Ngọn Gió Xuân FULL
-
35: Đẹp Trai Và Nam Thần
Edit: Er
Beta: TH
Sau khi nghe những gì Triệu Vân nói thì Hạ Tiểu Mãn hơi lo lắng.
Triệu Vân đã nhìn ra nên không kéo cô đi dạo phố nữa, hai người chơi giải trí đôi chút và tâm sự, sau đó trở về nhà.
Trên đường về, Hạ Tiểu Mãn nghĩ ngợi.
Về đến nhà, bất ngờ thấy xe Triệu Cải Cách dừng xe ở đằng kia, vừa đến gần thì thấy anh đang gục trên ghế lái.
Hạ Tiểu Mãn: “…”
Cô gõ cửa sổ xe, đợi một chút, người bên trong không phản ứng.
Lại gõ gõ, người bên trong mới giật mình, hình như đã tỉnh lại.
Anh ngước đầu, thấy cô thì cười cười, đưa tay kéo cửa sổ xe xuống.
Hạ Tiểu Mãn cúi đầu hỏi anh: “Anh tan tầm rồi à? Sao không quay về ngủ?”
Nhìn Triệu Cải Cách trông rất mệt, xoay xoay cổ nói: “Anh đi lên nhà.
Nhưng em không ở nhà nên anh không vào được, gọi điện thoại em lại không nghe máy.”
Hạ Tiểu Mãn vô thức nhìn cái túi đeo trên người, điện thoại bật chế độ im lặng để trong túi, cô quên xem.
Sau đó lại cảm thấy không đúng, cười mắng anh: “Không vào được nhà em thì trở lại nhà anh được mà.”
Anh cười híp mắt nhìn cô, không đứng đắn nói: “Thế là có ý gì.”
Hạ Tiểu Mãn trợn mắt với anh một cái, nhưng lại buồn cười.
Thấy anh mở cửa xe, cô lập tức lùi về phía sau một bước.
Đôi chân dài của anh bước xuống xe, cánh tay kéo vai cô, cúi đầu hỏi: “Buổi tối anh còn có một ca phẫu thuật nữa, bây giờ vợ có thể cho anh lên nhà bồi bổ giấc ngủ được không?”
Phẫu thuật chiều hôm qua kéo dài đến rạng sáng.
Sau khi kết thúc chỉ ở phòng nghỉ ngơi một chút, mãi đến khi xác nhận bệnh nhân tạm thời không nguy kịch anh mới đi về, đến nhà cô không bao lâu.
Hạ Tiểu Mãn bị anh nửa ôm nửa đẩy lên nhà, cô cũng không phản kháng, nghe anh nói buổi tối còn có một ca phẫu thuật nên có chút đau lòng, nói: “Chiều hôm qua không phải anh vừa mới tăng ca làm phẫu thuật sao? Sao tối nay vẫn phải trực đêm?”
Anh trái lại không để bụng, nói: “Đến ca nữa.”
“Vậy anh ăn cơm chưa?”
Hạ Tiểu Mãn ấn thang máy, hai người lên lầu.
Triệu Cải Cách ngáp một cái, mơ hồ nói: “Không đói.”
Không đói? Vậy là chưa ăn sao?
Hạ Tiểu Mãn tính nhẩm, đây chẳng phải là trực cả một đêm, bữa trưa cũng không ăn?
Nhìn khoé mắt anh ngập nước, Hạ Tiểu Mãn thực sự vô cùng đau lòng.
Thảo nào nghe bác sĩ nói dạ dày không tốt, thức đêm như thế còn không kịp ăn cơm, có thể tốt mới là lạ.
Lên lầu, Hạ Tiểu Mãn vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa nói: “Em đi nấu bát mì trứng, anh ăn xong rồi ngủ tiếp nhé?”
Triệu Cải Cách lắc đầu, lại ngáp một cái, nói: “Không cần đâu, ngủ dậy rồi ăn.”
Vừa mở cửa vào phòng, Triệu Cải Cách lập tức ôm Hạ Tiểu Mãn hôn môi cô một cái, không biết xấu hổ làm nũng nói: “Vợ ơi, em ngủ với anh một lát nhé?”
Hạ Tiểu Mãn xoa mặt một chút, dở khóc dở cười nói: “Mặt toàn là phấn mà anh cũng hôn được, đi đi đi, anh tự ngủ đi, em có chút việc rồi.”
Triệu Cải Cách đại khái rất mệt mỏi, hiếm được hôm không gây rối vô cớ, cười ngây ngô bước vào phòng ngủ, trực tiếp ngã xuống giường ngủ.
“Vậy anh ngủ trước nhé, để giành chỗ cho em đó, mệt thì lên ngủ.”
Hạ Tiểu Mãn dở khóc dở cười.
Nhìn anh gần như chỉ vài giây là ngủ, lại thấy đau lòng.
Đi vào đắp chăn cho anh, xong mới nhẹ nhàng ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Cô vào phòng bếp, mở tủ lạnh, kiểm tra một chút xem trong tủ lạnh có gì, phát hiện trừ mì với trứng ra thì chẳng có gì hết.
Hơi ngại, cô đúng là không phải mẹ hiền vợ đảm mà.
Lúc không đi làm thì thỉnh thoảng còn có thể nấu bữa cơm.
Sau khi đi làm, cô hầu như gọi đồ ăn bên ngoài, thật sự không thích nấu cơm, nên trong tủ lạnh thật sự không có đồ gì hết.
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng lại cầm túi xuống nhà mua thức ăn.
Lúc lấy chìa khóa trên bàn, cô nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, Hạ Tiểu Mãn lại ra một quyết định khác.
Triệu Cải Cách bị mùi thơm của thức ăn tỉnh giấc.
Cả một ngày anh không ăn gì cả, trong bụng đã sớm trống không, lúc trước hoàn toàn dựa vào máu mà gượng lại, sau khi ngủ một giấc, năng lượng cơ thể đã đạt tối đa.
Bị hương thơm từ phòng bếp thoảng tới khiến anh thức giấc.
Lúc mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã là mảnh màu đen kịt, nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ.
Anh ngồi dậy, xoa nhẹ mặt rồi mới bước xuống giường.
Phòng ngủ màu đen, mở cửa ra lập tức ánh đèn lập tức rọi vào.
Triệu Cải Cách nheo mắt lại, chính xác tìm thấy cô gái nhỏ bận bịu đang đeo tạp dề đứng cạnh bếp gas.
Hạ Tiểu Mãn cũng nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn anh, cười hỏi: “Em đánh thức anh sao?” Vì cô thuê phòng nên cách âm không quá tốt, cô sợ đánh thức anh nên đã cố gắng giảm tiếng ồn nhất.
Triệu Cải Cách cười đi tới, nhìn xem cô đang làm gì, ôm eo cô từ phía sau nói: “Không phải, ngủ đủ rồi, bị hương thơm của thức ăn đánh thức.” Liếc mắt một cái, trong nồi là thịt rang, bên cạnh hình như là đang ninh canh.
Triệu Cải Cách cười cười, vô cùng hạnh phúc.
Hạ Tiểu Mãn ngại anh vướng chân vướng tay, chỉ vào cửa nói: “Đi rửa mặt đi rồi ra là có thể ăn cơm.”
Triệu Cải Cách gật đầu, muốn hôn cô nhưng nghĩ vẫn chưa rửa mặt, lưu luyến buông cô ra, bước vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc đi ngang qua bàn ăn thì phát hiện, trên bàn đã bày ba món ăn, màu thanh đạm tươi mới, nhìn qua cũng không tệ lắm.
Anh lại quay đầu nhìn phòng bếp một cái, nhìn Hạ Tiểu Mãn mặc tạp dề, vừa ngửa ra sau để trốn khói dầu, vừa lật tới lật lui thức ăn trong nồi, cong môi cười cười.
Lúc Triệu Cải Cách đi ra, Hạ Tiểu Mãn vừa lúc đặt món canh cuối cùng lên bàn ăn.
Thấy mắt anh sáng rực lên, nói: “Vừa lúc, ăn cơm đi, cả ngày nay anh đã không ăn gì rồi, uống canh trước để bồi bổ dạ dày.” Vừa nói vừa cầm chén múc cho anh một bát canh.
Triệu Cải Cách lần đầu được bạn gái đối đãi như vậy, được yêu mà sợ, nhận lấy bát canh còn cười trêu ghẹo một câu, “Hiền lành như vậy khiến anh chưa thích ứng được.”
Hạ Tiểu Mãn hếch mũi về phía anh, trừng mắt lườm anh một cái, tức giận nói: “Chắc mười hay hai mươi năm nữa anh vẫn hưởng thụ được đấy, mau ăn đi!”
Triệu Cải Cách nhận thấy điểm khác thường, kéo dài giọng nói: “Mười năm hai mươi năm à ——” như đang ám chỉ, ánh mắt rõ ràng đang hỏi đã muốn ở bên anh mấy chục năm rồi sao?
Ban đầu Hạ Tiểu Mãn không kịp phản ứng, qua một lát mới hiểu ra anh đang ám chỉ cái gì, lập tức đỏ cả mang tai, gắp một con tôm tươi bóc vỏ vào trong bát cho anh, giận dữ nói: “Ăn cơm đi!”
Triệu Cải Cách cười cười, cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi: “Hôm nay em đi đâu vậy?” Anh biết cô luôn luôn thích ở nhà, hôm nay lúc đi về lại không thấy cô ở nhà, còn hơi bất ngờ một chút.
Hạ Tiểu Mãn cố gắng tự nhiên nói: “Đi ăn cơm và dạo phố với chị anh.”
Triệu Cải Cách dừng động tác đang gắp thức ăn lại, ngoài ý muốn nói: “Chị của anh?”
“Ừm.” Hạ Tiểu Mãn gật đầu.
Cơ thể Triệu Cải Cách nghiêng về phía sau, hoài nghi nhìn cô, cố ý quấy phá nói: “Hôm nay em tốt với anh như vậy, không phải do chị anh nói bậy gì với em đó chứ?”
Hạ Tiểu Mãn: “…”
“Lúc trước em đối xử không tốt với anh sao?”
Triệu Cải Cách do dự một chút, ăn ngay nói thật đáp: “Trời hôm nay không đẹp như vậy.”
Hạ Tiểu Mãn: “…” Thật muốn kéo anh ra ngoài đánh một trận.
Cô rõ ràng đau lòng cho anh trực cả ngày cả đêm không ăn cơm.
Hạ Tiểu Mãn không nói gì, cố ý kéo mấy món ăn trên bàn đến trước mặt mình, nói: “Vậy anh đừng ăn nữa, nói như kiểu em không có lòng vậy.”
Triệu Cải Cách thấy thế, vội vàng nhận sai, “Đâu có, anh đây không phải sợ em bị chị anh lừa sao?”
Không biết Hạ Tiểu Mãn nghĩ gì, trong nháy mắt lại thực sự tin, vô thức hỏi ngược lại: “Vậy chị anh nói cho em biết chị ấy bị bệnh tim là lừa em?” Ánh mắt nóng bỏng và mong đợi, trong tiềm thức cô không hy vọng một cô gái ưu nhã dịu dàng như vậy lại bị bệnh tim bẩm sinh.
Triệu Cải Cách lập tức lộ ra vẻ “quả nhiên là thế”, nói: “Biết ngay chị đã nói với em chuyện đó, anh biết mà.”
Hạ Tiểu Mãn trong nháy mắt đã phản ứng được, anh lại còn lừa cô nói ra.
Cô mất hứng nói: “Sao anh lại như vậy chứ?” Vừa lẩm bầm, vừa vô thức gắp thịt gà vào bát anh.
Làm Triệu Cải Cách rất vui, trong lòng sướng muốn chết, cảm thấy vợ anh thực sự rất đáng yêu.
Bị anh moi được tin, Hạ Tiểu Mãn lập tức kể đơn giản về những gì mà Triệu Vân nói hôm nay, cuối cùng tổng kết nói: “Chị anh rất thương yêu anh.”
Triệu Cải Cách thân là một người đàn ông 30 tuổi và ngang ngạnh, bị một câu “rất thương yêu” này của cô khiến anh nổi hết cả da gà, gắp con tôm bóc vỏ vào trong bát cho cô, nói: “Đừng nói mấy câu tình cảm, mau ăn đi!”
Hạ Tiểu Mãn cười thầm một tiếng, cúi đầu ăn tôm bóc vỏ.
Hai người ai cũng không hỏi cụ thể hay nói chuyện Triệu Vân mắc bệnh nên anh mới học y.
Có một số chuyện, là vết thương thành sẹo trong đáy lòng người khác, hiểu vậy là được.
May vẫn còn để lại chút không gian riêng, nếu kiên quyết muốn xé toạc nó, chẳng những không thể lành mà vết thường còn càng thêm sâu.
Bây giờ sức khoẻ của Triệu Vân ổn định, anh có cô bên cạnh, cứ thuận theo tự nhiên thì cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
Ăn cơm xong, Triệu Cải Cách chủ động đi rửa bát.
Hạ Tiểu Mãn đứng bên cạnh anh, ngó trái ngó phải, hệt như đứa nhỏ đang rất vui mừng và hạnh phúc.
Triệu Cải Cách không hiểu, hơi buồn cười nhìn cô đang ngó nghiêng: “Sao thế? Không có chuyện gì thì lên nhà xem phim đi.”
Hạ Tiểu Mãn cười hì hì đứng phía sau anh, hai tay cọ cọ một lát, cắn răng nén xấu hổ, vòng tay qua ôm lấy eo anh, vùi đầu trên lưng anh.
Triệu Cải Cách lại lần nữa bị “sợ”, cái bát vừa rửa xong suýt nữa rơi vào chậu nước.
Nghiêng đầu muốn nhìn cô, chiều cao chênh lệch nên không nhìn thấy.
Muốn vỗ vỗ tay cô nhưng tay anh vẫn đang ướt.
“Hôm nay em sao thế? Dính người như vậy?”
Hạ Tiểu Mãn cười hì hì nói: “Trước đây em không nghĩ ra, sau khi yêu đương sẽ có bạn trai nấu cơm cho, còn được nhìn bạn trai rửa bát.”
Triệu Cải Cách không thể hiểu, nói: “Vì sao?”
Hạ Tiểu Mãn nhăn nhăn mũi, nói: “Bởi vì em cảm thấy em không phải là cô gái nhỏ.
Em cảm thấy cho dù em tìm bạn trai thì những việc nhà hay nấu cơm sẽ bắt em làm, em mới không làm đâu.” Cô nghĩ mình sẽ không làm nũng như vậy.
Triệu Cải Cách nghe nửa ngày cũng không hiểu, thắc mắc: “Đây là đang mỉa mai anh sao? Lần sau anh nấu cho em ăn?”
Hạ Tiểu Mãn cũng không trông chờ anh có thể hiểu tâm tư khó chịu kia của cô, nghe thấy anh nói thì cười: “Anh biết nấu sao?”
“Học được!” Triệu Cải Cách rửa xong cái bát cuối cùng, rút khăn giấy ra lau khô tay, gỡ tay cô đang ôm eo mình, xoay người đối diện, ôm cô vào lòng, anh dựa ở thành bếp, cười nói: “Theo ý của em thì phải tìm bạn trai cho dù không nấu ăn nhưng cũng phải học? Nếu không thì sao mà chiều em được?”
Hạ Tiểu Mãn mím môi nhịn cười, ngước mặt nhìn anh, cuối cùng không kiềm được, e thẹn ngọt ngào cười rộ lên, nói: “Hóa ra là anh hiểu.”
Triệu Cải Cách đụng vào chóp mũi cô, nói: “Anh chỉ là hiểu em.”
Hạ Tiểu Mãn che mặt, oa… Không chịu nổi, thả thính như vậy làm sao đây!
Triệu Cải Cách bỗng cười ha hả, cười đến nỗi thắt lưng rung không ngừng, đến nỗi khiến Hạ Tiểu Mãn không ôm được.
Hơn nữa Hạ Tiểu Mãn vẫn đang ngơ ngác, không hiểu anh đang cười cái gì.
Triệu Cải Cách vừa cười vừa nói: “Hóa ra em thích như vậy, sao không nói sớm, sáng sớm anh sẽ thỏa mãn em… Ha ha…”
Hạ Tiểu Mãn: “…”
Bỏ tay xuống, không ôm nữa, quả nhiên nam thần gì gì đó chỉ tồn tại trong tưởng tượng, đàn ông bên người cho dù đẹp trai cũng không thể thành nam thần.
HẾT CHƯƠNG 35.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook