Ngôi Sao Một Inch
Chương 22


Ngày thứ ba sau khi kết thúc kỳ nghỉ ngắn chính là ngày thi toán và tiếng anh, Tống Châm thức dậy rất sớm, bởi vì ngủ không ngon nên cậu cảm thấy choáng váng hơn nữa có chút đau đầu.

Rửa mặt xong chuẩn bị xuống lầu, cậu vô thức nhìn thoáng qua phòng ngủ Quan Vô Kiều, cửa đóng chặt, không biết là đi rồi hay vẫn chưa.

Cuộc nói chuyện của cậu với Quan Vô Kiều dừng lại ở mấy ngày trước, sau khi bị Quan Vô Kiều đẩy ra khỏi phòng ngủ cậu vẫn chưa bắt chuyện với đối phương, có đôi khi hai người đụng mặt trên hành lang Quan Vô Kiều sẽ không giả vờ như không nhìn thấy cậu, hai người gật đầu xem như là chào hỏi với đối phương.

Nhưng Tống Châm cảm thấy như vậy còn không bằng làm lơ nhau.

Mua một hộp sữa bò, Tống Châm ngồi ở trong phòng học uống hết trong một hơi, tin nhắn với Quan Vô Kiều dừng ở mấy ngày trước, Tống Châm mờ mịt lướt lên phía trên, đột nhiên rất hối hận ngày đó đồng ý lời mời chơi bóng ấy.

Nếu không quen biết Quan Vô Kiều thì tốt rồi.


Kết thúc tiết tự học lớp trước bảo mọi người dọn bàn kéo giãn khoảng cách với nhau, cậu dọ một lúc, không cẩn thận là rớt đồ trong ngăn bàn, Tống Châm nhanh chân ngồi xổm xuống nhặt, không cẩn thận bị đập xương sườn vào cạnh ghế, đau đến mức suýt chút nữa nôn cả sữa trong bụng ra.

Xui xẻo!
Tống Châm nhanh chóng nhét đồ của mình vào lại, giờ thi bắt đầu, xương sườn Tống Châm đau âm ỉ, cậu nhìn đề bài, cũng không biết nên vui hay không bởi vì trong đó có một số kiến thức Quan Vô Kiều đã giảng cho cậu.

Thi gần xong Tống Châm đột nhiên cảm thấy trên đùi bị đánh một cái, cậu cúi đầu nhìn thấy là một cục giấy, bên trái phía trước là một bạn học khá thân với Chúc Hạo, giấy là do cậu ta ném, Chúc Hạo ở bên phải phía sau cậu, thấy giấy bị ném đến chỗ Tống Châm thì khẽ huýt sáo nhắc nhở cậu, ý bảo cậu ném tờ giấy lại đây.

Tống Châm vừa định ném giáo viên đột nhiên đi từ trên bục giảng xuống, Tống Châm cúi đầu nhìn bài thi, giáo viên vẫn luôn đi tới đi lui xung quanh, Tống Châm không tìm được cơ hội ném.

Thi xong, bài thi bị giáo viên thu, Chúc Hạo tức giận vỗ bàn đi tới, Tống Châm giành trước đưa tờ giấy cho cậu ta: "Của cậu này.

"
Chúc Hạo sửng sốt, nháy mắt bạo nộ, "Cậu hiện tại mới đưa cho tôi thì mẹ nó có tác dụng gì hả?"

Tống Châm nói: "Vậy lần sau cậu bảo người ta ném cho trúng đi.

"
Xương sườn của cậu vẫn còn đau, hơn nữa có hơi muốn nôn, cúi đầu thu dọn bàn học đứng dậy đi ra ngoài, muốn đến phòng vệ sinh rửa mặt, Chúc Hạo sải bước đi theo cậu, lúc đến cửa toilet Chúc Hạo nắm lấy cổ áo đồng phục Tống Châm, cổ áo sơ mi siết chặt cổ Tống Châm.

Tống Châm nhíu mày, nhịn không được ho khan một tiếng, cậu vừa định xoay người, đã cảm thấy tay Chúc Hạo đột nhiên buông lỏng, cậu quay đầu lại nhìn xem, Quan Vô Kiều đang vặn bả vai Chúc Hạo, một bàn tay siết cánh tay cậu ta, mu bàn tay hằn rõ gân xanh, rõ ràng đang dùng sức.

Hành lang người đến người đi, Quan Vô Kiều cười tủm tỉm nói với Chúc Hạo: "Cậu muốn siết chết cậu ấy à?"
Chúc Hạo hiển nhiên cảm thấy Quan Vô Kiều không dễ bắt nạt như Tống Châm, sắc mặt cậu ta thay đổi, đau đến mức giãy ra khỏi tay Quan Vô Kiều, nổi giận đùng đùng trở lại phòng học.

Tống Châm nhìn Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều cũng nhìn Tống Châm, một lát sau, Quan Vô Kiều nói: "Quên trả tiền cho cậu.

"
Hắn cúi đầu lấy điện thoại ra chuyển khoản, điện thoại Tống Châm rung lên một cái, Quan Vô Kiều gật đầu, dường như đây là lời chào trước khi rời đi, xương sườn vốn nhưng nhức của Tống Châm đột nhiên trở nên đau ghê gớm, cậu cúi đầu, khi Quan Vô Kiều đi ngang qua người mình không kìm được mà vươn tay nắm lấy cánh tay Quan Vô Kiều.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương