Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)
-
Chương 20
Cũng đã rất nhiều năm Tanya không ngủ ngoài trời nhưng cô không ngạc nhiên khi tỉnh dậy ngửi được mùi sình lầy của con sông và những cọng cỏ làm nhột mũi, cô tuy cô vẫn quen thức dậy với đầu óc tỉnh táo và minh mẫn. Dobbs đã dạy cô điều này, vì lão rất cáu kỉnh vào buổi sáng và sẽ lập tức tát vào mặt cô nếu mệnh lệnh của lão không được thi hành một cách nhanh chóng.
Cô không biết lão Dobbs bây giờ ra sao và chuyện gì sẽ xảy ra khi lão thức dậy vào buổi chiều mà không thấy cô chạy lên khi lão gọi tiếng đầu tiên … hay là tiếng thứ ba hoặc bốn, điều xảy ra thường xuyên sau này, khi quyền độc lập của cô được khẳng định thêm mỗi ngày. Ai sẽ mở cửa quán Seraglio giùm lão? Jeremiah à? Nhưng anh ta chỉ giỏi pha chế rượu. Anh ta cũng không biết làm sao để mua thêm hàng.
Một danh sách dài hiện lên trong đầu cô, những việc cần làm ở quán rượu mà Jeremiah hay Aggie không biết chút gì. Và họ sẽ không có vũ công cho đến khi chân April lành hẳn. Một hay hai hôm không có cuộc biểu diễn thì họ còn có thể cầm cự được, nhưng khi tin tức lan rộng thì việc làm ăn của họ sẽ bị giảm sút ngay.
Nỗi lo lắng dâng lên khi cô nghĩ đến tương lai của cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn chỉ vì giờ này cô đã không có ở quán rượu để theo sát việc làm ăn. Quán Seraglio có thể bị ép đóng cửa, hay tệ hơn, lão Dobbs có thể bàn chuyện làm ăn với một người khác. Tương lai của cô có thể bị hủy diệt vì sự vắng mặt của cô. Tên Stefan đúng là đồ khốn kiếp vì đã tìm được cô tối qua.
Họ đã trở lại nơi cô để áo quần, cô và Stefan đi trước, vì vậy cô có thời gian mặc lại áo quần trước khi mấy gã kia tới cùng. Stefan quyết định ngủ lại đây và Tanya thật sự thất vọng khi cô đã hy vọng sẽ có dịp bỏ chạy trong khi bọn họ ngủ, nhưng anh đã chia giờ canh gác, thay phiên nhau suốt đêm. Họ không có lửa, không có mền để giữ ấm và cô đã ngủ với quần áo ẩm ướt, trong khi những gã đàn ông có thể lột gần hết áo quần để phơi trên những bụi rậm.
Tanya hy vọng bọn họ đã mặc quần áo chỉnh tề vì bây giờ trời đã sáng nhưng cô chưa dám nhìn họ. Cô xoay người nằm sấp trong giấc ngủ, vì vậy phần quần áo phiá trước của cô vẫn còn ẩm ướt. Nhưng bọn đàn ông đã thức dậy.Cô có thể nghe tiếng thảo luận nho nhỏ, họ đang xài thứ tiếng ngoại quốc mà họ đều biết, vì vậy cô không thèm để ý đến nữa.
Chắc họ đang bàn đến kế hoạch hay quyết định đi về hướng nào. Cô không biết họ có rành khu vực này không nhưng cô thì cô không rành, cả bên này sông lẫn bên kia sông, dù nơi này không xa Natchez lắm. Nhưng đó là chuyện của họ. Chuyện của cô là phải tìm ra thời cơ thích hợp để rời khỏi bọn họ, rất khó, vì không người nào còn tin tưởng để cô xa tầm tay của bọn họ.
Cuối cùng cô xoay người lại và ngồi dậy, nhìn thấy bọn họ đang ngồi sát mé sông. Vasili và Serge đang ngồi trên một khúc gỗ, Vasili đang dùng khăn tay chùi bùn dính vào giày. Lazar đang ngồi chồm hổm đếm tiền, vậy là một hay nhiều người trong bọn họ có mang tiền theo khi quyết định đuổi theo cô. Stefan đưa lưng lại, đứng nhìn dòng sông, có lẽ để đón tàu qua lại. Cô có thể khuyên họ đừng làm vậy vì rất dễ bị đánh cướp hoặc bị giết, vì có rất nhiều bọn vô lại đi lại trên sông Mississippi trong những ngày này, họ là sự lựa chọn duy nhất cho những kẻ liều mạng. Cô thì không có gì để bị bọn cướp chú ý nhưng bọn họ thì lại khác. Tuy nhiên, bọn họ có phải là những người lương thiện đâu, phải không? Cô cho là vậy. Vì vậy họ có gặp bọn trộm cắp và giết người cũng đáng lắm.
Cử động của cô bị Serge nhìn thấy và rồi đến Lazar. Khi bọn họ không rời mắt khỏi cô, cô nhìn xuống, thấy cái áo khoác vẫn còn che ngực cô. Thật sự vậy. Khi ngước nhìn trở lại, cô thấy Vasili cũng đang nhìn cô chằm chằm và dường như rất ngạc nhiên, hết sức kinh ngạc. Chuyện gì vậy?
“Bộ tôi mọc thêm một cái đầu nữa hả? ” Cô cáu tiết hỏi.
Stefan xoay người lại khi nghe tiếng cô, nhìn cô một cái rồi kêu lên một tiếng chửi thề làm cô nghe muốn điếc con ráy.
Lazar bật cười, Serge mỉm cười, nhưng bọn họ vẫn nhìn cô chằm chằm giống như là họ đang nhìn một cái gì đó rất khó tin.
Tanya thường thì không chậm hiểu, nhưng vì cô đã quen với việc đánh phấn trước khi xuất hiện trước mặt bất cứ ai, ngay cả lão Dobbs, hiện giờ, cô không biết rằng lớp vỏ ngụy trang của mình bị rửa sạch. Mãi đến khi cô nhớ lại việc kỳ cọ từ đầu đến chân tối qua dưới sông, cô lập lại tiếng chửi thề của Stefan nhưng chỉ chửi thầm. Cô không định chạm mặt bọn họ nữa sau khi cô đã rửa mặt. Và bây giờ cô nhìn thấy phản ứng của họ. Cô làm cho bọn họ cứng miệng. À, không đúng lắm.
Vì khi Lazar dứt trận cười, anh nói với tất cả, ” Lý do cô ta tạo một vẻ ngoài khủng khiếp trước đó là vì vẻ đẹp nổi tiếng của xứ Áo từ mẹ cô ta, còn cha cô ta lại là một trong những người đàn ông đẹp trai nhất của xứ Cardinia. Đây là vẻ đẹp mà chúng ta mong đợi, chứ không phải là một mụ phù thủy xấu xí mà cô ta đã hoá trang. Stefan cũng đã cảnh báo cho chúng ta, rằng cô ta đã đưa ra bộ mặt không phải là bộ mặt thật.”
“Cái tôi mong đợi là xấu hơn, chứ không phải tốt hơn,” Vasili nói.
“Anh chỉ thấy là tốt hơn thôi sao?” Serge hỏi, bây giờ anh cười khoái trá, “Mọi người ở khắp Châu Âu sẽ đến để chiêm ngưỡng cô ta, vì cô ta còn đẹp hơn cả người mẹ nữa. Và khi nghĩ đến điều này tôi thấy buồn cho…”
Hai cái hắng giọng lớn làm Serge lập tức im bặt. Stefan, nãy giờ vẫn im lặng, bước tới giúp cô đứng dậy.
“Tôi chỉ thắc mắc là…” Anh nói bằng một giọng lạnh lẽo báo hiệu việc gì sắp đến, “… tại sao một con điếm lại che dấu bộ mặt đáng giá bằng cả một gia tài của cô ta như thế này hả? ”
Câu “cả gia tài” làm mặt cô đỏ thắm, làm Tanya tức điên lên. Cô thấy bực tức và chán chường vì cứ bị đỏ mặt mỗi khi bọn họ khinh miệt cô. Hiển nhiên không có gì có thể ngăn chặn được những lời nhục mạ đến với cô, vì vậy cô phải ráng đừng để bị ảnh hưởng. Cô cũng không biết tại sao mình lại có phản ửng này, khi mà cô đã bị gọi là con điếm suốt mấy năm qua và cô đã chai lỳ rồi. Cô phải ráng cứng cỏi lên để có thể trải qua một ngày nữa với cả bốn người họ hoặc là phải chống trả bằng mọi giá.
Ngay bây giờ, sự chống trả đang thúc đẩy cô, vì vậy cho dù anh cũng không trực tiếp hỏi cô câu này nhưng cô lại cứ trả lời, cô mỉm cười, một nụ cười chết người, “Tôi chỉ là một người đàn bà thôi Stefan. Nên không bao giờ có đủ thời giờ để lên giường với tất cả khách hàng bằng bô. mặt có sức thu hút như thế này đâu.”
Thật kinh ngạc, mặt anh trở nên tái xanh. “Mi thắng được một điểm rồi. Chống trả lại dễ hơn là mi tưởng đấy.”
Cô nghe có tiếng nói sau lưng anh, “Lạy Chúa” và một lời cảnh cáo khác, “Hãy suy nghĩ trước khi làm, Stefan.”
Bọn họ đều chưa nhìn thấy vẻ mặt xám ngắt của anh vì anh đang đối diện với cô. Họ nghĩ anh sẽ nổi giận vì những gì cô vừa nói ư? Tại sao nhỉ? Cô đâu có nói gì khác ngoài những việc họ đã nghĩ vậy về cô rồi mà. Nếu như cô nói thật, có lẽ Stefan sẽ nổi giận. Có thể lần sau cô sẽ nói thật.
Ngay giờ phút này cô phải chuẩn bị tâm lý, tự hỏi anh có vồ lấy cô như anh vẫn thường hay làm không. Chắc là không, vì đang có mặt đám bạn của anh, anh chỉ nâng cằm cô lên bằng một ngón tay, đôi mắt màu nâu rà từng insơ trên mặt cô giống như là anh muốn in sâu nó vào não.
Cô biết anh đang nhìn thấy gì, hay cô nghĩ rằng cô biết. Thật ra, cô đã không nhìn kỹ khuôn mặt mình trong gương nhiều năm rồi. Nhưng cho dù cô có nhìn đi nữa, cô cũng sẽ không nhìn thấy những gì anh đang thấy. Đôi mi dài và cong nằm bên trên một đôi mắt thật quyến rũ, nó không nhợt nhạt tý nào khi không còn bị màu xám của phấn bao phủ chung quanh, mà chỉ là một màu lợt và tuyệt đẹp. Da mặt cô mềm mại như cánh hoa với màu hồng phấn, đôi mày hơi cong có màu đen như màu tóc cô. Anh nhìn thấy được sự quí tộc trong đôi gò má cao của cô và cái miệng đầy quyến rũ với đôi môi mọng và hấp dẫn. Và anh nhìn thấy được sự bướng bỉnh, cứng cỏi qua hình dáng quai hàm cô, cũng như sống mũi hơi cong làm khuôn mặt cô không có vẻ kiêu kỳ. Anh nhìn thấy một khuôn mặt thật yêu kiều, ngay cả một nhà thơ cũng không thể dùng lời lẽ hoa mỹ nào đủ để diễn tả được. Và anh không thích một chút nào.
Tanya thấy rõ ràng phản ứng của anh, cô không hiểu gì cả. Người đàn ông này muốn cô hơn cả chục lần vào ngày hôm qua, như anh đã nói, khi cô nhìn xấu tệ. Bây giờ thì anh ta lại không muốn? Biết vậy cô đã sớm rửa mặt rồi.
Khi anh đã ngắm nghía một cách soi mói khuôn mặt cô xong, anh nói với vẻ hờ hững làm cho người khác lầm lẫn, “Tôi hiểu điểm cốt yếu của em rồi, Tanya. Họ sẽ xếp hàng cả đống, phải không? Hay là em hầu hạ một lần nhiều người?”
Chúa cứu cô, bây giờ anh ta thật là thô tục vì không còn muốn cô nữa. Tanya không biết có nên khóc vì những lời ám chỉ dễ sợ đó hay là phải tát vào mặt anh. Nhưng cô đã quên là làm sao để khóc …
Tiếng chát đánh vào má anh vang lên chát chúa trong sự tĩnh mịch. Tanya cắn răng giữ để tay không run, nó đang rát bỏng. Má của Stefan đổi thành màu trắng, in dấu bàn tay cô màu hồng, làm cho những vết sẹo của anh hầu như biến mất.
Tanya cảm thấy thật thoả mãn khi nhìn thấy dấu bàn tay đó, cô không ngán nếu anh xoay người đi tìm một cái cây để quất cô hay tát lại cô, như Vasili sẽ làm vào đêm đó nếu Stefan đã không ngăn gã lại.
Nhưng anh không làm gì cả. Anh chỉ đưa tay rờ má và nhướng đôi mày đen nói, “Tôi hiểu câu trả lời là không?” Cô định tát anh một lần nữa. Anh hình như đoán được vì anh lắc đầu cảnh cáo. “À, đừng, Tanya. Một lần có lẽ là đáng nhưng lần thứ hai sẽ không được chấp nhận. Cư xử cho phải phép đấy.”
“Vậy thì hãy tránh xa tôi ra, bởi vì tôi đã có đầy những lời chế nhạo xấu xa của anh!”
Cô xoay người rời xa anh và anh không phản đối. Một lúc sau, cô nghe tiếng anh bước đi và những gì cô có thể làm là cố không bỏ chạy theo hướng ngược lại. Chắc chắn cả bốn người họ sẽ đuổi theo, vì vậy, nếu cô bỏ chạy bây giờ chỉ làm tiêu hao năng lực mà thôi.
Vài phút sau, Lazar tiến lại gần cô, thận trọng, “Tôi thật không dám hỏi, Công chúa, nhưng cái này có ăn được không?”
Cô nhìn xuống thấy anh đang cầm một nhánh cây có những trái dâu tây dại. Nếu như cô không đói bụng, cô sẽ trả lời là không được, rồi ngồi yên lặng xem bọn họ móc họng để ói ra những gì đã ăn. Thay vì trả lời, cô giật lấy nhánh cây trên tay anh rồi bỏ một vài trái dâu mọng nước vào miệng, cũng đủ cho anh biết là cô không muốn nói chuyện với bọn họ.
Nhưng những trái dâu quái quỉ không trôi tuột xuống. Cổ họng cô như có gì chặn lại, một chuyện mà cô chưa từng trải qua kể từ khi còn là một đứa trẻ. Cô nghĩ mình cũng còn có thể khóc được nữa sao?
Cô không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cứ tuôn ra ào ạt. Lazar tái mặt khi nhìn thấy cô khóc. Tanya không nhìn thấy phản ứng của anh hoặc việc anh bước đi. Và rồi một trận cãi vã kịch liệt xảy ra sau lưng cô, cô cũng không thèm để ý đến. Có thể bọn họ sẽ chém giết lẫn nhau. Cô mong vậy…
Một cánh tay ôm choàng lấy cô, ôm đầu cô để dựa sát vào một bộ ngực rộng. Cô đoán đó là Lazar, nhưng không buồn nhìn vì lúc này cô không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì hết. Sự an ủi này càng làm cho nước mắt chảy tràn như vỡ đê, vì cô bắt đầu khóc lớn, những tiếng khóc nức nở dội vang qua những cây cối. Cô khóc à, lạy Chúa, khi mà một vài phút trước đó cô đã điên tiết lên. Thật là xấu hổ quá và ngay cả cô, cô cũng không biết tại sao lại khóc vậy nữa … chắc chắn là không phải vì đôi mắt quỉ quái đó nhìn cô như không còn thích cô nữa.
Cô khóc lớn đến nỗi không nghe được những lời vỗ về bên tai. Khi cô nghe được, cô cứng người lại, lùi khỏi vòng ôm. Nhưng cánh tay sau lưng cô xiết chặt. Cô sẽ được an ủi, vỗ về, cho dù cô có muốn hay không, từ anh ta. Anh ta lớn mật thật. Không có gì anh có thể nói để …
“Tôi xin lỗi, Tanya. Có lúc bọn họ gọi tôi là đồ ôn vật. Tôi cũng đã cảnh cáo em rồi, và thỉnh thoảng khi tôi bị ngạc nhiên …”
“Ý anh là thất vọng à? ” Cô cay đắng cắt ngang.
“Chỉ là ngạc nhiên,” Anh trả lời, “Tôi không biết phải có thái độ ra sao đối với những việc bất ngờ.”
“Anh có những phản ứng bất thường đối với nhiều việc, phải không Stefan?”
Nói ra điều này không phải là một việc làm thông minh vào lúc này, khi cánh tay anh còn đang ôm choàng lấy cô. Nhưng cô chỉ bị nguy bởi những nụ hôn của anh khi anh giận dữ hay là khi kết thúc một cuộc giao dịch và không còn nghi ngờ gì nữa, những nguy cơ đó bây giờ không còn nữa, vì anh đã biết cô thật sự nhìn xinh đẹp ra sao. Cô nên an tâm. Nhưng tại sao cô lại không cảm an tâm vậy chứ?
Anh im lặng một lúc lâu, cô chắc là anh sẽ không trả lời về nhận xét của cô, nhưng anh nói, “Em đối phó với những phản ứng bất thường của tôi rất tốt, phải không?”
Mặt cô đỏ lựng lên, lần này không có lớp kem xám để che đậy, ngay lúc này chỉ có bộ ngực rộng của anh mà thôi. “Thật là một sự đình chiến ngắn ngủi,” Cô nói với vẻ mệt mỏi.
Tay anh xoa đầu cô, kéo cô sát lại gần anh hơn. Vỗ về cô ngay cả khi anh ta đang bị mắng nhiếc à? Người đàn ông này làm gì cũng không bao giờ theo lối bình thường được sao?
“Thật ra thì hy vọng em đừng giận,” Anh nói nhỏ nhẹ bên tai cô, “Rất nhiều người đàn bà dày dạn kinh nghiệm vẫn cảm thấy khiếp sợ khi tôi … nên một cô gái ngây thơ sẽ càng sợ hơn. Ít ra em cũng có lợi thế về mặt này.”
Và không còn gì khác sao? Nhưng anh không nói vậy. Cuối cùng, anh đã không mắng cô.
“Một vài người ngây thơ cũng sẽ phản ứng giống như tôi vậy thôi,” Cô vặn vẹo.
“Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ không phải lo lắng về điều này nữa, phải không?”
Anh thở dài, “Tôi lại làm cho em nổi giận nữa rồi.”
Tanya chỉ biết là anh chưa trả lời cô, “Anh có thể bỏ tôi ra rồi đấy, Stefan. Mưa đã dừng lại rồi, nếu như anh còn chưa hay biết.”
Cô nghe thấy tiếng anh cười trầm đục và anh ngửa đầu cô lên để cô có thể nhìn thấy anh đang cười, cái cách anh muốn cô hiểu là ít ra anh cũng sẽ quên những lời nói khó nghe giữa bọn họ và sẽ bắt đầu làm lại từ đầu. Nhưng anh không hiểu là cô rất ghét khi thấy anh cười. Anh không hiểu là tim cô sẽ đập mạnh hơn sao? Cô nhìn đôi môi đó, cảm nhận được cả người anh đang ép sát vào cô, cô lại rung động lạ thường. Trời ơi, làm sao mà anh ta vẫn có thể khiến cô rung động như vậy sau khi đã đối xử xấu xa với cô?
Cô cảm thấy anh gồng người trước khi bỏ cô ra, cô biết là anh đã hiểu được những cảm xúc của cô và không thích nó. Cô xoay lưng lại trước khi cô có thể nhìn thấy nét mặt của anh.
“Anh đã quyết định chúng ta sẽ đi về hướng nào chưa?” cô hỏi bằng một giọng lãnh đạm.
“Hướng nam”
Họ đã chọn hướng đi ngược với hướng mà cô muốn đến.
Cô không biết lão Dobbs bây giờ ra sao và chuyện gì sẽ xảy ra khi lão thức dậy vào buổi chiều mà không thấy cô chạy lên khi lão gọi tiếng đầu tiên … hay là tiếng thứ ba hoặc bốn, điều xảy ra thường xuyên sau này, khi quyền độc lập của cô được khẳng định thêm mỗi ngày. Ai sẽ mở cửa quán Seraglio giùm lão? Jeremiah à? Nhưng anh ta chỉ giỏi pha chế rượu. Anh ta cũng không biết làm sao để mua thêm hàng.
Một danh sách dài hiện lên trong đầu cô, những việc cần làm ở quán rượu mà Jeremiah hay Aggie không biết chút gì. Và họ sẽ không có vũ công cho đến khi chân April lành hẳn. Một hay hai hôm không có cuộc biểu diễn thì họ còn có thể cầm cự được, nhưng khi tin tức lan rộng thì việc làm ăn của họ sẽ bị giảm sút ngay.
Nỗi lo lắng dâng lên khi cô nghĩ đến tương lai của cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn chỉ vì giờ này cô đã không có ở quán rượu để theo sát việc làm ăn. Quán Seraglio có thể bị ép đóng cửa, hay tệ hơn, lão Dobbs có thể bàn chuyện làm ăn với một người khác. Tương lai của cô có thể bị hủy diệt vì sự vắng mặt của cô. Tên Stefan đúng là đồ khốn kiếp vì đã tìm được cô tối qua.
Họ đã trở lại nơi cô để áo quần, cô và Stefan đi trước, vì vậy cô có thời gian mặc lại áo quần trước khi mấy gã kia tới cùng. Stefan quyết định ngủ lại đây và Tanya thật sự thất vọng khi cô đã hy vọng sẽ có dịp bỏ chạy trong khi bọn họ ngủ, nhưng anh đã chia giờ canh gác, thay phiên nhau suốt đêm. Họ không có lửa, không có mền để giữ ấm và cô đã ngủ với quần áo ẩm ướt, trong khi những gã đàn ông có thể lột gần hết áo quần để phơi trên những bụi rậm.
Tanya hy vọng bọn họ đã mặc quần áo chỉnh tề vì bây giờ trời đã sáng nhưng cô chưa dám nhìn họ. Cô xoay người nằm sấp trong giấc ngủ, vì vậy phần quần áo phiá trước của cô vẫn còn ẩm ướt. Nhưng bọn đàn ông đã thức dậy.Cô có thể nghe tiếng thảo luận nho nhỏ, họ đang xài thứ tiếng ngoại quốc mà họ đều biết, vì vậy cô không thèm để ý đến nữa.
Chắc họ đang bàn đến kế hoạch hay quyết định đi về hướng nào. Cô không biết họ có rành khu vực này không nhưng cô thì cô không rành, cả bên này sông lẫn bên kia sông, dù nơi này không xa Natchez lắm. Nhưng đó là chuyện của họ. Chuyện của cô là phải tìm ra thời cơ thích hợp để rời khỏi bọn họ, rất khó, vì không người nào còn tin tưởng để cô xa tầm tay của bọn họ.
Cuối cùng cô xoay người lại và ngồi dậy, nhìn thấy bọn họ đang ngồi sát mé sông. Vasili và Serge đang ngồi trên một khúc gỗ, Vasili đang dùng khăn tay chùi bùn dính vào giày. Lazar đang ngồi chồm hổm đếm tiền, vậy là một hay nhiều người trong bọn họ có mang tiền theo khi quyết định đuổi theo cô. Stefan đưa lưng lại, đứng nhìn dòng sông, có lẽ để đón tàu qua lại. Cô có thể khuyên họ đừng làm vậy vì rất dễ bị đánh cướp hoặc bị giết, vì có rất nhiều bọn vô lại đi lại trên sông Mississippi trong những ngày này, họ là sự lựa chọn duy nhất cho những kẻ liều mạng. Cô thì không có gì để bị bọn cướp chú ý nhưng bọn họ thì lại khác. Tuy nhiên, bọn họ có phải là những người lương thiện đâu, phải không? Cô cho là vậy. Vì vậy họ có gặp bọn trộm cắp và giết người cũng đáng lắm.
Cử động của cô bị Serge nhìn thấy và rồi đến Lazar. Khi bọn họ không rời mắt khỏi cô, cô nhìn xuống, thấy cái áo khoác vẫn còn che ngực cô. Thật sự vậy. Khi ngước nhìn trở lại, cô thấy Vasili cũng đang nhìn cô chằm chằm và dường như rất ngạc nhiên, hết sức kinh ngạc. Chuyện gì vậy?
“Bộ tôi mọc thêm một cái đầu nữa hả? ” Cô cáu tiết hỏi.
Stefan xoay người lại khi nghe tiếng cô, nhìn cô một cái rồi kêu lên một tiếng chửi thề làm cô nghe muốn điếc con ráy.
Lazar bật cười, Serge mỉm cười, nhưng bọn họ vẫn nhìn cô chằm chằm giống như là họ đang nhìn một cái gì đó rất khó tin.
Tanya thường thì không chậm hiểu, nhưng vì cô đã quen với việc đánh phấn trước khi xuất hiện trước mặt bất cứ ai, ngay cả lão Dobbs, hiện giờ, cô không biết rằng lớp vỏ ngụy trang của mình bị rửa sạch. Mãi đến khi cô nhớ lại việc kỳ cọ từ đầu đến chân tối qua dưới sông, cô lập lại tiếng chửi thề của Stefan nhưng chỉ chửi thầm. Cô không định chạm mặt bọn họ nữa sau khi cô đã rửa mặt. Và bây giờ cô nhìn thấy phản ứng của họ. Cô làm cho bọn họ cứng miệng. À, không đúng lắm.
Vì khi Lazar dứt trận cười, anh nói với tất cả, ” Lý do cô ta tạo một vẻ ngoài khủng khiếp trước đó là vì vẻ đẹp nổi tiếng của xứ Áo từ mẹ cô ta, còn cha cô ta lại là một trong những người đàn ông đẹp trai nhất của xứ Cardinia. Đây là vẻ đẹp mà chúng ta mong đợi, chứ không phải là một mụ phù thủy xấu xí mà cô ta đã hoá trang. Stefan cũng đã cảnh báo cho chúng ta, rằng cô ta đã đưa ra bộ mặt không phải là bộ mặt thật.”
“Cái tôi mong đợi là xấu hơn, chứ không phải tốt hơn,” Vasili nói.
“Anh chỉ thấy là tốt hơn thôi sao?” Serge hỏi, bây giờ anh cười khoái trá, “Mọi người ở khắp Châu Âu sẽ đến để chiêm ngưỡng cô ta, vì cô ta còn đẹp hơn cả người mẹ nữa. Và khi nghĩ đến điều này tôi thấy buồn cho…”
Hai cái hắng giọng lớn làm Serge lập tức im bặt. Stefan, nãy giờ vẫn im lặng, bước tới giúp cô đứng dậy.
“Tôi chỉ thắc mắc là…” Anh nói bằng một giọng lạnh lẽo báo hiệu việc gì sắp đến, “… tại sao một con điếm lại che dấu bộ mặt đáng giá bằng cả một gia tài của cô ta như thế này hả? ”
Câu “cả gia tài” làm mặt cô đỏ thắm, làm Tanya tức điên lên. Cô thấy bực tức và chán chường vì cứ bị đỏ mặt mỗi khi bọn họ khinh miệt cô. Hiển nhiên không có gì có thể ngăn chặn được những lời nhục mạ đến với cô, vì vậy cô phải ráng đừng để bị ảnh hưởng. Cô cũng không biết tại sao mình lại có phản ửng này, khi mà cô đã bị gọi là con điếm suốt mấy năm qua và cô đã chai lỳ rồi. Cô phải ráng cứng cỏi lên để có thể trải qua một ngày nữa với cả bốn người họ hoặc là phải chống trả bằng mọi giá.
Ngay bây giờ, sự chống trả đang thúc đẩy cô, vì vậy cho dù anh cũng không trực tiếp hỏi cô câu này nhưng cô lại cứ trả lời, cô mỉm cười, một nụ cười chết người, “Tôi chỉ là một người đàn bà thôi Stefan. Nên không bao giờ có đủ thời giờ để lên giường với tất cả khách hàng bằng bô. mặt có sức thu hút như thế này đâu.”
Thật kinh ngạc, mặt anh trở nên tái xanh. “Mi thắng được một điểm rồi. Chống trả lại dễ hơn là mi tưởng đấy.”
Cô nghe có tiếng nói sau lưng anh, “Lạy Chúa” và một lời cảnh cáo khác, “Hãy suy nghĩ trước khi làm, Stefan.”
Bọn họ đều chưa nhìn thấy vẻ mặt xám ngắt của anh vì anh đang đối diện với cô. Họ nghĩ anh sẽ nổi giận vì những gì cô vừa nói ư? Tại sao nhỉ? Cô đâu có nói gì khác ngoài những việc họ đã nghĩ vậy về cô rồi mà. Nếu như cô nói thật, có lẽ Stefan sẽ nổi giận. Có thể lần sau cô sẽ nói thật.
Ngay giờ phút này cô phải chuẩn bị tâm lý, tự hỏi anh có vồ lấy cô như anh vẫn thường hay làm không. Chắc là không, vì đang có mặt đám bạn của anh, anh chỉ nâng cằm cô lên bằng một ngón tay, đôi mắt màu nâu rà từng insơ trên mặt cô giống như là anh muốn in sâu nó vào não.
Cô biết anh đang nhìn thấy gì, hay cô nghĩ rằng cô biết. Thật ra, cô đã không nhìn kỹ khuôn mặt mình trong gương nhiều năm rồi. Nhưng cho dù cô có nhìn đi nữa, cô cũng sẽ không nhìn thấy những gì anh đang thấy. Đôi mi dài và cong nằm bên trên một đôi mắt thật quyến rũ, nó không nhợt nhạt tý nào khi không còn bị màu xám của phấn bao phủ chung quanh, mà chỉ là một màu lợt và tuyệt đẹp. Da mặt cô mềm mại như cánh hoa với màu hồng phấn, đôi mày hơi cong có màu đen như màu tóc cô. Anh nhìn thấy được sự quí tộc trong đôi gò má cao của cô và cái miệng đầy quyến rũ với đôi môi mọng và hấp dẫn. Và anh nhìn thấy được sự bướng bỉnh, cứng cỏi qua hình dáng quai hàm cô, cũng như sống mũi hơi cong làm khuôn mặt cô không có vẻ kiêu kỳ. Anh nhìn thấy một khuôn mặt thật yêu kiều, ngay cả một nhà thơ cũng không thể dùng lời lẽ hoa mỹ nào đủ để diễn tả được. Và anh không thích một chút nào.
Tanya thấy rõ ràng phản ứng của anh, cô không hiểu gì cả. Người đàn ông này muốn cô hơn cả chục lần vào ngày hôm qua, như anh đã nói, khi cô nhìn xấu tệ. Bây giờ thì anh ta lại không muốn? Biết vậy cô đã sớm rửa mặt rồi.
Khi anh đã ngắm nghía một cách soi mói khuôn mặt cô xong, anh nói với vẻ hờ hững làm cho người khác lầm lẫn, “Tôi hiểu điểm cốt yếu của em rồi, Tanya. Họ sẽ xếp hàng cả đống, phải không? Hay là em hầu hạ một lần nhiều người?”
Chúa cứu cô, bây giờ anh ta thật là thô tục vì không còn muốn cô nữa. Tanya không biết có nên khóc vì những lời ám chỉ dễ sợ đó hay là phải tát vào mặt anh. Nhưng cô đã quên là làm sao để khóc …
Tiếng chát đánh vào má anh vang lên chát chúa trong sự tĩnh mịch. Tanya cắn răng giữ để tay không run, nó đang rát bỏng. Má của Stefan đổi thành màu trắng, in dấu bàn tay cô màu hồng, làm cho những vết sẹo của anh hầu như biến mất.
Tanya cảm thấy thật thoả mãn khi nhìn thấy dấu bàn tay đó, cô không ngán nếu anh xoay người đi tìm một cái cây để quất cô hay tát lại cô, như Vasili sẽ làm vào đêm đó nếu Stefan đã không ngăn gã lại.
Nhưng anh không làm gì cả. Anh chỉ đưa tay rờ má và nhướng đôi mày đen nói, “Tôi hiểu câu trả lời là không?” Cô định tát anh một lần nữa. Anh hình như đoán được vì anh lắc đầu cảnh cáo. “À, đừng, Tanya. Một lần có lẽ là đáng nhưng lần thứ hai sẽ không được chấp nhận. Cư xử cho phải phép đấy.”
“Vậy thì hãy tránh xa tôi ra, bởi vì tôi đã có đầy những lời chế nhạo xấu xa của anh!”
Cô xoay người rời xa anh và anh không phản đối. Một lúc sau, cô nghe tiếng anh bước đi và những gì cô có thể làm là cố không bỏ chạy theo hướng ngược lại. Chắc chắn cả bốn người họ sẽ đuổi theo, vì vậy, nếu cô bỏ chạy bây giờ chỉ làm tiêu hao năng lực mà thôi.
Vài phút sau, Lazar tiến lại gần cô, thận trọng, “Tôi thật không dám hỏi, Công chúa, nhưng cái này có ăn được không?”
Cô nhìn xuống thấy anh đang cầm một nhánh cây có những trái dâu tây dại. Nếu như cô không đói bụng, cô sẽ trả lời là không được, rồi ngồi yên lặng xem bọn họ móc họng để ói ra những gì đã ăn. Thay vì trả lời, cô giật lấy nhánh cây trên tay anh rồi bỏ một vài trái dâu mọng nước vào miệng, cũng đủ cho anh biết là cô không muốn nói chuyện với bọn họ.
Nhưng những trái dâu quái quỉ không trôi tuột xuống. Cổ họng cô như có gì chặn lại, một chuyện mà cô chưa từng trải qua kể từ khi còn là một đứa trẻ. Cô nghĩ mình cũng còn có thể khóc được nữa sao?
Cô không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cứ tuôn ra ào ạt. Lazar tái mặt khi nhìn thấy cô khóc. Tanya không nhìn thấy phản ứng của anh hoặc việc anh bước đi. Và rồi một trận cãi vã kịch liệt xảy ra sau lưng cô, cô cũng không thèm để ý đến. Có thể bọn họ sẽ chém giết lẫn nhau. Cô mong vậy…
Một cánh tay ôm choàng lấy cô, ôm đầu cô để dựa sát vào một bộ ngực rộng. Cô đoán đó là Lazar, nhưng không buồn nhìn vì lúc này cô không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì hết. Sự an ủi này càng làm cho nước mắt chảy tràn như vỡ đê, vì cô bắt đầu khóc lớn, những tiếng khóc nức nở dội vang qua những cây cối. Cô khóc à, lạy Chúa, khi mà một vài phút trước đó cô đã điên tiết lên. Thật là xấu hổ quá và ngay cả cô, cô cũng không biết tại sao lại khóc vậy nữa … chắc chắn là không phải vì đôi mắt quỉ quái đó nhìn cô như không còn thích cô nữa.
Cô khóc lớn đến nỗi không nghe được những lời vỗ về bên tai. Khi cô nghe được, cô cứng người lại, lùi khỏi vòng ôm. Nhưng cánh tay sau lưng cô xiết chặt. Cô sẽ được an ủi, vỗ về, cho dù cô có muốn hay không, từ anh ta. Anh ta lớn mật thật. Không có gì anh có thể nói để …
“Tôi xin lỗi, Tanya. Có lúc bọn họ gọi tôi là đồ ôn vật. Tôi cũng đã cảnh cáo em rồi, và thỉnh thoảng khi tôi bị ngạc nhiên …”
“Ý anh là thất vọng à? ” Cô cay đắng cắt ngang.
“Chỉ là ngạc nhiên,” Anh trả lời, “Tôi không biết phải có thái độ ra sao đối với những việc bất ngờ.”
“Anh có những phản ứng bất thường đối với nhiều việc, phải không Stefan?”
Nói ra điều này không phải là một việc làm thông minh vào lúc này, khi cánh tay anh còn đang ôm choàng lấy cô. Nhưng cô chỉ bị nguy bởi những nụ hôn của anh khi anh giận dữ hay là khi kết thúc một cuộc giao dịch và không còn nghi ngờ gì nữa, những nguy cơ đó bây giờ không còn nữa, vì anh đã biết cô thật sự nhìn xinh đẹp ra sao. Cô nên an tâm. Nhưng tại sao cô lại không cảm an tâm vậy chứ?
Anh im lặng một lúc lâu, cô chắc là anh sẽ không trả lời về nhận xét của cô, nhưng anh nói, “Em đối phó với những phản ứng bất thường của tôi rất tốt, phải không?”
Mặt cô đỏ lựng lên, lần này không có lớp kem xám để che đậy, ngay lúc này chỉ có bộ ngực rộng của anh mà thôi. “Thật là một sự đình chiến ngắn ngủi,” Cô nói với vẻ mệt mỏi.
Tay anh xoa đầu cô, kéo cô sát lại gần anh hơn. Vỗ về cô ngay cả khi anh ta đang bị mắng nhiếc à? Người đàn ông này làm gì cũng không bao giờ theo lối bình thường được sao?
“Thật ra thì hy vọng em đừng giận,” Anh nói nhỏ nhẹ bên tai cô, “Rất nhiều người đàn bà dày dạn kinh nghiệm vẫn cảm thấy khiếp sợ khi tôi … nên một cô gái ngây thơ sẽ càng sợ hơn. Ít ra em cũng có lợi thế về mặt này.”
Và không còn gì khác sao? Nhưng anh không nói vậy. Cuối cùng, anh đã không mắng cô.
“Một vài người ngây thơ cũng sẽ phản ứng giống như tôi vậy thôi,” Cô vặn vẹo.
“Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ không phải lo lắng về điều này nữa, phải không?”
Anh thở dài, “Tôi lại làm cho em nổi giận nữa rồi.”
Tanya chỉ biết là anh chưa trả lời cô, “Anh có thể bỏ tôi ra rồi đấy, Stefan. Mưa đã dừng lại rồi, nếu như anh còn chưa hay biết.”
Cô nghe thấy tiếng anh cười trầm đục và anh ngửa đầu cô lên để cô có thể nhìn thấy anh đang cười, cái cách anh muốn cô hiểu là ít ra anh cũng sẽ quên những lời nói khó nghe giữa bọn họ và sẽ bắt đầu làm lại từ đầu. Nhưng anh không hiểu là cô rất ghét khi thấy anh cười. Anh không hiểu là tim cô sẽ đập mạnh hơn sao? Cô nhìn đôi môi đó, cảm nhận được cả người anh đang ép sát vào cô, cô lại rung động lạ thường. Trời ơi, làm sao mà anh ta vẫn có thể khiến cô rung động như vậy sau khi đã đối xử xấu xa với cô?
Cô cảm thấy anh gồng người trước khi bỏ cô ra, cô biết là anh đã hiểu được những cảm xúc của cô và không thích nó. Cô xoay lưng lại trước khi cô có thể nhìn thấy nét mặt của anh.
“Anh đã quyết định chúng ta sẽ đi về hướng nào chưa?” cô hỏi bằng một giọng lãnh đạm.
“Hướng nam”
Họ đã chọn hướng đi ngược với hướng mà cô muốn đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook