ngôn Tình Trầm Luân
-
C3: Chương 3
5.
Trong mắt Lâm Thanh Nhi hiện lên một tia trào phúng, cô ta ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Trần.
Dáng vẻ hiền lành kia và vẻ ngang ngược của tôi tạo nên sự đối lập vô cùng rõ ràng.
Tôi đứng dậy vứt hết vỏ nho trên tay xuống sàn nhà, bắt đầu vào việc: “Tôi chính là người như thế anh, anh không biết à?”
Lục Trần cười lạnh, “Người như thế? Bệnh công chúa à?”
Tôi cũng bật cười, “Đúng vậy, tôi là công chúa, vì sao không được có bệnh công chúa chứ?”
Lâm Thanh Nhi muốn mở miệng nói gì đó, tôi bước lên vươn tay đầy mạnh một cái, cô ta đột nhiên ngã xuống.
Chỗ cô ta té ngã vừa khéo là nơi Lục Trần đang đứng.
Lâm Thanh Nhi hợp tình hợp lý ngã vào trong lòng ngực anh, mặt cô ta đỏ ửng vội bật ra.
“Cố Nam Tân! Em đừng quá đáng!”
Trong giọng Lục Trần ngữ mang theo sự phẫn nộ, đôi mắt hồ ly xinh đẹp ngập tràn tức giận.
Tôi xem thường liếc anh một cái, lắc mông vào phòng ngủ của mình.
Đến tối tôi vẫn không hề ra khỏi phòng.
Lâm Thanh Nhi muốn ở lại, cuối cùng vẫn bị Lục Trần vô tình mời ra ngoài.
Tôi nằm trên giường càng nghĩ càng tức giận.
Mùi thơm thoang thoảng bay đến, khiến tâm trạng buồn bực của tôi ngày càng không tốt.
Tôi cầm thú bông trên giường dùng sức ném mạnh, phần nào giảm bớt cảm giác bực bội kia đi.
Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ, giọng nói của Lục Trần lập tức vang lên.
“Cố Nam Tân, ra ăn cơm nào.”
Tôi bĩu miệng, xuống giường. Sao phải bạc đãi chính mình chứ, có cơm không ăn là đồ ngốc.
Thứ khiến tôi bất ngờ đó là, tự dưng trên bàn xuất hiện thêm một chén thịt bò.
Tôi vui mừng quay đầu nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần ho nhẹ, giải thích: “Người trong thôn đưa tới đấy, tôi không ăn được, em ăn đi.”
Với một người đã rất lây chưa từng được ăn thịt mà nói, chén thịt bò này giống như chai nước cực quý hiếm cho người chết khát trên sa mạc.
Ta vui vẻ chạy đến ôm lấy cổ Lục Trần, hôn chụt một cái trên mặt anh.
Thậm chí còn hiện dấu nước bọt bên trên.
Lục Trần bị hành động bất ngờ này làm hoảng sợ, vội vàng đẩy tôi ra, xoay người che khuôn mặt bị hôn lại.
“Cố Nam Tân, em có biết xấu hổ không thế! Sau này nếu chưa được cho phép, không được chạm vào tôi!”
Tôi chẳng thèm để ý đến mấy câu này của Lục Trần, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Thưởng thức một miếng thịt bò thôi cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ hơn lúc được cầm mấy trăm vạn.
Từ lúc tới đây, mọi người trong thôn đều xem Lục Trần như Phật tổ.
Không chỉ có tiền, còn đẹp trai chết người.
Lúc tôi đang suy nghĩ xem làm sao tìm được cơ hội trải qua một đêm nồng cháy cùng Lục Trần, Lâm Thanh Nhi kia liền tới.
Bên ngoài mưa rất lớn, Lâm Thanh Nhi mặc áo mưa khóc lóc gõ cửa.
Lục Trần vừa mở cửa, cô ta đã muốn nhào vào trong lòng ngực Lục Trần, may mà tôi đuổi tới, cô ta mới dừng lại.
Lâm Thanh Nhi khóc lóc nói, đột nhiên không tìm được mấy đứa nhóc trong thôn.
Mưa rất to, toàn bộ người trong thôn đi tìm vẫn không có manh mối.
Tôi thật sự rất muốn tát cho cô ta vài cái, không tìm được trẻ con thì báo cảnh sát đi, tới tìm Lục Trần làm gì, xem anh là Bồ Tát thật à?!
“Tôi sẽ đi tìm với mọi người.”
Nghe câu này của anh, tôi trợn tròn mắt, anh nghiêm túc đó hả?!
OK, đúng là Bồ Tát thật rồi.
Anh mặc áo mưa bắt đầu đi, tôi cũng khoác áo vào.
Lục Trần cau mày nhìn tôi, “Em làm gì thế?”
“Giúp người chứ sao! Đi nhanh nào!”
Không để Lục Trần có cơ hội từ chối, tôi cầm đèn pin bước ra cửa,
Khắp ngọn núi đều vang vọng tiếng gọi và ánh sáng của đèn pin.
Lâm Thanh Nhi đi theo sau Lục Trần.
Xung quanh đều tối đen, tôi hơi sợ, bước vội nắm chặt góc áo anh.
Lục Trần quay đầu lại nhìn, lập tức kéo góc áo bị tôi nắm lấy ra.
Trong lòng chợt xuất hiện cảm giác mất mát, lúc tôi chuẩn bị thu tay lại, Lục Trần đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt hổ phách thần bí đẹp đẽ ánh lên trong màn đêm tăm tối.
“Đừng để lạc đấy!”
So với việc anh nói mười câu với mình, câu đơn giản thế này lại khiến tôi vui hơn nhiều.
Trên mặt Lâm Thanh Nhi cũng lộ ra vẻ sợ hãi, muốn kéo góc áo Lục Trần.
Lục Trần lặng lẽ tránh đi.
Tìm nửa buổi tối mới đến được một sơn động, ba đứa trẻ đang ôm lấy nhau run bần bật ở trong.
Lục Trần cởi áo mưa khoác lên người mấy nhóc.
Tôi cũng muốn cởi áo khoác lên người chúng, lúc này dưới chân rất trơn trượt, khoảnh khắc sắp té ngã, chợt có một sức lực đáng sợ ôm lấy mình.
Tôi ghé vào trong lòng ngực rộng rãi ấm áp, hơi thở trên đỉnh đầu khiến tôi run lên.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt ngăm đen hơi hung tợn.
Tôi hơi không thoải mái, muốn tránh đi, nhưng người này vẫn ôm chặt lấy eo tôi.
Tôi có thể cảm nhận được bàn tay kia thỉnh thoảng vuốt ve eo mình.
“Buông cô ấy ra.”
Lục Trần buông nhóc con, đi tới, túm chặt cổ tay kéo mạnh tôi về phía anh.
6.
Từ sau hôm tìm được mấy đứa trẻ, tôi thường xuyên nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia ở quanh sân.
Lúc thì đưa quả dại, lúc lại tặng hoa cho tôi.
Làm hết những chuyện mà mình xem là vô cùng lãng mạn.
Vương Tự Lập cầm theo hai con thỏ, trên khuôn mặt chất phác nở nụ cười xán lạn như mặt trời.
Anh ta thả thỏ bên chân tôi, hai nhóc lập tức dụi dụi, miệng nhỏ đóng mở không ngừng, có thể nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ mềm mại.
Tôi ngồi xổm người, khẽ vuốt ve cơ thể mềm mịn của thỏ con.
Tiếc rằng quá nhỏ, Lục Trần ở đây nên tôi không dám sát sinh, nếu không cũng làm một nồi thỏ kho tàu bá cháy rồi.
Tôi tiếc nuối lắc đầu.
Vương Tự Lập tưởng tôi không thích, anh ta cũng ngồi xuống, giải thích là mình cứu được chúng.
Tôi lẳng lặng nghe anh ta nói, trong đầu lại nghĩ, nên làm món gì thật ngon sau khi chúng lớn.
Lúc này Lục Trần vừa trở về, nhìn thấy hình ảnh tôi và Vương Tự Lập ngồi xổm đang cười nói với nhau.
Anh trầm mặt đứng đần trước cửa.
Nghe thấy tiếng động, tôi biết Lục Trần đã về, vội vàng chạy lại gần, anh chẳng thèm nhìn tôi mấy một cái đã đi về phòng.
Một đống đồ trên tay như thế cũng chẳng cho tôi xem.
Vương Tự Lập ôm hai con thỏ đứng dậy, trên mặt hiện vẻ lo lắng, “Có phải vì tôi tới đây nên anh Lục mới tức giận không?”
Tôi lắc đầu giải thích: “Không phải đâu, anh ấy là người như thế đấy!”
Sau khi bảo bận việc muốn vào trong, Vương Tự Lập đột nhiên chặn tôi lại: “Thỏ con này.”
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng bảo.
“Thỏ còn nhỏ quá, không ăn được, anh mang về trước đi!”
Vương Tự Lập: “?????”
Mục đích đưa hai nhỏ này đến đây là để cho cô làm thú cưng mà.
Sau khi Vương Tự Lập rời đi, tôi gõ cửa phòng Lục Trần, nhưng anh chẳng thèm mở.
Cứ tưởng anh tức giận vì tôi không quét sân, tôi vội vàng dọn dẹp một vòng sân sạch sẽ.
Thậm chí còn nấu cơm bưng qua, ai ngờ vẫn cho tôi đứng ngoài cửa.
Ba ngày liên tiếp Lục Trần đều coi tôi như không khí, dù lấy lòng thế nào cũng không chịu để ý đến tôi.
Mấy món ngon do người trong thôn đưa tới cũng không chia cho tôi, thiếu nữ xinh đẹp này chỉ có thể trố mắt thèm thuồng.
Không nhịn được nữa, tôi bắt lấy Lục Trần không muốn để ý tới mình, một tay đẩy mạnh anh vào phòng.
Lục Trần bị tôi đè trên tường không động đậy được, anh trầm giọng nói: “Buông ra”
Tôi bĩu miệng ôm lấy eo anh, “Vì sao không chia đồ ăn ngon cho em?”
Vừa nói xong, tôi cảm thấy mặt Lục Trần càng đen hơn, anh dùng sức kéo tay tôi ra, cười lạnh một tiếng.
“Ngày nào cũng có người đưa đồ ăn ngon đến cho em rồi, cần gì đến tôi chứ?”
Nghe thế, tôi không hề tức giận, ngược lại trong lòng còn có cảm giác vui vẻ.
Tôi dùng đầu ngón tay vẽ mấy vòng trước ngực anh, giọng nói đầy mập mờ: “Anh ghen hả?”
Lục Trần hệt như mèo con bị dẫm đuôi, vội đẩy tôi ra: “Ghen? Em cũng xứng ư?”
Vừa dứt lời, khuôn mặt anh hết sức khó coi, thậm chí còn có một tia hoảng loạn.
Người đàn ông vội bình tĩnh lại, đẩy cửa ra ngoài như đang chạy trốn.
Bọn tôi bắt đầu ăn ý chẳng thèm nói chuyện với đối phương.
Song, có đồ ngon Lục Trần vẫn sẽ chừa lại cho tôi.
Lâm Thanh Nhi dường như cũng biết tôi và Lục Trần cãi nhau, tần suất cô ta tới đây dày đặc hơn.
Lâm Thanh Nhi bây giờ hơi khác so với trước đây, bắt đầu mặc những bộ váy hoa, trang điểm thời thượng như những cô gái trong thành phố, thứ mà cô ta chưa từng trải nghiệm.
Trên khuôn mặt tinh xảo thường lộ vẻ xấu hổ, là kiểu đàn ông vừa nhìn đã rung động.
Lúc Lục Trần và Lâm Thanh Nhi chụm lại với nhau, ánh mắt cô ta thỉnh thoảng nhìn về phía tôi.
Ngọn lửa trong ngực điên cuồng thiêu đốt lí trí tôi.
Sao mà nhịn được chứ, tôi trực tiếp ra khỏi sân, vào trong núi giải sầu.
Mới ra khỏi cửa mấy bước, đột nhiên có mấy người đàn ông không mặc áo trên lao tới, dữ tợn cực kỳ, ánh mắt đáng khinh nhìn chằm chặp cơ thể tôi.
“Khà khà, ở với tên hòa thượng kia thì có gì vui chứ, nó có khiến cô em sướng được không?”
Tôi xoay người muốn chạy đi, ai ngờ bị một miếng giẻ lấp kín miệng, cuối cùng chỉ đành ngất đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook