Ngôn Ngữ Thân Thể
-
Chương 16: Sự lãng mạn của hai người
Chuông cửa rung lên, Kanae kêu lên là sẽ tới ngay, cậu chạy ra cửa. Đã bảy giờ rưỡi, Yuichi đến trễ hơn Kanae nghĩ, nên mọi thứ đã sẵn sàng xong hết.
“Vào đi.”
Cậu mở cửa, bỗng nhiên trước mặt là một thứ đỏ rực, làm cậu giật nảy mình.
“Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà cậu từ khi chúng ta hẹn hò, tôi nghĩ mình nên mang thứ gì đó. Nhưng chọn đồ cho cậu thật khó, tôi nghĩ có lẽ cậu không thích rượu, cũng không thích ăn đồ ngọt. Tôi không muốn tặng món quà đắt giá phóng đại lên, nên tôi đưa cậu thứ này.”
Kanae nghẹn lời. Yuichi đang cầm một bó hoa hồng đỏ thật to.
“Chúng rất đẹp ha? Cậu có thể bỏ nó vào bình hay cái gì cũng được.”
“Ồ … ừ.”
Mỗi năm có rất nhiều tên con trai tặng hoa cho Kanae vào ngày sinh nhật của cậu. Cậu cảm thấy ném đi thì tội lỗi quá nên dùng chúng trang hoàng căn phòng, dù rằng cậu không hề muốn có nó. Hoa thì cần phải chăm sóc, cậu không mấy vui vẻ khi phải làm điều đó, Kanae ước gì chúng thay bằng món gì ăn được.
Nhưng nhận hoa từ người mình yêu lại khiến Kanae rất hạnh phúc.
Kanae không nói nên lời cảm ơn.
“Cậu không thích chúng hả?”
Kanae im lặng làm Yuichi thấy bất an. Kanae lắc đầu.
Kanae thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến sắp khóc, nhưng cậu không thể khóc vào lúc này được. Cậu không thể tưởng tượng ra nếu Yuichi biết cậu thích hắn thì chuyện sẽ ra sao.
Kanae ôm chặt bó hoa hồng, mông lung nhìn Yuichi.
“Cảm ơn cậu! Thật đẹp quá! Tôi sẽ bỏ nó vào bình hoa ngay! Cảm ơn cậu rất nhiều!”
” … Không có chi.”
Yuichi cởi giày, đi vào nhà, vươn tay xoa đầu cậu.
“Cậu rất đáng yêu. Nào, hãy buông hoa hồng ra và ôm tôi một cái đi.” Hắn giang tay ra.
Kanae lập tức thả hoa hồng xuống sàn, lao vào vòng tay Yuichi.
“Bữa tối đã chuẩn bị rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi. Tôi ngửi thấy mùi rất thơm, cậu cũng thơm nữa. Cho tôi nụ hôn mừng về nhà đi.”
“Mừng về nhà á? Đây không phải là nhà của cậu nghen.”
“Ngu ngốc.” Yuichi hừ mũi. “Bất cứ nơi nào cậu ở chính là nhà của tôi.”
” … Yuichi, cậu nói mấy thứ ớn lạnh quá đi! Cậu cũng dùng lời này dụ dỗ phụ nữ đúng không?”
“Tôi không dụ dỗ họ! Tôi chỉ nói thật, tôi không nói dối, biết chưa?”
Kanae cảm thấy hắn nói đúng, nhưng có những lời nói dối rất thật, điều đó khiến hắn luôn rơi vào rắc rối.
” … chào mừng về nhà.” Kanae nói.
Mặc dù Kanae không hoàn toàn tin tưởng, tất cả đều mới lạ với cậu. Lần đầu tiên cậu có bạn trai, lần đầu tiên làm tình với con trai, và lần đầu tiên cậu gần gũi một người đến vậy.
Điều này không thể … Không thể là sự thật được.
Kanae thường nghe Yuichi nói về cô này nàng kia, sau ba ngày, một tuần hoặc vượt mức là ba tuần, hắn sẽ nói nó là sai lầm rồi chia tay họ.
Vậy nên Kanae tự nhủ không thể rơi vào cùng cái bẫy được.
Cậu rất hạnh phúc nhưng không thể sa đà.
“Cảm ơn cậu.” Kanae mỉm cười.
Kanae nhón chân lên, hôn Yuichi.
Cảm giác như họ là một đôi tình nhân thật sự.
[TV]
Yuichi ngồm ngoàm ăn hết đồ Kanae làm, nói là chúng rất ngon miệng. Kanae ở trong niềm hạnh phúc đã uống rượu nhiều hơn bình thường, cậu lảo đảo ngã ra đất, cười khúc khích khi hai người trò chuyện.
“Dù sao thì tất cả đều nghĩ chúng ta đang quen nhau.”
“Có lẽ đi … ” Kanae ngẩng đầu lên, nói. “Mà nè, cậu tàn nhẫn lắm đấy, tại sao cậu lạnh lùng quá vậy?”
“Lạnh hả? Tôi đã nói với cậu là sẽ nói cho mọi người, nhớ không?”
“Và tôi đã bảo với cậu là tôi sẽ không trả lời những câu hỏi. Cậunói gì thì tùy, nhưng đã phá luật khi cố ý muốn qua tôi tuôn ra đáp án.”
Cậu trợn to mắt nhìn Yuichi. Yuichi nhún vai.
“Nhưng nếu tôi không nói gì hết thì sẽ có nhiều tên theo đuổi cậu, lẽ đương nhiên tôi phải lo lắng rồi.”
“Lo lắng ư? Tại sao?” Vì bia nên cơ thể cậu mềm nhũn, Kanae lười biếng ngồi cạnh Yuichi.
“Tôi cá là có rất nhiều người muốn kéo cậu vào phòng vệ sinh và làm chuyện ấy.”
” … Không có.” Kanae khép mắt lại, cậu thấy rất buồn ngủ. “Không có. Cậu đang nói gì vậy, Yuichi?”
“Cậu nghĩ có thể đánh trống lảng?”
“Tôi chưa bao giờ lảng tránh cả … chỉ có cậu, Yuichi … “
“Thật hả?”
Bỗng nhiên giọng Yuichi thật xa xăm, cậu nghe có âm run.
Kanae vươn tay hướng Yuichi.
“Tôi chỉ ngủ với Yuichi thôi.”
Yuichi còn thì thào cái gì đó nhưng Kanae không thể nghe rõ. Cậu muốn nói chuyện với Yuichi thêm, muốn nhìn hắn.
Kanae cố mở mắt ra mà không được. Gò má cậu được bàn tay ai đó vuốt ve, một lúc sau cậu nhận ra nó đến từ Yuichi. Buồn ngủ ập đến, Kanae thiếp đi trong hạnh phúc.
[TV]
” … khó chịu quá.”
Kanae cảm giác như toàn thân bị nghiền vậy, cậu giãy dụa mở mắt ra. Trời đã tối, trong thoáng chốc Kanae không biết mình đang ở đâu.
” … ô, mình ngủ quên.”
Chắc là Yuichi đã bế cậu lên giường, Kanae lập tức nghe thấy tiếng ngáy người ngủ kế bên mình. Yuichi không về nhà, hắn qua đêm ở đây.
Cậu ngồi dậy, cảm thấy buồn nôn. Cậu vội lao vào phòng vệ sinh, ói hết thức ăn trong bao tử.
“Ức, thật khó chịu.”
Cậu ói đến không còn gì nữa thì thấy đỡ hơn nhiều. Kanae quay về phòng ăn để sáng đèn, cậu tưởng sẽ là một đống hỗn độn nhưng hóa ra Yuichi đã dọn dẹp chúng rồi, hắn thậm chí còn rửa chén.
” … cảm ơn cậu.”
Kanae che mặt, cậu muốn khóc.
Mình không muốn khóc, nhưng …
Mình thích Yuichi rất nhiều, chỉ một điều đơn giản thế này đã đủ làm mình hạnh phúc.
Cậu sợ Yuichi sẽ rời khỏi mình nếu hắn biết được sự thật.
Bởi vậy Kanae không được khóc.
Kanae mở cửa tủ lạnh, rót một tách trà lúa mạch, uống một hơi.
“Tửu lượng của mình yếu thật.”
Yuichi có thể uống nhiều rượu mà không hề say, tâm trạng hắn tốt đẹp và không bị tác dụng phụ nào ngày hôm sau. Ngược lại Kanae uống chừng một, hai lon là gục rồi.
“Nghĩ lại thì, mình có cảm giác rất tệ, hình như mình làm điều gì đó sai lầm … “
Cậu không nhớ chuyện đêm qua, Kanae chỉ nhớ vòng tay ấm áp của Yuichi.
Cậu nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Kanae uống một tách trà lúa mạch khác, ợ một hơi.
“Mình nên ngủ tiếp thôi.”
Cậu còn chưa qua cơn say, nếu ngủ một giấc chắc sẽ thấy đỡ hơn.
Lúc cậu leo lên giường, Yuichi nghiêng sang bên, ngáy khò khò. Kanae nhẹ hôn lên môi hắn.
“Cảm ơn cậu, tôi yêu cậu.” Kanae thì thầm, rúc vào gần sát Yuichi.
Như đã nghĩ, cậu nhanh chóng thấy buồn ngủ. Cảm giác cơ thể ấm áp của Yuichi bao quanh mình, Kanae khép mi mắt.
“Vào đi.”
Cậu mở cửa, bỗng nhiên trước mặt là một thứ đỏ rực, làm cậu giật nảy mình.
“Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà cậu từ khi chúng ta hẹn hò, tôi nghĩ mình nên mang thứ gì đó. Nhưng chọn đồ cho cậu thật khó, tôi nghĩ có lẽ cậu không thích rượu, cũng không thích ăn đồ ngọt. Tôi không muốn tặng món quà đắt giá phóng đại lên, nên tôi đưa cậu thứ này.”
Kanae nghẹn lời. Yuichi đang cầm một bó hoa hồng đỏ thật to.
“Chúng rất đẹp ha? Cậu có thể bỏ nó vào bình hay cái gì cũng được.”
“Ồ … ừ.”
Mỗi năm có rất nhiều tên con trai tặng hoa cho Kanae vào ngày sinh nhật của cậu. Cậu cảm thấy ném đi thì tội lỗi quá nên dùng chúng trang hoàng căn phòng, dù rằng cậu không hề muốn có nó. Hoa thì cần phải chăm sóc, cậu không mấy vui vẻ khi phải làm điều đó, Kanae ước gì chúng thay bằng món gì ăn được.
Nhưng nhận hoa từ người mình yêu lại khiến Kanae rất hạnh phúc.
Kanae không nói nên lời cảm ơn.
“Cậu không thích chúng hả?”
Kanae im lặng làm Yuichi thấy bất an. Kanae lắc đầu.
Kanae thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến sắp khóc, nhưng cậu không thể khóc vào lúc này được. Cậu không thể tưởng tượng ra nếu Yuichi biết cậu thích hắn thì chuyện sẽ ra sao.
Kanae ôm chặt bó hoa hồng, mông lung nhìn Yuichi.
“Cảm ơn cậu! Thật đẹp quá! Tôi sẽ bỏ nó vào bình hoa ngay! Cảm ơn cậu rất nhiều!”
” … Không có chi.”
Yuichi cởi giày, đi vào nhà, vươn tay xoa đầu cậu.
“Cậu rất đáng yêu. Nào, hãy buông hoa hồng ra và ôm tôi một cái đi.” Hắn giang tay ra.
Kanae lập tức thả hoa hồng xuống sàn, lao vào vòng tay Yuichi.
“Bữa tối đã chuẩn bị rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi. Tôi ngửi thấy mùi rất thơm, cậu cũng thơm nữa. Cho tôi nụ hôn mừng về nhà đi.”
“Mừng về nhà á? Đây không phải là nhà của cậu nghen.”
“Ngu ngốc.” Yuichi hừ mũi. “Bất cứ nơi nào cậu ở chính là nhà của tôi.”
” … Yuichi, cậu nói mấy thứ ớn lạnh quá đi! Cậu cũng dùng lời này dụ dỗ phụ nữ đúng không?”
“Tôi không dụ dỗ họ! Tôi chỉ nói thật, tôi không nói dối, biết chưa?”
Kanae cảm thấy hắn nói đúng, nhưng có những lời nói dối rất thật, điều đó khiến hắn luôn rơi vào rắc rối.
” … chào mừng về nhà.” Kanae nói.
Mặc dù Kanae không hoàn toàn tin tưởng, tất cả đều mới lạ với cậu. Lần đầu tiên cậu có bạn trai, lần đầu tiên làm tình với con trai, và lần đầu tiên cậu gần gũi một người đến vậy.
Điều này không thể … Không thể là sự thật được.
Kanae thường nghe Yuichi nói về cô này nàng kia, sau ba ngày, một tuần hoặc vượt mức là ba tuần, hắn sẽ nói nó là sai lầm rồi chia tay họ.
Vậy nên Kanae tự nhủ không thể rơi vào cùng cái bẫy được.
Cậu rất hạnh phúc nhưng không thể sa đà.
“Cảm ơn cậu.” Kanae mỉm cười.
Kanae nhón chân lên, hôn Yuichi.
Cảm giác như họ là một đôi tình nhân thật sự.
[TV]
Yuichi ngồm ngoàm ăn hết đồ Kanae làm, nói là chúng rất ngon miệng. Kanae ở trong niềm hạnh phúc đã uống rượu nhiều hơn bình thường, cậu lảo đảo ngã ra đất, cười khúc khích khi hai người trò chuyện.
“Dù sao thì tất cả đều nghĩ chúng ta đang quen nhau.”
“Có lẽ đi … ” Kanae ngẩng đầu lên, nói. “Mà nè, cậu tàn nhẫn lắm đấy, tại sao cậu lạnh lùng quá vậy?”
“Lạnh hả? Tôi đã nói với cậu là sẽ nói cho mọi người, nhớ không?”
“Và tôi đã bảo với cậu là tôi sẽ không trả lời những câu hỏi. Cậunói gì thì tùy, nhưng đã phá luật khi cố ý muốn qua tôi tuôn ra đáp án.”
Cậu trợn to mắt nhìn Yuichi. Yuichi nhún vai.
“Nhưng nếu tôi không nói gì hết thì sẽ có nhiều tên theo đuổi cậu, lẽ đương nhiên tôi phải lo lắng rồi.”
“Lo lắng ư? Tại sao?” Vì bia nên cơ thể cậu mềm nhũn, Kanae lười biếng ngồi cạnh Yuichi.
“Tôi cá là có rất nhiều người muốn kéo cậu vào phòng vệ sinh và làm chuyện ấy.”
” … Không có.” Kanae khép mắt lại, cậu thấy rất buồn ngủ. “Không có. Cậu đang nói gì vậy, Yuichi?”
“Cậu nghĩ có thể đánh trống lảng?”
“Tôi chưa bao giờ lảng tránh cả … chỉ có cậu, Yuichi … “
“Thật hả?”
Bỗng nhiên giọng Yuichi thật xa xăm, cậu nghe có âm run.
Kanae vươn tay hướng Yuichi.
“Tôi chỉ ngủ với Yuichi thôi.”
Yuichi còn thì thào cái gì đó nhưng Kanae không thể nghe rõ. Cậu muốn nói chuyện với Yuichi thêm, muốn nhìn hắn.
Kanae cố mở mắt ra mà không được. Gò má cậu được bàn tay ai đó vuốt ve, một lúc sau cậu nhận ra nó đến từ Yuichi. Buồn ngủ ập đến, Kanae thiếp đi trong hạnh phúc.
[TV]
” … khó chịu quá.”
Kanae cảm giác như toàn thân bị nghiền vậy, cậu giãy dụa mở mắt ra. Trời đã tối, trong thoáng chốc Kanae không biết mình đang ở đâu.
” … ô, mình ngủ quên.”
Chắc là Yuichi đã bế cậu lên giường, Kanae lập tức nghe thấy tiếng ngáy người ngủ kế bên mình. Yuichi không về nhà, hắn qua đêm ở đây.
Cậu ngồi dậy, cảm thấy buồn nôn. Cậu vội lao vào phòng vệ sinh, ói hết thức ăn trong bao tử.
“Ức, thật khó chịu.”
Cậu ói đến không còn gì nữa thì thấy đỡ hơn nhiều. Kanae quay về phòng ăn để sáng đèn, cậu tưởng sẽ là một đống hỗn độn nhưng hóa ra Yuichi đã dọn dẹp chúng rồi, hắn thậm chí còn rửa chén.
” … cảm ơn cậu.”
Kanae che mặt, cậu muốn khóc.
Mình không muốn khóc, nhưng …
Mình thích Yuichi rất nhiều, chỉ một điều đơn giản thế này đã đủ làm mình hạnh phúc.
Cậu sợ Yuichi sẽ rời khỏi mình nếu hắn biết được sự thật.
Bởi vậy Kanae không được khóc.
Kanae mở cửa tủ lạnh, rót một tách trà lúa mạch, uống một hơi.
“Tửu lượng của mình yếu thật.”
Yuichi có thể uống nhiều rượu mà không hề say, tâm trạng hắn tốt đẹp và không bị tác dụng phụ nào ngày hôm sau. Ngược lại Kanae uống chừng một, hai lon là gục rồi.
“Nghĩ lại thì, mình có cảm giác rất tệ, hình như mình làm điều gì đó sai lầm … “
Cậu không nhớ chuyện đêm qua, Kanae chỉ nhớ vòng tay ấm áp của Yuichi.
Cậu nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Kanae uống một tách trà lúa mạch khác, ợ một hơi.
“Mình nên ngủ tiếp thôi.”
Cậu còn chưa qua cơn say, nếu ngủ một giấc chắc sẽ thấy đỡ hơn.
Lúc cậu leo lên giường, Yuichi nghiêng sang bên, ngáy khò khò. Kanae nhẹ hôn lên môi hắn.
“Cảm ơn cậu, tôi yêu cậu.” Kanae thì thầm, rúc vào gần sát Yuichi.
Như đã nghĩ, cậu nhanh chóng thấy buồn ngủ. Cảm giác cơ thể ấm áp của Yuichi bao quanh mình, Kanae khép mi mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook