ngôn Tình Nhớ Mãi Không Quên
-
C1: Chương 1
1.
Tôi, một ma nữ hàng thật giá thật, không chỉ không có ký ức của kiếp trước, mà còn lêu lổng trên nhân gian này đã được bốn năm.
Đêm giao thừa, tôi lại cảm thấy phiền muộn, thật ra tôi nên đầu thai, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng lý do tôi không đi đầu thai, là vì có một chấp niệm.
Diêm Vương nói chấp niệm này quá mạnh mẽ, nếu cưỡng ép giải trừ sẽ làm tổn hại đến hồn phách của tôi, khiến tôi không thể đầu thai được, cách tốt nhất là tìm ra nguồn gốc của chấp niệm này, sau đó hóa giải nó.
Ngài ấy vịn vai tôi nhắm mắt lắc đầu, lời nói đầy đạo lý, sau đó đột nhiên mở mắt ra nói: “Năm năm, hồn phách của cô chỉ cho phép hồn phách làm ma năm năm thôi, sau đó sẽ tan thành mây khói, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông."
Vật chết sẽ không có chấp niệm, chỉ có người sống mới có sức mạnh lớn như vậy được, cứ như vậy, tôi lại lần nữa quay trở về thế giới loài người.
2.
Hôm nay là ngày đoàn viên của con người.
Lúc này tôi đang ngồi trên cây đại thụ trong một nghĩa trang ngoại ô thành phố, đung đưa hai chân, tự hỏi một năm nay qua, haizzz, lại phí công rồi.
Thật ra trước Tết Nguyên đán tôi đều phải quay lại Âm phủ, tìm một đống quỷ sai trò chuyện câu được câu không về những gì mình đã chứng kiến, nhân tiện nghe bọn họ tám phét về Diêm Vương.
Chỉ là năm nay có hơi đặc thù, chớp mắt một cái thì tôi chỉ còn lại có đúng 1 năm, tôi không muốn trở thành cô hồn dã quỷ, nhưng thực sự không có manh mối, cho nên chỉ muốn giải sầu một mình, nên không quay về Âm phủ.
Tôi đi lang thang rồi lại đến nghĩa trang này, sao? Thế mà trước kia tôi chưa từng đến đây.
Hôm nay cũng không biết ai đã đốt cho tôi một bộ đồ mới, là bộ váy đỏ, mũ nồi đỏ, khăn quàng cổ màu trắng, quần legging màu da, còn có một đôi boots trắng.
Khi chúng tới trên người tôi, tôi lập tức tìm một cái gương soi thử, không tồi không tồi, rất có bầu không khí của ngày lễ tết, phải công nhân người này thật sự rất có gu, trông cũng đẹp đấy chứ, nhưng chủ yếu là do tôi xinh sẵn rồi, haha, tôi thấy rất hài lòng.
Thực ra trong những năm tháng sống trên nhân gian này, tôi chưa bao giờ thiếu quần áo, luôn có người nhớ đến tôi, đốt rất nhiều kiểu khác nhau, không chỉ có nhiều kiểu dáng, mà phong cách còn rất độc đáo, toàn là đồ được may riêng cho tôi, nguồn gốc của những bộ quần áo này rất có thể là từ người đang giữ tôi lại.
Sự xuất hiện của bộ đồ này đã xóa đi một nửa oán khí của tôi ngày hôm nay, nếu không tôi có thể thực sự bị bao phủ bởi làn khói đen, giống như những con ma cà rồng bị ánh mặt trời soi sáng trên TV.
Một năm mới sắp bắt đầu, nếu năm nay tôi vẫn không tìm được người, thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, cho đến khi tan thành mây khói.
Nghĩ tới đây, nửa oán khí còn lại khiến tôi lại thấy tức giận bất bình: “Rốt cuộc là ai!! Người ta đã ch.ết rồi còn không cho người ta thanh tịnh, tôi còn phải tìm anh trên cái mảnh đất rộng ba mẫu này đến bao giờ đây, nếu mà tôi trở thành dã quỷ, kiếp sau tôi sẽ không bao giờ buông tha cho anh đâu!!!”
"Không đúng, cũng không biết mình còn có kiếp sau không, nếu tôi không thể đầu thai, thì chúng ta phải gặp nhau ở Âm phủ!!!!"
Sau khi hét lên quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, lặng lẽ thưởng thức màn trình diễn pháo hoa ở phía xa xa.
Ngày hôm nay vốn là ngày đoàn tụ và hạnh phúc trên nhân gian, mọi nhà đều tràn ngập tiếng cười, nhưng giờ đây pháo hoa đã sắp tàn.
3.
Diêm Vương nói cho tôi biết, chấp niệm của một người chỉ tồn tại trong phạm vi mà người đó thường xuất hiện, tôi đã dùng mấy năm qua để đo đạc, có lẽ chỉ trong phạm vi khoảng năm mươi dặm.
Nhưng cho dù chỉ có năm mươi dặm nhỏ nhoi này cũng khiến tôi ăn đủ rồi.
Gặp qua quá nhiều người, chính tôi cũng ch.ết lặng, hơn nữa còn bị chấp niệm ảnh hưởng, cho dù tôi muốn trốn cũng không chạy được.
Ngày đầu tiên đến đây tôi đã thử rồi, nhưng thực sự không thể ra ngoài, trừ khi người đó đổi vị trí, nếu không tôi luôn luôn ở chỗ này. Nhưng mà người này chưa từng rời khỏi đây, phạm vi hoạt động của tôi hầu như không có thay đổi.
Năm đầu tiên trở lại nhân gian, tôi vẫn rất vui vẻ, dù sao cũng không có ai nhìn thấy tôi, tìm một người trong năm năm, một năm mười dặm, có bò đi tìm thì cũng vẫn tìm được.
Trong khoảng thời gian đó, ban ngày tôi đến công viên đùa mấy con vịt, đi sở thú xem đười ươi, còn lẻn vào nhà người khác để tham gia cuộc vui.
Những nhà có trẻ con rất thú vị, vì chúng nó có thể nhìn thấy tôi, sau này tôi hỏi những tiểu quỷ dưới Âm phủ mới biết, những đứa trẻ có linh tính sẽ nhìn thấy được ma quỷ vào trước năm 7 tuổi.
Bất cứ khi nào có một đứa trẻ đột nhiên nói câu “Ở kia có một chị gái”, có thể khiến những người lớn trong gia đình sợ hãi, tôi không nhịn được cười khi thấy vẻ mặt họ kinh ngạc, chỉ tay ra khoảng trống.
Khi đó nửa đêm còn có người xem phim kinh dị, mỗi khi tôi đi loanh quanh thấy có người đang xem thì cũng ở lại xem cùng, nhìn họ giả vờ dũng cảm nhưng thực ra đang rất sợ hãi thì thấy buồn cười. Kỳ thực, ma quỷ cũng không đáng sợ đến thế đâu, chẳng phải tôi đang ở bên cạnh mấy người đấy sao! Hahaha.
Lúc mới bắt đầu tôi thực sự rất tự tin, tôi cảm thấy người này đã giữ mình lại, chắc chắn sẽ dễ dàng tìm ra, nên tôi càng nghịch ngợm, không để tâm đến chuyện này chút nào.
Mãi cho đến khi tôi phát hiện ra, thực tế không hề dễ dàng như tôi tưởng tượng, lúc này tôi mới thấy lo lắng, nếu không phải vì sức mạnh của chấp niệm vẫn còn, tôi còn nghi ngờ có phải người này cũng trở thành ma giống như tôi rồi không, còn có chuyện gì ly kỳ hơn thế này à?
4.
Nơi tôi đang ngồi bây giờ, tầm nhìn tốt tới không ngờ, cây đại thụ rất cao, có thể nhìn xa, rất xa, pháo hoa rực rỡ thực sự khiến người ta vui vẻ.
Đang vui vẻ ngắm nhìn, bỗng thấy trong nghĩa trang này có một người, cũng không biết anh đã ở đây bao lâu, khi tôi nhìn thấy anh, thì anh ta đang cúi xuống đặt một bó hoa lớn trước bia mộ của một người, dáng người cao ráo dưới ánh trăng thật sự rất đẹp, giống như một hoàng tử đang quỳ xuống hôn nàng công chúa của mình.
Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng tôi chắc chắn anh là một anh chàng đẹp trai.
Đến bái lễ vào lúc này, người đó hẳn là người rất quan trọng.
Tôi chợt thấy hứng thú, muốn xem anh định làm gì, chỉ thấy anh đặt hoa xuống rồi lấy ra một cây nến thơm, thắp lên, mùi hương đó thật sự rất thơm! Nhưng mà... hình như tôi đã ngửi thấy nó ở đâu đó rồi.
“Chắc người này là người quan trọng lắm, một mình đến viếng thăm, lại còn mang theo nến thơm!” Dù sao cũng không ai nghe thấy giọng tôi, nên tôi nói toẹt ra luôn.
Không ngờ vừa nói xong, hình như anh phát hiện ra cái gì đó, nhìn trái nhìn phải, như đang tìm kiếm thứ gì, sau đó đứng dậy nhìn chung quanh, nhưng tìm hồi lâu vẫn không phát hiện ra được gì, chỉ có thể lắc đầu ngồi xổm xuống, đôi mắt đầy mất mát.
Một lúc sau, khi lễ bái xong, anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ, miệng giống như đang nói điều gì đó, cách mặt đất xa quá, tôi cũng không nghe rõ, vì cái tính tò mò, tôi núp sau cây đại thụ, len lén nhìn anh, muốn nghe xem anh nói cái gì.
Nhưng vì tiếng pháo hoa ồn ào, không thể nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được những từ như “hàng năm”, “rất nhớ”, “được không”,...
Ngay lúc anh chuẩn bị rời đi, pháo hoa phía xa lại càng nở rộ rực rỡ, thắp sáng cả bầu trời đêm, tôi không nhịn được thốt lên "Đẹp quá!"
Một giây sau, ánh mắt anh dán chặt vào vị trí của tôi, dò dẫm bước về phía tôi, không thể không nói, dáng người của anh cực kỳ đẹp, đôi chân dài đó thực sự đã chiếm được cảm tình của tôi.
Khi anh càng ngày càng đến gần, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt anh, oa! Gương mặt này thực sự rất đẹp trai, các góc cạnh sắc nét, đường nét sâu sắc, giống như là con lai, tôi không nhịn được phải khen ngợi: “Thật đúng là một anh đẹp trai.”
Không có gì bất ngờ xảy ra, anh lại nhìn về phía tôi, đôi mắt lấp lánh.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra, hình như anh chàng có thể nghe thấy tôi nói chuyện!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook