ngôn Tình Chiếm Hữu
-
C3: Chương 3
11.
Lời này vừa dứt, toàn trường lập tức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Lão cha hời kinh ngạc nghiêng đầu nhìn ta, nhóm người hoàng đế cũng ngạc nhiên như nhìn thấy quỷ.
Vừa uống rượu vừa lắc xí ngầu!
Mộ tiểu thư này do ai giả mạo đúng không, sao lại có thể ngu đến vậy được.
Đặc biệt là Từ Trạch, sự chán ghét trong mắt gã gần như sắp tràn cả ra ngoài.
Duy chỉ có Triệu Mộc Thần, trong tròng mắt đen rạng rỡ của hắn mang đầy vẻ tán thưởng, thật giống như việc ta vừa uống rượu vừa lắc xí ngầu là rất lợi hại vậy.
Ta cũng cảm thấy rất lợi hại, thì ra trên thế gian này còn có Triệu Mộc Thần hiểu ta.
Sau một hồi lặng ngắt như tờ, hoàng đế chợt bật cười sảng khoái.
“Trẫm thật ngưỡng mộ nàng... À, ngưỡng mộ nữ nhi của Mộ ái khanh, quả thật không giống những người khác. Còn tuyệt kỹ vừa uống rượu vừa lắc xí ngầu thì để sau này biểu diễn cho trẫm xem là được! Thái hậu lớn tuổi rồi, không hiểu được loại tài nghệ đặc biệt này.”
Nhận thấy kết quả đã nằm trong dự đoán, ta bèn khéo léo trả lời.
“Vậy sau này thần nữ sẽ biểu diễn sau.”
Ta vui vẻ ngồi xuống, nhưng vẻ mặt lão cha hời vẫn nhăn nhó, âm trầm như thể có ai đó thiếu nợ ông trăm lượng vậy.
“Cha, sao cha không vui vậy?”
Lão cha hời liếc ta.
“Con giỏi đến mức vừa uống rượu vừa lắc xí ngầu à?”
Ta sờ sờ lỗ mũi, quay mặt về phía sân khấu, phớt lờ câu hỏi này của ông.
Những tiểu thư thế gia khác rất đa tài đa nghệ, có người thì khiêu vũ, có người thì gảy đàn, có người thì vẽ tranh, lại cũng có người ngâm thơ…
Tóm lại, nếu tùy tiện chọn ra một người trong số bọn họ thì đều sẽ tốt hơn, nổi tiếng hơn ta gấp trăm lần.
Thọ yến bước vào giai đoạn kết thúc, Thái hậu lớn tuổi, thân thể gầy yếu, sau khi xem xong các màn biểu diễn tài nghệ, bà được Hoàng hậu đỡ rời đi.
Bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn, văn võ bá quan cẩn trọng đến mấy cũng đã thỏa thích ăn uống trò chuyện với nhau.
Theo lẽ thường thì lão cha hời của ta nên đi uống rượu với những người khác mới phải, nhưng ông lại cứ bất động ngồi tại chỗ, chen vào giữa ta và Triệu Mộc Thần.
“Mộ Thái phó…”
Ta đang dùng ánh mắt ép lão cha hời nhường chỗ thì trên đỉnh đầu bỗng bị che phủ, một giọng nói yểu điệu nhu hòa vang lên, ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trưởng công chúa, theo sau là An Dương quận chúa.
Hiện tại, trưởng công chúa là góa phụ, phò mã đã mất trong một vụ tai nạn hơn mười năm trước.
Ta vốn định thi lễ rồi mở miệng lên tiếng chào hỏi, nhưng An Dương quận chúa lại giống như muỗi nhìn thấy máu, nhìn chằm chằm Triệu Mộc Thần, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Ta rất bực bội, ta tuyệt đối không cho phép người khác trắng trợn nhìn Tiểu Thần Thần của ta như vậy.
Nhưng cũng không thể bộc lộ sự tức giận ra được, vì vậy ta bèn đi vòng qua bàn, đứng chắn trước mặt Triệu Mộc Thần, ngay cả đầu cũng không lộ ra.
12.
“Mộ tỷ, hắn là ai? Sao anh tuấn thế?”
An Dương quận chúa tỏ vẻ thùy mị, yểu điệu nhìn Triệu Mộc Thần, hỏi ta.
Ha ha…
Diễn xuất của tiểu nha đầu này khá quá nhỉ?
Người người trong kinh thành đều biết, danh tiếng của nữ phụ độc ác chỉ kém hơn nàng ta một chút xíu thôi, nàng ta rất bá đạo ngang ngược, bụng dạ nham hiểm.
Theo ta biết, có ba cô nương đã bị nàng ta hủy dung, hai cô nương khác thì bị bán vào thanh lâu, chịu bao nhiêu lời nhục mạ đánh đập.
“Mộ tỷ, bổn quận chúa đang hỏi ngươi đấy!”
Có vẻ tiểu nha đầu không muốn diễn nữa rồi.
“Chàng ấy là A Thần của ta!”
Ta nhấn mạnh hai chữ “của ta”, hy vọng tiểu nha đầu này tự nhận thức được, đừng sinh ra tâm tư không nên có.
“A Thần? Tên thật dễ nghe.”
Không ngờ nàng ta chỉ nghe lọt tai hai chữ cuối.
Quá đáng hơn nữa là, nàng ta đi vòng qua ta, nằm bò xuống trước bàn, hai mắt lấp lánh nhìn Triệu Mộc Thần, ngọt ngào nói.
“Thần ca, ta là An Dương quận chúa, ngươi có thể gọi ta là An Dương.”
“Mộ Thái phó, mấy ngày trước bổn cung có thêu một cái hà bao, màu sắc rất hợp với y phục của ngài, nếu ngài không chê thì ta sẽ sai người mang nó đến.”
Trưởng công chúa ngượng ngùng lên tiếng.
Ta đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn hai mẹ con bọn họ, nhân tiện cũng xem thử phản ứng của hai nam tử nhà ta.
“Thật xin lỗi An Dương quận chúa, thảo dân không thích.”
“Thật xin lỗi trưởng công chúa, bổn quan không thích.”
13.
Một già một trẻ đồng thanh lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng hời hợt, còn mang theo chút nhẫn nhịn.
Chà... Biểu hiện này rất khiến ta hài lòng nha.
Tiếp theo phải để ta ra tay rồi.
“Cha, hình như ở bên kia có vị quan nào đó đang gọi cha! Tiểu Thần Thần, chàng đi dạo với ta nhé…”
Trong nháy mắt chỉ còn hai mẹ con các nàng, cả hai đều nhìn ta bằng ánh mắt ác độc, như muốn xé xác ta ra.
Ta thẳng lưng, quay đầu khinh miệt cười với bọn họ.
Thái hậu đã bảy mươi tuổi, chưa tới nửa năm sẽ qua đời, khi đó, hai mẹ con trưởng công chúa sẽ gặp rắc rối, cuối cùng bị giáng xuống làm dân nghèo.
“Nghe nói ngự hoa viên có một vườn mẫu đơn, chúng ta đi xem nhé!”
“Được.”
Khi bọn ta đến vườn mẫu đơn, bèn nhìn thấy Lục hoàng tử, nữ chính và Từ Trạch đang ở đó.
Ta vừa xuất hiện, Từ Trạch đã lập tức nhíu mày.
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Sao nào? Chẳng lẽ đây là địa bàn của Từ công tử à?”
Ta lạnh lùng liếc gã, nghe ta nói ra lời này, gã lập tức tái mặt.
“Ngươi nói bậy bạ gì thế hả?”
“Ồ, thì ra đây không phải địa bàn của Từ công tử! Vậy thì ta làm gì đi đâu liên quan cái rắm gì đến ngươi.”
“Ngươi... Ngươi thật thô tục!”
Quân tử nho nhã mặt đỏ tía tai bởi vì câu nói “liên quan cái rắm gì đến ngươi.”
“Thôi được rồi, hai vị đừng tranh cãi nữa. Đến vườn mẫu đơn thưởng thức hoa thì nên ung dung hòa nhã, cần gì phải tranh cãi vài ba câu làm ảnh hưởng tâm trạng?”
Lục hoàng tử lên tiếng chủ trì, nữ chính rụt người trốn sau lưng y, nhìn ta chằm chằm, ta cũng giả vờ như không thấy nàng ta.
“Lục hoàng tử nói đúng lắm, thần nữ sẽ không tranh luận với tên nào đó nữa.”
Tuy y là hoàng tử được sủng ái, nhưng nương của y lại là nô tỳ có xuất thân hèn mọn. Y rất có tâm cơ, có khả năng sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, vì vậy hiện tại cứ cho y chút thể diện trước.
Nghe thấy ba chữ “tên nào đó”, sắc mặt Từ Trạch trở nên lạnh lùng, nhưng cũng bởi vì có Lục hoàng tử ở đây nên đành nhẫn nhịn.
“Ha ha, được rồi, chúng ta cùng đi qua xem mẫu đơn nở rộ thôi…”
Lục hoàng tử đi phía trước, Từ Trạch lại chợt “Á” lên một tiếng, chỉ thấy cả người gã ngã vào trong vườn mẫu đơn.
Bởi vì trong vườn vừa tưới thêm nước, nên công tử mặc bạch y tựa trích tiên lập tức ướt như chuột lột.
Ta liếc nhìn người đang bất động thanh sắc đi bên cạnh mình, hơi hơi cong môi mỉm cười.
13.
Sau khi từ trong cung trở về phủ, ta nhận ra được quan văn rất có quyền thế, còn quan võ thì lại bị coi thường.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ta quyết định bỏ ra một số tiền lớn mời vài vị cao thủ võ lâm đến làm sư phó cho Triệu Mộc Thần.
Dạy hắn các chiêu thức nội lực, các ám khí bí truyền, các kỹ năng chế độc hại người…
Ngươi hỏi ta làm thế thì có lợi gì với bản thân hả? Chà… Vậy thì hãy coi như ta đang chờ đợi một người có thân phận cao quý, tướng mạo anh tuấn đến gây đau khổ cho ta đi.
Ha ha... Thật ra thì do ta lười, không muốn chịu khổ mà thôi.
Triệu Mộc Thần rất chăm chỉ, rất khắc khổ, có lẽ trong vòng hơn nửa năm nữa, hắn có thể sẽ vượt qua những sư phó này.
Nửa năm sau, dựa theo tình tiết trong truyện, Thái hậu sẽ từ trần.
Quả nhiên, không lâu sau thì trong cung truyền ra tin buồn.
Người dân ở Thiên Khải bình thường đã rất hiếu thuận, người ở ngôi cửu ngũ chí tôn kia càng hiếu thuận hơn.
Giờ đây, Thái hậu từ trần, ông ta vô cùng đau buồn, không lên triều bảy ngày. Cả kinh thành cũng treo đầy cờ trắng, dân chúng đều mặc đồ tang, đóng cửa không ra ngoài để bày tỏ sự thương tiếc.
Mặc dù ta cảm thấy có hơi khoa trương, nhưng vì mình đang ở địa bàn của người ta nên đành phải tuân theo quy củ của người ta. Ta bèn thật thà mặc đồ tang.
Nhìn cũng được đấy.
Triệu Mộc Thần vốn quen mặc y phục tối màu giờ cũng mặc bạch y, càng thêm anh tuấn, ánh mắt hắn thâm thúy, khiến người nhìn vào cảm thấy ngứa ngáy.
“Qua đây.”
Ta ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn.
Ánh mắt hắn khẽ động, hắn đi vòng qua quỳ một chân trên đất, ngồi xổm xuống bên cạnh ta, nhìn chằm chằm ta.
“A Thần, chàng nói xem sao chàng lại anh tuấn như vậy, anh tuấn đến mức khiến ta si mê thì cũng thôi đi, đành này còn khiến ta muốn nhốt chàng lại, ngắm nhìn mỗi ngày nữa chứ…”
Tuy Triệu Mộc Thần nhỏ tuổi hơn ta nhưng đã phải khổ luyện trong thời gian dài, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn càng ngày càng lạnh lùng nghiêm nghị, thân hình cũng cường tráng hơn, cơ bắp đã không thể che giấu dưới lớp vải mỏng, thật khiến người ta xấu hổ đỏ mặt.
Sau khi sờ sờ người hắn, ta mới phát hiện, bởi vì vóc người hắn rất thon dài, thuộc về kiểu mặc y phục vào thì có vẻ gầy, nhưng khi cởi y phục ra lại có thịt.
Ngón tay ta lướt từ lông mày rồi xuống mắt, môi hắn... Sau đó đi thẳng một đường xuống, dừng ở cơ bụng sáu múi của hắn, ta còn tiện tay bóp bóp vài cái.
Đột nhiên, ta thấy mắt hắn tối sầm lại, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Kha nhi…”
Giọng hắn khàn khàn, hơi thở hỗn loạn.
Ta cong môi, nở nụ cười yếu ớt, rồi nghiêng người về phía trước, mặt đối mặt với hắn, hô hấp quấn quýt lẫn nhau.
Ta duỗi ngón tay ra, chạm vào giữa môi.
“A Thần, chàng là của ta.”
“Ta là của Kha nhi…”
Mặc dù đã rất bức thiết, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế, đôi mắt đen đặc như mực, giọng nói dường như nóng lên.
“Thật ngoan…”
Sau khi ta rút tay về, hắn lập tức hôn lên môi ta đầy mãnh liệt.
Tuy rất mãnh liệt nhưng cũng đầy cẩn thận, như thể đang đối xử với ta như một vị thần.
“Ôi chao!”
Thu Nguyệt chạy đến sân sau, vừa khéo nhìn thấy cảnh này, nàng ta sợ hãi kêu lên một tiếng, vội che mặt quay đi.
Ta nhẹ nhàng đẩy đẩy, Triệu Mộc Thần buông ta ra, trên mặt hắn vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt si mê không nỡ rời khỏi môi ta.
“Có chuyện gì?”
Ta nhấp nhấp miệng, áp chế sự sợ hãi trong lòng xuống.
Triệu Mộc Thần vươn tay ra lau đi vết nước trên khóe miệng ta, trong ánh mắt hắn chỉ có hình bóng của ta.
Tên khốn này, nếu chàng còn quyến rũ ta, bể máu của ta sẽ cạn sạch đấy.
Sau khi chắc chắn sau lưng không còn động tĩnh nào khác thường, Thu Nguyệt mới quay người lại, giao cho ta một phong thư.
“Đây là do An Dương quận chúa sai người mang đến, mời tiểu thư đến phủ trưởng công chúa.”
14.
Tiểu nha đầu kia muốn làm gì?
Ta cau mày mở thư ra, trên đó chỉ viết hai câu đơn giản.
“Ngươi có muốn biết tại sao nương của ngươi lại chết không? Đến phủ trưởng công chúa, bổn quận chúa sẽ nói cho ngươi biết.”
Ha…
Ta ném phong thư qua bên cạnh.
Nương của nữ phụ độc ác vì sao mà chết thì liên quan gì đến ta?
“Ngươi đi nói lại với An Dương quận chúa, bổn tiểu thư không rảnh, không đến được.”
“Vâng.”
Thu Nguyệt xoay người rời đi.
Nếu bản thân ta cứng rắn từ chối, e rằng tiểu nha đầu kia sẽ như con thiêu thân làm ra chuyện gì đó. Chỉ là không ngờ, ngày hôm sau nàng ta lại đến phủ của ta.
“Quận chúa, trong triều đang có tang, tổ mẫu của quận chúa vừa mới từ trần. Quận chúa phải ở bên trông nom túc trực không ra ngoài mới phải. Đến thăm phủ của ta như này thật không thích hợp chút nào!”
Ta lạnh lùng nhìn An Dương quận chúa trước mặt.
Tuy nàng ta không mặc đồ tang, nhưng ta vẫn nói thầm trong lòng, thật xui xẻo, thật không có gia giáo, cũng không biết trưởng công chúa dạy dỗ nàng ta như thế nào.
“Mộ tỷ không rảnh đến phủ trưởng công chúa, vậy thì bổn quận chúa đành phải đích thân đến đây thôi.”
Đừng thấy tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi mà khinh thường, khí thế của nàng ta rất dọa người, nhất là dáng vẻ kiêu ngạo kia.
“Quận chúa bao nhiêu tuổi rồi?”
Ta liếc nhìn nàng ta, thuận miệng hỏi.
“Bổn quận chúa đã mười ba rồi.”
Ha!
So với trong tưởng tượng của ta thì lớn hơn chút.
“Mộ tỷ, ngươi thật sự không muốn biết tại sao nương của ngươi lại chết à? Không muốn biết ai đã hại chết bà ấy hả?”
Tiểu nha đầu cười như không cười nhìn ta, ánh mắt hơi sắc bén.
Ta vẫn thờ ơ không quan tâm, chắc hẳn nàng ta cũng chẳng có ý tốt gì đâu.
“Ta thật sự không muốn biết, làm phiền quận chúa tới đây một chuyến rồi.”
“Ngươi thật vô tâm, nhưng bổn quận chúa lại thích sự vô tâm này của ngươi.”
Ta đã muốn đánh bay tiểu nha đầu cao ngạo này từ lâu rồi, lúc này nàng ta lại đột nhiên dùng giọng điệu uy hiếp nói chuyện với ta, ta cảm thấy mình đã kiềm chế hết nổi rồi.
Thôi vậy, phải nhịn, dù gì người ta cũng là quận chúa, nếu đánh thật thì sẽ rất phiền phức.
“Quận chúa, chúng ta cứ nói thẳng với nhau luôn đi! Ngươi phí tâm phí sức như vậy, là vì muốn có thứ gì từ ta?”
“Nếu Mộ tỷ đã thẳng thắn, bổn quận chúa cũng không giấu giếm nữa, ta muốn ở bên hắn!”
Tiểu nha đầu chỉ vào Triệu Mộc Thần đang đứng sau lưng ta, ánh mắt sáng quắc.
Quả nhiên.
“Không được! Hắn, là của ta!”
Ta nheo mắt lại, hơi thở nguy hiểm lập tức tản ra.
“Bổn quận chúa biết Mộ tỷ sẽ không dễ dàng nhường Thần ca cho ta, vậy thì cứ để Thần ca lựa chọn đi.”
Tiểu nha đầu phớt lờ ánh mắt lạnh thấu xương của ta, bước tới trước mặt Triệu Mộc Thần.
“Thần ca, ngươi chọn bổn quận chúa hay Mộ tỷ?”
Ha…
Còn cần phải hỏi hả?
Triệu Mộc Thần không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, đi thẳng đến bên cạnh ta, thanh âm trầm thấp nhưng vô cùng kiên định.
“Từ giờ trở đi, ta chỉ đi theo Kha nhi.”
“Quận chúa, ngươi nghe thấy chưa?”
Ta giễu cợt nhìn tiểu nha đầu.
Không ngờ da mặt của nàng ta lại quá dày, bị từ chối như vậy mà cũng không thấy xấu hổ.
“Đều nằm trong dự đoán của bổn quận chúa rồi, chuyện này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Quận chúa đi thong thả, không tiễn.”
Ta không muốn dây dưa thêm với hùng hài tử* này nữa, bèn thô lỗ ra lệnh đuổi khách.
(*Hùng hài tử: Những đứa con một làm người lớn phát điên)
Tiểu nha đầu cũng rất thức thời rời đi, chỉ là trước khi rời đi, nàng ta lại nói.
“Cho dù Mộ tỷ có nguyện ý nhường Thần ca cho ta, nhưng vì ta khá yêu quý Mộ tỷ, cho nên ta sẽ nói với ngươi một chuyện…”
Trong nháy mắt, vẻ mặt tiểu nha đầu bắt đầu trở nên kỳ lạ, trong lòng ta mơ hồ bất an.
“Nương của ngươi bị Mộ Thái phó hại chết, đương nhiên cha nương của Thần ca cũng vậy.”
14.
Ban đêm, ta trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng không ngủ được, bên tai luôn vang vọng lời nói của An Dương quận chúa.
“Nương của ngươi bị Mộ Học Lai hại chết, đương nhiên cha nương của Thần ca cũng vậy.”
Sao có thể chứ?
Lão cha hời rất si tình với nương của nữ phụ độc ác, ông còn nạp nhiều thê thiếp giống bà như thế, hơn nữa đến nay ông cũng chưa từng cưới chính thất nào khác.
Nhưng An Dương quận chúa sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy!
Vả lại, ngoài kinh thành có rất nhiều tên ăn mày, tại sao lão cha hời lại cứ muốn nhận nuôi Triệu Mộc Thần?
Ta càng suy nghĩ thì càng nghi hoặc, càng phiền não, càng không ngủ được, bèn dứt khoát ngồi dậy.
Ta tùy tiện khoác y bào đi ra khỏi phòng, vầng trăng bạc treo trên trời cao, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống.
Ta nhìn cửa phòng cách vách, không biết Triệu Mộc Thần có đang trằn trọc không ngủ được giống ta hay không?
Hay là cứ đi vào trò chuyện với hắn nhỉ?
Ta gõ gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng đáp lại, ta lại thử đẩy một cái thì cửa mở ra.
Ngủ mà không khóa cửa hả?
Ta cau mày bước vào, trong phòng yên lặng, trên giường chăn được gấp gọn gàng, Triệu Mộc Thần không có ở đây.
Ta nhíu chặt mày hơn, trong lòng vô cùng khó chịu.
Ta ngồi trên giường, vươn tay ra sờ sờ, mặt giường lạnh băng, chắc là hắn đã ra ngoài lâu rồi.
Haiz!
Ta vốn tưởng hắn thần phục ta, chịu để ta kiểm soát hắn, không ngờ đó chỉ là giả vờ, thực tế thì vẫn lén chạy trốn khỏi ta.
Loại cảm giác này… thật khó chịu!!!
Ta cứ ngồi như thế, ngồi mãi, ngồi mãi…
Khi phía chân trời xuất hiện chút màu trắng bạc, cửa phòng mới bị đẩy ra từ bên ngoài, Triệu Mộc Thần mặc hắc y đi vào.
Hắn có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt lạnh lùng hơn so với sáng nay.
“Đi đâu vậy?”
Ba chữ này tựa như sấm nổ vang bên tai hắn, khiến hắn cứng đờ tại chỗ. Khi thấy ta đang ngồi trên giường, ánh mắt hắn nhanh chóng lóe lên chút hốt hoảng.
“Ta…”
“Quỳ xuống!”
Hiện tại, ta không muốn nghe hắn giải thích.
Triệu Mộc Thần mím môi, đi tới trước mặt ta, “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Cởi y phục ra.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn không hề do dự làm theo, cởi y phục để lộ nửa người trên, rồi quay lưng lại với ta.
Ta cầm cây roi đã chuẩn bị trước lên, quất lên lưng hắn, tuy ta không dùng toàn lực nhưng vẫn để lại vài vết đỏ trên da thịt hắn, đủ để khiến hắn thấy đau.
Triệu Mộc Thần không kêu rên, không cầu xin tha thứ, hắn cứ bình tĩnh như vậy, cúi thấp đầu, che đi lông mày. Ta nhìn không ra vẻ mặt lúc này của hắn, chỉ thấy được mồ hôi chảy dọc xuống cằm hắn.
Ta đánh đến mệt, bèn vứt cây roi sang một bên, ngồi trên giường thở hổn hển.
“Quay người lại, nhìn ta.”
Triệu Mộc Thần làm theo.
Nhìn thấy trên mặt hắn đổ đầy mồ hôi, cơn giận của ta lập tức nguôi ngoai, chỉ còn cảm thấy đau lòng.
Ta quỳ xuống trước mặt hắn, dùng ống tay áo lau đi từng giọt mồ hôi cho hắn, hai mắt đỏ hoe, giọng nói cũng run rẩy.
“Đau lắm, phải không?”
“Nàng đừng khóc, ta không đau.”
Triệu Mộc Thần cầm tay ta áp sát vào mặt hắn.
“Nhưng ta đau, mỗi lần đánh chàng đều giống như đang đâm vào tim ta vậy, chàng đau về thể xác, còn ta thì đau về linh hồn.”
Nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống.
Triệu Mộc Thần chấn động, chậm rãi tiến đến gần, ôn nhu hôn lên khóe mắt ta.
15.
“Chàng đi tìm An Dương quận chúa à?”
Ta bình tĩnh lại, hỏi hắn.
Triệu Mộc Thần không hề có ý định giấu diếm, cũng không hề do dự, đôi mắt đen nhánh nhìn ta, gật đầu.
“Ừ.”
Trong lòng ta hơi trầm xuống, ta nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt lạnh lùng giận dữ.
“Chàng tin lời nàng ta nói, nên đi tìm nàng ta hỏi rõ chân tướng hả?”
Trên đời này không có gì miễn phí cả, nếu hắn muốn biết gì đó, chắc chắn hắn phải trả giá bằng một thứ khác, mà An Dương quận chúa lại đang có ý nghĩ xấu xa với hắn…
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng ta lập tức trào dâng, ta nắm chặt cây roi.
Nhưng Triệu Mộc Thần lại lắc lắc đầu, đôi mắt hắn dường như sáng lên.
“Chân tướng ta sẽ tự điều tra, không cần hỏi nàng ta.”
Hả?
“Vậy tại sao nửa đêm canh ba chàng lại đi tìm nàng ta?”
Ta khó hiểu hỏi.
Sẽ không phải là vì cảm thấy An Dương quận chúa có thân phận cao quý, nên sinh ra tâm tư gì đó chứ?
Nếu vậy thật, ta sẽ lập tức phế hắn.
Triệu Mộc Thần tựa hồ không phát hiện ra sự thay đổi của ta, chỉ ôn nhu nhìn ta, nói.
“Ta đi móc mắt nàng ta.”
“Khụ khụ khụ…”
Giọng điệu của hắn bình thản, nhưng lời nói ra lại gây sốc.
Triệu Mộc Thần nheo mắt lại, vốn muốn thẳng người lên, nhưng ta lại vươn tay ra đè hắn xuống.
“Chàng nói nửa đêm chàng không ngủ, chạy đến phủ trưởng công chúa, móc hai mắt của An Dương quận chúa thật hả?”
“Ừ, trước đây nàng đã nói rồi mà, ai dám dòm ngó ta, thì…”
“Được rồi được rồi, chàng đừng nói nữa, ta biết rồi.”
Ta đỡ trán, ngay cả thở dài cũng không được, chậm rì rì hỏi tiếp.
“Vậy không có ai phát hiện chàng đến phủ trưởng công chúa đấy chứ?”
“Không có, khinh công của ta rất lợi hại.”
“Ta gây phiền phức cho nàng hả?”
Thấy sắc mặt ta trở nên nghiêm túc, trong mắt Triệu Mộc Thần bèn lộ ra lo âu, thấp thỏm nhìn ta.
Ta nhìn dáng vẻ này của hắn, nhịn không được mà ôm hắn vào trong lòng trấn an.
“Không phiền phức, ngay cả trời sập cũng không sao cả, huống chi trời còn chưa sập…”
Đâm mù hai mắt quận chúa mà thôi, chuyện nhỏ.
Triệu Mộc Thần tựa đầu vào vai ta, ngoan ngoãn như một chú cún con.
“Chàng là người tốt nhất thế gian.”
“Thật không uổng phí ta thích chàng nhiều như vậy…”
Nghe thấy lời này, Triệu Mộc Thần bèn cong cong môi, trong mắt hắn lóe lên tia sáng đen, đáng tiếc ta lại không nhìn thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook