Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh
-
Chương 27: Hút Thuốc
Tịch Bạch trở về nhà, rõ ràng cảm nhận được không khí đêm nay có chút kỳ quái.Dì giúp việc đã dọn hết đồ ăn lên trên bàn thế nhưng cha mẹ và Tịch Phi Phi vẫn còn ngồi trên ghế sofa, như là cố ý chờ Tịch Bạch.Trước kia bọn họ ăn cơm chưa bao giờ chờ Tịch Bạch, chỉ cần Tịch Phi Phi tan học về nhà, trong nhà có thể ăn cơm rồi.Theo cách nói của mẹ Đào Gia Chi, thân thể Tịch Phi Phi không tốt, nên ăn cơm đúng giờ, Tịch Bạch cũng phải cảm thông, tha thứ nhiều hơn.Tối hôm nay, mọi người trong nhà ngồi trên ghế sofa chờ Tịch Bạch, hiển nhiên cũng không phải vì chờ cô ăn cơm chiều.Tịch Bạch đoán hơn nửa phần là vì chuyện điểm cộng vào trường đại học kia.Giáo viên chủ nhiệm nói rất rõ ràng, chuyện cộng điểm đã được quyết định, Tịch Phi Phi và cha mẹ khẳng định đã sớm biết rồi.Tịch Bạch nhìn tư thế cả nhà sẵn sàng đón quân địch, hơn nửa phần là vì sợ cô sẽ tức giận, về nhà cãi lộn, bởi vậy mới sớm chuẩn bị chờ cô.Tịch Bạch không hề muốn tranh cãi ầm ĩ, bởi vì cha mẹ xưa nay thiên vị Tịch Phi Phi, tranh cãi ầm ĩ và khóc lóc không có bất kỳ ý nghĩa gì.Cô không ở lại phòng khách, vào nhà xong lập tức đến phòng ăn, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.Người một nhà trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau, không rõ Tịch Bạch muốn làm gì.Tịch Phi Phi thiếu kiên nhẫn, đi đến trước bàn ăn, nói với Tịch Bạch: “Chị biết trong lòng em khó chịu, có gì bất mãn em cứ nói thẳng đi.”Tịch Bạch nhìn cũng không nhìn cô, nói: “Em hơi đói, bố mẹ, mọi người đã ăn cơm rồi ư?”Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi xô xô đẩy đẩy đến phòng ăn, ngồi xuống, thấp thỏm nhìn Tịch Bạch.
“Bạch Bạch, nói vậy chuyện cộng điểm vào trường đại học thầy giáo đã nói với con rồi?”“Nói rồi.” Tịch Bạch không chút để ý nói: “Chị là người bệnh, con nên nhường cho chị.”
Vốn cha mẹ chuẩn bị đầy đủ lý do giải thích, dự tính nếu Tịch Bạch kịch liệt phản kháng, bọn họ liền mỗi người một vai, một vai chính diện một vai phản diện, bức bách Tịch Bạch đi vào khuôn khổ.Bộ dáng không sao cả này của Tịch Bạch làm cho bọn họ cảm thấy thật không phải.Đào Gia Chi nhanh chóng bới cơm cho Tịch Bạch, dịu dàng nói: “Bạch Bạch không phải đói bụng sao, nhanh, ăn nhiều chút.”Tịch Minh Chí cũng ngồi xuống, biểu tình vui mừng: “Xem ra Bạch Bạch đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.”Tịch Phi Phi thấy cha mẹ đều bị Tịch Bạch ‘thu mua’, trong lòng cô có phần mất hứng, vừa nãy đã nói rõ ràng, đợi Tịch Bạch trở về cùng ‘đối phó’ cô, khẳng định để cho cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận cái sự thật này, không nghĩ tới cha mẹ thế nhưng nhanh như vậy đầu hàng rồi.Tịch Phi Phi phòng bị nhìn cô: “Em rốt cuộc có âm mưu gì?”Tịch Bạch chọc đôi đũa vào chén cơm trắng, thản nhiên nói: “Em có thể có âm mưu gì.”“Lấy sự hiểu biết của chị với em, em tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, em khẳng định đang âm thầm âm mưu gì đó.”“Em không có!” Tịch Bạch bình tĩnh nói: “Chị, từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ không phải em vẫn nhường chị sao, hôm nay cũng vậy, điểm cộng thi vào trường đại học em nhường cho chị, chị còn có gì bất mãn.”“Cái gì gọi là em nhường cho chị! Mọi thứ chị vốn có đều là chị nên có được!”Tịch Bạch cười lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục giải thích với cô, cô quá hiểu Tịch Phi Phi.
Cô chính là muốn bức Tịch Bạch cãi nhau với mình, vừa cãi cô liền khóc, cô vừa khóc, cha mẹ sẽ cảm thấy là Tịch Bạch khi dễ cô.Đứa nhỏ khoẻ mạnh khi dễ đứa nhỏ ốm yếu, vậy được rồi! Vì thế ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Tịch Bạch.Vở kịch như thế, Tịch Phi Phi dùng từ nhỏ đến lớn, mà lần nào cũng đúng.
Tịch Bạch trước kia quá ngốc cho nên bị thua thiệt không ít trong tay Tịch Phi Phi.
Hiện tại cô sẽ không lại mắc bẫy.Tịch Phi Phi thấy Tịch Bạch không chịu tiếp chiêu, vì thế lại chuyển hướng sang cha mẹ mình —“Ba mẹ, ba mẹ đừng bị em ấy lừa! Tối hôm nay chúng ta hỏi em ấy cho rõ ràng, làm rõ xem em ấy rốt cuộc muốn làm cái gì!”
Đột nhiên một tiếng ‘bốp’ vang lên, Tịch Minh Chí nhẫn nại đã lâu vỗ bàn, phẫn nộ quát Tịch Phi Phi: “Đủ rồi! Em gái con đã nhẫn nhịn đến mức này, con lại còn muốn thế nào! Về phòng mà xem xét lại bản thân mình đi!” Tịch Phi Phi khó có thể tin nhìn cha: “Cái gì, nó nhẫn nhịn, đây rõ ràng là âm mưu của nó! Ba mẹ đừng để nó lừa!”“Tịch Phi Phi, con sao có thể trở thành như vậy chứ!” Tịch Minh Chí giơ tay lên chuẩn bị tát cô một cái, Đào Gia Chi tay mắt lanh lẹ chặn tay Tịch Minh Chí lại: “Anh bình tĩnh chút.”Tịch Minh Chí lắc đầu, thất vọng nói: “Nó bị em làm hư rồi!”Đào Gia Chi nhìn về phía Tịch Phi Phi, biểu tình nghiêm túc: “Tịch Phi Phi, con thật sự hơi quá đáng rồi, quay về phòng con đi, tự kiểm điểm lại bản thân! Nếu không kiểm điểm cho đàng hoàng thì đừng có đi ra ăn cơm.” Tịch Phi Phi lần này khóc thật sự, cô đâu chịu nổi ấm ức như vậy, đá văng ghế bên người ra, thở phì phì lên lầu.“Tính cách con lớn lối đến vậy ư!” Tịch Minh Chí chỉ về phía cô giận dữ nói: “Có tin bây giờ ba gọi điện cho trường huỷ bỏ điểm cộng vào đại học của con không?”Tịch Phi Phi dừng bước, quay đầu lại nói: “Ba không có tư cách làm như vậy!”“Buổi thi đấu cấp thành phố đó hạng nhất làm thế nào đạt được, là nhờ tiết mục độc tấu đàn cello của em con mà giành được, tiết mục nhảy múa kia của con trông thế nào chứ, con tưởng người khác không có mắt sao!” “Đừng nói nữa!” Đào Gia Chi kéo góc áo Tịch Minh Chí: “Phi Phi là người bệnh! Anh đừng nói nữa!”Tịch Phi Phi tức giận trở về phòng, khép cửa lại cái ầm, gào khóc lớn.
Cô run tay lấy điện thoại, mở Weibo ra, soạn một lời nói nguyền rủa TịchBạch vô cùng độc ác.
Thế nhưng nghĩ đến sự kiện hot search lần kia khiến hình tượng bị sụp đổ, Tịch Phi Phi khống chế tay mình không ấn nút đăng.
Cô ném di động ra, táo bạo gầm nhẹ một tiếng.Tịch Bạch ngồi trên bàn, im lặng ăn bữa cơm không có mùi vị, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí liên tục gắp thức ăn cho cô, lòng tràn đầy áy náy và thua thiệt.Tịch Minh Chí thậm chí rộn rạo muốn gọi điện cho hiệu trưởng Trần.Chị em hai người đều là con gái ông, ông làm sao không biết bản thân quá mức thiên vị Tịch Phi Phi, thua thiệt Tịch Bạch.Cha mẹ đều biết hết mọi chuyện trong lòng, nhưng chính bọn họ cũng không biết làm sao cho công bằng, Tịch Phi Phi sinh ra đã bị chứng máu
khó đông liền quyết định rằng cô là người được coi trọng nhất trong nhà này.Trong lòng Tịch Bạch rất rõ ràng cho nên cô không lại trông cậy vào cha mẹ có thể hồi tâm chuyển ý, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.Đêm khuya yên tĩnh, Tịch Bạch nằm nhoài trên bàn làm bài tập.Mặc dù có điểm cộng vào trường đại học thì cũng tối đa không vượt quá mười điểm, cô có thể lại cố gắng hơn chút, cho dù không có mười điểm này, cô cũng có thể thi đậu trường đại học cô mong muốn.Cô chỉ là không cam lòng, dựa vào cái gì Tịch Phi Phi có thể yên tâm thoải mái cướp đoạt toàn bộ những thứ nên thuộc về cô.Tịch Bạch đặt bút xuống, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh ùa vào phòng.
Cô kéo chặt cổ áo, nhìn vầng trăng khuyết thanh lãnh trên bầu trời đêm thâm trầm kia.Hồ sơ cộng điểm cho Tịch Phi Phi đã gửi lên Bộ giáo dục, cho dù hiện tại cô nháo với cha mẹ thế nào, tìm trường học khiếu nại đều đã không còn bất kỳ tác dụng gì.
Nghe chủ nhiệm Tần nói, qua vài ngày còn sẽ có phóng viên truyền thông tới tiến hành phỏng vấn Tịch Phi Phi, đến lúc đó, lãnh đạo Bộ giáo dục cũng sẽ tới.Tịch Bạch nhìn video clip Tịch Phi Phi trộm đàn trong di động, ngây ngốc một hồi.Tâm tình phiền muộn, cô định ra ngoài đi bộ một chút.Đêm khuya, cha mẹ và Tịch Phi Phi đều đã đi vào giấc ngủ, không ai phát hiện Tịch Bạch ra khỏi nhà.Hiện tại đúng là thời điểm cuộc sống về đêm ở thành phố bắt đầu, trên đường có xe cộ chạy như nước, lại có dòng người đi đường vội vã.Gánh chịu ký ức hai đời, không ai hiểu cô, cảm giác cô độc bao trùm làm cô sắp không thở nổi.
Mỗi khi trong cơn ác mộng tỉnh lại, cô giống như lại trở về đời trước, ở trong tuyệt vọng chầm chậm chờ đợi cái chết kéo đến.Thói đời gian hiểm, còn sống có lẽ không dễ dàng nhưng cô không muốn chết.Tịch Bạch đi vào cửa hàng tiện lợi, mua một bao thuốc lá cho nữ và cái hộp quẹt.…Tạ Tuỳ và bạn bè ra khỏi phòng đấu quyền anh dưới đất, mấy đứa con trai cười đùa chuẩn bị đi ăn khuya.
Tương Trọng Ninh từ cửa hàng tiện lợi đi ra, thuận miệng nói: “Cô gái ngồi hút thuốc ở đường cái đối diện có giống Tịch tiểu Bạch ở lớp 1 hay không?”
Tùng Dụ Châu nói: “Mày mù à, Tịch tiểu Bạch là cô gái ngoan ngoãn, làm sao có thể đêm khuya không ngủ chạy đến đầu đường hút thuốc.”“Thật sự rất giống mà.”Tạ Tuỳ nhìn qua phía phố đối diện.Cô gái đứng trước cửa cuốn đóng chặt của một nhà, áo lông rộng lớn bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.
Cô mặc áo liền nón, cổ áo lông che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt chôn sâu trong bóng tối của chiếc nón tạo thành một cái bóng mịn giữa cánh mũi.Trong tay cô quả thực đang cầm điếu thuốc lá dài nhỏ của phụ nữ, bờ môi hồng nhuận nhẹ nhàng phun khói trắng ra bao phủ cô trong một tầng mông lung không chân thật.Có lẽ vì thân thể không thích ứng, Tịch Bạch sặc một ngụm thuốc, bắt đầu ho khan, mới giật mình nghĩ đến, thân thể hiện tại chưa từng hút thuốc qua.
Ngay tại lúc cô ho khan, thuốc trong tay bị người rút đi, Tịch Bạch giương mắt nhìn thấy Tạ Tuỳ mặt lạnh đứng trước người cô.Anh chỉ mặc một chiếc áo len cổ chữ V mỏng manh, phác hoạ ra thân hình khoẻ mạnh rắn rỏi của anh.Dưới ánh đèn đường, đáy mắt thâm thuý của anh rét lạnh.
“Em đang làm gì thế?” Anh trầm giọng hỏi.Đột nhiên bị bắt gặp làm chuyện xấu, kỳ thật Tịch Bạch cảm thấy rất mất mặt, cô nhìn điếu thuốc nhỏ dài trong tay Tạ Tuỳ kia, thấp giọng nói: “Không phải anh cũng thấy rồi sao.”Đáy mắt Tạ Tuỳ tức giận, trầm giọng hỏi: “Ai dạy em?” Không phải anh thì còn ai.Tịch Bạch thiếu chút nữa thốt ra, mới giật mình nhớ tới, đó đã là chuyện đời trước rồi.Đời trước lúc cô và Tạ Tuỳ ở cùng một chỗ, anh suy sút hơn hiện tại rất nhiều.Tịch Bạch nhấp miệng, hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì?” “Ông đây giết chết hắn.”” “Tịch Bạch chột dạ thoái chí, lại có chút muốn cười, trong lòng tự nhủ anh tự giết anh là được rồi.Tạ Tuỳ nhìn điếu thuốc nhỏ dài của phụ nữ trong tay mình, chỗ đầu thuốc còn có chút ướt.Anh nhịn hai lần, nhịn không được, hít một hơi.
Tịch Bạch hết nói nổi: “Anh làm gì vậy?”
Tạ Tuỳ nhả ra một hơi khói, một tiếng ‘xèo’, anh trực tiếp dùng đầu ngón tay dập tắt thuốc —“Tôi không cho phép em hút thuốc.” “Làm gì quản em.”“Làm bạn tốt nhất của em, tôi nhất định phải quản rồi.”Tạ Tuỳ vỗ ót cô, hung dữ buông lời ngoan độc: “Để cho tôi bắt gặp lần nữa, tôi thật sự sẽ đánh em, không đùa đâu.”Lời này anh nói giống như cha dạy con gái vậy.Tịch Bạch giật tay anh ra, trong lòng tự nhủ người này thật sự là hai mặt.
“Anh có thể, em thì không, bá đạo quá rồi.”“Tôi có thể, em thì không thể.” Tạ Tuỳ đúng tình hợp lý vỗ vỗ mặt cô, ánh mắt tối đen đặc biệt nghiêm túc: “Chúng ta không phải người giống nhau, Tiểu Bạch.”Một tiếng ‘Tiểu Bạch’ sau cùng kia thốt ra mang theo khói thuốc nhàn nhạt, đặc biệt gợi cảm.Tịch Bạch cảm thấy anh cố tình gây sự, cô đẩy anh ra, xoay người muốn rời khỏi.
Tạ Tuỳ vẫn mang bộ dáng không yên lòng, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Tiểu Bạch, em nghe tôi nói, đừng hút, thật sự không tốt.” Tịch Bạch cho tới bây giờ không phát hiện Tạ Tuỳ cũng có lúc không lãnh khốc không phóng khoáng như thế, thật lải nhải.“Được, không hút.” Tịch Bạch dằn lại tính tình nói: “Thả em ra.”“Tôi không nói đùa với em.” Tạ Tuỳ vẫn rất lo lắng, gắt gao kéo cô: “Nếu em dám ở sau lưng tôi hút, tôi…”Anh suy nghĩ nên nói lời gì ngoan độc để cho cô gái này ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.Thật lâu sau, Tạ Tuỳ kéo cô đến gần mình, hung ác gằn từng chữ nói — “Để cho tôi bắt được…”Anh lôi kéo tay cô sờ đến dây lưng quần cứng rắn của mình: “Tôi sẽ không dịu dàng với em, hiểu không?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook