Ngôi Nhà Rác
-
Chương 48: Phát hiện
Trong tủ lạnh, da của những đứa trẻ này trông vẫn vô cùng đàn hồi. Chỉ là có lẽ bị đóng băng quá lâu nên màu da xuất hiện những đốm xanh xám như của người chết. Phần gáy và cánh tay lộ ra của chúng cũng xuất hiện hiện tượng hồ máu tử thi[1]. Tuy dường như những cái xác đã được thoa một lớp phấn trắng rồi, nhưng dù sao cũng không che giấu được sự thật rằng đây là xác của những đứa trẻ.
[1] Hồ máu tử thi: là dấu hiệu của sự chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía.
Cũng chính vì cách giữ xác này khiến chúng được bảo tồn kỹ hơn, nhìn đẹp hơn tình trạng những cái xác được bày trong tủ, chúng không bị cắt mí mắt và nhét viên bi vào như xác bên ngoài mà chỉ nhắm mắt lại thôi, vẻ an tường trên mặt trông như chỉ đang say giấc. Lông mi cong vút còn đọng vài hạt đá trắng, nhưng sau khi Quan Hử và Tần Thiên Hạo mở tủ lạnh ra, vừa gặp phải không khí bên ngoài tràn vào, hạt đá trên lông mi đã hóa thành giọt nước rung rung, cứ như những đứa trẻ ngây thơ vừa thiếp đi sau một trận khóc lóc thỏa thuê.
Ngoài sự khác biệt về tình trạng thi thể, những đứa trẻ trong tủ lạnh cũng được mặc đồ phong cách phương Tây với chiếc váy phấn hồng viền ren, hai tay đan vào nhau đặt lên ngực. Có lẽ vì tình trạng bảo tồn của những đứa trẻ này khá tốt nên mặt của chúng không được bôi vết son đỏ tươi đáng sợ, chỉ được thoa phấn trang điểm màu trắng để che đi vết lốm đốm sau khi chết thôi, gương mặt và những nơi lộ ra ngoài trắng bệch, nhưng cảm giác cũng sạch sẽ lắm.
“Chẳng lẽ người mà tên tài xế kia ôm lúc nãy là nó à?” Dựa theo vị trí và khoảng cách của Chu Châu Dụ ban nãy, Tần Thiên Hạo đặt tầm mắt lên người cô bé ‘lớn tuổi’ nhất trong tủ lạnh.
Làn da của cô bé trông giống khi còn sống nhất, được bôi phấn trắng lên người trông cũng tự nhiên nhất. Khác hẳn với những đứa bé trạc ba tuổi bên cạnh, dù cùng được đặt trong tủ lạnh, nhưng có lẽ vì thể chất hoặc thời gian xử lý thi thể quá muộn khiến phần má và cả trên cánh tay cũng có mảng lớn những đốm hồ máu tử thi màu đỏ bầm, dù có dùng bao nhiêu phấn trắng để phủ lên thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Còn phần đầu xác chết của cô bé được đội một bộ tóc giả thẳng dài màu đen và phần mái ngang trước trán, qua đôi môi hơi tím và làn da trắng bệch, có thể thấy lúc còn sống, có lẽ đứa bé này trông cũng khá đẹp. Quả thật dáng vẻ hiện giờ cũng giống đang ngủ say vậy, tựa như chỉ cần tạo ra âm thanh lớn một chút thôi sẽ đánh thức cô bé khỏi giấc mộng.
Quan Hử vươn tay vào tủ lạnh, chạm vào phần mu bàn tay của xác cô bé một cách cẩn thận, sau đó y ngạc nhiên nhận ra rằng cái xác này không cứng ngắc lạnh băng như đã tưởng, mà vẫn còn đàn hồi. Dù không biết cụ thể xác của cô bé đã được đặt trong này bao lâu, nhưng cũng xem như một thời gian dài rồi.
“Anh Hử, nó là một đứa bé trai…” Không biết quan sát thấy gì, Tần Thiên Hạo đột nhiên nói với giọng khẳng định.
“?”
Quan Hử không suy nghĩ đến việc đứa bé là trai hay gái, thấy ban nãy tên tài xế cứ mở miệng gọi cục cưng mãi, còn mặc đồ vest cho tất cả những cái xác con nít này, y thật sự không ngờ hắn cũng sẽ có hứng thú với bé trai.
“Anh xem, cái này…” Tần Thiên Hạo nâng hờ mái tóc giả dài màu đen của cô bé trong tủ lạnh lên, để lộ mái tóc ban đầu của nó. Một mái tóc ngắn màu đen được cắt tỉa gọn gàng, là kiểu tóc ban đầu, phối với mặt mũi, nhìn kỹ lại thì quả thật trông nó có nét đẹp giống con trai hơn là gương mặt nhu mì của bé gái, kiểu tóc cũng không phải loại mà bé gái sẽ cắt.
Sợ Quan Hử không tin, Tần Thiên Hạo còn định chứng minh, bèn vươn tay xốc váy trên người cô bé lên để chứng minh nó thật sự là con trai.
Nhưng động tác này đã bị Quan Hử ngăn lại, y tin đứa bé trong tủ lạnh này là bé trai. Bởi trong phòng cũng có xác của những bé trai khác, những thứ này đã chứng minh tài xế Chu Châu Dụ không chỉ có hứng thú với bé gái, mà cũng hứng thú với cả bé trai…
Sở thích mặc đồ bé gái đáng yêu cho bé trai cũng là điều có thể ngờ đến.
“Nhìn những đứa bé này có vẻ như đều bị bóp chết.”
Nhận thấy phần cổ của mấy cái xác nhỏ trong tủ lạnh đều được quấn bởi một mảnh vải màu trắng. Rõ ràng cần phải bị cố định như xác của những đứa bé trong tủ gỗ, nhưng vì sao xác trong tủ lạnh cũng bị quấn một vòng vải trên cổ chứ?
Tần Thiên Hạo nhận ra điểm khả nghi này, bèn thử mở lớp vải trên cổ một đứa bé ra xem, nhìn thấy nơi bị lớp vải che đậy là dấu tay sẫm màu. Sau đó, Tần Thiên Hạo lại lập tức nhìn cổ của hai cái xác khác bên cạnh, đều nhìn thấy dấu vết tương tự.
“…” Xem ra mỗi người trong căn nhà này đều có sở thích biến thái riêng.
Đang đặt lại mái tóc giả của đứa bé về, đóng lại cửa kính, Quan Hử và Tần Thiên Hạo lại nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Chuyện gì đây? Lại có người về sao? Hai người họ đứng cạnh tủ lạnh nhìn quanh, không có thời gian trốn lại về nơi ban nãy nữa, bèn liếc một lượt rồi đặt tầm mắt ở chỗ chiếc giường công chúa cỡ lớn đang đặt giữa phòng…
…
Người đi vào không phải ai khác, vẫn là tài xế Chu Châu Dụ. Hắn vội vã về lại trước tủ lạnh màu trắng, tìm lại đôi găng tay màu trắng mà ban nãy hắn đã cởi ra đặt cạnh tủ lạnh để tiếp xúc trực tiếp với cục cưng của mình hơn. Ngoài việc tiếp xúc với những cục cưng mình thích nhất, Chu Châu Dụ gần như rất ghét chạm vào bất kỳ thứ nào khác, hắn cảm thấy thứ khác quá dơ bẩn, chỉ có những đứa bé đáng yêu ngây thơ như thiên thần mới là thứ hắn chấp nhận được và bằng lòng chủ động dùng tay sờ.
Ban nãy hối hả ra cửa rồi hắn mới chợt nhận ra, do vội quá nên đã quên đeo lại găng tay của mình. Đôi tay để lộ hẳn ra bên ngoài, hễ nghĩ đến việc sẽ phải chạm trúng những thứ không sạch sẽ thôi là khiến một Chu Châu Dụ ưa sạch không tài nào chấp nhận được. Sau khi đánh tiếng với bọn đại ca Giang, hắn lập tức quay về phòng mình, định đeo găng tay lên.
Sau khi đeo lại đôi găng tay bằng tơ màu trắng, bấy giờ Chu Châu Dụ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, vừa định xoay người ra ngoài, khi lướt mắt qua, hắn chợt nhận thấy có gì đó hơi lạ.
Hắn thấy một dấu tay nhỏ phía trên tủ lạnh, ngay vị trí mép cửa.
Dấu tay này chắc chắn không phải của hắn, mỗi lần mở cửa, hắn đều sẽ đặt trên chỗ bằng nhựa của cửa thủy tinh rồi đẩy nhẹ thủy tinh, không bao giờ tiếp xúc trực tiếp với thủy tinh thì làm sao mà có dấu. Vả lại dấu này cũng chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn thôi, một lúc nữa sẽ biến mất hoàn toàn. Vậy thì dấu tay khả nghi vừa xuất hiện không bao lâu này là do ai để lại?
Nghĩ đến điều lạ như thế, Chu Châu Dụ không còn vội vã ra ngoài nữa, hắn quay đầu nhìn quanh, quan sát và đánh giá thật kỹ hòng xem xem có chỗ nào lạ nữa hay không. Và sau khi đánh giá, quả thật hắn lại phát hiện ra một vài điều. Trong những món đồ chơi được đặt ở giữa, lẽ ra phải có một con búp bê đang đứng, bấy giờ nó lại nằm nghiêng ngả, còn chiếc xe hơi đồ chơi cũng được đặt cách vị trí cũ ba centimet.
Chu Châu Dụ bước thật chậm đến tấm thảm giữa phòng, nhìn tấm thảm dưới đất, một ít lông trên thảm bị ngược hướng tạo thành dấu, đây không thể nào do hắn làm, bởi mỗi lần vào phòng, hắn đều sẽ dọn dẹp và xếp cho tấm thảm không bị bẩn và rối, trông cực kỳ chỉnh tề. Với một kẻ vừa ưa sạch lại cực kỳ để tâm đến những chi tiết nhỏ như hắn, ngay cả con búp bê đồ chơi trông có vẻ như được đặt tùy tiện nhưng thật ra đã được xếp đúng theo vị trí quy định một cách nghiêm ngặt mà hắn tự đặt ra. Bất cứ một chỗ khác thường nào cũng bị Chu Châu Dụ phát hiện. Bấy giờ hướng ngược của tấm thảm đang chỉ thẳng vào chiếc giường to ở giữa phòng.
Phía bên kia chiếc giường? Chu Châu Dụ nhìn quanh giường, mặt giường được xếp cực kỳ chỉnh tề, hơn nữa do quá bằng phẳng nên tất nhiên không giấu người được, nếu bên trong có người, hắn chắc chắn sẽ nhìn ra. Tiếp tục dời tầm mắt xuống một góc ga giường màu hồng trắng được kéo thẳng, có một vết gấp?! Chỗ này không đúng lắm…
Nhìn quanh, do quá đột nhột nên không chuẩn bị vũ khí gì, Chu Châu Dụ bèn dời mắt lên chiếc bàn trà nhỏ ở cách tay mình không xa. Giá nến nhỏ sắc nhọn được làm bằng sắt, bên trên tỏa hương cỏ thơm, đấy là nến tinh dầu mà bọn trẻ thích nhất. Hắn bước chậm sang, rút một cây nến trắng trên giá xuống, sau đó cầm ngược giá nến lên, chỉa phần mũi nhọn của nó về phía trước, đi đến gần mặt bên của chiếc giường. Hắn khom lưng kéo phắt tấm ga giường vốn đang rũ xuống.
“?”
Không ai cả?? Chu Châu Dụ không thấy ai dưới gầm giường, điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, đang ngờ vực thì nhác thấy một cái bóng xuất hiện phía sau mình. Chưa kịp phản ứng, trên lưng đã chịu ngay một cú đá mạnh, cố nhịn đau, Chu Châu Dụ xoay người tránh sang một bên.
Quay đầu nhìn lại, trông thấy hai người mà bọn đại ca đang sốt ruột tìm kiếm bấy giờ lại đứng trong phòng mình. Chỉ tiếc rằng sau khi đóng cửa, căn phòng được cách âm quá tốt, dù đại ca đang ở hành lang cách đây không xa, thì Chu Châu Dụ có la hét trong phòng cũng chẳng ích gì. Cầm giá nến trong tay, Chu Châu Dụ phản ứng cực nhanh, hắn nhảy dựng lên tấn công về phía hai người.
Ban nãy khi Chu Châu Dụ chú ý đến nơi trốn của Quan Hử và Tần Thiên Hạo, hai người họ đã bắt đầu lùi sang một bên dưới gầm giường. Nhân lúc Chu Châu Dụ lấy giá nến, hai người đã chui khỏi nơi đó, đi vòng sang bên khác. Nhìn thấy tài xế Chu Châu Dụ luôn mặc đồ vest không sợ nóng đang cúi cơ thể săn chắc của hắn xuống, rướn đầu vào gầm giường tìm hai người họ. Thấy tên tài xế cầm chiếc giá nến trong tay chứ không có súng, Tần Thiên Hạo chẳng sợ hãi gì, bèn đá thẳng một cú sang.
Tần Thiên Hạo chẳng để tâm đến ai ngoài Quan Hử cả, khỏi phải nói đến chuyện xót xa và thương cảm. Nhưng nhìn thấy nhiều đứa bé được đưa đến đây chẳng rõ nguyên nhân, rơi vào trường hợp như bây giờ, Tần Thiên Hạo vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm giác khó chịu này đã khơi dậy ký ức trong cậu, khiến cậu nhớ về quãng thời gian sống trong tầm kiểm soát của bọn buôn người cường tráng thuở xưa. Yếu đuối không sức phản kháng, chỉ có thể để mặc người khác khống chế sinh mạng và mọi thứ của mình, những đứa bé đã chết này cũng thế, chúng không tài nào chống trả được một người trưởng thành mạnh hơn chúng rất nhiều, để rồi cuối cùng trở thành những cái xác thế này đây…
Loại khốn nạn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu là loại mà Tần Thiên Hạo căm ghét nhất.
[1] Hồ máu tử thi: là dấu hiệu của sự chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía.
Cũng chính vì cách giữ xác này khiến chúng được bảo tồn kỹ hơn, nhìn đẹp hơn tình trạng những cái xác được bày trong tủ, chúng không bị cắt mí mắt và nhét viên bi vào như xác bên ngoài mà chỉ nhắm mắt lại thôi, vẻ an tường trên mặt trông như chỉ đang say giấc. Lông mi cong vút còn đọng vài hạt đá trắng, nhưng sau khi Quan Hử và Tần Thiên Hạo mở tủ lạnh ra, vừa gặp phải không khí bên ngoài tràn vào, hạt đá trên lông mi đã hóa thành giọt nước rung rung, cứ như những đứa trẻ ngây thơ vừa thiếp đi sau một trận khóc lóc thỏa thuê.
Ngoài sự khác biệt về tình trạng thi thể, những đứa trẻ trong tủ lạnh cũng được mặc đồ phong cách phương Tây với chiếc váy phấn hồng viền ren, hai tay đan vào nhau đặt lên ngực. Có lẽ vì tình trạng bảo tồn của những đứa trẻ này khá tốt nên mặt của chúng không được bôi vết son đỏ tươi đáng sợ, chỉ được thoa phấn trang điểm màu trắng để che đi vết lốm đốm sau khi chết thôi, gương mặt và những nơi lộ ra ngoài trắng bệch, nhưng cảm giác cũng sạch sẽ lắm.
“Chẳng lẽ người mà tên tài xế kia ôm lúc nãy là nó à?” Dựa theo vị trí và khoảng cách của Chu Châu Dụ ban nãy, Tần Thiên Hạo đặt tầm mắt lên người cô bé ‘lớn tuổi’ nhất trong tủ lạnh.
Làn da của cô bé trông giống khi còn sống nhất, được bôi phấn trắng lên người trông cũng tự nhiên nhất. Khác hẳn với những đứa bé trạc ba tuổi bên cạnh, dù cùng được đặt trong tủ lạnh, nhưng có lẽ vì thể chất hoặc thời gian xử lý thi thể quá muộn khiến phần má và cả trên cánh tay cũng có mảng lớn những đốm hồ máu tử thi màu đỏ bầm, dù có dùng bao nhiêu phấn trắng để phủ lên thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Còn phần đầu xác chết của cô bé được đội một bộ tóc giả thẳng dài màu đen và phần mái ngang trước trán, qua đôi môi hơi tím và làn da trắng bệch, có thể thấy lúc còn sống, có lẽ đứa bé này trông cũng khá đẹp. Quả thật dáng vẻ hiện giờ cũng giống đang ngủ say vậy, tựa như chỉ cần tạo ra âm thanh lớn một chút thôi sẽ đánh thức cô bé khỏi giấc mộng.
Quan Hử vươn tay vào tủ lạnh, chạm vào phần mu bàn tay của xác cô bé một cách cẩn thận, sau đó y ngạc nhiên nhận ra rằng cái xác này không cứng ngắc lạnh băng như đã tưởng, mà vẫn còn đàn hồi. Dù không biết cụ thể xác của cô bé đã được đặt trong này bao lâu, nhưng cũng xem như một thời gian dài rồi.
“Anh Hử, nó là một đứa bé trai…” Không biết quan sát thấy gì, Tần Thiên Hạo đột nhiên nói với giọng khẳng định.
“?”
Quan Hử không suy nghĩ đến việc đứa bé là trai hay gái, thấy ban nãy tên tài xế cứ mở miệng gọi cục cưng mãi, còn mặc đồ vest cho tất cả những cái xác con nít này, y thật sự không ngờ hắn cũng sẽ có hứng thú với bé trai.
“Anh xem, cái này…” Tần Thiên Hạo nâng hờ mái tóc giả dài màu đen của cô bé trong tủ lạnh lên, để lộ mái tóc ban đầu của nó. Một mái tóc ngắn màu đen được cắt tỉa gọn gàng, là kiểu tóc ban đầu, phối với mặt mũi, nhìn kỹ lại thì quả thật trông nó có nét đẹp giống con trai hơn là gương mặt nhu mì của bé gái, kiểu tóc cũng không phải loại mà bé gái sẽ cắt.
Sợ Quan Hử không tin, Tần Thiên Hạo còn định chứng minh, bèn vươn tay xốc váy trên người cô bé lên để chứng minh nó thật sự là con trai.
Nhưng động tác này đã bị Quan Hử ngăn lại, y tin đứa bé trong tủ lạnh này là bé trai. Bởi trong phòng cũng có xác của những bé trai khác, những thứ này đã chứng minh tài xế Chu Châu Dụ không chỉ có hứng thú với bé gái, mà cũng hứng thú với cả bé trai…
Sở thích mặc đồ bé gái đáng yêu cho bé trai cũng là điều có thể ngờ đến.
“Nhìn những đứa bé này có vẻ như đều bị bóp chết.”
Nhận thấy phần cổ của mấy cái xác nhỏ trong tủ lạnh đều được quấn bởi một mảnh vải màu trắng. Rõ ràng cần phải bị cố định như xác của những đứa bé trong tủ gỗ, nhưng vì sao xác trong tủ lạnh cũng bị quấn một vòng vải trên cổ chứ?
Tần Thiên Hạo nhận ra điểm khả nghi này, bèn thử mở lớp vải trên cổ một đứa bé ra xem, nhìn thấy nơi bị lớp vải che đậy là dấu tay sẫm màu. Sau đó, Tần Thiên Hạo lại lập tức nhìn cổ của hai cái xác khác bên cạnh, đều nhìn thấy dấu vết tương tự.
“…” Xem ra mỗi người trong căn nhà này đều có sở thích biến thái riêng.
Đang đặt lại mái tóc giả của đứa bé về, đóng lại cửa kính, Quan Hử và Tần Thiên Hạo lại nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Chuyện gì đây? Lại có người về sao? Hai người họ đứng cạnh tủ lạnh nhìn quanh, không có thời gian trốn lại về nơi ban nãy nữa, bèn liếc một lượt rồi đặt tầm mắt ở chỗ chiếc giường công chúa cỡ lớn đang đặt giữa phòng…
…
Người đi vào không phải ai khác, vẫn là tài xế Chu Châu Dụ. Hắn vội vã về lại trước tủ lạnh màu trắng, tìm lại đôi găng tay màu trắng mà ban nãy hắn đã cởi ra đặt cạnh tủ lạnh để tiếp xúc trực tiếp với cục cưng của mình hơn. Ngoài việc tiếp xúc với những cục cưng mình thích nhất, Chu Châu Dụ gần như rất ghét chạm vào bất kỳ thứ nào khác, hắn cảm thấy thứ khác quá dơ bẩn, chỉ có những đứa bé đáng yêu ngây thơ như thiên thần mới là thứ hắn chấp nhận được và bằng lòng chủ động dùng tay sờ.
Ban nãy hối hả ra cửa rồi hắn mới chợt nhận ra, do vội quá nên đã quên đeo lại găng tay của mình. Đôi tay để lộ hẳn ra bên ngoài, hễ nghĩ đến việc sẽ phải chạm trúng những thứ không sạch sẽ thôi là khiến một Chu Châu Dụ ưa sạch không tài nào chấp nhận được. Sau khi đánh tiếng với bọn đại ca Giang, hắn lập tức quay về phòng mình, định đeo găng tay lên.
Sau khi đeo lại đôi găng tay bằng tơ màu trắng, bấy giờ Chu Châu Dụ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, vừa định xoay người ra ngoài, khi lướt mắt qua, hắn chợt nhận thấy có gì đó hơi lạ.
Hắn thấy một dấu tay nhỏ phía trên tủ lạnh, ngay vị trí mép cửa.
Dấu tay này chắc chắn không phải của hắn, mỗi lần mở cửa, hắn đều sẽ đặt trên chỗ bằng nhựa của cửa thủy tinh rồi đẩy nhẹ thủy tinh, không bao giờ tiếp xúc trực tiếp với thủy tinh thì làm sao mà có dấu. Vả lại dấu này cũng chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn thôi, một lúc nữa sẽ biến mất hoàn toàn. Vậy thì dấu tay khả nghi vừa xuất hiện không bao lâu này là do ai để lại?
Nghĩ đến điều lạ như thế, Chu Châu Dụ không còn vội vã ra ngoài nữa, hắn quay đầu nhìn quanh, quan sát và đánh giá thật kỹ hòng xem xem có chỗ nào lạ nữa hay không. Và sau khi đánh giá, quả thật hắn lại phát hiện ra một vài điều. Trong những món đồ chơi được đặt ở giữa, lẽ ra phải có một con búp bê đang đứng, bấy giờ nó lại nằm nghiêng ngả, còn chiếc xe hơi đồ chơi cũng được đặt cách vị trí cũ ba centimet.
Chu Châu Dụ bước thật chậm đến tấm thảm giữa phòng, nhìn tấm thảm dưới đất, một ít lông trên thảm bị ngược hướng tạo thành dấu, đây không thể nào do hắn làm, bởi mỗi lần vào phòng, hắn đều sẽ dọn dẹp và xếp cho tấm thảm không bị bẩn và rối, trông cực kỳ chỉnh tề. Với một kẻ vừa ưa sạch lại cực kỳ để tâm đến những chi tiết nhỏ như hắn, ngay cả con búp bê đồ chơi trông có vẻ như được đặt tùy tiện nhưng thật ra đã được xếp đúng theo vị trí quy định một cách nghiêm ngặt mà hắn tự đặt ra. Bất cứ một chỗ khác thường nào cũng bị Chu Châu Dụ phát hiện. Bấy giờ hướng ngược của tấm thảm đang chỉ thẳng vào chiếc giường to ở giữa phòng.
Phía bên kia chiếc giường? Chu Châu Dụ nhìn quanh giường, mặt giường được xếp cực kỳ chỉnh tề, hơn nữa do quá bằng phẳng nên tất nhiên không giấu người được, nếu bên trong có người, hắn chắc chắn sẽ nhìn ra. Tiếp tục dời tầm mắt xuống một góc ga giường màu hồng trắng được kéo thẳng, có một vết gấp?! Chỗ này không đúng lắm…
Nhìn quanh, do quá đột nhột nên không chuẩn bị vũ khí gì, Chu Châu Dụ bèn dời mắt lên chiếc bàn trà nhỏ ở cách tay mình không xa. Giá nến nhỏ sắc nhọn được làm bằng sắt, bên trên tỏa hương cỏ thơm, đấy là nến tinh dầu mà bọn trẻ thích nhất. Hắn bước chậm sang, rút một cây nến trắng trên giá xuống, sau đó cầm ngược giá nến lên, chỉa phần mũi nhọn của nó về phía trước, đi đến gần mặt bên của chiếc giường. Hắn khom lưng kéo phắt tấm ga giường vốn đang rũ xuống.
“?”
Không ai cả?? Chu Châu Dụ không thấy ai dưới gầm giường, điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, đang ngờ vực thì nhác thấy một cái bóng xuất hiện phía sau mình. Chưa kịp phản ứng, trên lưng đã chịu ngay một cú đá mạnh, cố nhịn đau, Chu Châu Dụ xoay người tránh sang một bên.
Quay đầu nhìn lại, trông thấy hai người mà bọn đại ca đang sốt ruột tìm kiếm bấy giờ lại đứng trong phòng mình. Chỉ tiếc rằng sau khi đóng cửa, căn phòng được cách âm quá tốt, dù đại ca đang ở hành lang cách đây không xa, thì Chu Châu Dụ có la hét trong phòng cũng chẳng ích gì. Cầm giá nến trong tay, Chu Châu Dụ phản ứng cực nhanh, hắn nhảy dựng lên tấn công về phía hai người.
Ban nãy khi Chu Châu Dụ chú ý đến nơi trốn của Quan Hử và Tần Thiên Hạo, hai người họ đã bắt đầu lùi sang một bên dưới gầm giường. Nhân lúc Chu Châu Dụ lấy giá nến, hai người đã chui khỏi nơi đó, đi vòng sang bên khác. Nhìn thấy tài xế Chu Châu Dụ luôn mặc đồ vest không sợ nóng đang cúi cơ thể săn chắc của hắn xuống, rướn đầu vào gầm giường tìm hai người họ. Thấy tên tài xế cầm chiếc giá nến trong tay chứ không có súng, Tần Thiên Hạo chẳng sợ hãi gì, bèn đá thẳng một cú sang.
Tần Thiên Hạo chẳng để tâm đến ai ngoài Quan Hử cả, khỏi phải nói đến chuyện xót xa và thương cảm. Nhưng nhìn thấy nhiều đứa bé được đưa đến đây chẳng rõ nguyên nhân, rơi vào trường hợp như bây giờ, Tần Thiên Hạo vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm giác khó chịu này đã khơi dậy ký ức trong cậu, khiến cậu nhớ về quãng thời gian sống trong tầm kiểm soát của bọn buôn người cường tráng thuở xưa. Yếu đuối không sức phản kháng, chỉ có thể để mặc người khác khống chế sinh mạng và mọi thứ của mình, những đứa bé đã chết này cũng thế, chúng không tài nào chống trả được một người trưởng thành mạnh hơn chúng rất nhiều, để rồi cuối cùng trở thành những cái xác thế này đây…
Loại khốn nạn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu là loại mà Tần Thiên Hạo căm ghét nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook