Ngọn Gió Mùa Thu
Chương 140: Tình khúc vàng

Diệp Tri Thu chạy xe đạp bon bon trên con đường quen thuộc, ngày nào cô cũng đi ngang qua đây và không khỏi nhớ đến kỉ niệm ngày trước cô và Hoa Vân Phong đã tình cờ quen biết như thế nào. Thật kì lạ, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì nỗi nôn nao nào đó cồn cào trong dạ, thật sự cô rất mong muốn được gặp anh ngay chỗ này, hiện tại!

Trời trưa có những hạt nắng chiếu vào xuyên qua từng kẽ lá, con đường cũng rợp bóng nhẹ nhàng loang lỗ những tia nắng ấm áp mà không quá chói chang. Thời tiết ở đây vốn trong lành mát mẻ lại cộng thêm tiết trời đang chậm rãi chuyển sang mùa xuân nên những vệt nắng lại càng làm cho con người cảm thấy thoải mái và thư giãn hơn, chứ không như ở thành phố C đầy bụi bặm và ồn ào đến ngạt thở.

Diệp Tri Thu vừa đạp xe vừa mơ mộng, cô thường hay thất thần như thế trên con đường dài như thế này. Tâm trí cô lúc nào cũng bay bổng với những hoài niệm, lúc thì nhớ nhung người yêu dấu, khi thì thả hồn theo những khúc hát du dương do chính cô cất lên thì thầm trong miệng. Có như thế thì quãng đường này mới trở nên ngắn ngủi và không nhàm chán.

Đến ngã rẽ, bỗng nhiên cô nghe được tiếng điện thoại reo lên. Diệp Tri Thu theo bản năng sờ tay vào túi quần, nhưng không đúng, cô quên mất là mình đã để điện thoại trong ba lô rồi. Thế cho nên cô đã với tay ra phía trước cổ xe để mở khóa ba lô, ý muốn lấy điện thoại ra cho tiện khỏi phải dừng xe lại mắc công.

Nhưng cô nào có ngờ rằng do chính hành động này đã dẫn đến hậu quả gì. Đó chính là ngay chỗ ngã rẽ mà điều khiển bằng một tay trong khi tay kia đang bận rộn làm việc thì chắc chắn rằng không giữ được thăng bằng rồi… và sau đó là…

- Á…

Diệp Tri Thu không điều khiển được tay lái nên loạng choạng ngã nghiêng qua một bên. Trong lòng nặng nề nghĩ: Thảm rồi, lấy đâu ra đệm thịt để đỡ lấy mình nữa chứ, nhất định đau chết mất. Không chịu đâu, cô sợ nhất là đau đấy!

Nhưng suy nghĩ đó không đúng rồi, khi thật sự trời xiu đất khiến thế nào lại có một cái “đệm thịt” thật sự đây này. Khi ngã vào cái “đệm thịt” ấy sao mà ấm áp quá, tuy không quá êm ái, nhưng vẫn còn đỡ hơn rơi thẳng xuống đất. Hình như cảm giác này quen quen làm sao ấy, nó làm cho Diệp Tru Thu có ý muốn tham lam được hưởng thụ lâu hơn nữa. Nhưng sau đó cô vội giật mình: Trời ạ, cô đang ngoại tình tư tưởng đấy! Làm sao có thể nằm trong lòng một người khác mà mê mẫn thế được?

Đầu óc rối loạn, không biết vì té ngã nên mới quay cuồng hay vì những suy nghĩ của bản thân làm choáng váng, Diệp Tri Thu hấp tấp muốn chuyển mình ngồi dậy thì phía trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng nói:

- Tri Thu, em lúc nào cũng không cẩn thận vậy sao? Nếu không phải là anh thì thế nào đây?

Thế nào? Thế nào nữa? Nếu cô ngã vào lòng người khác nhất định anh ghen chết mất, nhưng chẳng nói ra miệng thôi.

Diệp Tri Thu khóe miệng cứng đờ, cô ngẩng đầu lên nhìn: Không sai chứ? Cô mới cầu trời khẩn Phật cho cô gặp gỡ anh thì ngay tức khắc được ứng nghiệm, này… này cũng không phải quá mức màu nhiệm sao?

Cô thỏ thẻ:

- Anh… Vân Phong, anh sao lại ở đây?

Cô mừng rỡ nghiêng người lại đối mặt với anh và đưa hai tay ôm choàng lấy cổ anh. Chỉ thấy trên mặt anh lộ vẻ không vui, hai tay cũng di động sờ lên cách tay cô, rồi đến vai, đến mặt, và hỏi:

- Em có bị đau chỗ nào không? Không cẩn thận gì hết!

Trái tim Diệp Tri Thu rung lên đến sắp nứt ra rồi này. Anh lo lắng cho cô nhiều như vậy, cô không thể để anh đợi lâu cho nên mới nói:

- Không sao hết, có cái đệm thịt rồi. Hì hì…

Hoa Vân Phong nhíu mày:

- Em còn cười được? Nếu không có anh thì phải làm sao?

Diệp Tri Thu cười híp mí, nói:

- Nếu không phải anh thì không có súc hút em mạnh như vậy đâu!

Hoa Vân Phong cũng lắc đầu, vừa đỡ cô dứng dậy, vừa nói:

- Cãi ngang không lại em rồi, đúng vậy, anh mới có sức hút đó. Sau này em đừng đi xe đạp nữa!

Diệp Tri Thu phủi nhè nhẹ quần áo vốn chẳng dính chút bụi nào của mình, đồng thời cũng loay hoay giúp Hoa Vân Phong làm sạch bụi bẩn. Cô nói:

- Không chịu! Em thích đi một mình hà. Với lại anh cũng phải biết là nhờ chuyện em đi xe đạp, hai chúng mình mới có dịp quen nhau đó.

Hoa Vân Phong đứng yên cho cô giúp mình, anh giơ tay lên xoa xoa tóc dài của cô:

- Được thôi, nhưng em phải cam đoan không còn tẽ ngã như vậy nữa. Con gái mà ngã rất nguy hiểm, biết không?

Diệp Tri Thu cười hì hì, nịn nọt:

- Oke! Biết rồi, lại ra dáng ông cụ non.

Hoa Vân Phong vừa định nói gì đó, nhưng chưa thốt nên lời thì cô nàng đã la toáng lên:

- Chết rồi, không xong! Điện thoại, em có điện thoại… Anh đợi em một chút, em xem là ai gọi đến!

Chẳng thèm để tâm chiếc xe có nằm lăn ra đó chưa được đỡ lên, Diệp Tri Thu cứ vớ lấy chiếc ba lô và lục lọi tìm cái di động. Cô lật xem màn hình, ồ thì ra là Điềm Mật gọi, cô nhấn phím gọi lại, đầu dây tút tút hai tiếng lập tức có người bắt máy. Cô bạn thân lên tiếng:

- A lô, bạn… lúc nãy gọi mà không được à?...

Điềm Mật vừa định nói ra cái câu quen thuộc: “Bạn chết chỗ nào mà không nghe điện thoại hả?” rồi. Thế nhưng nhìn lại cách đó không xa có Lam Tĩnh Hiên đang ngồi thì sợ rằng tiếng nói chanh chua của mình dọa anh sợ chạy mất. Cho nên cô mới nói chuyện “thục nữ” một tí:

- …Có chuyện cần nói cho bạn nghe!

Diệp Tri Thu không trả lời mà hỏi lại, có người yêu dấu đang đứng đợi cô kìa, không rảnh đôi co với cô bạn:

- Nè, gọi mình chi vậy?

Điềm Mật nghe hỏi thì quên mất khí thế trách móc, cô cảm thấy mát lòng khi nhắc đến chuyện này, cô nói:

- Thì… anh Tĩnh Hiên mời mình đi uống nước nè. Rồi anh ấy còn nói mé mé là có hai vé xem phim tối nay… mình nghĩ chắc là muốn rủ mình đi chung đó. Hí hí!

Tim của Điềm Mật lúc này còn đập thình thịch đây. Lúc nãy trên đường về, Lam Tĩnh Hiên chạy xe với Điềm Mật được nửa đường thì dừng lại và mời cô vào quán uống ly nước rồi hãy về. Sau khi nghe anh ấy nói như vậy, cô gái trẻ đã không kiềm được vui sướng dâng lên trong lòng, còn chần chừ gì mà không nhận lời ngay cơ chứ? Thế là hai người đến quán nước gần đó, một quán nước sạch sẽ thoáng mát và đậm chất thiên nhiên với phong cảnh núi giả, suối giả và cả bàn ghế cũng làm bằng tre trúc nho nhỏ thật đáng yêu.

Lúc vào cổng Điềm Mật đã gọi điện thoại định nói cho Diệp Tri Thu biết, nhưng cô bạn không nhận máy, cô đành thôi. Sau đó ngồi chưa được lâu thì anh Tĩnh Hiên nói với cô:

- Điềm Mật, tối nay em rảnh không?

Điềm Mật lúc ở bên cạnh anh ta thì đặc biệt trì độn, cô ngẩn ra và ngây ngốc hỏi:

- Hả? Ý anh là gì?... Ờ thì cũng như mọi khi thôi, không có chuyện gì làm thì ngủ sớm.

Nghe vậy Lam Tĩnh Hiên cũng chẳng liếc nhìn Điềm Mật cái nào mà chỉ thở dài và mắt vẫn nhìn đăm đăm vào ly nước trước mặt. Anh nói:

- Vậy thì dễ rồi. Anh có hai tấm vé xem phim tối nay, anh muốn…

Vừa nói tới đó Lam Tĩnh Hiên cũng không hiểu lý do gì mà Điềm Mật đột nhiên bật đứng dậy, sau đó ngượng ngùng cười với anh một cái rồi chạy nhanh về hướng toilet. Người đi vội vàng, người ngồi ở lại thì cũng lắc đầu với vẻ mặt thông cảm…

Điềm Mật vội chạy đi không phải để giải quyết nhu cầu cá nhân, mà là cô vừa nghe được anh Tĩnh Hiên nói câu đó… câu đó chẳng khác nào trong tiểu thuyết ngôn tình các nam chính khi muốn mời mọc nữ chính đi xem phim thì diện lý do đó sao? Trời ạ, Điềm Mật bưng kín hai gò má, nó nóng quá, có đỏ không đây? Đương nhiên có rồi! Lắc lư trong toilet không dám lộ ra cho đến khi Diệp Tri Thu gọi điện thoại đến…

Diệp Tri Thu cười cười nói với bạn:

- Quao!!! Thật là hạnh phúc đó nha. Xem ra bạn sắp tu thành chính quả rồi, Mật Mật yêu dấu của mình. Ha ha…

Điềm Mật lại lấy tay đè lại nhịp tim đang hỗn loạn, cô nói:

- Ừa thì cũng mong là vậy… mà cho bạn biết chuyện này nữa nè. Anh ấy còn ngỏ ý mời mình đi xem phim tối nay nữa đó… ôi, không biết nói sao nữa!

Diệp Tri Thu lúc này đang rất muốn cười nhạo cô bạn của mình, nhưng mà cô hiểu được nỗi vui mừng khi tình yêu ấp ủ bao ngày được đáp lại là hạnh phúc như thế nào. Cho nên cô chọn cách cổ vũ:

- Quá tốt rồi Mật Mật, xem ra chuyện rước chàng về dinh là sớm muộn thôi hé… À, bạn lo uống nước nói chuyện với anh ấy đi, không thôi người ta chán rồi bỏ về đừng ngồi khóc lóc đó nha. Mình không dỗ bạn đâu. Mình còn có “chính sự” cần phải làm nữa!

Cô nói đến “chính sự” liền nhìn về phía Hoa Vân Phong. Anh vẫn dứng đó, dáng vẻ cao ngất đường hoàng dưới ánh nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu lên mặt anh tạo nên những điểm sáng tối trông như một bức tranh tuyệt tác làm lòng cô xao xuyến nữa rồi. Cô nhìn thoáng qua chiếc xe đạp của mình, không biết khi nào anh đã đỡ nó lên giúp cô, cô mỉm cười ngọt ngào một cách âm thầm cũng không cần phô trương cho anh biết.

Điềm Mật hừ hừ nói:

- Được rồi mèo ú. Bạn lo chuyện của bạn đi, không dám làm phiền à ~~~~

Tiếng nói kéo dài của Diềm Mật làm Diệp Tri Thu cười ra tiếng và sau đó cô quyết tâm ngắt điện thoại:

- Thôi đi, nhiều chuyện quá!

Hai cô bạn hiểu ý nhau cùng vui vẻ cười trước khi cúp điện thoại. Sau đó Điềm Mật chỉnh chu lại từ mái tóc đến quần áo rồi nhanh chóng trở ra ngoài ngồi lại chỗ cũ…

Còn Diệp Tri Thu nói chuyện xong cũng chạy đến ôm cánh tay Hoa Vân Phong nũng nịu:

- Anh! Mình cùng nhau về nhà thôi. Đứng nãy giờ em mỏi chân muốn chết!

Hoa Vân Phong làm bộ ngơ ngác:

- Về nhà? Về nhà em sao?

Nhìn dáng vẻ muốn chọc ghẹo cô của anh mà cô muốn cắn anh một cái quá đi mất. Cắn vào cái môi đang mấp máy nói chuyện ấy, cắn mạnh vào…

Nhưng mà nơi đây là giữa đường đấy, bình thường hẻm nhỏ ít người qua lại, thế cơ mà lỡ có ai thấy là mắc cỡ chết. Cho nên Diệp Tri Thu tạm thời dẹp bỏ cái tâm háo sắc của mình, cô níu tay anh lắc lư:

- Hừ. Nói vậy là không cho em về nhà anh hả? Vậy ai về nhà nấy đi!

Nói vậy nhưng vẫn bám anh như sam thì làm sao là giận hờn được. Ý cô muốn về nhà trọ của anh, khi ở thành phố C cô cũng về nhà của anh đấy thôi. Con gái thời nay chẳng sợ trời chẳng sợ đất, có thể nói ra những câu thật bất ngờ có thể làm cho các chàng trai phải lúng túng. Nhưng cách nói của Diệp Tri Thu là ngây thơ, vả lại Hoa Vân Phong không phải là “sói” muốn ăn thịt cừu, nên cô cần gì phải sợ. Khi ở bên anh, anh còn giữ gìn danh tiết cho cô còn hơn cả chính bản thân cô nữa. Hì, có người yêu như anh là yên tâm tuyệt đối!

Hoa Vân Phong thì thầm vào tai cô:

- Được rồi. Chiều theo ý em, nhưng mà phải gọi về nhà nói cho dì em hay một tiếng biết không? Người lớn sẽ lo lắng đó.

Diệp Tri Thu ngoan ngoãn nói:

- Dạ, em biết rồi!

Sau đó cô chuyển hướng qua bên chiếc xe đạp của mình và gọi Hoa Vân Phong:

- Vân Phong, anh ngồi ngoài sau đi, em sẽ cho anh biết thế nào là tài lái xe đạp siêu cấp của em!

Hoa Vân Phong nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:

- Được!

Diệp Tri Thu không ngờ anh lại đáp ứng lời cô nhanh như vậy, cô còn tưởng anh sẽ không chịu để cô chở mà đòi hai đứa phải dẫn xe đi bộ chung với nhau nữa là… hì!

Nhưng khi Hoa Vân Phong ngồi lên ngoài sau yên xe của cô rồi, cô mới biết anh đã nghĩ cái gì trong đầu. Đó chính là:

- Mèo con, em hãy lấy hai chân ra chỗ khác, anh sẽ đặt lên bàn đạp. Em chịu trách nhiệm điều khiển phương hướng, còn anh đạp xe được không?

Ồ, ý kiến hay! Cô lái, anh đạp, cái này là thí dụ minh họa cho chiêu “Song kiếm hợp bích” mà trong phim cổ trang hay chiếu đó thôi! Diệp Tri Thu lập tức đồng ý:

- Quá được luôn! Lên đường thôi~~~

Người yêu nói vậy nhưng Hoa Vân Phong vẫn chưa đạp xe, anh nói:

- Mèo con, em chú ý đó nhe, tới ngả ba thì rẽ trái, số nhà 123/6C, bên phải của nó là một tiệm tạp hóa.

Diệp Tri Thu mở to mắt quay đầu lại, nhưng vì đang ngồi trên xe cũng không thể đối diện được với anh cho nên chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên mà nói:

- Hả? Thì ra anh ở chỗ đó. Vậy mà bấy lâu này em đâu có biết. Em thường hay ghé tiệm tạp hóa đó mua đồ lắm…ùm, em biết rành chỗ đó luôn, mình đi thôi!

Hoa Vân Phong bắt đầu đạp một cái đầu tiên. Do chân anh dài nên việc đạp xe từ đằng sau thế này là không có gì khó khăn cả. Chiếc xe bon bon chạy trên đường, gió thổi thật mát mẻ, từng lọn tóc mềm nhẹ của Diệp Tri Thu bay bay cọ qua mặt của Hoa Vân Phong. Làm cho anh chợt nhớ đến một bài hát:

- “Anh nghe mùi hương trên tóc quen nồng nàn. Anh nghe tình em nghe tình em chứa chan…”

Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng đọc nhè nhẹ của Hoa Vân Phong. Anh chỉ đọc chứ không hát. Giọng của anh ấm áp chạm đến con tim Diệp Tri Thu. Chỉ cần là những gì đặc trưng của anh, cô đều cảm thấy là tốt nhất, hay nhất. Cô cười hì hì nói:

- Em nhớ ra bài hát này, là bài “Tình khúc vàng”. Em cũng rất thích giọng hát của ca sĩ Đan Trường đó. Nghe hay quá hé anh. Nói đến thật muốn nghe quá đi, lát nữa về đến nhà mở bài này nghe mới được.

Cô nói một hơi thật nhiều như thế. Hoa Vân Phong chỉ cười mà không nói gì, ngầm đồng ý là như vậy. Thế mà Diệp Tri Thu lại hỏi:

- Vân Phong, sao anh im lặng không nói chuyện vậy? Có phải đang ghen với anh Đang Trường không hả?

Hoa Vân Phong ngẩn ra, cô bé này chuyện nọ xọ chuyện kia rối tung lên thế. Nhưng anh vẫn trả lời cô:

- Em nghĩ vậy thiệt hả? Ờ, cứ cho là vậy đi…

Tưởng anh thừa nhận rồi nên Diệp Tri Thu vừa định cười nhạo, thế nhưng câu nói anh vẫn còn một vế nữa chưa nói xong:

- … cho vừa lòng em!

Tức là anh không ghen, nhưng cô nói anh ghen thì cứ cho là vậy đi, dù sao chuyện đó làm cô vui thì anh không tiếc gì cả.

Cũng giống với chuyện con người anh trước giờ không chủ động làm “công tác” giải thích, mà cũng xem thường việc biện hộ. Bởi lẽ bạn nghĩ thử xem, khi một ai đó gán cho mình một tội danh thì đương nhiên lời giải thích của bạn chỉ là thừa thải, nghiêm trọng hơn còn phản tác dụng, người ta sẽ cho là bạn cố ý chạy tội… Cũng thật khó!

Diệp Tri Thu lập tức xụ mặt, cô hừ hừ:

- Người ta nói không ghen là không yêu. Hừ, anh không thường nói lời yêu em, mà còn nói vậy nữa… làm người ta buồn đó nha!

Nghe vậy, Hoa Vân Phong cũng vẫn không biện giải, anh chỉ choàng tay ra phía trước ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của cô vào trong ngực. Ấm áp là những gì cần nhất lúc này, chẳng cần nói gì cả, hành động đã hơn cả lời giải thích.

Diệp Tri Thu lập tức im miệng để tận hưởng giây phút ngọt ngào này. Thân thể cô bé nhỏ chỉ cần một cái ôm không cố sức chút nào của anh là nó đã nằm gọn trong lồng ngực vững chãi, rắn chắc. Cô thích như vậy lắm!

Ngôi nhà anh ở trọ cũng cách đó không xa, cho nên hai người rất nhanh đã đến mục đích. Khi ngừng xe phía trước, Diệp Tri Thu thông báo cho anh biết:

- Tới rồi nè anh. Phải cái nhà có cổng sơn màu gỗ không?

Hoa Vân Phong xoa đầu cô, nói:

- Anh không biết! Nhưng anh biết đã đến đúng nơi rồi. Em có ngửi được mùi bánh kẹo của tiệm tạp hóa kế bên không?

Vừa nói anh vừa móc chiếc chìa khóa trong túi ra chuẩn bị một mình lần tay đến ổ khóa để mở cũng không quản cô gái nhỏ có phản ứng gì nữa. Lúc này cô đang nhìn anh chăm chú, một lát sau cô cũng thả lỏng bản thân rồi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, rồi lại hít… ờ thì hít chẳng ra cái mùi gì hết. Hì!

Hoa Vân Phong mở cửa xong rồi mà chưa nghe thấy động tĩnh gì từ cô gái phía sau. Anh quay đầu lại hỏi:

- Tri Thu, em làm gì vậy? Mau vào nhà đi.

Diệp Tri Thu hoàn hồn mở mắt ra, cô níu lấy tay anh cười hì hì:

- Ờ, vô liền nè!...

Rồi vừa dẫn xe đi vào vừa thì thầm:

- Mà em có ngửi được mùi bánh kẹo gì đâu à~

Hoa Vân Phong nói với cô:

- Mũi con mèo này không thính chút nào!

Diệp Tri Thu vui vẻ quay sang nhìn anh, giơ lên “mống vuốt”, nói:

- Nhưng con mèo thì có tuyệt chiêu… hừ…

Nói xong, cô tiến lên chọc vào bên hai hông của anh, cô luôn biết điểm yếu nhất của anh ở đâu, cô sẽ cho anh biết tay ngay!

Hai người cười đùa thật vui vẻ. Vì đây là ngôi nhà ở trọ mấy năm rồi, nên Hoa Vân Phong thông thuộc đường lắm. Anh bị cô nàng làm nhột nhạo cả người nhưng vẫn tránh thoát được.

Kéo dài suốt quãng đường ngắn ngũn ấy là một bên đi một bên đùa giỡn như vậy cho đến khi vào đến phòng khách. Hoa Vân Phong túm được hai tay mềm mại như những con sâu nhỏ cứ mãi không chịu yên của cô mà kéo cô ngồi xuống ghế. Cả hai đều đùa đến ra một thân mồ hôi và ngồi thở không ra hơi trên chiếc ghé dài đặt giữa phòng khách. Không ai còn sức để lăn lộn nữa rồi và thế là lại có một khoảng lặng hạnh phúc dành rêng cho đôi bạn trẻ…

--------------

Tội nghiệp kẻ đang lang thang ngoài đường như Phùng Kiến Quân. Anh vừa về đến nhà theo lời của Phong ca, vẫn chưa tắm rửa cho thoải mái đã nhảy cẩn lên giường nằm một cái cho khỏe người rồi. Bởi vì từ Mỹ bay về đây, rồi từ sân bay chẳng nghỉ ngơi được chút nào mà đến thẳng nơi này. Ôi, cái lưng và cái cổ của anh cũng cừng đờ ra cả rồi. Tuy là ghế dịch vụ, được nằm đấy, nhưng chẳng thấy thoải mái bằng chiếc giường của mình. Thế mà chưa nằm nóng lưng thì Phong ca gọi đến:

- Kiến Quân, chút nữa Tri Thu đến nhà trọ, cậu đi ra ngoài ăn cơm trưa rồi mướn khách sạn nghỉ ngơi đi, không cần lo cho anh, vậy nhé, anh cúp máy!

Nói có nhiêu thôi đó, chưa cho anh cơ hội để ú ớ tiếng nào hết. Phong ca thiệt là… (lắc đầu…) nhưng cũng phải đồng ý thôi, chẳng lẽ vác cái mặt ở lì nơi đây làm kỳ đà cản mũi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương