Trong đêm, một chiếc xe Benz đen chạy với tốc độ cao từ ngoại thành trở về thành phố.

Tiếng gió lớn ù ù cũng không át nổi tiếng động cơ xe.
Đến cổng biệt thự, khi thấy xe chuyển động chậm dần để đi lên dốc, tôi không nghĩ gì nhiều, trực tiếp mở cửa xe bước xuống.

Thấy cửa xe đột nhiên mở ra, Cố Nguỵ giật mình, chưa kịp nói gì đã thấy tôi khập khiễng chạy vào trong.

Hắn dừng xe, theo ngay sau.
“Thanh….Cậu Cố Nguỵ ” Dì Giang đang đứng ngồi không yên, hai tay cầm chặt điện thoại, vừa thấy xe của Cố Nguỵ về, liền vội vã chạy ra từ của lớn.
“Zi…con bé đâu rồi….đã tìm thấy nó chưa.” Tôi nắm chặt lấy tay Dì Giang, miệng đắng ngắt, lời nói cũng trở nên không rõ ràng.
“Thanh à…cháu bình tĩnh lại được không…cháu như vậy…Dì không còn mặt mũi nào mà đối diện với cháu nữa…là Dì trông không cẩn thận nên để lạc đứa nhỏ” giọng Dì nghẹn hẳn đi, khuôn mặt đã đẫm nước mắt.1
“Dì Giang, rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này? Dì đã báo cảnh sát chưa?” Cố Nguỵ đỡ lấy tôi.

Thấy người con gái đang lo lắng đến mức đứng không vững khiến ngực hắn thắt lại, trái tim như bị ai đó đem ra nhào nặn.
“Bo muốn ăn chè đậu đỏ…nhưng trong tủ lại hết nguyên liệu nên tôi dẫn hai đứa đến siêu thị….chỉ mới quay ra lấy túi thạch thôi….tôi không ngờ đã lạc mất….”
“Bo…thằng bé….thằng bé đâu rồi” Tôi vội cắt ngang
Phải rồi, còn Bo, thằng bé đi cũng đi cùng, sao tôi có thể quên mất điều đó….rốt cuộc tôi đang làm mẹ kiểu gì vậy…chỉ nghĩ đến bản thân, trong khi các con ở nhà… Zi ơi, Bo ơi…mẹ thật có lỗi với hai con…là mẹ sai rồi, mẹ không nên như thế, không nên để các con ở nhà chơi một mình….
“Thằng bé khóc nhiều quá, giờ đã ngủ rồi!”
Lời vừa dứt, cả tôi và Cố Nguỵ đều kinh ngạc, tôi quay lại phía sau, không tin vào mắt mình.
“Sao anh lại ở đây?” Giọng Cố Nguỵ lạnh hẳn đi, còn tôi thì đứng bất động, nhìn chằm chằm người đang tiến về phía này.
Dì Giang sợ mọi người hiểu lầm, vội giải thích: “Lúc tôi quay ra thì đã không thấy hai đứa đâu, tôi chạy đi tìm, sau đó thấy Bo đang ôm lấy người này…khóc mãi không thôi…” nói đến đây, Dì Giang thấy sắc mặt của Cố Nguỵ vô cùng khó coi, biết bản thân đã gây ra hoạ lớn liền quay sang tôi, nghẹn ngào nói: “Thanh à…Dì báo cảnh sát rồi, rất nhanh họ sẽ đến.”
Rốt cuộc tôi cũng không nghe được những điều mà Dì Giang đang nói.


Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh, cũng không nghĩ bản thân sẽ đối diện với anh trong hoàn cảnh này: “Lúc thấy Bo….thằng bé đang ở đâu? Anh có thấy Zi không…có thấy kẻ nào khả nghi không?”
Nếu anh thấy Bo…khả năng sẽ thấy Zi ở đó…
“Thanh Thanh…là lỗi của anh….là anh không bảo vệ mẹ con em tốt.” Sở Đông Quân nắm lấy tay tôi, vẻ mặt lo lắng đã lâu tôi chưa nhìn thấy, “Anh tình cờ đi ngang qua siêu thị, lúc đó chỉ thấy đứa trẻ đang khóc bên lề đường, tính qua dỗ dành…thật không ngờ đó là Bo, một mình Bo ở đó, còn Zi…anh không thấy con bé.”
“Không…anh không có lỗi gì cả…tất cả là tại tôi…” tôi vô thức lùi lại, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cảnh Zi bị bắt cóc, cảnh con bé sợ hãi, cảnh bị người ta đánh đập….
“Thanh Thanh…” Sở Đông Quân định tiến lại gần nhưng bị Cố Nguỵ hất ra, hắn giữ lấy tôi, để lưng tôi tựa vào người hắn.
Dì Giang không dám lên tiếng, dựa vào cuộc hội thoại của ba người, cơ hồ đã hiểu mỗi quan hệ của chúng tôi.

Bảo sao lúc tìm được Bo, bà chỉ thấy ** cậu ôm cổ người đàn ông này khóc.

Dù không muốn để người lạ đến nhà, nhưng Bo không chịu buông ra, một mực ôm lấy người này, bà cũng không biết phải làm sao…chỉ là không ngờ, người này chính là chồng cũ của cô.
“Dù tôi không muốn để anh ở lại, nhưng vào nhà rồi nói chuyện.” Cố Nguỵ buông lời, không nhìn sắc mặt của Sở Đông Quân, hắn đỡ tôi vào bên trong.
Mọi người ngồi xuống ghế, Giang Châu nói đã báo cảnh sát nhưng đến giờ vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.
Không khí trong phòng khách thật nặng nề.
“Dì báo cảnh sát bao lâu rồi?” Cố Nguỵ nhìn đồng hồ, mi tâm khẽ cau lại, giọng nói mang theo sự khẩn trương.
Dì Giang không trả lời ngay mà nhìn về phía Sở Đông Quân, “Sau khi tìm được Bo, lúc đó khoảng 22 giờ hơn.”
“Đúng vậy, tôi đã gọi báo cảnh sát.

Sau khi nghe qua tình hình, họ nói sẽ kiểm tra camera và đến đây.” Sở Đông quân tiếp lời.
Cố Nguỵ không nói gì, lấy điện thoại từ trong túi quần, bấm một dãy số.

Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.

Cố Nguỵ tóm tắt tình hình, nghe giọng điệu của hắn, tôi chắc chắn đầu dây bên kìa là Kỳ Diêm.
Sau khi cúp máy khoảng 5 phút.

Bên ngoài đã có tiếng phanh gấp của xe mô tô.
Kỳ Diêm từ cửa bước nhanh vào, vừa đi vừa nói: “Mọi người nhận được cuộc gọi là nào chưa?”
Cố Nguỵ nhìn sang Dì Giang.
“Không có…chưa có cuộc gọi nào ạ.”
Kỳ Diêm hừ lạnh một tiếng, lúc này tôi mới để ý, cậu ta không mặc quân phục.

Trên người là bộ đồ da màu đen, tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi, có lẽ sau khi nhận được điện thoại của Cố Nguỵ cậu ta đã đến đây ngay lập tức.
“Anh là người báo cảnh sát?” Kỳ Diêm nhìn Sở Đông Quân hỏi
“Vâng, là tôi.” Anh đáp
“Anh báo lúc nào?”
“Khoảng 22 giờ hơn?”
“Cụ thể?” Kỳ Diêm lạnh lùng nói.
“Tôi không nhớ.” Lúc đó Bo đang khóc, anh cũng rất cuống, vội báo cảnh sát nên không nhìn giờ cụ thể.
“Hơn 2 tiếng? Nếu là bắt cóc trong vòng 24 giờ sẽ đòi tiền chuộc.

Còn nếu do hận thù cá nhân? Khả năng sẽ không có cuộc gọi nào.” Nói đến đây, Kỳ Diêm nhìn tôi, có chút lưỡng lự không nói tiếp.
“Cậu muốn vòng vo? Nói thẳng luôn đi.”
“Anh cứ xù lông lên!” Cố Nguỵ nói vậy khiến Kỳ Diêm bất mãn lên tiếng, “Chị Dâu…” Kỳ Diêm ngồi xuống ghế sofa đối diện tôi, vẻ mặt lo lắng của Kỳ Diêm khiến tôi bất an.


“Chị có gây thù với ai không?”
Câu nói của Kỳ Diêm khiến tôi lạnh cả sống lưng.

‘Gây thù’? Tôi có thể gây thù được với ai đây….

Không lẽ….
Kỳ Diêm như hiểu suy nghĩ của tôi, hai tay đan vào nhau, nghiêm túc nói: “Có khả năng! Nhưng nếu thật thì cô ta chơi quá liều rồi, lệnh truy lã ở khắp nơi, vậy mà vẫn ra tay bắt cóc trẻ con!”
“Thanh Thanh, ý em là Hạ Tuyết?”
Tôi không trả lời anh.

Hạ Tuyết đã làm gì, chẳng lẽ anh không biết? Dù đã ly hôn với anh nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha cho tôi, năm lần bảy lượt hãm hại tôi.

Ngay cả chính đứa con của mình cũng không màng, lại đem điều đó mà oán hận lên đứa nhỏ chưa chào đời của tôi…bây giờ đến Zi, ngoài cô ta ra thì ai có khả năng?
Anh định bảo vệ cô ta?
“Nếu Hạ Tuyết làm ra chuyện này…nhất định anh sẽ không để cô ta sống yên!”
Tôi không đáp, nhưng lòng lại chua chát.
Xe cảnh sát rất nhanh đã đỗ kín lấy cổng vào căn biệt thự của Cố Nguỵ.

Mọi thiết bị kết nối với di động đã được bố trí xong xuôi.
“Đây là vị trí Dì Giang quay lưng lại lấy đồ.

Lúc này tụi nhỏ vẫn đang đứng yên bên cạnh….Mọi người thấy không, ở đây, có một chiếc xe đồ chơi, cách vị trí của Bo khoảng 1m.

Sau khi bé Bo này ra đây thì xe lại chạy tiếp.


Khi Bo chạy đến cửa thì lúc này cô bé mới chạy ra theo em, khả năng là gọi cậu nhóc quay lại.

Ở đây lấp cái cột, camera bị khuất, rất có thể nhân cơ hội này hai đứa nó bị bắt cóc.” Kỳ Diêm chỉ vào màn hình chiếu, phân tích cụ thể.
“Chỉ mất 3 phút?” Cố Nguỵ nghi hoặc lên tiếng.
“Bingo! Kẻ này có vẻ rất thông thạo.” Nói đến đây Kỳ Diêm lại cho màn hình chạy tiếp, sau đó bấm dừng, rồi phóng to.

Cậu ta gõ gõ vào màn hình “Ở đây, camera quán nướng bên cạnh, ngõ trên, mọi người nhìn rõ, chỉ bị lộ một ít nhưng đây chính là đuôi xe trở hàng.

Bình thường ở khu này, xe trở hàng chỉ hoạt động vào ban ngày, hơn nữa ở đây cấm đỗ xe, chưa kể chiếc xe lại dừng sâu trong ngõ, không có biển.”
Mọi ánh mắt tập trung vào màn hình chiếu, phòng khách vốn rộng cộng thêm sự tĩnh lặng khiến giọng của Kỳ Diêm vang hơn.

Kỳ Diêm lại cho đoạn băng chạy, sau đó ấn dừng: “Tuy không nhìn thấy dáng của kẻ bắt cóc, nhưng ở đây có bóng đèn, cái bóng ở đường tuy chập chờn nhưng chắc chắn là có hai người! Một là kẻ bắt cóc và đồng bọn, hai là chủ mưu và kẻ bắt cóc.”
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh sát phá án, hơn nữa người này lại là một cậu thanh niên trẻ tuổi.

So với tuổi tác thì năng suy luận và phân tích của Kỳ Diêm thật khiến người ta nể phục.
“Em đã điều một lượng đi khảo sát từ siêu thị đến đường lớn, sác xuất nhỏ nhưng khả năng sẽ có người nhìn thấy hướng xe di chuyển.

Nhưng lạ một chỗ…” Kỳ Diêm xoay chiếc bút đi trên tay, sau một hồi suy ngẫm thì lên tiếng “Mục tiêu ban đầu là dụ Bo, nhưng khả năng là bắt cóc cả hai?”
“Kỳ Diêm, cậu nói vậy là ý gì?” Tôi sốt ruột hỏi, mỗi lúc cậu thanh niên này ngừng lại để suy ngẫm lại khiến tim tôi như muốn nhảy vọt ra ngoài.
“Nhưng tại sao Bo lại được tìm thấy ở gần cửa siêu thị? Anh Sở, anh thấy thằng bé khóc ở đó sao?”
“Phải, thằng bé khóc rất lớn…” Anh đáp
“Thằng bé có nói gì không? Ví dụ như tại sao ở ngoài này?
“Không có, thằng bé không nghe tôi hỏi, chỉ ôm tôi khóc” giọng anh có chút khàn.
Lúc này điện thoại tôi đổ chuông, phá tan cuộc đối thoại của mọi người..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương