ngôn Tình Chiếm Hữu
-
C1: Chương 1
01.
Ta chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ xuyên vào một quyển truyện, đã vậy còn là thể loại cuồng chiếm hữu, trở thành nhân vật nữ phụ độc ác.
Nhân vật nam chính là Triệu Mộc Thần, người vừa mới bị phạt quỳ trên băng tuyết kia. Hắn được cha của nguyên chủ nhặt ở bên ngoài về.
Nữ phụ độc ác nghĩ hắn là con riêng của cha mình nên vô cùng chán ghét hắn, luôn tìm mọi cách hạ nhục tra tấn hắn.
Chà, đúng là cách làm của một nữ phụ độc ác tiêu chuẩn.
Ghét thì cứ ghét thôi, nhưng ai có thể ngờ khi Triệu Mộc Thần lớn lên lại là mỹ nam tử tuyệt thế, trở thành thừa tướng của triều đình, nữ phụ độc ác lại yêu hắn, yêu đến chết đi sống lại.
Kết quả cuối cùng rất thảm, rất rất thảm, bị nam chính biến thành tù binh, ngày nào cũng phải nhìn hắn ân ái với nữ chính.
Chậc chậc chậc…
Trước đây khi đọc tiểu thuyết, ta còn cảm thấy nữ phụ độc ác xứng đáng bị trừng phạt, như vậy mới khiến lòng người dễ chịu.
Nhưng số mệnh lại khiến ta trở thành nữ phụ độc ác này, ôi, ta thật run sợ.
“Tiểu thư, cẩu tử kia bị cảm lạnh, đang sốt cao, e rằng sẽ sốt thành kẻ ngốc...”
Khi ta đang nghĩ cách ngăn ngừa kết cục của mình thì nha hoàn Thu Nguyệt hưng phấn chạy vào bẩm báo.
Nha hoàn theo chủ tử, chủ tử ác độc, nha hoàn cũng sẽ không lương thiện.
“Đừng cứ suốt ngày kêu cẩu tử cẩu tử mãi như thế, phải lịch sự nhã nhặn, sau này gọi là công tử.”
Sau khi cha của nữ phụ độc ác nhặt nam chính về đã nhận hắn làm nghĩa tử.
“Tiểu thư, ngài không bị sốt đấy chứ?”
Vẻ mặt Thu Nguyệt mờ mịt, nàng ta vươn tay ra muốn sờ trán ta, hiển nhiên là cảm thấy ta không giống bình thường.
Ha ha…
Nếu ta vẫn như bình thường thì sẽ trở thành tù binh mất, Thu Nguyệt cũng sẽ bị sỉ nhục đến chết.
“Thân thể bổn tiểu thư khỏe mạnh, sao mà sốt được, đi, chúng ta đi xem thử tình trạng của A Thần.”
Ta bắt chước khí thế của nguyên chủ, khoát khoát tay, bước ra ngoài.
“A Thần? A Thần? Chẳng lẽ tiểu thư đang nói cẩu tử kia? Hỏng rồi, tiểu thư bị ma quỷ nhập rồi…”
Thu Nguyệt ở phía sau lẩm bẩm, nhưng ta lười giải thích với nàng ta, chỉ tăng nhanh tốc độ bước đi.
Nam chính sống ở khoảng sân tồi tàn vắng vẻ nhất trong phủ, khi ta đi qua khoảng sân mọc đầy cỏ dại, bước vào phòng ngủ của hắn, vừa khéo thấy một thiếu nữ hiền lành đang đứng bên giường khóc lóc với hắn.
“Sao tỷ ấy lại độc ác như vậy. Hôm trước tuyết rơi, tỷ ấy lại bắt ngươi quỳ trong tuyết, còn cởi sạch quần áo của ngươi, không phải muốn ngươi chết à?”
Thiếu nữ là nữ chính trong truyện, cũng là thứ muội của nữ phụ độc ác, mỗi lần nữ phụ độc ác hành hạ nam chính xong, nàng ta đều sẽ chạy đến quan tâm hỏi han, trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới u ám của nam chính.
Nàng ta đối tốt với nam chính từ đầu đến cuối thì cũng thôi đi, chỉ tiếc nữ chính là bạch liên hoa, à... nói chính xác hơn là nữ hải vương*.
(*Nữ hải vương chỉ những cô gái thích kiểu quan hệ ám muội, có tư tưởng thích thả lưới nhiều chàng trai cùng lúc.)
Ngoài việc ân cần thương xót nam chính, nàng ta còn làm được nhiều hơn thế nữa, chẳng hạn như đối tốt với Lục hoàng tử, theo đuổi cao thủ giang hồ, giúp đỡ thứ tử của phú thương… Tóm lại là rất nhiều.
Thật ra thì việc nam chính trở nên biến thái cuồng chiếm hữu không chỉ bởi vì nữ phụ độc ác mà còn bởi vì nữ chính.
Hắn chỉ muốn nữ chính thuộc về một mình hắn, nhưng nữ chính lại muốn trở thành mặt trời nhỏ, lan tỏa tình yêu rực rỡ của mình đến mọi ngóc ngách trên thế gian.
Ta đứng ở cửa xem nữ chính biểu diễn một lúc, sau đó mới hắng giọng một cái.
“A Thần, ta đến thăm chàng…”
Ta bước vào nhìn lướt qua nữ chính, thấy sắc mặt nàng ta tối sầm.
“A Thần, chàng phải nghe lời, ta nói cho chàng biết, chàng đừng để người khác đến gần mình, nếu không ta sẽ tức giận.”
Ánh mắt ta lạnh lẽo sắc bén nhìn về phía Triệu Mộc Thần.
Ta đã nghĩ ra cách để thoát khỏi kết cục bi thảm của nữ phụ độc ác rồi.
Đó là càng phải cuồng chiếm hữu, càng phải biến thái hơn nam chính.
02.
Sự xuất hiện đột ngột của ta khiến hai người bọn họ rất ngạc nhiên, thậm chí còn hơi hoảng sợ, đặc biệt là nữ chính.
Lúc này, nàng ta chỉ là thứ nữ trong phủ, chưa kết thân với Lục hoàng tử, chưa cứu cao thủ giang hồ, cũng chưa quen biết thứ tử của phú thương.
So với trưởng nữ như ta thì nàng ta lại hèn mọn thấp kém như hạt bụi, chỉ bằng một hai ngón tay là ta đã có thể bóp chết nàng ta.
Nhưng hào quang của nàng ta quá lớn, lớn đến mức lấn át cả nỗi sợ hãi, nàng ta cắn cắn môi, phịch một tiếng quỳ xuống.
“Tỷ tỷ, bây giờ Mộc Thần vẫn còn sốt cao, xin tỷ bỏ qua cho huynh ấy, đừng làm tổn thương huynh ấy nữa. Ta cầu xin tỷ.”
Xem kìa, bản thân quỳ gối cầu xin cho người khác, lương thiện biết bao, xúc động biết bao, đáng tiếc lại không lay động được ta.
Ta bước tới, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, lạnh lùng mỉm cười.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám gọi ta là tỷ tỷ. Sau này, nếu ngươi còn trêu chọc chàng ấy, ta thấy lần nào sẽ đánh lần đó.”
Nói xong, ta đá mạnh vào chân nàng ta, nàng ta lập tức cuộn tròn dưới đất, đau đớn rên rỉ.
Ta dời tầm mắt về phía giường, nhìn Triệu Mộc Thần với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi.
“Đau lòng à?”
Từ đầu đến cuối, trong đôi mắt đen nhánh của Triệu Mộc Thần đều không có bất kỳ gợn sóng nào, giống như vực thẳm tăm tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn tái nhợt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Không.”
Câu trả lời rất ngắn gọn, chỉ một chữ thôi nhưng cũng đủ khiến ta bật cười sung sướng.
“Ngoan, ta luôn muốn tốt cho A Thần.”
Ta cười cười xoa đầu hắn.
Triệu Mộc Thần ngước mắt lên nhìn ta, ngoại trừ bình tĩnh ra thì trong ánh mắt không còn gì khác.
Ta xoa đầu hắn rồi lại bóp bóp mặt hắn, sau đó chuyển hướng sang nữ chính đã ngừng rên rỉ, chắc là nàng ta đã nghe thấy câu trả lời của Triệu Mộc Thần. Ta phớt lờ sắc mặt vừa khiếp sợ vừa đau buồn của nàng ta, uy nghiêm quát.
“Cút, đừng để ta thấy ngươi.”
Tình cảm cha nương của nữ phụ độc ác sâu đậm, đáng tiếc nương không may mắn chết sớm, sau đó cha lại nạp rất nhiều tiểu thiếp trông giống nương tử quá cố của mình, vì vậy mà có một đàn thứ nam thứ nữ. Tuy vậy, trong lòng ông vẫn rất yêu thương nữ phụ độc ác.
“Mộc Thần, ta biết nỗi khổ trong lòng huynh, huynh yên tâm, huynh chắc chắn sẽ thành công.”
Trăm triệu lần ta cũng không ngờ bản thân đã đánh giá thấp nữ chính bạch liên hoa. Sau khi đứng dậy, nàng ta đã nói lời này với Triệu Mộc Thần, rồi mới loạng choạng rời đi.
Lúc này, ta không biết nên dùng biểu cảm gì để bày tỏ lời mắng chửi trong lòng nữa, nữ chính ngu đến thế cơ á?
“Khụ khụ…”
Sau lưng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, ta tỉnh táo lại, xoay người ngồi bên giường, sờ sờ trán hắn, quả thật rất nóng, ta khẽ thở dài.
“Sao chàng lại không biết tự chăm sóc bản thân vậy?”
“...”
Triệu Mộc Thần nhìn ta, trong đôi mắt đen nhánh rốt cuộc cũng có một tia cảm xúc, như muốn hỏi không phải bởi vì ta phạt hắn quỳ trong tuyết nên mới khiến hắn cảm lạnh sốt cao à?
“Chàng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Sau này đừng ở đây nữa, chuyển đến chỗ của ta ở đi.”
Ta hoàn toàn không cho hắn cơ hội từ chối, tất nhiên hắn cũng không dám từ chối, mấy ngày sau thì Triệu Mộc Thần dọn vào trong sân của ta, ngủ sát vách phòng ta.
Căn phòng này không tốt chút nào, mùa hè có mưa thì dột, mùa đông thì lọt gió, hắn chả hề quan tâm mà sống như con búp bê vô tri vậy.
“A Thần…”
Ta bước đến bên cạnh hắn gọi một tiếng, hắn ngẩng đầu lên, ta cúi xuống, dùng sức bóp cằm hắn, nói từng câu từng chữ.
“Nếu có ai muốn đến gần chàng, chàng phải đuổi bọn họ đi. Dù ta có đánh đập chàng mắng chửi chàng như thế nào, chàng cũng không được rời đi. Nghe chưa?”
Ánh mắt Triệu Mộc Thần phẳng lặng như nước, chậm rãi trả lời.
“Được.”
Chỉ cần lời cam kết này của hắn là đủ rồi. Lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt sắc của hắn, cong môi, cúi đầu xuống, cắn mạnh một cái lên bả vai hắn, cho đến khi mùi máu tanh lan ra trong miệng mới dừng lại.
Ta nhìn dấu răng hình bầu dục, cười càng thêm rạng rỡ.
“Ta muốn lưu lại dấu vết trên người chàng, sau này nếu chàng muốn chạy trốn cũng không được.”
Ta ngẩng đầu nhìn Triệu Mộc Thần, bởi vì nhịn đau mà trên trán hắn phủ một tầng mồ hôi mỏng, nhưng trong mắt hắn lại có gì đó sáng ngời.
Ta biết trong cơ thể hắn có thuộc tính cuồng chiếm hữu, nó đã bắt đầu bùng nổ rồi.
03.
Ta vốn tưởng sau khi ta đá nữ chính, nghiêm túc cảnh cáo nàng ta, cộng thêm việc Triệu Mộc Thần tỏ thái độ không tốt với nàng ta, nàng ta sẽ ngừng làm loạn.
Nhưng ta đã sai, sai hoàn toàn.
Sao bạch liên hoa Thánh mẫu có thể cho phép bản thân ôm hận được? Cho dù ta có làm gì đi chăng nữa cũng vô dụng.
“Cha, sau khi Mộc Thần bị bệnh, tỷ tỷ đã mang huynh ấy về sân của mình, không cho bất kỳ ai đến gần huynh ấy. Nữ nhi sợ tỷ tỷ đánh chết Mộc Thần, xin ngài hãy đi cứu Mộc Thần!”
Cha của nữ phụ độc ác là Thái phó trong triều, cũng coi như quyền cao chức trọng, thường ngày bận rộn chuyện chính sự, hiếm khi về nhà, sau khi về lại bị nữ chính lôi kéo đến sân của ta.
“Cha, sao ngài lại đến đây?”
Ta cong môi cười dịu dàng xinh đẹp nhìn ông.
Bởi vì nương mất sớm, cha lại nạp nhiều thê thiếp vào phủ, mối quan hệ giữa nữ phụ độc ác và ông không hề tốt, không gặp thì thôi, một khi đã gặp thì lập tức như nước với lửa, cãi nhau om sòm.
Ông đứng ngơ ngác hồi lâu không phản ứng, có lẽ là giật mình trước phản ứng của nữ nhi không cười nhạo mình, còn gọi mình là cha.
Một lúc lâu sau, ông mới mấp máy môi, nói.
“Nữ nhi, con vừa gọi ta là cha, con gọi lại lần nữa được không?”
Vừa nói, trong đôi mắt ông vừa trào ra nước mắt.
Úi!
Chỉ vì một tiếng cha thôi mà đã kích động à? Thế nếu ông muốn thì ta gọi thêm vài tiếng nữa vậy.
“Cha, cha, cha... Nếu cha muốn nghe, nữ nhi sẽ gọi, cho đến khi ngài nghe đủ mới thôi.”
Nụ cười trên môi ta càng ngọt ngào xán lạn hơn, khiến lão cha hời bật khóc, kéo ta ôm vào lòng.
“Nữ nhi ngoan, đúng là nữ nhi ngoan của ta. Ta đã chờ ngày này quá lâu rồi, cuối cùng con cũng tha thứ cho ta, hu hu hu…”
Ta nhìn ông đau buồn khóc lóc, lại nhìn sang nữ chính đang trợn trắng mắt.
Rõ ràng là nàng ta đang sợ hãi trước cảnh tượng này.
Không đúng! Sau khi cha gặp tỷ tỷ, lẽ ra ông nên chất vấn tại sao tỷ ấy lại ngược đãi Mộc Thần, rồi giữa hai người bọn họ sẽ xảy ra tranh cãi, hai ngày sau mình sẽ đi khuyên nhủ ông, cuối cùng nhân cơ hội dẫn Mộc Thần đi, để huynh ấy thoát khỏi nanh vuốt của tỷ tỷ mới phải chứ?
Cảnh tượng cha từ con hiếu như này là sao vậy? Nàng ta không hiểu.
Nhìn dáng vẻ này của nữ chính, trong lòng ta thầm mắng một câu ngu ngốc.
“Cha, ngài đến nơi ở của nữ nhi là vì muốn thăm nữ nhi à?”
Chờ đến khi ông khóc đủ rồi, dùng khăn tay lau nước mũi, ta mới kìm lại cảm giác chán ghét trong lòng, mặt mày vui vẻ dịu dàng hỏi.
“À... Chuyện này... Chuyện này...”
Sau khi được nhắc nhở, lão cha hời mới nhớ lại ý định ban đầu của mình, nhưng ông mới làm lành quan hệ với nữ nhi, làm sao ông chất vấn chuyện nữ nhi ngược đãi Triệu Mộc Thần được.
Ông nhìn lướt qua dáng vẻ nóng nảy của nữ chính, chỉ nói.
“Cha muốn đến thăm con thôi.”
Ha…
Nói hay ghê.
“Vậy nàng ta đi theo làm gì? Cha cũng biết con ghét thứ nam thứ nữ trong phủ nhất mà.”
Vẻ mặt lão cha hời rất lúng túng, sợ khiến ta tức giận, bèn nghiêm nghị nói với nữ chính.
“Con đi theo ta làm gì? Mau rời khỏi đây, nhanh lên...”
Sắc mặt nữ chính biến đỏ biến xanh, nhưng nàng ta vẫn can đảm nói.
“Cha, chẳng lẽ tỷ tỷ có ngài chống lưng nên muốn làm gì cũng được à, kể cả việc giam cầm, tùy ý đánh chửi nhục mạ Mộc Thần sao?”
Lời này vừa dứt, vẻ mặt lão cha hời lập tức thay đổi.
“Cha tin chuyện này thật à?”
Ta nghiêng đầu nhìn ông.
Nữ chính bước tới, căm phẫn nói.
“Tỷ tỷ, tỷ thật độc ác, từ khi Mộc Thần đến đây, tỷ luôn coi huynh ấy như súc vật, muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng, còn phạt huynh ấy quỳ trong tuyết…”
“Hà tất gì tỷ phải làm vậy?”
Sau khi nữ chính hỏi xong, ta lại nhìn về phía lão cha hời.
“Cha tin không?”
04.
Lão cha hời ngượng ngùng mỉm cười, sờ sờ mũi, không biết phải nói gì với ta.
Chỉ vì nhìn thấy Triệu Mộc Thần kia bị một đám người vây đánh trên đường quá đáng thương, trong lòng ông mới nổi lên ý tốt đưa hắn về phủ.
Ông cảm thấy dáng dấp đứa trẻ cũng ưa nhìn, tính cách lại kiên định nên rất thích hắn, quyết định nhận hắn làm nghĩa tử.
Ông không thông báo với nữ nhi về chuyện đó, hiện tại suy nghĩ dù nữ nhi của mình có tùy hứng chanh chua đến đâu cũng không có khả năng làm tổn thương người khác, bèn nói.
“Không, không, không…”
“Cha!”
Nữ chính có chút khó tin.
Ngay lúc này, Triệu Mộc Thần từ trong phòng đi ra, bởi vì tĩnh dưỡng vài ngày, thần sắc của hắn đã khá hơn rất nhiều, không còn yếu ớt như trước nữa.
Chỉ là đôi mắt kia vẫn cô đơn, như thể đi đến tận cùng của thời gian, giống như vực thẳm vô tận.
“Mộc Thần...”
Thấy hắn đi ra, nữ chính lập tức trở nên kích động, hăm hở vén váy chạy về phía hắn.
Nhưng Triệu Mộc Thần lại đi tới bên người ta, nghiêng đầu mỉm cười với ta, sau đó mới đứng thẳng người chào lão cha hời.
“Nghĩa phụ.”
Lão cha hời quan sát hắn vài lần, thấy không có dấu vết bị hành hạ trên người hắn, lúc này mới nhận ra nữ chính nói dối, bèn trừng mắt nhìn nàng ta rồi rời đi.
Ta dời tầm mắt quay sang nhìn nữ chính, ánh mắt u ám.
“Trước đây ta đã nói với ngươi đừng trêu chọc A Thần nữa, nếu không mỗi lần bổn tiểu thư nhìn thấy ngươi đều sẽ đánh ngươi. Nếu ngươi đã không để tâm đến lời cảnh cáo của ta, vậy thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác.”
Ta hung hăng đá vào hai chân nàng ta, rồi giẫm mạnh lên hai bàn tay của nàng ta.
“Nhớ, nếu còn trêu chọc A Thần, chết!”
Nữ chính rưng rưng nước mắt nhìn Triệu Mộc Thần, nhưng Triệu Mộc Thần lại luôn nhìn chằm chằm ta.
Nữ chính giống như không có não vậy, trước khi bò ra ngoài vẫn còn diễn kịch được.
“Mộc Thần, ta biết ngươi cố ý lạnh lùng như vậy là vì sợ liên lụy đến ta. Ta biết, ta đều biết hết. Ngươi yên tâm, ta không sao. Ta cảm thấy có lỗi với ngươi. Lần này không được, lần sau ta vẫn sẽ tiếp tục nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài…”
Ta buồn cười, thực sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ khiến ta nổi da gà này của nữ chính, vì vậy bèn giơ chân đá thẳng nàng ta ra ngoài.
“A Thần, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Giải quyết xong chuyện phiền toái này, tâm trạng ta vô cùng vui vẻ, đi tới bên người Triệu Mộc Thần, nói.
Triệu Mộc Thần lại đứng yên bất động, chớp chớp mắt nhìn ta, tựa hồ có chút chờ đợi.
Hở?
Ta lập tức hiểu ra, chủ động nắm tay hắn đi về phía phòng ăn.
Mấy ngày nay, ta đi đâu cũng đều dẫn hắn theo, kể cả khi đi vệ sinh, hắn cũng đứng bên ngoài chờ ta.
Chuyện này đã dần phát triển thành thói quen.
Dưới ánh nắng chiều, bóng của hai người bọn ta càng lúc càng bị kéo dài, cuối cùng chồng lên nhau.
05.
Nghĩ đến sau này Triệu Mộc Thần sẽ làm đại thần trong triều, mặc dù ta rất muốn nhốt hắn bên người để không ai dòm ngó hắn, nhưng lại không nhẫn tâm. Suy cho cùng, ta không thể chiếm hữu hắn mãi được, hắn cần phải phát triển tiền đồ của mình.
Ta bảo lão cha hời mời tiên sinh giỏi nhất kinh thành đến dạy học cho Triệu Mộc Thần, mỗi ngày khi hắn học bài, ta đều ở bên cạnh hắn.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc học tập, cau mày, mím môi, rồi ánh mắt chợt sáng lên của hắn mỗi khi hiểu bài, khóe môi ta sẽ bất giác cong lên.
Thời xưa, nữ nhi khuê các rất chú trọng thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, mà ta lại không hề thông thạo.
Trưởng nữ nhà Thái phó thường xuyên phải tham dự một vài sự kiện quan trọng, trước đây nữ phụ độc ác đã gây ra nhiều chuyện cười trước mặt mọi người, bây giờ ta phải tìm về thể diện mới được.
Nếu không có thể diện thì thà chết còn hơn!
Về phần nữ chính, cho dù ta đánh nàng ta như thế nào đi chăng nữa thì khi vết thương lành lại, nàng ta vẫn sẽ khí phách hiên ngang đi cứu Triệu Mộc Thần.
“Tiểu thư, có lẽ đầu óc Thất tiểu thư có bệnh!”
Thấy chưa, ngay cả nha hoàn là Thu Nguyệt cũng nhìn ra đấy.
“Nếu vậy, sau này ngươi phải cách xa nàng ta một chút, nếu ngươi bị lây bệnh, ta không chữa cho ngươi được đâu.”
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ không bị lây bệnh.”
Thu Nguyệt vỗ vỗ ngực đảm bảo.
“Được rồi.”
Ta bóc vỏ nho nhét vào trong miệng mình, nhân tiện nhét luôn một quả vào trong miệng Triệu Mộc Thần ở bên cạnh.
Hắn hơi há miệng, ngậm đầu ngón tay của ta vào trong miệng, thậm chí còn dùng lưỡi mút mút.
Đôi mắt đen sâu thẳm đó đang nhìn thẳng vào ta, phản chiếu khuôn mặt hơi đỏ bừng của ta.
“Nghịch ngợm.”
Ta rút tay lại, hờn dỗi nhéo nhéo mặt hắn.
Triệu Mộc Thần lại ngắt một quả nho khác, đút cho ta ăn.
“Ôi chao…”
Thu Nguyệt bị sốc đến mức che mặt rời đi.
“Mùng tám tháng sau là sinh nhật của Thái hậu, ta phải vào cung chúc thọ, chàng đi với ta nhé.”
Ăn nho xong, Triệu Mộc Thần lấy khăn lau tay, ta duỗi một ngón tay ra cẩn thận vuốt ve mí mắt hắn.
“Được.”
Hắn ngẩng đầu lên, nắm lấy ngón tay kia của ta, chớp chớp mắt.
“Ta sẽ dẫn chàng ra ngoài may vài bộ y phục.”
“Được.”
Tóm lại, không cần biết ta nói gì, Triệu Mộc Thần sẽ luôn đáp lại một chữ này.
Ta bảo quản gia an bài xe ngựa, dẫn Triệu Mộc Thần ra ngoài.
Ta ngồi trong xe ngựa, nhìn dòng người đi lại bên ngoài mà cảm thấy vô cùng thú vị, thì ra thời xưa cũng không khô khan nhàm chán như trong tưởng tượng của ta.
Tới tiệm vải, Triệu Mộc Thần xuống xe ngựa trước, sau đó vươn tay ra đỡ ta.
Ở kinh thành, trưởng nữ nhà Thái phó rất có tiếng tăm, sau khi thấy ta, ông chủ tiệm vải lập tức khom lưng khuỵu gối nịnh bợ.
“Mộ đại tiểu thư, nếu ngài muốn may quần áo thì phái người đến thông báo một tiếng là được rồi, ngài cần gì phải đích thân đến chứ…”
Ta thấy lão ấy sợ hãi đến mức toát cả mồ hôi, bèn ôn hòa hỏi.
“Bổn tiểu thư đích thân đến, ông chủ không hoan nghênh sao?”
Quả thật là không muốn hoan nghênh. Lần nào nữ phụ độc ác đến đây cũng sẽ đuổi khách nhân khác đi, chỉ để lại một mình mình ở trong tiệm lựa chọn. Lần nào chọn cũng mất tận nửa ngày. Ông chủ và nhóm người tiểu nhị, tú nương đều phải theo sát phía sau hầu hạ.
Tuy rất tức giận, nhưng ông chủ không muốn đắc tội đối phương, đành phải cắn răng nhẫn nhịn.
Mặc dù trên mặt ta luôn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, giọng điệu trầm thấp khiến ông chủ đổ nhiều mồ hôi hơn.
“Nào có, nào có, Mộ đại tiểu thư, mời vào, mời vào...”
Ta liếc lão ấy một cái, rồi dẫn Triệu Mộc Thần vào tiệm.
“Sao Mộ đại tiểu thư lại đáng sợ hơn trước rồi…”
Ta vừa bước vào cửa đã nghe thấy ông chủ lẩm bẩm.
Ta cong môi, nhẹ nhàng giơ tay lên, ra lệnh.
“Đuổi tất cả mọi người ra ngoài cho bổn tiểu thư.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook