường học tập, trái tim cô đã lỡ nhịp vì anh rồi.

Dù sao đi nữa, câu chuyện thích anh từ bao giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Giản Vi càng ôm tay anh chặt hơn, ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nói với anh: “Lâm Cẩn Ngôn, em hy vọng rằng khi em bạc mái đầu, em vẫn có thể khoác tay anh dạo bước trên đường như bây giờ.”

Bước chân Lâm Cẩn Ngôn khẽ ngưng lại, ánh mắt nhìn cô sâu sắc, từng chữ từng chữ vô cùng nghiêm túc được thốt lên: “Anh sẽ nắm tay em mãi như thế này, cả một đời không buông.”

Giản Vi nghe lời anh nói mà cảm thấy tim tựa như bị ai đó đâm phải, bao mạnh mẽ bỗng tan đi, chỉ còn lại từng mảnh từng mảnh ấm áp yêu thương.

Cô giang hai tay ôm lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, dưới màn đêm tĩnh lặng, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng vang lên: “Chồng ơi, em yêu anh.”

Lâm Cẩn Ngôn cong môi cười, cúi đầu dịu dàng hôn xuống mái tóc cô: “Anh cũng yêu em.”

Trong lòng tràn ngập tư vị ngọt ngào, ngẩng đầu lên, trao cho anh ánh mắt lấp lánh, bỗng nhiên cô nói: “Em vẫn còn quà sinh nhật muốn tặng anh.”

Món quà bí mật của Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn đã biết từ lâu rồi, nhưng anh không hề vạch trần cô. Khi về nhà, Giản Vi đi tắm, anh ngồi trên giường, tay cầm điện thoại còn khóe môi thì giương lên.

Nụ cười vẫn chẳng thể phai phôi.

Đợi gần một tiếng đồng hồ, chú đà điểu mắc cỡ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm, trên người vẫn còn chiếc áo choàng tắm được cô quấn thật chặt.

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày cười một tiếng, vẫy cô đến: “Ngoan, lại đây.”

Giản Vi hơi căng thẳng, hai tay vẫn ôm chặt cái áo, nhìn Lâm Cẩn Ngôn, bước chân chậm rãi đi tới.

Vừa đi ra cạnh giường, Lâm Cẩn Ngôn đã giơ tay nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng mình, tay phải thuận thế lần mò vào trong áo choàng của cô.

Tay chạm đến lớp vải mỏng manh, ý cười ngập tràn đôi mắt anh: “Chà, yêu tinh này.”

Ngón tay anh kéo áo choàng trên người cô xuống, Giản Vi đỏ mặt, cúi đầu càng thấp hơn, không dám ngẩng mặt lên.

Áo choàng buông xuống, lộ ra một mảnh xuân tình diễm lệ, ánh mắt anh ngày một sâu hơn, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Giản Vi ngồi trên đùi Lâm Cẩn Ngôn, lần đầu tiên trong đời mặc lên mình bộ trang phục như thế này, mặc mà như không mặc, vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn lấy dũng khí hỏi anh một câu: “Anh… Anh có thích không?

“Thích, thích chết đi được.” Giọng Lâm Cẩn Ngôn khàn đi, đột nhiên xoay mình đặt cô nằm xuống giường, nghiêng người áp lên cơ thể cô.

Đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng gió thổi ngoài kia.

Nửa đêm, Giản Vi đã buồn ngủ lắm rồi, mơ mơ màng màng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Lâm Cẩn Ngôn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cúi đầu dịu dàng hôn xuống hàng mi xinh đẹp ấy, nét cười vẫn chẳng hề vơi đi, ánh mắt nhìn cô bằng tất cả ôn nhu.

Giản Vi ngủ không sâu, mơ hồ tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy Lâm Cẩn Ngôn vẫn đang nhìn mình chăm chú. Mắt cô híp lại, lầm bầm tiếng gì đó rồi tiến tới khẽ khàng hôn lên môi anh, nói hàm hồ: “Anh ngủ đi, muộn lắm rồi.”

Trên môi vẫn còn vương vấn hơi ấm nơi cô, nụ cười của anh càng sâu hơn, lại cúi đầu hôn xuống môi cô, bảo bọc cô trong lòng mình.

Hôm nay tiết trời sao thật yên ả, tựa như từng khắc thời gian an nhiên đang chầm chậm trôi ở nơi đây.

Nhưng bỗng nhiên trời đổ mưa rào, Giản Vi sợ nhất là tiếng sấm kêu, dù đang trong cơn mơ nhưng mày vẫn nhíu lại, cả người vùi vào lòng Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn ôm cô, nhẹ giọng trấn an bên tai cô: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Giản Vi mơ màng “Ừ” một tiếng, cơ thể nhỏ bé lại rúc vào lòng anh.

Cô biết, anh ở đây.

Anh vẫn luôn ở đây.

Bắt đầu từ những giây phút đầu tiên, anh đã luôn ở bên cô, chưa khắc nào rời xa.

Hoàn chính văn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương