Khi cánh cửa vừa được đóng lại sau lưng Stefan, Tanya vội chạy lại để xem Stefan có khóa lại không. Khi nghe tiếng vặn khóa, cô giận dữ đá mạnh vào cánh cửa… và nghe tiếng cười khoái trá của anh dội lại từ phía bên kia.

Gã quỉ chết tiệt. Sự châm chọc của anh làm cho cô muốn hóa điên. Ngay lúc này, cô không thích bản tánh vui vẻ của anh một chút nào, ghét còn hơn cả bản tánh nóng nảy của anh. Nhảy cho bọn họ xem à. Nhảy trên quan tài của anh ta thì có thể đấy.

Cô xoay người lại và bắt đầu đi tới đi lui, đột nhiên cảm thấy bị tù túng và tuyệt vọng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ không cho cô ra khỏi phòng cho đến khi tới New Orleans? Vậy là cô sẽ không có cơ hội để trốn chạy ư? Chắc chắn là vậy rồi.

Cô sẽ không chịu nhượng bộ vì cái giá cô phải trả quá cao, đó là sự tự do của cô, giấc mơ được tự lập của cô. Phải có một việc gì đó mà cô có thể làm được, bất cứ việc gì, ngay cả việc… không, cô sẽ không đi quá xa như vậy. Lên giường với Stefan để làm cho anh ta tin tưởng và thả cô à? Cô nghĩ cô sẽ có dịp bỏ trốn hơn nếu có thể làm họ tin rằng cô đã bỏ cuộc … không, không cần phải cả Stefan thôi, vì hiển nhiên anh ta là người quyết định về mọi chuyện liên quan đến cô. Cô phải chứng minh cho anh ta thấy là anh có thể tin cô và cho phép cô rời khỏi phòng. Nhưng quan trọng là phải làm gì đây?

Mắt cô sáng lên khi nhìn thấy những cái rương được đặt dựa vào vách mà cô chắc là của anh. Vậy thì tốt, phải bắt đầu từ đây thôi, bằng cách chấp nhận sự gợi ý về việc mặc áo quần của anh, dù sao thì cô cũng cần một cái áo mới. Cô cũng có thể đình chiến với anh và sẽ không phát cáu mỗi khi anh nhắc đến chuyện vua chúa và việc hứa hôn gì đó. Và phải làm cho anh nghĩ là cô không biết bơi. Ít ra điều này sẽ giúp anh an tâm, không có gì phải lo lắng cả.

Cô chần chừ bước lại gần những chiếc rương. Một cảm giác thật gần gũi nếu mặc những gì thuộc về Stefan hoặc đã được anh mặc qua. Cô không muốn nhưng cũng đâu còn cách nào khác vì cái áo duy nhất trên mình cô đang ướt đẫm và rất khó chịu, thật sự phải cám ơn anh ta vì chuyện này.

Mặt cô tự nhiên đỏ bừng lên khi cô nhớ lại chuyện gì đã sắp xảy ra lúc nãy. Tanya muốn nói đó là một sự kiện kinh khủng nhất trong đời cô, nhưng thật ra không đúng lắm. Cô đã hoảng sợ vì cơn thịnh nộ của anh, đúng vậy, nhưng anh thật là đã không làm cô đau khi anh đè lên cô ở trên giường. Anh sẽ làm cô đau nếu anh không dừng lại, nhưng anh không tin được điều này đâu. Anh vẫn cứ nghĩ cô là một con điếm và những con điếm thì thường xuyên làm tình.

Cô sẽ không dễ quên chuyện này và dù sao anh cũng không làm cô đau đớn lắm khi sử dụng hình phạt dành cho con nít đó. Cô chỉ hơi ê ẩm và ngồi không thoải mái trong vài ngày tới, đúng vậy, cô sẽ thê thảm hơn nếu anh quất cô bằng sợi dây nịt hay đấm cô vì cô đã không giữ lời hưá.

Điều mà cô không thể hiểu là thái độ của anh ngay sau đó. Nếu như cô không lầm, cô thấy anh thật sự hối hận vì đã sử dụng bàn tay một cách thô bạo trên mình cô. Anh đã cố xin lỗi. Anh đã cố gắng dỗ dành cô… cho đến khi anh nhận thấy cô không cần sự an ủi đó.

Cô nhăn mặt đẩy mạnh nắp rương. Cô đã bị anh liệng xuống sàn nhà vì đã không cư xử tốt với anh. Dĩ nhiên, việc đẩy anh xuống sông không phải là một chuyện tốt. Cô cười khúc khích, ước gì cô có thể nhìn thấy được nét mặt của anh khi anh trồi lên mặt nước. Chắc là một cảnh tượng là vô giá.

Cô lục lọi chiếc rương, tìm thấy một vài đồ vật, những chiếc hộp và các thứ khác làm cô muốn khám xét kỹ hơn, nhưng việc mở chiếc rương làm cho cô có cảm giác như là trộm cắp, vì vậy cô lấy đại cái áo đầu tiên mà cô nhìn thấy được. Nó là một chiếc áo trắng, rất mỏng và rộng thùng thình đối với cô, lại còn thấy rõ cặp nhũ hoa của cô sau lớp áo. Không thể nào mặc cái này được, ít ra không thể mặc nó mà không mặc áo lót. Cô chưa bao giờ mặc áo lót, cô luôn nhờ vào độ dày của áo sơ mi để che đậy bộ ngực. Và cô chắc là sẽ không tìm thấy được một cái áo lót nào trong rương của Stefan.

Cô tiếp tục tìm kiếm và thấy một chiếc áo ghi lê bằng vải satanh màu đen có thêu bạc, và là một chiếc áo mắc tiền nhất cô từng chạm qua. Có lẽ cô không nên mặc nó. Nó quá sang đối với như cô. Nhưng cô đã được cho phép, vì vậy nếu Stefan phản đối thì mặc xác anh ta. Dĩ nhiên, xét theo những lời bình phẩm của anh trước khi rời khỏi phòng, có lẽ anh muốn cô chỉ mặc cái áo mỏng kia… hay là không mặc gì cả.

Lời bình luận về việc nhảy nhót của cô và sự hài hước của Stefan làm cô bực bội, khó chịu và cô vẫn còn đang tức tối khi Stefan quay lại phòng vài phút sau đó. Và cách anh nhìn khi đi ngang qua cô như châm thêm dầu vào lửa, đầy vẻ thích thú, cặp mắt màu vàng xêrét nheo theo nụ cười. May cho anh là anh không đi một mình. Cô quyết định là chờ đến khi có cơ hội có thể trút giận lên người anh. Sasha cũng vào chung với anh và một đám thủy thủ kéo theo sau, tay xách những cái xô chứa đầy nước.

Khi Tanya nhìn thấy một cái bồn bằng thiết được mang vào, răng cô va lập cập. Ý định của cô, kế hoạch cùa cô và thời điểm sắp tới làm cô run lên. Stefan sẽ tắm rửa ở đây, nghĩa là cô phải rời khỏi phòng… với một người hộ tống, không cần phải nghi ngờ, nhưng cũng là một cơ hội tốt. Cô chỉ cần đến gần lan can là cô sẽ có cách nhảy xuống.

Trong khi đợi đồ tắm được sửa soạn, Stefan đến gần cô, kéo hai vạt áo ghi lê lại và cài nút lại cho cô. Cô đẩy tay anh ra và tự một mình làm, nhưng lại có cảm giác như đang bị anh ru mê.

Quá bối rối vì anh đứng sát quá, cô nhận xét, “Có quá nhiều quần áo ở trong cái rương trên cùng, tất cả không thể nào đều là của anh cả. Tôi có cần phải cám ơn tất cả mọi người vì những gì tôi đã mượn, hay chỉ cần cám ơn một người là đủ?”

“Tôi có cảm tưởng như là một nhà tư sản, nếu tôi thú thật rằng, cả hai cái rương đó đều là của tôi, vì vậy, cô chỉ cần cảm ơn tôi thôi.”

Cô nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, “Anh không thể nào lại có thêm áo quần nữa trong cái rương dưới cùng.”

“Dĩ nhiên là tôi có thể, nhưng tôi sẽ không sử dụng nó khi còn ở quốc gia này. Nó sẽ gây nhiều sự chú ý. Cái rương đó đúng ra là phải được để yên trên chiếc tàu đang đợi chúng ta ở New Orleans, nhưng Sasha lại ngớ ngẩn tin tưởng rằng, mọi thứ đã được mang theo cho cuộc hành trình này thì phải được mang theo bên mình trong suốt chuyến đi”

“Gây sự chú ý à?” cô không dám hỏi về chiếc tàu đang đợi họ nếu như cô không muốn làm anh giận.

Chúa cứu cô, anh ta có cần phải chứng minh là anh đang hạ mình giống như Vasili không chứ? “Tôi thấy rồi… ồ, tôi không biết. Anh đang nói anh là một nhà quí tộc có địa vị à?”

“Ở Cardinia, như thường lệ, Hoàng thượng luôn mang theo hộ vệ bên mình. Thật là may mắn khi những người ngài chọn là những người bạn thân rất dũng cảm và đã cùng lớn lên với ngài.”

“Có nghĩa là, tất cả bọn anh đều có tước vị à? Vậy tước vị của anh là gì?”

“Là bá tước, có làm cho cô khó tin quá không?”

Tất cả mọi việc anh nói đều khiến cô khó tin, nhưng cô chỉ nhún vai và nói, “Anh làm tôi tò mò muốn biết có cái gì ở trong cái rương đó ”

“À, tò mò.” Anh cười nhe răng, “Đó là lý do cô nên ở lại với chúng tôi.”

Cô như muốn mắc nghẹn vì câu đó. Từ bỏ tự do chỉ vì muốn thoả mãn tính tò mò à? Anh ta đúng là đang chọc cô. Nhưng tâm trạng anh đang thoải mái và cô muốn giữ nó như vậy. Và cô cũng đã chưa một lần độp lại anh khi anh nói về những chuyện quí tộc này nọ. Mánh khoé của cô đang có tác dụng và bây giờ là thời điểm tốt để tiếp tục phát huy kế hoạch.

“Anh không cho tôi nhiều lựa chọn để đi với anh, nhưng tôi sẽ chịu đựng dễ dàng hơn nếu như chúng ta đi bằng đường bộ.”

“Tôi không hiểu …”

“Tôi ghét đi tàu,” cô cắt ngang với cái rùng mình giả tạo, ” Những ai không biết bơi đều ghét đi tàu cả.”

“Cô không cần phải sợ đâu Tanya. Cô là trách nhiệm của tôi trong suốt cuộc hành trình này, tôi dám chắc là tôi sẽ bảo vệ cô bằng cả tánh mạng của tôi.”

Cũng có nghĩa là nếu cô nhảy xuống sông, anh cũng sẽ nhảy xuống để cứu cô khỏi bị chết đuối à? Anh ta đúng là người có lòng hào hiệp, nhưng cô lại không muốn lòng hào hiệp của anh trong tình cảnh này. Cô phải chắc chắn rằng anh không có ở kế bên cô khi cô nhảy xuống, trong khi anh đang tắm chẳng hạn.

Tuy vậy, cô vẫn nói, “Cám ơn nha, tôi nghĩ … không, được an lòng chút ít còn hơn không.”

“Cô thật sự lo lắng về điều đó lắm à?” anh hỏi với vẻ ân cần.

“Những chiếc tàu chạy bằng hơi nước rất hay bị nổ, nhất là khi thuyền trưởng muốn đến đích gấp. Thuyền trưởng của chúng ta không phải muốn vậy chứ?”

“Nếu như anh ta có ý định đó, tôi sẽ làm cho anh ta tỉnh ngộ. Có làm cho cô an tâm hơn không?” Cô nhìn anh không tin tưởng lắm làm anh mỉm cười, “Tôi có thể thấy là tôi sẽ phải làm cho cô an tâm hơn. Tôi nghĩ cô không biết cô nhìn dễ thương như thế nào đâu với sự luộm thuộm này, với mái tóc bị rối tung, áo quần rộng thùng thình và khuôn mặt bẩn thỉu thế kia. Cô đang nhíu mày để làm gì thế hả? Bộ cô không muốn mình đáng yêu sao?”

Cô trả lời anh bằng cách cúi xuống nhặt lấy dây dây nịt của cô và quấn chặt nó bên hông. Còn tóc cô lại khác. Cô đưa tay vuốt tóc và chỉ tìm được có hai cây kẹp trên tóc.

“Sasha,” Stefan gọi, chặc lưỡi, “Tôi nghĩ là Tanya của chúng ta cần một cái lược.”

Anh cử động và bắt đầu cởi áo. Lúc này cái bồn tắm đã được châm đầy nước. Chỉ còn lại người hầu Sasha ở lại trong phòng.

Khi chiếc áo được kéo qua khỏi đầu Stefan, Tanya như bị thôi miên vì thân thể lực lưỡng của anh, da anh màu đồng sậm với những bắp thịt săn cứng. Sasha chìa cái lược cho cô, phải hắng giọng lần nữa để nhắc cô. Cô bối rối cầm lấy cái lược và xoay đi.

Ngắm Stefan cởi đồ …

Cô xoay người lại, nhìn thấy sợi dây nịt của anh rơi xuống sàn nhà, cạnh chiếc áo của anh. Anh ta đang cởi đồ, thật sự cởi đồ và anh ta dường như không quan tâm đến việc bị cô nhìn thấy.

“Anh có nghĩ là anh nên đợi tôi rời phòng trước khi anh …”

“Không.”

Chỉ vậy thôi sao? Chỉ một tiếng “Không”? Cô bắt đầu bước về phía cửa nhưng bị cản lại ngay trước khi cô lại được gần cánh cửa.

“Cô đang đi đâu vậy Tanya?”

Cô không nhìn anh, “Tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài cho đến khi anh tắm xong,” Cô mặc cả.

Nhưng không có tác dụng, “Tôi không nghĩ vậy.”

“Này, tôi sẽ không đi đâu hết, Stefan. Tàu đang ở giữa sông và tôi không thể đi đâu được cả. Kêu những người khác theo dõi tôi nếu như anh muốn, nhưng tôi không thể ở lại đây với anh, trong khi anh … không thích hợp chút nào, nhất là đối với anh.”

“Có thể,” anh nói, “Nhưng kể từ bây giờ, chúng ta phải có vài điều ngoại lệ. Bên cạnh đó, cô không thể nào làm cho tôi tin được, là cô không thích nhìn một người đàn ông trần truồng, Tanya ạ. Vì vậy chúng ta sẽ không phải cân nhắc về những gì thích hợp hay không thích hợp, cho đến khi chúng ta về đến Châu Âu, nơi xem chuyện này rất là quan trọng.”

Đây là một sự sỉ nhục đối với xứ sở của cô cũng như đối với cô, khi anh chỉ cốt từ chối thẳng thừng không cho cô rời khỏi phòng. Cánh cửa đó có thể không khóa. Cô chỉ cần … cô đang nghĩ gì thế nhỉ? Anh ta sẽ lập tức chạy theo cô. Cho dù cô có thể nhảy được xuống sông, anh cũng sẽ nhảy ngay sau lưng cô, vì vậy kế hoạch của cô sẽ bị thất bại. Và anh cũng sẽ không còn tin tưởng vào cô như bây giờ, sẽ rất cứng rắn bắt cô phải ở sát bên anh.

Cô phải ráng chờ thêm để có lại tự do và đợi cho đến khi nào không có Stefan ở kế bên đã. Cô cũng sẽ có cơ hội thành công hơn vào ban đêm, khi bọn họ không thể nhìn thấy cô trên mặt nước. Họ sẽ nghĩ là cô đã bị chết đuối và như vậy, sau này cô sẽ không cần phải lo lắng gì nữa… ngoài việc phải cuốc bộ một đoạn đường dài để về nhà.

Nếu như muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch, cô phải giả bộ chấp nhận hoàn cảnh hiện tại, cô không nên để tâm đến những lời lăng nhục về sự quen thuộc của cô đối với những gã đàn ông lõa lồ và im lặng chịu đựng cảnh Sefan tắm trước mặt.

Cô bắt đầu chải mái tóc rối bù, chỉ ngừng lại khi nghe tiếng nước khua. Khuôn mặt cô nóng bừng và cô tức điên lên. Tại sao cô lại phải xấu hổ khi anh ta đang trần truồng nhỉ?

“Nương Nương?”

Sasha đến bên cô, đưa cô một sợi dây da để buộc tóc. Cô cầm lấy, cố không chỉnh anh ta vì cách xưng hô này. Ngay cả người hầu cũng được bọn họ huấn luyện cho vở kịch này khẳng định thêm cái mánh khoé vua chúa đã được bọn họ thường xử dụng. Cô bắt đầu nghĩ, không biết còn có những cô gái nào khác đang bị nhốt trên tàu Lorilie không, tất cả đều bị lường gạt rằng họ đã được hứa hôn với gã Vasili đẹp trai kia. Vậy thì tại sao cô lại may mắn khi dính chung với tên ác quỉ này? Có lẽ anh ta được phân công đối phó với những ai chuyên gây rắc rối và cô là người mà họ đã nhìn thấy được bản chất ngay từ lúc khởi đầu.

Một lần nữa, cô thật sự cảm thấy tức giận vì số mạng cô vấp phải sự bất hạnh mà không phải vì lỗi của cô. Cô như một con ngốc đang đứng giữa phòng và xoay lưng lại với Stefan. Được lắm, việc này sẽ chấm dứt ngay thôi. Nếu anh ta muốn làm cho cô bối rối vì thân thể trần truồng của mình, cô sẽ cho anh ta biết cảm giác như thế nào khi bị người khác nhìn đúng ngay lúc đó.

Cô bước lại ghế và ngồi xuống, vừa nhìn Stefan vừa chải tóc. Anh ta đang ở trong bồn và thật sự đang trần truồng. Nhưng cô cũng đã từng thấy qua những bộ ngực trần và còn hơn thế nữa. Đó là cái đêm mà căn nhà chứa kế bên quán rượu của lão Dobbs bị phát hỏa, bọn gái làng chơi và khách mua dâm đã phải chạy ra đường mà không kịp mặc lại áo quần, làm cho những ai đang đổ xô ra đường được một trận cười thích thú.

Nhưng lại không có gì là mắc cười khi Stefan ở trong bồn tắm… thật ra, cũng có một chút. Cái bồn thì nhỏ và tròn, anh ta phải co chân lên để ngồi gọn trong đó, hai đầu gối đưa lên sát ngực. Và Sasha đang dội nước từ những cái xô lên người anh, dội lên mái tóc đã được gội sạch sẽ của Stefan, và anh còn chưa biết cô đã quyết định đem anh ra làm trò tiêu khiển.

Cho dù là đang trần truồng, người anh ta cũng sậm đen dù đầu gối của anh đỡ đen hơn thân trên của anh, nơi dễ bị ăn nắng vì ánh mặt trời. Người anh không có nhiều lông lắm, ngoại trừ hình chữ Y đen rậm rạp ở ngay giữa ngực. Cô cố nhìn những vết sẹo trên mặt anh, khó mà nhìn thấy chúng được từ xa, và cô không muốn nhớ lại sự cảm thông của cô khi lần đầu tiên nhìn thấy chúng. Cô không thể. Gã đàn ông này đã gây phiền phức cho cô rất nhiều khiến khó mà khêu dậy bất cứ lòng trắc ẩn nào nơi cô lúc này.

Sasha đưa cho anh một cái khăn để lau mặt. Khi chiếc khăn được hạ xuống, Stefan nhìn về Tanya đứng lúc nãy. Anh không mất thêm một giây nào để xoay lại và nhìn thấy cô ngồi trên ghế. Anh nhướng mày khi thấy cô đang nhìn anh. Cô cũng nhướng mày đáp trả. Anh phì cười, cô thì không. Anh bèn đứng lên. Cô gần muốn xỉu. Nhưng cô đã không được may như vậy.

Chúa cứu cô, anh ta rất nam tính, cứng cáp và mạnh khỏe, vai to ngang, eo hẹp, chân to khoẻ. Và bộ phận đàn ông của anh… Cô nhắm mắt lại. Anh lại cười, một tiếng cười tinh quái làm cho cô thật sự xấu hổ. Thế mà cô đã nghĩ rằng cô chơi trò này chỉ để làm cho anh xấu hổ mà thôi!

Hình như anh cũng có cùng một ý nghĩ, vì anh nói, “Khi nào đến phiên cô, Công Chúa, tôi chắc chắn không mắc cỡ đâu.”

Cô sẽ không bao giờ tắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương