[Ngôn Tình] Đọa Tiên
-
Chương 30
Edit: Yunchan
***
"Các vị đạo hữu, mong chư vị hãy thay ta bắt kẻ phản bội Thương Vũ môn, Liễu Ký Minh!"
Mái tóc của Hạ Lăng lòa xòa đen nhánh như tơ, bạch y hơn tuyết, dù đứng lẫn trong những tu sĩ chuộng mặc bạch y cũng bắt mắt vô cùng, chẳng nhiễm bụi trần, thất huyền cầm "Hòa Quang" sau lưng y loang loáng tỏa ra ánh sáng tối màu, nổi bật giữ đám đông, mắt mi mảnh nhỏ dưới sự tô điểm của bạch y càng khiến ngũ quan của y xinh đẹp không giống nam nhân.
Tạ Cẩn Du hồi tưởng lại hình ảnh của Hạ chưởng môn trong trí nhớ, bình thường khi đi lại bước chân y luôn nhẹ nhàng sinh phong, nghiêm trang cẩn trọng hệt như Liễu Ký Minh, chẳng biết có phải vì dung mạo quá xinh đẹp nên sợ người khác sinh lòng khinh thường hay không. Chẳng qua, nếu so với Liễu Ký Minh thì khí chất của y vẫn thiếu đi đôi chút lạnh lùng, khiến người ta vô cớ sinh ra cảm giác thân thiết.
"Hạ sư huynh..." Giọng của Liễu Ký Minh rất thấp, xưa nay Tạ Cẩn Du rất hiếm khi nghe hắn dùng giọng trầm thấp như vậy, thấp đến mức có vẻ mong manh, như một đứa trẻ đột nhiên lạc đường không tìm được lối về.
Hạ Lăng và Liễu Ký Minh cùng nhau lớn lên, quan hệ của hai người có thể nói là rất sâu đậm, không nói quá, trước khi nữ chính Thu Mi xuất hiện, Hạ Lăng được coi là một người mắc chứng "Liễu sư đệ khống"(*), chưa kể trước khi Liễu Tương Sinh qua đời y còn hứa sẽ bảo vệ Thương Vũ môn, chăm sóc cho Liễu Ký Minh thật tốt. Thế nên chuyện gì y cũng ôm hết vào người thay Liễu Ký Minh, để Liễu Ký Minh an tâm tu hành, thậm chí Liễu Ký Minh làm phong chủ trăm năm mà vẫn không muốn nhận đồ đệ, điều này cũng do Hạ Lăng ngầm cho phép.
(*) Kiểu như cuồng, yêu thương quá mức.
Liễu Ký Minh lãnh tâm lãnh tình, trên thực tế lại là người trọng tình trọng nghĩa nhất, Hạ Lăng không chỉ là sư huynh đồng môn của hắn mà còn là người thân của hắn.
Một người quan trọng như vậy, nhưng sau khi "Phục sinh" lại là người đầu tiên quay ngoắt lại làm khó Liễu Ký Minh, chẳng những Liễu Ký Minh không hề đề phòng trước, mà tới Tạ Cẩn Du cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Cẩn Du nhìn hắn lo lắng, nắm chặt tay hắn theo bản năng.
Cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay Tạ Cẩn Du truyền tới, ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ dịch sang, nhìn cô thật sâu.
"Liễu Ký Minh, ngươi và Ma tộc cấu kết với nhau đã lâu, còn để cho Ma tộc tàn sát cả tộc giao nhân, khiến tộc giao nhân chẳng còn ai sống sót, nhân chứng vật chứng rành rành ra đó, ngươi còn gì để chối cãi hả?" Một tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh Hạ Lăng nổi giận đùng đùng, lên giọng chất vất.
Hắn nói rất hùng hồn dõng dạc, lời ngay ý thẳng, nhưng nội tâm lại kém xa cái vẻ quang minh lỗi lạc bề ngoài đó.
Với tư cách là một kiếm tu, với tư cách là một kiếm tu được xem là có tư chất thông minh từ nhỏ, trưởng thành trong sự tán tụng và quan tâm của sư môn, hắn đã bị tên "Đệ nhất kiếm tu tu tiên giới" Liễu Ký Minh này đè đầu cưỡi cổ lâu lắm rồi. Bất kể hắn có ưu tú cỡ nào, nỗ lực cỡ nào, thì trong mắt người khác cũng chỉ nhận được tiếng thở dài hời hợt, mãi mãi không bằng Liễu Ký Minh.
Ngọn núi đồ sộ này cứ đứng vững chãi ở đó, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, thậm chí mãi mãi, mãi mãi không thể vượt qua.
Song hiện tại, hắn rốt cuộc đã có cơ hội đánh bại ngọn núi lớn này, ngay bây giờ.
Liễu Ký Minh liếc nhìn hắn, ánh mắt đó hệt như thanh kiếm bén lạnh lẽo, chỉ thoáng liếc qua đã như xuyên thủng tất cả, khiến bóng tối hắc ám trong lòng tên tu sĩ trẻ tuổi kia không còn chỗ lẩn trốn. Liễu Ký Minh tu kiếm, là chính đạo thiên địa, là diệt trừ tất cả tà ma yêu ma, mọi tâm ma khi đặt dưới kiếm của hắn đều không thể nào che giấu.
"Ngươi là ai?"
Tu sĩ trẻ tuổi đỏ mặt, khẽ cắn môi lớn tiếng nói: "Ta là đại đệ tử của Bạch Du tông, Từ Nhất Lam."
"Bạch Du Tông?" Liễu Ký Minh hừ lạnh: "Chưa từng nghe."
"Ngươi!" Từ Nhất Lam thẹn quá hóa giận nhìn Liễu Ký Minh chằm chằm, không nói được một câu. Quả thật, đem so với tông môn lớn như Thương Vũ môn thì Bạch Du tông chỉ như châu chấu đá xe.
Hắn cắn răng thầm nghĩ, Liễu Ký Minh, để ta xem ngươi còn ngông cuồng đến khi nào!
"Liễu sư đệ." Hạ Lăng lồng tay vào ống tay áo im lặng xem màn hài kịch, bấy giờ mới lên tiếng: "Ta nhớ, đệ không phải là người làm mà không nhận kia mà?"
Liễu Ký Minh nhìn thẳng vào y, nhấn mạnh từng chữ: "Đệ chưa bao giờ làm."
"Thế thì đệ nói sao về chuyện này?" Khóe mắt Hạ Lăng nhướng lên, nghiêng người qua.
Tu sĩ đằng sau thấy hành động này của y bèn tự động nghiêng người nhường ra một lối nhỏ, sau đó hai đệ tử Thương Vũ môn khiêng một thứ rảo bước chậm rãi qua lối nhỏ này, đến gần rồi Tạ Cẩn Du mới nhận ra đó là một thi thể, mình người đuôi cá, máu me đầm đìa.
"Đây là..." Tạ Cẩn Du bật ra một tiếng, liếc nhìn Liễu Ký Minh, tới đây cả hai đều hiểu hôm nay họ khó lòng toàn mạng trở ra.
Đây chính là tiểu giao nhân mà Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du triệu hồi trên biển!
Lúc tiểu giao nhân này nhìn thấy họ đã kinh hoàng ra mặt, hớt hải chạy trốn, sau đó thì mất dạng.
"Thứ này, đệ đã từng gặp chưa?" Hạ Lăng hỏi chậm rãi.
Mắt Liễu Ký Minh lướt qua tia sáng, gật đầu nói: "Đệ quả thật đã từng gặp, thế nhưng khi đệ gặp thì y vẫn còn sống, nhưng chẳng hiểu sao khi y vừa nhìn thấy đệ thì lại muốn chạy trốn."
"Y chạy trốn là lẽ dĩ nhiên." Hạ Lăng cười khẽ: "Gặp phải kẻ thù diệt tộc của mình, thực lực hùng mạnh, không chạy lẽ nào lại xông lên chịu chết ư?"
Đoạn y quay ngoắt thái độ, giọng nghiêm nghị hẳn lên: "Chẳng qua, dù cố thế nào y cũng không thể trốn khỏi sự truy sát của một kiếm tu Hóa Thần, cuối cùng vẫn phải chết thảm dưới kiếm của kẻ đó, đệ nói có phải không, Liễu sư đệ?"
Tạ Cẩn Du hết nhịn nổi bèn cất giọng chen ngang: "Hạ Lăng! Ngươi có ý gì? Trước đó sư thúc ta luôn ở trong Thương Vũ môn, chưa bao giờ rời khỏi, làm sao có thể diệt tộc giao nhân? Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Ánh mắt Hạ Lăng hơi đứng lại tích tắc, sau đó y nheo mắt lại, cười nói: "Nhìn thử xem, ta phát hiện ra ai đây?"
Thân thể Tạ Cẩn Du cứng lại.
Đúng lúc này, Thu Mi bỗng lảo đảo bước ra từ sau lưng Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh. Cô ta xách kiếm, thân thể nhuốm máu, dáng dấp thảm hại chật vật hơn trước đó rất nhiều, khi đi ngang qua hai người, ánh mắt cô ta vẫn nhìn thẳng phía trước không chớp mắt.
"Sư tôn."
Hạ Lăng cười nhẹ: "Mi nhi."
"Tộc giao nhân không còn một ai sống sót, toàn bộ đều bị diệt cả rồi." Nói đến đây thì "Phịch" một tiếng, Thu Mi quỳ sụp xuống đất: "Đệ tử vô năng, tới chậm một bước, không thể ngăn hai người họ làm điều xằng bậy."
"Thu Mi, cô nói bậy bạ gì thế hả? Rõ ràng cô tới đây trước bọn ta, thậm chí còn cầm Châu Ký Ức của ta trong tay! Gì mà cô tới chậm một bước, không thể ngăn cản bọn ta chứ?" Tạ Cẩn Du cười khẩy: "Cô bịa chuyện thì cũng nên có mức độ thôi!"
Thu Mi ngẩng đầu nhìn Tạ Cẩn Du, ánh mắt tràn đầy căm hận: "Đúng, nếu không vì Châu Ký Ức thì tại sao các người phải tàn sát toàn bộ tộc giao nhân? Ta chưa bao giờ nghĩ Tạ sư tỷ của ta lại là người độc ác nhường này! Đem Châu Ký Ức giấu trong cơ thể của giao nhân, còn dẫn Liễu sư thúc tới đây tàn sát hết tộc giao nhân để diệt khẩu, khi ta tới nơi thì chỉ còn lại thi thể la liệt đầy đất, và hạt Châu Ký Ức bị bỏ quên..."
Ánh mắt Hạ Lăng ôn hòa: "Mi nhi không nên tự trách, con đã làm rất tốt rồi, lại đây với ta."
Trên mặt Thu Mi còn nhòe vết lệ, lúc đứng dậy thì như liễu đón gió, rảo từng bước chậm rãi tới bên cạnh Hạ Lăng.
"Thu cô nương một mình dấn thân vào nguy hiểm thật là can đảm, chúng ta đều rất bội phục, xin cô nương đừng thương tâm nữa, hai tên ác đồ này và những chuyện còn lại cứ giao cho bọn ta xử lý." Từ Nhất Lam nheo mắt, nét thù hắn sáng quắc trong đáy mắt.
"Ta không biết tại sao giao nhân lại gặp phải kiếp nạn này." Liễu Ký Minh hừ lạnh: "Lòng ta cũng mang theo nghi hoặc như chư vị, để tìm ra chân tướng, ta cũng sẵn lòng truy xét đến cùng, nhưng chuyện đổ vấy tội này... Liễu mỗ không thể chấp nhận."
"Đổ vấy tội?" Từ Nhất Lam thấy thật nực cười: "Đây rõ ràng là bằng chứng như núi."
"Hiện tại chưa tới lượt ngươi chen lời." Thiên Thu của Liễu Ký Minh đã ra khỏi vỏ hơn phân nửa, để lộ hàn quang sắc bén.
Từ Nhất Lam cứng người, cuối cùng vẫn kiêng dè kiếm ý của hắn, rụt người lại.
"Ta đây có tư cách chứ?" Hạ Lăng nghiêng đầu, một lọn tóc đen trượt xuống vai: "Đệ còn nhớ chức chưởng môn này đệ có được thế nào không?"
Liễu Ký Minh ngẩn ra.
Tạ Cẩn Du ngẩng đầu nhìn hắn, thật ra đây cũng là điều mà cô băn khoăn. Trong nguyên tác, Liễu Ký Minh chưa từng làm chưởng môn của Thương Vũ môn, sau khi Hạ Lăng chết, người nhậm chức chưởng môn rõ ràng là Phi Trần. Trong khi hiện tại Phi Trần bặt vô âm tích, còn chưởng môn lại đổi thành Liễu Ký Minh.
"Liễu chưởng môn, chỉ cần đệ muốn thì chỉ cần mở lời với ta là được, tất cả đều là của đệ kia mà. Đệ cần gì phải hại ta suýt chết trong trận ác chiến tiên ma chỉ vì cái chức chưởng môn tầm thường này chứ." Giọng của Hạ Lăng rất nhẹ, dường như đang nhớ tới tình cảnh khi đó: "Quả thật đệ đã làm cho sư huynh đau thấu tâm can, lẽ nào tình nghĩa bao năm của chúng ta không sánh bằng ngôi vị chưởng môn ư?"
"Ồ... hóa ra là vậy!"
"Là thế sao!"
"Đây mới là bộ mặt thật của Liễu chưởng môn à...!"
Hạ Lăng vừa dứt lời đám đông đã rộ lên nháo nhác, ai nấy đều khiếp sợ ra mặt. Từ lúc Hạ Lăng triệu tập mọi người tới đây, có rất nhiều người chỉ ôm tâm thế đi xem trò hay, nào ngờ lại nghe được một chuyện bất ngờ thế này.
Liễu Ký Minh ơi Liễu Ký Minh, hắn che giấu đúng là quá sâu!
"Hạ Lăng!" Đôi mày kiếm của Liễu Ký Minh gần như dựng thẳng, lớn giọng quát.
Liễu Ký Minh hoàn toàn không dám tin người này là Hạ Lăng sư huynh, trừ hình dạng ra, thì lời y nói, chuyện y làm, tất cả đều khiến cho Liễu Ký Minh nghĩ đây chỉ là một kẻ bỉ ổi đội lốt Hạ Lăng.
Tạ Cẩn Du hít ngược vào một hơi, chuyện này nổ ra quá bất ngờ, hơn nữa còn khiến cô trở tay không kịp, nhưng mà ngẫm lại, từng sự kiện được gắn vào nhau rất khớp. Từ chuyện Hạ Lăng bỏ mình, đến Liễu Ký Minh kế thừa chức chưởng môn, rồi tàn sát tộc giao nhân, tất cả những thứ này chính xác là một âm mưu được vạch sẵn từ đầu!
Người bày ra âm mưu này là ai? Đến cùng thì mục đích của hắn là gì?
Tạ Cẩn Du dời ánh mắt khó tin về phía Hạ Lăng, bỗng nhiên cảm thấy người này không còn là Hạ chưởng môn trong ký ức nữa, cũng không phải con người trong cốt truyện ban đầu.
Thế thì hắn là ai?
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, cuối cùng tầm mắt của Hạ Lăng cũng dời qua cô, nét mặt cười mà chẳng phải cười: "Về phần cấu kết với Ma giáo, Liễu sư đệ, kẻ đứng bên cạnh đệ kia, không phải là Quỷ y Ma tộc "Lưu Chiếu quân" hay sao?"
~ Hết chương 30 ~
***
"Các vị đạo hữu, mong chư vị hãy thay ta bắt kẻ phản bội Thương Vũ môn, Liễu Ký Minh!"
Mái tóc của Hạ Lăng lòa xòa đen nhánh như tơ, bạch y hơn tuyết, dù đứng lẫn trong những tu sĩ chuộng mặc bạch y cũng bắt mắt vô cùng, chẳng nhiễm bụi trần, thất huyền cầm "Hòa Quang" sau lưng y loang loáng tỏa ra ánh sáng tối màu, nổi bật giữ đám đông, mắt mi mảnh nhỏ dưới sự tô điểm của bạch y càng khiến ngũ quan của y xinh đẹp không giống nam nhân.
Tạ Cẩn Du hồi tưởng lại hình ảnh của Hạ chưởng môn trong trí nhớ, bình thường khi đi lại bước chân y luôn nhẹ nhàng sinh phong, nghiêm trang cẩn trọng hệt như Liễu Ký Minh, chẳng biết có phải vì dung mạo quá xinh đẹp nên sợ người khác sinh lòng khinh thường hay không. Chẳng qua, nếu so với Liễu Ký Minh thì khí chất của y vẫn thiếu đi đôi chút lạnh lùng, khiến người ta vô cớ sinh ra cảm giác thân thiết.
"Hạ sư huynh..." Giọng của Liễu Ký Minh rất thấp, xưa nay Tạ Cẩn Du rất hiếm khi nghe hắn dùng giọng trầm thấp như vậy, thấp đến mức có vẻ mong manh, như một đứa trẻ đột nhiên lạc đường không tìm được lối về.
Hạ Lăng và Liễu Ký Minh cùng nhau lớn lên, quan hệ của hai người có thể nói là rất sâu đậm, không nói quá, trước khi nữ chính Thu Mi xuất hiện, Hạ Lăng được coi là một người mắc chứng "Liễu sư đệ khống"(*), chưa kể trước khi Liễu Tương Sinh qua đời y còn hứa sẽ bảo vệ Thương Vũ môn, chăm sóc cho Liễu Ký Minh thật tốt. Thế nên chuyện gì y cũng ôm hết vào người thay Liễu Ký Minh, để Liễu Ký Minh an tâm tu hành, thậm chí Liễu Ký Minh làm phong chủ trăm năm mà vẫn không muốn nhận đồ đệ, điều này cũng do Hạ Lăng ngầm cho phép.
(*) Kiểu như cuồng, yêu thương quá mức.
Liễu Ký Minh lãnh tâm lãnh tình, trên thực tế lại là người trọng tình trọng nghĩa nhất, Hạ Lăng không chỉ là sư huynh đồng môn của hắn mà còn là người thân của hắn.
Một người quan trọng như vậy, nhưng sau khi "Phục sinh" lại là người đầu tiên quay ngoắt lại làm khó Liễu Ký Minh, chẳng những Liễu Ký Minh không hề đề phòng trước, mà tới Tạ Cẩn Du cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Cẩn Du nhìn hắn lo lắng, nắm chặt tay hắn theo bản năng.
Cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay Tạ Cẩn Du truyền tới, ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ dịch sang, nhìn cô thật sâu.
"Liễu Ký Minh, ngươi và Ma tộc cấu kết với nhau đã lâu, còn để cho Ma tộc tàn sát cả tộc giao nhân, khiến tộc giao nhân chẳng còn ai sống sót, nhân chứng vật chứng rành rành ra đó, ngươi còn gì để chối cãi hả?" Một tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh Hạ Lăng nổi giận đùng đùng, lên giọng chất vất.
Hắn nói rất hùng hồn dõng dạc, lời ngay ý thẳng, nhưng nội tâm lại kém xa cái vẻ quang minh lỗi lạc bề ngoài đó.
Với tư cách là một kiếm tu, với tư cách là một kiếm tu được xem là có tư chất thông minh từ nhỏ, trưởng thành trong sự tán tụng và quan tâm của sư môn, hắn đã bị tên "Đệ nhất kiếm tu tu tiên giới" Liễu Ký Minh này đè đầu cưỡi cổ lâu lắm rồi. Bất kể hắn có ưu tú cỡ nào, nỗ lực cỡ nào, thì trong mắt người khác cũng chỉ nhận được tiếng thở dài hời hợt, mãi mãi không bằng Liễu Ký Minh.
Ngọn núi đồ sộ này cứ đứng vững chãi ở đó, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, thậm chí mãi mãi, mãi mãi không thể vượt qua.
Song hiện tại, hắn rốt cuộc đã có cơ hội đánh bại ngọn núi lớn này, ngay bây giờ.
Liễu Ký Minh liếc nhìn hắn, ánh mắt đó hệt như thanh kiếm bén lạnh lẽo, chỉ thoáng liếc qua đã như xuyên thủng tất cả, khiến bóng tối hắc ám trong lòng tên tu sĩ trẻ tuổi kia không còn chỗ lẩn trốn. Liễu Ký Minh tu kiếm, là chính đạo thiên địa, là diệt trừ tất cả tà ma yêu ma, mọi tâm ma khi đặt dưới kiếm của hắn đều không thể nào che giấu.
"Ngươi là ai?"
Tu sĩ trẻ tuổi đỏ mặt, khẽ cắn môi lớn tiếng nói: "Ta là đại đệ tử của Bạch Du tông, Từ Nhất Lam."
"Bạch Du Tông?" Liễu Ký Minh hừ lạnh: "Chưa từng nghe."
"Ngươi!" Từ Nhất Lam thẹn quá hóa giận nhìn Liễu Ký Minh chằm chằm, không nói được một câu. Quả thật, đem so với tông môn lớn như Thương Vũ môn thì Bạch Du tông chỉ như châu chấu đá xe.
Hắn cắn răng thầm nghĩ, Liễu Ký Minh, để ta xem ngươi còn ngông cuồng đến khi nào!
"Liễu sư đệ." Hạ Lăng lồng tay vào ống tay áo im lặng xem màn hài kịch, bấy giờ mới lên tiếng: "Ta nhớ, đệ không phải là người làm mà không nhận kia mà?"
Liễu Ký Minh nhìn thẳng vào y, nhấn mạnh từng chữ: "Đệ chưa bao giờ làm."
"Thế thì đệ nói sao về chuyện này?" Khóe mắt Hạ Lăng nhướng lên, nghiêng người qua.
Tu sĩ đằng sau thấy hành động này của y bèn tự động nghiêng người nhường ra một lối nhỏ, sau đó hai đệ tử Thương Vũ môn khiêng một thứ rảo bước chậm rãi qua lối nhỏ này, đến gần rồi Tạ Cẩn Du mới nhận ra đó là một thi thể, mình người đuôi cá, máu me đầm đìa.
"Đây là..." Tạ Cẩn Du bật ra một tiếng, liếc nhìn Liễu Ký Minh, tới đây cả hai đều hiểu hôm nay họ khó lòng toàn mạng trở ra.
Đây chính là tiểu giao nhân mà Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du triệu hồi trên biển!
Lúc tiểu giao nhân này nhìn thấy họ đã kinh hoàng ra mặt, hớt hải chạy trốn, sau đó thì mất dạng.
"Thứ này, đệ đã từng gặp chưa?" Hạ Lăng hỏi chậm rãi.
Mắt Liễu Ký Minh lướt qua tia sáng, gật đầu nói: "Đệ quả thật đã từng gặp, thế nhưng khi đệ gặp thì y vẫn còn sống, nhưng chẳng hiểu sao khi y vừa nhìn thấy đệ thì lại muốn chạy trốn."
"Y chạy trốn là lẽ dĩ nhiên." Hạ Lăng cười khẽ: "Gặp phải kẻ thù diệt tộc của mình, thực lực hùng mạnh, không chạy lẽ nào lại xông lên chịu chết ư?"
Đoạn y quay ngoắt thái độ, giọng nghiêm nghị hẳn lên: "Chẳng qua, dù cố thế nào y cũng không thể trốn khỏi sự truy sát của một kiếm tu Hóa Thần, cuối cùng vẫn phải chết thảm dưới kiếm của kẻ đó, đệ nói có phải không, Liễu sư đệ?"
Tạ Cẩn Du hết nhịn nổi bèn cất giọng chen ngang: "Hạ Lăng! Ngươi có ý gì? Trước đó sư thúc ta luôn ở trong Thương Vũ môn, chưa bao giờ rời khỏi, làm sao có thể diệt tộc giao nhân? Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Ánh mắt Hạ Lăng hơi đứng lại tích tắc, sau đó y nheo mắt lại, cười nói: "Nhìn thử xem, ta phát hiện ra ai đây?"
Thân thể Tạ Cẩn Du cứng lại.
Đúng lúc này, Thu Mi bỗng lảo đảo bước ra từ sau lưng Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh. Cô ta xách kiếm, thân thể nhuốm máu, dáng dấp thảm hại chật vật hơn trước đó rất nhiều, khi đi ngang qua hai người, ánh mắt cô ta vẫn nhìn thẳng phía trước không chớp mắt.
"Sư tôn."
Hạ Lăng cười nhẹ: "Mi nhi."
"Tộc giao nhân không còn một ai sống sót, toàn bộ đều bị diệt cả rồi." Nói đến đây thì "Phịch" một tiếng, Thu Mi quỳ sụp xuống đất: "Đệ tử vô năng, tới chậm một bước, không thể ngăn hai người họ làm điều xằng bậy."
"Thu Mi, cô nói bậy bạ gì thế hả? Rõ ràng cô tới đây trước bọn ta, thậm chí còn cầm Châu Ký Ức của ta trong tay! Gì mà cô tới chậm một bước, không thể ngăn cản bọn ta chứ?" Tạ Cẩn Du cười khẩy: "Cô bịa chuyện thì cũng nên có mức độ thôi!"
Thu Mi ngẩng đầu nhìn Tạ Cẩn Du, ánh mắt tràn đầy căm hận: "Đúng, nếu không vì Châu Ký Ức thì tại sao các người phải tàn sát toàn bộ tộc giao nhân? Ta chưa bao giờ nghĩ Tạ sư tỷ của ta lại là người độc ác nhường này! Đem Châu Ký Ức giấu trong cơ thể của giao nhân, còn dẫn Liễu sư thúc tới đây tàn sát hết tộc giao nhân để diệt khẩu, khi ta tới nơi thì chỉ còn lại thi thể la liệt đầy đất, và hạt Châu Ký Ức bị bỏ quên..."
Ánh mắt Hạ Lăng ôn hòa: "Mi nhi không nên tự trách, con đã làm rất tốt rồi, lại đây với ta."
Trên mặt Thu Mi còn nhòe vết lệ, lúc đứng dậy thì như liễu đón gió, rảo từng bước chậm rãi tới bên cạnh Hạ Lăng.
"Thu cô nương một mình dấn thân vào nguy hiểm thật là can đảm, chúng ta đều rất bội phục, xin cô nương đừng thương tâm nữa, hai tên ác đồ này và những chuyện còn lại cứ giao cho bọn ta xử lý." Từ Nhất Lam nheo mắt, nét thù hắn sáng quắc trong đáy mắt.
"Ta không biết tại sao giao nhân lại gặp phải kiếp nạn này." Liễu Ký Minh hừ lạnh: "Lòng ta cũng mang theo nghi hoặc như chư vị, để tìm ra chân tướng, ta cũng sẵn lòng truy xét đến cùng, nhưng chuyện đổ vấy tội này... Liễu mỗ không thể chấp nhận."
"Đổ vấy tội?" Từ Nhất Lam thấy thật nực cười: "Đây rõ ràng là bằng chứng như núi."
"Hiện tại chưa tới lượt ngươi chen lời." Thiên Thu của Liễu Ký Minh đã ra khỏi vỏ hơn phân nửa, để lộ hàn quang sắc bén.
Từ Nhất Lam cứng người, cuối cùng vẫn kiêng dè kiếm ý của hắn, rụt người lại.
"Ta đây có tư cách chứ?" Hạ Lăng nghiêng đầu, một lọn tóc đen trượt xuống vai: "Đệ còn nhớ chức chưởng môn này đệ có được thế nào không?"
Liễu Ký Minh ngẩn ra.
Tạ Cẩn Du ngẩng đầu nhìn hắn, thật ra đây cũng là điều mà cô băn khoăn. Trong nguyên tác, Liễu Ký Minh chưa từng làm chưởng môn của Thương Vũ môn, sau khi Hạ Lăng chết, người nhậm chức chưởng môn rõ ràng là Phi Trần. Trong khi hiện tại Phi Trần bặt vô âm tích, còn chưởng môn lại đổi thành Liễu Ký Minh.
"Liễu chưởng môn, chỉ cần đệ muốn thì chỉ cần mở lời với ta là được, tất cả đều là của đệ kia mà. Đệ cần gì phải hại ta suýt chết trong trận ác chiến tiên ma chỉ vì cái chức chưởng môn tầm thường này chứ." Giọng của Hạ Lăng rất nhẹ, dường như đang nhớ tới tình cảnh khi đó: "Quả thật đệ đã làm cho sư huynh đau thấu tâm can, lẽ nào tình nghĩa bao năm của chúng ta không sánh bằng ngôi vị chưởng môn ư?"
"Ồ... hóa ra là vậy!"
"Là thế sao!"
"Đây mới là bộ mặt thật của Liễu chưởng môn à...!"
Hạ Lăng vừa dứt lời đám đông đã rộ lên nháo nhác, ai nấy đều khiếp sợ ra mặt. Từ lúc Hạ Lăng triệu tập mọi người tới đây, có rất nhiều người chỉ ôm tâm thế đi xem trò hay, nào ngờ lại nghe được một chuyện bất ngờ thế này.
Liễu Ký Minh ơi Liễu Ký Minh, hắn che giấu đúng là quá sâu!
"Hạ Lăng!" Đôi mày kiếm của Liễu Ký Minh gần như dựng thẳng, lớn giọng quát.
Liễu Ký Minh hoàn toàn không dám tin người này là Hạ Lăng sư huynh, trừ hình dạng ra, thì lời y nói, chuyện y làm, tất cả đều khiến cho Liễu Ký Minh nghĩ đây chỉ là một kẻ bỉ ổi đội lốt Hạ Lăng.
Tạ Cẩn Du hít ngược vào một hơi, chuyện này nổ ra quá bất ngờ, hơn nữa còn khiến cô trở tay không kịp, nhưng mà ngẫm lại, từng sự kiện được gắn vào nhau rất khớp. Từ chuyện Hạ Lăng bỏ mình, đến Liễu Ký Minh kế thừa chức chưởng môn, rồi tàn sát tộc giao nhân, tất cả những thứ này chính xác là một âm mưu được vạch sẵn từ đầu!
Người bày ra âm mưu này là ai? Đến cùng thì mục đích của hắn là gì?
Tạ Cẩn Du dời ánh mắt khó tin về phía Hạ Lăng, bỗng nhiên cảm thấy người này không còn là Hạ chưởng môn trong ký ức nữa, cũng không phải con người trong cốt truyện ban đầu.
Thế thì hắn là ai?
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, cuối cùng tầm mắt của Hạ Lăng cũng dời qua cô, nét mặt cười mà chẳng phải cười: "Về phần cấu kết với Ma giáo, Liễu sư đệ, kẻ đứng bên cạnh đệ kia, không phải là Quỷ y Ma tộc "Lưu Chiếu quân" hay sao?"
~ Hết chương 30 ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook