Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh
Chương 35: Qua Đêm



Khách sạn mấy đứa con trai đặt tuy không bằng khách sạn Tây Lĩnh năm sao xa hoa bậc nhất nhưng nghĩ tới Tương Trọng Ninh dẫn theo bạn gái, cho nên cũng rất thoải mái, cũng tính là khách sạn đắt tiền.Dọc đường, bọn họ đi theo sau lưng Tạ Tùy, từ xa nhìn anh khiêng cô gái ngáy o o vào phòng khách sạn.Mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy đến cửa phòng nghe lén.

Tạ Tùy đặt cô gái lên giường lớn mềm mại, mở máy điều hòa, đồng thời đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại.
Cô gái khẽ chạm vào giường lớn mềm mại theo bản năng cuốn chăn cuộn mình giống con mèo, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ chăn mền trắng tinh êm ái.Giường thật êm, nhất định sẽ gặp mộng đẹp.Anh đóng cửa sổ, xoay người đi đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống Tịch Bạch.Tịch Bạch nhắm mắt lại, lông mi dày mà cong khẽ giật, cánh môi giống như hai cánh hoa hồng, khóe miệng hơi lõm giống như mang theo nụ cười như có như không.Tạ Tùy chậm rãi cúi người, chống tay bên người cô, hoàn toàn đặt cô gái ở dưới người mình.Giường cao su cũng bởi vì anh chống người mà lõm sâu xuống.Cô gái ngủ say trên giường giống như hoàn toàn không hề cảm nhận thấy nguy hiểm sắp tới.Ngoài cửa sổ, tuyết rơi mạnh, rì rào tuôn rơi giống như tiếng lá khô bị nghiền nát.Trong đôi mắt thâm thúy kia của Tạ Tùy bắt đầu phun trào dục vọng mãnh liệt của người thiếu niên, đồng thời cũng ẩn chứa khắc chế cùng nhẫn nhịn.

Anh nhẹ nhàng cúi người, ngửi mùi hương trên người cô gái, mũi cọ vào đôi má mềm mại, cằm, xương quai xanh của cô.Cô dường như cảm thấy ngứa, theo bản năng đưa tay gãi mũi, phát ra tiếng lầu bầu mơ hồ.Tạ Tùy nhếch môi mỏng, nhẹ nhàng rơi vào bên môi phấn nộn của cô, giống như do dự trong chốc lát liền muốn đặt xuống một nụ hôn.Đã đến bước này, anh cũng không muốn làm người nữa rồi.

Anh chỉ muốn chiếm lấy cô, muốn phóng thích cỗ dục vọng sắp nổ tung trong thân thể kia.


Thân thể cô mang theo mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt khiến anh ý loạn tình mê, anh day nhẹ, chạm nhẹ lên cánh môi ngọt mềm của cô.Mà lúc này, Tịch Bạch bỗng nhiên quàng tay lên eo anh, nhẹ nhàng mà nắm lấy góc áo anh.Tìm được chỗ ấm áp, cô lập tức chui vào trong lòng anh, dán đầu bên cạnh cổ anh, quyến luyến ôm lấy anh.“Tạ Tùy…” Tịch Bạch như có như không nói mớ, gọi tên anh: “Tạ Tùy?” Hầu kết của anh dao động, trầm giọng đáp: “Tôi đây.”Thế là cô gái thanh thản ôm chặt anh.Không biết vì sao, giờ phút này, nhịp tim xao động của Tạ Tùy bỗng nhiên chậm lại, chậm đến nỗi mỗi một tế bào trên người anh đều có thể hoàn toàn
cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của cô gái bên cạnh.Một loại cảm giác yên ổn trước nay chưa từng có bao phủ khắp đất trời, xâm nhập vào thành trì kiên cố người thiếu niên dùng sự cô độc xây nên.

Anh rũ mắt ngóng nhìn cô gái ngủ say trong lòng.Cô an tâm ôm lấy anh, dỡ xuống tất cả phòng bị cùng xa lánh ban ngày.

Cô hoàn toàn tin tưởng anh, ỷ lại anh.“Tạ Tùy, anh ở đâu?” “Tôi ở đây.”Cánh tay tráng kiện của Tạ Tùy nhẹ nhàng vòng qua vai cô, ấn cô vào lòng.

Đây là cô gái anh thích, không chỉ dùng nửa người dưới đi thích, anh càng đòi hỏi nhiều hơn, dùng một lời nhiệt tình chờ đợi có được quãng đời còn lại của cô.Cho nên anh không nỡ lòng chạm vào một đầu ngón tay của cô.————–Nửa tiếng sau, cửa bỗng nhiên bị đẩy mở, mấy thiếu niên ghé sát vào cửa suýt nữa té ngã.Tạ Tùy dựa vào bên cạnh cửa, mặt không chút thay đổi liếc nhìn bọn họ, giọng nói mang theo một loại nhẹ nhõm nào đó.

“Thế nào, tối nay chuẩn bị ngủ trước cửa phòng tôi à?”“À thì, Tùy ca, tuy Tịch Bạch uống say tự mình đưa lên cửa, nhưng chúng ta không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn a.”Tùng Dụ Châu xấu hổ gãi gãi sau gáy, lén nhìn vào trong phòng.Tạ Tùy chặn tầm mắt anh, nói.

“Không có chạm vào em ấy, đều quay về phòng ngủ đi, đừng chen lấn ở đây, bị người nhìn thấy còn tưởng một lũ biến thái.”Mấy đứa con trai giống như có chút không thể tin, cô gái tâm tâm niệm niệm ngủ trên giường anh, anh còn có thể thực sự nhịn được sao?Có điều cẩn thận ngẫm lại, Tạ Tùy có sự thành thục cách xa lứa tuổi, lại quang minh lỗi lạc, nếu anh đã nói sẽ không làm gì liền sẽ không nuốt lời.

Bọn họ vẫn có lòng tin với anh.Tạ Tùy đuổi đám anh em ở trước cửa về, một lần nữa quay vào trong phòng, ngồi ở sofa đối diện giường.Áo khoác lông của cô gái đã được anh cởi ra treo trên móc, bên trong cô mặc một chiếc áo lông cừu mỏng màu vàng nhạt, form áo rất ôm, phác họa lấy đường cong duyên dáng trước ngực cùng vòng eo thon.Cô nằm ở giữa giường, nghiêng người ôm chăn, chìm vào giấc ngủ say.
Tạ Tùy tắt đèn, nằm thẳng trên ghế sofa, dụi dụi mắt, cố gắng ức chế dã thú manh động trong thân thể.Trong bóng đêm yên tĩnh chỉ có tia sáng mỏng manh chiếu vào từ cửa sổ.


Tạ Tùy nhắm mắt lại, tay theo phần bụng dưới bằng phẳng của mình chậm rãi duỗi vào.———Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ rọi vào phòng, Tịch Bạch mở mắt dậy.Vật đầu tiên đập vào mắt là chiếc điện thoại màu đen đang sạc điện trên tủ đầu giường.Tạ Tùy.Ý thức Tịch Bạch đột nhiên thanh tỉnh, kinh hoảng ngồi dậy, chỉ thấy thiếu niên nằm thẳng trên ghế sofa đối diện, một tay gối sau đầu, một tay kia duỗi vào trong lưng quần, cũng không biết đang sờ thứ gì.Sofa không cách nào phù hợp với thân hình cao 1m88 của anh, chân mang vớ trắng lơ lửng giữa không trung.Ánh mặt trời tà tà rọi vào song cửa sổ vừa lúc rơi vào trên trán anh, đôi mắt thâm thúy, lông mi đen kịt mà dày.Trong không khí có hạt bụi bay nhàn nhạt.Tịch Bạch có chút không phản ứng kịp, xoa xoa hai mắt mình, theo bản năng lại sờ vào quần trên người.Quần jean hoàn hảo không bị hư gì.

Cô thoáng thở nhẹ ra.Đúng lúc này, thân thể Tạ Tùy giống như bị cái gì kinh động, run lên một cái, anh mở ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ ra.Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn nhau khoảng 20 giây.

Tạ Tùy xoa xoa mái tóc rối bù, sau đó đứng lên.Anh vừa động, Tịch Bạch lập tức lấy chăn che thân thể mình lại.Nếu cô không làm vậy Tạ Tùy có thể vẫn không nghĩ tới, cô càng phòng bị như vậy ngược lại khơi dậy hứng thú của Tạ Tùy.Anh đi đến bên giường, cúi người xuống, tay chống giường êm, kề sát mặt vào cô, cười hỏi: “Sợ tôi?”Tịch Bạch ôm chăn che ngực, đôi mắt tối đen đề phòng nhìn anh.

“Còn nhớ được chuyện tối qua không?” Anh hỏi.“Chút chút.”“Vậy thật sự rất đáng tiếc.”
Tịch Bạch nghe lời anh nói, đáy lòng không khỏi bồn chồn, bàn tay ở trong chăn lại lần nữa sờ lên quần mình, xác định hẳn là không bị chạm qua.

“Anh có ý gì?”Khóe miệng Tạ Tùy khẽ nhếch.

“Đêm qua chúng ta đều rất vui vẻ.” Tịch Bạch siết chặt quần, thấp giọng nói: “Anh gạt em.”“Loại chuyện này sao tôi phải gạt em?”Tạ Tùy chậm rãi kề sát vào cô, dùng cánh mũi nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, ôn nhu nói bên tai cô: “Em thật sự rất tuyệt.”Tịch Bạch mặt đỏ tai hồng, vội vàng đẩy anh ra, nóng nảy nói: “Tạ Tùy, anh không được nói đùa như vậy!”Ý cười nơi khóe miệng Tạ Tùy càng sâu, anh không nói gì nữa, cười cười đi vào trong toilet.Rất nhanh trong toilet truyền ra tiếng anh rửa mặt.Tịch Bạch vội vàng nhảy xuống giường, đứng ở trước gương kiểm tra mình, áo lông cùng áo trong đều hoàn hảo, áo ngực cũng vậy.Không có nha! Khẳng định là không có! Thế nhưng cô vẫn có phần hoảng hốt.Tạ Tùy nghiêng đầu, thấy thiếu nữ ghé vào cạnh cửa lộ ra nửa gương mặt, phòng bị nhìn anh — “Tạ Tùy.”“Nên đổi giọng gọi ông xã rồi.” “..”“Anh đừng nói đùa với em có được không?”Cô muốn từ trong miệng anh nghe được một câu phủ nhận, nếu không cô thật sự không thể an tâm.

Cảm giác thân thể nói cho cô biết không xảy ra chuyện gì cả, thế nhưng cô chưa trải qua những chuyện này, nào biết được sẽ là cảm giác gì.Tạ Tùy bình tĩnh tiếp tục đánh răng, không nói gì.

“Tạ Tùy.”“Hửm.”Cô gọi anh một tiếng, anh liền dịu dàng đáp lại một tiếng, giống như một đôi người yêu liếc mắt đưa tình.Tịch Bạch nhịn một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Nếu anh thật sự đã làm, em em phải nhanh chóng uống thuốc.”Tạ Tùy đang bưng ly nước súc miệng, nghe nói như thế, anh thiếu chút nữa bị nước súc miệng làm sặc chết.Dùng khăn lau mặt qua loa, Tạ Tùy nhìn về phía Tịch Bạch, trong mắt hiện lên chút khó hiểu.
Nghe lời này của cô giống như bị anh ‘cái kia’ cũng không phải là chuyện vô cùng khó tiếp thu, cô thế nhưng không chút hoảng loạn, ngược lại muốn chính là phải làm tốt việc tránh thai.Đây không giống như tâm tính thiếu nữ mười bảy tuổi chưa biết mùi đời nên có.Tạ Tùy không nói được một lời, trầm tư đi ra toilet.


Tịch Bạch giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng anh —“Tạ Tùy à.”Tạ Tùy đột nhiên xoay người, Tịch Bạch thiếu chút nữa đụng vào anh, liên tiếp lui lại một bước, bị anh kéo cổ tay lại.“Em thật sự đồng ý cùng tôi làm chuyện đó?” Tịch Bạch: …Đây là cái vấn đề quỷ gì chứ!Nhưng cái vấn đề quỷ này dường như lại rất quan trọng với Tạ Tùy, anh nghiêm túc nhìn mắt cô, thành khẩn hỏi: “Em không bài xích, đúng hay không?”“Không có, làm sao có thể.” Tịch Bạch vội vàng hất tay anh ra, đỏ mặt thấp giọng nói: “Tạ Tùy, anh còn nhỏ, đừng nói loại lời này.”Tạ Tùy lập tức trở nên phấn khởi, khóe miệng của anh tràn ra ý cười, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Có ngốc hay không hả, ông đây có chạm vào em hay không tự em không cảm nhận được à?”Tịch Bạch thật sự không cảm nhận được, cô cũng chưa từng trải qua chuyện này.Tạ Tùy lại bổ sung một câu: “Nếu ông đây thật sự chạm qua em, em bây giờ còn có thể êm đẹp đứng ở chỗ này?”————-Từ núi tuyết Tây Lĩnh trở về, thiệp mời dự cuộc họp thường niên của tập đoàn Tịch thị cũng đưa tới tay Tịch Bạch.Thiệp mời do trợ lý riêng của bà Tịch đích thân mang đến nhà, bìa thư màu đỏ đậm sang trọng, bốn góc in hoa văn nổi vân mờ.Dòng chữ ‘Mời cháu gái Tịch Bạch tới tham dự hội nghị’ là do bà Tịch tự tay viết, bởi vậy có thể thấy được thành ý của bà Tịch với cô.Ngay cả hai vợ chồng Tịch Minh Chí đứng ở một bên cũng chưa hưởng thụ qua vinh hạnh đặc biệt thế này từ bà, có điều cũng may là con gái ruột của mình, Tịch Bạch nhận được thiệp mời, bọn họ cũng cảm thấy nở mày nở mặt, vinh quang.
Người duy nhất trong nhà cảm thấy bất mãn với việc này chính là Tịch Phi Phi giờ phút này mặt mỉm cười nhìn không rời mắt khỏi bộ váy dự tiệc xa hoa kia của Tịch Bạch.Váy dự tiệc này là kiểu mới nhất của tuần lễ thời trang năm nay, màu vàng tươi, váy rất dài, lớp ngoài là sợi bông dẹt, thêu ngôi sao xinh đẹp, lập lòe lóa mắt như dải ngân hà.Trợ lý Tần lấy váy ra đưa đến trước người Tịch Bạch ướm thử —“Bà chủ dựa theo số đo dáng người của cô Tịch đặt may trước, tổng giờ công đại khái tốn gần nửa năm, hôm qua chiếc váy dự tiệc này mới từ Paris đưa tới.”Tịch Minh Chí cười nói: “Bạch Bạch, con xem bà nội thương con thế nào, gọi điện cám ơn bà nội đi.”Tịch Bạch gật đầu: “Con biết rồi.”“Cuộc họp ngày mai phải biểu hiện cho thật tốt.” Đào Gia Chi lo lắng dặn dò Tịch Bạch: “Không phải còn phải kéo đàn cello sao, buổi tối luyện nhiều chút, cũng đừng làm trò cười cho thiên hạ.”Cuộc họp thường niên lần này đối với nhà họ Tịch mà nói tương đối quan trọng.Hai vợ chồng Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi không lấy lòng chỗ bà Tịch được, xí nghiệp của gia tộc bọn họ cũng chỉ vẻn vẹn được phân cho một công ty nhỏ, cổ phần của tập đoàn đa số đều nằm trong tay mấy người chú bác của Tịch Bạch.Mắt thấy bà Tịch có phần coi trọng Tịch Bạch, hai vợ chồng Tịch Minh Chí đã có tính toán riêng nhưng lại đi quá sâu rồi.Tịch Phi Phi đi đến bên cạnh chiếc váy dự tiệc, đưa tay vuốt ve, mỉm cười nói: “Ba mẹ, Bạch Bạch lần đầu tiên tham gia cuộc họp thường niên của tập đoàn, em ấy không có kinh nghiệm tham gia mấy sự kiện hoành tráng, con lo lắng đến lúc đó em ấy không ứng phó nổi.”Đào Gia Chi lo lắng nói: “Đúng vậy, Bạch Bạch chưa từng tham gia cuộc họp thường niên của công ty, đến lúc đó cũng đừng sợ tới mức một câu cũng không dám nói.”“Lá gan Bạch Bạch vốn nhỏ, lại chưa trải việc đời.” Tịch Minh Chí nhìn Tịch Bạch: “Tiểu Bạch, nếu không con nói với bà nội thử, cho chị con cùng tham gia cuộc họp thường niên, hai chị em cùng đi, nếu con có chỗ nào không hiểu, chị con cũng có thể giúp con chu toàn.”Tịch Bạch biết tâm tư Tịch Phi Phi.

Trước đó cô bởi vì điêu ngoa ương ngạnh trước mặt bà nội mà mất đi yêu chiều, không cho cô tham gia cuộc
họp thường niên, nhưng chuyện đã qua mấy tháng, bà nội cũng có thể nguôi giận.

Nếu lúc này Tịch Bạch ra mặt hòa giải với bà nội, xác suất Tịch Phi Phi có thể tham dự cuộc họp thường niên vẫn tương đối cao.“Bạch Bạch, hay là con nói một tiếng với bà nội đi.”“Đều là chị em, để Phi Phi đi cùng con, hai chị em có thể nói chuyện, chị con có thể giúp con trong vụ xã giao nữa.”“Ba mẹ, một mình con đi không sao cả, cũng không phiền đến chị.” Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi: “Sau cùng con cũng phải trưởng thành, chị không thể mãi bảo vệ con, đúng không?”Sắc mặt Tịch Phi Phi lạnh đi, có điều cô đã nhận được dạy dỗ trước đó, không tiếp tục càn quấy khiến cha mẹ chán ghét.Nhờ Tịch Bạch ban tặng, cô hiện tại đã mất đi fan trên mạng, lợi thế duy nhất trong tay chính là cha mẹ.Tịch Bạch đem váy dự tiệc về phòng, thật cẩn thận treo trong tủ áo, quay đầu phát hiện Tịch Phi Phi đang xuyên qua khe cửa nhìn cô.Tịch Bạch dứt khoát thoải mái nói thẳng: “Chị, chị muốn tham gia cuộc họp thường niên, tôi có thể giúp chị đi xin bà nội.”Biểu cảm của Tịch Phi Phi không chút thay đổi, cô biết chuyện không đơn giản như vậy.Quả nhiên, Tịch Bạch tiếp tục nói: “Nhưng chị không nên lại giống như trước, lợi dụng ba mẹ tới áp bức tôi, như vậy rất ngu.”Tịch Phi Phi hồ nghi nói: “Có ý gì?”“Ý của tôi chính là, chị muốn có thể trực tiếp tới cầu tôi, thành tâm thành ý nhờ tôi giúp chị.”Tay Tịch Phi Phi bỗng nhiên nắm chặt chốt cửa, bảo cô ăn nói khép nép đi cầu Tịch Bạch, vậy còn không bằng giết cô đi!“Chị, từ nhỏ đến lớn, tôi muốn cái gì đều dựa vào bản thân đi tranh thủ, mà chị không cần phí chút sức nào, ba mẹ sẽ đem toàn bộ đưa đến trước mặt chị.

Chị cảm thấy thế này công bằng sao?”Tịch Phi Phi cười lạnh: “Không công bằng thì sao, tao đã nói rồi, đây là số mệnh của mày.

Từ lúc mày sinh ra, mày liền nhất định chỉ có thể là vật làm nền và lệ thuộc vào tao!”Số mệnh ư?Trong đầu Tịch Bạch bỗng nhiên hiện lên bóng dáng cô độc của người con trai kia.Cô nâng mắt nhìn Tịch Phi Phi, gằn từng chữ nói: “Tôi không tin vào số mệnh.”
Tịch Phi Phi từ trong đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn thấy sự quật cường khiến người rùng mình.Từ lúc nào bắt đầu, đứa em gái ngu ngốc không tranh không đoạt vậy mà trở nên mạnh mẽ như vậy, khiến người ta khó mà nắm bắt.“Tịch Phi Phi, muốn thì cầu xin tôi, giống như tôi từng cầu xin ba mẹ, cầu xin chị vậy.”Tịch Phi Phi cười: “Mày nằm mơ!”Tịch Bạch không chút thay đổi sắc mặt nói: “Nếu chị vẫn không học được hai chữ cúi đầu, như vậy chị liền thử chịu đựng bị người vắng vẻ cô độc đi.”Thân thể thương tổn không tính là gì, hành hạ tinh thần mới là trí mạng nhất.Tịch Bạch đã từng trải qua đau khổ, thời thanh xuân không được chú ý, cô độc trưởng thành, không được quan tâm.Cô sẽ để cho Tịch Phi Phi cảm thụ từng cái một..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương