Ngôi Sao Lớn Quả Cam Nhỏ
-
Chương 15: Tuyệt vọng
Phương Phi ôm đầu gối ngồi cạnh ghế salon, cũng không còn ý muốn giãy dụa.
Tên khốn nạn đó, hóa ra ngày hôm qua đều là dối trá.
Phương Phi chảy nước mắt, cố nhớ lại ký ức ngày hôm qua một lần nửa, vẫn không hề tìm được lời nói yêu thương của anh ta.
Ngay cả khi mình thẳng thắn hỏi ra, anh ta bất quá cũng chỉ nói, chúng ta đương nhiên là tình nhân rồi…
Tình nhân? Rốt cuộc là quan hệ phải như thế nào mới có thể được xưng bằng hai chữ “tình nhân?”
“Sao thế? Cậu đang sợ hãi?” Tĩnh Duy Viễn ngồi trên ghế salon, dùng chân khều khều cậu.
Phương Phi không vui không buồn nhìn hắn, “Sợ hãi? À… Đúng vậy thật, từ trước đến giờ chưa từng sợ như vậy.” Lạnh giá thấm sâu vào xương cốt, nếu như trước ngày hôm qua, Tĩnh Duy Viễn nói cho cậu biết những việc này, có lẽ cậu cũng sẽ không mủi lòng đến mức này đi.
Thế nhưng, tên khốn nạn ấy, tại sao có thể dễ dàng nói hai chữ “tình nhân” ra miệng? Thậm chí còn đồng ý, ngày mai sẽ cùng mình về nhà…
Vì tiền, anh ta thật có thể giả tạo với mình đến mức độ này sao?
Không hề có một chút tình cảm gì với mình?
Từng giây từng phút chậm rãi trôi qua, mười lăm phút… “Xem ra, chúng ta quả thật đều thua cuộc rồi…” Tĩnh Duy Viễn đứng dậy khỏi ghế, Phương Phi nghe xong lời hắn, trái tim cuối cùng cũng rớt thẳng xuống đáy vực.
Ngay cả tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng không còn.
Tĩnh Duy ra khỏi phòng bao, để lại hai người đàn ông và gã lái xe trong phòng.
Phương Phi hoảng hốt, “Tĩnh Duy Viễn! Tĩnh Duy Viễn! Anh muốn làm gì!”
Đối thoại khi nãy của hắn là sự thật?
Ba người đàn ông mặt không chút thay đổi tới gần cậu, Phương Phi nhanh chóng đứng dậy, còn chưa kịp chạy ra bên ngoài đã bị gã tài xế kia đẩy ngã lên ghế salon.
“Mẹ nó! Buông bố mày ra!” Phương Phi gắng sức giãy người, như thế nào cũng không chống được khí lực của ba tên này, hai ba cái đã bị người xé áo xoẹt một cái, những dấu hôn của Giang Tĩnh Viễn vẫn còn in đầy trên ngực…
“Buông!” Phương Phi mắt đỏ sậm, “Tao FUCK mẹ mày Tĩnh Duy Viễn! Mày là thằng tâm lý biến thái tâm thần phân liệt!”
“FUCK, bố mày không phải là gay, chịu thượng mày đã rất ghê tởm rồi, mày lải nhải nhao nhao cái lông!” Gã tài xế vò cái áo T-shirt của Phương Phi thành cục rồi nhét tọng vào trong miệng cậu, bắt đầu cởi quần!
“Hm… Hm hm!” Phương Phi giãy dụa không ngừng, nước mắt lại nhịn không được tuôn ra liên tục:Vì sao mãi đến bây giờ, cậu còn mơ hồ chờ đợi tên khốn nạn nào đó xuất hiện vậy?
Nên chấm dứt thôi… Có lẽ qua đêm nay, cậu thật sự có thể chết tâm rồi.
Phương Phi dần dần không vùng vẫy nữa, người phía trên thuận lợi cởi quần của cậu ra, mấy bàn tay không ngừng sờ tới sờ lui trên người cậu.
Tim tại sao đau đớn như thế? Cậu chưa bao giờ biết, cho dù trong thời điểm vừa nhận ra bản thân mình chỉ thích người cùng giới, cậu cũng chưa từng nghĩ tới, chính cậu lại có ngày đau thương ác liệt vì tình đến vậy.
Cảm giác được huyệt sau bị người chạm phải, thân thể Phương Phi nhịn không được rụt rụt, người phía trên vừa định xông vào, chợt, cánh cửa bị người đạp “phanh” ra.
Là anh! Phương Phi cố gắng mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía cửa, “Tại sao… là anh?” Người ngoài cửa, không ngờ là —— Bùi Thiên Hữu!
“Con mẹ nó cút hết ra ngoài cho tao!” Bùi Thiên Hữu thuận tay quăng ngã lọ hoa trang trí trong phòng bao xuống mặt đất, một tiếng “xoảng” vang vọng vô cùng rõ ràng.
“Bùi tiên sinh…” Gã tài xế buông Phương Phi, “Là ông chủ…”
“Cút!” Bùi Thiên Hữu tiến lên nắm lấy cổ áo gã ném gã ra ngoài cửa, Tĩnh Duy Viễn hiển nhiên cũng nghe được tiếng động, cước bộ bước nhanh, “Thiên Hữu, anh…”
“Cút mẹ cậu đi!” Bùi Thiên Hữu đẩy mạnh cánh tay đưa qua của hắn, “Tôi tại sao cứ luôn cho rằng, cậu ít ra cũng còn một chút tình người?”
Tĩnh Duy Viễn hiển nhiên bị cơn nổi sùng của y làm cho sửng sốt, một mực ngơ ngác đứng đấy nhìn y đỡ Phương Phi dậy, giúp cậu ta mặc quần áo rồi cùng rời khỏi phòng bao.
Không biết khi nào cửa phòng vây quanh mấy người phóng viên, tay cầm camera máy chụp hình các thứ, Bùi Thiên Hữu quay đầu lạnh lùng hướng Tĩnh Duy Viễn nói, “Cậu nếu dám phát tin tức này, tôi sẽ giũ sạch toàn bộ chuyện của cậu ra ngoài!”
Phương Phi ngây ngốc, cả người dán chặt lấy Bùi Thiên Hữu cùng y đi ra quán bar, thân thể vừa mới tiếp xúc với không khí lành lạnh bên ngoài liền mềm nhũn ngã phịch xuống.
Không phải anh ta, sao có thể là anh ta được…
Ý thức cũng dần dần thoát ly thân thể… Đây, quả thật là hết hy vọng.
Đợi cho khi tỉnh dậy trời đã sáng choang choang, Phương Phi ngồi dậy tựa thành giường, Bùi Thiên Hữu đang ngồi ở phía đầu giường, thấy cậu tỉnh lại, khuôn mặt khốc khốc trước nay vậy mà nở một nụ cười cứng ngắc, “Tỉnh rồi?”
Phương Phi gật gật đầu, “Ngày hôm qua cám ơn anh…”
Bùi Thiên Hữu sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Dậy ăn chút gì đó đi, sắp chiều rồi.”
Phương Phi nở nụ cười, “Đã làm phiền anh, tôi nên quay về…”
Bùi Thiên Hữu thở dài, “Được rồi, đi rửa mặt chải đầu, tôi chở cậu…”
Phương Phi rửa mặt qua quýt, rồi để Bùi Thiên Hữu chở cậu quay về trường học.
Vào phòng ngủ, tụi Tần Phong đang ngồi trên giường của cậu, mà đứng đối mặt với bọn họ, không ngờ lại là Giang Tĩnh Viễn.
Trông thấy cậu tiến vào, Giang Tĩnh Viễn chuyển người xông tới ôm cậu vào trong ngực, “Quả Cam Nhỏ…”
Phương Phi lãnh đạm né tránh, “Tần Phong, tao mệt rồi, tụi mày tránh ra, tao muốn ngủ…”
Tần Phong cùng Khương Viêm Bân vội vàng đứng dậy, tận lực khiến sự hiện hữu của mình nhỏ đi một ít.
“Quả Cam Nhỏ, em nghe anh nói…”
“Tụi mày đuổi người ngoài ra đi, cảm ơn…” Phương Phi nặng nề ngã vật lên giường, dùng mền phủ qua đầu.
Ngày hôm qua tôi chờ đến phút cuối cùng, người tới lại là người khác…
Anh muốn tôi nghe anh giải thích như thế nào?
“Quả Cam…” Giang Tĩnh Viễn còn định giải thích.
“Anh đi trước đi…” Khương Viêm Bân đẩy anh ra ngoài cửa.
Giang Tĩnh Viễn nhìn cậu nằm trên giường, rốt cuộc chịu thỏa hiệp, “Em nghỉ ngơi trước, đừng suy nghĩ lung tung, anh đi xử lý vài chuyện trước, quay về sẽ tiếp tục giải thích cho em nghe.”
Suy nghĩ lung tung? Cậu từ đêm tối hôm qua đã biết, bản thân không cần phải suy nghĩ lung tung nữa… Núp dưới chăn, trong mắt Phương Phi lại chảy một dòng nước mắt.
Tên khốn nạn đó, hóa ra ngày hôm qua đều là dối trá.
Phương Phi chảy nước mắt, cố nhớ lại ký ức ngày hôm qua một lần nửa, vẫn không hề tìm được lời nói yêu thương của anh ta.
Ngay cả khi mình thẳng thắn hỏi ra, anh ta bất quá cũng chỉ nói, chúng ta đương nhiên là tình nhân rồi…
Tình nhân? Rốt cuộc là quan hệ phải như thế nào mới có thể được xưng bằng hai chữ “tình nhân?”
“Sao thế? Cậu đang sợ hãi?” Tĩnh Duy Viễn ngồi trên ghế salon, dùng chân khều khều cậu.
Phương Phi không vui không buồn nhìn hắn, “Sợ hãi? À… Đúng vậy thật, từ trước đến giờ chưa từng sợ như vậy.” Lạnh giá thấm sâu vào xương cốt, nếu như trước ngày hôm qua, Tĩnh Duy Viễn nói cho cậu biết những việc này, có lẽ cậu cũng sẽ không mủi lòng đến mức này đi.
Thế nhưng, tên khốn nạn ấy, tại sao có thể dễ dàng nói hai chữ “tình nhân” ra miệng? Thậm chí còn đồng ý, ngày mai sẽ cùng mình về nhà…
Vì tiền, anh ta thật có thể giả tạo với mình đến mức độ này sao?
Không hề có một chút tình cảm gì với mình?
Từng giây từng phút chậm rãi trôi qua, mười lăm phút… “Xem ra, chúng ta quả thật đều thua cuộc rồi…” Tĩnh Duy Viễn đứng dậy khỏi ghế, Phương Phi nghe xong lời hắn, trái tim cuối cùng cũng rớt thẳng xuống đáy vực.
Ngay cả tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng không còn.
Tĩnh Duy ra khỏi phòng bao, để lại hai người đàn ông và gã lái xe trong phòng.
Phương Phi hoảng hốt, “Tĩnh Duy Viễn! Tĩnh Duy Viễn! Anh muốn làm gì!”
Đối thoại khi nãy của hắn là sự thật?
Ba người đàn ông mặt không chút thay đổi tới gần cậu, Phương Phi nhanh chóng đứng dậy, còn chưa kịp chạy ra bên ngoài đã bị gã tài xế kia đẩy ngã lên ghế salon.
“Mẹ nó! Buông bố mày ra!” Phương Phi gắng sức giãy người, như thế nào cũng không chống được khí lực của ba tên này, hai ba cái đã bị người xé áo xoẹt một cái, những dấu hôn của Giang Tĩnh Viễn vẫn còn in đầy trên ngực…
“Buông!” Phương Phi mắt đỏ sậm, “Tao FUCK mẹ mày Tĩnh Duy Viễn! Mày là thằng tâm lý biến thái tâm thần phân liệt!”
“FUCK, bố mày không phải là gay, chịu thượng mày đã rất ghê tởm rồi, mày lải nhải nhao nhao cái lông!” Gã tài xế vò cái áo T-shirt của Phương Phi thành cục rồi nhét tọng vào trong miệng cậu, bắt đầu cởi quần!
“Hm… Hm hm!” Phương Phi giãy dụa không ngừng, nước mắt lại nhịn không được tuôn ra liên tục:Vì sao mãi đến bây giờ, cậu còn mơ hồ chờ đợi tên khốn nạn nào đó xuất hiện vậy?
Nên chấm dứt thôi… Có lẽ qua đêm nay, cậu thật sự có thể chết tâm rồi.
Phương Phi dần dần không vùng vẫy nữa, người phía trên thuận lợi cởi quần của cậu ra, mấy bàn tay không ngừng sờ tới sờ lui trên người cậu.
Tim tại sao đau đớn như thế? Cậu chưa bao giờ biết, cho dù trong thời điểm vừa nhận ra bản thân mình chỉ thích người cùng giới, cậu cũng chưa từng nghĩ tới, chính cậu lại có ngày đau thương ác liệt vì tình đến vậy.
Cảm giác được huyệt sau bị người chạm phải, thân thể Phương Phi nhịn không được rụt rụt, người phía trên vừa định xông vào, chợt, cánh cửa bị người đạp “phanh” ra.
Là anh! Phương Phi cố gắng mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía cửa, “Tại sao… là anh?” Người ngoài cửa, không ngờ là —— Bùi Thiên Hữu!
“Con mẹ nó cút hết ra ngoài cho tao!” Bùi Thiên Hữu thuận tay quăng ngã lọ hoa trang trí trong phòng bao xuống mặt đất, một tiếng “xoảng” vang vọng vô cùng rõ ràng.
“Bùi tiên sinh…” Gã tài xế buông Phương Phi, “Là ông chủ…”
“Cút!” Bùi Thiên Hữu tiến lên nắm lấy cổ áo gã ném gã ra ngoài cửa, Tĩnh Duy Viễn hiển nhiên cũng nghe được tiếng động, cước bộ bước nhanh, “Thiên Hữu, anh…”
“Cút mẹ cậu đi!” Bùi Thiên Hữu đẩy mạnh cánh tay đưa qua của hắn, “Tôi tại sao cứ luôn cho rằng, cậu ít ra cũng còn một chút tình người?”
Tĩnh Duy Viễn hiển nhiên bị cơn nổi sùng của y làm cho sửng sốt, một mực ngơ ngác đứng đấy nhìn y đỡ Phương Phi dậy, giúp cậu ta mặc quần áo rồi cùng rời khỏi phòng bao.
Không biết khi nào cửa phòng vây quanh mấy người phóng viên, tay cầm camera máy chụp hình các thứ, Bùi Thiên Hữu quay đầu lạnh lùng hướng Tĩnh Duy Viễn nói, “Cậu nếu dám phát tin tức này, tôi sẽ giũ sạch toàn bộ chuyện của cậu ra ngoài!”
Phương Phi ngây ngốc, cả người dán chặt lấy Bùi Thiên Hữu cùng y đi ra quán bar, thân thể vừa mới tiếp xúc với không khí lành lạnh bên ngoài liền mềm nhũn ngã phịch xuống.
Không phải anh ta, sao có thể là anh ta được…
Ý thức cũng dần dần thoát ly thân thể… Đây, quả thật là hết hy vọng.
Đợi cho khi tỉnh dậy trời đã sáng choang choang, Phương Phi ngồi dậy tựa thành giường, Bùi Thiên Hữu đang ngồi ở phía đầu giường, thấy cậu tỉnh lại, khuôn mặt khốc khốc trước nay vậy mà nở một nụ cười cứng ngắc, “Tỉnh rồi?”
Phương Phi gật gật đầu, “Ngày hôm qua cám ơn anh…”
Bùi Thiên Hữu sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Dậy ăn chút gì đó đi, sắp chiều rồi.”
Phương Phi nở nụ cười, “Đã làm phiền anh, tôi nên quay về…”
Bùi Thiên Hữu thở dài, “Được rồi, đi rửa mặt chải đầu, tôi chở cậu…”
Phương Phi rửa mặt qua quýt, rồi để Bùi Thiên Hữu chở cậu quay về trường học.
Vào phòng ngủ, tụi Tần Phong đang ngồi trên giường của cậu, mà đứng đối mặt với bọn họ, không ngờ lại là Giang Tĩnh Viễn.
Trông thấy cậu tiến vào, Giang Tĩnh Viễn chuyển người xông tới ôm cậu vào trong ngực, “Quả Cam Nhỏ…”
Phương Phi lãnh đạm né tránh, “Tần Phong, tao mệt rồi, tụi mày tránh ra, tao muốn ngủ…”
Tần Phong cùng Khương Viêm Bân vội vàng đứng dậy, tận lực khiến sự hiện hữu của mình nhỏ đi một ít.
“Quả Cam Nhỏ, em nghe anh nói…”
“Tụi mày đuổi người ngoài ra đi, cảm ơn…” Phương Phi nặng nề ngã vật lên giường, dùng mền phủ qua đầu.
Ngày hôm qua tôi chờ đến phút cuối cùng, người tới lại là người khác…
Anh muốn tôi nghe anh giải thích như thế nào?
“Quả Cam…” Giang Tĩnh Viễn còn định giải thích.
“Anh đi trước đi…” Khương Viêm Bân đẩy anh ra ngoài cửa.
Giang Tĩnh Viễn nhìn cậu nằm trên giường, rốt cuộc chịu thỏa hiệp, “Em nghỉ ngơi trước, đừng suy nghĩ lung tung, anh đi xử lý vài chuyện trước, quay về sẽ tiếp tục giải thích cho em nghe.”
Suy nghĩ lung tung? Cậu từ đêm tối hôm qua đã biết, bản thân không cần phải suy nghĩ lung tung nữa… Núp dưới chăn, trong mắt Phương Phi lại chảy một dòng nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook