Giọng anh trầm thấp ngọt ngào, rõ ràng là đang cười nhưng Giang Tầm lại nghe có ý tứ gì đó.
Toang rồi.
Anh quả nhiên đã biết.
Giang Tầm tim đập chân run, nhưng cô vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, ra vẻ nghi hoặc: “Biểu tượng cảm xúc gì cơ?”
Phó Dĩ Hành rũ mắt thấy cô, thong thả mà đọc rõ ràng từng chữ: “Tương Tương Thích Ăn Đường?”
Từng chữ, từng chữ như gõ mạnh vào Giang Tầm khiến tim cô căng lên.
Tài khoản ảo luôn được che giấu gắt gao vậy mà lại Phó Dĩ Hành dùng loại giọng điệu này lột ra, khiến cô cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.
Giang Tầm vẫn giả vờ bình tĩnh: “Phó tổng, anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”
Phó Dĩ Hành cong môi: “Nếu phu nhân không biết, vậy tôi sẽ để trợ lý Từ xử lý …”
Anh lấy lấy ra điện thoại vờ như muốn gọi điện.
Trong tình thế nguy cấp và cấp bách này, Giang Tầm quyết định đánh đòn phủ đầu: “Chờ đã!”
Cô vội vàng chạy tới, giữ tay anh lại.
“Hả?” Phó Dĩ Hành nhướng mày, thong dong nhìn cô.
Giang Tầm ôm chặt cánh tay anh, nghiêng đầu cười nịnh nọt: “Phó tổng, anh vừa từ nước M về, vất vả khổ cực, nên nghỉ ngơi thật tốt.

Anh đừng bận tâm về vấn đề nhỏ này nữa.”
Ánh mắt Phó Dĩ Hành rơi xuống nhìn cánh tay cô, đồng tử tối sầm lại: “Tôi hiểu rồi.”
Giang Tầm:???Anh hiểu cái gì chứ?Phó Dĩ Hành nắm ngược tay cô, thấp giọng nói: “Vậy theo ý của phu nhân, có phải em muốn cho tôi một khoản phí im lặng không?”
“Hửm? Hả?”
Giang Tầm không bắt kịp suy nghĩ của anh, chân vô thức lùi lại một bước, nhưng eo của cô đã chạm tới lưng ghế sô pha, không thể lui được nữa.
Cô bị anh giữ chặt eo, ôm cô đặt lên lưng ghế sô pha.
Hai chân buông thõng trên không, Giang Tầm theo bản năng ôm cổ Phó Dĩ Hành, bám lấy người anh như một con gấu túi.
Cô mở to hai mắt, giống hệt như con mèo kiêu ngạo trên ảnh đại diện Weibo, sau khi bị kinh sợ thì toàn thân xù lông.
Ánh mắt của anh âm trầm mà thâm thúy như ẩn giấu ý cười: “Vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận vậy.”
“Chờ một chút!”
Hành động này thật sự rất nguy hiểm, hai tay Giang Tầm bám vào vai anh, trầm giọng nói: “Tôi, tôi vẫn chưa tắm rửa.


Phó Dĩ Hành:“ Ồ, vừa hay, tôi cũng vậy.



Cửa ra vào và cửa sổ trong nhà đều đóng chặt, không bật điều hòa nên có hơi chút oi bức, ngột ngạt.

Anh đưa tay lên lần theo đường viền cổ áo, cởi thêm một chiếc cúc nữa.

Cổ áo mở rộng, để lộ phần cổ và bờ vai hoàn hảo cùng xương quai xanh tinh xảo.
Giang Tầm:?“Nếu phu nhân đã có thành ý mời gọi như vậy, chi bằng chúng ta cùng nhau tắm đi.” Phó Dĩ Hành khẽ cười, giọng nói trầm xuống, có phần tùy ý khiến người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Giang Tầm bị sự vô sỉ của anh làm cho choáng váng.
“Tôi mời gọi anh khi nào… lưu manh!”
Nụ hôn của anh rơi xuống đầu môi khiến giọng nói của cô biến mất.

Anh vòng tay gắt gao ôm chặt lấy cô để cô không thể rút lui.

Hai người ở khoảng cách rất gần, vậy nên Giang Tầm có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, hơi thở của mỗi người đều hòa quyện vào nhau.
Giang Tầm cố gắng vùng vẫy.
Nhưng câu nói tiếp theo của anh đã dễ dàng loại bỏ mọi phòng bị của cô.
“Nếu em có thể trả khoản phí im lặng đó, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Chúng ta thỏa thuận chứ?”
Giọng anh trầm thấp nhẹ nhàng, giống như tiếng đàn Cello lướt qua trong gió đêm, khiến người ta mê mẩn.
Hồi nãy xuống từ tầng hai, cô không bật đèn.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Sắc trời tối sầm, ánh đèn trong phòng mờ ảo khiến dung mạo và giác quan của người trước mặt trở nên mờ mịt, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm mà người đàn ông dành cho mình.
Không hiểu sao vào giờ phút này trong cô tràn về những kỷ niệm từ khi còn ở trong văn phòng của anh.
Cô sớm đã động tình.
Giao dịch thỏa thuận.Ngôi nhà có cách âm tuyệt vời, che chắn hoàn toàn tiếng mưa cùng tiếng sấm sét bên ngoài, không để lọt vào bên trong khiến bầu không khí tĩnh lặng đến đến khó tả.
Chiến trường không biết khi nào chuyển từ phòng khách ở tầng một sang phòng tắm ở tầng hai.
Trong cơn bão dữ dội, con thuyền nhỏ nhấp nhô trong sóng biển phập phồng.

Hơi nước mịt mù bốc lên, làm mờ dần những bóng hình sau lớp kính mờ.
***
Khi Giang Tầm tỉnh dậy, mưa giông bên ngoài đã tạnh.
Đèn phòng ngủ bật sáng, ánh đèn vàng ấm áp nâng đỡ thị giác của cô.
Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn nhá nhem tối.
Ý thức dần dần trở lại, Giang Tầm sờ điện thoại trên bàn đầu giường, thấy đã mười giờ tối.
Phòng tắm, giường ngủ, sàn phòng ngủ, bệ cửa sổ và bàn làm việc đều hỗn độn.
Rõ ràng có thể dễ dàng nhận thấy cô đã phải trả giá rất đắt cho “phí bịt miệng” này.
Cô có chút hối hận, giao dịch này coi như lỗ nặng.

Tại sao cô lại để đầu óc nhất thời chập mạch để rồi lỡ lên “thuyền giặc” của Phó Dĩ Hành?Tuy vậy, cơn đói nhanh chóng ập đến chiếm trọn suy nghĩ của cô, lúc này đây cô chẳng muốn nghĩ gì nữa.
Giang Tầm còn chưa ăn cơm tối lại tiêu hao rất nhiều thể lực, bụng đã kêu vang biểu tình.
Cô chật vật đứng dậy, tìm từ trong tủ một bộ quần áo ngủ, mặc vào, đi dép lê rồi xuống tầng.
Cô vừa bước xuống tầng một đã có mùi cháo thơm nhẹ bay tới, khơi dậy cảm giác thèm ăn của cô.
Đèn bếp đang sáng.
Giang Tầm dừng ở đầu cầu thang, từ góc độ này nhìn thấy được toàn bộ bức tranh bên trong.
Phó Dĩ Hành đã thay quần áo ở nhà, quay lưng về phía cô, bận rộn nấu ăn.

Trên bếp đang bắc một cái nồi, đun từ từ với lửa nhỏ, mùi cháo thơm ngào ngạt tỏa ra từ đó.
Giang Tầm giật mình.
Trong phút chốc, cô có ảo giác về những ngày mình bên nước ngoài.
Ánh mắt cô trở nên phức tạp, nhưng cảm giác đến nhanh cũng đi rất nhanh, chẳng mấy chốc lại chìm vào biển ký ức.
Giang Tầm thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng đi về phía anh, nảy ra ý đồ xấu ôm eo anh từ phía sau.
Nhận thấy phần lưng người trước mặt hơi cứng đờ, cô cong môi, kiễng chân ghé vào tai anh, cười đắc thắng: “Phó tổng, phí “bịt miệng” đã trả, anh hài lòng không?”
Động tác của Phó Dĩ Hành hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường rồi tiếp tục chế biến các nguyên liệu trước mặt.
Đại thù đã báo, Giang Tầm buông tay, đứng nhìn anh bận rộn.

“Anh đang làm gì vậy?”

Anh không để ý đến hành động làm loạn của Giang Tầm, cứ như người vừa cùng cô lăn lộn không phải anh.
Anh từ từ tắt lửa, nghiêng người nhìn cô.
“Em đã ăn cơm tối chưa?”
Giang Tầm lắc đầu.
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô: “Đã dặn em phải chăm sóc bản thân, đó là cách em chăm sóc sao?”
Giang Tầm sửng sốt, không nhịn được phản bác: “Tôi vốn đã định ăn, nếu không phải anh đột ngột trở về– “
Phó Dĩ Hành nhấc nắp nồi lên, múc cháo vào hai chiếc bát sứ rồi đặt lên mâm.
“Bưng lên bàn đi.”
Giang Tầm ngậm miệng.

Cô đã đói rồi, không còn hơi sức để tranh luận với anh.
Cô bưng cháo vào phòng ăn, ngồi vào bàn, cầm thìa lên và bắt đầu thưởng thức.
Phó Dĩ Hành cũng theo sau, ngồi xuống.
Hai người đối mặt với nhau, lặng im ăn cháo, không ai lên tiếng.
Phó Dĩ Hành nấu cháo trứng thịt bò.

Cháo vừa ra khỏi nồi, hơi nóng nhưng nêm gia vị vừa miệng, thịt bò mềm, cháo cũng sánh lại hòa cùng với vị ngọt của trứng.
Giang Tầm liếcn nhìn người đối diện mấy lần, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn nấu cháo?”
“Trong tủ lạnh chỉ có những nguyên liệu này.” Phó Dĩ Hành nhướng mắt lên nhìn cô, “Mấy hôm nay không ăn uống đều đặn đúng không?”
Giang Tầm im lặng.
Cô chưa bao giờ thích nấu ăn, mấy ngày nay ở nhà đều gọi đồ ăn mang về nhà, nếu không sẽ rủ Lương Hiểu Hàm đi ăn.
Phó Dĩ Hành không hỏi thêm câu nào nữa.
Ăn xong cháo, Giang Tầm đặt thìa xuống, đứng dậy: “Tôi về phòng trước.”
Phó Dĩ Hành cũng không ngăn cản.
***
Về đến phòng, Giang Tầm cuối cùng cũng nhớ tới Lương Hiểu Hàm đã bị mình bỏ quên mất.
Cô nhấc máy, trên màn hình khóa có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Trong đó có tin nhắn của Giang Nhuy.
Giang Nhuy: 【Chị, em giúp chị chia sẻ Weibo mà xém chút nữa bị người đại diện đánh chết.

Nhưng không cần cảm ơn em đâu, khi nào rảnh mời em đi ăn là được rồi.


Giang Nhuy: 【À, đúng rồi, em rất muốn ăn bít tết ở đường Đông Phong, thịt nướng ở Nguyên Vị Cư và Đường Cam Chi Lộ từ tiệm tráng miệng trên phố ẩm thực Tây Phong, nghe nói chúng rất ngon.】

Giang Tầm: “……”
Cô thật đúng là rất cảm ơn cậu ấy.
Phí bịt miệng đắt đỏ chỉ đổi được chín biểu tượng cảm xúc, nghĩ thế nào cũng thấy đây là một giao dịch thua lỗ.
Giang Tầm càng nghĩ càng tức giận, mở Weibo ra lưu lại gói biểu tượng cảm xúc của Phó Dĩ Hành do cư dân mạng tự chế.
Khi Phó Dĩ Hành bước vào phòng ngủ, những gì anh nhìn thấy là cảnh tượng này – Giang Tầm đang nằm trên giường, đôi chân thon và trắng nõn đung đưa dưới bộ đồ ngủ.

Ánh đèn vàng ấm áp dường như thêm một lớp lọc ánh sáng dịu nhẹ cho phòng ngủ, làm lan tỏa vẻ mờ ảo của căn phòng.
Giang Tầm đang bí mật lưu lại gói biểu cảm, nghe thấy động tĩnh sau lưng, cô vội vàng đứng dậy, cất điện thoại, khoanh chân ngồi đàng hoàng, cảm thấy không yên tâm, cô đặt điện thoại dưới gối rồi đẩy vào trong, lương tâm có chút chột dạ cắn rứt.
Đôi mắt Phó Dĩ Hành rơi xuống gối một lúc, cười thầm một tiếng rồi dời tầm mắt.
Anh bình tĩnh đi tới: “Vừa rồi ăn no chưa?”
Giang Tầm không hiểu ý anh, nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc rồi thành thật trả lời: “No rồi.”
Phó Dĩ Hành nói: “Nếu ăn no rồi thì chúng ta bàn chuyện chính sự đi.”
Giang Tầm quẳng cho anh ánh mắt thăm dò.
“Chuyện chính sự gì…?”
Cô cảm thấy không đúng, đột nhiên phản ứng lại, lập tức lui vào góc tường, cảnh giác nhìn anh: “Phó Dĩ Hành, anh muốn làm gì? Phí bịt miệng không phải anh đã lấy đủ rồi sao? Anh đã đồng ý không nhắc lại chuyện đó rồi mà.”
Cô rất nghi ngờ anh muốn nói ra hai chữ đó, thậm chí còn nhìn thấy câu trả lời tương tự trong mắt anh, nhưng nhanh chóng bị anh che giấu.
“Không phải là tôi muốn nhắc tới.”
Phó Dĩ Hành ngồi xuống bên giường, giọng điệu lãnh đạm: “Hơn nữa, vừa nãy chỉ mới là phí bịt miệng, không tính.”
“Tại sao không?” Giang Tầm không phục hỏi.
Anh nhắc nhở: “Phu nhân, hình như em đã quên một chuyện rồi đúng không? Đừng quên trong hợp đồng của chúng ta có điều khoản là mỗi tuần dành ra hai ngày để ‘bồi dưỡng tình cảm’.”
“Hôm nay tình cờ là ngày áp chót trong tuần này.” Anh vô tình thông báo cho cô một tin xấu.
Giang Tầm sửng sốt: “ Trong hợp đồng có điều khoản như vậy sao?”Phó Dĩ Hành mặt không thay đổi nói: “Đương nhiên, không phải em đã đích thân xác nhận các điều khoản sao?”
Đã cách một thời gian khá lâu, cô không thể nhớ hết nội dung cụ thể của các điều khoản.
Tuy nhiên, sau nửa năm kết hôn, cả hai chưa bao giờ thực hiện những điều khoản như vậy vì công việc riêng.
Anh đột ngột nói ra yêu cầu vào lúc này, rốt cuộc anh muốn làm gì?Giang Tầm uyển chuyển nhắc nhở: “Phó tổng, anh đừng phóng túng quá độ, ngày mai anh phải đi làm …”
Khóe miệng Phó Dĩ Hành gợn lên: “Em quên rồi sao? Ngày mai là chủ nhật, anh cũng không cần phải dậy quá sớm.


Giang Tầm:??? Anh có cần phải làm như vậy không?Cô không nhịn được gọi thẳng tên anh: “Phó Dĩ Hành, anh trở nên vô liêm sỉ từ khi nào vậy?”
Đôi mắt đen láy của Phó Dĩ Hành nở nụ cười: “Không phải phu nhân đã nói rồi sao? Bọn tư bản đều là ma cà rồng hút máu, luôn muốn “ép khô” sức lao động đến mức tối đa.

“.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương