Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ
Chương 20: Scandal lại xuất hiện

Sáng sớm hôm sau, Phương Phi đang hâm nóng sữa cho Giang Cẩu Đản, điện thoại đột nhiên reng chuông, Phương Phi bỗng nhói lòng một cái, cảm giác lo sợ mơ hồ từ ban sáng đang càng thêm rõ rệt.

“Mama, điện thoại…” Còn không kịp suy nghĩ sâu xa, Giang Cẩu Đản đã cầm điện thoại tung tăng tung tăng đưa tới.

Phương Phi buông hộp sữa, sửng sốt hồi lâu, vẫn nhấn xuống nút nghe, không ngờ bên kia lại chính là giọng của Tĩnh Duy Viễn, “Alo, Phương tiên sinh?”

Làn điệu kì quái ấy khiến Phương Phi càng thêm hoảng hốt, “Anh, anh có chuyện gì?”

Tĩnh Duy Viễn hừ lạnh một tiếng, “Thật nhìn không ra cậu có cái gì tốt, không chỉ dụ dỗ được Giang Tĩnh Viễn, ngay cả… Hừ, tôi chỉ gọi đặng nhắc nhở cậu, đừng quên đọc báo ngày hôm nay, tôi đã sai người đưa tới nhà Giang Tĩnh Viễn!”

Bên kia cộp một tiếng rồi truyền tới tiếng đô đô đô, Phương Phi không kiềm được run rẩy toàn thân.

Hấp ta hấp tấp chạy vội mở cửa, phát giác tờ báo đã được đặt trước cửa nhà, hình của cậu, chình ình ngay trên trang màu mở đầu.

Là ảnh chụp ngày ấy ba người kia giở trò trên người mình.

Sau khi được Bùi Thiên Hữu đón về, cậu chỉ loáng thoáng nhớ lúc mở cửa ra thì thấy một đám phóng viên, thế nhưng lại không biết, bọn họ hóa ra đã ở đó ngay từ đầu rồi.

Phương Phi quỳ sụp dưới đất, đầu óc trống rỗng.

Đại khái do luôn có dự cảm không tốt, mới có thể trong giây phút ngọt ngào mà còn lo lắng rằng loại chuyện này có thể bị ém xuống luôn hay không.

Phương Phi nhìn tin tức trên báo nói về mình, bất chợt không thể kiềm nén nở nụ cười, song nụ cười ấy càng lúc càng khổ, cuối cùng, nước mắt chầm chậm chảy ra.

Chỉ mới một ngày mà thôi, hạnh phúc của mình hóa ra chỉ ngắn ngủi đến thế?

“Mama…” Giang Cẩu Đản sợ hãi leo lên đầu gối cậu lau mặt cho cậu, “Khóc khóc…”

Phương Phi mới nhớ tới Giang Cẩu Đản còn đang ở bên cậu, bèn vội vàng giấu đi tờ báo, cúi đầu lau nước mắt, đứng dậy dẫn bé vào nhà.

Cẩu Đản dường như cảm thấy không khí không thích hợp, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái, nghe lời Phương Phi đi theo phía sau.

Thả người trên ghế salon, còn chưa kịp buông điện thoại xuống, tiếng chuông lại ồ ạt vang lên.

Tâm Phương Phi sít chặt, như thế nào cũng ấn không xuống nút nhận nghe:Nếu, nếu như là anh ấy gọi tới, vậy phải làm sao bây giờ?

Cậu biết mình chắc chắn sẽ khóc, nhưng lại không biết, bản thân còn có quyền lợi khóc trước mặt anh hay không.

Scandal này của mình sẽ mang tới tổn hại lớn nhất cho anh ta, cậu thậm chí còn trông thấy tiêu đề viết rằng, bọn họ, bọn họ quen biết nhau trong buổi party sex.

Lúc hạnh phúc cùng một chỗ thì không có bao nhiêu người để ý, nhưng bây giờ, Phương Phi biết, sẽ có rất nhiều ánh mắt chăm chăm nhìn vào cậu, nói không chừng bên ngoài tiểu khu đã vây đầy một đám phóng viên.

Điện thoại ngừng reo, còn chưa từ bỏ ý định reo chuông tiếp, Phương Phi bất an nhấn xuống, đặt kế bên tai, “Alo…”

“Phương tiên sinh? Tôi là người phụ trách tuyên truyền của Giang tiên sinh, họ Lưu.”

Phương Phi nắm chặt tay, cũng không tâm tình hỏi thăm hắn, cậu biết, người này gọi điện tới tuyệt đối không phải muốn nghe cậu nói xin chào.

“Nói vậy tin tức ngày hôm nay ngài đã nhìn thấy, vì hình tượng của Giang tiên sinh, công ty chúng tôi mong ngài có thể trốn tránh đâu đó:Đương nhiên, đây cũng đại biểu cho ý của Giang tiên sinh.”

Phương Phi không nói gì, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.

Họ Lưu kia thấy cậu không đáp gì, khẽ ho, “Scandal lần trước của hai người khiến Giang tiên sinh mất đi rất nhiều fan, chuyện này vừa xuất hiện hai tiếng mấy, trên mạng đã tràn ngập tin tức phản đối ngài ấy rồi, nếu ngài thật sự thích ngài ấy, khụ…”

Phương Phi gắt gao cắn môi dưới, lời nói trong điện thoại như lời tuyên án lạnh như băng, “Nghe nói hiện nay ngài đang ở nhà Giang tiên sinh?”

“Tôi biết rồi.” Phương Phi chậm rãi cúp điện thoại, ôm Cẩu Đản vẫn đang im im nhìn cậu vào trong ngực, lại bấm số điện thoại của cô giáo Ngô.

Bên kia nhận điện rất nhanh, “Alo, Phương Phi! Cậu không sao chứ!”

Cô giáo trẻ tuổi nọ quýnh quáng cả lên, trực tiếp hô thẳng tên Phương Phi.

“Tôi không sao, cô có thể giúp tôi trông Cẩu Đản được không, bây giờ tôi đưa bé qua!” Phương Phi vừa nói vừa ôm chặt Cẩu Đản, Cẩu Đản nghe dứt lời cậu, cuối cùng nghẹn ngào khóc lên.

“Được! Được chứ!” Cô giáo Ngô đồng ý không ngừng.

“Phiền cô rồi!” Phương Phi cảm ơn, cúp điện thoại, lau nước mắt cho Cẩu Đản, Cẩu Đản cũng nhịn không được gào khóc to hơn, “Mama không cần Cẩn Đản… Oa…”

Phương Phi thở dài, ẵm Cẩu Đản lên đối điện mặt mình,” Cẩu Đản, mama không phải không cần con, nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện, con phải nghe lời cô giáo biết không? Papa sẽ nhanh chóng tới đón con.”

Đây là lần đầu tiên cậu xưng mama với Cẩu Đản, vừa nói đã cực kỳ thuận miệng, khi bản thân phát giác ra được thì lại tránh không được một trận chua xót trong lòng.

Cẩu Đản tắc giọng gật đầu, Phương Phi mặc áo khoác vào cho bé, rồi dẫn bé đi xuống lầu.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, Phương Phi liền hối hận, từng người phóng viên nháy mắt vọt nhanh tới trước mặt cậu.

“Phương Phi, xin hỏi tin tức trên báo có thật không? Cậu thật sự là MB ở quán bar?”

“Giang Tĩnh Viễn thật sự quen biết cậu ở party sex sao? Xin hỏi hai người lần đầu tiên gặp nhau như thế nào?”

“Xin hỏi sau khi hai người quen nhau, anh ấy có đồng ý cho cậu tiếp tục tham gia party sex không?”

“Xin hỏi…”

Một đám người chen chúc lẫn nhau khiến Giang Cẩu Đản vừa dứt khóc xong lại oa oa khóc lớn.

Phương Phi vừa ôm lấy Cẩu Đản vừa che mặt lại, trong đầu không biết nên suy nghĩ cái gì.

Những ký giả này, rõ ràng là Tĩnh Duy Viễn tìm tới, cho nên mới có thể xông qua tầng tầng cảnh vệ tới dưới lầu bọn họ, vì cái công ty kia, bọn họ quả thật đã hao tổn hết cả tâm thần rồi.

Một người xuyên qua tầng người hỗn loạn tiến tới bên cạnh cậu, Phương Phi cũng không dám ngẩng đầu, người nọ tiếp nhận Cẩu Đản kéo cậu chen qua đám đông ngồi vào trong xe.

Phương Phi lúc này mới ngẩng mặt lên, “Bùi tiên sinh…”

Sắc mặt Bùi Thiên Hữu xanh đen khởi động xe, trực tiếp phóng thẳng về phía đám phóng viên, một đám người bị hắn dọa tới mức chạy trốn tản ra hết bốn phía, Bùi Thiên Hữu tăng tốc đánh một đường cong chạy ra ngoài tiểu khu.

Giang Cẩu Đản vẫn còn ghé vào lòng Phương Phi khóc, Phương Phi vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng bé, vừa quay đầu về phía Bùi Thiên Hữu, “Bùi tiên sinh, phiền anh đưa tôi đến nhà trẻ Cẩu Đản.”

Bùi Thiên Hữu nhìn cậu một cái, “Tôi tới là chở hai người tới chỗ Tĩnh Viễn.”

Phương Phi sửng sốt, tựa hồ hiểu rõ gật gật đầu, “Được rồi, Cẩu Đản giao cho anh vậy.”

Bùi Thiên Hữu cười lắc đầu, “Cậu đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ cậu phải ẩn trốn, Giang Tĩnh Viễn mới có thể lật lại thời thế, khi nãy hắn định chạy tới, là tôi kiên quyết nhốt hắn ở khách sạn!”

Phương Phi trong lòng ấm áp, hốc mắt chợt ẩm ướt:Ban nãy vừa biết được chuyện này, cậu kỳ thật luôn suy nghĩ rằng, nếu Giang Tĩnh Viễn bên cạnh mình thì tốt rồi:Tuy lúc nhận được điện thoại cậu có phần sợ hãi, nhưng nếu quả thật là do anh gọi tới trấn an mình, mình nhất định sẽ cảm thấy an toàn trong chớp mắt.

Di động Bùi Thiên Hữu vang chuông, hắn cúi đầu nhìn biểu thị trên màn hình di động rồi ném di động qua cho Phương Phi.

Phương Phi cúi đầu xuống, mặt liền đỏ bừng, nhấn xuống chọn nghe, kề sát bên tai, còn chưa kịp nói gì, bên kia đã liếng thoắng không thôi, “Bùi Thiên Hữu anh con mẹ nó tìm được người chưa! Dám nhốt tôi lại, nếu Quả Cam Nhỏ chạy mất tôi con mẹ nó đi chém chết Tĩnh Duy Viễn đấy!”

Phương Phi hô nhẹ, cậu lần đầu tiên nghe thấy Giang Tĩnh Viễn nói tục.

Giang Tĩnh Viễn nghe thấy tiếng hô của cậu, tràng liên thanh nhất thời ngừng lại, “Quả, Quả Cam Nhỏ?”

“Ờm…” Phương Phi hàm hồ ứng thanh, “Ừ, là em.”

Bùi Thiên Hữu ở bên cạnh phì cười, mặt Phương Phi càng nóng.

Giang Tĩnh Viễn ho nhẹ, che dấu xấu hổ của bản thân, “Cái đó, không chuyện gì là tốt rồi, ngoan ngoãn theo Bùi Thiên Hữu lên máy bay, anh ở đây chờ em.”

Phương Phi lại một lần nữa nắm chặt di động, thế nhưng, lần đầu tiên không phải vì căng thẳng, mà là vì hạnh phúc ngập tràn, “Giang Tĩnh Viễn… Giang Tĩnh Viễn!” Hô tên tên anh, nước mắt liền ào ào chảy xuống.

Vừa nãy đối mặt với nhiều phóng viên như vậy đều có thể kiềm chế nước mắt, chỉ bởi vì vài câu của anh lại nhịn không được chảy ra.

Giang Tĩnh Viễn nhất thời luống cuống, “Quả Cam Nhỏ? Đừng khóc! Ngoan… Mẹ nó! Bùi Thiên Hữu! A…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương