Ngọn Gió Mùa Thu
-
Chương 120: Hạnh phúc giản đơn
Bác sĩ kiểm tra cho Hoa Vân Phong là bác sĩ quen. Ông ta có tuổi đời và kinh nghiệm thuộc vào hạng ‘gạo cội’ của bệnh viện này. Nếu xét về mặt công việc, khi được sự ủy thác của Phó viện trưởng Bạch Thiệu Đông ông luôn hoàn thành tốt công tác của mình đối với bệnh nhân vô cùng cứng đầu như Hoa Vân Phong. Còn về khía cạnh tình cảm, ông sớm đã xem Hoa Vân Phong là con cháu của mình, nên khi anh đến trong tình trạng này thì không tránh khỏi phải nhét đầy lỗ tai những lời trách móc của ông:
- Không muốn sống nữa à? Ta nói cháu bao nhiêu lần rồi hả? Mắt cháu rất dễ nhiễm trùng vậy mà còn tiếp xúc với nguồn nước bẩn, vậy còn không xử lý đúng cách. Bây giờ sinh ra ổ viêm rồi đấy, không khéo dẫn đến tình trạng đa xơ cứng sau đó là suy giảm chức năng thần kinh… hừ! Giỏi lắm, cãi lời nữa đi, hậu quả tự chịu! Tức chết ta…
Hoa Vân Phong biết tính tình vị bác sĩ già này, tốt nhất không nên lấy cứng đối cứng, vì rất có khả năng ông ấy sẽ cho anh nhập viện ở vài ngày. Anh biết tình trạng hiện tại của mình khá tồi tệ, chuyện bị bắt lại đây là đương nhiên không thể tránh, chỉ là anh thật sự không muốn trong lúc này phải nằm viện. Bởi vì ở nhà có cô gái nhỏ đang đợi anh về, anh không thể để cho Diệp Tri Thu phải lo lắng cho anh được. Nếu muốn nằm viện thì ít nhất phải hết ngày mai mới được.
Hoa Vân Phong chầm chậm nói với vị bác sĩ già:
- Cháu biết sai rồi. Nhưng mà chuyện này cũng ngoài ý muốn. Nếu như cháu lúc đó tùy tiện vào một trạm xá nào đó cho họ tùy tiện động tay động chân bậy bạ, có lẽ sẽ làm ông mất hướng hơn nữa. Hơn nữa ở nơi đó trạm xá ở đâu cháu cũng không biết mà… Người không biết không có tội đúng không?
Ông bác sĩ già trách anh, đó là lỗi của anh. Nhưng nói một hồi lại thành ra chẳng ai có lỗi… Hừ! Ông bác sĩ nghiêm túc ném dụng cụ gì đó đang cầm trên tay xuống khay inox nghe loảng xoảng. Thở phì phò rồi nói:
- Cái thằng này bớt nịn đi. Ta nói cho cháu biết, cháu đừng mơ tưởng dùng cách này là có thể về nhà. Không… bao… giờ!
Ba tiếng cuối được ông đề cao âm lượng và nói cực kỳ mạnh mẽ, làm cho người nghe thấy được quyết tâm không khoan nhượng của ông.
Hoa Vân Phong vì người ở nhà đang đợi mình mà đành phải xuống nước thêm một lần nữa:
- Vậy được rồi. Chúng ta thỏa thuận đi. Bây giờ ông cho cháu về nhà giải quyết một số công việc rất quan trọng, sau đó cháu hứa tối nay sẽ ngủ ở bệnh viện.
Nghe xong đôi mày của vị bác sĩ già giật giật mấy cái, ông vừa định há miệng hô lên không đồng ý thì Hoa Vân Phong dường như biết trước như vậy nên anh giành nói trước:
- Không có lựa chọn khác. Nếu ông không đồng ý thì cháu vẫn có thể rời khỏi đây như mọi khi.
Vị bác sĩ già liếc nhìn anh một cái, khinh bỉ nói:
- Đừng tưởng có thể đem phó viện trưởng ra mà dọa ông già này nha. Nếu cần thiết, ta có thể đem hai đứa đánh cho nát cái mông đó. Mà thôi, đi đâu thì đi. Miễn là phải nhớ lời đã nói đấy nhé. Ta sợ cái tánh ngang bướng của cháu, chứ chẳng sợ cái giống gì nữa hết.
Hoa Vân Phong biết rõ tình cách của vị bác sĩ này nên thẳng thắn như thế sẽ dễ dàng ‘qua cửa’ hơn.
Hoa Vân Phong mở cửa bước ra ngoài, Phùng Kiến Quân vội vàng đỡ lấy cánh tay anh và ân cần hỏi han:
- Phong ca, sao rồi? Có vấn đề gì không? Có cần nằm viện không? Để em báo cho mẹ nuôi biết… không đúng… à… đúng rồi, lúc nãy mẹ nuôi có gọi điện thoại đến, hỏi anh đâu rồi. Em đành nói dối là anh đi vệ sinh... Ây, Phong ca, tha thứ cho em…
Hoa Vân Phong không đau chết thì cũng bị mấy câu hỏi dài loằng ngoằng của Phùng Kiến Quân làm choáng váng cả đầu. Cái gì mà nói năng lộn xộn quá không biết. Cuối cùng để cho cái loa phóng thanh này ngừng lại, Hoa Vân Phong đành phải đưa tay vỗ mạnh vào lưng của Phùng Kiến Quân. Ngưỡng chịu đau của anh ta rất thấp nên đã quyết định ‘tắt đài’ đi để bớt bị ‘hành hạ’!
Hoa Vân Phong cảm thấy lỗ tai dễ chịu hơn nhiều rồi. Anh giơ tay ra, nói:
- Điện thoại!
Phùng Kiến Quân hiểu ý đem điện thoại đưa cho anh. Lúc nãy vào phòng khám nên giao điện thoại cho Phùng Kiến Quân giữ hộ, nào ngờ mẹ anh lại gọi điện đến kiểm tra. Vừa rồi ở trên xe chỉ có cơ hội nói với Diệp Tri Thu, vẫn chưa thông báo cho bà một tiếng. Có lẽ bà đang sốt ruột lắm đây.
Điện thoại chuyển được, bên kia là tiếng của Diệp Tri Thu:
- Vân Phong ơi, em nghe nè!
Hoa Vân Phong bỗng nhiên cảm thấy có dòng nước mát trong veo chảy qua trái tim mình, cùng lúc cũng quên đi đau đớn đang giày vò. Anh cười nói với cô:
- Tri Thu à, lúc nãy mẹ gọi mà anh không nghe máy nhất định mẹ sẽ lo nên anh mới gọi điện thoại lại.
Đó là lí do anh gọi điện thoại về hay sao? Anh không biết là cô cũng lo lắng cho anh hay sao? Người này thiệt tình…
Diệp Tri Thu trong lòng buồn trách vu vơ, mà Hoa Vân Phong bên kia sau một hồi im lặng lại bỗng nhiên lên tiếng nói chuyện tiếp:
- Anh cũng sợ em lo lắng nữa… Anh sẽ về ngay, đợi anh!
Diệp Tri Thu vui vẻ trong lòng cũng không gặng hỏi cái gì thêm, chỉ nói:
- Em biết rồi… Em nhớ anh!
Cô vừa nói xong ngại ngùng đến muốn ngắt điện thoại ngay, nào ngờ người đầu dây bên kia lại lên tiếng:
- Mới cách nhau chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà nhớ anh vậy sao? Anh cũng nhớ em, Tri Thu!
Tim Diệp Tri Thu đập thình thịch, đôi môi cứ căng lên nụ cười hạnh phúc. Đối với cô lúc này, những lời nói của Hoa Vân Phong có khả năng đưa cô lên tận mây xanh ấy. Một cảm giác bồng bềnh, mềm mại, bát ngát cơn gió tình yêu mát rượi.
Diệp Tri Thu vừa buông điện thoại thì Hà Thúy Bình từ phòng tắm bước ra. Cô vội báo cáo tình huống với bà:
- Dì Bình ơi, lúc nãy Vân Phong có gọi lại cho dì. Con bắt máy nghe thì anh ấy nói chút xíu nữa ảnh sẽ về. Bảo mình đừng lo lắng!
Hà Thúy Bình gật đầu ngồi xuống ghế lau khô tóc. Bà nói với cô:
- Tri Thu, con qua đây ngồi với dì nè. Hai dì cháu mình nói chuyện chơi chút đợi Vân Phong về rồi cùng ăn cơm.
Diệp Tri Thu thoải mái ngồi xuống bên canh Hà Thúy Bình. Trên môi cô vẫn còn đọng lại nụ cười chưa tan khi nãy. Hà Thúy Bình dù hiện tại cô đơn chiếc bóng, nhưng đã từng trải qua giai đoạn yêu đương mặn nồng nào có chuyện không hiểu niềm vui của cô gái này. Bà chọc ghẹo:
- Gì mà cười hoài vậy con?
Diệp Tri Thu vội lấy tay che miệng, đầu thì lắc lư:
- Đâu có đâu dì!
Hà Thúy Bình càng cười càng to:
- Thiệt không? Thôi vậy, không nói thì để dì hỏi thằng con của dì cũng được…
Diệp Tri Thu chần chừ một lát vẫn là nói thật:
- Á… đừng dì ơi. Con nói là được chứ gì? Thì… con cũng không hiểu sao mỗi lần nghe tiếng nói của Vân Phong là con đặc biệt vui vẻ. Còn nữa nha, nếu anh ấy mà có nói câu nào chứa đựng chút xíu tình cảm thôi, con cũng cười hoài không ngậm miệng lại được, mà trong lòng ngọt ngào vô hạn. Hì, kỳ thực mỗi lúc như vậy chỉ muốn gặp anh ấy ngay để… để ôm anh một cái thôi à!
Diệp Tri Thu xem Hà Thúy Bình giống như dì Trần ở nhà vậy. Có lẽ vì thuở nhỏ thiếu tình thương của mẹ, nên cô đặc biệt có tình cảm thân thiết với dì Bình. Cho nên cô sẵn sàng tâm sự lòng mình với dì, mà vô tình quên mất dì chính là mẹ của người cô yêu.
Hà Thúy Bình xem cô bằng ánh mắt trìu mến. Cô gái nhỏ này thật vô tư. Đúng là tình yêu đầu đời ngọt ngào như thế đó. Từng chi tiết nhỏ cũng làm con người ta khắc cốt ghi tâm. Bà nói:
- Đương nhiên rồi, có cái gì mà mắc cỡ. Nói thật, Vân Phong nhà dì cũng như con mà thôi. Nó không có yêu ai trước đó hết nên đối với chuyện này cũng hoàn toàn mới trải nghiệm. Hì, không biết thằng nhóc này có chiêu trò lãng mạn gì có thể chọc con vui vẻ không đây… Chắc đến giờ con cũng biết là tình tình Vân Phong không lãnh đạm như con thấy ban đầu đâu đúng không? Dì nói con nghe cái này, tuyệt đối không được nói cho thằng nhóc đó nghe là dì nói biết không? Nó hồi còn nhỏ lém lĩnh thua gì Kiến Quân đâu. Hồi đó cuộc sống còn nhiều khó khăn, nó phải làm rất nhiều việc từ có thể đến tưởng chừng không thể. Nhưng nó đều làm tốt. Mỗi lúc rảnh rỗi nó lại lôi dì ra hỏi đông hỏi tây. Lúc cầm trên tay cái túi nhựa khi đi chợ mua thức ăn nó cũng hỏi dì là màu gì nữa… Haiz, thằng nhóc đó là vậy, ham thích học hỏi lắm. Nhiều lúc nó hiếu kỳ với món đồ nào là ngồi sờ rất lâu, dường như muốn khắc sâu vào trí nhớ của mình hình dạng món đồ đó vậy… Nhìn nó chú tâm như vậy vẻ mặt trẻ con đáng yêu như ẩn hiện vẻ nghiêm túc khi làm việc của một người lớn…
Hà Thúy Bình mỉm cười nhẹ rồi nói tiếp:
- …Ờ, mà Vân Phong nó có kể cho con nghe chuyện của nó lúc trước không?
Diệp Tri Thu trong lòng dâng lên cảm giác ngột ngạc khi nhớ đến những lời nói tối hôm đó của Hoa Vân Phong. Cô thành thật trả lời:
- Dạ, anh ấy vẫn chưa kể chi tiết gì hết. Chỉ nói cả hai mắt anh ấy đều nhìn không thấy, vả lại không có nhãn cầu. Còn nguyên nhân thì con không biết.
Hà Thúy Bình nghe xong gật đầu, không biết là nói cho cô nghe hay tự thì thầm:
- Ờ, thì ra là vậy.
Xem ra thằng nhóc này chưa kể cho con bé nghe cái gì hết. Có lẽ nó sợ con bé chịu không nổi sự thật về cuộc đời của nó. Bà có thể nhìn ra, nét mặt Diệp Tri Thu tái nhợt, mang theo vẻ sầu thương khi nhắc đến chuyện của con trai bà. Yêu nhau là vậy, đau chung nỗi đau của nhau là chuyện bình thường thôi. Tôn trọng ý nghĩ của con trai, bà cũng không nói xen vào làm gì, chúng nó đã yêu nhau thì tự giải quyết với nhau vậy.
Diệp Tri Thu cũng không nghĩ nhiều, cô muốn phá vỡ không gian yên lặng nặng nề này. Cô trộm nghĩ, có lẽ dì Bình nhớ đến chuyện của Vân Phong thì không vui, nên cô muốn nói cái gì đó khác đi nhằm dời sự chú ý của dì và để cho bản thân khuây khỏa một chút. Cô không muốn mình rơi nước mắt trong lúc này. Cô tìm chủ đề mới:
- À… Dì ơi, thật ra con rất ngưỡng mộ Vân Phong. Anh ấy có một người mẹ yêu thương anh ấy như vậy… Còn con, sinh ra đã không có mẹ, nên con xem dì như mẹ của con vậy đó!
Hà Thúy Bình ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói âm áp như lòng mẹ:
- Được rồi, dì hiểu mà. Đứa nhỏ đáng thương. Nói thật ra thì Vân Phong cũng không phải con ruột của dì…
Diệp Tri Thu há hốc miệng, mở to mắt nhìn bà mà không nói được câu nào. Hà Thúy Bình nói tiếp:
- Khi đó dì mang bệnh trong người, thần trí không tỉnh táo, cứ đi lang thang khắp nơi tìm con trai của mình. Có lẽ ông trời thấy dì không phải người mẹ tốt, nên con dì mới sinh ra đã lập tức bị ông trời mang đi. Lúc đó dì điên cuồng tìm con khắp nơi, khi gặp Vân Phong thì dì cứ tưởng nó là con của dì, rồi cứ bắt thằng bé ở bên cạnh dì luôn…
Diệp Tri Thu lẳng lặng nghe, cô có nhiều điều chưa rõ nhưng không có hỏi gì thêm. Bởi vì tâm trạng của dì Bình lúc này dường như đang nặng nề lắm, vẻ mặt như chìm vào ưu tư sâu lắng vốn cố tình chôn vùi, nay lại phơi bày ra lần nữa. Có lẽ dì nhớ con của mình – Diệp Tri Thu nghĩ vậy.
Lúc này không có gì tốt hơn là cho dì một cái ôm thật chặt. Hà Thúy Bình hít hít cài mũi bình ổn lại tâm trạng, sau đó bà đối diện với Diệp Tri Thu mà nói:
- Nếu con không chê bà già này thì từ nay gọi dì là mẹ cũng được mà. Nói đúng hơn thì sớm muộn gì cũng phải gọi thôi.
Diệp Tri Thu mới vừa sụt sùi trong thương tiếc, bỗng nghe nói như vậy cô không khỏi có chút đỏ mặt. “Sớm muộn gì cũng gọi”, hì hì. Cô rất muốn đó chứ, Diệp Tri Thu cắn môi vài cái, bật lên tiếng gọi thật to mà còn kéo thật dài:
- Mẹ… mẹ…!
Vừa lúc đó cánh cửa ‘lạch cạch’ mở ra. Hoa Vân Phong từ phía ngoài bước vào. Diệp Tri Thu thấy bóng dáng của anh lập tức lấy tay bưng miệng. Nhưng đã không còn kịp rồi… Hoa Vân Phong từ phía cửa chưa kịp thay giày đã lên tiếng hỏi:
- Tri Thu à, em nôn nóng như vậy sao? Mới đây đã gọi mẹ anh là mẹ rồi.
Diệp Tri Thu nhanh chóng từ trên ghế phóng xuống đất, đứng tại chỗ chống hai tay lên hông, dáng vẻ ra bộ rất hung dữ nhưng thật đáng yêu, nhìn về phía người đang đứng ở cửa, lớn giọng biện minh:
- Thì dì Bình nói sớm muộn gì cũng gọi, chỉ là luyện tập thôi mà…
Nói xong cô lại hối hận, câu nói vừa rồi chẳng khác nào tự đào hố chôn mình vậy. Chẳng những không tự giải cứu mà ngược lại giống như tố cáo bản thân đã rất “muốn chồng” rồi ấy!
Hà Thúy Bình nhìn thấy cô gái nhỏ lúng túng, bà cười cười tiếp tục sửa đúng:
- Này, con gái. Mới gọi là mẹ sao giờ lại đổi lại kêu bằng dì rồi?
Diệp Tri Thu lấy hai tay áp lên gò má đang nóng hổi của mình, dường như có ngọn lửa bùng cháy mới lướt qua vậy. Lát sau, cô mới nháy mắt với Hà Thúy Bình:
- Dì ơi, có lẽ con phải gọi bằng dì thôi. Người ta sợ con giành mẹ với người ta mà dì. Lêu lêu… Hoa Vân Phong lớn rồi mà còn sợ bị người khác giành mẹ! Ha ha…
Hà Thúy Bình và Hoa Vân Phong đồng thời cười to. Hoa Vân Phong đã thay dép đi ở nhà xong, cũng bị câu nói vô tư của cô gái này làm cứng họng, nhất thời chưa tìm được biện pháp nào phản bác lại cả, chỉ biết giơ hai tay lên đầu hàng:
- Tri Thu à, bái phục em rồi. Kiểu này thì Thư Lê cũng phải gọi em là thầy. Kiểu nào em cũng cãi thắng được!
Diệp Tri Thu ha ha cười dài, nhảy nhót đi đến chỗ Hoa Vân Phong định kéo lấy tay anh dìu anh vào trong. Nhưng cô lại nhìn thấy một điều…
Cô thắc mắc hỏi:
- Vân Phong à, sao anh đeo mắt kính khác với ban nãy vậy?
Loại kính hiện tại anh đeo là kính đặt chế mà vị bác sĩ già đã ép buộc anh phải đeo thì mới cho anh về nhà. Loại kính bản to, có dây đeo chống tuột, vành tròn như đậy kín cả hai mắt của anh, mà thấp thoáng phía sau đó hình như là băng gạc màu trắng thì phải. Diệp Tri Thu chưa từng thấy qua loại kính này bao giờ, nói dễ nghe là hình dáng nó vô cùng kỳ quái, còn khó nghe chút thì là… quá thô, quá xấu!
Hà Thúy Bình cũng bị thu hút bởi điều đó, bà vội vàng chạy đến. Rất nhanh sau đó sắc mặt biến tái đi. Bà vịn vai Hoa Vân Phong mà hỏi:
- Sao vậy con? Mắt không khỏe à?... Trời ạ, đeo cái này nhất định là có chuyện rồi.
Hà Thúy Bình biết rõ tình trạng của con trai, nên khi nhìn thấy cái kính ấy thì biết là chuyện gì xảy ra, lo lắng là đương nhiên. Diệp Tri Thu dẫu có ngây thơ đi nữa thì đại khái cũng hiểu sơ sơ. Cô nghẹn giọng dường như muốn khóc nói với Hoa Vân Phong:
- Vân Phong, anh không sao chớ? Nói đi, đừng để dì và em lo… hic!
Nãy giờ hai người phụ nữ này có để anh nói chuyện đâu, cứ hỏi han dồn dập làm anh không biết bắt đầu trả lời từ đâu nữa. Từ trước anh từng có suy nghĩ: Chỉ cần anh hoàn thành tâm nguyện của ba, làm xong nhiệm vụ đó và tìm được người anh muốn tìm là cuộc đời của anh cũng không còn điều gì vướng mắc nữa. Lúc đó anh chỉ lo phụng dưỡng mẹ Bình thôi. Nhưng hôm nay bên anh có hai người thương yêu anh như vậy, trái tim Hoa Vân Phong mềm nhũn, anh cảm thấy cuộc đời thật đẹp, thực ra hạnh phúc không xa vời như anh vẫn nghĩ trước kia!
- Không muốn sống nữa à? Ta nói cháu bao nhiêu lần rồi hả? Mắt cháu rất dễ nhiễm trùng vậy mà còn tiếp xúc với nguồn nước bẩn, vậy còn không xử lý đúng cách. Bây giờ sinh ra ổ viêm rồi đấy, không khéo dẫn đến tình trạng đa xơ cứng sau đó là suy giảm chức năng thần kinh… hừ! Giỏi lắm, cãi lời nữa đi, hậu quả tự chịu! Tức chết ta…
Hoa Vân Phong biết tính tình vị bác sĩ già này, tốt nhất không nên lấy cứng đối cứng, vì rất có khả năng ông ấy sẽ cho anh nhập viện ở vài ngày. Anh biết tình trạng hiện tại của mình khá tồi tệ, chuyện bị bắt lại đây là đương nhiên không thể tránh, chỉ là anh thật sự không muốn trong lúc này phải nằm viện. Bởi vì ở nhà có cô gái nhỏ đang đợi anh về, anh không thể để cho Diệp Tri Thu phải lo lắng cho anh được. Nếu muốn nằm viện thì ít nhất phải hết ngày mai mới được.
Hoa Vân Phong chầm chậm nói với vị bác sĩ già:
- Cháu biết sai rồi. Nhưng mà chuyện này cũng ngoài ý muốn. Nếu như cháu lúc đó tùy tiện vào một trạm xá nào đó cho họ tùy tiện động tay động chân bậy bạ, có lẽ sẽ làm ông mất hướng hơn nữa. Hơn nữa ở nơi đó trạm xá ở đâu cháu cũng không biết mà… Người không biết không có tội đúng không?
Ông bác sĩ già trách anh, đó là lỗi của anh. Nhưng nói một hồi lại thành ra chẳng ai có lỗi… Hừ! Ông bác sĩ nghiêm túc ném dụng cụ gì đó đang cầm trên tay xuống khay inox nghe loảng xoảng. Thở phì phò rồi nói:
- Cái thằng này bớt nịn đi. Ta nói cho cháu biết, cháu đừng mơ tưởng dùng cách này là có thể về nhà. Không… bao… giờ!
Ba tiếng cuối được ông đề cao âm lượng và nói cực kỳ mạnh mẽ, làm cho người nghe thấy được quyết tâm không khoan nhượng của ông.
Hoa Vân Phong vì người ở nhà đang đợi mình mà đành phải xuống nước thêm một lần nữa:
- Vậy được rồi. Chúng ta thỏa thuận đi. Bây giờ ông cho cháu về nhà giải quyết một số công việc rất quan trọng, sau đó cháu hứa tối nay sẽ ngủ ở bệnh viện.
Nghe xong đôi mày của vị bác sĩ già giật giật mấy cái, ông vừa định há miệng hô lên không đồng ý thì Hoa Vân Phong dường như biết trước như vậy nên anh giành nói trước:
- Không có lựa chọn khác. Nếu ông không đồng ý thì cháu vẫn có thể rời khỏi đây như mọi khi.
Vị bác sĩ già liếc nhìn anh một cái, khinh bỉ nói:
- Đừng tưởng có thể đem phó viện trưởng ra mà dọa ông già này nha. Nếu cần thiết, ta có thể đem hai đứa đánh cho nát cái mông đó. Mà thôi, đi đâu thì đi. Miễn là phải nhớ lời đã nói đấy nhé. Ta sợ cái tánh ngang bướng của cháu, chứ chẳng sợ cái giống gì nữa hết.
Hoa Vân Phong biết rõ tình cách của vị bác sĩ này nên thẳng thắn như thế sẽ dễ dàng ‘qua cửa’ hơn.
Hoa Vân Phong mở cửa bước ra ngoài, Phùng Kiến Quân vội vàng đỡ lấy cánh tay anh và ân cần hỏi han:
- Phong ca, sao rồi? Có vấn đề gì không? Có cần nằm viện không? Để em báo cho mẹ nuôi biết… không đúng… à… đúng rồi, lúc nãy mẹ nuôi có gọi điện thoại đến, hỏi anh đâu rồi. Em đành nói dối là anh đi vệ sinh... Ây, Phong ca, tha thứ cho em…
Hoa Vân Phong không đau chết thì cũng bị mấy câu hỏi dài loằng ngoằng của Phùng Kiến Quân làm choáng váng cả đầu. Cái gì mà nói năng lộn xộn quá không biết. Cuối cùng để cho cái loa phóng thanh này ngừng lại, Hoa Vân Phong đành phải đưa tay vỗ mạnh vào lưng của Phùng Kiến Quân. Ngưỡng chịu đau của anh ta rất thấp nên đã quyết định ‘tắt đài’ đi để bớt bị ‘hành hạ’!
Hoa Vân Phong cảm thấy lỗ tai dễ chịu hơn nhiều rồi. Anh giơ tay ra, nói:
- Điện thoại!
Phùng Kiến Quân hiểu ý đem điện thoại đưa cho anh. Lúc nãy vào phòng khám nên giao điện thoại cho Phùng Kiến Quân giữ hộ, nào ngờ mẹ anh lại gọi điện đến kiểm tra. Vừa rồi ở trên xe chỉ có cơ hội nói với Diệp Tri Thu, vẫn chưa thông báo cho bà một tiếng. Có lẽ bà đang sốt ruột lắm đây.
Điện thoại chuyển được, bên kia là tiếng của Diệp Tri Thu:
- Vân Phong ơi, em nghe nè!
Hoa Vân Phong bỗng nhiên cảm thấy có dòng nước mát trong veo chảy qua trái tim mình, cùng lúc cũng quên đi đau đớn đang giày vò. Anh cười nói với cô:
- Tri Thu à, lúc nãy mẹ gọi mà anh không nghe máy nhất định mẹ sẽ lo nên anh mới gọi điện thoại lại.
Đó là lí do anh gọi điện thoại về hay sao? Anh không biết là cô cũng lo lắng cho anh hay sao? Người này thiệt tình…
Diệp Tri Thu trong lòng buồn trách vu vơ, mà Hoa Vân Phong bên kia sau một hồi im lặng lại bỗng nhiên lên tiếng nói chuyện tiếp:
- Anh cũng sợ em lo lắng nữa… Anh sẽ về ngay, đợi anh!
Diệp Tri Thu vui vẻ trong lòng cũng không gặng hỏi cái gì thêm, chỉ nói:
- Em biết rồi… Em nhớ anh!
Cô vừa nói xong ngại ngùng đến muốn ngắt điện thoại ngay, nào ngờ người đầu dây bên kia lại lên tiếng:
- Mới cách nhau chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà nhớ anh vậy sao? Anh cũng nhớ em, Tri Thu!
Tim Diệp Tri Thu đập thình thịch, đôi môi cứ căng lên nụ cười hạnh phúc. Đối với cô lúc này, những lời nói của Hoa Vân Phong có khả năng đưa cô lên tận mây xanh ấy. Một cảm giác bồng bềnh, mềm mại, bát ngát cơn gió tình yêu mát rượi.
Diệp Tri Thu vừa buông điện thoại thì Hà Thúy Bình từ phòng tắm bước ra. Cô vội báo cáo tình huống với bà:
- Dì Bình ơi, lúc nãy Vân Phong có gọi lại cho dì. Con bắt máy nghe thì anh ấy nói chút xíu nữa ảnh sẽ về. Bảo mình đừng lo lắng!
Hà Thúy Bình gật đầu ngồi xuống ghế lau khô tóc. Bà nói với cô:
- Tri Thu, con qua đây ngồi với dì nè. Hai dì cháu mình nói chuyện chơi chút đợi Vân Phong về rồi cùng ăn cơm.
Diệp Tri Thu thoải mái ngồi xuống bên canh Hà Thúy Bình. Trên môi cô vẫn còn đọng lại nụ cười chưa tan khi nãy. Hà Thúy Bình dù hiện tại cô đơn chiếc bóng, nhưng đã từng trải qua giai đoạn yêu đương mặn nồng nào có chuyện không hiểu niềm vui của cô gái này. Bà chọc ghẹo:
- Gì mà cười hoài vậy con?
Diệp Tri Thu vội lấy tay che miệng, đầu thì lắc lư:
- Đâu có đâu dì!
Hà Thúy Bình càng cười càng to:
- Thiệt không? Thôi vậy, không nói thì để dì hỏi thằng con của dì cũng được…
Diệp Tri Thu chần chừ một lát vẫn là nói thật:
- Á… đừng dì ơi. Con nói là được chứ gì? Thì… con cũng không hiểu sao mỗi lần nghe tiếng nói của Vân Phong là con đặc biệt vui vẻ. Còn nữa nha, nếu anh ấy mà có nói câu nào chứa đựng chút xíu tình cảm thôi, con cũng cười hoài không ngậm miệng lại được, mà trong lòng ngọt ngào vô hạn. Hì, kỳ thực mỗi lúc như vậy chỉ muốn gặp anh ấy ngay để… để ôm anh một cái thôi à!
Diệp Tri Thu xem Hà Thúy Bình giống như dì Trần ở nhà vậy. Có lẽ vì thuở nhỏ thiếu tình thương của mẹ, nên cô đặc biệt có tình cảm thân thiết với dì Bình. Cho nên cô sẵn sàng tâm sự lòng mình với dì, mà vô tình quên mất dì chính là mẹ của người cô yêu.
Hà Thúy Bình xem cô bằng ánh mắt trìu mến. Cô gái nhỏ này thật vô tư. Đúng là tình yêu đầu đời ngọt ngào như thế đó. Từng chi tiết nhỏ cũng làm con người ta khắc cốt ghi tâm. Bà nói:
- Đương nhiên rồi, có cái gì mà mắc cỡ. Nói thật, Vân Phong nhà dì cũng như con mà thôi. Nó không có yêu ai trước đó hết nên đối với chuyện này cũng hoàn toàn mới trải nghiệm. Hì, không biết thằng nhóc này có chiêu trò lãng mạn gì có thể chọc con vui vẻ không đây… Chắc đến giờ con cũng biết là tình tình Vân Phong không lãnh đạm như con thấy ban đầu đâu đúng không? Dì nói con nghe cái này, tuyệt đối không được nói cho thằng nhóc đó nghe là dì nói biết không? Nó hồi còn nhỏ lém lĩnh thua gì Kiến Quân đâu. Hồi đó cuộc sống còn nhiều khó khăn, nó phải làm rất nhiều việc từ có thể đến tưởng chừng không thể. Nhưng nó đều làm tốt. Mỗi lúc rảnh rỗi nó lại lôi dì ra hỏi đông hỏi tây. Lúc cầm trên tay cái túi nhựa khi đi chợ mua thức ăn nó cũng hỏi dì là màu gì nữa… Haiz, thằng nhóc đó là vậy, ham thích học hỏi lắm. Nhiều lúc nó hiếu kỳ với món đồ nào là ngồi sờ rất lâu, dường như muốn khắc sâu vào trí nhớ của mình hình dạng món đồ đó vậy… Nhìn nó chú tâm như vậy vẻ mặt trẻ con đáng yêu như ẩn hiện vẻ nghiêm túc khi làm việc của một người lớn…
Hà Thúy Bình mỉm cười nhẹ rồi nói tiếp:
- …Ờ, mà Vân Phong nó có kể cho con nghe chuyện của nó lúc trước không?
Diệp Tri Thu trong lòng dâng lên cảm giác ngột ngạc khi nhớ đến những lời nói tối hôm đó của Hoa Vân Phong. Cô thành thật trả lời:
- Dạ, anh ấy vẫn chưa kể chi tiết gì hết. Chỉ nói cả hai mắt anh ấy đều nhìn không thấy, vả lại không có nhãn cầu. Còn nguyên nhân thì con không biết.
Hà Thúy Bình nghe xong gật đầu, không biết là nói cho cô nghe hay tự thì thầm:
- Ờ, thì ra là vậy.
Xem ra thằng nhóc này chưa kể cho con bé nghe cái gì hết. Có lẽ nó sợ con bé chịu không nổi sự thật về cuộc đời của nó. Bà có thể nhìn ra, nét mặt Diệp Tri Thu tái nhợt, mang theo vẻ sầu thương khi nhắc đến chuyện của con trai bà. Yêu nhau là vậy, đau chung nỗi đau của nhau là chuyện bình thường thôi. Tôn trọng ý nghĩ của con trai, bà cũng không nói xen vào làm gì, chúng nó đã yêu nhau thì tự giải quyết với nhau vậy.
Diệp Tri Thu cũng không nghĩ nhiều, cô muốn phá vỡ không gian yên lặng nặng nề này. Cô trộm nghĩ, có lẽ dì Bình nhớ đến chuyện của Vân Phong thì không vui, nên cô muốn nói cái gì đó khác đi nhằm dời sự chú ý của dì và để cho bản thân khuây khỏa một chút. Cô không muốn mình rơi nước mắt trong lúc này. Cô tìm chủ đề mới:
- À… Dì ơi, thật ra con rất ngưỡng mộ Vân Phong. Anh ấy có một người mẹ yêu thương anh ấy như vậy… Còn con, sinh ra đã không có mẹ, nên con xem dì như mẹ của con vậy đó!
Hà Thúy Bình ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói âm áp như lòng mẹ:
- Được rồi, dì hiểu mà. Đứa nhỏ đáng thương. Nói thật ra thì Vân Phong cũng không phải con ruột của dì…
Diệp Tri Thu há hốc miệng, mở to mắt nhìn bà mà không nói được câu nào. Hà Thúy Bình nói tiếp:
- Khi đó dì mang bệnh trong người, thần trí không tỉnh táo, cứ đi lang thang khắp nơi tìm con trai của mình. Có lẽ ông trời thấy dì không phải người mẹ tốt, nên con dì mới sinh ra đã lập tức bị ông trời mang đi. Lúc đó dì điên cuồng tìm con khắp nơi, khi gặp Vân Phong thì dì cứ tưởng nó là con của dì, rồi cứ bắt thằng bé ở bên cạnh dì luôn…
Diệp Tri Thu lẳng lặng nghe, cô có nhiều điều chưa rõ nhưng không có hỏi gì thêm. Bởi vì tâm trạng của dì Bình lúc này dường như đang nặng nề lắm, vẻ mặt như chìm vào ưu tư sâu lắng vốn cố tình chôn vùi, nay lại phơi bày ra lần nữa. Có lẽ dì nhớ con của mình – Diệp Tri Thu nghĩ vậy.
Lúc này không có gì tốt hơn là cho dì một cái ôm thật chặt. Hà Thúy Bình hít hít cài mũi bình ổn lại tâm trạng, sau đó bà đối diện với Diệp Tri Thu mà nói:
- Nếu con không chê bà già này thì từ nay gọi dì là mẹ cũng được mà. Nói đúng hơn thì sớm muộn gì cũng phải gọi thôi.
Diệp Tri Thu mới vừa sụt sùi trong thương tiếc, bỗng nghe nói như vậy cô không khỏi có chút đỏ mặt. “Sớm muộn gì cũng gọi”, hì hì. Cô rất muốn đó chứ, Diệp Tri Thu cắn môi vài cái, bật lên tiếng gọi thật to mà còn kéo thật dài:
- Mẹ… mẹ…!
Vừa lúc đó cánh cửa ‘lạch cạch’ mở ra. Hoa Vân Phong từ phía ngoài bước vào. Diệp Tri Thu thấy bóng dáng của anh lập tức lấy tay bưng miệng. Nhưng đã không còn kịp rồi… Hoa Vân Phong từ phía cửa chưa kịp thay giày đã lên tiếng hỏi:
- Tri Thu à, em nôn nóng như vậy sao? Mới đây đã gọi mẹ anh là mẹ rồi.
Diệp Tri Thu nhanh chóng từ trên ghế phóng xuống đất, đứng tại chỗ chống hai tay lên hông, dáng vẻ ra bộ rất hung dữ nhưng thật đáng yêu, nhìn về phía người đang đứng ở cửa, lớn giọng biện minh:
- Thì dì Bình nói sớm muộn gì cũng gọi, chỉ là luyện tập thôi mà…
Nói xong cô lại hối hận, câu nói vừa rồi chẳng khác nào tự đào hố chôn mình vậy. Chẳng những không tự giải cứu mà ngược lại giống như tố cáo bản thân đã rất “muốn chồng” rồi ấy!
Hà Thúy Bình nhìn thấy cô gái nhỏ lúng túng, bà cười cười tiếp tục sửa đúng:
- Này, con gái. Mới gọi là mẹ sao giờ lại đổi lại kêu bằng dì rồi?
Diệp Tri Thu lấy hai tay áp lên gò má đang nóng hổi của mình, dường như có ngọn lửa bùng cháy mới lướt qua vậy. Lát sau, cô mới nháy mắt với Hà Thúy Bình:
- Dì ơi, có lẽ con phải gọi bằng dì thôi. Người ta sợ con giành mẹ với người ta mà dì. Lêu lêu… Hoa Vân Phong lớn rồi mà còn sợ bị người khác giành mẹ! Ha ha…
Hà Thúy Bình và Hoa Vân Phong đồng thời cười to. Hoa Vân Phong đã thay dép đi ở nhà xong, cũng bị câu nói vô tư của cô gái này làm cứng họng, nhất thời chưa tìm được biện pháp nào phản bác lại cả, chỉ biết giơ hai tay lên đầu hàng:
- Tri Thu à, bái phục em rồi. Kiểu này thì Thư Lê cũng phải gọi em là thầy. Kiểu nào em cũng cãi thắng được!
Diệp Tri Thu ha ha cười dài, nhảy nhót đi đến chỗ Hoa Vân Phong định kéo lấy tay anh dìu anh vào trong. Nhưng cô lại nhìn thấy một điều…
Cô thắc mắc hỏi:
- Vân Phong à, sao anh đeo mắt kính khác với ban nãy vậy?
Loại kính hiện tại anh đeo là kính đặt chế mà vị bác sĩ già đã ép buộc anh phải đeo thì mới cho anh về nhà. Loại kính bản to, có dây đeo chống tuột, vành tròn như đậy kín cả hai mắt của anh, mà thấp thoáng phía sau đó hình như là băng gạc màu trắng thì phải. Diệp Tri Thu chưa từng thấy qua loại kính này bao giờ, nói dễ nghe là hình dáng nó vô cùng kỳ quái, còn khó nghe chút thì là… quá thô, quá xấu!
Hà Thúy Bình cũng bị thu hút bởi điều đó, bà vội vàng chạy đến. Rất nhanh sau đó sắc mặt biến tái đi. Bà vịn vai Hoa Vân Phong mà hỏi:
- Sao vậy con? Mắt không khỏe à?... Trời ạ, đeo cái này nhất định là có chuyện rồi.
Hà Thúy Bình biết rõ tình trạng của con trai, nên khi nhìn thấy cái kính ấy thì biết là chuyện gì xảy ra, lo lắng là đương nhiên. Diệp Tri Thu dẫu có ngây thơ đi nữa thì đại khái cũng hiểu sơ sơ. Cô nghẹn giọng dường như muốn khóc nói với Hoa Vân Phong:
- Vân Phong, anh không sao chớ? Nói đi, đừng để dì và em lo… hic!
Nãy giờ hai người phụ nữ này có để anh nói chuyện đâu, cứ hỏi han dồn dập làm anh không biết bắt đầu trả lời từ đâu nữa. Từ trước anh từng có suy nghĩ: Chỉ cần anh hoàn thành tâm nguyện của ba, làm xong nhiệm vụ đó và tìm được người anh muốn tìm là cuộc đời của anh cũng không còn điều gì vướng mắc nữa. Lúc đó anh chỉ lo phụng dưỡng mẹ Bình thôi. Nhưng hôm nay bên anh có hai người thương yêu anh như vậy, trái tim Hoa Vân Phong mềm nhũn, anh cảm thấy cuộc đời thật đẹp, thực ra hạnh phúc không xa vời như anh vẫn nghĩ trước kia!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook