ngôn Tình Chia Tay
C2: Chương 2

7.

Tôi có chút thổn thức.

Sau khi chia tay tôi, Trì Yến đã xoá và chặn tôi.

Có một ngày tôi uống rượu nhớ hắn đến mức khóc nức nở, dùng nick phụ nhắn tin cho hắn trên mạng xã hội:

[Nếu một ngày em chết, anh có khóc ở đám tang của em không?]

Nhiều ngày sau hắn mới nhìn thấy tin nhắn, trả lời:

[Sẽ không.]

[Tôi chỉ sẽ tặng cho em một bó hoa hồng đỏ.]

?

Chết tiệt, tôi bị dị ứng hoa hồng đỏ.

Tên đàn ông độc miệng này vẫn còn nhớ thù đấy.

Thực ra tôi chỉ phạm phải một sai lầm mà nhiều cô gái đều mắc phải.

Sau buổi hòa nhạc lưu diễn, tôi uống say.

Bạn bè tôi kéo đến một đống trai xinh gái đẹp vào phòng để cùng nhau vui vẻ.

Bọn họ vui vẻ đến mức quên cả tôi, tôi ngồi một mình trong góc uống rượu.

Nhiều ngày rồi tôi đã không gặp Trì Yến, nhớ hắn lắm.

Trong đám đông, có một chàng trai trông rất giống Trì Yến.

Tôi váng đầu hoa mắt, đưa tay lên nắm lấy mặt hắn, muốn nhìn rõ xem có phải Trì Yến không.

Chàng trai kia cũng nghĩ tôi có ý với hắn.

Trực tiếp hôn tôi.

Trớ trêu thay, Trì Yến từ phim trường chạy đến để chúc mừng tôi, đẩy cửa ra lại thấy cảnh tượng này.

8.

Vì thế hắn hận tôi.

Chia tay suốt nửa năm hắn cũng chưa liên lạc với tôi.


Tính tình khủng khiếp.

Tôi năn nỉ hắn rất lâu, nhưng hắn vẫn không chịu tha thứ cho tôi.

Tôi vốn dĩ chính là người da mặt mỏng.

Lên sân khấu hoạt bát, nhưng xuống sân khấu lại ngại giao tiếp.

Hắn không quan tâm đến tôi, tôi cũng không biết phải làm gì.

Cứ như vậy tôi trở nên lạnh nhạt.

Sau đó tôi gặp phải một chuyện lớn: có người trong ban nhạc đã sử dụng ma túy.

Việc này cũng kéo theo tôi bị liên lụy.

Đồng đội xảy ra chuyện. tôi vốn dĩ cũng đã đủ uể oải.

Không lâu sau lại có tin đồn truyền ra, nói tôi cũng từng sử dụng ma túy.

Dưới sự tức giận, tôi trực tiếp tuyên bố rời khỏi giới giải trí.

9.

Cho nên đã lâu không liên lạc lại với Trì Yến.

Tôi cũng không biết phải giải thích với hắn như thế nào về tin tôi "chết", chỉ là hiểu lầm lớn.

Tôi ngồi trong sân bay, nghĩ đến dáng vẻ của Trì Yến lúc rời đi vừa rồi.

Cảm xúc có chút phức tạp.

Dáng vẻ của hắn, giống như ngay lập tức có thể lao thẳng vào nghĩa trang của tôi.

Đào tôi lên, bóp cổ tôi chất vấn tôi:

Đường Hi, sao em dám không nói một tiếng nào mà lặng lẽ chết đi?

Ứng dụng giám sát điện thoại nhận được thông báo:

Có người lạ đột nhập vào nhà.

Camera trong nhà, xuất hiện một bóng người.

Trì Yến.

10.

Tôi giật mình.

Hắn vào bằng cách nào?

Sao hắn biết tôi lấy ngày sinh của hắn cài làm mật mã?

Có hơi quá lộ liễu rồi không?

Trì Yến đi đi lại lại trong nhà, rõ ràng đang tìm tôi.

Cũng rõ ràng không tìm thấy.

Tôi xem rất thú vị.

Hắn thậm chí còn nhìn thấy chiếc điện thoại đã bị dính bụi bặm trên bàn tôi.

Ngoài điện thoại ra.

Hắn còn lật tìm viên an thần trên tủ đầu giường tôi, còn có thuốc chống trầm cảm Paroxetine.

Tôi chuyển sang góc nhìn khác, bên cạnh TV cũng có một cái camera.

Trong khoảnh khắc chuyển sang, bả vai Trì Yến đột nhiên sụp xuống.

Hắn cúi đầu, giấu mặt trong bóng tối, hai tay chống lên đầu gối.

Giống như như vậy mới có thể miễn cưỡng ngồi ổn.

Ôi trời...

Giống như chơi lớn rồi.

Tôi nhìn thấy trong bóng tối, có một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống.


Hắn đang khóc?

11.

Tôi đưa mặt lại gần hơn một chút.

Hận không thể chui vào trong điện thoại, sau đó cẩn thận nhìn kỹ biểu cảm trên mặt Trì Yến.

Vừa rồi tôi có xem hoa mắt hay không, hắn thật sự đang khóc sao?

Không biết sao lại xui xẻo, máy bay sắp cất cánh rồi.

Ngón tay lướt trên màn hình, giống như là muốn cách màn hình cảm nhận được nhiệt độ trên mặt hắn một chút.

Điện thoại tắt máy, máy bay cất cánh.

Mười hai tiếng sau, tôi đến London.

Sau khi ổn định chỗ ở, tôi mở điện thoại lại lần nữa.

Đang nghĩ có nên gọi điện cho Trì Yến giải thích một chút hay không, nhưng điện thoại của quản lý không gọi được, trước mở trang web lướt một chút.

Lại là một hot search nữa khiến cả nhà tôi chấn động đã lọt vào vị trí thứ hai.

Nằm ngay cạnh hot search [Ký ức về cô Đường Hi!] của tôi.

[Trì Yến tuyên bố rời khỏi giới giải trí.]

12.

Xong rồi.

Tôi ngay lập tức cảm thấy mọi chuyện đã trở nên lớn rồi.

Tiếp tục gọi điện cho quản lý, lần thứ hai cuối cùng cũng gọi được.

Tôi muốn phát điên: “Không phải nói lập tức làm rõ tin tức cái chết của em sao?”

Chị Lý: “Hi Hi, bên công ty có cuộc họp của cấp cao, một bên ủng hộ làm rõ, nhưng bên Mã tổng kia không đồng ý.

“Ông ta nói… Dù sao em cũng đã rút khỏi giới giải trí, công ty không tìm em bồi thường cũng tốt, mấy ngày nữa làm rõ cho công ty kiếm chút tiền nhiệt độ cũng được.”

Tên khốn nạn Mã Tư Dương.

Cái gì cũng dám chen mồm vào?

Bánh bao nhân máu cũng có thể tùy tiện ăn sao?

Đừng đến lúc phản tác dụng, bởi vì lăng xê quá độ mà ngược lại khiến mọi người chán ghét.

Cuối cùng, người gánh tội vẫn là tôi.

13

Tôi tức giận: “Tiền đã kiếm đủ rồi, đến lúc bị mắng thì vẫn là em sao?”

“Mã Tư Dương thật sự không coi em ra gì à?”


“Chờ đấy, em tự lên mạng làm rõ.”

Quản lý thở dài: “Hi Hi, Mã tổng nói, nếu bây giờ em dám tự ý đăng tải bất cứ nội dung gì.”

“Công ty sẽ lập tức yêu cầu em bồi thường khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng hai tỷ đồng.”

Lúc trước tôi chịu đựng không nổi mấy lời đồn đại trên mạng nên đã tự ý tuyên bố giải nghệ.

Ban đầu là phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời hai tỷ đồng.

Cũng may một lãnh đạo cấp cao khác của công ty là Trần tổng rất thân thiết với tôi, lúc trước ký hợp đồng cũng là chính ông ấy mời tôi.

Tôi vốn dĩ chính là người có bao nhiêu xài bấy nhiêu, làm âm nhạc ra album đều là dùng tiền của chính mình để đầu tư ra những sản phẩm chất lượng nhất.

Hai tỷ đồng tiền phạt vi phạm hợp đồng, tôi thật sự không thể trả nổi.

Trần tổng cũng không định truy cứu khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng của tôi, chỉ là trước mắt, ông ấy đang đi nghỉ mát ở nước ngoài.

Cho nên công ty hầu như đều do Mã Tư Dương quyết định.

Mã Tư Dương không thích phong cách của tôi, ông ta thích đổ tiền vào các cuộc thi tuyển chọn nhóm nhạc nữ.

Trước đây còn thường xuyên bắt tôi viết nhạc cho mấy thành viên nhóm nhạc nữ.

14.

Quản lý khuyên tôi: “Hi Hi, dù sao em cũng đã giải nghệ rồi, qua hai ngày nữa lại làm sáng tỏ, bị mắng một chút cũng chịu đựng đi, chính là hai tỷ đồng đó…”

Tôi đột nhiên có chút chán nản.

Cô ấy dường như nhận ra tâm trạng của tôi không tốt: “Hi Hi, chị biết việc này đối với em không công bằng, chị cũng không muốn em phải gánh khoản nợ kếch xù.”

“Nhưng việc này đối với những người yêu mến em cũng không công bằng.” Tôi nhớ đến vẻ mặt của Trì Yến ở nhà tôi, “Bọn họ cũng sẽ buồn.”

“Đây mặc dù ban đầu là một trò đùa, nhưng hiện tại cũng giống như một sai lầm, em phải sửa chữa nó.”

Quản lý không khuyên tôi nữa: “Nếu em đã quyết định vậy, chị sẽ lập tức báo cho công ty.”

Sau khi cúp điện thoại.

Cứ sau mười phút, tôi lại nhận được thư luật sư của công ty.

Đây là đang cảnh cáo tôi.

Hai tỷ đồng, đối với một người hiện tại không có thu nhập gì như tôi mà nói.

Đó là một con số khổng lồ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương