[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
-
Chương 93-2: Kẻ nhiều thế lực (2)
Trên sườn núi ngoài thành cõi Bắc, sau khi tường băng tan chảy, dung nham xuôi theo tường băng mà chảy, tạo thành nham thạch đen kiên cố trên sườn núi. Hình thành một địa hình kì dị vây quanh sườn núi thành cõi Bắc.
Xung quanh cõi Bắc đều là núi cao, vốn đã dễ thủ khó công, giờ đây sườn núi này chỉ cần xây pháo đài bên trên, bổ sung binh khí, e rằng trăm vạn đại quân đánh đến, cõi Bắc cũng không hề sợ hãi.
Dung nham đột nhiên bạo phát này, không khiến người nào trong cõi Bắc tử vong, lại còn trong lúc bất chợt tạo thành một tuyệt tác kinh thế, giờ đây tạo nên một thành trì không thể bị phá hủy được.
Thời điểm thuộc hạ đem tin tức này nói cho Khống Minh biết, thần sắc của hắn lại không nhẹ nhõm được bao nhiêu, hắn gật đầu, cho người lui xuống, xoay người nhìn sang điện bên. Hỗn loạn do dung nham bạo phát tạo thành lần này, đối với cõi Bắc mà nói, có lẽ không phải chuyện xấu, nhưng nói với người nào đó mà nói......
Hắn không thể xác định.
Trong điện bên, Kỷ Vân Hòa đã khôi phục lại dung mạo của mình đang lẳng lặng nằm trên giường, hô hấp nặng nề, trên trán phủ một lớp mồ hôi lạnh, da thịt sưng đỏ, nóng rực dị thường. Trường Ý ngưng tụ pháp thuật trong tay, đặt trên ngực nàng, ánh sáng lam nhạt luân chuyển, truyền từ bàn tay y vào trong lồng ngực nàng. Thần sắc Kỷ Vân Hòa khẽ thả lõng một chút.
Nhưng chẳng lâu sau, môi Trường Ý biến thành màu xanh đen, đột nhiên tay y bị người khác hung hăng đánh ra.
Khống Minh đứng bên cạnh Trường Ý, lạnh lùng nhìn y: "Hôm qua dùng pháp thuật quá độ, bảo ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngươi còn dám khởi động pháp thuật bừa bãi?"
Ánh mắt Trường Ý một mực dừng trên người Kỷ Vân Hòa, không hề ngẩng đầu nhìn Khống Minh, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, chỉ mở miệng nói: "Ta phải đưa nàng đến biển băng."
Khống Minh nghe xong, thoáng trầm mặc.
Trường Ý tiếp: "Dung nham cùng một mạch với Điện Hỏa tiên đảo ngoài biển, thiêu đốt vạn vật, nàng bị khí nóng của Điện Hỏa tổn hại đến tâm mạch, dựa vào sức mạnh của ta không cách nào có thể khiến nàng tỉnh lại, chỉ có đi tìm Hải Linh Chi của biển băng, mới có thể giải được hỏa độc này."
"Thế cõi Bắc phải sao đây?"
"Có ngươi chủ trì đại cục, ta rất yên tâm."
Khống Minh hít một hơi sâu. Mà nay cõi Bắc vừa trải qua một ngày hỗn loạn, mọi người đều đang đồng lòng, một chút mâu thuẫn ẩn giấu ngày trước, giờ xem như đều hóa giải, mặc kệ là ngự yêu sư, yêu quái hay là người bình thường đều hiếm có thể đồng tâm hiệp lực với nhau như thế. Hơn nữa, đối với người cá này, họ còn tín nhiệm y hơn trước đây. Bá tánh đều đang ngợi ca truyền thuyết về người cá, cơ hồ đem y ca ngợi thành một anh hùng trong truyền thuyết. Một người hùng đến từ biển sâu giải cứu nhân gian.
Dưới tình huống này, Trường Ý rời khỏi cõi Bắc, xem ra cũng sẽ không có hỗn loạn gì, y không cần phí công phu liền có thể khiến cho mọi người đồng tâm hiệp lực, trên địa hình nham thạch của sườn núi, tạo thành một thế phòng ngự cực tốt.
Trong lòng Khống Minh vừa nghĩ những chuyện này, nhìn gương mặt nhìn nghiêng của y, lại nhìn Kỷ Vân Hòa đang nằm trên giường.
Nữ nhân này trước đây, sắc mặt nhợt nhạt, khí tức suy nhược, không khỏe được ngày nào liền chết đi. Giờ đây dường như có phép màu giáng xuống, nàng ta đột nhiên quay về nơi này, bên cạnh người này, những vẫn xui xẻo nhắm mắt nằm trên giường......
Khống Minh nặng nề thở ra một hơi, trong lòng dù không thích Kỷ Vân Hòa, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Kỷ Vân Hòa này, còn có người cá này, nàng, bọn họ, đi đến một bước này, thực sự quá khó rồi.
"Ngươi muốn đi thì đi đi." Khống Minh nói "Cõi Bắc ta vẫn có thể canh được vài ngày." Dứt lời, hắn xoay người rời đi, nhưng vừa đi đến ngoài cửa, lại xoay người lại, giống như không tình nguyện mà dặn dò, "Đem vài người tin cậy đi theo, đừng đơn thân độc mã chiến đấu nữa. Bây giờ ngươi cũng không phải là người cá vừa mới được vớt lên trên bờ."
Trường Ý nghe xong, xoay đầu nhìn Khống Minh một cái nhưng hắn đã đi ra khỏi phòng, y chỉ nhìn thấy góc áo rời đi của hắn.
Khống Minh vừa đi ra bên ngoài, liền va phải Lạc Cẩm Tang đang xồng xộc chạy đến. Đầu nàng va phải lồng ngực hắn, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn: "Vân Hòa quay về rồi hả? Ta ở bên ngoài bận an bài bá tánh, lúc này mới biết người cá đưa một nữ nhân về! Là Vân Hòa phải không, ngoài Vân Hòa y còn có thể đưa nữ nhân nào về chứ?"
Khống Minh nhìn nàng: "Chuyện này xem ra ngươi cũng không hồ đồ."
Chưa đợi hắn dứt lời, Lạc Cẩm Tang liền chạy vào trong, Khống Minh lập tức giữ nàng lại: "Người cá muốn đưa Kỷ Vân Hòa đến biển băng trị thương......"
"Ta sẽ đi cùng bọn họ!" Lạc Cẩm Tang tức khắc cướp lời, "Ta đi bảo vệ Vân Hòa! Ngươi không cần cản ta!"
Khống Minh hít sâu một hơi: "Ta không ngăn ngươi! Ta biết ngươi sẽ đi." Một lời này hắn vừa nói ra, Lạc Cẩm Tang ngược lại ngây người, Khống Minh thuận thế buông tay nàng ra, "Chú ý an toàn."
Bốn chữ này rơi vào tim nàng, Lạc Cẩm Tang ngẩn người hồi lâu, chợt tiến lên một bước, chạm vào lồng ngực Khống Minh, vòng tay ôm hắn, cọ cọ: "Ngươi cũng vậy!" Lập tức buông hắn ra, vỗ vỗ ngực hắn "Đi đây, phải nhớ ta đó!"
Nhìn Lạc Cẩm Tang hùng hục chạy vào điện bên, Khống Minh sau lưng nàng khẽ nhếch môi, đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Cơ Trữ đứng ở đầu bên kia, vừa chạm phải ánh mắt hắn, Cơ Trữ rụt cổ: "Ta......Ta đến tìm A Kỷ......Không biết nàng có bị sao không......"
Khống Minh nhìn Cơ Trữ, thần sắc trên mặt khẽ trầm xuống, "Sư phụ ngươi." Hắn mở miệng, "Cơ Thành Vũ thế nào rồi?"
Cơ Trữ ngẩn người: "Hả? Sư phụ......Sư phụ không ổn lắm......Người......Người không thích phủ quốc sư......"
Khống Minh thoáng trầm mặc: "Ai lại thích nơi đó chứ."
Xung quanh cõi Bắc đều là núi cao, vốn đã dễ thủ khó công, giờ đây sườn núi này chỉ cần xây pháo đài bên trên, bổ sung binh khí, e rằng trăm vạn đại quân đánh đến, cõi Bắc cũng không hề sợ hãi.
Dung nham đột nhiên bạo phát này, không khiến người nào trong cõi Bắc tử vong, lại còn trong lúc bất chợt tạo thành một tuyệt tác kinh thế, giờ đây tạo nên một thành trì không thể bị phá hủy được.
Thời điểm thuộc hạ đem tin tức này nói cho Khống Minh biết, thần sắc của hắn lại không nhẹ nhõm được bao nhiêu, hắn gật đầu, cho người lui xuống, xoay người nhìn sang điện bên. Hỗn loạn do dung nham bạo phát tạo thành lần này, đối với cõi Bắc mà nói, có lẽ không phải chuyện xấu, nhưng nói với người nào đó mà nói......
Hắn không thể xác định.
Trong điện bên, Kỷ Vân Hòa đã khôi phục lại dung mạo của mình đang lẳng lặng nằm trên giường, hô hấp nặng nề, trên trán phủ một lớp mồ hôi lạnh, da thịt sưng đỏ, nóng rực dị thường. Trường Ý ngưng tụ pháp thuật trong tay, đặt trên ngực nàng, ánh sáng lam nhạt luân chuyển, truyền từ bàn tay y vào trong lồng ngực nàng. Thần sắc Kỷ Vân Hòa khẽ thả lõng một chút.
Nhưng chẳng lâu sau, môi Trường Ý biến thành màu xanh đen, đột nhiên tay y bị người khác hung hăng đánh ra.
Khống Minh đứng bên cạnh Trường Ý, lạnh lùng nhìn y: "Hôm qua dùng pháp thuật quá độ, bảo ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngươi còn dám khởi động pháp thuật bừa bãi?"
Ánh mắt Trường Ý một mực dừng trên người Kỷ Vân Hòa, không hề ngẩng đầu nhìn Khống Minh, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, chỉ mở miệng nói: "Ta phải đưa nàng đến biển băng."
Khống Minh nghe xong, thoáng trầm mặc.
Trường Ý tiếp: "Dung nham cùng một mạch với Điện Hỏa tiên đảo ngoài biển, thiêu đốt vạn vật, nàng bị khí nóng của Điện Hỏa tổn hại đến tâm mạch, dựa vào sức mạnh của ta không cách nào có thể khiến nàng tỉnh lại, chỉ có đi tìm Hải Linh Chi của biển băng, mới có thể giải được hỏa độc này."
"Thế cõi Bắc phải sao đây?"
"Có ngươi chủ trì đại cục, ta rất yên tâm."
Khống Minh hít một hơi sâu. Mà nay cõi Bắc vừa trải qua một ngày hỗn loạn, mọi người đều đang đồng lòng, một chút mâu thuẫn ẩn giấu ngày trước, giờ xem như đều hóa giải, mặc kệ là ngự yêu sư, yêu quái hay là người bình thường đều hiếm có thể đồng tâm hiệp lực với nhau như thế. Hơn nữa, đối với người cá này, họ còn tín nhiệm y hơn trước đây. Bá tánh đều đang ngợi ca truyền thuyết về người cá, cơ hồ đem y ca ngợi thành một anh hùng trong truyền thuyết. Một người hùng đến từ biển sâu giải cứu nhân gian.
Dưới tình huống này, Trường Ý rời khỏi cõi Bắc, xem ra cũng sẽ không có hỗn loạn gì, y không cần phí công phu liền có thể khiến cho mọi người đồng tâm hiệp lực, trên địa hình nham thạch của sườn núi, tạo thành một thế phòng ngự cực tốt.
Trong lòng Khống Minh vừa nghĩ những chuyện này, nhìn gương mặt nhìn nghiêng của y, lại nhìn Kỷ Vân Hòa đang nằm trên giường.
Nữ nhân này trước đây, sắc mặt nhợt nhạt, khí tức suy nhược, không khỏe được ngày nào liền chết đi. Giờ đây dường như có phép màu giáng xuống, nàng ta đột nhiên quay về nơi này, bên cạnh người này, những vẫn xui xẻo nhắm mắt nằm trên giường......
Khống Minh nặng nề thở ra một hơi, trong lòng dù không thích Kỷ Vân Hòa, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Kỷ Vân Hòa này, còn có người cá này, nàng, bọn họ, đi đến một bước này, thực sự quá khó rồi.
"Ngươi muốn đi thì đi đi." Khống Minh nói "Cõi Bắc ta vẫn có thể canh được vài ngày." Dứt lời, hắn xoay người rời đi, nhưng vừa đi đến ngoài cửa, lại xoay người lại, giống như không tình nguyện mà dặn dò, "Đem vài người tin cậy đi theo, đừng đơn thân độc mã chiến đấu nữa. Bây giờ ngươi cũng không phải là người cá vừa mới được vớt lên trên bờ."
Trường Ý nghe xong, xoay đầu nhìn Khống Minh một cái nhưng hắn đã đi ra khỏi phòng, y chỉ nhìn thấy góc áo rời đi của hắn.
Khống Minh vừa đi ra bên ngoài, liền va phải Lạc Cẩm Tang đang xồng xộc chạy đến. Đầu nàng va phải lồng ngực hắn, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn: "Vân Hòa quay về rồi hả? Ta ở bên ngoài bận an bài bá tánh, lúc này mới biết người cá đưa một nữ nhân về! Là Vân Hòa phải không, ngoài Vân Hòa y còn có thể đưa nữ nhân nào về chứ?"
Khống Minh nhìn nàng: "Chuyện này xem ra ngươi cũng không hồ đồ."
Chưa đợi hắn dứt lời, Lạc Cẩm Tang liền chạy vào trong, Khống Minh lập tức giữ nàng lại: "Người cá muốn đưa Kỷ Vân Hòa đến biển băng trị thương......"
"Ta sẽ đi cùng bọn họ!" Lạc Cẩm Tang tức khắc cướp lời, "Ta đi bảo vệ Vân Hòa! Ngươi không cần cản ta!"
Khống Minh hít sâu một hơi: "Ta không ngăn ngươi! Ta biết ngươi sẽ đi." Một lời này hắn vừa nói ra, Lạc Cẩm Tang ngược lại ngây người, Khống Minh thuận thế buông tay nàng ra, "Chú ý an toàn."
Bốn chữ này rơi vào tim nàng, Lạc Cẩm Tang ngẩn người hồi lâu, chợt tiến lên một bước, chạm vào lồng ngực Khống Minh, vòng tay ôm hắn, cọ cọ: "Ngươi cũng vậy!" Lập tức buông hắn ra, vỗ vỗ ngực hắn "Đi đây, phải nhớ ta đó!"
Nhìn Lạc Cẩm Tang hùng hục chạy vào điện bên, Khống Minh sau lưng nàng khẽ nhếch môi, đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Cơ Trữ đứng ở đầu bên kia, vừa chạm phải ánh mắt hắn, Cơ Trữ rụt cổ: "Ta......Ta đến tìm A Kỷ......Không biết nàng có bị sao không......"
Khống Minh nhìn Cơ Trữ, thần sắc trên mặt khẽ trầm xuống, "Sư phụ ngươi." Hắn mở miệng, "Cơ Thành Vũ thế nào rồi?"
Cơ Trữ ngẩn người: "Hả? Sư phụ......Sư phụ không ổn lắm......Người......Người không thích phủ quốc sư......"
Khống Minh thoáng trầm mặc: "Ai lại thích nơi đó chứ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook