Ngọn Gió Mùa Thu
-
Chương 24: Huynh đệ
Cả bốn người vào chỗ ngồi, bốn phía đối diện nhau. Phục vụ mang rượu lên, Phùng Kiến Quân nghiêm mặt nhận lấy: vì anh là chủ phải thị uy, sau đó phất tay bảo người phục vụ đi ra ngoài. Anh hớn hở cầm lấy chai rượu mạnh Ballantines 21 năm, như hiến vật báu rót vào 4 ly vừa định đưa đến tay Phong ca của anh thì tên Bạch Thiệu Đông cướp mất.
- “Vân Phong không được uống!” – Nói xong không đợi ai phản ứng, ngửa cổ nhấm nháp rượu ngon.
Phùng Kiến Quân nóng nảy, vội lấy tay ngăn lại cái tên không biết phép tắc này: “Gì mà không được?”
Bạch Thiệu Đông trừng mắt, giọng vẫn như đùa giỡn: “Vì tôi là bác sĩ!”
Lúc này anh Phong lên tiếng, âm thanh như tiếng sáo trúc, nghe thật êm tai: “Uống một chút không sao đâu.” Anh thật sự muốn uống rượu cho quên đi phiền não, nỗi buồn nào đó đang làm ê ẩm cả con tim.
- “Cậu nói cái gì? Không sao? Cần nhắc lại hồ sơ bệnh án của cậu à? Được, gãy xương kín, Pauwels type III, bắt đinh chốt, lấy dụng cụ sau 12 tháng. Tái khám đợt 1 hồi phục không tốt, có dấu hiệu nhiễm trùng. À, tốt lắm, uống đi, dù sao các y tá trong bệnh viện cũng nhớ cậu lắm.” – Bạch Thiệu Đông lơ đễnh như không để ý ai hết, vẻ mặt hếch lên, cái miệng cười mỉa, nhưng thực ra trong lòng không phải không lo lắng.
Lúc này đến lược Phùng Kiến Quân như bừng tỉnh đại ngộ, cầm ly rượu ôm vào mình như sợ bị cướp đi vậy: “Phong ca, không ổn, em quên mất. Đúng là tên ôn thần này có lợi, nhắc nhở đúng lúc!”
- “Đưa đây!” – anh Phong đưa tay giữa không trung hướng về phía Phùng Kiến Quân muốn nhận lấy ly rượu.
Phùng Kiến Quân nào dám cãi lại Phong ca, tự dưng tay không chịu điều khiển mà đưa ly rượu đang cầm ra.
Bạch Thiệu Đông dựa mạnh vào lưng ghế, nhấp một miếng rượu, bực tức nói: “Cậu lại không nghe lời tôi, tôi lớn tuổi hơn cậu đấy! Không nghe lời người lớn nói, thiệt hại bản thân.”
Anh Phong cầm ly rượu trong tay, chưa uống vội, lắc lắc nhẹ làm thứ chất lỏng màu vàng trong ly sóng sánh gợi liên hồi, bình tĩnh đáp lại: “Nhưng xét về bối phận, tôi lớn hơn anh.” Nói xong cười nhẹ, mới đưa miệng ly lên thưởng thức.
- “Xì…lại nhắc chuyện năm xửa năm xưa, khi đó vì nể mặt bộ não cậu hoạt động tốt hơn chúng tôi, nên mới gọi cậu một tiếng lão đại. Cậu xem, cậu chỉ lớn tuổi hơn Kiến Quân thôi, khoe với ai chớ!” – Bạch Thiệu Đông không quên nhắc chuyện năm xưa, năm mà cả 3 người: anh, Vân Phong và Thư Lê lăn lộn trong những ngày tháng đen tối.
Năm đó, nếu Vân Phong không thông minh cứu thoát bọn họ khỏi tay những tên buôn người xuyên quốc gia, thì không biết hiện nay bọn họ như thế nào. Nhớ khi đó, anh 12 tuổi, Thư Lê 11 tuổi, còn Vân Phong chỉ mới 10 tuổi thôi, nhưng cậu ta làm được chuyện mà bọn anh không làm được.
Với tư duy non nớt của trẻ con, các anh đã học theo cách xưng hô của bọn buôn người khi ấy, tôn xưng Vân Phong là lão đại.
Đến sau này lớn lên một chút, hiểu chuyện rồi, anh lại không thích gọi Vân Phong là lão đại nữa, nhưng tận sâu trong tâm trí anh, anh vẫn rất biết ơn Vân Phong, nếu không có cậu ta, có lẽ anh đã chết vào những ngày khắc nghiệt đó, cũng không rực rỡ quang vinh làm đến chức phó viện trưởng như ngày hôm nay.
- “Không biết lớn nhỏ!” – Tiếng nói hơi ách, có lẽ do lâu lắm không nói mà tạo nên, phát ra từ người từ lúc vào đây đến giờ chưa lần nào hé môi, Mộc Thư Lê.
Phùng Kiến Quân ánh mắt sáng rõ, cười to, vỗ đùi nói giọng sang sảng: “Ha…ha…tên này hôm nay lột lưỡi rồi, mở miệng nói chuyện rồi. Chắc em đi mua xổ số ngay thôi, chắc chắn trúng, không chừng đủ để em xây ‘Tương Phùng 2’, ‘Tương Phùng 3’…luôn đó chớ!”
Mộc Thư Lê nãy giờ tầm nhìn vẫn rơi vào trên mặt đất, nghe nói vậy nâng mắt lên liếc nhìn Phùng Kiến Quân một cái thật nhẹ, lập tức rời khỏi như không hề liên quan đến anh, mặt vẫn không chút thay đổi sắc thái.
Đúng như Phùng Kiến Quân nói, anh là tượng đá lâu năm, đến gỗ mục cũng không bằng. Gỗ tới lúc mục ra còn có tiếng động, tên này cứ tích tự như vàng. Thật là ở bên cạnh hắn nhất định chán chết.
Thấy Mộc Thư Lê liếc xéo mình, Phùng Kiến Quân không bỏ qua, nhanh nhẩu đến ngồi bên cạnh anh Phong hỏi: “Phong ca, trước kia chắc anh tốn nhiều tiền lo cho tên ‘tượng đá’ này tốt nghiệp văn bằng luật đúng không? Chứ cá tính hắn vậy, làm luật sư chẳng phải hại chết người ta sao? Hèn gì, văn phòng luật của hắn lại ‘hương khói chẳng vượng’….ha ha…”
Mộc Thư Lê lại cho Phùng Kiến Quân một cái nhìn nhàn nhạt. Rồi cúi đầu uống rượu. Không quan tâm.
Anh Phong hỏi Bạch Thiệu Đông: “Thiệu Đông, bệnh của Thư Lê như thế nào?”
Bạch Thiệu Đông cứ say sưa thưởng thức rượu ngon, lắc lư theo điệu nhạc, xem kịch vui, lúc này nghe anh Phong hỏi, anh mới trả lời: “Không đáng ngại, chỉ do hắn không thích nói chuyện thôi, đến lúc tìm được người có thể khai kim khẩu, tự nhiên không còn bệnh.”
Phùng Kiến Quân nhớ ra một chuyện quan trọng, nói: “Phong ca, chuyện anh bảo em làm rất thành công, như anh dự đoán bọn họ vẫn xoay chuyển được tình thế. Em không hiểu tại sao không ra tay triệt để? Hoặc là em cho người một phát súng bắn chết lão ta, không phải khỏe hơn sao?”
Tiếng nói u ám của Mộc Thư Lê ồm ồm cất lên: “Phạm pháp!” không nói thì thôi, nói là ngắn gọn, dễ hiểu, vào thẳng vấn đề.
Anh Phong cũng đồng ý: “Đúng vậy. Hơn nữa chúng ta cũng không phải xã hội đen.”
- “Gì chứ, lão ta có tội, phải đền tội, dài dòng chi cho mệt. Không hiểu nổi!” – Phùng Kiến Quân làm việc luôn thẳng thừng, càng nhanh gọn càng tốt mặc kệ hậu quả.
Bạch Thiệu Đông cười cười: “Nói thừa, chuyện Vân Phong làm nếu để cậu đoán ra còn xứng danh lão đại sao? Có kết quả thì tự nhiên hiểu thôi. Còn không hiểu nữa thì trách cậu quá ngốc…ha…ha!”
Phùng Kiến Quân nhếch mép cãi lại: “Anh mới ngốc! Hừ…”
Bạch Thiệu Đông bỉm môi, tiếp tục nếm rượu ngon, xem thường: đúng là trẻ con!
Không sai, những chuyện lão già ấy làm sẽ phải đền tội thật xứng đáng. Anh Phong đã thề với lòng mình, phải cho lão già đó nếm phải điều đã gây ra với gia đình anh.
Chuyện này cũng không liên quan đến ba người huynh đệ của anh, nhưng họ đã quyết tâm bằng mọi cách giúp anh hoàn thành tâm nguyện. Đúng là không có gì quý hơn tình huynh đệ, gắn bó keo sơn còn hơn thân tình.
Chỉ suy nghĩ thôi, anh Phong lặng im không nói, trong lòng anh có suy tính! Uống hết rượu còn lại trong ly, lục lọi tìm cây gậy, đứng lên và nói với mọi người: “Về thôi, mẹ đang đợi.”
- “Vân Phong không được uống!” – Nói xong không đợi ai phản ứng, ngửa cổ nhấm nháp rượu ngon.
Phùng Kiến Quân nóng nảy, vội lấy tay ngăn lại cái tên không biết phép tắc này: “Gì mà không được?”
Bạch Thiệu Đông trừng mắt, giọng vẫn như đùa giỡn: “Vì tôi là bác sĩ!”
Lúc này anh Phong lên tiếng, âm thanh như tiếng sáo trúc, nghe thật êm tai: “Uống một chút không sao đâu.” Anh thật sự muốn uống rượu cho quên đi phiền não, nỗi buồn nào đó đang làm ê ẩm cả con tim.
- “Cậu nói cái gì? Không sao? Cần nhắc lại hồ sơ bệnh án của cậu à? Được, gãy xương kín, Pauwels type III, bắt đinh chốt, lấy dụng cụ sau 12 tháng. Tái khám đợt 1 hồi phục không tốt, có dấu hiệu nhiễm trùng. À, tốt lắm, uống đi, dù sao các y tá trong bệnh viện cũng nhớ cậu lắm.” – Bạch Thiệu Đông lơ đễnh như không để ý ai hết, vẻ mặt hếch lên, cái miệng cười mỉa, nhưng thực ra trong lòng không phải không lo lắng.
Lúc này đến lược Phùng Kiến Quân như bừng tỉnh đại ngộ, cầm ly rượu ôm vào mình như sợ bị cướp đi vậy: “Phong ca, không ổn, em quên mất. Đúng là tên ôn thần này có lợi, nhắc nhở đúng lúc!”
- “Đưa đây!” – anh Phong đưa tay giữa không trung hướng về phía Phùng Kiến Quân muốn nhận lấy ly rượu.
Phùng Kiến Quân nào dám cãi lại Phong ca, tự dưng tay không chịu điều khiển mà đưa ly rượu đang cầm ra.
Bạch Thiệu Đông dựa mạnh vào lưng ghế, nhấp một miếng rượu, bực tức nói: “Cậu lại không nghe lời tôi, tôi lớn tuổi hơn cậu đấy! Không nghe lời người lớn nói, thiệt hại bản thân.”
Anh Phong cầm ly rượu trong tay, chưa uống vội, lắc lắc nhẹ làm thứ chất lỏng màu vàng trong ly sóng sánh gợi liên hồi, bình tĩnh đáp lại: “Nhưng xét về bối phận, tôi lớn hơn anh.” Nói xong cười nhẹ, mới đưa miệng ly lên thưởng thức.
- “Xì…lại nhắc chuyện năm xửa năm xưa, khi đó vì nể mặt bộ não cậu hoạt động tốt hơn chúng tôi, nên mới gọi cậu một tiếng lão đại. Cậu xem, cậu chỉ lớn tuổi hơn Kiến Quân thôi, khoe với ai chớ!” – Bạch Thiệu Đông không quên nhắc chuyện năm xưa, năm mà cả 3 người: anh, Vân Phong và Thư Lê lăn lộn trong những ngày tháng đen tối.
Năm đó, nếu Vân Phong không thông minh cứu thoát bọn họ khỏi tay những tên buôn người xuyên quốc gia, thì không biết hiện nay bọn họ như thế nào. Nhớ khi đó, anh 12 tuổi, Thư Lê 11 tuổi, còn Vân Phong chỉ mới 10 tuổi thôi, nhưng cậu ta làm được chuyện mà bọn anh không làm được.
Với tư duy non nớt của trẻ con, các anh đã học theo cách xưng hô của bọn buôn người khi ấy, tôn xưng Vân Phong là lão đại.
Đến sau này lớn lên một chút, hiểu chuyện rồi, anh lại không thích gọi Vân Phong là lão đại nữa, nhưng tận sâu trong tâm trí anh, anh vẫn rất biết ơn Vân Phong, nếu không có cậu ta, có lẽ anh đã chết vào những ngày khắc nghiệt đó, cũng không rực rỡ quang vinh làm đến chức phó viện trưởng như ngày hôm nay.
- “Không biết lớn nhỏ!” – Tiếng nói hơi ách, có lẽ do lâu lắm không nói mà tạo nên, phát ra từ người từ lúc vào đây đến giờ chưa lần nào hé môi, Mộc Thư Lê.
Phùng Kiến Quân ánh mắt sáng rõ, cười to, vỗ đùi nói giọng sang sảng: “Ha…ha…tên này hôm nay lột lưỡi rồi, mở miệng nói chuyện rồi. Chắc em đi mua xổ số ngay thôi, chắc chắn trúng, không chừng đủ để em xây ‘Tương Phùng 2’, ‘Tương Phùng 3’…luôn đó chớ!”
Mộc Thư Lê nãy giờ tầm nhìn vẫn rơi vào trên mặt đất, nghe nói vậy nâng mắt lên liếc nhìn Phùng Kiến Quân một cái thật nhẹ, lập tức rời khỏi như không hề liên quan đến anh, mặt vẫn không chút thay đổi sắc thái.
Đúng như Phùng Kiến Quân nói, anh là tượng đá lâu năm, đến gỗ mục cũng không bằng. Gỗ tới lúc mục ra còn có tiếng động, tên này cứ tích tự như vàng. Thật là ở bên cạnh hắn nhất định chán chết.
Thấy Mộc Thư Lê liếc xéo mình, Phùng Kiến Quân không bỏ qua, nhanh nhẩu đến ngồi bên cạnh anh Phong hỏi: “Phong ca, trước kia chắc anh tốn nhiều tiền lo cho tên ‘tượng đá’ này tốt nghiệp văn bằng luật đúng không? Chứ cá tính hắn vậy, làm luật sư chẳng phải hại chết người ta sao? Hèn gì, văn phòng luật của hắn lại ‘hương khói chẳng vượng’….ha ha…”
Mộc Thư Lê lại cho Phùng Kiến Quân một cái nhìn nhàn nhạt. Rồi cúi đầu uống rượu. Không quan tâm.
Anh Phong hỏi Bạch Thiệu Đông: “Thiệu Đông, bệnh của Thư Lê như thế nào?”
Bạch Thiệu Đông cứ say sưa thưởng thức rượu ngon, lắc lư theo điệu nhạc, xem kịch vui, lúc này nghe anh Phong hỏi, anh mới trả lời: “Không đáng ngại, chỉ do hắn không thích nói chuyện thôi, đến lúc tìm được người có thể khai kim khẩu, tự nhiên không còn bệnh.”
Phùng Kiến Quân nhớ ra một chuyện quan trọng, nói: “Phong ca, chuyện anh bảo em làm rất thành công, như anh dự đoán bọn họ vẫn xoay chuyển được tình thế. Em không hiểu tại sao không ra tay triệt để? Hoặc là em cho người một phát súng bắn chết lão ta, không phải khỏe hơn sao?”
Tiếng nói u ám của Mộc Thư Lê ồm ồm cất lên: “Phạm pháp!” không nói thì thôi, nói là ngắn gọn, dễ hiểu, vào thẳng vấn đề.
Anh Phong cũng đồng ý: “Đúng vậy. Hơn nữa chúng ta cũng không phải xã hội đen.”
- “Gì chứ, lão ta có tội, phải đền tội, dài dòng chi cho mệt. Không hiểu nổi!” – Phùng Kiến Quân làm việc luôn thẳng thừng, càng nhanh gọn càng tốt mặc kệ hậu quả.
Bạch Thiệu Đông cười cười: “Nói thừa, chuyện Vân Phong làm nếu để cậu đoán ra còn xứng danh lão đại sao? Có kết quả thì tự nhiên hiểu thôi. Còn không hiểu nữa thì trách cậu quá ngốc…ha…ha!”
Phùng Kiến Quân nhếch mép cãi lại: “Anh mới ngốc! Hừ…”
Bạch Thiệu Đông bỉm môi, tiếp tục nếm rượu ngon, xem thường: đúng là trẻ con!
Không sai, những chuyện lão già ấy làm sẽ phải đền tội thật xứng đáng. Anh Phong đã thề với lòng mình, phải cho lão già đó nếm phải điều đã gây ra với gia đình anh.
Chuyện này cũng không liên quan đến ba người huynh đệ của anh, nhưng họ đã quyết tâm bằng mọi cách giúp anh hoàn thành tâm nguyện. Đúng là không có gì quý hơn tình huynh đệ, gắn bó keo sơn còn hơn thân tình.
Chỉ suy nghĩ thôi, anh Phong lặng im không nói, trong lòng anh có suy tính! Uống hết rượu còn lại trong ly, lục lọi tìm cây gậy, đứng lên và nói với mọi người: “Về thôi, mẹ đang đợi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook