Ngôn Linh Sư Giới Giải Trí
-
Chương 32: An Ninh không thể trêu vào
Edit: Văn Hi
Beta: Cà ri
"An Ninh, em..." Tả Lập chạy như bay tới, nhìn chằm chằm Tô An Ninh bình yên vô sự với khuôn mặt mờ mịt, chuyện này... Thật không thể tưởng tượng nổi.
Tô An Ninh đứng dậy, phủi phủi bụi trong tay, mặt không đổi sắc nói, "Em từng học qua một chút võ."
"Ồ, hoá ra là như vậy..." Tả Lập vô thức gật đầu một cái, suy nghĩ đã sớm hỗn loạn.
Bên kia Đinh Giang thấy Tô An Ninh không có sao, bèn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sắc bén chỉa thẳng vào nhân viên công tác tổ đạo cụ bên cạnh.
"Mấy người là ăn no không có sức làm việc đúng không! Dây thừng làm sao có thể lỏng được..." Tiếng gào thét của Đinh Giang ngay lập tức truyền khắp toàn bộ đoàn phim.
Nhân viên công tác tổ đạo cụ đều cúi đầu lần lượt nghe giáo huấn, chuyện này, đúng là bọn họ kiểm tra chưa đủ, vừa rồi nếu Tô An Ninh xảy ra chuyện, công việc này của bọn họ khả năng cũng đừng làm nữa.
Đinh Giang mắng liên tục một hồi lâu, lúc này mới chuyển hướng sang Tô An Ninh. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô An Ninh, ông lại không biết nên nói gì cho phải, bèn an ủi Tô An Ninh bằng cách để cho cô nghỉ ngơi một lát. Nhưng Tô An Ninh một chút sợ hãi đều không có, vừa rồi xảy ra chuyện, cô đã giải quyết nó một cách lưu loát!
Ho nhẹ một tiếng, chỉ có thể nói, "Nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó lại tiếp tục!"
"Ừ." Tô An Ninh gật đầu một cái, sau đó mang theo Tả Lập đến khu nghỉ ngơi.
Đinh Giang nhìn thấy Tần Vũ đứng ngẩn ngơ tại chỗ nói, "Tần Vũ, cậu cũng giống như vậy nghỉ ngơi nửa giờ đi!"
"Được." Tần Vũ gật đầu, buông cây đao trong tay xuống, cũng hướng khu nghỉ ngơi đi tới, chẳng qua là trong ánh mắt hắn lộ ra ý nghĩ sâu xa.
Sau khi trở lại khu nghỉ ngơi, Tần Vũ ngồi ở vị trí bên cạnh Tô An Ninh. Đôi mắt như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm vào Tô An Ninh.
"Khụ khụ..." Tả Lập nhận ra được ánh mắt Tần Vũ, ho nhẹ tỏ ý nhắc nhở đối phương.
Nghe được tiếng, Tần Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Tô An Ninh nói, "Võ thuật của cô ngược lại thật là lợi hại a? Tình huống như vậy vẫn có thể hoàn toàn bình an vô sự?"
Lần trước hắn từ phía trên rơi xuống, cũng từng nghĩ tới kiểm soát cơ thể. Nhưng thời điểm đang lao nhanh xuống, hắn không thể di chuyển bất kì động tác nào, so với sự mạnh mẽ của Tô An Ninh hôm nay, thật đúng là có một loại cảm giác hổ thẹn không bằng.
Tần Vũ vừa nói dứt lời, bên kia Tả Lập khóe miệng không nhịn được co rút, chẳng lẽ Tần Vũ hy vọng An Ninh không thể bình yên rơi xuống sao?
Tô An Ninh nghe xong ngược lại không có nhiều cảm giác, cô biết Tần Vũ chẳng qua là hỏi một chút thôi, liếc mắt nhìn hắn một cái trả lời, "Học võ đều làm được như vậy."
"Cô học võ là về... Nội lực?" Tần Vũ không xác định hỏi, mặc dù trước đó Cận Sầm có nói với hắn rằng Tô An Ninh có thể sẽ có nội lực. Nhưng không thấy tận mắt nhìn thấy hắn vẫn không cách nào tin tưởng được. Đây là thứ chỉ xuất hiện trong TV và tiểu thuyết.
"Ừ." Khi đó phương thức tập luyện của cô cùng những nguời khác không giống nhau. Bọn họ là dựa vào luyện võ để ngưng tụ nội lực, còn cô chỉ cần có linh lực, là có thể đem linh lực chuyển hóa thành nội lực để sử dùng, cho nên nó cũng được xem là tương tự với nội lực.
"Rốt cuộc cô là từ đâu chạy ra đây?" Tần Vũ nghe được câu nói Tô An Ninh khẳng định, theo bản năng mở miệng nói, rốt cuộc là từ đâu chạy tới. Đa số người bình thường sẽ không làm được như vậy, ngay cả hắn, ở trong nhà hay là bên ngoài, cũng chưa từng gặp qua người giống như Tô An Ninh.
"Từ nơi khác tới." Tô An Ninh không mặn không nhạt nói một cá cười nhạt lời.
Nghe vậy, Tần Vũ a a một tiếng, bất quá căn cứ theo điều tra của Cận Sầm, lai lịch Tô An Ninh đích thực không có chỗ nào khả nghi, khả nghi chính là tính cách đột nhiên thay đổi, nhưng cái này dẫu sao cũng không có gì, đôi khi gặp phải một vài tình huống sẽ làm cho một số người tính cách phát sinh một ít thay đổi.
Hơn nữa, trên người Tô An Ninh sẽ có chút đồ xác thực không để cho người khác có thể tưởng tượng nổi, cô cất giấu chút cũng là bình thường.
Vứt bỏ hoàn toàn những nghi ngờ trong lòng, Tần Vũ nhìn Tả Lập người bên cạnh Tô An Ninh một cái nói, "Anh Tả, anh có thể giúp chúng tôi đi lấy một chút nước không?"
Nghe xong, ánh mắt Tả Lập nhìn chằm chằm vào chai nước bên cạnh Tần Vũ yên lặng không nói lời nào.
"Anh Tả, em cũng muốn uống." Tô An Ninh thấy vậy, cũng mở miệng nói.
Tô An Ninh vừa nói như vậy, Tả Lập gật đầu một cái, vẫn là xoay người, theo lời dặn dò của bọn họ đi "Lấy nước".
Sau khi Tả Lập đi, Tần Vũ nhấc tay mình lên, tháo đồng hồ ra, để lộ vệt màu đen bởi vì trúng độc mà xuất hiện, "Nếu cô lợi hại như vậy, tôi muốn đối phó cô khẳng định cũng không đối phó được, có thể giúp tôi giải độc trước hay không?"
Tần Vũ cũng chỉ là nhất thời nảy ra ý nghĩ, thời điểm nói ra trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, ngày hôm qua mới vừa nói không để ý tới Tô An Ninh, hôm nay lại chủ động đưa tới cửa.
Tô An Ninh nhìn sâu vào Tần Vũ, trong lòng lại đang suy nghĩ: Ngày đó hạ độc Tần Vũ chẳng qua là sợ Tần Vũ sẽ cản trở đường đi của mình. Hiện tại cô đã có nhiều con át chủ bài, sử dụng độc khống chế Tần Vũ cũng không còn ý nghĩa! Chẳng qua là suy tư chốc lát, Tô An Ninh liền gật đầu, "Được."
"Thật sao?" Tần Vũ không thể tin nhìn chằm chằm Tô An Ninh, hắn chẳng qua là ôm một chút hy vọng, không nghĩ tới Tô An Ninh thật sự đồng ý?
"Nếu anh không muốn giải cũng được." Tô An Ninh liếc Tần Vũ một cái.
"Giải, đương nhiên giải, thuốc giải đâu?" Tần Vũ có chút nóng nảy nói, mấy ngày nay, nghĩ đến trên cơ thể có độc, làm cái gì cũng có chút khó chịu a!
"Có thể cho anh, nhưng mà phải nhắc nhở một tiếng, chất độc này chỉ thích hợp giải lúc anh ở trong nhà." Tô An Ninh kín đáo mở miệng nói.
"Được." Mặc dù không biết tại sao, Tần Vũ vẫn gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, Tô An Ninh từ trong túi móc ra một cái bình, trực tiếp đưa cho Tần Vũ.
Cầm bình sứ nho nhỏ trong tay, tầm mắt Tần Vũ vẫn còn đảo quanh túi quần áo của Tô An Ninh. Nhớ tới lần trước Tô An Ninh hạ độc mình cũng là tiện tay lấy từ trên người, hôm nay lấy thuốc giải cũng giống như vậy.
Ngay sau đó, Tần Vũ không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ Tô An Ninh người này trên người lúc nào cũng mang theo độc dược sao?
Càng nghĩ càng đáng sợ a!
Vào giờ khắc này trong lòng Tần Vũ chỉ có một ý tưởng: Chọc ai cũng không thể chọc Tô An Ninh.
Nhìn thấy trong ánh mắt Tần Vũ thoáng hiện vẻ kiêng kỵ, Tô An Ninh ở trong lòng yên lặng gật đầu.
Thời điểm Tả Lập "Cầm nước" trở lại, nhìn thấy cảnh hai người im lặng không nói chuyện. Chuyện hắn lo lắng lúc ban đầu ngược lại không có xảy ra, Tả Lập bước chân nhẹ nhàng hơn, cầm hai chai nước đưa cho hai người.
Nửa giờ sau, Tô An Ninh cùng Tần Vũ tiếp tục quay cảnh vừa nãy chưa xong, lần này, lại không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, đạo cụ được tổ nhân viên công tác tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần, lại tự mình thử nghiệm qua trên người mới để Tần Vũ và Tô An Ninh lên sân khấu.
Từ buổi sáng quay phim đến tận tối, tiến độ đoàn phim triển tiến hành hết sức thuận lợi.
Sau khi kết thúc công việc, Tả Lập tới đón Tô An Ninh, ở trên xe Tô An Ninh đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Tô An Tân.
"Sao em lại tới đây?" Tô An Ninh lên xe, hỏi Tô An Tân.
"Nhớ chị." Tô An Tân thân mật nói.
Nghe vậy, Tô An Ninh cười một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt bé nhỏ của Tô An Tân, trong lòng thầm nghĩ: Cảm giác thật tốt a!
"Đừng nhéo mặt em." Tô An Tân mơ hồ nói không rõ lời.
Ở phía trước Tả Lập nhìn hai chị em đùa giỡn, đáy mắt thoáng hiện ý cười.
Dường như lúc này An Ninh mới có thể nhìn thấy người em trai này của cô toát ra một chút sức sống mà tuổi này nên có. Nếu không đôi lúc, cô cảm giác rằng bản thân đang cùng bạn bè nói chuyện.
Nổ máy xe, xe nhanh chóng đưa hai người trở về nhà.
Lúc này, bên kia.
Sau khi Tần Vũ kết thúc công việc, liền vội vàng bảo tài xế đưa hắn về nhà trước.
Về đến nhà, không nói hai lời, liền nhanh chóng lấy ra thuốc giải Tô An Ninh đưa cho hắn, trực tiếp cho uống vào.
Ăn xong, Tần Vũ nhanh chóng nhìn cổ tay mình, muốn xem vệt đen này từ từ biến mất.
Nhưng đợi nửa ngày, vệt đen trên cổ tay vẫn không có thay đổi, Tần Vũ im lặng nghĩ, chẳng lẽ Tô An Ninh chưa cho hắn thuốc giải?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đột nhiên, bụng Tần Vũ kêu lên rột rột.
Ngay sau đó, hắn liền lập tức chạy như bay đến nhà vệ sinh.
Vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại, hắn cứ như vậy ngồi xổm trong nhà vệ sinh nhiều lần, cảm giác được cả người sắp sụp đổ, rốt cuộc cũng dừng lại.
Ngồi ở trên sàn nhà, Tần Vũ vươn cổ tay của mình nhìn một cái, vệt đen trên cổ tay đã gần như biến mất không còn gì hết.
Nghĩ đến bản thân mới vừa chịu tội, Tần Vũ hung hăn mắng Tô An Ninh một lúc, biết trước có kết quả thế này, tại sao không nói sớm một chút... Sau đó, trong đầu chợt nhớ tới lời nhắc nhở của Tô An Ninh nói với hắn, mí mắt giựt một cái, cô thật ra đã nói rồi, bất quá, nói quá khó hiểu a!
Nhưng thôi, quên đi, Tô An Ninh hắn quả thật không chọc nổi!
Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, mới nhận ra cả người nhẹ nhàng thoải mái không ít.
Mặc dù hắn đã chịu tội, nhưng ít nhất trên người không còn độc.
Lúc này, điện thoại đặt ở trên bàn uống trà vang lên tiếng "Ong ong".
Tần Vũ đi tới cầm điện thoại lên, phía trên hiển thị hai chữ "Cận Sầm".
"Có chuyện gì?" Vừa nối tiếp, Tần Vũ liền mở miệng dò hỏi.
"Tụi tôi đang ở Chí Tôn hội sở, có muốn đến hay không?" Cận Sầm không đếm xỉa tới thanh âm từ bên đầu điện thoại kia truyền tới, Tần Vũ đã lâu không cùng bọn họ đi ra ngoài uống rượu, nghĩ đến cũng không có tâm tình, chẳng qua là người khác một mực ép hắn kêu Tần Vũ đến, lúc này hắn mới gọi điện thoại.
"Được, tôi sẽ đến ngay." Tần Vũ lập tức trả lời, bởi vì biết độc trên người đã được giải, đương nhiên là có ý muốn đi ra ngoài chơi.
Đầu bên kia điện thoại Cận Sầm đột nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì nhiều, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp, chàng trai bên cạnh liền cười hì hì nói, "Tiểu tử Tần Vũ kia muốn đến sao?"
"Ừ." Cận Sầm gật đầu một cái.
"Không biết tiểu tử kia gần đây xảy ra chuyện gì, ngoại trừ đến đoàn làm phim thì chính là làm ổ ở trong nhà." Người nọ thầm nói, sau đó tiếp tục hỏi Cận Sầm, "Có phải hắn bị cái gì đó kích thích rồi không?"
Cận Sầm nghe vậy, cong môi cười một tiếng, tự tiếu phi tiếu nói, "Đích thực là bị một cô gái kích thích!"
Sau một hồi, chờ Tần Vũ tiến vào ghế lô, thì có người câu lấy bờ vai của hắn nói, "Nghe Cận Sầm nói cậu bị con gái kích thích, rốt cuộc là ai, có thể làm cho cậu bị thua thiệt như vậy?"
Nghe được lời này, Tần Vũ khẽ cau mày, con gái nào?
Ngay sau đó, đối diện với nụ cười của Cận Sầm, khóe miệng hắn không khỏi co rút, Cận Sầm không phải đang nói Tô An Ninh chứ?
Beta: Cà ri
"An Ninh, em..." Tả Lập chạy như bay tới, nhìn chằm chằm Tô An Ninh bình yên vô sự với khuôn mặt mờ mịt, chuyện này... Thật không thể tưởng tượng nổi.
Tô An Ninh đứng dậy, phủi phủi bụi trong tay, mặt không đổi sắc nói, "Em từng học qua một chút võ."
"Ồ, hoá ra là như vậy..." Tả Lập vô thức gật đầu một cái, suy nghĩ đã sớm hỗn loạn.
Bên kia Đinh Giang thấy Tô An Ninh không có sao, bèn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sắc bén chỉa thẳng vào nhân viên công tác tổ đạo cụ bên cạnh.
"Mấy người là ăn no không có sức làm việc đúng không! Dây thừng làm sao có thể lỏng được..." Tiếng gào thét của Đinh Giang ngay lập tức truyền khắp toàn bộ đoàn phim.
Nhân viên công tác tổ đạo cụ đều cúi đầu lần lượt nghe giáo huấn, chuyện này, đúng là bọn họ kiểm tra chưa đủ, vừa rồi nếu Tô An Ninh xảy ra chuyện, công việc này của bọn họ khả năng cũng đừng làm nữa.
Đinh Giang mắng liên tục một hồi lâu, lúc này mới chuyển hướng sang Tô An Ninh. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô An Ninh, ông lại không biết nên nói gì cho phải, bèn an ủi Tô An Ninh bằng cách để cho cô nghỉ ngơi một lát. Nhưng Tô An Ninh một chút sợ hãi đều không có, vừa rồi xảy ra chuyện, cô đã giải quyết nó một cách lưu loát!
Ho nhẹ một tiếng, chỉ có thể nói, "Nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó lại tiếp tục!"
"Ừ." Tô An Ninh gật đầu một cái, sau đó mang theo Tả Lập đến khu nghỉ ngơi.
Đinh Giang nhìn thấy Tần Vũ đứng ngẩn ngơ tại chỗ nói, "Tần Vũ, cậu cũng giống như vậy nghỉ ngơi nửa giờ đi!"
"Được." Tần Vũ gật đầu, buông cây đao trong tay xuống, cũng hướng khu nghỉ ngơi đi tới, chẳng qua là trong ánh mắt hắn lộ ra ý nghĩ sâu xa.
Sau khi trở lại khu nghỉ ngơi, Tần Vũ ngồi ở vị trí bên cạnh Tô An Ninh. Đôi mắt như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm vào Tô An Ninh.
"Khụ khụ..." Tả Lập nhận ra được ánh mắt Tần Vũ, ho nhẹ tỏ ý nhắc nhở đối phương.
Nghe được tiếng, Tần Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Tô An Ninh nói, "Võ thuật của cô ngược lại thật là lợi hại a? Tình huống như vậy vẫn có thể hoàn toàn bình an vô sự?"
Lần trước hắn từ phía trên rơi xuống, cũng từng nghĩ tới kiểm soát cơ thể. Nhưng thời điểm đang lao nhanh xuống, hắn không thể di chuyển bất kì động tác nào, so với sự mạnh mẽ của Tô An Ninh hôm nay, thật đúng là có một loại cảm giác hổ thẹn không bằng.
Tần Vũ vừa nói dứt lời, bên kia Tả Lập khóe miệng không nhịn được co rút, chẳng lẽ Tần Vũ hy vọng An Ninh không thể bình yên rơi xuống sao?
Tô An Ninh nghe xong ngược lại không có nhiều cảm giác, cô biết Tần Vũ chẳng qua là hỏi một chút thôi, liếc mắt nhìn hắn một cái trả lời, "Học võ đều làm được như vậy."
"Cô học võ là về... Nội lực?" Tần Vũ không xác định hỏi, mặc dù trước đó Cận Sầm có nói với hắn rằng Tô An Ninh có thể sẽ có nội lực. Nhưng không thấy tận mắt nhìn thấy hắn vẫn không cách nào tin tưởng được. Đây là thứ chỉ xuất hiện trong TV và tiểu thuyết.
"Ừ." Khi đó phương thức tập luyện của cô cùng những nguời khác không giống nhau. Bọn họ là dựa vào luyện võ để ngưng tụ nội lực, còn cô chỉ cần có linh lực, là có thể đem linh lực chuyển hóa thành nội lực để sử dùng, cho nên nó cũng được xem là tương tự với nội lực.
"Rốt cuộc cô là từ đâu chạy ra đây?" Tần Vũ nghe được câu nói Tô An Ninh khẳng định, theo bản năng mở miệng nói, rốt cuộc là từ đâu chạy tới. Đa số người bình thường sẽ không làm được như vậy, ngay cả hắn, ở trong nhà hay là bên ngoài, cũng chưa từng gặp qua người giống như Tô An Ninh.
"Từ nơi khác tới." Tô An Ninh không mặn không nhạt nói một cá cười nhạt lời.
Nghe vậy, Tần Vũ a a một tiếng, bất quá căn cứ theo điều tra của Cận Sầm, lai lịch Tô An Ninh đích thực không có chỗ nào khả nghi, khả nghi chính là tính cách đột nhiên thay đổi, nhưng cái này dẫu sao cũng không có gì, đôi khi gặp phải một vài tình huống sẽ làm cho một số người tính cách phát sinh một ít thay đổi.
Hơn nữa, trên người Tô An Ninh sẽ có chút đồ xác thực không để cho người khác có thể tưởng tượng nổi, cô cất giấu chút cũng là bình thường.
Vứt bỏ hoàn toàn những nghi ngờ trong lòng, Tần Vũ nhìn Tả Lập người bên cạnh Tô An Ninh một cái nói, "Anh Tả, anh có thể giúp chúng tôi đi lấy một chút nước không?"
Nghe xong, ánh mắt Tả Lập nhìn chằm chằm vào chai nước bên cạnh Tần Vũ yên lặng không nói lời nào.
"Anh Tả, em cũng muốn uống." Tô An Ninh thấy vậy, cũng mở miệng nói.
Tô An Ninh vừa nói như vậy, Tả Lập gật đầu một cái, vẫn là xoay người, theo lời dặn dò của bọn họ đi "Lấy nước".
Sau khi Tả Lập đi, Tần Vũ nhấc tay mình lên, tháo đồng hồ ra, để lộ vệt màu đen bởi vì trúng độc mà xuất hiện, "Nếu cô lợi hại như vậy, tôi muốn đối phó cô khẳng định cũng không đối phó được, có thể giúp tôi giải độc trước hay không?"
Tần Vũ cũng chỉ là nhất thời nảy ra ý nghĩ, thời điểm nói ra trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, ngày hôm qua mới vừa nói không để ý tới Tô An Ninh, hôm nay lại chủ động đưa tới cửa.
Tô An Ninh nhìn sâu vào Tần Vũ, trong lòng lại đang suy nghĩ: Ngày đó hạ độc Tần Vũ chẳng qua là sợ Tần Vũ sẽ cản trở đường đi của mình. Hiện tại cô đã có nhiều con át chủ bài, sử dụng độc khống chế Tần Vũ cũng không còn ý nghĩa! Chẳng qua là suy tư chốc lát, Tô An Ninh liền gật đầu, "Được."
"Thật sao?" Tần Vũ không thể tin nhìn chằm chằm Tô An Ninh, hắn chẳng qua là ôm một chút hy vọng, không nghĩ tới Tô An Ninh thật sự đồng ý?
"Nếu anh không muốn giải cũng được." Tô An Ninh liếc Tần Vũ một cái.
"Giải, đương nhiên giải, thuốc giải đâu?" Tần Vũ có chút nóng nảy nói, mấy ngày nay, nghĩ đến trên cơ thể có độc, làm cái gì cũng có chút khó chịu a!
"Có thể cho anh, nhưng mà phải nhắc nhở một tiếng, chất độc này chỉ thích hợp giải lúc anh ở trong nhà." Tô An Ninh kín đáo mở miệng nói.
"Được." Mặc dù không biết tại sao, Tần Vũ vẫn gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, Tô An Ninh từ trong túi móc ra một cái bình, trực tiếp đưa cho Tần Vũ.
Cầm bình sứ nho nhỏ trong tay, tầm mắt Tần Vũ vẫn còn đảo quanh túi quần áo của Tô An Ninh. Nhớ tới lần trước Tô An Ninh hạ độc mình cũng là tiện tay lấy từ trên người, hôm nay lấy thuốc giải cũng giống như vậy.
Ngay sau đó, Tần Vũ không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ Tô An Ninh người này trên người lúc nào cũng mang theo độc dược sao?
Càng nghĩ càng đáng sợ a!
Vào giờ khắc này trong lòng Tần Vũ chỉ có một ý tưởng: Chọc ai cũng không thể chọc Tô An Ninh.
Nhìn thấy trong ánh mắt Tần Vũ thoáng hiện vẻ kiêng kỵ, Tô An Ninh ở trong lòng yên lặng gật đầu.
Thời điểm Tả Lập "Cầm nước" trở lại, nhìn thấy cảnh hai người im lặng không nói chuyện. Chuyện hắn lo lắng lúc ban đầu ngược lại không có xảy ra, Tả Lập bước chân nhẹ nhàng hơn, cầm hai chai nước đưa cho hai người.
Nửa giờ sau, Tô An Ninh cùng Tần Vũ tiếp tục quay cảnh vừa nãy chưa xong, lần này, lại không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, đạo cụ được tổ nhân viên công tác tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần, lại tự mình thử nghiệm qua trên người mới để Tần Vũ và Tô An Ninh lên sân khấu.
Từ buổi sáng quay phim đến tận tối, tiến độ đoàn phim triển tiến hành hết sức thuận lợi.
Sau khi kết thúc công việc, Tả Lập tới đón Tô An Ninh, ở trên xe Tô An Ninh đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Tô An Tân.
"Sao em lại tới đây?" Tô An Ninh lên xe, hỏi Tô An Tân.
"Nhớ chị." Tô An Tân thân mật nói.
Nghe vậy, Tô An Ninh cười một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt bé nhỏ của Tô An Tân, trong lòng thầm nghĩ: Cảm giác thật tốt a!
"Đừng nhéo mặt em." Tô An Tân mơ hồ nói không rõ lời.
Ở phía trước Tả Lập nhìn hai chị em đùa giỡn, đáy mắt thoáng hiện ý cười.
Dường như lúc này An Ninh mới có thể nhìn thấy người em trai này của cô toát ra một chút sức sống mà tuổi này nên có. Nếu không đôi lúc, cô cảm giác rằng bản thân đang cùng bạn bè nói chuyện.
Nổ máy xe, xe nhanh chóng đưa hai người trở về nhà.
Lúc này, bên kia.
Sau khi Tần Vũ kết thúc công việc, liền vội vàng bảo tài xế đưa hắn về nhà trước.
Về đến nhà, không nói hai lời, liền nhanh chóng lấy ra thuốc giải Tô An Ninh đưa cho hắn, trực tiếp cho uống vào.
Ăn xong, Tần Vũ nhanh chóng nhìn cổ tay mình, muốn xem vệt đen này từ từ biến mất.
Nhưng đợi nửa ngày, vệt đen trên cổ tay vẫn không có thay đổi, Tần Vũ im lặng nghĩ, chẳng lẽ Tô An Ninh chưa cho hắn thuốc giải?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đột nhiên, bụng Tần Vũ kêu lên rột rột.
Ngay sau đó, hắn liền lập tức chạy như bay đến nhà vệ sinh.
Vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại, hắn cứ như vậy ngồi xổm trong nhà vệ sinh nhiều lần, cảm giác được cả người sắp sụp đổ, rốt cuộc cũng dừng lại.
Ngồi ở trên sàn nhà, Tần Vũ vươn cổ tay của mình nhìn một cái, vệt đen trên cổ tay đã gần như biến mất không còn gì hết.
Nghĩ đến bản thân mới vừa chịu tội, Tần Vũ hung hăn mắng Tô An Ninh một lúc, biết trước có kết quả thế này, tại sao không nói sớm một chút... Sau đó, trong đầu chợt nhớ tới lời nhắc nhở của Tô An Ninh nói với hắn, mí mắt giựt một cái, cô thật ra đã nói rồi, bất quá, nói quá khó hiểu a!
Nhưng thôi, quên đi, Tô An Ninh hắn quả thật không chọc nổi!
Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, mới nhận ra cả người nhẹ nhàng thoải mái không ít.
Mặc dù hắn đã chịu tội, nhưng ít nhất trên người không còn độc.
Lúc này, điện thoại đặt ở trên bàn uống trà vang lên tiếng "Ong ong".
Tần Vũ đi tới cầm điện thoại lên, phía trên hiển thị hai chữ "Cận Sầm".
"Có chuyện gì?" Vừa nối tiếp, Tần Vũ liền mở miệng dò hỏi.
"Tụi tôi đang ở Chí Tôn hội sở, có muốn đến hay không?" Cận Sầm không đếm xỉa tới thanh âm từ bên đầu điện thoại kia truyền tới, Tần Vũ đã lâu không cùng bọn họ đi ra ngoài uống rượu, nghĩ đến cũng không có tâm tình, chẳng qua là người khác một mực ép hắn kêu Tần Vũ đến, lúc này hắn mới gọi điện thoại.
"Được, tôi sẽ đến ngay." Tần Vũ lập tức trả lời, bởi vì biết độc trên người đã được giải, đương nhiên là có ý muốn đi ra ngoài chơi.
Đầu bên kia điện thoại Cận Sầm đột nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì nhiều, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp, chàng trai bên cạnh liền cười hì hì nói, "Tiểu tử Tần Vũ kia muốn đến sao?"
"Ừ." Cận Sầm gật đầu một cái.
"Không biết tiểu tử kia gần đây xảy ra chuyện gì, ngoại trừ đến đoàn làm phim thì chính là làm ổ ở trong nhà." Người nọ thầm nói, sau đó tiếp tục hỏi Cận Sầm, "Có phải hắn bị cái gì đó kích thích rồi không?"
Cận Sầm nghe vậy, cong môi cười một tiếng, tự tiếu phi tiếu nói, "Đích thực là bị một cô gái kích thích!"
Sau một hồi, chờ Tần Vũ tiến vào ghế lô, thì có người câu lấy bờ vai của hắn nói, "Nghe Cận Sầm nói cậu bị con gái kích thích, rốt cuộc là ai, có thể làm cho cậu bị thua thiệt như vậy?"
Nghe được lời này, Tần Vũ khẽ cau mày, con gái nào?
Ngay sau đó, đối diện với nụ cười của Cận Sầm, khóe miệng hắn không khỏi co rút, Cận Sầm không phải đang nói Tô An Ninh chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook