[Ngôn Tình] Đọa Tiên
-
Chương 39
Edit: Yunchan
***
"Hay là... Quỷ y tiếng lành đồn xa, ngươi cũng muốn nếm thử?"
Câu này vừa dứt, Tạ Cẩn Du không còn thấy rõ nét mặt của Lưu Chiếu Quân trong trí nhớ nữa.
Thế nhưng dung nhan của Liễu Ký Minh thì lại vô cùng rõ nét.
Cô có thể nhìn thấy rất rõ, trên nét mặt chưa bao giờ gợn sóng của Liễu Ký Minh đột nhiên xuất hiện một khe nứt, như đại dương yên ả bất ngờ bị bão tố tách ra một con đường, lộ ra nham thạch góc cạnh và khe đất sâu hoắm, từng nhát từng nhát, như khắc vào mi tâm của hắn, làm cách nào cũng không thể lấp bằng.
"Làm sao thế? Liễu Ký Minh, đường đường là đệ nhất kiếm tu sao lại lộ ra vẻ mặt này? Ngươi đang đau lòng sao? Ngươi đang đau vì cái gì..." Lưu Chiếu Quân áp sát tới, Liễu Ký Minh vẫn chỉ nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
Trong mắt của hắn là mặt biển bị bóng tối bao phủ, là sự bình yên dồn nén trước cơn bão táp, một khắc sau sẽ là sấm chớp rền vang, cuồng phong mưa bão, long trời lở đất.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn không có trời sụp, cũng chẳng có đất rung.
Bởi vì Lưu Chiếu Quân vẫn khoan thai khoác lên cánh tay hắn, dựa lên người hắn, hơi thở của cả hai quấn quít dây dưa.
Ngọn tóc của Lưu Chiếu Quân khoác lên tay áo hắn, vướng vào tóc hắn, thân thể cô nghiêng tới từng tấc một, cổ áo cũng trượt xuống từng tấc một, hé ra làn da trắng ngần, đôi môi đỏ kiều diễm kề bên tai hắn, lướt nhẹ qua mép tai, phả ra hơi thở ái muội.
Liễu Ký Minh không biến sắc, nhưng một màu đỏ ửng khả nghi vẫn lặng lẽ bò từ cổ lên đến mép tai.
"Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, Liễu đạo trưởng." Lưu Chiếu Quân liếc nhìn chóp tai hắn, rồi bắt lấy tay Liễu Ký Minh theo bản năng, dắt hắn vào buồng trong: "Làm xong chuyện này rồi, nhân lúc Ma tôn chưa phát hiện, vẫn còn cơ hội để quay về."
Cô quay người nhìn Liễu Ký Minh, nghiêng đầu cười cười: "Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói với ai đâu..."
"Dù sao Liễu đạo trưởng tuấn tú phong lưu thế này, tính ra, ngủ với ngươi, ta cũng không lỗ..."
Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, mặt hơi biến sắc, nụ cười vốn mang theo quyến rũ chợt đóng băng, lướt qua khóe môi là một nụ cười lạnh.
"Ngươi đang thương xót à? Thương xót cho ai?"
"Là thương xót bản thân sắp mất đi thân thể thuần dương...? Hay là... A?" Nói đến đây, Lưu Chiếu Quân chợt khựng lại như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Liễu Ký Minh như cười như không: "Thiếu chút nữa thì quên mất rồi, nghe đâu Liễu đạo trưởng đã lấy vợ, chắc đã có kinh nghiệm từ lâu rồi nhỉ, việc này đúng là ta nghĩ sai rồi. Chẳng qua, không biết người ngươi lấy rốt cuộc là tiểu cô nương nhà ai?"
Nói đoạn, nụ cười lạnh và phiền muộn hầu như bị xóa sạch chẳng còn gì, cô trở lại với dáng vẻ phóng đãng lúc trước, cơ thể mềm nhũn như không xương, tiếp tục áp sát tới.
"Chẳng biết cô nương kia... có đẹp như ta không?"
Cặp mắt và đôi mày nhỏ cong thành một độ cong xinh xắn, rèm mi dài rung rung như cánh bướm, trong đôi mắt đen láy là hình ảnh phản chiếu của Liễu Ký Minh, quả là mị nhãn như tơ, hồn xiêu phách lạc.
Liễu Ký Minh không đáp.
Một khắc sau, hắn bỗng vươn tay ra.
Lưu Chiếu Quân thét lên thất thanh như bị bất ngờ, chỉ có thể ôm ghì lấy cổ hắn.
Liễu Ký Minh bế thốc cô lên, giam chặt cô trong lòng mình, không chừa lại một kẽ hở nào.
Để ẩn nấp trong Ma địa, từ lâu hắn đã trút bỏ bộ hồng y ưa thích suốt bao năm qua để thay vào bộ y phục màu đen đơn giản, khoác lên người chỉnh tề, cổ áo dựng thẳng, hầu kết lấp ló ẩn hiện, từ đầu tới chân tỏa ra hơi thở cấm dục.
Lưu Chiếu Quân nhìn gương mặt hắn đến ngẩn ngơ, gần như quên cả hít thở.
Tới mức chính cô cũng không phát hiện ra mình buột miệng gọi một tiếng: "Sư thúc..."
Liễu sư thúc...
Chàng có biết, ta rất thích chàng.
Thích đến mức, không biết làm sao mới phải.
"Sư thúc!"
Tạ Cẩn Du kêu thét lên thống khổ. Hồi ức bị cắt phăng trong nháy mắt.
Sương mù bên trong thần thức của cô đánh thốc về phía hệ thống. Hệ thống cũng phản kháng lại hệt như thế, nó lấy thần thức của Tạ Cẩn Du làm vũ khí, hai bên quần thảo, cố nhai nát nghiền vụn đối phương thành tro bụi, tuôn rơi lả tả.
Nhưng mà, hành động này chẳng khác nào mở ra một chiến trường trong đầu Tạ Cẩn Du, bất kể ai thắng ai thua, đối với cô cũng là tổn thất trầm trọng.
Trong khi đó, từng đợt sương mù vẫn không ngừng luồn vào trong tứ chi bách hài của cô, đả thông từng sợi kinh mạch bị tắc nghẽn, bao quanh những sợi kinh mạch bị đứt gãy. Tạ Cẩn Du cũng liên tục vận chuyển linh khí trong đan điền tới khắp cơ thể, theo từng sợi kinh mạch được chữa trị, linh khí vận chuyển cũng càng lúc càng thông suốt, càng lúc càng nhanh chóng.
Linh lực trong cơ thể phút chốc tăng vọt!
Đan điền của cô bị nguồn linh lực tăng vọt này làm căng phồng đến sắp phát nổ, linh khí dần ngưng tụ lại, dung hợp thành một quả cầu. Đồng thời, kinh mạch của cô bị ép mở rộng, như nước sông dâng lên đột ngột muốn quật ngã con đê, rồi phun trào ồ ạt.
Dưới hai tầng thống khổ, cô gần như bị bức cho phát điên.
Sương mù cuốn theo linh khí chạy tán loạn khắp chung quanh, nó không tìm được hướng đi nên chỉ biết va đập loạn xạ bên trong, kinh mạch được đả thông bị nó va chạm đến nghiêng ngả, chẳng mấy chốc lại trở nên ứ đọng.
Đúng lúc này, từ mệnh môn của cô bỗng lan đến một dòng chảy thanh sạch.
Đó là linh khí hệ kim vốn phải đanh thép và gai góc nhất.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, chủ nhân của nó có thể khiến thứ linh khí mạnh mẽ như vậy hóa thành dòng nước êm ả, len lỏi vào trong cơ thể Tạ Cẩn Du, chảy trôi trong kinh mạch của cô, dẫn đường cho linh khí.
Trong ngũ hành, kim khắc mộc, thế nhưng, một tu sĩ thuộc Mộc như Tạ Cẩn Du lại chẳng hề xích linh khí hệ kim của hắn mà còn hòa làm một.
Cứ như thể, hai người đã từng làm chuyện này vô số lần.
"Đừng sợ."
Giọng Liễu Ký Minh loáng thoáng vang lên bên tai cô.
Tạ Cẩn Du mơ màng mở mắt ra, nhưng chỉ có thể nhìn thấy mi tâm quấn quanh một sợi tơ hồng của hắn, tà mị xinh đẹp.
Kim khí dẫn đường cho Mộc khí thoát ra khỏi đan điền, đồng thời, kinh mạch cũng được mở rộng, trong một thời gian ngắn, cô đã lên tới đỉnh Trúc Cơ, chẳng mấy chốc sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo.
Dòng linh khí này mang theo cô dò dẫm trong thần thức, nhưng lại bị một đợt khí đen chặn đứng —– đây chính là hệ thống đang nằm phục kích trong một luồng thần thức của Tạ Cẩn Du.
(Cẩu nam nữ, phản bội đứa con của thiên đạo, đáng chết!)
Dù đã tới nước này nhưng nó vẫn không quên được sứ mạng của mình, vẫn chìm đắm trong giấc mộng làm mẹ thiên hạ.
Liễu Ký Minh hừ lạnh, kim khí bất giác hóa thành một thanh tiểu kiếm, giao chiến với luồng thần thức nọ. Luồng khí xanh bao bọc quanh nó, khiến chung quanh thanh tiểu kiếm hình thành một lớp lá chắn mềm mại, hóa giải vô số chiêu thức trong vô hình.
Cương nhu hợp nhất, âm dương điều hòa.
"Thật quá ngu xuẩn!" Liễu Ký Minh cười lạnh.
(Đứa con của thiên đạo là bất tử, cô ấy sẽ trở lại! Cô ấy nhất định sẽ trở lại, chúa tể của thế giới này, các ngươi không tài nào chiến thắng cô ấy, không tài nào chiến thắng cô ấy...)
Tiếng la hét chói lói của hệ thống quanh quẩn trong thần thức của Tạ Cẩn Du, tới giây phút cuối cùng trước khi bị hủy diệt, nó vẫn giơ cao ngọn cờ thắng lợi.
Sau đó, lỗ khiếu trên da của Tạ Cẩn Du chậm rãi tuôn ra luồng khí đen, nó như đang muốn tháo chạy nhưng vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài thì lập tức bị màn sương trắng nuốt gọn, vùng vẫy một lát rồi cũng biến mất không còn vết tích.
Mà hệ thống đã bị hủy diệt hoàn toàn trong cơ thể cô.
Thứ luôn ghì chặt lấy thần thức của cô rốt cuộc đã tan biến triệt để.
Lúc này, khí trong đan điền của cô lại dâng lên một lần nữa, linh lực sục sôi thiên địa, cơ thể cũng không chịu nổi áp lực quá lớn, gần như sẽ bùng nổ ngay lập tức!
Từng mảnh nhỏ ký ức đảo lộn trong đầu cô.
Cánh tay trắng ngần của Lưu Chiếu Quân buông xuống từ chiếc giường hẹp, rất nhanh sau đó đã có người vươn tay ra bắt lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Tấm màn lụa mỏng vây lại thành một bức màn che dù không có gió vẫn phất phơ, đằng sau nó là hai bóng người quấn quýt như ẩn như hiện.
Áo xống của cô xốc xếch, mị nhãn như tơ, lộ ra vùng da trắng như tuyết, thở gấp từng đợt, đôi mắt khép hờ, trên đầu mày khóe mắt là ý cười không thể che giấu.
"Liễu đạo trưởng..."
Chân mày người nọ nhíu lại, cổ áo chỉnh tề bị xé ra xộc xệch, phơi trần lồng ngực săn chắc trắng ngần.
Nhớ lại cảnh này, Tạ Cẩn Du bỗng thấy toàn thân trở nên khô nóng.
Trong đan điền, linh khí càng lúc càng dầy đặc, càng lúc càng sục sôi. Kim khí bao lấy linh khí, ngưng tụ thành một hình dạng cố định, hai bên giao hòa ma sát, dây dưa không ngớt.
Tạ Cẩn Du càng lúc càng thấy nóng hơn, không cầm được muốn đưa tay xé áo mình, mồ hôi lấm tấm chảy xuống từ trán, làm ướt đẫm quần áo.
Sắc mặt cô ửng hồng, muốn chui hết cả người vào lòng Liễu Ký Minh.
"Sư thúc... ta nóng quá..."
"Nóng quá... giúp ta với..."
Cô cũng không hiểu mình bị gì, không dằn lòng được nắm lấy tay Liễu ký Minh, ngón tay của hắn lạnh lẽo, áp lên gò má cô rất dễ chịu, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ đề dằn xuống cơn khô nóng trong lòng.
"Sư thúc..."
Giọng cô đã gần như nức nở.
Kim khí và Mộc khí trong đan điền đã hoàn toàn giao hòa, đan vào nhau quấn quýt, kết thành hình dạng, mà sương trắng cuốn theo linh khí vẫn đang vận chuyển cuồn cuộn trong cơ thể cô.
Tạ Cẩn Du ngồi nghiêng qua, bám lấy cổ của Liễu ký minh, kéo hắn xuống. Trán áp vào cằm hắn, ma sát vô cùng thân thiết, nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn, cô lại bất giác ngẩng đầu, dùng môi cọ lên má hắn, hình như chỉ có làm vậy mới có thể làm giảm bớt sức nóng ở bụng dưới.
Vẫn thiếu vẫn thiếu... còn chưa đủ...
Sau đó là một tiếng thở dài, một hơi thở quen thuộc lập tức ấn lên.
Như một kẻ lữ hàng khát cháy cổ trong sa mạc khô cằn, rốt cuộc tìm được một cái giếng sâu, cô nhảy vào đó, nguyện lòng chết chìm trong dòng nước mát lạnh.
Cảm thấy cằm mình bị nâng lên, Tạ Cẩn Du lơ mơ ngẩng đầu.
"Tạ Cẩn Du, nàng nhìn ta đi."
Giọng Liễu Ký Minh bình tĩnh lại đạm mạc, cứ như chủ nhân của ngón tay đang vuốt ve ám muội trên má cô không phải là hắn vậy.
Tạ Cẩn Du cố mở lớn hai mắt, nghiêm túc quan sát hắn, muốn nhìn rõ con người trước mắt này, khắc sâu hình ảnh hắn vào trong đầu một cách trọn vẹn.
Nét mặt hắn vẫn chẳng chút gợn sóng, như thể chưa từng động tình, nhưng tay hắn lại không giấu được sự cấp thiết.
"Ta muốn nàng nhìn ta."
~ Hết chương 39 ~
***
"Hay là... Quỷ y tiếng lành đồn xa, ngươi cũng muốn nếm thử?"
Câu này vừa dứt, Tạ Cẩn Du không còn thấy rõ nét mặt của Lưu Chiếu Quân trong trí nhớ nữa.
Thế nhưng dung nhan của Liễu Ký Minh thì lại vô cùng rõ nét.
Cô có thể nhìn thấy rất rõ, trên nét mặt chưa bao giờ gợn sóng của Liễu Ký Minh đột nhiên xuất hiện một khe nứt, như đại dương yên ả bất ngờ bị bão tố tách ra một con đường, lộ ra nham thạch góc cạnh và khe đất sâu hoắm, từng nhát từng nhát, như khắc vào mi tâm của hắn, làm cách nào cũng không thể lấp bằng.
"Làm sao thế? Liễu Ký Minh, đường đường là đệ nhất kiếm tu sao lại lộ ra vẻ mặt này? Ngươi đang đau lòng sao? Ngươi đang đau vì cái gì..." Lưu Chiếu Quân áp sát tới, Liễu Ký Minh vẫn chỉ nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
Trong mắt của hắn là mặt biển bị bóng tối bao phủ, là sự bình yên dồn nén trước cơn bão táp, một khắc sau sẽ là sấm chớp rền vang, cuồng phong mưa bão, long trời lở đất.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn không có trời sụp, cũng chẳng có đất rung.
Bởi vì Lưu Chiếu Quân vẫn khoan thai khoác lên cánh tay hắn, dựa lên người hắn, hơi thở của cả hai quấn quít dây dưa.
Ngọn tóc của Lưu Chiếu Quân khoác lên tay áo hắn, vướng vào tóc hắn, thân thể cô nghiêng tới từng tấc một, cổ áo cũng trượt xuống từng tấc một, hé ra làn da trắng ngần, đôi môi đỏ kiều diễm kề bên tai hắn, lướt nhẹ qua mép tai, phả ra hơi thở ái muội.
Liễu Ký Minh không biến sắc, nhưng một màu đỏ ửng khả nghi vẫn lặng lẽ bò từ cổ lên đến mép tai.
"Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, Liễu đạo trưởng." Lưu Chiếu Quân liếc nhìn chóp tai hắn, rồi bắt lấy tay Liễu Ký Minh theo bản năng, dắt hắn vào buồng trong: "Làm xong chuyện này rồi, nhân lúc Ma tôn chưa phát hiện, vẫn còn cơ hội để quay về."
Cô quay người nhìn Liễu Ký Minh, nghiêng đầu cười cười: "Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói với ai đâu..."
"Dù sao Liễu đạo trưởng tuấn tú phong lưu thế này, tính ra, ngủ với ngươi, ta cũng không lỗ..."
Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, mặt hơi biến sắc, nụ cười vốn mang theo quyến rũ chợt đóng băng, lướt qua khóe môi là một nụ cười lạnh.
"Ngươi đang thương xót à? Thương xót cho ai?"
"Là thương xót bản thân sắp mất đi thân thể thuần dương...? Hay là... A?" Nói đến đây, Lưu Chiếu Quân chợt khựng lại như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Liễu Ký Minh như cười như không: "Thiếu chút nữa thì quên mất rồi, nghe đâu Liễu đạo trưởng đã lấy vợ, chắc đã có kinh nghiệm từ lâu rồi nhỉ, việc này đúng là ta nghĩ sai rồi. Chẳng qua, không biết người ngươi lấy rốt cuộc là tiểu cô nương nhà ai?"
Nói đoạn, nụ cười lạnh và phiền muộn hầu như bị xóa sạch chẳng còn gì, cô trở lại với dáng vẻ phóng đãng lúc trước, cơ thể mềm nhũn như không xương, tiếp tục áp sát tới.
"Chẳng biết cô nương kia... có đẹp như ta không?"
Cặp mắt và đôi mày nhỏ cong thành một độ cong xinh xắn, rèm mi dài rung rung như cánh bướm, trong đôi mắt đen láy là hình ảnh phản chiếu của Liễu Ký Minh, quả là mị nhãn như tơ, hồn xiêu phách lạc.
Liễu Ký Minh không đáp.
Một khắc sau, hắn bỗng vươn tay ra.
Lưu Chiếu Quân thét lên thất thanh như bị bất ngờ, chỉ có thể ôm ghì lấy cổ hắn.
Liễu Ký Minh bế thốc cô lên, giam chặt cô trong lòng mình, không chừa lại một kẽ hở nào.
Để ẩn nấp trong Ma địa, từ lâu hắn đã trút bỏ bộ hồng y ưa thích suốt bao năm qua để thay vào bộ y phục màu đen đơn giản, khoác lên người chỉnh tề, cổ áo dựng thẳng, hầu kết lấp ló ẩn hiện, từ đầu tới chân tỏa ra hơi thở cấm dục.
Lưu Chiếu Quân nhìn gương mặt hắn đến ngẩn ngơ, gần như quên cả hít thở.
Tới mức chính cô cũng không phát hiện ra mình buột miệng gọi một tiếng: "Sư thúc..."
Liễu sư thúc...
Chàng có biết, ta rất thích chàng.
Thích đến mức, không biết làm sao mới phải.
"Sư thúc!"
Tạ Cẩn Du kêu thét lên thống khổ. Hồi ức bị cắt phăng trong nháy mắt.
Sương mù bên trong thần thức của cô đánh thốc về phía hệ thống. Hệ thống cũng phản kháng lại hệt như thế, nó lấy thần thức của Tạ Cẩn Du làm vũ khí, hai bên quần thảo, cố nhai nát nghiền vụn đối phương thành tro bụi, tuôn rơi lả tả.
Nhưng mà, hành động này chẳng khác nào mở ra một chiến trường trong đầu Tạ Cẩn Du, bất kể ai thắng ai thua, đối với cô cũng là tổn thất trầm trọng.
Trong khi đó, từng đợt sương mù vẫn không ngừng luồn vào trong tứ chi bách hài của cô, đả thông từng sợi kinh mạch bị tắc nghẽn, bao quanh những sợi kinh mạch bị đứt gãy. Tạ Cẩn Du cũng liên tục vận chuyển linh khí trong đan điền tới khắp cơ thể, theo từng sợi kinh mạch được chữa trị, linh khí vận chuyển cũng càng lúc càng thông suốt, càng lúc càng nhanh chóng.
Linh lực trong cơ thể phút chốc tăng vọt!
Đan điền của cô bị nguồn linh lực tăng vọt này làm căng phồng đến sắp phát nổ, linh khí dần ngưng tụ lại, dung hợp thành một quả cầu. Đồng thời, kinh mạch của cô bị ép mở rộng, như nước sông dâng lên đột ngột muốn quật ngã con đê, rồi phun trào ồ ạt.
Dưới hai tầng thống khổ, cô gần như bị bức cho phát điên.
Sương mù cuốn theo linh khí chạy tán loạn khắp chung quanh, nó không tìm được hướng đi nên chỉ biết va đập loạn xạ bên trong, kinh mạch được đả thông bị nó va chạm đến nghiêng ngả, chẳng mấy chốc lại trở nên ứ đọng.
Đúng lúc này, từ mệnh môn của cô bỗng lan đến một dòng chảy thanh sạch.
Đó là linh khí hệ kim vốn phải đanh thép và gai góc nhất.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, chủ nhân của nó có thể khiến thứ linh khí mạnh mẽ như vậy hóa thành dòng nước êm ả, len lỏi vào trong cơ thể Tạ Cẩn Du, chảy trôi trong kinh mạch của cô, dẫn đường cho linh khí.
Trong ngũ hành, kim khắc mộc, thế nhưng, một tu sĩ thuộc Mộc như Tạ Cẩn Du lại chẳng hề xích linh khí hệ kim của hắn mà còn hòa làm một.
Cứ như thể, hai người đã từng làm chuyện này vô số lần.
"Đừng sợ."
Giọng Liễu Ký Minh loáng thoáng vang lên bên tai cô.
Tạ Cẩn Du mơ màng mở mắt ra, nhưng chỉ có thể nhìn thấy mi tâm quấn quanh một sợi tơ hồng của hắn, tà mị xinh đẹp.
Kim khí dẫn đường cho Mộc khí thoát ra khỏi đan điền, đồng thời, kinh mạch cũng được mở rộng, trong một thời gian ngắn, cô đã lên tới đỉnh Trúc Cơ, chẳng mấy chốc sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo.
Dòng linh khí này mang theo cô dò dẫm trong thần thức, nhưng lại bị một đợt khí đen chặn đứng —– đây chính là hệ thống đang nằm phục kích trong một luồng thần thức của Tạ Cẩn Du.
(Cẩu nam nữ, phản bội đứa con của thiên đạo, đáng chết!)
Dù đã tới nước này nhưng nó vẫn không quên được sứ mạng của mình, vẫn chìm đắm trong giấc mộng làm mẹ thiên hạ.
Liễu Ký Minh hừ lạnh, kim khí bất giác hóa thành một thanh tiểu kiếm, giao chiến với luồng thần thức nọ. Luồng khí xanh bao bọc quanh nó, khiến chung quanh thanh tiểu kiếm hình thành một lớp lá chắn mềm mại, hóa giải vô số chiêu thức trong vô hình.
Cương nhu hợp nhất, âm dương điều hòa.
"Thật quá ngu xuẩn!" Liễu Ký Minh cười lạnh.
(Đứa con của thiên đạo là bất tử, cô ấy sẽ trở lại! Cô ấy nhất định sẽ trở lại, chúa tể của thế giới này, các ngươi không tài nào chiến thắng cô ấy, không tài nào chiến thắng cô ấy...)
Tiếng la hét chói lói của hệ thống quanh quẩn trong thần thức của Tạ Cẩn Du, tới giây phút cuối cùng trước khi bị hủy diệt, nó vẫn giơ cao ngọn cờ thắng lợi.
Sau đó, lỗ khiếu trên da của Tạ Cẩn Du chậm rãi tuôn ra luồng khí đen, nó như đang muốn tháo chạy nhưng vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài thì lập tức bị màn sương trắng nuốt gọn, vùng vẫy một lát rồi cũng biến mất không còn vết tích.
Mà hệ thống đã bị hủy diệt hoàn toàn trong cơ thể cô.
Thứ luôn ghì chặt lấy thần thức của cô rốt cuộc đã tan biến triệt để.
Lúc này, khí trong đan điền của cô lại dâng lên một lần nữa, linh lực sục sôi thiên địa, cơ thể cũng không chịu nổi áp lực quá lớn, gần như sẽ bùng nổ ngay lập tức!
Từng mảnh nhỏ ký ức đảo lộn trong đầu cô.
Cánh tay trắng ngần của Lưu Chiếu Quân buông xuống từ chiếc giường hẹp, rất nhanh sau đó đã có người vươn tay ra bắt lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Tấm màn lụa mỏng vây lại thành một bức màn che dù không có gió vẫn phất phơ, đằng sau nó là hai bóng người quấn quýt như ẩn như hiện.
Áo xống của cô xốc xếch, mị nhãn như tơ, lộ ra vùng da trắng như tuyết, thở gấp từng đợt, đôi mắt khép hờ, trên đầu mày khóe mắt là ý cười không thể che giấu.
"Liễu đạo trưởng..."
Chân mày người nọ nhíu lại, cổ áo chỉnh tề bị xé ra xộc xệch, phơi trần lồng ngực săn chắc trắng ngần.
Nhớ lại cảnh này, Tạ Cẩn Du bỗng thấy toàn thân trở nên khô nóng.
Trong đan điền, linh khí càng lúc càng dầy đặc, càng lúc càng sục sôi. Kim khí bao lấy linh khí, ngưng tụ thành một hình dạng cố định, hai bên giao hòa ma sát, dây dưa không ngớt.
Tạ Cẩn Du càng lúc càng thấy nóng hơn, không cầm được muốn đưa tay xé áo mình, mồ hôi lấm tấm chảy xuống từ trán, làm ướt đẫm quần áo.
Sắc mặt cô ửng hồng, muốn chui hết cả người vào lòng Liễu Ký Minh.
"Sư thúc... ta nóng quá..."
"Nóng quá... giúp ta với..."
Cô cũng không hiểu mình bị gì, không dằn lòng được nắm lấy tay Liễu ký Minh, ngón tay của hắn lạnh lẽo, áp lên gò má cô rất dễ chịu, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ đề dằn xuống cơn khô nóng trong lòng.
"Sư thúc..."
Giọng cô đã gần như nức nở.
Kim khí và Mộc khí trong đan điền đã hoàn toàn giao hòa, đan vào nhau quấn quýt, kết thành hình dạng, mà sương trắng cuốn theo linh khí vẫn đang vận chuyển cuồn cuộn trong cơ thể cô.
Tạ Cẩn Du ngồi nghiêng qua, bám lấy cổ của Liễu ký minh, kéo hắn xuống. Trán áp vào cằm hắn, ma sát vô cùng thân thiết, nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn, cô lại bất giác ngẩng đầu, dùng môi cọ lên má hắn, hình như chỉ có làm vậy mới có thể làm giảm bớt sức nóng ở bụng dưới.
Vẫn thiếu vẫn thiếu... còn chưa đủ...
Sau đó là một tiếng thở dài, một hơi thở quen thuộc lập tức ấn lên.
Như một kẻ lữ hàng khát cháy cổ trong sa mạc khô cằn, rốt cuộc tìm được một cái giếng sâu, cô nhảy vào đó, nguyện lòng chết chìm trong dòng nước mát lạnh.
Cảm thấy cằm mình bị nâng lên, Tạ Cẩn Du lơ mơ ngẩng đầu.
"Tạ Cẩn Du, nàng nhìn ta đi."
Giọng Liễu Ký Minh bình tĩnh lại đạm mạc, cứ như chủ nhân của ngón tay đang vuốt ve ám muội trên má cô không phải là hắn vậy.
Tạ Cẩn Du cố mở lớn hai mắt, nghiêm túc quan sát hắn, muốn nhìn rõ con người trước mắt này, khắc sâu hình ảnh hắn vào trong đầu một cách trọn vẹn.
Nét mặt hắn vẫn chẳng chút gợn sóng, như thể chưa từng động tình, nhưng tay hắn lại không giấu được sự cấp thiết.
"Ta muốn nàng nhìn ta."
~ Hết chương 39 ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook