Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai
-
Chương 37
Nó, nó – đã yêu anh đến mức cao chạm tới trời…
Ngồi trên xe, nó tự hỏi: “ Sao vậy chứ? Ông trời thật bất công với mình. Tại sao lại cho tôi ra đời một cách oan nghiệt vậy chứ? Sao không để cho tôi làm bóng ma bay vờn khắp thế gian này còn hơn làm một kiếp người không có thân phận rõ ràng, đã vậy còn vướng vào một hố sâu không thoát khỏi được, tại sao chứ? “
Thế rồi…xe vô tình đưa nó đi đâu xa khuất chốn thành phố ấy. Nó ngủ trong một giấc mở dài trên khoé mi còn đọng lại vài giọt sương tinh khiết.
Đêm đến tại nhà anh đẹp trai:
Cả ngày hôm nay bà Nội lo tiếp khách mà tay chân khắp người muốn rã rời. Khó khăn lắm mới vắng khách chút xíu, bà xin mạn phép lên lầu để nghĩ ngơi.
Chợt trong trí óc, bà nhớ tới nó: “ Trời! Sáng giờ quên thằng cháu của tui – Nho! “
Mặt bà chợt buồn khi biết đây là ngày đau khổ nhất của nó. Nó sẽ rất đau nên lẫn tránh trong phòng….nhưng:
– Nho ơi Nho! Mở cửa cho Nội đi con!
Nhưng mới chỉ chạm vào tay gặc cửa thôi thì cửa đã tự động mở vì nó không khoá trái.
Bà ngạc nhiên khi thấy căn phòng nó đồ đạc thường ngày đều đâu mất tiêu hết. Chỉ còn mỗi chiếc giường.
Bà xô cửa toilet để kiếm nó và gọi nó vẫn không thấy.
Trên giường….một lá thư đang chờ ai đó lại tháo ra để đọc…
Và rồi..bà Nội bỗng dưng chao mày khi thấy bức thư đang nằm lăn lốc đó.
Bà mở ra đọc:
“ Con kính gửi bà Nội, cô, chú, anh đẹp trai, chị Phương
Con thật bất kính khi ra đi mà không nói lời nào với tất cả mọi người.
Thật sự trong những ngày qua, gia đình mình đã cưu mang con, con rất biết ơn.
Nhưng con biết…
Mình không thể nào sống ở đây mãi được. Trước sau gì con cũng phải đi thôi…
Có lẽ…con đã mãi mất lạc ba mẹ con luôn rồi, chắc họ sẽ không về bên con nữa đâu.
Gần cả một năm trời con không nhận được một dòng tin hay lời nhắn nào của họ cả.
Số con thật bất hạnh….
Nhưng con đã được gia đình mình thương một thời gian dài như vậy…Con rất biết ơn.
Nhân dịp hôm nay là đám cưới của anh đẹp trai và chị Phương, đáng lẽ con phải vui mới đúng nhưng con nghĩ…đây là thời điểm con ra đi là tốt nhất.
Gửi Nội: Nội ơi! con biết Nội sẽ buồn và khóc nhiều lắm khi đọc được lá thư này, sau này Nội đừng nhớ đến con, cũng đừng trách con nghe Nội! Nỗi khổ của con chắc Nội sẽ biết. Con cũng biết…sau này Nội sẽ nhớ đến con và con cũng vậy. Thời gian qua con xem Nội như một người bà thân thuộc chính vì thế con luôn yêu thương Nội!. Nội đừng trách và ghét con nhe Nội!. Mong Nội hiểu cho con! Nội hãy giữ gìn sức khoẻ nhe Nội!
Gửi cô và chú: Cô chú ơi! con cảm ơn chú và cô đã giúp con có cái ăn cái ở trong những tháng qua. Con không bao giờ quên được nhờ cô mà con được vào làm việc ở nhà này.
Ơn cô chú, con xin ghi nhớ mãi….Mong cô chú giữ gìn sức khoẻ.
Gửi anh đẹp trai: anh đẹp trai ơi! em xin lỗi anh nhiều lắm. Em đã không nghe lời anh, em đã không ngoan, em đáng trách.
Em biết anh đẹp trai sẽ giận em lắm…
Những ngày tháng qua anh đẹp trai đã cùng em chia sẽ niềm vui nỗi buồn. Em thầm cảm ơn anh. Còn chuyện anh cho em một điều ước, có lẽ em sẽ không cần tới nữa đâu. Chắc là vậy!
Hôm nay là đám cưới của anh, anh có hạnh phúc như anh đã từng nói với em không?
Chắc anh sẽ vui sướng nhiều lắm. Vậy em chúc anh và chị Phương sẽ trăm năm hạnh phúc và sống với nhau mãi mãi.
Cả nhà ơi! Con phải đi đây,có lẽ con sẽ tìm đến một người nào thân nhất của con để ở tạm, nếu không có con sẽ tìm một khác.
Sự ra đi của con không hề do bị ai ép buộc hay gì cả, chỉ vì một lý do riêng của con thôi
Nội ơi! cô chú ơi! anh đẹp trai ơi! Chắc con sẽ nhớ mọi người nhiều lắm.
Con xin chào mọi người. mong mọi người hãy tha thứ cho đứa trẻ hư hỏng này!
Nho. “
Một dòng thư biết bao nhiêu chỗ lấm lem to nhỏ bởi nước mắt của nó.
Bà Nội đọc xong dòng thư.
Chợt thắt nghẹn con tim. Đau nhói cả lòng, nước mắt tuôn trào, bà tự nói: “ Nho ơi! Sao con khờ dại vậy chứ? Sao con hứa với Nội có chuyện gì cũng nói với Nội nghe hết mà, con đúng là đứa trẻ hư hỏng..hức hức…Sao con ra đi mà không nói cho Nội biết chứ? Bây giờ Nội biết tìm con ở đâu đây chứ?. Nội chỉ có mỗi con là niềm vui thôi mà! “
Bà cũng hiểu hôm nay là ngày hôn lễ của cháu mình nên không làm lớn chuyện lên. Bà âm thầm để nỗi mất mác này vào bụng mà chờ giờ rước dâu.
Trên chiếc xe đò:
Giấc ngủ nó mê man mấy tiếng đồng hồ đã hết, nó tỉnh dậy nhìn ra ngoài ô cửa sổ thấy trời đã tím rịm bởi hoàng hôn tím rịm.
Với đôi mắt sưng bụp, hình dáng gầy mòn. Nhưng nó đã minh mẫn trở lại. Nó kịp nhận ra mình đang đi về đâu?
Nó liền vơ vàu lên phía trước trong trạng thái tỉnh hồn, sợ hải để hỏi bác tài:
– Ơ! Chú ơi! Xe đang đi về đâu vậy chú?
Bác tài nói:
– Trời! Chứ con đi đâu. Đây là đoàn xe đi về tỉnh Đồng Nai đó cậu bé?
Nó liền thốt lên ngạc nhiên:
– Hả?
Nó nói tiếp:
– Trời! Sao lại đi xa như vậy chứ, con không muốn đi xa vậy đâu! Làm ơn, làm ơn cho con xuống xe đi…..chú ơi!
Bỗng xe dừng cái két……
Cái bọc đồ của nó nằm lăn lốc trên lề đường bởi người phụ bác tài…
– Khùng hả mậy???!! – Tiếng của họ chửi vào mặt nó.
Đoàn xe tốc hành chạy đi cho kịp chuyến, đám khói xe mù mịt lấn áp vào mặt mũi nó rất khó chịu.
Nó thẫn thở lượm lại đồ đạc lăn lốc trên đường, lúi cúi đi vào mép đường ngồi xuống như một kẻ lang thang, đầu đường xó chợ.
Nó bật khóc khi không biết mình nên đi về đâu nữa. Sao tự dưng nó nhìn lại mình, nó chết ngất trong đau đớn khi nhận ra không còn ai bên đời nó nữa.
Nó gục đầu, thể xác nó như muốn bị đông cứng. Thật sự trong đầu óc nó bây giờ trống không, nó hoàn toàn không nghĩ được gì nữa, …
Dăm ba phút, không biết từ đâu một luồng gió lạ thổi ngang mái tóc nó, chợt làm nó nhớ ra một người, y như trong lá thư nó để lại nó sẽ tìm đến một người nào thân nhất của nó để trú tạm và người đó không ai xa lạ..
Đó chính là Nu…
Nhưng nỗi thắc mắc trong đầu nó lại hiện lên khi không biết tìm Nu ở đâu. Đã bao tháng năm rồi, dường như hình ảnh thằng bạn thân của nó vẫn còn mãi bên nó.
Nó còn nhớ rất rõ, Nu đem hài cốt của mẹ về quê ngoại ở Hậu Giang và sinh sống ở đó.
Nó lại nhớ ra thêm một chi tiết nữa…nó nhớ thằng Nu từng nói với nó: “nếu mày có dịp về Hậu Giang.mày vào Thị Xã Ngã Bãy..vào con đường vùng sâu…mày đi hỏi nhà..nhà của bà Hai Đông ở đâu..thì người ta sẽ chỉ mà..tại Ngoại tao hồi xưa nổi tiếng đất này lắm, giờ thì Ngoại tao mất lâu lắm rồi….”
Nó như mừng quýnh quáng cả lên khi còn nhớ lại đôi chút về nơi thằng Nu đang sống.
Nó như đang loé lên một tia hy vọng. Nó hy vọng sẽ tìm được thằng bạn thân của mình.
Nó liền ngồi khuỵ xuống đường để đợi chuyến xe nào đó chạy ngang qua và về Hậu Giang.
Mấy con muỗi cứ thay phiên nhau chăm chit nó, trời đã vào tối. Sao cái tỉnh lộ này chỉ có mỗi cây đèn vậy chứ? Trời không giống như không khí ở Cần Thơ nơi nó đã sống thân quen.
Trong khi chờ đợi xe về Hậu Giang. Hình bóng về ngôi nhà có anh đẹp trai của nó lại hiện lên, nó thoáng nghĩ: “ Giờ này chắc nhà anh đẹp trai đang làm lễ cưới và chuẩn bị rước dâu rồi, không khí ở đó chắc náo nhiệt lắm, không biết Nội có đọc thư của mình chưa nữa! Nội ơi chắc Nội buồn con lắm….
Anh đẹp trai ơi! Em nhớ anh lắm, em thật sự rất nhớ anh. Nhưng em…em không thể nào quay về được nữa, em không thể mang cái bộ dạng khó coi lúc này về gặp anh, em cũng không thể mang cái tâm hồn trẻ con cứ lẩn quẩn quanh anh tối ngày trong khi anh đã có vợ rồi. “
Nó ngước lên trời, mắt lại đẫm lệ tự hỏi rằng quyết định của nó như vậy là đúng hay sai?
Rồi mai đây và có thể là vĩnh viễn nó không còn cơ hội để ngắm nhìn anh đẹp trai của nó nữa, sẽ mãi không còn đâu. Hình bóng của anh sẽ dần nhạt phai trong tâm trí của nó.
Nó hiểu cho anh nhưng anh nào hiểu cho nỗi khổ của một đứa như nó.
Cuộc sống anh từ nay sẽ thật khác thôi khi có chị Phương về. Căn phòng của anh sẽ được tô điểm thêm, ấm cúng và nồng nàn hơn khi có mùi hương lan toả của người phụ nữ.
Rồi anh sẽ có con, không chỉ một đứa mà là một đàn nhóc xinh xắn. Cuộc sống anh sẽ rất hạnh phúc, nó tin là như vậy.
Nuốt nước mắt vào trái tim, nó thầm chắp tay cầu nguyện cho anh và chị Phương.
Người đi đường ở đây thấy một hình bóng cậu bé đang chấp tay cầu nguyện mà nước mắt chảy ròng ròng cũng phải đọng lòng, nhưng không biết có chuyện gì đang xãy ra với nó.
Thế rồi….xe đã đến rước nó đi về Hậu Giang.
Ngồi đằng sau ghế, nó cố chòm người dậy để hỏi bác tài:
– Chú ơi! Chừng nào mới tới Hậu Giang vậy chú?
– Ờ! Xe chạy tốc hành, khoảng sáng mai sẽ tới thôi! – Bác tài đáp
– Dạ….- Nó thỏ thẻ
Vậy nó phải chờ đến sáng mai mới có thể đi tìm được thằng bạn mình
Nó quyết định sẽ tìm ra mọi tung tích về thằng bạn nó.
Nó lại nghĩ về tương lai: “ Nếu như tim được thằng Nu mình sẽ làm gì đây, có lẽ sẽ hùng tiền mà mình dành dụm được để cùng nó buôn bán một cái gì đó đơn sơ sống qua ngày.”
Rồi đây cuộc sống của nó sẽ ngày càng đơn tẻ hơn, không một chút Nội iềm tin nào cả.
Lại nghĩ về anh, nó nửa muốn quay về vì hối tiếc vì sợ rằng nó sẽ chẳng còn cơ hội để gặp anh nữa, còn nửa nó muốn sống một cuộc sống yên bình không làm anh phải đau khổ khi cứ đem cái tình yêu khờ dại đó đến anh, nó sợ cứ tiếp tục ở đó đời nó sẽ phải bi luỵ vì anh suốt.
Không nghĩ nữa…nhất định không nghĩ tới anh nữa. Nó quýêt định ngã vào tấm kiếng xe đang vun vút để ngủ, ngủ để quên, và…ngủ để một lần nữa mơ thấy anh….
Tại nhà anh đẹp trai sau tân hôn:
Đám cưới của anh đã diễn ra tốt đẹp, và hai người đã có một đêm tân hôn thật hạnh phúc bên nhau.
Và lúc này đây Phương sẽ bắt đầu đảm trách công việc của một nàng dâu mới đảm đang và dịu hiền.
Trong đầu anh lúc này như đang ở trên mây, anh sung sướng vô cùng vì cuối cùng cũng đã lấy được Phương làm vợ. Niềm khao khát tuổi trẻ cháy bỏng của anh đã được thực hiện.
Hai người tâm đầu ý hợp, ai ai cũng nói sẽ sớm sinh quý tử.
Sáng ngày hôm sau:
Đồng hồ trên xe chỉ rõ 5h45’
Tiếng kèn bim bim bim của Bác tài thôi thúc mọi người xuống xe vì đã tới Thị xã Ngã Bảy của tỉnh Hậu Giang.
Nó mơ màng, dụi dụi vào mắt là động tác quen thuộc không thể nào quên lãng được trong trí óc của nó.
Nó nghe người người nói mới kịp nhận ra đây là Ngã Bảy. Nó thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây mà đã về tới Hậu Giang. Cái khoãng cách từ Đồng Nai về tới đây trong nó thấy sao gần quá!
Nó tình tò đi xuống xe, nhờ tia nắng mai đầu tiên của ngày mới đã giúp nó lấy lại tự tin.
Nó đã bình tĩnh, lấy lại sự quyết tâm tìm bằng được thằng bạn thân của nó.
Nó đi một vòng cái mãnh đất xa lạ chưa từng đặt chân đến này. Nó thấy khung cảnh ôi thôi thơ mộng, có sông có nước, có ngư dân đánh bắt cá, có mấy chiếc ghe tàu chở toàn trái cây treo lủng lẳng trên ngọn tàu, dăm ba phút nó mới biết đây là Chợ nổi Ngã Bảy.
Nó thôi bị mê quặc bởi nét thơ mộng chân chất ở đây mà đi vào mục đích chính của nó là tìm thằng Nu.
Nó đi dò tìm khắp mọi nẻo đường, mệt nhọc, mồ hôi chãy nhuễ nhại vẫn không làm nó nãn chí.
Nó mới chợt nhớ ra, tại sao mình không đi hỏi mấy người xung quanh đây chứ?!!
Nó tìm đến một ông lão bán hàng bông:
– Ông ơi!
Ông lão già nua ngẫng mặt lên hỏi nó:
– Con muốn mua gì?
– Ờ, dạ không. Con muốn hỏi thăm ông.
– Ờ, hỏi gì con?
– Dạ…cho con hỏi đường về…ờ…ờ… đường về…..
– Về đâu con? – Ông lão thắc mắc.
Nó lúng túng, cố nhớ lại lời của thằng Nu:
– Ờ…ờ…dạ dạ…về vùng sâu!!!
Ông lão bật cười:
– Ở đây nhiều vùng sâu lắm, con muốn về vùng nào?
– Dạ…vùng…vùng nào mà có..có…à..có bà Hai Đông đó ông?
Ông lão chật lưỡi cười to:
– À, tưởng gì! Bà Hai Đông ai mà không biết, bả nổi tiếng bán số đề mà, mà bả chết cách đây cũng lâu rồi à!
Trời! Nó mừng đến phát khóc, nó liền khẩy khẩy hỏi tiếp:
– Vậy, vậy ông chỉ con đường về đó đi ông!
Đêm đã qua, tại nhà anh đẹp trai của nó:
Anh và chị Phương đang đối mặt với nhau, tay của Phương đang để lên hông ngực anh siết chặt, còn tay anh cũng thế, chiếc chăn nồng ấm kia đang phủ leen hai người thật nồng nàn ấm áp. Đôi môi hai người luôn mĩm cười khi còn đang chơi vơi trong giấc ngủ.
Ánh nắng chiếu vào anh, làm anh phải thức giấc………
Anh mở mắt ra và người đầu tiên anh trông thấy được không ai khác đó chính là Phương – người vợ mới và tuyệt vời nhất trong lòng anh.
Anh khẽ chòm dậy, hôn nhẹ lên môi Phương thật nhẹ để tránh làm thức giấc của vợ mình. Anh biết trong ngày hôm qua từ tiếp khách đến làm lễ anh và chị ai cũng đều mệt.
Nhưng không được, chị Phương đã thức giấc:
– Em thức rồi hả? – anh đẹp trai của nó nhẹ nhàng áp vào mặt chị và hỏi
Chị khẽ gật đầu, chị hỏi:
– Sao anh thức sớm vậy, hôm qua anh mệt không?
Anh liền nhéo cái mũi của chị và nói:
– Bà xã của anh hư quá, em quên sáng nay mình phải đi tiếp khách buổi sáng nữa à?
– Ờ hé, em quên mất. – Chị đập nhẹ vào trán mình nói
– Qua ngày hôm nay nữa thôi, là anh với em khoẻ re lun, hì hì
– Hi hì…Anh ra trước đi rồi em ra.
– Ừm, lẹ nhe…anh tắm xong là ra liền đó.
– Dạ, em biết rồi.
Thế là, anh đã vào phòng tắm. Chị thì khẽ dụi dụi vào mắt, vươn vai lên tuy vậy vẫn giữ được cái nét đẹp thước tha tuyệt vời của chị.
Chị chưa kịp xuống giường để đi vệ sinh. Thì gương mặt chị chợt tối ùm và ngạc nhiên kinh khủng khi thấy….2 cây đèn tân hôn Long phụng chỉ có mỗi một cây đèn được rực sáng, còn cây kia thì tắt hẳn.
Cây được sáng là cây Long của anh đẹp trai …
Chị biết đó là việc bình thường nên chạy lại nhuốm đèn lên cho cả hai cây đều sáng.
Lòng chị được bình yên mà đi tiếp khách với anh mà chẳng hề bận tâm đến chuyện cái cây đèn Long phụng.
Tại Ngã Bảy:
Sau khi được chỉ dẫn để đi về cái vùng mà thằng Nu đang sinh sống. Nó một thằng con nít thân hình nhỏ gọn đang đi lơn tơn giữa cái nắng quê dịu nhẹ, không khí thật khác ở thành phố, thật mát mẽ và phơi phới tâm hồn.
Nó thật mệt nhọc, bước đi liu xiu…
Đến khi… nó tới một bến đò…
Nó lầm bầm nhớ lại: “ Đi hết con đường này, có một bến đò thì qua sông…phải không ta “
Cô chủ bến đò mới thấy nó thẫn thở,lạ nên mới hỏi
Ngồi trên xe, nó tự hỏi: “ Sao vậy chứ? Ông trời thật bất công với mình. Tại sao lại cho tôi ra đời một cách oan nghiệt vậy chứ? Sao không để cho tôi làm bóng ma bay vờn khắp thế gian này còn hơn làm một kiếp người không có thân phận rõ ràng, đã vậy còn vướng vào một hố sâu không thoát khỏi được, tại sao chứ? “
Thế rồi…xe vô tình đưa nó đi đâu xa khuất chốn thành phố ấy. Nó ngủ trong một giấc mở dài trên khoé mi còn đọng lại vài giọt sương tinh khiết.
Đêm đến tại nhà anh đẹp trai:
Cả ngày hôm nay bà Nội lo tiếp khách mà tay chân khắp người muốn rã rời. Khó khăn lắm mới vắng khách chút xíu, bà xin mạn phép lên lầu để nghĩ ngơi.
Chợt trong trí óc, bà nhớ tới nó: “ Trời! Sáng giờ quên thằng cháu của tui – Nho! “
Mặt bà chợt buồn khi biết đây là ngày đau khổ nhất của nó. Nó sẽ rất đau nên lẫn tránh trong phòng….nhưng:
– Nho ơi Nho! Mở cửa cho Nội đi con!
Nhưng mới chỉ chạm vào tay gặc cửa thôi thì cửa đã tự động mở vì nó không khoá trái.
Bà ngạc nhiên khi thấy căn phòng nó đồ đạc thường ngày đều đâu mất tiêu hết. Chỉ còn mỗi chiếc giường.
Bà xô cửa toilet để kiếm nó và gọi nó vẫn không thấy.
Trên giường….một lá thư đang chờ ai đó lại tháo ra để đọc…
Và rồi..bà Nội bỗng dưng chao mày khi thấy bức thư đang nằm lăn lốc đó.
Bà mở ra đọc:
“ Con kính gửi bà Nội, cô, chú, anh đẹp trai, chị Phương
Con thật bất kính khi ra đi mà không nói lời nào với tất cả mọi người.
Thật sự trong những ngày qua, gia đình mình đã cưu mang con, con rất biết ơn.
Nhưng con biết…
Mình không thể nào sống ở đây mãi được. Trước sau gì con cũng phải đi thôi…
Có lẽ…con đã mãi mất lạc ba mẹ con luôn rồi, chắc họ sẽ không về bên con nữa đâu.
Gần cả một năm trời con không nhận được một dòng tin hay lời nhắn nào của họ cả.
Số con thật bất hạnh….
Nhưng con đã được gia đình mình thương một thời gian dài như vậy…Con rất biết ơn.
Nhân dịp hôm nay là đám cưới của anh đẹp trai và chị Phương, đáng lẽ con phải vui mới đúng nhưng con nghĩ…đây là thời điểm con ra đi là tốt nhất.
Gửi Nội: Nội ơi! con biết Nội sẽ buồn và khóc nhiều lắm khi đọc được lá thư này, sau này Nội đừng nhớ đến con, cũng đừng trách con nghe Nội! Nỗi khổ của con chắc Nội sẽ biết. Con cũng biết…sau này Nội sẽ nhớ đến con và con cũng vậy. Thời gian qua con xem Nội như một người bà thân thuộc chính vì thế con luôn yêu thương Nội!. Nội đừng trách và ghét con nhe Nội!. Mong Nội hiểu cho con! Nội hãy giữ gìn sức khoẻ nhe Nội!
Gửi cô và chú: Cô chú ơi! con cảm ơn chú và cô đã giúp con có cái ăn cái ở trong những tháng qua. Con không bao giờ quên được nhờ cô mà con được vào làm việc ở nhà này.
Ơn cô chú, con xin ghi nhớ mãi….Mong cô chú giữ gìn sức khoẻ.
Gửi anh đẹp trai: anh đẹp trai ơi! em xin lỗi anh nhiều lắm. Em đã không nghe lời anh, em đã không ngoan, em đáng trách.
Em biết anh đẹp trai sẽ giận em lắm…
Những ngày tháng qua anh đẹp trai đã cùng em chia sẽ niềm vui nỗi buồn. Em thầm cảm ơn anh. Còn chuyện anh cho em một điều ước, có lẽ em sẽ không cần tới nữa đâu. Chắc là vậy!
Hôm nay là đám cưới của anh, anh có hạnh phúc như anh đã từng nói với em không?
Chắc anh sẽ vui sướng nhiều lắm. Vậy em chúc anh và chị Phương sẽ trăm năm hạnh phúc và sống với nhau mãi mãi.
Cả nhà ơi! Con phải đi đây,có lẽ con sẽ tìm đến một người nào thân nhất của con để ở tạm, nếu không có con sẽ tìm một khác.
Sự ra đi của con không hề do bị ai ép buộc hay gì cả, chỉ vì một lý do riêng của con thôi
Nội ơi! cô chú ơi! anh đẹp trai ơi! Chắc con sẽ nhớ mọi người nhiều lắm.
Con xin chào mọi người. mong mọi người hãy tha thứ cho đứa trẻ hư hỏng này!
Nho. “
Một dòng thư biết bao nhiêu chỗ lấm lem to nhỏ bởi nước mắt của nó.
Bà Nội đọc xong dòng thư.
Chợt thắt nghẹn con tim. Đau nhói cả lòng, nước mắt tuôn trào, bà tự nói: “ Nho ơi! Sao con khờ dại vậy chứ? Sao con hứa với Nội có chuyện gì cũng nói với Nội nghe hết mà, con đúng là đứa trẻ hư hỏng..hức hức…Sao con ra đi mà không nói cho Nội biết chứ? Bây giờ Nội biết tìm con ở đâu đây chứ?. Nội chỉ có mỗi con là niềm vui thôi mà! “
Bà cũng hiểu hôm nay là ngày hôn lễ của cháu mình nên không làm lớn chuyện lên. Bà âm thầm để nỗi mất mác này vào bụng mà chờ giờ rước dâu.
Trên chiếc xe đò:
Giấc ngủ nó mê man mấy tiếng đồng hồ đã hết, nó tỉnh dậy nhìn ra ngoài ô cửa sổ thấy trời đã tím rịm bởi hoàng hôn tím rịm.
Với đôi mắt sưng bụp, hình dáng gầy mòn. Nhưng nó đã minh mẫn trở lại. Nó kịp nhận ra mình đang đi về đâu?
Nó liền vơ vàu lên phía trước trong trạng thái tỉnh hồn, sợ hải để hỏi bác tài:
– Ơ! Chú ơi! Xe đang đi về đâu vậy chú?
Bác tài nói:
– Trời! Chứ con đi đâu. Đây là đoàn xe đi về tỉnh Đồng Nai đó cậu bé?
Nó liền thốt lên ngạc nhiên:
– Hả?
Nó nói tiếp:
– Trời! Sao lại đi xa như vậy chứ, con không muốn đi xa vậy đâu! Làm ơn, làm ơn cho con xuống xe đi…..chú ơi!
Bỗng xe dừng cái két……
Cái bọc đồ của nó nằm lăn lốc trên lề đường bởi người phụ bác tài…
– Khùng hả mậy???!! – Tiếng của họ chửi vào mặt nó.
Đoàn xe tốc hành chạy đi cho kịp chuyến, đám khói xe mù mịt lấn áp vào mặt mũi nó rất khó chịu.
Nó thẫn thở lượm lại đồ đạc lăn lốc trên đường, lúi cúi đi vào mép đường ngồi xuống như một kẻ lang thang, đầu đường xó chợ.
Nó bật khóc khi không biết mình nên đi về đâu nữa. Sao tự dưng nó nhìn lại mình, nó chết ngất trong đau đớn khi nhận ra không còn ai bên đời nó nữa.
Nó gục đầu, thể xác nó như muốn bị đông cứng. Thật sự trong đầu óc nó bây giờ trống không, nó hoàn toàn không nghĩ được gì nữa, …
Dăm ba phút, không biết từ đâu một luồng gió lạ thổi ngang mái tóc nó, chợt làm nó nhớ ra một người, y như trong lá thư nó để lại nó sẽ tìm đến một người nào thân nhất của nó để trú tạm và người đó không ai xa lạ..
Đó chính là Nu…
Nhưng nỗi thắc mắc trong đầu nó lại hiện lên khi không biết tìm Nu ở đâu. Đã bao tháng năm rồi, dường như hình ảnh thằng bạn thân của nó vẫn còn mãi bên nó.
Nó còn nhớ rất rõ, Nu đem hài cốt của mẹ về quê ngoại ở Hậu Giang và sinh sống ở đó.
Nó lại nhớ ra thêm một chi tiết nữa…nó nhớ thằng Nu từng nói với nó: “nếu mày có dịp về Hậu Giang.mày vào Thị Xã Ngã Bãy..vào con đường vùng sâu…mày đi hỏi nhà..nhà của bà Hai Đông ở đâu..thì người ta sẽ chỉ mà..tại Ngoại tao hồi xưa nổi tiếng đất này lắm, giờ thì Ngoại tao mất lâu lắm rồi….”
Nó như mừng quýnh quáng cả lên khi còn nhớ lại đôi chút về nơi thằng Nu đang sống.
Nó như đang loé lên một tia hy vọng. Nó hy vọng sẽ tìm được thằng bạn thân của mình.
Nó liền ngồi khuỵ xuống đường để đợi chuyến xe nào đó chạy ngang qua và về Hậu Giang.
Mấy con muỗi cứ thay phiên nhau chăm chit nó, trời đã vào tối. Sao cái tỉnh lộ này chỉ có mỗi cây đèn vậy chứ? Trời không giống như không khí ở Cần Thơ nơi nó đã sống thân quen.
Trong khi chờ đợi xe về Hậu Giang. Hình bóng về ngôi nhà có anh đẹp trai của nó lại hiện lên, nó thoáng nghĩ: “ Giờ này chắc nhà anh đẹp trai đang làm lễ cưới và chuẩn bị rước dâu rồi, không khí ở đó chắc náo nhiệt lắm, không biết Nội có đọc thư của mình chưa nữa! Nội ơi chắc Nội buồn con lắm….
Anh đẹp trai ơi! Em nhớ anh lắm, em thật sự rất nhớ anh. Nhưng em…em không thể nào quay về được nữa, em không thể mang cái bộ dạng khó coi lúc này về gặp anh, em cũng không thể mang cái tâm hồn trẻ con cứ lẩn quẩn quanh anh tối ngày trong khi anh đã có vợ rồi. “
Nó ngước lên trời, mắt lại đẫm lệ tự hỏi rằng quyết định của nó như vậy là đúng hay sai?
Rồi mai đây và có thể là vĩnh viễn nó không còn cơ hội để ngắm nhìn anh đẹp trai của nó nữa, sẽ mãi không còn đâu. Hình bóng của anh sẽ dần nhạt phai trong tâm trí của nó.
Nó hiểu cho anh nhưng anh nào hiểu cho nỗi khổ của một đứa như nó.
Cuộc sống anh từ nay sẽ thật khác thôi khi có chị Phương về. Căn phòng của anh sẽ được tô điểm thêm, ấm cúng và nồng nàn hơn khi có mùi hương lan toả của người phụ nữ.
Rồi anh sẽ có con, không chỉ một đứa mà là một đàn nhóc xinh xắn. Cuộc sống anh sẽ rất hạnh phúc, nó tin là như vậy.
Nuốt nước mắt vào trái tim, nó thầm chắp tay cầu nguyện cho anh và chị Phương.
Người đi đường ở đây thấy một hình bóng cậu bé đang chấp tay cầu nguyện mà nước mắt chảy ròng ròng cũng phải đọng lòng, nhưng không biết có chuyện gì đang xãy ra với nó.
Thế rồi….xe đã đến rước nó đi về Hậu Giang.
Ngồi đằng sau ghế, nó cố chòm người dậy để hỏi bác tài:
– Chú ơi! Chừng nào mới tới Hậu Giang vậy chú?
– Ờ! Xe chạy tốc hành, khoảng sáng mai sẽ tới thôi! – Bác tài đáp
– Dạ….- Nó thỏ thẻ
Vậy nó phải chờ đến sáng mai mới có thể đi tìm được thằng bạn mình
Nó quyết định sẽ tìm ra mọi tung tích về thằng bạn nó.
Nó lại nghĩ về tương lai: “ Nếu như tim được thằng Nu mình sẽ làm gì đây, có lẽ sẽ hùng tiền mà mình dành dụm được để cùng nó buôn bán một cái gì đó đơn sơ sống qua ngày.”
Rồi đây cuộc sống của nó sẽ ngày càng đơn tẻ hơn, không một chút Nội iềm tin nào cả.
Lại nghĩ về anh, nó nửa muốn quay về vì hối tiếc vì sợ rằng nó sẽ chẳng còn cơ hội để gặp anh nữa, còn nửa nó muốn sống một cuộc sống yên bình không làm anh phải đau khổ khi cứ đem cái tình yêu khờ dại đó đến anh, nó sợ cứ tiếp tục ở đó đời nó sẽ phải bi luỵ vì anh suốt.
Không nghĩ nữa…nhất định không nghĩ tới anh nữa. Nó quýêt định ngã vào tấm kiếng xe đang vun vút để ngủ, ngủ để quên, và…ngủ để một lần nữa mơ thấy anh….
Tại nhà anh đẹp trai sau tân hôn:
Đám cưới của anh đã diễn ra tốt đẹp, và hai người đã có một đêm tân hôn thật hạnh phúc bên nhau.
Và lúc này đây Phương sẽ bắt đầu đảm trách công việc của một nàng dâu mới đảm đang và dịu hiền.
Trong đầu anh lúc này như đang ở trên mây, anh sung sướng vô cùng vì cuối cùng cũng đã lấy được Phương làm vợ. Niềm khao khát tuổi trẻ cháy bỏng của anh đã được thực hiện.
Hai người tâm đầu ý hợp, ai ai cũng nói sẽ sớm sinh quý tử.
Sáng ngày hôm sau:
Đồng hồ trên xe chỉ rõ 5h45’
Tiếng kèn bim bim bim của Bác tài thôi thúc mọi người xuống xe vì đã tới Thị xã Ngã Bảy của tỉnh Hậu Giang.
Nó mơ màng, dụi dụi vào mắt là động tác quen thuộc không thể nào quên lãng được trong trí óc của nó.
Nó nghe người người nói mới kịp nhận ra đây là Ngã Bảy. Nó thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây mà đã về tới Hậu Giang. Cái khoãng cách từ Đồng Nai về tới đây trong nó thấy sao gần quá!
Nó tình tò đi xuống xe, nhờ tia nắng mai đầu tiên của ngày mới đã giúp nó lấy lại tự tin.
Nó đã bình tĩnh, lấy lại sự quyết tâm tìm bằng được thằng bạn thân của nó.
Nó đi một vòng cái mãnh đất xa lạ chưa từng đặt chân đến này. Nó thấy khung cảnh ôi thôi thơ mộng, có sông có nước, có ngư dân đánh bắt cá, có mấy chiếc ghe tàu chở toàn trái cây treo lủng lẳng trên ngọn tàu, dăm ba phút nó mới biết đây là Chợ nổi Ngã Bảy.
Nó thôi bị mê quặc bởi nét thơ mộng chân chất ở đây mà đi vào mục đích chính của nó là tìm thằng Nu.
Nó đi dò tìm khắp mọi nẻo đường, mệt nhọc, mồ hôi chãy nhuễ nhại vẫn không làm nó nãn chí.
Nó mới chợt nhớ ra, tại sao mình không đi hỏi mấy người xung quanh đây chứ?!!
Nó tìm đến một ông lão bán hàng bông:
– Ông ơi!
Ông lão già nua ngẫng mặt lên hỏi nó:
– Con muốn mua gì?
– Ờ, dạ không. Con muốn hỏi thăm ông.
– Ờ, hỏi gì con?
– Dạ…cho con hỏi đường về…ờ…ờ… đường về…..
– Về đâu con? – Ông lão thắc mắc.
Nó lúng túng, cố nhớ lại lời của thằng Nu:
– Ờ…ờ…dạ dạ…về vùng sâu!!!
Ông lão bật cười:
– Ở đây nhiều vùng sâu lắm, con muốn về vùng nào?
– Dạ…vùng…vùng nào mà có..có…à..có bà Hai Đông đó ông?
Ông lão chật lưỡi cười to:
– À, tưởng gì! Bà Hai Đông ai mà không biết, bả nổi tiếng bán số đề mà, mà bả chết cách đây cũng lâu rồi à!
Trời! Nó mừng đến phát khóc, nó liền khẩy khẩy hỏi tiếp:
– Vậy, vậy ông chỉ con đường về đó đi ông!
Đêm đã qua, tại nhà anh đẹp trai của nó:
Anh và chị Phương đang đối mặt với nhau, tay của Phương đang để lên hông ngực anh siết chặt, còn tay anh cũng thế, chiếc chăn nồng ấm kia đang phủ leen hai người thật nồng nàn ấm áp. Đôi môi hai người luôn mĩm cười khi còn đang chơi vơi trong giấc ngủ.
Ánh nắng chiếu vào anh, làm anh phải thức giấc………
Anh mở mắt ra và người đầu tiên anh trông thấy được không ai khác đó chính là Phương – người vợ mới và tuyệt vời nhất trong lòng anh.
Anh khẽ chòm dậy, hôn nhẹ lên môi Phương thật nhẹ để tránh làm thức giấc của vợ mình. Anh biết trong ngày hôm qua từ tiếp khách đến làm lễ anh và chị ai cũng đều mệt.
Nhưng không được, chị Phương đã thức giấc:
– Em thức rồi hả? – anh đẹp trai của nó nhẹ nhàng áp vào mặt chị và hỏi
Chị khẽ gật đầu, chị hỏi:
– Sao anh thức sớm vậy, hôm qua anh mệt không?
Anh liền nhéo cái mũi của chị và nói:
– Bà xã của anh hư quá, em quên sáng nay mình phải đi tiếp khách buổi sáng nữa à?
– Ờ hé, em quên mất. – Chị đập nhẹ vào trán mình nói
– Qua ngày hôm nay nữa thôi, là anh với em khoẻ re lun, hì hì
– Hi hì…Anh ra trước đi rồi em ra.
– Ừm, lẹ nhe…anh tắm xong là ra liền đó.
– Dạ, em biết rồi.
Thế là, anh đã vào phòng tắm. Chị thì khẽ dụi dụi vào mắt, vươn vai lên tuy vậy vẫn giữ được cái nét đẹp thước tha tuyệt vời của chị.
Chị chưa kịp xuống giường để đi vệ sinh. Thì gương mặt chị chợt tối ùm và ngạc nhiên kinh khủng khi thấy….2 cây đèn tân hôn Long phụng chỉ có mỗi một cây đèn được rực sáng, còn cây kia thì tắt hẳn.
Cây được sáng là cây Long của anh đẹp trai …
Chị biết đó là việc bình thường nên chạy lại nhuốm đèn lên cho cả hai cây đều sáng.
Lòng chị được bình yên mà đi tiếp khách với anh mà chẳng hề bận tâm đến chuyện cái cây đèn Long phụng.
Tại Ngã Bảy:
Sau khi được chỉ dẫn để đi về cái vùng mà thằng Nu đang sinh sống. Nó một thằng con nít thân hình nhỏ gọn đang đi lơn tơn giữa cái nắng quê dịu nhẹ, không khí thật khác ở thành phố, thật mát mẽ và phơi phới tâm hồn.
Nó thật mệt nhọc, bước đi liu xiu…
Đến khi… nó tới một bến đò…
Nó lầm bầm nhớ lại: “ Đi hết con đường này, có một bến đò thì qua sông…phải không ta “
Cô chủ bến đò mới thấy nó thẫn thở,lạ nên mới hỏi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook