Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)
-
Chương 2
Natchez, Mississippi
“Tanya, con quỉ cái lười biếng, bữa ăn sáng của tao đâu!”
Trong hành lang chật hẹp, cô gái đang mang một chiếc khay đựng đồ ăn nặng chịch dừng chân lại, tay bấu chặt chiếc khay. Wilbert Dobbs có một giọng nói đáng sợ và ông sử dụng nó thường xuyên. Giọng nói đó có thể xuyên qua cửa sổ đang mở của lão để vang vọng từ đầu đường cho đến cuối đường. Cô thật là xấu hổ vì mỗi khi ra ngoài là phải nghe những chỉ trỏ, bàn tán cuả mọi người. Hàng xóm của cô không phải là loại người biết thương cảm hay tội nghiệp cô, khi cô phải hứng chịu những lời sỉ vả hằng ngày. Và sau nhiều năm, cô hầu như đã chai sạn, không còn thấy xấu hổ nữa.
Mọi việc đã không còn tồi tệ như trước nữa kể từ khi căn bệnh của Dobbs buộc lão phải sống dựa vào cô. Cô đột nhiên mỉm cười với ý nghĩ đó, làm tươi hẳn khuôn mặt và làm đôi mắt màu xanh lơ của cô sáng long lanh. Cô vẫn còn chưa quen với sự thay đổi này. Nay Dobbs chỉ còn có thể chửi bới cô thôi, vì bây giờ lão nằm liệt giường, không thể nào đánh đập cô. Cô thấy dễ thở hơn kể từ khi lão phải nằm một chỗ và khi cô có thể đốt chiếc roi đã dính liền với lão trong suốt nhiều năm qua.
Cô co rúm người khi nhớ lại cây roi đó. Tình trạng của cô được cải thiện tốt hơn cả những mơ ước ngông cuồng của cô, nhưng hơn hai mươi năm bị đầy đọa, cô không dễ gì quên những ám ảnh ấy ngay được.
Cô mang cái khay đồ ăn lên cho lão, đặt mạnh xuống chiếc bàn bên cạnh giường, không quan tâm đến tiếng động ồn ào cô vừa gây ra.
“Tại sao lâu vậy, con quỷ?”
“Bia được giao tới sớm.”
Lão lầm bầm, cũng có nghĩa là lão chấp nhận lời bào chữa đó, trong khi sự thật là cô đã quyết định ăn sáng trước rồi mới mang lên cho lão.
“Tối hôm qua hốt được bao nhiêu?” Lão muốn biết.
“Tôi chưa cộng sổ.”
“Tao muốn coi sổ sách …”
“Sau khi tôi thu dọn sự bừa bãi của tối qua đã.”
Mặt lão đỏ lựng khi nghe cô trả lời. Cô càng đỏ hơn vì sự cả gan của mình. Cô không bao giờ dám nói chuyện với lão như vậy vào sáu tháng trước và cả hai đều biết vậy. Lúc trước, cô sẽ bỏ bất cứ công việc đang làm dở dang nào, hấp tấp nghe theo mệnh lệnh của lão và chắc chắn là cô sẽ không dám cắt ngang lời lão.
“Tôi xin lỗi,” Cô nói theo thói quen, “Nhưng tôi đang làm một lúc hai công việc, của ông và tôi và không lúc nào tôi có đủ thời giờ để hoàn tất nó. Chúng ta cần phải mướn …”
“Từ từ đã, mày đang làm một mình rất tốt mà. Chúng ta đã phải trả lương cho ba nhân viên rồi. Nếu mướn thêm người sẽ mất đi lợi nhuận.”
Cô muốn tranh cãi, cô thật sự muốn, nhưng biết rằng có nói cũng vô ích. Lão muốn lợi nhuận, lão luôn muốn vậy, nhưng lão lại rất keo kiệt, chưa bao giờ cho cô xài một đồng, cô không được xài tiền vào quán rượu, cũng không được xài riêng. Lão đang để dành tiền cho ai thế nhỉ? Lão đã sáu mươi tuổi và đang chết dần, nhưng có một điều không cần phải nghi ngờ, cô hoặc những người quen biết lão sẽ không đau lòng chút nào khi lão chết.
Trong mười năm đầu, Tanya cứ nghĩ người đàn ông này và vợ ông ta là cha mẹ ruột của cô. Sau khi biết không phải như vậy, cô đã vui mừng khôn xiết chứ không hề đau khổ. Cô không biết cha mẹ ruột của cô là ai. Iris Dobbs chỉ nói với cô là có một phụ nữ đã mang cô cho họ khi cô còn là một đứa nhỏ. Lúc đầu, người phụ nữ này nói là mẹ ruột của cô, nhưng sau đó lại nói là không phải, có lẽ những cơn nóng sốt đã làm bà ta mê sảng nói những điều càn rỡ.
Iris chết cách đây tám năm. Bà là người thân duy nhất của Tanya, đã hứng chịu biết bao trận đòn hộ cô. Sự thật, một trong những trận đánh đó đã giết chết Iris, mặc dù sau đó Dobb đã thoát được tội,giết người, người ta cho đó chỉ là một tai nạn bởi vì bà là vợ của lão. Đánh vợ là điều mà một người chồng được phép làm, không cần phải thắc mắc. Và đó không phải là lần đầu mà Tanya thề rằng sẽ không để cho gã đàn ông nào chiếm hữu được cô, vì cô sẽ nhất định không lấy chồng. Nếu cô có học hỏi được gì sau nhiều năm sống chung với Dobbs, cô chỉ nhận được tầm quan trọng của một ít quyền lợi của cô và cô sẽ không từ bỏ nó vì bất cứ lý do nào. Cô ước gì mình biết về những quyền lợi này sớm hơn, ước gì cô biết được cách cô có thể rời khỏi nơi này khi cô muốn, mà không bị săn lùng như một kẻ nô lệ đang trốn chạy. Khi chuyện xảy ra với một người hầu rượu bỏ trốn, cô đã chứng kiến cảnh Dobbs dùng roi đánh cô ta, đó là lý do khiến Tanya phải ở lại.
Thực ra, có lúc Tanya đã dọa sẽ bỏ đi. Lúc đó, cô đã được mười tám tuổi, hoặc khoảng đó, và có thể dễ dàng tìm việc trong một quán rượu khác, vì cô biết mọi việc điều hành. Đó cũng là khi Dobbs ngon ngọt hứa cho cô cổ phần của quán Seraglio. Nhưng cô chỉ toàn nhận được những lời hứa miệng cho đến khi lão bị bệnh. Lúc đó, cô bắt lão phải viết rõ ràng xuống giấy, tờ giấy quí báu đó được cô giấu dưới miếng gỗ lót sàn trong phòng.
Quán Seraglio bây giờ toàn bộ đều thuộc về cô. Nó làm cho cô mệt nhoài và làm cô đau đầu hết lần này đến lần khác, nhưng nó đại diện cho sự tự do, yên ổn và quyền sở hữu, hoặc sớm hoặc muộn thôi … những thứ mà cô chưa từng bao giờ có, và cô đang thèm muốn cùng cực. Muốn có được nó, cô chỉ cần chăm sóc Dobbs trong những ngày còn lại, chả thấm gì so với những gì cô đã trải qua.
Tanya nhanh chóng rời khỏi lão, vì cô không nói dối. Cô không bao giờ có đủ thời gian để hoàn tất mọi việc cần làm cho quán rượu. Ba người giúp việc cũng không giúp gì được cô trong việc dọn dẹp. Dobbs chưa bao giờ muốn trả thêm tiền cho họ vì lão đã có Tanya, cô làm đủ mọi việc mà lão lại không cần tốn cắc bạc nào. Họ về ngay lúc quán đóng cửa, cho dù trong quán bừa bãi giống như vừa bị một cơn bão thổi qua.
Quán rượu lúc nào cũng dơ dáy, bẩn thỉu, những cái cốc để đầy mặt bàn, bia rượu đổ lênh láng, ghế ngả chỏng gọng, một vài cái bị gãy, đầu thuốc xì gà trộn lẫn nướt bọt rải đầy sàn gỗ. Thông thường, Tanya dọn dẹp tiệm trước khi đi ngủ vào buổi tối, nhưng đêm qua đã xảy ra một trận ẩu đả để tranh giành cô hầu bàn, Aggie, giữa con của một chủ đồn điền bản xứ và một gã thuỷ thủ đến từ tàu Lorilie, vừa mới neo bến sáng hôm qua. Lúc trước, Dobbs thường giải quyết những trận ẩu đả tương tự bằng cách một tay nắm dùi cui, còn tay kia nắm súng. Bây giờ, Tanya phải dựa vào Jeremiah, người pha chế rượu, và dù Jeremiah có thể hạ gục được hai gã khách say rượu này, hắn lại không dám làm.
Đây không phải là lần đầu Tanya đứng ra can ngăn hai kẻ gây rối kể từ khi cô nắm quyền điều hành quán Seraglio. Bị một vài vết bầm trước khi những kẻ đánh nhau nhìn ra cô cũng là điều thường xảy ra, nhưng tối qua là một ngoại lệ, vì cô đã rất mệt mỏi và không còn muốn nói lý lẽ nữa.
Thông thường cô không muốn để người khác chú ý, vì từ thuở ấu thơ, cô đã học được cách che dấu thân hình mảnh dẻ và thanh tú của mình bằng sự giản dị, cục mịch và cằn cỗi, điều này có thể thực hiện bằng nghệ thuật trang điểm. Cô là người cần thiết của nơi này, cô giúp Aggie phục vụ khách hàng nếu cô ta quá bận rộn vì April đang trình diễn, hay làm bất cứ điều gì, như can ngăn một cuộc ẩu đả chẳng hạn. Cô cao chưa tới năm feet rưỡi, mái tóc được cột túm ngay gáy, mặc váy đồng phục màu đen và một chiếc áo xám cũ kỹ của lão Dobbs dài đến tận gối. Chiếc áo được thắt bằng một sợi dây nịt, một con dao trông dễ sợ được đeo lủng lẳng bên hông kể từ khi lão Dobbs ngã bệnh, một con dao hơi ngắn cán hơn được cô giấu trong ống giày phải.
Tối qua, cô đã phải đem cả hai con dao ra dương oai, chém một vòng tròn lớn để ngăn hai kẻ hiếu chiến. Sau đó, cô không cần phải nói thêm tiếng nào. Gã con trai chủ đồn điền biết cô không bao giờ rút vũ khí ra, trừ khi cô đang sẵn sàng xài nó, hắn vội xin lỗi vì đã gây rối và trở về chỗ ngồi. Còn gã thủy thủ kia, lần đầu đến quán, quá sốc nên không quậy phá gì thêm, và Jeremiah, tuy xông vào hơi muộn vì nhút nhát, cũng đã giúp cô tống cổ hắn ra khỏi quán.
Mặc dù đã ngăn chận được trận ẩu đả ầm ĩ đó, cô vẫn phập phồng lo sợ cả đêm, nỗi lo lắng làm cô mệt đờ người. Vì vậy cô đã đi nằm ngay sau khi đóng cửa quán. Cô thà đối phó với bạo lực khi nó xảy ra ngay trên người cô, hơn là phải can gián người khác, vì cô đã quen bị đòn từ nhỏ, nên cô đã chai sạn rồi. Nhưng cô sẽ không ngần ngại xử sự như hồi hôm, khi cô thấy cần. Đúng là cô đã sử dụng chiêu này một vài lần trong những năm gần đây và hình như thường xuyên hơn trong sáu tháng qua.
Mặc dù cô đã xuất hiện với vẻ bề ngoài không có gì là hấp dẫn trước mặt khách ở quán Seraglio, nhưng với một người say rượu thì không cần nhìn ra điều đó. Hắn chỉ cần nhìn thấy cái váy là nghĩ đã tìm được một con đàn bà. Cô đã từng bấu véo, cào cấu, và dùng những lời lẽ sắc bén hay tát vào mặt bọn họ. Nếu một gã say bị rượu làm cho mờ mắt thì cô thừa sức đối phó. Chỉ là những lần cô ở trong quán một mình hoặc trong kho chứa đồ hay trong bếp, hoặc trên đường cô từ chuồng ngựa trở về, với những gã đàn ông chưa quá chén, cô mới gặp khó khăn. Có lần, một gã theo cô vào tận phòng ngủ, lần đó cô đã chống chọi dữ dội để bảo vệ mình. Họ đều là những gã đàn ông biết cô quá rành, không ngu ngốc để cô dùng bề ngoài che đậy và đã lợi dụng cơ hội khi lão Dobbs không còn khả năng nhúc nhích.
Điều tốt nhất của lão Dobbs mà cô có thể nói đến, đó là sự khoẻ mạnh, tráng kiện của lão, đã làm cho những gã đàn ông mất hết can đảm nếu muốn đụng vào cô. Có lần, lão đã đánh bạn lão suýt chết vì hắn muốn hôn cô và tin xấu này đã được truyền đi rất nhanh. Không phải lão muốn bảo vệ trinh tiết giùm cô, chỉ là lão ghét sự thông dâm và sẽ không cho phép điều đó xảy ra ngay trong quán của lão. Nếu Aggie và April muốn lên giường với khách, và thỉnh thoảng cả hai vẫn làm điều này, họ phải bí mật sắp xếp. Thường thì họ trốn xuống chuồng ngựa, nơi rất ít người qua lại. Phản ứng của lão Dobbs dĩ nhiên không phải bình thường nhưng buồn cười, vì có một lần Iris thú nhận là lão bị bất lực. Đúng là Dobbs, lão không làm được, nên không muốn bất cứ ai làm những gì mà lão phải bó tay.
Tanaya nhìn căn phòng bừa bộn, thở dài một cái rồi mới bắt tay vào dọn dẹp. Còn phải đi xem bia đã được mang lại chưa, chuẩn bị bữa ăn trưa và ăn tối, đặt mua thêm đèn cầy, phải đi bộ mất ba con phố ngang qua những sòng bài, những nhà chứa và những quán rượu tồi tàn mở cả ngày lẫn đêm, vì quán Seraglio nằm ở trong khu xấu nhất của Natchez. Và tệ hơn nữa, hôm nay,ngay trước giờ mở cửa, em trai của April mới ghé qua và nói với Tanya rằng, cô vũ công duy nhất này của quán Seraglio đã bị trặc gót và không thể biểu diễn vào tối nay hay trong vài ngày kế tiếp. Làm như đó là điều cô cần biết ngay trước giờ mở cửa. Đầu óc cô lập tức đau buốt.
“Tanya, con quỉ cái lười biếng, bữa ăn sáng của tao đâu!”
Trong hành lang chật hẹp, cô gái đang mang một chiếc khay đựng đồ ăn nặng chịch dừng chân lại, tay bấu chặt chiếc khay. Wilbert Dobbs có một giọng nói đáng sợ và ông sử dụng nó thường xuyên. Giọng nói đó có thể xuyên qua cửa sổ đang mở của lão để vang vọng từ đầu đường cho đến cuối đường. Cô thật là xấu hổ vì mỗi khi ra ngoài là phải nghe những chỉ trỏ, bàn tán cuả mọi người. Hàng xóm của cô không phải là loại người biết thương cảm hay tội nghiệp cô, khi cô phải hứng chịu những lời sỉ vả hằng ngày. Và sau nhiều năm, cô hầu như đã chai sạn, không còn thấy xấu hổ nữa.
Mọi việc đã không còn tồi tệ như trước nữa kể từ khi căn bệnh của Dobbs buộc lão phải sống dựa vào cô. Cô đột nhiên mỉm cười với ý nghĩ đó, làm tươi hẳn khuôn mặt và làm đôi mắt màu xanh lơ của cô sáng long lanh. Cô vẫn còn chưa quen với sự thay đổi này. Nay Dobbs chỉ còn có thể chửi bới cô thôi, vì bây giờ lão nằm liệt giường, không thể nào đánh đập cô. Cô thấy dễ thở hơn kể từ khi lão phải nằm một chỗ và khi cô có thể đốt chiếc roi đã dính liền với lão trong suốt nhiều năm qua.
Cô co rúm người khi nhớ lại cây roi đó. Tình trạng của cô được cải thiện tốt hơn cả những mơ ước ngông cuồng của cô, nhưng hơn hai mươi năm bị đầy đọa, cô không dễ gì quên những ám ảnh ấy ngay được.
Cô mang cái khay đồ ăn lên cho lão, đặt mạnh xuống chiếc bàn bên cạnh giường, không quan tâm đến tiếng động ồn ào cô vừa gây ra.
“Tại sao lâu vậy, con quỷ?”
“Bia được giao tới sớm.”
Lão lầm bầm, cũng có nghĩa là lão chấp nhận lời bào chữa đó, trong khi sự thật là cô đã quyết định ăn sáng trước rồi mới mang lên cho lão.
“Tối hôm qua hốt được bao nhiêu?” Lão muốn biết.
“Tôi chưa cộng sổ.”
“Tao muốn coi sổ sách …”
“Sau khi tôi thu dọn sự bừa bãi của tối qua đã.”
Mặt lão đỏ lựng khi nghe cô trả lời. Cô càng đỏ hơn vì sự cả gan của mình. Cô không bao giờ dám nói chuyện với lão như vậy vào sáu tháng trước và cả hai đều biết vậy. Lúc trước, cô sẽ bỏ bất cứ công việc đang làm dở dang nào, hấp tấp nghe theo mệnh lệnh của lão và chắc chắn là cô sẽ không dám cắt ngang lời lão.
“Tôi xin lỗi,” Cô nói theo thói quen, “Nhưng tôi đang làm một lúc hai công việc, của ông và tôi và không lúc nào tôi có đủ thời giờ để hoàn tất nó. Chúng ta cần phải mướn …”
“Từ từ đã, mày đang làm một mình rất tốt mà. Chúng ta đã phải trả lương cho ba nhân viên rồi. Nếu mướn thêm người sẽ mất đi lợi nhuận.”
Cô muốn tranh cãi, cô thật sự muốn, nhưng biết rằng có nói cũng vô ích. Lão muốn lợi nhuận, lão luôn muốn vậy, nhưng lão lại rất keo kiệt, chưa bao giờ cho cô xài một đồng, cô không được xài tiền vào quán rượu, cũng không được xài riêng. Lão đang để dành tiền cho ai thế nhỉ? Lão đã sáu mươi tuổi và đang chết dần, nhưng có một điều không cần phải nghi ngờ, cô hoặc những người quen biết lão sẽ không đau lòng chút nào khi lão chết.
Trong mười năm đầu, Tanya cứ nghĩ người đàn ông này và vợ ông ta là cha mẹ ruột của cô. Sau khi biết không phải như vậy, cô đã vui mừng khôn xiết chứ không hề đau khổ. Cô không biết cha mẹ ruột của cô là ai. Iris Dobbs chỉ nói với cô là có một phụ nữ đã mang cô cho họ khi cô còn là một đứa nhỏ. Lúc đầu, người phụ nữ này nói là mẹ ruột của cô, nhưng sau đó lại nói là không phải, có lẽ những cơn nóng sốt đã làm bà ta mê sảng nói những điều càn rỡ.
Iris chết cách đây tám năm. Bà là người thân duy nhất của Tanya, đã hứng chịu biết bao trận đòn hộ cô. Sự thật, một trong những trận đánh đó đã giết chết Iris, mặc dù sau đó Dobb đã thoát được tội,giết người, người ta cho đó chỉ là một tai nạn bởi vì bà là vợ của lão. Đánh vợ là điều mà một người chồng được phép làm, không cần phải thắc mắc. Và đó không phải là lần đầu mà Tanya thề rằng sẽ không để cho gã đàn ông nào chiếm hữu được cô, vì cô sẽ nhất định không lấy chồng. Nếu cô có học hỏi được gì sau nhiều năm sống chung với Dobbs, cô chỉ nhận được tầm quan trọng của một ít quyền lợi của cô và cô sẽ không từ bỏ nó vì bất cứ lý do nào. Cô ước gì mình biết về những quyền lợi này sớm hơn, ước gì cô biết được cách cô có thể rời khỏi nơi này khi cô muốn, mà không bị săn lùng như một kẻ nô lệ đang trốn chạy. Khi chuyện xảy ra với một người hầu rượu bỏ trốn, cô đã chứng kiến cảnh Dobbs dùng roi đánh cô ta, đó là lý do khiến Tanya phải ở lại.
Thực ra, có lúc Tanya đã dọa sẽ bỏ đi. Lúc đó, cô đã được mười tám tuổi, hoặc khoảng đó, và có thể dễ dàng tìm việc trong một quán rượu khác, vì cô biết mọi việc điều hành. Đó cũng là khi Dobbs ngon ngọt hứa cho cô cổ phần của quán Seraglio. Nhưng cô chỉ toàn nhận được những lời hứa miệng cho đến khi lão bị bệnh. Lúc đó, cô bắt lão phải viết rõ ràng xuống giấy, tờ giấy quí báu đó được cô giấu dưới miếng gỗ lót sàn trong phòng.
Quán Seraglio bây giờ toàn bộ đều thuộc về cô. Nó làm cho cô mệt nhoài và làm cô đau đầu hết lần này đến lần khác, nhưng nó đại diện cho sự tự do, yên ổn và quyền sở hữu, hoặc sớm hoặc muộn thôi … những thứ mà cô chưa từng bao giờ có, và cô đang thèm muốn cùng cực. Muốn có được nó, cô chỉ cần chăm sóc Dobbs trong những ngày còn lại, chả thấm gì so với những gì cô đã trải qua.
Tanya nhanh chóng rời khỏi lão, vì cô không nói dối. Cô không bao giờ có đủ thời gian để hoàn tất mọi việc cần làm cho quán rượu. Ba người giúp việc cũng không giúp gì được cô trong việc dọn dẹp. Dobbs chưa bao giờ muốn trả thêm tiền cho họ vì lão đã có Tanya, cô làm đủ mọi việc mà lão lại không cần tốn cắc bạc nào. Họ về ngay lúc quán đóng cửa, cho dù trong quán bừa bãi giống như vừa bị một cơn bão thổi qua.
Quán rượu lúc nào cũng dơ dáy, bẩn thỉu, những cái cốc để đầy mặt bàn, bia rượu đổ lênh láng, ghế ngả chỏng gọng, một vài cái bị gãy, đầu thuốc xì gà trộn lẫn nướt bọt rải đầy sàn gỗ. Thông thường, Tanya dọn dẹp tiệm trước khi đi ngủ vào buổi tối, nhưng đêm qua đã xảy ra một trận ẩu đả để tranh giành cô hầu bàn, Aggie, giữa con của một chủ đồn điền bản xứ và một gã thuỷ thủ đến từ tàu Lorilie, vừa mới neo bến sáng hôm qua. Lúc trước, Dobbs thường giải quyết những trận ẩu đả tương tự bằng cách một tay nắm dùi cui, còn tay kia nắm súng. Bây giờ, Tanya phải dựa vào Jeremiah, người pha chế rượu, và dù Jeremiah có thể hạ gục được hai gã khách say rượu này, hắn lại không dám làm.
Đây không phải là lần đầu Tanya đứng ra can ngăn hai kẻ gây rối kể từ khi cô nắm quyền điều hành quán Seraglio. Bị một vài vết bầm trước khi những kẻ đánh nhau nhìn ra cô cũng là điều thường xảy ra, nhưng tối qua là một ngoại lệ, vì cô đã rất mệt mỏi và không còn muốn nói lý lẽ nữa.
Thông thường cô không muốn để người khác chú ý, vì từ thuở ấu thơ, cô đã học được cách che dấu thân hình mảnh dẻ và thanh tú của mình bằng sự giản dị, cục mịch và cằn cỗi, điều này có thể thực hiện bằng nghệ thuật trang điểm. Cô là người cần thiết của nơi này, cô giúp Aggie phục vụ khách hàng nếu cô ta quá bận rộn vì April đang trình diễn, hay làm bất cứ điều gì, như can ngăn một cuộc ẩu đả chẳng hạn. Cô cao chưa tới năm feet rưỡi, mái tóc được cột túm ngay gáy, mặc váy đồng phục màu đen và một chiếc áo xám cũ kỹ của lão Dobbs dài đến tận gối. Chiếc áo được thắt bằng một sợi dây nịt, một con dao trông dễ sợ được đeo lủng lẳng bên hông kể từ khi lão Dobbs ngã bệnh, một con dao hơi ngắn cán hơn được cô giấu trong ống giày phải.
Tối qua, cô đã phải đem cả hai con dao ra dương oai, chém một vòng tròn lớn để ngăn hai kẻ hiếu chiến. Sau đó, cô không cần phải nói thêm tiếng nào. Gã con trai chủ đồn điền biết cô không bao giờ rút vũ khí ra, trừ khi cô đang sẵn sàng xài nó, hắn vội xin lỗi vì đã gây rối và trở về chỗ ngồi. Còn gã thủy thủ kia, lần đầu đến quán, quá sốc nên không quậy phá gì thêm, và Jeremiah, tuy xông vào hơi muộn vì nhút nhát, cũng đã giúp cô tống cổ hắn ra khỏi quán.
Mặc dù đã ngăn chận được trận ẩu đả ầm ĩ đó, cô vẫn phập phồng lo sợ cả đêm, nỗi lo lắng làm cô mệt đờ người. Vì vậy cô đã đi nằm ngay sau khi đóng cửa quán. Cô thà đối phó với bạo lực khi nó xảy ra ngay trên người cô, hơn là phải can gián người khác, vì cô đã quen bị đòn từ nhỏ, nên cô đã chai sạn rồi. Nhưng cô sẽ không ngần ngại xử sự như hồi hôm, khi cô thấy cần. Đúng là cô đã sử dụng chiêu này một vài lần trong những năm gần đây và hình như thường xuyên hơn trong sáu tháng qua.
Mặc dù cô đã xuất hiện với vẻ bề ngoài không có gì là hấp dẫn trước mặt khách ở quán Seraglio, nhưng với một người say rượu thì không cần nhìn ra điều đó. Hắn chỉ cần nhìn thấy cái váy là nghĩ đã tìm được một con đàn bà. Cô đã từng bấu véo, cào cấu, và dùng những lời lẽ sắc bén hay tát vào mặt bọn họ. Nếu một gã say bị rượu làm cho mờ mắt thì cô thừa sức đối phó. Chỉ là những lần cô ở trong quán một mình hoặc trong kho chứa đồ hay trong bếp, hoặc trên đường cô từ chuồng ngựa trở về, với những gã đàn ông chưa quá chén, cô mới gặp khó khăn. Có lần, một gã theo cô vào tận phòng ngủ, lần đó cô đã chống chọi dữ dội để bảo vệ mình. Họ đều là những gã đàn ông biết cô quá rành, không ngu ngốc để cô dùng bề ngoài che đậy và đã lợi dụng cơ hội khi lão Dobbs không còn khả năng nhúc nhích.
Điều tốt nhất của lão Dobbs mà cô có thể nói đến, đó là sự khoẻ mạnh, tráng kiện của lão, đã làm cho những gã đàn ông mất hết can đảm nếu muốn đụng vào cô. Có lần, lão đã đánh bạn lão suýt chết vì hắn muốn hôn cô và tin xấu này đã được truyền đi rất nhanh. Không phải lão muốn bảo vệ trinh tiết giùm cô, chỉ là lão ghét sự thông dâm và sẽ không cho phép điều đó xảy ra ngay trong quán của lão. Nếu Aggie và April muốn lên giường với khách, và thỉnh thoảng cả hai vẫn làm điều này, họ phải bí mật sắp xếp. Thường thì họ trốn xuống chuồng ngựa, nơi rất ít người qua lại. Phản ứng của lão Dobbs dĩ nhiên không phải bình thường nhưng buồn cười, vì có một lần Iris thú nhận là lão bị bất lực. Đúng là Dobbs, lão không làm được, nên không muốn bất cứ ai làm những gì mà lão phải bó tay.
Tanaya nhìn căn phòng bừa bộn, thở dài một cái rồi mới bắt tay vào dọn dẹp. Còn phải đi xem bia đã được mang lại chưa, chuẩn bị bữa ăn trưa và ăn tối, đặt mua thêm đèn cầy, phải đi bộ mất ba con phố ngang qua những sòng bài, những nhà chứa và những quán rượu tồi tàn mở cả ngày lẫn đêm, vì quán Seraglio nằm ở trong khu xấu nhất của Natchez. Và tệ hơn nữa, hôm nay,ngay trước giờ mở cửa, em trai của April mới ghé qua và nói với Tanya rằng, cô vũ công duy nhất này của quán Seraglio đã bị trặc gót và không thể biểu diễn vào tối nay hay trong vài ngày kế tiếp. Làm như đó là điều cô cần biết ngay trước giờ mở cửa. Đầu óc cô lập tức đau buốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook