Thời gian gần đây, Lan Tinh bắt đầu dùng một loại phương thức gần như cố chấp để vẽ cầu vồng, từ bức tranh này đến bức tranh kia toàn bộ đều là cầu vồng, không hề có thứ gì khác. Khi đến phòng tranh cũng mặc kệ yêu cầu của Hồ lão sư mà chỉ vẽ như vậy.

Hồ lão sư đem tình huống này kể lại cho Tưởng Tế Văn, hắn nói nàng cứ để mặc cậu như vậy. Lan Tinh muốn vẽ cái gì sẽ vẽ cái đó, muốn cậu theo học cũng không thể nóng lòng nhất thời.

Hồ lão sư hỏi, “Cầu vồng có ý nghĩa gì đặc biệt với Lan Tinh sao?”

Tưởng Tế Văn nhìn từng bức vẽ đủ mọi hình dạng, màu sắc của Lan Tinh, “Nó rất thích cầu vồng. Khi vẽ cầu vồng cũng chứng tỏ tâm trạng Lan Tinh rất tốt.”

“Vậy cậu bé hiện tại nhất định đang rất vui vẻ.” Hồ lão sư cười nói.

Rất vui vẻ sao?

Tưởng Tế Văn nhìn bức tranh cuối cùng, trâm tư.

Vẫn là bầu trời xanh cùng một đạo cầu vồng sáng rực, bất đồng là phía trên đó có một thiếu niên nhỏ nhỏ đang ngồi. Đôi mắt thiếu niên híp lại, cười rạng rỡ.

Ở trong thế giới của Lan Tinh, định nghĩa hai từ “vui vẻ” là như thế nào?

Liệu có giống với định nghĩa của hắn hay không?

So với Lan Tinh đơn thuần, khoảng thời gian này của Tưởng Tế Văn vừa đau khổ lại vừa hạnh phúc. Hạnh phúc cùng thống khổ đan xen nhau, khiến hắn không thể minh bạch. Kể từ khi hiểu rõ tình cảm của mình, mỗi khi hôn Lan Tinh, ôm Lan Tinh, nghe cậu nói những câu vô nghĩa cũng đủ khiến hắn hạnh phúc vô cùng, mà đồng thời cũng thống khổ vô cùng.

Cảm giác này giống như hút thuốc phiện, biết rõ là sai, nhưng cũng không thể ngăn mình trầm luân.

Chuyện tình cảm là một vấn đề trừu tượng khó có thể lí giải với Lan Tinh, cậu không biết cái gì là cấm kị, cái gì là tình yêu; duy chỉ có cảm giác thỏa mãn thân thể là cậu biết và truy đuổi. Tưởng Tế Văn lại không thể đẩy cậu ra, mỗi hành động của cậu đều là dụ hoặc trí mạng đối với hắn, hắn căn bản không có cách nào cự tuyệt. Hắn cũng không thể rời khỏi Lan Tinh, hiện tại hắn là người duy nhất cậu có thể dựa vào. Mà lại càng không thể đưa Lan Tinh trở lại khu an dưỡng, để cậu cô độc ở đó đến cuối đời.

Thế nên, hắn cam tâm tình nguyện.

Đối với khát cầu của Lan Tinh hắn không còn chống cự nữa.

Mỗi ngày trôi qua, trong căn nhà tràn ngập sắc thái, bọn họ không ngừng hôn môi. Tưởng Tế Văn chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn sa vào dục vọng mà không hề chán ghét. Hắn hôn lên từng tấc da thịt trên người Lan Tinh, ngay cả tính khí cũng không bỏ sót.

Thời điểm hắn ngậm lấy tính khí của cậu, một loại cảm giác thỏa mãn pha lẫn sợ hãi tràn ra. Khoái cảm cường liệt đến mức không thật, quá khứ chưa bao giờ xảy ra chuyện này, nhưng vì biểu tình hưởng thụ của Lan Tinh mà hắn nguyện ý trả giá hết thảy.

Tính khí cương đến phát đau nhưng hắn vẫn không dám lỗ mãng.

Tự chọn cho mình một loại tư thái gần như chịu tội, hắn nguyện ý nhẫn nại thống khổ ưu tiên khoái hoạt của Lan Tinh. Mà nhẫn nại này phảng phất như để an ủi hắn, nói cho hắn biết rằng hắn không phải người xấu xa vô sỉ, hắn không có lợi dụng Lan Tinh đơn thuần để xâm phạm thân thể cậu.

Hắn hoàn toàn làm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu như không có cuộc điện thoại kia, Tưởng Tế Văn vẫn nghĩ hắn sẽ mãi rơi xuống vực sâu như vậy, vĩnh viễn không có điểm dừng, không biết khi nào chạm xuống mặt đất.

Luật sư của Lan Mẫn gọi điện, nói với hắn, có người tự xưng là cha của Lan Tinh muốn cùng hắn liên hệ.

Mất một khoảng dừng, Tưởng Tế Văn mới có thể phản ứng hỏi lại, “Là ai?”

Người tự xưng là cha của Lan Tinh khi còn ở cùng với Lan Mẫn vẫn chỉ là một sinh viên mỹ thuật không tiền tài không danh tiếng. Khi ấy Lan Mẫn điên cuồng mê luyến y, tiêu tốn gần hết gia sản giúp mở triển lãm tranh, còn mua xe thể thao để tặng cho người nọ. Trong lúc bọn họ ở chung, Lan Mẫn đã sinh một đứa nhỏ. Di chúc cho nàng để lại cho Tưởng Tế Văn, viết đứa nhỏ này là đệ đệ của hắn, hắn tất yếu sẽ chiếu cố.

Hiện tại lại có người chạy đến, nói mình là cha của đứa nhỏ.

Trước đây Tưởng Tế Văn đã đoán được cha của Lan Tinh là ai, nhưng sau khi quyết tâm chăm sóc cậu sớm đã đem những chuyện đó ném ra sau đầu, hoàn toàn quên sạch. Dù sao người này cũng đã biến mất mười mấy năm nay, trong khoảng thời gian đó y chưa từng chăm lo cho mẹ con Lan Mẫn, trong di chúc của nàng cũng không hề nhắc đến.

Tưởng Tế Văn không hiểu người nọ có dụng ý gì, hắn do dự một hồi, sau đó quyết định gọi luật sư để lấy số liên lạc. Mặc kệ đối phương muốn làm gì, gặp mặt rồi sẽ rõ.

Điện thoại kết nối, Tưởng Tế Văn nói danh tính của mình, phía bên kia lập tức trả lời, “Tưởng tiên sinh, ta là Hứa Trí Hữu. Thời gian qua cảm ơn ngươi đã chiếu cố Lan Tinh.”

Câu đầu tiên của Hứa Trí Hữu đã khiến Tưởng Tế Văn không vừa lòng.

“Hứa tiên sinh, di chúc Lan Mẫn để lại đã ghi rõ Lan Tinh là đệ đệ của ta.”

Đầu dây kia cười khẽ, “Là nàng vẫn còn giận ta.” Ngữ khí có một tia bất đắc dĩ, “Lan Tinh đương nhiên là con của ta, ta chẳng lẽ còn không biết. Tưởng tiên sinh, sau khi biết di chúc của Lan Mẫn ngươi không đi làm xét nghiệm DNA sao?”

Tưởng Tế Văn nhất thời không thể trả lời.

Hứa Trí Hữu nói tiếp, “Tuy rằng trong di chúc Lan Mẫn ủy quyền chăm sóc Lan Tinh cho ngươi nhưng dù sao ta cũng là cha đẻ của nó. Những năm gần đây ở nước ngoài ta không biết tin tức gì về bọn họ, hiện tại cũng là lúc ta nên thực hiện trách nhiệm của mình. Tháng sau ta có công tác ở trong nước, đến lúc đó hi vọng chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện.”

Nói xong liền ngắt điện thoại, một lời hỏi Lan Tinh như thế nào cũng không có.

Tưởng Tế Văn nổi giận.

Tưởng Tế Văn không xác định được Lan Tinh có chút khái niệm nào về người cha này không. Hắn hỏi cậu có biết cha mình là ai, không nghĩ tới nghe xong cậu liền giữ chặt tay hắn, gọi một tiếng, “Ba ba.”

Tưởng Tế Văn dở khóc dở cười, “Ta là ca ca, không phải ba ba.”

Lan Tinh có vẻ nghi hoặc, chậm rãi nói, “Ở cùng một chỗ, là ba ba.”

Định nghĩa “Ba ba” kì quái này không cần đoán cũng biết khẳng định là Lan Mẫn dạy cậu, đại khái mỗi lần mang bạn trai mới về nhà nàng đều nói với Lan Tinh như vậy đi.

Vị Hứa Trí Hữu đột nhiên xuất hiện này làm đảo loạn cuộc sống của Tưởng Tế Văn, suốt một tháng, hắn không ngừng nhớ tới lời đối phương đã nói. Y nói, cảm ơn hắn chiếu cố Lan Tinh, còn có nói đã đến lúc y muốn thực hiện trách nhiệm của mình.

Ý tứ rõ ràng: Hứa Trí Hữu muốn nhận nuôi cậu.

Tưởng Tế Văn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày Lan Tinh rời khỏi hắn. Hắn vẫn luôn tưởng mình là người duy nhất trên đời này cậu có thể dựa vào. Nhưng hiện tại đột nhiên có thêm một người “Ba ba”, mười mấy năm không quan tâm hai mẹ con họ, Lan Mẫn đã qua đời hai năm giờ mới nhớ tới mình có một đứa con là Lan Tinh.

Người cha như vậy, ngược lại càng nghĩ càng buồn cười.

Ngày hẹn gặp cùng Hứa Trí Hữu rất nhanh đã tới.

Bọn họ hẹn nhau tám giờ tối. Tưởng Tế Văn bồi Lan Tinh ăn cơm chiều xong mới đến, hắn hi vọng nhanh chóng dứt điểm được chuyện này, để Lan Tinh ở nhà một mình không yên lòng.

Vậy mà đối phương còn cố tình đến muộn, Tưởng Tế Văn khó chịu nhìn kim giờ nhích qua con số 8, phải hơn mười phút sau nữa Hứa Trí Hữu mới xuất hiện ở cửa khách sạn. Tưởng Tế Văn chưa bao giờ gặp Hứa Trí Hữu nhưng vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không thể suy nghĩ.

Hắn vẫn tưởng Lan Tinh và Lan Mẫn phi thường giống nhau, giờ nhìn thấy Hứa Trí Hữu mới biết được, hóa ra Lan Tinh lại giống cha đẻ của mình đến vậy. Chứng cứ rõ ràng, thậm chí không cần xét nghiệm DNA, bất kì ai nhìn vào đều có thể nói họ là phụ tử.

Hứa Trí Hữu vẫn còn khá trẻ, chưa bốn mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ cộng thêm khí chất lãng mạn của họa sĩ, một đường đi tới không ngừng có người ngoái đầu nhìn. Y ngồi xuống, hướng Tưởng Tế Văn nói, “Xin lỗi đã tới muộn, công việc tại triển lãm tranh nhiều hơn dự kiến của ta.”

Bỏ qua lời mào đầu, Hứa Trí Hữu đi thẳng vào vấn đề, “Mười mấy năm qua ta chỉ liên hệ cùng Lan Mẫn một lần. Ta hỏi nàng sống tốt không, nàng nói rất tốt. Nàng cũng không nói với ta tình huống của Lan Tinh, đến hôm qua ta mới biết Lan Tinh mắc bệnh tự kỉ. Nói thật từ đầu ta tưởng nó đã mười tám tuổi, có khả năng sống độc lập nên ta đã định để nó tự quyết định về sau sinh hoạt như thế nào. Muốn theo ta ra nước ngoài hay ở lại trong nước, bất luận nó muốn gì ta đều nghe theo. Nhưng hiện tại—”

“Hiện tại là tình huống đặc thù.” Tưởng Tế Văn đánh gãy lời, “Lan Tinh không quen thuộc hoàn cảnh ở nơi đó, nó thậm chí còn không hiểu ngôn ngữ.”

Hứa Trí Hữu tán đồng, “Đúng vậy, mấy vấn đề này ta cũng đã nghĩ đến. Ta hôm qua đã tìm hiểu một chút với trợ lí, tình huống của Lan Tinh như vậy đột nhiên biến hóa hoàn cảnh nhất định có khó khăn, nhưng cũng không phải không có khả năng. Ta hi vọng có thể giải thích cho nó cụ thể hơn, nếu được phiền người giúp ta liên hệ với bác sĩ hiện tại của Lan Tinh. Ta cũng hi vọng được gặp nó trong thời gian sớm nhất.”

Tưởng Tế Văn không có lí do gì để cự tuyệt.

Hứa Trí Hữu dừng một lúc lại nói, nội dung đơn giản là sau khi biết được Lan Tinh là trẻ tự kỉ hắn giật mình như thế nào, áy náy ra sao, tự trách mấy năm nay không quan tâm đến mẹ con bọn họ.

Tưởng Tế Văn không kiên nhẫn ngắt lời.

“Hứa tiên sinh, Lan Tinh hiện tại ở nhà một mình, ta phải về sớm.”

Hứa Trí Hữu ngạc nhiên, “Ngươi không thuê bảo mẫu mà một mình chăm sóc Lan Tinh sao?”

“Lan Tinh không thích người lạ.” Tưởng Tế Văn bỏ lại một câu, sau đó dứt khoát rời đi.

Lúc hắn về đến nhà đã qua mười giờ, là giờ Lan Tinh đi ngủ.

Vậy mà cậu vẫn còn thức, vừa nhìn thấy Tưởng Tế Văn liền chỉ vào đồng hồ, liên tục khiển trách hắn, “Hơn mười giờ rồi! Hơn mười giờ rồi!”

Tưởng Tế Văn vội vàng xin lỗi, dỗ Lan Tinh trở về phòng.

Lan Tinh không đồng ý, hưng phấn ngồi trên sopha gọi tới gọi lui. Tưởng Tế Văn sợ cậu ngã liền tiến lên ôm chặt cậu vào lòng, bế bổng lên đặt vào giường, thân thân trán cậu rồi ra lệnh, “Mau ngủ đi!”

Lan Tinh trợn to hai mắt nhìn Tưởng Tế Văn.

Mục quang chăm chú, ánh mắt lóe lên tâm tình giống như lửa đốt thiêu rụi hắn. Tưởng Tế văn không nhịn được cúi xuống, khẽ hôn Lan Tinh. Ban đầu chỉ là chạm nhẹ vào cánh môi mềm mại, không qua bao lâu hắn mất kiểm soát mà quấn lấy đầu lưỡi nho nhỏ, kịch liệt liếm láp đôi môi cậu.

Đến khi Tưởng Tế Văn thoáng buông ra, hai mắt Lan Tinh vẫn mở to như cũ, tò mò lại mờ mịt đưa tay xoa môi bị hôn đỏ lên, có điểm tức giận nói, “Ngủ! Ngủ!” Qua mười giờ Lan Tinh không nghĩ tới việc này, những hành động này đều là việc của trước mười giờ.

Sau mười giờ cậu chỉ muốn ngủ.

Tính khí Tưởng Tế Văn đã cương cứng, trướng đau. Nhưng Lan Tinh không muốn làm, hắn kinh hãi rời khỏi phòng.

Cho dù Lan Tinh không dụ hoặc hắn cũng muốn hôn cậu. Bởi vì Lan Tinh mà nhiệt tình ngủ say trong thân thể hắn dần tỉnh dậy, dục vọng từ hơn mười tuổi bị hắn một mực vùi lấp hiện tại đều bộc phát.

Nếu giống như bây giờ vẫn còn Lan Tinh ở bên người, hắn sẽ biến thành cái dạng gì?

Hắn hoàn toàn không biết.

Ngồi phía trên cầu vồng đã sắp đi đến hồi kết rồi, những chương về sau càng cảm nhận rõ được Tưởng Tế Văn thực sự dành mọi quan tâm cho Lan Tinh đến mức nào. Sợi dây liên kết “tình thân – tình yêu” cứ day dứt mãi, đối với tiểu Văn ta vừa thương lại vừa khâm phục T-T

Bức tường cuối cùng nặng kí nhất đã đâm vào rồi, mọi người đón chờ những chương cuối để xem câu chuyện của hai người sẽ như thế nào nhé!

Moaz*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương